Chương 6
Ức Mộc
26/07/2021
Bùi Cô Cẩm dùng lực đóng cửa quá mạnh làm cho ván cửa bị đập đến rung rung. Cả người Tống Vân Tang cũng run lên: "Chỉ là... ta cảm thấy trong phòng rất ấm áp... nhưng hơi nóng."
Bùi Cô Cẩm cười lạnh: "Trời đang vào đông, ngươi mặc như thế này còn kêu nóng với ta?" Sắc mặt của hắn bình tĩnh đi nhanh về phía Tống Vân Tang: "Nếu cảm thấy nóng thì đừng đứng ở trong phòng này nữa. Đi ra bên ngoài đón gió đi!"
Bùi Cô Cẩm giật lấy chiếc áo choàng trong tay Thu Miên như muốn phủ lên đầu của Tống Vân Tang! Dường như Tống Vân Tang có thể đoán trước được ý định của hắn, hắn muốn ném nàng ra khỏi phòng, sau đó sẽ không quan tâm đến nàng nữa. Mọi chuyện còn tệ so với trong tưởng tượng của nàng, tâm tư của Tống Vân Tang hỗn loạn, nàng khẽ cắn môi, quỳ mạnh xuống đất!
Nhìn thấy nàng quỳ như vậy Thu Miên đang bị dọa cho ngây ngốc mới phản ứng lại cũng quỳ xuống theo. Động tác của Bùi Cô Cẩm dừng lại, chiếc áo choàng kia cũng không chụp xuống. Nam nhân từng bước đi đến giữa phòng, đưa lưng về phía nàng nói: "Tống Tiểu thư lại đang muốn làm gì?"
Trong giọng nói của hắn ẩn chứa sự tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Hai tay Tống Vân Tang chống xuống đất, cúi người dập đầu: "Ta không nóng, ta mặc như thế này chỉ là muốn làm cho Đại nhân vui vẻ một chút. Nếu Đại nhân không thích thì ta có thể đổi." Nàng cẩn thận dịch gối về phía trước từng chút, quỳ bên cạnh Bùi Cô Cẩm: "Chỉ cầu Đại nhân khoan hồng độ lượng... Nếu như trước đó phụ thân ta đã đắc tội với Đại nhân, kính mong Đại nhân đừng so đo với ông ấy."
Bùi Cô Cẩm khoanh tay đứng đó nửa ngày không lên tiếng. Trong phòng không có lò sưởi kỳ thật Tống Vân Tang lạnh đến mức xương cốt đều run rẩy. Từ trước đến giờ nàng đều thanh thuần thoát tục như không vướng bụi tràn, thật sự nàng chưa từng hèn mọn như vậy.
Tống Vân Tang đoán không ra tâm tư của Bùi Cô Cẩm. Tựa như từ lúc hai người quen biết nhau, người này chưa từng hành xử theo lẽ thường. Nàng tự nhận bản thân không biết làm cách nào để lường được tâm tư của hắn, nên cũng không dám tự cho mình thông minh đi đùa giỡn tâm cơ với hắn, nàng cảm thấy chi bằng trực tiếp nói rõ mọi việc ra. Nàng quỳ một lát, thấy Bùi Cô Cẩm một bước rồi một bước về phía trước, nàng vừa muốn nhích tới. Nhưng không ngờ Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên nhấc chân hung hăng đá bay chiếc ghế bên cạnh!
Chiếc ghế bằng gỗ lim bay lên, nặng nề đập vào trêи tường, bể răng rắc. Bùi Cô Cẩm gần như thô bạo quát: "Đứng lên!"
Vài mảnh gỗ lim rơi xuống trước mặt Tống Vân Tang, cả người Tống Vân Tang run lên một cái. Bùi Cô Cẩm uy nghiêm nói: "Nếu ngươi không đứng lên, ta lập tức cho người tra khảo phụ thân ngươi."
Tống Vân Tang cuống quýt đứng lên. Nàng níu chặt lấy vạt áo của mình đứng tại chỗ, Bùi Cô Cẩm lại không lên tiếng. Tống Vân Tang căng thẳng nhìn lén hắn, thấy hắn chính nhìn nhìn quần áo của mình. Trêи vạt áo mỏng màu đỏ lấm tấm bụi, trông vô cùng rõ ràng, do vừa rồi nàng mới quỳ xuống đất nên bị bẩn.
Tống Vân Tang ngẩn người, khom xuống dùng tay phủi phủi nhưng tay của nàng cũng đang bẩn cho nên càng phủi càng bẩn. Ánh mắt của Bùi Cô Cẩm lại dừng trêи tay nàng. Tống Vân Tang do dự lấy khăn tay ra chà lau vết bẩn trêи tay mình.
Bùi Cô Cẩm thu hồi tầm mắt, hờ hững lên tiếng: "Tống Tiểu thư đã lo lắng nhiều rồi. Cha của ngươi chưa từng đắc tội với ta, làm sao có thể nói ta đừng so đo? Nhưng mà chuyện đêm qua ngươi khẩn cầu, Bùi mỗ thật sự bất lực. Sáng nay Hoàng Thượng mới triệu ta vào cung lệnh cho ta tra rõ việc Thái tử tư thông cùng Huệ phi. Còn chuyện của phụ thân ngươi bên kia, sợ là ta không có cách nào can thiệp vào." Hắn dừng một lát, lại nói: "Như vậy đi, ta gọi Thiên hộ phụ trách vụ án này lại đây, sau này có vấn đề gì, ngươi cứ đi tìm bên đó."
Tống Vân Tang bất ngờ nghe được tin tức của Thái tử, trong lòng cảm thấy vui vẻ. Nếu Hoàng Thượng đồng ý điều tra vậy có nghĩa thái độ của ngài ấy đã buông lỏng. Nếu Thái tử có thể có được thánh tâm một lần nữa, đến lúc đó nghĩ cách cứu phụ thân cũng có lợi hơn. Nhưng Bùi Cô Cẩm muốn đá nàng cho người khác, nàng không thể nào đáp ứng. Tống Vân Tang nói: "Đại nhân nói đùa rồi. Cả Cẩm Y vệ đều dưới quyền của Đại nhân, những người khác chỉ là nghe lệnh làm việc. Vụ án của phụ thân ta, cuối cùng cũng là do Đại nhân định đoạt."
"Cho nên, ngươi đây là muốn dựa vào ta." Bùi Cô Cẩm không hỉ không giận hỏi, "Tống Vân Tang, ngươi nói thẳng đi, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"
Tống Vân Tang chỉ đang muốn dựa vào hắn. Hiện tại Bùi Cô Cẩm là người có năng lực nhất, cũng là người có khả năng giúp nàng nhất. Không có lý do nào cả, nhưng Tống Vân Tang biết nhất định phải mặt dày bám riết bên cạnh hắn mới có thể làm cho hắn nguôi giận. Tống Vân Tang cẩn thận lựa lời: "Ta chỉ đang lo lắng cho phụ thân, muốn đi theo Đại nhân nhìn xem tình thế tiến triển như thế nào. Bên người Đại nhân chắc chắn phải có người bưng trà rót nước phải không? Vân Tang nguyện hầu hạ bên cạnh Đại nhân."
Bùi Cô Cẩm không trả lời ngay lập tức, ngoài phòng lại vang lên tiếng đập cửa. Bùi Cô Cẩm nhìn Tống Vân Tang, ném áo choàng cho nàng, giọng nói lạnh lùng: "Mặc vào đi." Lúc này hắn mới đi tới cạnh cửa.
Tống Vân Tang một lần nữa mặc áo choàng vào, cuối cùng cũng cảm giác thân mình ấm áp hơn một chút. Bùi Cô Cẩm mở cửa, nói nhỏ cùng người nọ vài câu, người nọ liền rời đi. Bùi Cô Cẩm đứng ở bên cửa, bỗng nhiên nở nụ cười lên tiếng: "Tống Tiểu thư muốn đi theo ta sao?"
Tống Vân Tang đáp lời. Nàng khom người, nhẹ nhàng nói: "Lúc Đại nhân tra án không tiện, ta có thể tránh đi. Cầu xin Đại nhân thông cảm..."
Bùi Cô Cẩm cắt ngang lời của nàng: "Đi, muốn thì đi theo ta. Ngươi đến ngoài cửa Trấn Phủ ti chờ, một khắc sau chúng ta xuất phát."
Tống Vân Tang không ngờ Bùi Cô Cẩm đồng ý nhanh như vậy, nhất thời có chút lo lắng có phải hắn đang muốn dụ nàng đi sau đó âm thầm đi mất từ cửa sau môn hay không. Nhưng nếu Bùi Cô Cẩm thật sự muốn trốn, nàng cũng không có cách nào ngăn được, chỉ có thể đáp một chữ được. Nàng đi ra khỏi phòng, lại nghe thấy Bùi Cô Cẩm thấp giọng kêu một tiếng: "Tống Vân Tang."
Bước chân của Tống Vân Tang dừng lại, quay đầu lại nhìn vào phòng. Bùi Cô Cẩm nghiêng người đứng trong bóng tối, không thấy rõ biểu tình: "Ngươi thật sự là không thay đổi chút nào."
Tống Vân Tang giật mình. Nàng không rõ lời này của Bùi Cô Cẩm là có ý gì, nhưng Bùi Cô Cẩm cũng không nói thêm gì, hắn lướt qua nàng nhanh chân rời đi.
Tống Vân Tang ở ngoài cửa Trấn Phủ ti đợi gần một khắc mới thấy Bùi Cô Cẩm mang theo hai Cẩm Y vệ đi ra. Lúc này Tống Vân Tang mới thở ra một hơi. Nàng để cho Thu Miên tìm một chỗ chờ, còn mình đi theo ba người kia đi về phía đầu đường. Bùi Cô Cẩm không nói lời nào đi ở phía trước, Tống Vân Tang nhanh chân bước theo phía sau. Nàng cũng không dám hỏi Bùi Cô Cẩm muốn đi đâu làm gì, chỉ sợ làm Bùi Cô Cẩm cảm thấy nàng phiền phức. Nàng cũng muốn nói cái gì đó để lấy lòng Bùi Cô Cẩm, rồi lại không biết nên nói từ đâu.
Bầu không khí có chút kỳ lạ, đột nhiên một Cẩm Y vệ bước lên trước vài bước, cười cười nhìn Bùi Cô Cẩm nói: "Bùi ca, vị cô nương này là ai vậy, sao lại không giới thiệu cho chúng ta một tiếng?"
Bước chân của Bùi Cô Cẩm không hề ngừng lại, giọng nói lãnh đạm: "Nàng là ai, sao ngươi không đi hỏi nàng."
Gã Cẩm Y vệ kia cười ha ha: "Có thể có dung mạo như thế, lại lọt vào mắt Bùi ca chúng ta, ngoại trừ Tống tiểu thư, ta cũng không nghĩ ra còn người nào khác." Hắn ta nhìn Tống Vân Tang chắp tay với nàng: "Tống tiểu thư, nghe danh đã lâu."
Thật sự người này rất biết cách nói chuyện, khéo đưa đẩy, nhìn thì có vẻ đang khen Tống Vân Tang, nhưng thực ra đang nịnh hót Bùi Cô Cẩm. Đáng tiếc Bùi Cô Cẩm không hề cảm kϊƈɦ. Hắn liếc mắt nhìn hắn ta một cái, nụ cười của gã Cẩm Y vệ kia liền sượng cứng, lập tức nói: "Tiểu nhân Tằng Nguyên Lương, Tống Tiểu thư có gì sai khiến cứ việc dặn dò tiểu nhân."
Tống Vân Tang nghiêng đầu nhìn qua. Người này là một nam nhân tuổi xấp xỉ với Bùi Cô Cẩm, diện mạo coi như tuấn tú, mặc phục sức của Trấn Phủ ti lại tự xưng "Tiểu nhân", thật sự có vẻ rất khiêm tốn. Tống Vân Tang đoán có lẽ trước đó Bùi Cô Cẩm đã đề cập đến mình trước mặt hắn ta, cho nên hắn ta mới có thể nịnh hót như vậy, lại không biết hiện tại tâm tư của Bùi Cô Cẩm dĩ nhiên đã thay đổi.
Tống Vân Tang hạ người thi lễ, nói một câu: "Không dám", sau đó lại đuổi theo phía sau Bùi Cô Cẩm. Lúc này Tằng Nguyên Lương cũng không đuổi theo nữa mà chỉ theo ở phía sau họ cùng với một Cẩm Y vệ còn lại. Bốn người đi qua một con đường, đi tới trước một gian tiểu viện.
Trong viện có vài người ăn mặc như hạ nhân đang quỳ, Bùi Cô Cẩm dẫn hai Cẩm Y vệ đi vào, nói chuyện cùng người trông coi. Tống Vân Tang tự giác đứng chờ cách mấy thước ở bên ngoại. Mấy người bọn họ nhỏ giọng nói thầm một lát, Tằng Nguyên Lương bỗng nhiên nhìn về phía Tống Vân Tang, vẻ mặt của hắn ta có chút kinh ngạc rồi lại rất nhanh thu hồi ánh mắt.
Tống Vân Tang cảm giác được bọn họ nhắc tới mình. Nhưng nàng nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, chỉ âm thầm phỏng đoán, lại thấy Cẩm Y vệ vẫn luôn không mở miệng trêи đường bước về bên này, nói với nàng: "Tống tiểu thư, tại hạ Ngụy Hưng. Bùi Đại nhân nói Tiểu thư không cần đợi ở đây, hãy vào phòng trước đi."
Tống Vân Tang chợt thấy không ổn. Vì sao Bùi Cô Cẩm lại phái Ngụy Hưng lại đây cố ý bảo nàng vào phòng trước? Nếu là ba tháng trước Tống Vân Tang sẽ cho rằng Bùi Cô Cẩm sợ nàng trúng gió cảm lạnh, nhưng hiện giờ hắn chỉ muốn vứt nàng qua một bên mà thôi, làm sao có thể cố ý quan tâm đến nàng như vậy. Hơn nữa vẻ mặt kinh ngạc lúc nãy Tằng Nguyên Lương lúc nhìn nàng...
Tống Vân Tang bắt đầu hoảng sợ, nhưng cũng không có cách nào cự tuyệt, đành phải đi theo Ngụy Hưng vào trong phòng. Hôm nay trời đầy mây, đèn của tiểu viện cũng không tốt, ánh sáng trong phòng hiu hắt. Ngụy Hưng vẫn trầm mặc như trước, dẫn theo Tống Vân Tang lặng yên không một tiếng động đi qua khu nhà cũ. Trong hành lang gấp khúc u ám mọc đầy cây bụi, Tống Vân Tang đã sắp không nghe thấy tiếng người đi đường, nàng cảm thấy lưng mình hơi lạnh. Rốt cuộc Ngụy Hưng cũng ngừng bước. Hắn ta đẩy một cánh cửa ra một bên: "Tới rồi. Tống tiểu thư, mời."
Cánh cửa thật sự chỉ hé một khoảng rất nhỏ, trong phòng không đốt đèn, chỉ toàn một mảnh tối tăm. Tống Vân Tang cẩn thận bước vào trong, mới đi vài bước nàng đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên một tiếng lạch cạch! Cửa phòng đã bị đóng lại!
Tim Tống Vân Tang đập nhanh hơn! Nàng chậm rãi quay đầu, trong tầm mắt của nàng xuất hiện một đôi chân treo lơ lửng!
Tống Vân Tang đột nhiên che miệng, cố nuốt tiếng hét của mình xuống! Nàng biết mình không nên nhìn, nhưng không thể kiểm soát được động tác của mình, ngẩng đầu nhìn lên... Liền nhìn thấy một thi thể nam nhân mặc mày xanh đen, sắc mặt dữ tợn đang treo lơ lửng trêи xà nhà, cái lưỡi nam nhân lè ra thật dài, hai mắt trợn ngược nhìn thẳng vào nàng!
Tống Vân Tang lảo đảo lui vài bước, cả người dán lên ván cửa! Nàng quơ tay muốn mở cửa ra lại phát hiện căn bản kéo thế nào cửa cũng không nhúc nhích. Cửa đã bị người khác khóa từ bên ngoài. Trong phòng bỗng nhiên nổi lên một luồng gió lạnh, lạnh đến tận xương tủy. Thi thể đang treo cổ kia lắc lư qua lại giống như giây tiếp theo sẽ xà xuống lấy mạng nàng...
Tay chân Tống Vân Tang lạnh toát, nàng run run xoay người, dốc hết toàn lực gõ cửa: "Ngụy Đại nhân! Ngụy Đại nhân! Mở cửa!"
Ngoài cửa không hề có động tĩnh. Giống như chỉ trong chớp mắt, thế giới chỉ còn lại gian phong bị đóng kín này. Gió lạnh thổi nhè nhẹ từng đợt từng đợt thấm qua lớp áo choàng, thật giống như có cái gì đó đang đứng ở phía sau nàng, thổi từng đợt khí lạnh vào gáy nàng. Tống Vân Tang không dám quay đầu lại, chỉ níu lấy ván cửa kéo kéo, sau đó hốc mắt nàng đỏ lên.
Nàng đã biết vì sao Bùi Cô Cẩm lại đồng ý cho nàng đi theo nhanh như vậy, cũng hiểu được vì sao lúc ở trong viện Tằng Nguyên Lương lại dùng ánh mắt kinh ngạc như vậy nhìn nàng. Bùi Cô Cẩm vừa vặn biết tin tức có người thắt cổ tự sát nên muốn tới xem xét, mà nàng lại dây dưa phải đi theo hắn. Vì thế hắn cố ý để kẻ khác khóa nàng trong căn phòng này, muốn cho nàng biết khó mà lui.
—— Hắn đang muốn đuổi nàng đi.
Cả người Tống Vân Tang run rẩy kịch liệt. Từ nhỏ đến lớn nàng đã được che chở từng li từng tí, ngay cả giết một con sâu cũng không cần tự mình động tay, khóa nàng cùng một người chết lại với nhau, nàng sợ hãi... vô cùng sợ hãi. Nhưng nàng không thể chạy trốn. Nếu nàng chạy trốn con đường tiếp cận Bùi Cô Cẩm này cũng chấm dứt.
Ý niệm muốn cứu phụ thân trong Tống Vân Tang như một mồi lửa dấy lên một ngọn lửa nhỏ trong lòng nàng, tuy không đủ sáng ngời, không đủ ấm áp nhưng lại đủ để cho nàng chống đỡ chính mình, nàng tê liệt ngồi xuống đất. Tống Vân Tang tựa đầu lên ván cửa, hơi thở hỗn loạn, nhưng không hề phá cửa, cũng không lên tiếng nữa.
Tựa như rất lâu sau đó, cả người Tống Vân Tang đã dần dần ngừng run rẩy. Nàng kêu lên với ván cửa kia: "Bùi Đại nhân. Bùi Cô Cẩm... Ngài ở đâu?"
Là Bùi Đại nhân Bùi Cô Cẩm, mà không phải Ngụy Hưng. Nàng đợi chờ nhưng vẫn không hề động tĩnh như trước. Tống Vân Tang hít hít mũi, nghi ngờ Bùi Cô Cẩm đã đi thẩm vấn tôi tớ trong viện trước rồi, nếu như vậy nàng phải ở đây cùng xác chết này một hai canh giờ. Nàng buông ván cửa ra lui về phía sau từng bước, cố ý không nhìn tới thi thể đang treo lủng lẳng trêи xà nhà kia, muốn tìm một chỗ ngồi xuống. Nhưng chi nha một tiếng, cửa bị người khác đẩy ra.
Bùi Cô Cẩm đứng ở ngoài cửa, mặt không chút thay đổi nhìn nàng. Tống Vân Tang cùng hắn nhìn nhau. Bùi Cô Cẩm cong cong khóe miệng: "Tống Tiểu thư có vẻ không được tốt, bị dọa sao?"
Tống Vân Tang lắc lắc đầu, phát hiện động tác của mình đều có chút cứng ngắc. Bùi Cô Cẩm ngẩng đầu, nhìn vòng quanh thi thể kia kia một vòng, giọng nói mang theo một tia trào phúng: "Tống Tiểu thư không cần cậy mạnh. Nếu như không chịu nỗi, vẫn nên về nhà nghỉ ngơi đi." Hắn đè thấp âm thanh: "Nghe nói người chết oan có chấp niệm rất nặng, sẽ lưu lại trêи đời này không chịu đi. Nếu vị này bò lên người Tống tiểu thư, trong lòng Bùi mỗ cũng rất lo lắng."
Đôi mi của Tống Vân Tang run run, nhưng nàng vẫn đi đến bên cạnh Bùi Cô Cẩm: "Đại nhân bách tà bất xâm, ta theo sát Đại nhân là được."
Giọng nói của Bùi Cô Cẩm trở nên lạnh lùng, cười nhạo một tiếng: "Ngươi cho ta là thần giữ cửa sao, bách tà bất xâm?"
Tống Vân Tang ngẩng lên: "Đại nhân sẽ bảo vệ ta."
Lúc nói ra những lời này trêи mặt của nàng không hề mang vẻ nịnh nọt, cũng không có vẻ bị ép buộc, chỉ mang theo một nét dịu dàng hết sức thuần túy. Bùi Cô Cẩm nhìn thấy nàng như vậy, sắc mặt của hắn lại trầm xuống.
Nàng thật đúng là biết cách bắt bí hắn. Mặc dù hắn đã trùng sinh trở về, nhưng cũng giống như trước. Còn nàng thật sự chưa hề thay đổi một chút nào. Nhìn qua có vẻ nhu nhược ngoan ngoãn, nhưng lại mẫn cảm, bướng bỉnh, quật cường... Phảng phất như có nhuộm như thế nào nàng cũng không đen, cũng không làm tan chảy được ý chí sắt đá của nàng.
Bùi Cô Cẩm cười lạnh: "Trời đang vào đông, ngươi mặc như thế này còn kêu nóng với ta?" Sắc mặt của hắn bình tĩnh đi nhanh về phía Tống Vân Tang: "Nếu cảm thấy nóng thì đừng đứng ở trong phòng này nữa. Đi ra bên ngoài đón gió đi!"
Bùi Cô Cẩm giật lấy chiếc áo choàng trong tay Thu Miên như muốn phủ lên đầu của Tống Vân Tang! Dường như Tống Vân Tang có thể đoán trước được ý định của hắn, hắn muốn ném nàng ra khỏi phòng, sau đó sẽ không quan tâm đến nàng nữa. Mọi chuyện còn tệ so với trong tưởng tượng của nàng, tâm tư của Tống Vân Tang hỗn loạn, nàng khẽ cắn môi, quỳ mạnh xuống đất!
Nhìn thấy nàng quỳ như vậy Thu Miên đang bị dọa cho ngây ngốc mới phản ứng lại cũng quỳ xuống theo. Động tác của Bùi Cô Cẩm dừng lại, chiếc áo choàng kia cũng không chụp xuống. Nam nhân từng bước đi đến giữa phòng, đưa lưng về phía nàng nói: "Tống Tiểu thư lại đang muốn làm gì?"
Trong giọng nói của hắn ẩn chứa sự tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Hai tay Tống Vân Tang chống xuống đất, cúi người dập đầu: "Ta không nóng, ta mặc như thế này chỉ là muốn làm cho Đại nhân vui vẻ một chút. Nếu Đại nhân không thích thì ta có thể đổi." Nàng cẩn thận dịch gối về phía trước từng chút, quỳ bên cạnh Bùi Cô Cẩm: "Chỉ cầu Đại nhân khoan hồng độ lượng... Nếu như trước đó phụ thân ta đã đắc tội với Đại nhân, kính mong Đại nhân đừng so đo với ông ấy."
Bùi Cô Cẩm khoanh tay đứng đó nửa ngày không lên tiếng. Trong phòng không có lò sưởi kỳ thật Tống Vân Tang lạnh đến mức xương cốt đều run rẩy. Từ trước đến giờ nàng đều thanh thuần thoát tục như không vướng bụi tràn, thật sự nàng chưa từng hèn mọn như vậy.
Tống Vân Tang đoán không ra tâm tư của Bùi Cô Cẩm. Tựa như từ lúc hai người quen biết nhau, người này chưa từng hành xử theo lẽ thường. Nàng tự nhận bản thân không biết làm cách nào để lường được tâm tư của hắn, nên cũng không dám tự cho mình thông minh đi đùa giỡn tâm cơ với hắn, nàng cảm thấy chi bằng trực tiếp nói rõ mọi việc ra. Nàng quỳ một lát, thấy Bùi Cô Cẩm một bước rồi một bước về phía trước, nàng vừa muốn nhích tới. Nhưng không ngờ Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên nhấc chân hung hăng đá bay chiếc ghế bên cạnh!
Chiếc ghế bằng gỗ lim bay lên, nặng nề đập vào trêи tường, bể răng rắc. Bùi Cô Cẩm gần như thô bạo quát: "Đứng lên!"
Vài mảnh gỗ lim rơi xuống trước mặt Tống Vân Tang, cả người Tống Vân Tang run lên một cái. Bùi Cô Cẩm uy nghiêm nói: "Nếu ngươi không đứng lên, ta lập tức cho người tra khảo phụ thân ngươi."
Tống Vân Tang cuống quýt đứng lên. Nàng níu chặt lấy vạt áo của mình đứng tại chỗ, Bùi Cô Cẩm lại không lên tiếng. Tống Vân Tang căng thẳng nhìn lén hắn, thấy hắn chính nhìn nhìn quần áo của mình. Trêи vạt áo mỏng màu đỏ lấm tấm bụi, trông vô cùng rõ ràng, do vừa rồi nàng mới quỳ xuống đất nên bị bẩn.
Tống Vân Tang ngẩn người, khom xuống dùng tay phủi phủi nhưng tay của nàng cũng đang bẩn cho nên càng phủi càng bẩn. Ánh mắt của Bùi Cô Cẩm lại dừng trêи tay nàng. Tống Vân Tang do dự lấy khăn tay ra chà lau vết bẩn trêи tay mình.
Bùi Cô Cẩm thu hồi tầm mắt, hờ hững lên tiếng: "Tống Tiểu thư đã lo lắng nhiều rồi. Cha của ngươi chưa từng đắc tội với ta, làm sao có thể nói ta đừng so đo? Nhưng mà chuyện đêm qua ngươi khẩn cầu, Bùi mỗ thật sự bất lực. Sáng nay Hoàng Thượng mới triệu ta vào cung lệnh cho ta tra rõ việc Thái tử tư thông cùng Huệ phi. Còn chuyện của phụ thân ngươi bên kia, sợ là ta không có cách nào can thiệp vào." Hắn dừng một lát, lại nói: "Như vậy đi, ta gọi Thiên hộ phụ trách vụ án này lại đây, sau này có vấn đề gì, ngươi cứ đi tìm bên đó."
Tống Vân Tang bất ngờ nghe được tin tức của Thái tử, trong lòng cảm thấy vui vẻ. Nếu Hoàng Thượng đồng ý điều tra vậy có nghĩa thái độ của ngài ấy đã buông lỏng. Nếu Thái tử có thể có được thánh tâm một lần nữa, đến lúc đó nghĩ cách cứu phụ thân cũng có lợi hơn. Nhưng Bùi Cô Cẩm muốn đá nàng cho người khác, nàng không thể nào đáp ứng. Tống Vân Tang nói: "Đại nhân nói đùa rồi. Cả Cẩm Y vệ đều dưới quyền của Đại nhân, những người khác chỉ là nghe lệnh làm việc. Vụ án của phụ thân ta, cuối cùng cũng là do Đại nhân định đoạt."
"Cho nên, ngươi đây là muốn dựa vào ta." Bùi Cô Cẩm không hỉ không giận hỏi, "Tống Vân Tang, ngươi nói thẳng đi, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"
Tống Vân Tang chỉ đang muốn dựa vào hắn. Hiện tại Bùi Cô Cẩm là người có năng lực nhất, cũng là người có khả năng giúp nàng nhất. Không có lý do nào cả, nhưng Tống Vân Tang biết nhất định phải mặt dày bám riết bên cạnh hắn mới có thể làm cho hắn nguôi giận. Tống Vân Tang cẩn thận lựa lời: "Ta chỉ đang lo lắng cho phụ thân, muốn đi theo Đại nhân nhìn xem tình thế tiến triển như thế nào. Bên người Đại nhân chắc chắn phải có người bưng trà rót nước phải không? Vân Tang nguyện hầu hạ bên cạnh Đại nhân."
Bùi Cô Cẩm không trả lời ngay lập tức, ngoài phòng lại vang lên tiếng đập cửa. Bùi Cô Cẩm nhìn Tống Vân Tang, ném áo choàng cho nàng, giọng nói lạnh lùng: "Mặc vào đi." Lúc này hắn mới đi tới cạnh cửa.
Tống Vân Tang một lần nữa mặc áo choàng vào, cuối cùng cũng cảm giác thân mình ấm áp hơn một chút. Bùi Cô Cẩm mở cửa, nói nhỏ cùng người nọ vài câu, người nọ liền rời đi. Bùi Cô Cẩm đứng ở bên cửa, bỗng nhiên nở nụ cười lên tiếng: "Tống Tiểu thư muốn đi theo ta sao?"
Tống Vân Tang đáp lời. Nàng khom người, nhẹ nhàng nói: "Lúc Đại nhân tra án không tiện, ta có thể tránh đi. Cầu xin Đại nhân thông cảm..."
Bùi Cô Cẩm cắt ngang lời của nàng: "Đi, muốn thì đi theo ta. Ngươi đến ngoài cửa Trấn Phủ ti chờ, một khắc sau chúng ta xuất phát."
Tống Vân Tang không ngờ Bùi Cô Cẩm đồng ý nhanh như vậy, nhất thời có chút lo lắng có phải hắn đang muốn dụ nàng đi sau đó âm thầm đi mất từ cửa sau môn hay không. Nhưng nếu Bùi Cô Cẩm thật sự muốn trốn, nàng cũng không có cách nào ngăn được, chỉ có thể đáp một chữ được. Nàng đi ra khỏi phòng, lại nghe thấy Bùi Cô Cẩm thấp giọng kêu một tiếng: "Tống Vân Tang."
Bước chân của Tống Vân Tang dừng lại, quay đầu lại nhìn vào phòng. Bùi Cô Cẩm nghiêng người đứng trong bóng tối, không thấy rõ biểu tình: "Ngươi thật sự là không thay đổi chút nào."
Tống Vân Tang giật mình. Nàng không rõ lời này của Bùi Cô Cẩm là có ý gì, nhưng Bùi Cô Cẩm cũng không nói thêm gì, hắn lướt qua nàng nhanh chân rời đi.
Tống Vân Tang ở ngoài cửa Trấn Phủ ti đợi gần một khắc mới thấy Bùi Cô Cẩm mang theo hai Cẩm Y vệ đi ra. Lúc này Tống Vân Tang mới thở ra một hơi. Nàng để cho Thu Miên tìm một chỗ chờ, còn mình đi theo ba người kia đi về phía đầu đường. Bùi Cô Cẩm không nói lời nào đi ở phía trước, Tống Vân Tang nhanh chân bước theo phía sau. Nàng cũng không dám hỏi Bùi Cô Cẩm muốn đi đâu làm gì, chỉ sợ làm Bùi Cô Cẩm cảm thấy nàng phiền phức. Nàng cũng muốn nói cái gì đó để lấy lòng Bùi Cô Cẩm, rồi lại không biết nên nói từ đâu.
Bầu không khí có chút kỳ lạ, đột nhiên một Cẩm Y vệ bước lên trước vài bước, cười cười nhìn Bùi Cô Cẩm nói: "Bùi ca, vị cô nương này là ai vậy, sao lại không giới thiệu cho chúng ta một tiếng?"
Bước chân của Bùi Cô Cẩm không hề ngừng lại, giọng nói lãnh đạm: "Nàng là ai, sao ngươi không đi hỏi nàng."
Gã Cẩm Y vệ kia cười ha ha: "Có thể có dung mạo như thế, lại lọt vào mắt Bùi ca chúng ta, ngoại trừ Tống tiểu thư, ta cũng không nghĩ ra còn người nào khác." Hắn ta nhìn Tống Vân Tang chắp tay với nàng: "Tống tiểu thư, nghe danh đã lâu."
Thật sự người này rất biết cách nói chuyện, khéo đưa đẩy, nhìn thì có vẻ đang khen Tống Vân Tang, nhưng thực ra đang nịnh hót Bùi Cô Cẩm. Đáng tiếc Bùi Cô Cẩm không hề cảm kϊƈɦ. Hắn liếc mắt nhìn hắn ta một cái, nụ cười của gã Cẩm Y vệ kia liền sượng cứng, lập tức nói: "Tiểu nhân Tằng Nguyên Lương, Tống Tiểu thư có gì sai khiến cứ việc dặn dò tiểu nhân."
Tống Vân Tang nghiêng đầu nhìn qua. Người này là một nam nhân tuổi xấp xỉ với Bùi Cô Cẩm, diện mạo coi như tuấn tú, mặc phục sức của Trấn Phủ ti lại tự xưng "Tiểu nhân", thật sự có vẻ rất khiêm tốn. Tống Vân Tang đoán có lẽ trước đó Bùi Cô Cẩm đã đề cập đến mình trước mặt hắn ta, cho nên hắn ta mới có thể nịnh hót như vậy, lại không biết hiện tại tâm tư của Bùi Cô Cẩm dĩ nhiên đã thay đổi.
Tống Vân Tang hạ người thi lễ, nói một câu: "Không dám", sau đó lại đuổi theo phía sau Bùi Cô Cẩm. Lúc này Tằng Nguyên Lương cũng không đuổi theo nữa mà chỉ theo ở phía sau họ cùng với một Cẩm Y vệ còn lại. Bốn người đi qua một con đường, đi tới trước một gian tiểu viện.
Trong viện có vài người ăn mặc như hạ nhân đang quỳ, Bùi Cô Cẩm dẫn hai Cẩm Y vệ đi vào, nói chuyện cùng người trông coi. Tống Vân Tang tự giác đứng chờ cách mấy thước ở bên ngoại. Mấy người bọn họ nhỏ giọng nói thầm một lát, Tằng Nguyên Lương bỗng nhiên nhìn về phía Tống Vân Tang, vẻ mặt của hắn ta có chút kinh ngạc rồi lại rất nhanh thu hồi ánh mắt.
Tống Vân Tang cảm giác được bọn họ nhắc tới mình. Nhưng nàng nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, chỉ âm thầm phỏng đoán, lại thấy Cẩm Y vệ vẫn luôn không mở miệng trêи đường bước về bên này, nói với nàng: "Tống tiểu thư, tại hạ Ngụy Hưng. Bùi Đại nhân nói Tiểu thư không cần đợi ở đây, hãy vào phòng trước đi."
Tống Vân Tang chợt thấy không ổn. Vì sao Bùi Cô Cẩm lại phái Ngụy Hưng lại đây cố ý bảo nàng vào phòng trước? Nếu là ba tháng trước Tống Vân Tang sẽ cho rằng Bùi Cô Cẩm sợ nàng trúng gió cảm lạnh, nhưng hiện giờ hắn chỉ muốn vứt nàng qua một bên mà thôi, làm sao có thể cố ý quan tâm đến nàng như vậy. Hơn nữa vẻ mặt kinh ngạc lúc nãy Tằng Nguyên Lương lúc nhìn nàng...
Tống Vân Tang bắt đầu hoảng sợ, nhưng cũng không có cách nào cự tuyệt, đành phải đi theo Ngụy Hưng vào trong phòng. Hôm nay trời đầy mây, đèn của tiểu viện cũng không tốt, ánh sáng trong phòng hiu hắt. Ngụy Hưng vẫn trầm mặc như trước, dẫn theo Tống Vân Tang lặng yên không một tiếng động đi qua khu nhà cũ. Trong hành lang gấp khúc u ám mọc đầy cây bụi, Tống Vân Tang đã sắp không nghe thấy tiếng người đi đường, nàng cảm thấy lưng mình hơi lạnh. Rốt cuộc Ngụy Hưng cũng ngừng bước. Hắn ta đẩy một cánh cửa ra một bên: "Tới rồi. Tống tiểu thư, mời."
Cánh cửa thật sự chỉ hé một khoảng rất nhỏ, trong phòng không đốt đèn, chỉ toàn một mảnh tối tăm. Tống Vân Tang cẩn thận bước vào trong, mới đi vài bước nàng đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên một tiếng lạch cạch! Cửa phòng đã bị đóng lại!
Tim Tống Vân Tang đập nhanh hơn! Nàng chậm rãi quay đầu, trong tầm mắt của nàng xuất hiện một đôi chân treo lơ lửng!
Tống Vân Tang đột nhiên che miệng, cố nuốt tiếng hét của mình xuống! Nàng biết mình không nên nhìn, nhưng không thể kiểm soát được động tác của mình, ngẩng đầu nhìn lên... Liền nhìn thấy một thi thể nam nhân mặc mày xanh đen, sắc mặt dữ tợn đang treo lơ lửng trêи xà nhà, cái lưỡi nam nhân lè ra thật dài, hai mắt trợn ngược nhìn thẳng vào nàng!
Tống Vân Tang lảo đảo lui vài bước, cả người dán lên ván cửa! Nàng quơ tay muốn mở cửa ra lại phát hiện căn bản kéo thế nào cửa cũng không nhúc nhích. Cửa đã bị người khác khóa từ bên ngoài. Trong phòng bỗng nhiên nổi lên một luồng gió lạnh, lạnh đến tận xương tủy. Thi thể đang treo cổ kia lắc lư qua lại giống như giây tiếp theo sẽ xà xuống lấy mạng nàng...
Tay chân Tống Vân Tang lạnh toát, nàng run run xoay người, dốc hết toàn lực gõ cửa: "Ngụy Đại nhân! Ngụy Đại nhân! Mở cửa!"
Ngoài cửa không hề có động tĩnh. Giống như chỉ trong chớp mắt, thế giới chỉ còn lại gian phong bị đóng kín này. Gió lạnh thổi nhè nhẹ từng đợt từng đợt thấm qua lớp áo choàng, thật giống như có cái gì đó đang đứng ở phía sau nàng, thổi từng đợt khí lạnh vào gáy nàng. Tống Vân Tang không dám quay đầu lại, chỉ níu lấy ván cửa kéo kéo, sau đó hốc mắt nàng đỏ lên.
Nàng đã biết vì sao Bùi Cô Cẩm lại đồng ý cho nàng đi theo nhanh như vậy, cũng hiểu được vì sao lúc ở trong viện Tằng Nguyên Lương lại dùng ánh mắt kinh ngạc như vậy nhìn nàng. Bùi Cô Cẩm vừa vặn biết tin tức có người thắt cổ tự sát nên muốn tới xem xét, mà nàng lại dây dưa phải đi theo hắn. Vì thế hắn cố ý để kẻ khác khóa nàng trong căn phòng này, muốn cho nàng biết khó mà lui.
—— Hắn đang muốn đuổi nàng đi.
Cả người Tống Vân Tang run rẩy kịch liệt. Từ nhỏ đến lớn nàng đã được che chở từng li từng tí, ngay cả giết một con sâu cũng không cần tự mình động tay, khóa nàng cùng một người chết lại với nhau, nàng sợ hãi... vô cùng sợ hãi. Nhưng nàng không thể chạy trốn. Nếu nàng chạy trốn con đường tiếp cận Bùi Cô Cẩm này cũng chấm dứt.
Ý niệm muốn cứu phụ thân trong Tống Vân Tang như một mồi lửa dấy lên một ngọn lửa nhỏ trong lòng nàng, tuy không đủ sáng ngời, không đủ ấm áp nhưng lại đủ để cho nàng chống đỡ chính mình, nàng tê liệt ngồi xuống đất. Tống Vân Tang tựa đầu lên ván cửa, hơi thở hỗn loạn, nhưng không hề phá cửa, cũng không lên tiếng nữa.
Tựa như rất lâu sau đó, cả người Tống Vân Tang đã dần dần ngừng run rẩy. Nàng kêu lên với ván cửa kia: "Bùi Đại nhân. Bùi Cô Cẩm... Ngài ở đâu?"
Là Bùi Đại nhân Bùi Cô Cẩm, mà không phải Ngụy Hưng. Nàng đợi chờ nhưng vẫn không hề động tĩnh như trước. Tống Vân Tang hít hít mũi, nghi ngờ Bùi Cô Cẩm đã đi thẩm vấn tôi tớ trong viện trước rồi, nếu như vậy nàng phải ở đây cùng xác chết này một hai canh giờ. Nàng buông ván cửa ra lui về phía sau từng bước, cố ý không nhìn tới thi thể đang treo lủng lẳng trêи xà nhà kia, muốn tìm một chỗ ngồi xuống. Nhưng chi nha một tiếng, cửa bị người khác đẩy ra.
Bùi Cô Cẩm đứng ở ngoài cửa, mặt không chút thay đổi nhìn nàng. Tống Vân Tang cùng hắn nhìn nhau. Bùi Cô Cẩm cong cong khóe miệng: "Tống Tiểu thư có vẻ không được tốt, bị dọa sao?"
Tống Vân Tang lắc lắc đầu, phát hiện động tác của mình đều có chút cứng ngắc. Bùi Cô Cẩm ngẩng đầu, nhìn vòng quanh thi thể kia kia một vòng, giọng nói mang theo một tia trào phúng: "Tống Tiểu thư không cần cậy mạnh. Nếu như không chịu nỗi, vẫn nên về nhà nghỉ ngơi đi." Hắn đè thấp âm thanh: "Nghe nói người chết oan có chấp niệm rất nặng, sẽ lưu lại trêи đời này không chịu đi. Nếu vị này bò lên người Tống tiểu thư, trong lòng Bùi mỗ cũng rất lo lắng."
Đôi mi của Tống Vân Tang run run, nhưng nàng vẫn đi đến bên cạnh Bùi Cô Cẩm: "Đại nhân bách tà bất xâm, ta theo sát Đại nhân là được."
Giọng nói của Bùi Cô Cẩm trở nên lạnh lùng, cười nhạo một tiếng: "Ngươi cho ta là thần giữ cửa sao, bách tà bất xâm?"
Tống Vân Tang ngẩng lên: "Đại nhân sẽ bảo vệ ta."
Lúc nói ra những lời này trêи mặt của nàng không hề mang vẻ nịnh nọt, cũng không có vẻ bị ép buộc, chỉ mang theo một nét dịu dàng hết sức thuần túy. Bùi Cô Cẩm nhìn thấy nàng như vậy, sắc mặt của hắn lại trầm xuống.
Nàng thật đúng là biết cách bắt bí hắn. Mặc dù hắn đã trùng sinh trở về, nhưng cũng giống như trước. Còn nàng thật sự chưa hề thay đổi một chút nào. Nhìn qua có vẻ nhu nhược ngoan ngoãn, nhưng lại mẫn cảm, bướng bỉnh, quật cường... Phảng phất như có nhuộm như thế nào nàng cũng không đen, cũng không làm tan chảy được ý chí sắt đá của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.