Chương 73
Tiểu Thố
13/08/2020
Mộ Tử An đờ đẫn nhìn nam tử từng một thời tuấn mỹ, trong tay không còn cảm giác mạch đập của hắn, môi hắn trắng bệch, ngay cả máu tươi cũng không thể nhuộm hết...
Nàng vô thức nâng tay nhìn trang giấy Thẩm Nhược Thần trao. Trên đó vẽ lại cảnh nàng và hắn cùng ngắm trăng ở hành cung Tây Giao, ánh trăng như nước, sánh vai bên nhau, một người vẻ mặt lạnh nhạt, người kia thần thái rạng rỡ. Thẩm Nhược Thần trong tay cầm một cây sáo trúc, Mộ Tử An cầm một quyển khúc phổ, cảm giác như trong bức họa có thể nghe thấy tiếng sáo du dương...
Lần này, hình ảnh Mộ Tử An trong tranh cuối cùng cũng được đầy đủ, đôi mắt sáng động lòng người, khiến bức họa trở nên sống động.
Trong khoảnh khắc, Mộ Tử An bật khóc: từng đoạn ký ức vui vẻ trải qua cùng Thẩm Nhược Thần đột ngột ùa về.
"Thẩm Nhược Thần! Thẩm Nhược Thần! Ngươi tỉnh dậy đi!" Nàng bỗng gào lên, cố sức lay hắn, "Những gì ngươi hứa với ta còn chưa làm được! Ngươi gạt ta, ta còn chưa báo thù, ngươi sao có thể chết! Ngươi thiếu ta cả đời, phải cả đời đền trả ta! Thẩm Nhược Thần, ngươi mau đứng lên!"
Trong viện dồn dập tiếng bước chân. Hạ Diệc Hiên và Đỗ Như Lượng tông cửa xông ra, sửng sốt nhìn cảnh trước mắt: bên cạnh Mộ Tử An và Thẩm Nhược Thần có hai người đang đứng, tuổi tác ước chừng ba mươi, ngạo nghễ chắp tay sau lưng, ung dung nhìn ba người cách đó không xa giao đấu.
Nhất thời tay chân Hạ Diệc Hiên như nhũn ra: hai người kia nhìn như lơ đãng đứng đó nhưng chân khí dư thừa, song chưởng trong tay áo vận kình lực chờ phát động, vừa nhìn đã biết là cao thủ, công phu của Trương Phong Dịch đối với họ chẳng là gì. Nếu hai người đó động thủ với Mộ Tử An và Thẩm Nhược Thần, chỉ sợ hai người ngay tức khắc hồn lìa khỏi xác!
"Các ngươi là ai?" Hạ Diệc Hiên cố giữ bình tĩnh, kín đáo bước về phía trước, rút ngắn dần khoảng cách với Mộ Tử An.
Người mặc áo xanh liếc hắn, mỉm cười nói: "Ta tìm Nghiễm An vương."
Hạ Diệc Hiên cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, nhanh trí đáp: "Là ta đây, các ngươi có việc gì cứ tìm ta, hai người kia để họ đi chữa thương."
Người mặc áo xanh nhìn hắn một lúc, ha ha cười: "Ngươi cũng thật thú vị, khi không lại mạo nhận Nghiễm An vương làm gì? Tại hạ có gặp nàng một lần, người đang ngồi kia có tám phần giống nàng, ngươi uổng phí tâm cơ rồi."
Hạ Diệc Hiên lại tiến lên từng bước, khẩn cầu: "Huynh đài thỉnh nhân nhượng."
Người áo xanh hứng thú nói: "Ngươi sợ ta làm hại bọn họ? Yên tâm, ta thấy người nọ đã sắp chết rồi..."
Trong sân, Mộ Thập Bát lướt mắt qua nhìn, cao giọng kêu "Đại ca, nhị ca! Các người đến đây còn đứng đó nói chuyện phiếm! Nhanh nhanh tới giúp đi!"
Hắn vừa phân tâm, chưởng phong của Trương Phong Dịch đảo qua, hắn chật vật né tránh, mặt nhất thời đau xót, nổi một vệt đỏ.
Người áo xanh có vẻ mất kiên nhẫn, muốn tiến lên giúp đỡ, lại thấy ánh mắt của người áo vàng, lui trở về.
Hạ Đao một mình chống đỡ hai chiêu, cực kỳ nguy hiểm, Mộ Thập Bát rống giận một tiếng, lập tức lao vào đánh tiếp.
"Đại ca, ngươi còn khoanh tay đứng nhìn, ta liền cắt đứt tình nghĩa với ngươi!" Mộ Thập Bát tức đến nỗi nói run cả giọng.
Người áo xanh cũng không để ý hắn nữa, chỉ ngồi xuống, yên lặng nhìn Mộ Tử An: "Nghiễm An vương, người này chỉ sợ là sống không được."
Mộ Tử An ra sức vỗ vỗ mặt Thẩm Nhược Thần, đờ đẫn nói: "Ngươi nói bậy."
"Nếu ngươi đem tiểu Viễn trả lại cho chúng ta, ta cùng Bùi Dược sẽ thử một lần, nói không chừng còn có một con đường sống." Người áo xanh xem xét mạch môn của Thẩm Nhược Thần.
Mộ Tử An mờ mịt nhìn hắn, rồi như hiểu ra. "Ngươi nói gì? Ngươi có thể cứu hắn?"
"Đồ Long chưởng Trương Phong Dịch từng bại dưới tay sư phụ ta, chưởng này tinh liệt, môn phái chúng ta nội lực lấy miên nhu làm sở trường, vừa vặn là khắc tinh của hắn, cộng thêm nội lực của Bùi Dược hỗ trợ, có đến bảy phần nắm chắc có thể kéo về một mạng cho hắn." Người nọ lên tiếng dụ hoặc.
Mộ Tử An ngơ ngác nhìn hắn: "Ai là tiểu Viễn?"
Người áo xanh đứng lên, trầm giọng nói: "Ngưu Thác Viễn, ngươi lúc nào cũng long nhong bên ngoài. Ngươi xem Minh giáo đã thành bộ dạng gì rồi! Hôm nay ta và nhị ca ở đây hỏi ngươi một câu, ngươi rốt cuộc còn muốn trở về không? Mai nhi ở nhà mỏi mòn chờ ngươi, ngươi thân là nam nhi, sao có thể không chịu trách nhiệm!"
Mộ Thập Bát oa oa kêu loạn lên: "Đại ca, ngươi sao có thể như vậy, nhân lúc cháy nhà hôi của! Ta với tiểu Mai đã nhiều năm không gặp, một chút tình cảm cũng không có, ngươi sao cứ ép ta cưới nàng?"
"Được, nếu ngươi đã nói như vậy, ta cũng buông tay mặc kệ," người áo xanh cả giận nói, "Tính mạng bằng hữu ngươi, ngươi tự cứu đi!"
Mộ Thập Bát trộm nhìn lại, chỉ thấy Mộ Tử An trên người loang lổ vết máu, không biết thương thế như thế nào, Thẩm Nhược Thần thì vẫn không nhúc nhích. Lòng hắn nóng như lửa đốt, làm một ánh mắt ra hiệu với Hạ Đao rồi nhảy ra ngoài vòng. Hạ Đao lăn một vòng đâm một đao vào chân Trương Phong Dịch, cùng lúc đó Mộ Thập Bát bắn phi tiêu về phía Trương Phong Dịch, ấm ức nói: "Ta đồng ý với ngươi còn không được sao! Ta ngoan ngoãn theo ngươi trở về!"
"Phác" một tiếng, phi tiêu ghim vào cánh tay Trương Phong Dịch. Trương Phong Dịch rống giận một tiếng, bỏ qua Hạ Đao, đánh thẳng tới Mộ Thập Bát. Mộ Thập Bát không kịp né tránh, phen này ngực phải trúng chưởng!
Một xanh một vàng, hai cái bóng xẹt qua. Hai người tung song chưởng tiếp chưởng của Trương Phong Dịch, ép Trương Phong Dịch lui lại mấy bước. Hắn tựa vào một thân cây, phun ra búng máu, giận dữ quát: "Các ngươi lấy nhiều đánh ít, đâu phải hảo hán!"
Người áo xanh cười cười, khiêm tốn nói: "Ngài là tiền bối, chúng vãn bối học nghệ không tinh, thỉnh thoảng cùng nhau lĩnh giáo cũng là bình thường."
Người áo vàng làm như cẩn thận nhìn xung quanh một lượt, xong mới nghiêm trang nói: "Ngươi chết thì đâu có ai biết chúng ta lấy nhiều đánh ít."
Trương Phong Dịch nhận ra thế bất lợi, đối phương vừa đông vừa mạnh, hắn đơn đả độc đấu không phải cách hay. Nghĩ vậy hắn tung mình chạy trốn. Chạy chưa được bao lâu thì một trận mưa tên bắn tới, ngay sau đó, từ trong rừng lao ra ba người, ba loại binh khí hướng tới hắn mà xuất chiêu. Ám vệ đã sớm mai phục.
Trương Phong Dịch hai mắt trợn lên, trên người cắm đầy tên, còn có kiếm và kích, trượt từ thân cây xuống, ngồi dưới đất, cuối cùng bất động.
***
Mộ Tử An đứng ở ngoài phòng, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đang đóng chặt. Hai vị kia đã vào hơn nửa canh giờ, bên trong vẫn không hề có động tĩnh gì, làm người ta hít thở không thông.
Mộ Thập Bát cũng không dám lên tiếng, chỉ ở cạnh nàng đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại vò đầu thở dài.
Hạ Diệc Hiên nắm tay Mộ Tử An, thần sắc ngưng trọng. Nếu không phải Thẩm Nhược Thần xả thân cứu giúp thì người nằm trong kia hiện giờ rất có thể chính là Mộ Tử An. Ý niệm này làm hắn không rét mà run.
Ban đêm, trên núi trở lạnh. Hắn nắm ngón tay lạnh lẽo của nàng. Hắn biết, hiện giờ muốn Mộ Tử An đi nghỉ ngơi là không có khả năng. Nghĩ đến đây, hắn cởi áo choàng trên người rồi khoác cho nàng.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng rốt cuộc mở ra, hai người kia đi ra, vẻ mặt lộ rõ mỏi mệt, hướng về phía Mộ Tử An khẽ gật đầu rồi quay sang Mộ Thập Bát.
"Đại ca, ta muốn nhìn Thẩm đại nhân, xem hắn có thật sự được cứu chưa." Mộ Thập Bát lui từng bước.
Người ao xanh lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi đừng kiếm cớ dây dưa nữa."
"Huynh hãy cho ta thêm một đêm. Nơi này có nhiều huynh đệ tốt, ta nhất định phải cáo biệt." Mộ Thập Bát cố lấy cớ.
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy." Người áo xanh không chút khoan dung.
"Tiểu Viễn," người áo vàng bỗng nhiên mở miệng, "Bấy lâu ngươi vẫn muốn giải độc cho Nghiễm An vương sao?"
"Đúng vậy, nhị ca, ngươi có cách sao?" Mộ Thập Bát vừa mừng vừa sợ.
"Nghe nói vị thần y ở Lô Tây đã xuất quan, ngươi còn không quay về, chỉ sợ hắn lại bế quan nữa đấy." Người áo vàng thản nhiên nói.
"Ngươi đừng gạt ta đấy." Mộ Thập Bát hồ nghi nhìn hắn.
Hai người một trái một phải túm lấy hắn, không nói hai lời liền vận khí phóng đi, chỉ một lát đã không thấy thân ảnh, để lại tiếng kêu của Mộ Thập Bát quanh quẩn giữa không trung: "Này! Gấp vậy! Hạ Đao! Vương gia! Các ngươi chờ ta trở lại!"
Mộ Tử An đẩy cửa phòng, vừa vào đã thấy thân ảnh màu trắng nằm bất động trên giường. Từ đại phu vừa đến, hốc mắt ương ướt, run run đi đến bên giường, lắc đầu thở dài. Mấy ngày nay đi cùng Thẩm Nhược Thần, vị thượng thư đại nhân kinh tài tuyệt diễm làm hắn kính nể vô cùng.
Theo hắn thấy, vị Thẩm đại nhân này cũng quá xui xẻo. Bản thân mang bệnh còn chưa nói, vì cứu người mà biến mình thành bộ dáng này, thật khiến người ta thở dài.
Bắt mạch rồi xem xét vết thương do chưởng gây ra, hắn trầm ngâm một lát, nói: "Mạch tượng không ổn, chưởng thương ngay tại ngực, công sức điều dưỡng mấy ngày qua đều uổng phí, sẽ lưu lại chút di chứng, e là cho dù khỏe lại cũng... cũng..." Trong mắt hắn tràn đầy tiếc hận.
Mộ Tử An nhìn chằm chằm người kia: "Còn sống là tốt rồi... Nhất định sẽ có biện pháp... Nhung hắn... hắn vì sao đến giờ còn chưa tỉnh lại?"
Từ đại phu an ủi: "Một lát nữa hẳn là tỉnh."
Mộ Tử An ngồi ở đầu giường, mệt mỏi tựa vào trụ giường, thấp giọng nói: "Từ đại phu, ta muốn một mình yên tĩnh một lát, ngươi nghỉ ngơi trước đi."
Tiếng bước chân dần xa, không gian yên tĩnh, chỉ có ngọn nến thỉnh thoảng kêu tanh tách.
Người trên giường vẫn nằm bất động, đôi mắt nhắm chặt. "Nhược Thần, ngươi sao còn chưa tỉnh..." Nàng lẩm bẩm, "Ta không trách ngươi nữa, chúng ta giống như trước nhé, thành thật làm bạn tốt với nhau, ngắm hoa nghe khúc, vui vẻ biết mấy..."
Không biết qua bao lâu, ngón tay Thẩm Nhược Thần khẽ run, mờ mịt mở mắt.
"Tử An... Sao ta lại thấy ngươi... Nhất định là ta rất nhớ ngươi..." Hắn thì thào, lại nhắm mắt.
"Nhược Thần, là ta." Mộ Tử An miễn cưỡng cười, "Mở mắt ra đi, nhìn xem ta có phải là giả không."
"Ngươi sẽ không nhìn ta, nhất định là ta đã chết." Thẩm Nhược Thần thở dài một tiếng, lại cố chấp không chịu mở mắt.
Có cái gì ươn ướt rơi xuống, nóng ấm trên tay hắn. Hắn run rẩy, rốt cuộc mở mắt, thẫn thờ: "Thì ra ta không chết... Thì ra cho dù muốn chết cũng không dễ dàng như vậy..."
"Tất nhiên, nếu ngươi chết, ta đi đâu để tìm một Thẩm Nhược Thần như vậy?" Mộ Tử An tùy tay lau khóe mắt, mỉm cười nói.
Thẩm Nhược Thần ngơ ngác nhìn nàng, nhớ tới lời mình nói trước lúc ngất đi, bối rối nói: "Tử An, ta nói hươu nói vượn, ngươi trăm ngàn lần đừng để trong lòng, thật sự, ngươi quên những lời đó đi... Bức họa... bức họa kia đâu..."
Vừa nói hắn vừa sờ loạn tìm kiếm khắp người. Mộ Tử An nhìn mà trong lòng đau xót, đè lại hắn, yên lặng nhìn hắn: "Bức họa kia ta rất thích, mấy lời ngươi nói kia ta cũng rất thích, thật sự, Nhược Thần, ta cũng rất thích ngươi, nhưng ngươi cũng hiểu, thích này so với tình cảm kia không phải là một..."
Thẩm Nhược Thần không khỏi cứng đờ, hắn hiểu "Thích" mà nàng nói là ý gì, cũng hiểu cái thích này cùng Hạ Diệc Hiên không giống nhau, nhất thời trong lòng đau như cắt: rõ ràng là hắn chiếm được sự quý mến của nàng trước, vì sao tạo hóa trêu người, tình sâu duyên cạn.
Hắn yên lặng nhìn vào mắt nàng. Nàng vừa mới khóc, khóe mắt ươn ướt, trong veo không tạp chất. Hắn thở dài một hơi, mỉm cười: trải qua nhiều chuyện như vậy, mong ước lớn nhất của hắn chẳng qua là có thể lại cùng nàng thành thật với nhau, nâng cốc nói cười. Hiện giờ trời cao hậu đãi, khiến điều này trở thành sự thật, Mộ Tử An một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, hắn không thể quá tham lam.
"Tử An," Thẩm Nhược Thần khó khăn giơ tay ra, xoa xoa những giọt nước mắt còn đọng ở khóe mắt nàng, mỉm cười nói, "Được, ta sẽ nhớ rõ lời của nàng, nhớ rõ nàng thích ta như thế nào. Nàng đừng khóc nữa, chờ ta hết bệnh rồi, nàng nghe ta thổi sáo. Yên tâm, ngoại trừ khúc "tận trời điều", tài thổi sáo của ta tuyệt đối không kém Thụy vương gia."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nếu Thẩm Nhược Thần chết, chỉ sợ Mộ Tử An cả đời đều sẽ nhớ hắn, chẳng phải là lợi cho hắn! Các chị em nói có đúng không! (Xí, rõ ràng là ngươi mềm lòng, còn muốn ngụy biện!
Nàng vô thức nâng tay nhìn trang giấy Thẩm Nhược Thần trao. Trên đó vẽ lại cảnh nàng và hắn cùng ngắm trăng ở hành cung Tây Giao, ánh trăng như nước, sánh vai bên nhau, một người vẻ mặt lạnh nhạt, người kia thần thái rạng rỡ. Thẩm Nhược Thần trong tay cầm một cây sáo trúc, Mộ Tử An cầm một quyển khúc phổ, cảm giác như trong bức họa có thể nghe thấy tiếng sáo du dương...
Lần này, hình ảnh Mộ Tử An trong tranh cuối cùng cũng được đầy đủ, đôi mắt sáng động lòng người, khiến bức họa trở nên sống động.
Trong khoảnh khắc, Mộ Tử An bật khóc: từng đoạn ký ức vui vẻ trải qua cùng Thẩm Nhược Thần đột ngột ùa về.
"Thẩm Nhược Thần! Thẩm Nhược Thần! Ngươi tỉnh dậy đi!" Nàng bỗng gào lên, cố sức lay hắn, "Những gì ngươi hứa với ta còn chưa làm được! Ngươi gạt ta, ta còn chưa báo thù, ngươi sao có thể chết! Ngươi thiếu ta cả đời, phải cả đời đền trả ta! Thẩm Nhược Thần, ngươi mau đứng lên!"
Trong viện dồn dập tiếng bước chân. Hạ Diệc Hiên và Đỗ Như Lượng tông cửa xông ra, sửng sốt nhìn cảnh trước mắt: bên cạnh Mộ Tử An và Thẩm Nhược Thần có hai người đang đứng, tuổi tác ước chừng ba mươi, ngạo nghễ chắp tay sau lưng, ung dung nhìn ba người cách đó không xa giao đấu.
Nhất thời tay chân Hạ Diệc Hiên như nhũn ra: hai người kia nhìn như lơ đãng đứng đó nhưng chân khí dư thừa, song chưởng trong tay áo vận kình lực chờ phát động, vừa nhìn đã biết là cao thủ, công phu của Trương Phong Dịch đối với họ chẳng là gì. Nếu hai người đó động thủ với Mộ Tử An và Thẩm Nhược Thần, chỉ sợ hai người ngay tức khắc hồn lìa khỏi xác!
"Các ngươi là ai?" Hạ Diệc Hiên cố giữ bình tĩnh, kín đáo bước về phía trước, rút ngắn dần khoảng cách với Mộ Tử An.
Người mặc áo xanh liếc hắn, mỉm cười nói: "Ta tìm Nghiễm An vương."
Hạ Diệc Hiên cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, nhanh trí đáp: "Là ta đây, các ngươi có việc gì cứ tìm ta, hai người kia để họ đi chữa thương."
Người mặc áo xanh nhìn hắn một lúc, ha ha cười: "Ngươi cũng thật thú vị, khi không lại mạo nhận Nghiễm An vương làm gì? Tại hạ có gặp nàng một lần, người đang ngồi kia có tám phần giống nàng, ngươi uổng phí tâm cơ rồi."
Hạ Diệc Hiên lại tiến lên từng bước, khẩn cầu: "Huynh đài thỉnh nhân nhượng."
Người áo xanh hứng thú nói: "Ngươi sợ ta làm hại bọn họ? Yên tâm, ta thấy người nọ đã sắp chết rồi..."
Trong sân, Mộ Thập Bát lướt mắt qua nhìn, cao giọng kêu "Đại ca, nhị ca! Các người đến đây còn đứng đó nói chuyện phiếm! Nhanh nhanh tới giúp đi!"
Hắn vừa phân tâm, chưởng phong của Trương Phong Dịch đảo qua, hắn chật vật né tránh, mặt nhất thời đau xót, nổi một vệt đỏ.
Người áo xanh có vẻ mất kiên nhẫn, muốn tiến lên giúp đỡ, lại thấy ánh mắt của người áo vàng, lui trở về.
Hạ Đao một mình chống đỡ hai chiêu, cực kỳ nguy hiểm, Mộ Thập Bát rống giận một tiếng, lập tức lao vào đánh tiếp.
"Đại ca, ngươi còn khoanh tay đứng nhìn, ta liền cắt đứt tình nghĩa với ngươi!" Mộ Thập Bát tức đến nỗi nói run cả giọng.
Người áo xanh cũng không để ý hắn nữa, chỉ ngồi xuống, yên lặng nhìn Mộ Tử An: "Nghiễm An vương, người này chỉ sợ là sống không được."
Mộ Tử An ra sức vỗ vỗ mặt Thẩm Nhược Thần, đờ đẫn nói: "Ngươi nói bậy."
"Nếu ngươi đem tiểu Viễn trả lại cho chúng ta, ta cùng Bùi Dược sẽ thử một lần, nói không chừng còn có một con đường sống." Người áo xanh xem xét mạch môn của Thẩm Nhược Thần.
Mộ Tử An mờ mịt nhìn hắn, rồi như hiểu ra. "Ngươi nói gì? Ngươi có thể cứu hắn?"
"Đồ Long chưởng Trương Phong Dịch từng bại dưới tay sư phụ ta, chưởng này tinh liệt, môn phái chúng ta nội lực lấy miên nhu làm sở trường, vừa vặn là khắc tinh của hắn, cộng thêm nội lực của Bùi Dược hỗ trợ, có đến bảy phần nắm chắc có thể kéo về một mạng cho hắn." Người nọ lên tiếng dụ hoặc.
Mộ Tử An ngơ ngác nhìn hắn: "Ai là tiểu Viễn?"
Người áo xanh đứng lên, trầm giọng nói: "Ngưu Thác Viễn, ngươi lúc nào cũng long nhong bên ngoài. Ngươi xem Minh giáo đã thành bộ dạng gì rồi! Hôm nay ta và nhị ca ở đây hỏi ngươi một câu, ngươi rốt cuộc còn muốn trở về không? Mai nhi ở nhà mỏi mòn chờ ngươi, ngươi thân là nam nhi, sao có thể không chịu trách nhiệm!"
Mộ Thập Bát oa oa kêu loạn lên: "Đại ca, ngươi sao có thể như vậy, nhân lúc cháy nhà hôi của! Ta với tiểu Mai đã nhiều năm không gặp, một chút tình cảm cũng không có, ngươi sao cứ ép ta cưới nàng?"
"Được, nếu ngươi đã nói như vậy, ta cũng buông tay mặc kệ," người áo xanh cả giận nói, "Tính mạng bằng hữu ngươi, ngươi tự cứu đi!"
Mộ Thập Bát trộm nhìn lại, chỉ thấy Mộ Tử An trên người loang lổ vết máu, không biết thương thế như thế nào, Thẩm Nhược Thần thì vẫn không nhúc nhích. Lòng hắn nóng như lửa đốt, làm một ánh mắt ra hiệu với Hạ Đao rồi nhảy ra ngoài vòng. Hạ Đao lăn một vòng đâm một đao vào chân Trương Phong Dịch, cùng lúc đó Mộ Thập Bát bắn phi tiêu về phía Trương Phong Dịch, ấm ức nói: "Ta đồng ý với ngươi còn không được sao! Ta ngoan ngoãn theo ngươi trở về!"
"Phác" một tiếng, phi tiêu ghim vào cánh tay Trương Phong Dịch. Trương Phong Dịch rống giận một tiếng, bỏ qua Hạ Đao, đánh thẳng tới Mộ Thập Bát. Mộ Thập Bát không kịp né tránh, phen này ngực phải trúng chưởng!
Một xanh một vàng, hai cái bóng xẹt qua. Hai người tung song chưởng tiếp chưởng của Trương Phong Dịch, ép Trương Phong Dịch lui lại mấy bước. Hắn tựa vào một thân cây, phun ra búng máu, giận dữ quát: "Các ngươi lấy nhiều đánh ít, đâu phải hảo hán!"
Người áo xanh cười cười, khiêm tốn nói: "Ngài là tiền bối, chúng vãn bối học nghệ không tinh, thỉnh thoảng cùng nhau lĩnh giáo cũng là bình thường."
Người áo vàng làm như cẩn thận nhìn xung quanh một lượt, xong mới nghiêm trang nói: "Ngươi chết thì đâu có ai biết chúng ta lấy nhiều đánh ít."
Trương Phong Dịch nhận ra thế bất lợi, đối phương vừa đông vừa mạnh, hắn đơn đả độc đấu không phải cách hay. Nghĩ vậy hắn tung mình chạy trốn. Chạy chưa được bao lâu thì một trận mưa tên bắn tới, ngay sau đó, từ trong rừng lao ra ba người, ba loại binh khí hướng tới hắn mà xuất chiêu. Ám vệ đã sớm mai phục.
Trương Phong Dịch hai mắt trợn lên, trên người cắm đầy tên, còn có kiếm và kích, trượt từ thân cây xuống, ngồi dưới đất, cuối cùng bất động.
***
Mộ Tử An đứng ở ngoài phòng, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đang đóng chặt. Hai vị kia đã vào hơn nửa canh giờ, bên trong vẫn không hề có động tĩnh gì, làm người ta hít thở không thông.
Mộ Thập Bát cũng không dám lên tiếng, chỉ ở cạnh nàng đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại vò đầu thở dài.
Hạ Diệc Hiên nắm tay Mộ Tử An, thần sắc ngưng trọng. Nếu không phải Thẩm Nhược Thần xả thân cứu giúp thì người nằm trong kia hiện giờ rất có thể chính là Mộ Tử An. Ý niệm này làm hắn không rét mà run.
Ban đêm, trên núi trở lạnh. Hắn nắm ngón tay lạnh lẽo của nàng. Hắn biết, hiện giờ muốn Mộ Tử An đi nghỉ ngơi là không có khả năng. Nghĩ đến đây, hắn cởi áo choàng trên người rồi khoác cho nàng.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng rốt cuộc mở ra, hai người kia đi ra, vẻ mặt lộ rõ mỏi mệt, hướng về phía Mộ Tử An khẽ gật đầu rồi quay sang Mộ Thập Bát.
"Đại ca, ta muốn nhìn Thẩm đại nhân, xem hắn có thật sự được cứu chưa." Mộ Thập Bát lui từng bước.
Người ao xanh lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi đừng kiếm cớ dây dưa nữa."
"Huynh hãy cho ta thêm một đêm. Nơi này có nhiều huynh đệ tốt, ta nhất định phải cáo biệt." Mộ Thập Bát cố lấy cớ.
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy." Người áo xanh không chút khoan dung.
"Tiểu Viễn," người áo vàng bỗng nhiên mở miệng, "Bấy lâu ngươi vẫn muốn giải độc cho Nghiễm An vương sao?"
"Đúng vậy, nhị ca, ngươi có cách sao?" Mộ Thập Bát vừa mừng vừa sợ.
"Nghe nói vị thần y ở Lô Tây đã xuất quan, ngươi còn không quay về, chỉ sợ hắn lại bế quan nữa đấy." Người áo vàng thản nhiên nói.
"Ngươi đừng gạt ta đấy." Mộ Thập Bát hồ nghi nhìn hắn.
Hai người một trái một phải túm lấy hắn, không nói hai lời liền vận khí phóng đi, chỉ một lát đã không thấy thân ảnh, để lại tiếng kêu của Mộ Thập Bát quanh quẩn giữa không trung: "Này! Gấp vậy! Hạ Đao! Vương gia! Các ngươi chờ ta trở lại!"
Mộ Tử An đẩy cửa phòng, vừa vào đã thấy thân ảnh màu trắng nằm bất động trên giường. Từ đại phu vừa đến, hốc mắt ương ướt, run run đi đến bên giường, lắc đầu thở dài. Mấy ngày nay đi cùng Thẩm Nhược Thần, vị thượng thư đại nhân kinh tài tuyệt diễm làm hắn kính nể vô cùng.
Theo hắn thấy, vị Thẩm đại nhân này cũng quá xui xẻo. Bản thân mang bệnh còn chưa nói, vì cứu người mà biến mình thành bộ dáng này, thật khiến người ta thở dài.
Bắt mạch rồi xem xét vết thương do chưởng gây ra, hắn trầm ngâm một lát, nói: "Mạch tượng không ổn, chưởng thương ngay tại ngực, công sức điều dưỡng mấy ngày qua đều uổng phí, sẽ lưu lại chút di chứng, e là cho dù khỏe lại cũng... cũng..." Trong mắt hắn tràn đầy tiếc hận.
Mộ Tử An nhìn chằm chằm người kia: "Còn sống là tốt rồi... Nhất định sẽ có biện pháp... Nhung hắn... hắn vì sao đến giờ còn chưa tỉnh lại?"
Từ đại phu an ủi: "Một lát nữa hẳn là tỉnh."
Mộ Tử An ngồi ở đầu giường, mệt mỏi tựa vào trụ giường, thấp giọng nói: "Từ đại phu, ta muốn một mình yên tĩnh một lát, ngươi nghỉ ngơi trước đi."
Tiếng bước chân dần xa, không gian yên tĩnh, chỉ có ngọn nến thỉnh thoảng kêu tanh tách.
Người trên giường vẫn nằm bất động, đôi mắt nhắm chặt. "Nhược Thần, ngươi sao còn chưa tỉnh..." Nàng lẩm bẩm, "Ta không trách ngươi nữa, chúng ta giống như trước nhé, thành thật làm bạn tốt với nhau, ngắm hoa nghe khúc, vui vẻ biết mấy..."
Không biết qua bao lâu, ngón tay Thẩm Nhược Thần khẽ run, mờ mịt mở mắt.
"Tử An... Sao ta lại thấy ngươi... Nhất định là ta rất nhớ ngươi..." Hắn thì thào, lại nhắm mắt.
"Nhược Thần, là ta." Mộ Tử An miễn cưỡng cười, "Mở mắt ra đi, nhìn xem ta có phải là giả không."
"Ngươi sẽ không nhìn ta, nhất định là ta đã chết." Thẩm Nhược Thần thở dài một tiếng, lại cố chấp không chịu mở mắt.
Có cái gì ươn ướt rơi xuống, nóng ấm trên tay hắn. Hắn run rẩy, rốt cuộc mở mắt, thẫn thờ: "Thì ra ta không chết... Thì ra cho dù muốn chết cũng không dễ dàng như vậy..."
"Tất nhiên, nếu ngươi chết, ta đi đâu để tìm một Thẩm Nhược Thần như vậy?" Mộ Tử An tùy tay lau khóe mắt, mỉm cười nói.
Thẩm Nhược Thần ngơ ngác nhìn nàng, nhớ tới lời mình nói trước lúc ngất đi, bối rối nói: "Tử An, ta nói hươu nói vượn, ngươi trăm ngàn lần đừng để trong lòng, thật sự, ngươi quên những lời đó đi... Bức họa... bức họa kia đâu..."
Vừa nói hắn vừa sờ loạn tìm kiếm khắp người. Mộ Tử An nhìn mà trong lòng đau xót, đè lại hắn, yên lặng nhìn hắn: "Bức họa kia ta rất thích, mấy lời ngươi nói kia ta cũng rất thích, thật sự, Nhược Thần, ta cũng rất thích ngươi, nhưng ngươi cũng hiểu, thích này so với tình cảm kia không phải là một..."
Thẩm Nhược Thần không khỏi cứng đờ, hắn hiểu "Thích" mà nàng nói là ý gì, cũng hiểu cái thích này cùng Hạ Diệc Hiên không giống nhau, nhất thời trong lòng đau như cắt: rõ ràng là hắn chiếm được sự quý mến của nàng trước, vì sao tạo hóa trêu người, tình sâu duyên cạn.
Hắn yên lặng nhìn vào mắt nàng. Nàng vừa mới khóc, khóe mắt ươn ướt, trong veo không tạp chất. Hắn thở dài một hơi, mỉm cười: trải qua nhiều chuyện như vậy, mong ước lớn nhất của hắn chẳng qua là có thể lại cùng nàng thành thật với nhau, nâng cốc nói cười. Hiện giờ trời cao hậu đãi, khiến điều này trở thành sự thật, Mộ Tử An một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, hắn không thể quá tham lam.
"Tử An," Thẩm Nhược Thần khó khăn giơ tay ra, xoa xoa những giọt nước mắt còn đọng ở khóe mắt nàng, mỉm cười nói, "Được, ta sẽ nhớ rõ lời của nàng, nhớ rõ nàng thích ta như thế nào. Nàng đừng khóc nữa, chờ ta hết bệnh rồi, nàng nghe ta thổi sáo. Yên tâm, ngoại trừ khúc "tận trời điều", tài thổi sáo của ta tuyệt đối không kém Thụy vương gia."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nếu Thẩm Nhược Thần chết, chỉ sợ Mộ Tử An cả đời đều sẽ nhớ hắn, chẳng phải là lợi cho hắn! Các chị em nói có đúng không! (Xí, rõ ràng là ngươi mềm lòng, còn muốn ngụy biện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.