Quyển 8 - Chương 854: “Ác quỷ” Mặc Thập Nhị Lang
Sa Mạc
15/03/2013
Thành Thượng Kinh, phủ Thừa tướng
Lão Thừa tướng tại vị gần hai mươi năm, theo thời gian tuổi tác đã cao, cũng theo sự quật khởi của Hậu đảng tại Khánh quốc, tầm ảnh hưởng của lão trong triều càng ngày càng yếu. Nhiều năm trước trước môn đình của phủ Thừa tướng người đông như trẩy hội, bây giờ đã không tồn tại nữa rồi, môn đình hiện giờ lạnh lẽo u buồn.
Cái gia tộc này đã từng một thời rất vinh quang ở Khánh quốc, trong cung có vị Hoàng hậu, hơn nữa Hoàng hậu hạ sinh được ba vị Hoàng tử, trong triều lão Thừa tướng uy vọng rất lớn, môn sinh rất đông.
Nhưng tất cả đã trở thành quá vãng.
Sáu năm trước, vị Hoàng hậu tiền nhiệm bỗng phát điên, từ lúc đó Hoàng đế bắt đầu lạnh nhạt với gia tộc của Thừa tướng. Nếu không vì Thừa tướng có một uy vọng rất cao trong triều, còn có sự bảo hộ của Thương Chung Ly, thậm chí Hoàng đế còn có ý phế truất Thừa tướng.
Chẳng qua Hoàng đế lạnh nhạt với Thừa tướng, cũng khiến cho đám triều thần bắt đầu hiểu ra uy thế của Thừa tướng đã yếu dần. Từ xưa tới nay, trên quan trường đều như vậy cả, lúc ngươi được sủng ái, ắt sẽ có cả đám người theo sau, hơn nữa chí hướng cũng gần giống nhau, nhưng khi đã thất thế, đám người kia sẽ biến thành những ngôi sao hôm, không thể tránh kịp.
Năm năm trước có trận hoả hoạn ở cung Dục Hàn, Hoàng hậu và Thái tử đều bị chết cháy ở đó. Lỗ phi được lập làm tân Hoàng hậu. Hoàng đế rất say mê tân Hoàng hậu, mọi thứ đều y theo nàng. Hậu đảng dần dần hình thành, quyền lực của Thừa tướng bỗng tụt dốc không phanh. Những quan viên mà ngày trước đi theo Thừa tướng, đều bị Khánh hậu dùng tiền mua chuộc hết, về sau, Thừa tướng giống như một cách bài trí trong triều mà thôi.
Tuy trước môn đình không còn đông như trẩy hội nữa, nhưng lão Thừa tướng lại cảm thấy thoải mái vô cùng, ít nhất mỗi ngày cũng có khoảng không để đọc sách.
Phủ Thừa tướng cũng trở thành một toà phủ đệ ít người quan tâm chú ý nhất.
…
Phía hoa viên sau phủ Thừa tướng có hai phòng để Thừa tướng nghỉ ngơi. Ở phía sau hoa viên, nếu không có sự cho phép của Thừa tướng, không ai được phép tự tiện bước vào.
Trong phòng tĩnh mịch, một lão hoà thượng đang xếp bằng ngồi trên một tấm chõng, hai tay tạo thành chữ thập, đôi mắt nhắm nghiền, bất động như núi.
Tay trái của lão hoà thượng tuy chỉ có bốn ngón tay. Đó chính là Huyền Cơ Đại sư, người mà Hàn Mạc lúc trước bất ngờ gặp ở quận Nghi Xuân, Bích di nương khởi tử hồi sinh, Huyền Cơ Đại sư cũng góp công đức cứu chữa.
Cửa bên hông khẽ mở, Mặc Thập Nhị Lang mặc bộ quần áo đen đeo chiếc mặt nạ màu bạc từ cửa bên bước vào, tiện tay đóng ngay cửa lại, rồi mới bước tới bên cạnh Huyền Cơ Đại sư, khoanh chân ngồi xuống, nhìn chằm chằm Huyền Cơ Đại sư một lát, cuối cùng cũng nói:- Sư phụ, cảm ơn người!
Huyền Cơ Đại sư chậm rãi mở to mắt, nhìn Mặc Thập Nhị Lang, trầm ngâm một lát, cuối cùng chậm rãi nói:- Con còn nhớ pháp hiệu của mình không?
- Thiện An!Mặc Thập Nhị Lang nghiêm nghị nói.
Huyền Cơ Đại sư lại hỏi:- Nhưng con có biết vì sao sư phụ đặt cho con cái pháp hiệu đó không?
- Hướng mọi người làm điều thiện, an tâm tu Phật.
Huyền Cơ Đại sư gật đầu, khẽ đọc:- A Di Đà Phật, Thiện An, con đã biết ý của sư phụ, nhiều năm nay sư phụ cũng đã dùng Phật pháp giáo hoá con, lẽ nào vẫn không thể tiêu trừ lòng thù hận của con sao? Con phải biết, trong đại thế giới cho hàng vạn chư sinh, chẳng qua cũng chỉ là ảo tưởng. Yêu biệt ly, oán ghét tới, mọi thứ đều về Tây phương, không có gì là thật cả, chỉ là khoảng không trước mắt, một thoáng hư không.
Mặc Thập Nhị Lang cúi đầu xuống, chậm rãi nói:- Mấy năm nay đồ nhi không đêm nào là không sợ hãi, sư phụ nói tu phật tham thiền sẽ rời xa sợ hãi, nhưng đồ nhi không lúc nào giải trừ được tạp niệm.
- Đây là do con không thể rời khỏi tạp niệm, lại không nhìn thấy sự mê hoặc của hồng trần tục thế.Huyền Cơ Đại sư hiền hoà nói:- Vạn vật đều không cùng, nhưng trong tâm có ma chướng, ma chướng chính là căn nguyên của sự sỡ hãi. Sư phụ mấy năm nay dẫn ngươi đi khắp thiên hạ, nhập đời để hiểu đời, con có biết vì sao không?
Mặc Thập Nhị Lang lắc đầu, ánh mắt nhìn Huyền Cơ Đại sư, bừng sáng lên, nhưng lại không nói gì.
- Sư phụ dẫn con nhập thế tục, chính là muốn cón phá thế tục.Huyền Cơ bĩnh tĩnh nói:- Xem tận hồng trần tục thế, như vậy mới nhìn thấu hồng trần tục thế. Nhưng con lại không không làm theo ý nguyện của sư phụ, nhìn thấu tục thế, nhưng càng dính tục thế lại càng nhấn sâu vào nó. Tất cả đều có lý của nó, như ảo ảnh trong mơ, như sương mù cũng như ánh điện, hãy đứng quan sát, nếu con không nhìn thấu, sẽ không bao giờ trong lòng xua tan được sự sợ hãi, trái lại sự sợ hãi sẽ ngấm vào thân mình, tội nghiệp chi khổ.
Mặc Thập Nhị Lang đưa tay ôm đầu, cúi đầu xuống, khổ sở nói:- Sư phụ, đồ nhi cũng muốn lìa xa sự sợ hãi, nhưng cứ về đêm, đồ nhi lại nghĩ tới ngày hôm đó, ngày hôm đó đã khắc sâu vào tâm cốt của đồ nhi mất rồi, nếu đồ nhi không thể rửa hận, thì sự sợ hãi kia sẽ đeo đuổi con suốt đời.
Huyền Cơ Đại Sư lắc đầu, thở dài nói:- Vậy con đã từng nghĩ tới, nghiệt nghiệp của thế gian chính là từ đây mà ra. Nếu thù cũ bỏ qua, thì sự hận thù mới lại nảy sinh, thù hận không ngừng, nghiệt nghiệp sẽ không dừng lại, nếu con sớm nhìn thấu, thì sớm ngày được hưởng sự viên mãn, rời xa nghiệt nghiệp ma chướng, nếu mê đắm không tỉnh ngộ, chỉ e rằng tới lúc đó quay đầu lại, toàn thân đều bị ma chướng vây quanh.
Mặc Thập Nhị Lang càng ôm chặt đầu, xem ra vẻ rất đau khổ, những đường gân ở hai tay ôm đầu của gã đã lộ rõ, những mạch máu trên cổ như muốn vỡ oà ra, quả đáng sợ.
Huyền Cơ Đại sư hai tay vẫn chắp lại ngồi yên bất động, mắt nhắm lại, niệm kinh:- Ngồi như thiền, đi như thiền, một cành hoa một thế giới, một cánh hoa một Như Lai, hoa tươi tự đến, thu tới lá rụng, tâm tự tại, ngữ động tĩnh thể tự nhiên…
Mặc Thập Nhị Lang bỗng đứng dậy, lùng lùng quát:- Đừng niệm kinh nữa, im đi, đừng niệm kinh nữa!
Huyền Cơ Đại sư khẽ thở dài, nhắm mắt không nói gì.
Mặc Thập Nhị Lang quỳ hẳn xuống trước mặt Huyền Cơ Đại sư, đau khổ nói:- Sư phụ, cho dù đồ nhi có phải vào ngục A Tì cũng phải báo mối thù này. Những năm nay, ân tình của sư phụ với đồ nhi, đồ nhi không bao giờ quên. Nhưng đồ nhi cho dù niệm trăm quyển kinh Phật, cũng e rằng khó mà tiêu trừ được lòng thù hận, còn sự sợ hãi ngày một lớn, đồ nhi cũng phải đi tới cùng.Gã nói vẻ thê lương:- Bộ dạng của con như vậy, không còn cách nào vào cõi Tam Thiên Đại Thế Giới nữa rồi, chỉ có thể vào cõi Lục Đạo Lệ Quỷ Tu La giới…
Huyền Cơ Đại sư trầm giọng nói:- Thiện An, Phật gia tu pháp, như bì nang không phải sợ hãi.
- Không sợ hãi sao?Mặc Thập Nhị Lang lắc đầu nói:- Làm sao mà không sợ hãi chứ? Sư phụ, đồ nhi thấy được mặt của chính mình đều thấy vẻ sợ hãi trong lòng, cho dù như bì nang, thì cũng sợ hãi thôi!
Gã bỗng tháo chiếc mặt nạ trên mặt ra, lộ ra vẻ mặt khiến người khác phải kinh hãi.
Đây là khuôn mặt của ác quỷ đến từ địa ngục.
Toàn bộ khuôn mặt, không có một chỗ nào có một làn da bình thường cả, gồ ghề lổm nhổm, như bị ngựa giẫm lên chỗ bùn lầy, những cục thịt nhô lên, có những chỗ còn lộ ra những thớ thịt tươi.
Đây là một khuôn mặt mà bất kỳ ai nhìn thấy đều như gặp phải ác mộng.
Chỉ có đôi mắt kia, vẫn còn lộ vẻ buồn bã vô cùng.
Huyền Cơ Đại sư rất hiền từ nhìn khuôn mặt như ác quỷ này, chậm rãi nói:- Vạn vật có tướng vật đều hư không, phàm trần tục thế, đều là hư ảo, đại thiên vạn tượng, đều không phải bản tướng, con hà tất phải canh cánh trong lòng, lộ ra vẻ ngoài làm chi.
Mặc Thập Nhị Lang chậm rãi đeo lại chiếc mặt nạ, lắc đầu nói:- Sư phụ, từ lúc này trở đi đồ nhi đã không còn duyên với Phật pháp. Ông trời đã hại con đến nông nỗi này, chính là muốn con nhìn rõ bản tướng của chính mình. Bản tướng của nhi thần là Lệ Quỷ, Lệ Quỷ lấy mạng, có thù hận, không thể quên được.
Huyền Cơ Đại sư thấy Mặc Thập Nhị Lang chấp niệm như vậy, lắc đầu, lại niệm:- A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai!
…
Bên ngoài truyền tới có tiếng gõ cửa, Huyền Cơ Đại sư vẫn không động đậy gì, Mặc Thập Nhị Lang liền đứng dậy, bước ra ngoài, đi tới phòng lớn, rồi đi tới cửa phòng, nghe thấy bên ngoài truyền tới một âm thành già nua:- Là ta đây!
Mặc Thập Nhị Lang mở cửa, Thừa tướng thân mặc chiếc áo choàng màu xám bước vào, Mặc Thập Nhị Lang lập tức đóng cửa lại, rồi mới quay người đi vào.
Lão Thừa tướng tiến tới ngồi vào một chiếc ghế bên cạnh, thần sắc có vẻ không được tốt lắm, thấy Mặc Thập Nhị Lang ngồi trên một chiếc ghế gần mình, mới khẽ hỏi:- Có phải vẫn chưa tỉnh?
Mặc Thập Nhị Lang lắc đầu:- Vết thương của hắn rất nặng, mất máu nhiều, e rằng phải một thời gian nữa mới tỉnh lại được.Thấy sắc mặt lão Thừa tướng không được tốt, liền hỏi:- Ông ngoại, tình hình bên ngoài thế nào rồi?
- Tình hình không được tốt cho lắm.Lão Thừa tướng lắc đầu nói:- Mọi cửa thành ở Thượng Kinh Thành đều đã đóng, chỉ có thề vào không thể ra. Những tướng lĩnh của Cảnh Bị doanh ở Thượng Kinh đều đã bị giết hoặc bị bắt vào ngục. Sáng sớm hôm nay, trong cung truyền ý chỉ, các vị trí ở Cảnh Bị doanh đều được bổ nhiệm mới, không hỏi cũng biết, những người đó đều thuộc Hậu đảng. Chỉ trong một đêm, Hậu đảng đã nắm trong tay Cảnh Bị doanh. Trong cung phái các đại cao thủ, Hình bộ cũng phái một số lượng lớn sai dịch, dán cáo thị bắt Vân Thương Lan ở khắp các ngõ ngách trong kinh. Chỉ cần bắt được Vân Thương Lan, cho dù sống hay chết, đều thưởng ngàn lượng vàng.Dừng lại một lát rồi khẽ nói tiếp:- Những người thân thích của Vân Thương Lan ở kinh thành đều đã bị bắt nhốt vào ngục, sáng sớm nay, Hình bô đã phái rất nhiều người về quê của Vân Thương Lan, để bắt gọn toàn bộ gia tộc Vân thị. Hộ bộ phái quan viên nghiêm phong Mậu Dịch Hành của Vân thị, trong đó những đồ vật đều được sung công, cúng nạp quốc khố…
- Con tiện nhân kia quả ác độc.Mặc Thập Nhị Lang cười lạnh lùng nói.
Lão Thừa tướng nhíu mày nói:- Lão phu cũng nghĩ không ra, Hậu đảng làm sao dám lộng hành như vậy, lẽ nào bọn chúng không sợ Thánh thượng.
Mặc Thập Nhị Lang bình tĩnh nói:- Ông ngoại cũng biết, tiền phương chiến sự, cũng đã dừng lại. Khánh quân công kích Nam Dương quan, chiếm thế thượng phong, nhưng trong cung truyền một đạo ý chỉ, Khánh quân liền lui quân không công kích nữa.
Lão Thừa tướng gật đầu nói:- Việc này lão phu cũng biết.Rồi nhíu mày nói:- Nhưng lão phu nghĩ không ra, Thánh thượng tại sao lại hạ một đạo ý chỉ như vậy chứ? Cho dù bị con đàn bà kia mê hoặc, Thánh thượng cũng không thể hồ đồ như vậy được. Nam Dương quan rất quan trọng với Đại Khánh ta, quả thực không giống ai, sao lại để lọt vào tay của Nguỵ quốc chứ.
Mặc Thập Nhị Lang thản nhiên cười nói:- Có điều này ông ngoại có lẽ quên rồi, với tính cách của Thương Chung Ly, Khánh quân đang chiếm thế thượng phong, thấy lúc nắm được Nam Dương quan, lão vì sao có thể vì một đạo thánh chỉ chẳng đâu vào đâu mà lui quân đây, đây cũng không phải tính cách của Thương Chung Ly.
Lão Thừa tướng dựa vào ghế, vuốt râu nhíu mày nói:- Điều này, lão phu quả thực cũng rất nghi ngờ. Thánh tướng là một danh tướng, lại đưa ra ý chỉ như vậy, dựa vào tính cách của lão, nhất định không xử lý như ý chỉ cả, nhưng…
Mặc Thập Nhị Lang thản nhiên nói:- Rất đơn giản, nếu cháu không đoàn nhầm, Thương Chung Ly không còn cách gì chỉ huy Khánh quân nữa rồi.
-o0o-
Lão Thừa tướng tại vị gần hai mươi năm, theo thời gian tuổi tác đã cao, cũng theo sự quật khởi của Hậu đảng tại Khánh quốc, tầm ảnh hưởng của lão trong triều càng ngày càng yếu. Nhiều năm trước trước môn đình của phủ Thừa tướng người đông như trẩy hội, bây giờ đã không tồn tại nữa rồi, môn đình hiện giờ lạnh lẽo u buồn.
Cái gia tộc này đã từng một thời rất vinh quang ở Khánh quốc, trong cung có vị Hoàng hậu, hơn nữa Hoàng hậu hạ sinh được ba vị Hoàng tử, trong triều lão Thừa tướng uy vọng rất lớn, môn sinh rất đông.
Nhưng tất cả đã trở thành quá vãng.
Sáu năm trước, vị Hoàng hậu tiền nhiệm bỗng phát điên, từ lúc đó Hoàng đế bắt đầu lạnh nhạt với gia tộc của Thừa tướng. Nếu không vì Thừa tướng có một uy vọng rất cao trong triều, còn có sự bảo hộ của Thương Chung Ly, thậm chí Hoàng đế còn có ý phế truất Thừa tướng.
Chẳng qua Hoàng đế lạnh nhạt với Thừa tướng, cũng khiến cho đám triều thần bắt đầu hiểu ra uy thế của Thừa tướng đã yếu dần. Từ xưa tới nay, trên quan trường đều như vậy cả, lúc ngươi được sủng ái, ắt sẽ có cả đám người theo sau, hơn nữa chí hướng cũng gần giống nhau, nhưng khi đã thất thế, đám người kia sẽ biến thành những ngôi sao hôm, không thể tránh kịp.
Năm năm trước có trận hoả hoạn ở cung Dục Hàn, Hoàng hậu và Thái tử đều bị chết cháy ở đó. Lỗ phi được lập làm tân Hoàng hậu. Hoàng đế rất say mê tân Hoàng hậu, mọi thứ đều y theo nàng. Hậu đảng dần dần hình thành, quyền lực của Thừa tướng bỗng tụt dốc không phanh. Những quan viên mà ngày trước đi theo Thừa tướng, đều bị Khánh hậu dùng tiền mua chuộc hết, về sau, Thừa tướng giống như một cách bài trí trong triều mà thôi.
Tuy trước môn đình không còn đông như trẩy hội nữa, nhưng lão Thừa tướng lại cảm thấy thoải mái vô cùng, ít nhất mỗi ngày cũng có khoảng không để đọc sách.
Phủ Thừa tướng cũng trở thành một toà phủ đệ ít người quan tâm chú ý nhất.
…
Phía hoa viên sau phủ Thừa tướng có hai phòng để Thừa tướng nghỉ ngơi. Ở phía sau hoa viên, nếu không có sự cho phép của Thừa tướng, không ai được phép tự tiện bước vào.
Trong phòng tĩnh mịch, một lão hoà thượng đang xếp bằng ngồi trên một tấm chõng, hai tay tạo thành chữ thập, đôi mắt nhắm nghiền, bất động như núi.
Tay trái của lão hoà thượng tuy chỉ có bốn ngón tay. Đó chính là Huyền Cơ Đại sư, người mà Hàn Mạc lúc trước bất ngờ gặp ở quận Nghi Xuân, Bích di nương khởi tử hồi sinh, Huyền Cơ Đại sư cũng góp công đức cứu chữa.
Cửa bên hông khẽ mở, Mặc Thập Nhị Lang mặc bộ quần áo đen đeo chiếc mặt nạ màu bạc từ cửa bên bước vào, tiện tay đóng ngay cửa lại, rồi mới bước tới bên cạnh Huyền Cơ Đại sư, khoanh chân ngồi xuống, nhìn chằm chằm Huyền Cơ Đại sư một lát, cuối cùng cũng nói:- Sư phụ, cảm ơn người!
Huyền Cơ Đại sư chậm rãi mở to mắt, nhìn Mặc Thập Nhị Lang, trầm ngâm một lát, cuối cùng chậm rãi nói:- Con còn nhớ pháp hiệu của mình không?
- Thiện An!Mặc Thập Nhị Lang nghiêm nghị nói.
Huyền Cơ Đại sư lại hỏi:- Nhưng con có biết vì sao sư phụ đặt cho con cái pháp hiệu đó không?
- Hướng mọi người làm điều thiện, an tâm tu Phật.
Huyền Cơ Đại sư gật đầu, khẽ đọc:- A Di Đà Phật, Thiện An, con đã biết ý của sư phụ, nhiều năm nay sư phụ cũng đã dùng Phật pháp giáo hoá con, lẽ nào vẫn không thể tiêu trừ lòng thù hận của con sao? Con phải biết, trong đại thế giới cho hàng vạn chư sinh, chẳng qua cũng chỉ là ảo tưởng. Yêu biệt ly, oán ghét tới, mọi thứ đều về Tây phương, không có gì là thật cả, chỉ là khoảng không trước mắt, một thoáng hư không.
Mặc Thập Nhị Lang cúi đầu xuống, chậm rãi nói:- Mấy năm nay đồ nhi không đêm nào là không sợ hãi, sư phụ nói tu phật tham thiền sẽ rời xa sợ hãi, nhưng đồ nhi không lúc nào giải trừ được tạp niệm.
- Đây là do con không thể rời khỏi tạp niệm, lại không nhìn thấy sự mê hoặc của hồng trần tục thế.Huyền Cơ Đại sư hiền hoà nói:- Vạn vật đều không cùng, nhưng trong tâm có ma chướng, ma chướng chính là căn nguyên của sự sỡ hãi. Sư phụ mấy năm nay dẫn ngươi đi khắp thiên hạ, nhập đời để hiểu đời, con có biết vì sao không?
Mặc Thập Nhị Lang lắc đầu, ánh mắt nhìn Huyền Cơ Đại sư, bừng sáng lên, nhưng lại không nói gì.
- Sư phụ dẫn con nhập thế tục, chính là muốn cón phá thế tục.Huyền Cơ bĩnh tĩnh nói:- Xem tận hồng trần tục thế, như vậy mới nhìn thấu hồng trần tục thế. Nhưng con lại không không làm theo ý nguyện của sư phụ, nhìn thấu tục thế, nhưng càng dính tục thế lại càng nhấn sâu vào nó. Tất cả đều có lý của nó, như ảo ảnh trong mơ, như sương mù cũng như ánh điện, hãy đứng quan sát, nếu con không nhìn thấu, sẽ không bao giờ trong lòng xua tan được sự sợ hãi, trái lại sự sợ hãi sẽ ngấm vào thân mình, tội nghiệp chi khổ.
Mặc Thập Nhị Lang đưa tay ôm đầu, cúi đầu xuống, khổ sở nói:- Sư phụ, đồ nhi cũng muốn lìa xa sự sợ hãi, nhưng cứ về đêm, đồ nhi lại nghĩ tới ngày hôm đó, ngày hôm đó đã khắc sâu vào tâm cốt của đồ nhi mất rồi, nếu đồ nhi không thể rửa hận, thì sự sợ hãi kia sẽ đeo đuổi con suốt đời.
Huyền Cơ Đại Sư lắc đầu, thở dài nói:- Vậy con đã từng nghĩ tới, nghiệt nghiệp của thế gian chính là từ đây mà ra. Nếu thù cũ bỏ qua, thì sự hận thù mới lại nảy sinh, thù hận không ngừng, nghiệt nghiệp sẽ không dừng lại, nếu con sớm nhìn thấu, thì sớm ngày được hưởng sự viên mãn, rời xa nghiệt nghiệp ma chướng, nếu mê đắm không tỉnh ngộ, chỉ e rằng tới lúc đó quay đầu lại, toàn thân đều bị ma chướng vây quanh.
Mặc Thập Nhị Lang càng ôm chặt đầu, xem ra vẻ rất đau khổ, những đường gân ở hai tay ôm đầu của gã đã lộ rõ, những mạch máu trên cổ như muốn vỡ oà ra, quả đáng sợ.
Huyền Cơ Đại sư hai tay vẫn chắp lại ngồi yên bất động, mắt nhắm lại, niệm kinh:- Ngồi như thiền, đi như thiền, một cành hoa một thế giới, một cánh hoa một Như Lai, hoa tươi tự đến, thu tới lá rụng, tâm tự tại, ngữ động tĩnh thể tự nhiên…
Mặc Thập Nhị Lang bỗng đứng dậy, lùng lùng quát:- Đừng niệm kinh nữa, im đi, đừng niệm kinh nữa!
Huyền Cơ Đại sư khẽ thở dài, nhắm mắt không nói gì.
Mặc Thập Nhị Lang quỳ hẳn xuống trước mặt Huyền Cơ Đại sư, đau khổ nói:- Sư phụ, cho dù đồ nhi có phải vào ngục A Tì cũng phải báo mối thù này. Những năm nay, ân tình của sư phụ với đồ nhi, đồ nhi không bao giờ quên. Nhưng đồ nhi cho dù niệm trăm quyển kinh Phật, cũng e rằng khó mà tiêu trừ được lòng thù hận, còn sự sợ hãi ngày một lớn, đồ nhi cũng phải đi tới cùng.Gã nói vẻ thê lương:- Bộ dạng của con như vậy, không còn cách nào vào cõi Tam Thiên Đại Thế Giới nữa rồi, chỉ có thể vào cõi Lục Đạo Lệ Quỷ Tu La giới…
Huyền Cơ Đại sư trầm giọng nói:- Thiện An, Phật gia tu pháp, như bì nang không phải sợ hãi.
- Không sợ hãi sao?Mặc Thập Nhị Lang lắc đầu nói:- Làm sao mà không sợ hãi chứ? Sư phụ, đồ nhi thấy được mặt của chính mình đều thấy vẻ sợ hãi trong lòng, cho dù như bì nang, thì cũng sợ hãi thôi!
Gã bỗng tháo chiếc mặt nạ trên mặt ra, lộ ra vẻ mặt khiến người khác phải kinh hãi.
Đây là khuôn mặt của ác quỷ đến từ địa ngục.
Toàn bộ khuôn mặt, không có một chỗ nào có một làn da bình thường cả, gồ ghề lổm nhổm, như bị ngựa giẫm lên chỗ bùn lầy, những cục thịt nhô lên, có những chỗ còn lộ ra những thớ thịt tươi.
Đây là một khuôn mặt mà bất kỳ ai nhìn thấy đều như gặp phải ác mộng.
Chỉ có đôi mắt kia, vẫn còn lộ vẻ buồn bã vô cùng.
Huyền Cơ Đại sư rất hiền từ nhìn khuôn mặt như ác quỷ này, chậm rãi nói:- Vạn vật có tướng vật đều hư không, phàm trần tục thế, đều là hư ảo, đại thiên vạn tượng, đều không phải bản tướng, con hà tất phải canh cánh trong lòng, lộ ra vẻ ngoài làm chi.
Mặc Thập Nhị Lang chậm rãi đeo lại chiếc mặt nạ, lắc đầu nói:- Sư phụ, từ lúc này trở đi đồ nhi đã không còn duyên với Phật pháp. Ông trời đã hại con đến nông nỗi này, chính là muốn con nhìn rõ bản tướng của chính mình. Bản tướng của nhi thần là Lệ Quỷ, Lệ Quỷ lấy mạng, có thù hận, không thể quên được.
Huyền Cơ Đại sư thấy Mặc Thập Nhị Lang chấp niệm như vậy, lắc đầu, lại niệm:- A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai!
…
Bên ngoài truyền tới có tiếng gõ cửa, Huyền Cơ Đại sư vẫn không động đậy gì, Mặc Thập Nhị Lang liền đứng dậy, bước ra ngoài, đi tới phòng lớn, rồi đi tới cửa phòng, nghe thấy bên ngoài truyền tới một âm thành già nua:- Là ta đây!
Mặc Thập Nhị Lang mở cửa, Thừa tướng thân mặc chiếc áo choàng màu xám bước vào, Mặc Thập Nhị Lang lập tức đóng cửa lại, rồi mới quay người đi vào.
Lão Thừa tướng tiến tới ngồi vào một chiếc ghế bên cạnh, thần sắc có vẻ không được tốt lắm, thấy Mặc Thập Nhị Lang ngồi trên một chiếc ghế gần mình, mới khẽ hỏi:- Có phải vẫn chưa tỉnh?
Mặc Thập Nhị Lang lắc đầu:- Vết thương của hắn rất nặng, mất máu nhiều, e rằng phải một thời gian nữa mới tỉnh lại được.Thấy sắc mặt lão Thừa tướng không được tốt, liền hỏi:- Ông ngoại, tình hình bên ngoài thế nào rồi?
- Tình hình không được tốt cho lắm.Lão Thừa tướng lắc đầu nói:- Mọi cửa thành ở Thượng Kinh Thành đều đã đóng, chỉ có thề vào không thể ra. Những tướng lĩnh của Cảnh Bị doanh ở Thượng Kinh đều đã bị giết hoặc bị bắt vào ngục. Sáng sớm hôm nay, trong cung truyền ý chỉ, các vị trí ở Cảnh Bị doanh đều được bổ nhiệm mới, không hỏi cũng biết, những người đó đều thuộc Hậu đảng. Chỉ trong một đêm, Hậu đảng đã nắm trong tay Cảnh Bị doanh. Trong cung phái các đại cao thủ, Hình bộ cũng phái một số lượng lớn sai dịch, dán cáo thị bắt Vân Thương Lan ở khắp các ngõ ngách trong kinh. Chỉ cần bắt được Vân Thương Lan, cho dù sống hay chết, đều thưởng ngàn lượng vàng.Dừng lại một lát rồi khẽ nói tiếp:- Những người thân thích của Vân Thương Lan ở kinh thành đều đã bị bắt nhốt vào ngục, sáng sớm nay, Hình bô đã phái rất nhiều người về quê của Vân Thương Lan, để bắt gọn toàn bộ gia tộc Vân thị. Hộ bộ phái quan viên nghiêm phong Mậu Dịch Hành của Vân thị, trong đó những đồ vật đều được sung công, cúng nạp quốc khố…
- Con tiện nhân kia quả ác độc.Mặc Thập Nhị Lang cười lạnh lùng nói.
Lão Thừa tướng nhíu mày nói:- Lão phu cũng nghĩ không ra, Hậu đảng làm sao dám lộng hành như vậy, lẽ nào bọn chúng không sợ Thánh thượng.
Mặc Thập Nhị Lang bình tĩnh nói:- Ông ngoại cũng biết, tiền phương chiến sự, cũng đã dừng lại. Khánh quân công kích Nam Dương quan, chiếm thế thượng phong, nhưng trong cung truyền một đạo ý chỉ, Khánh quân liền lui quân không công kích nữa.
Lão Thừa tướng gật đầu nói:- Việc này lão phu cũng biết.Rồi nhíu mày nói:- Nhưng lão phu nghĩ không ra, Thánh thượng tại sao lại hạ một đạo ý chỉ như vậy chứ? Cho dù bị con đàn bà kia mê hoặc, Thánh thượng cũng không thể hồ đồ như vậy được. Nam Dương quan rất quan trọng với Đại Khánh ta, quả thực không giống ai, sao lại để lọt vào tay của Nguỵ quốc chứ.
Mặc Thập Nhị Lang thản nhiên cười nói:- Có điều này ông ngoại có lẽ quên rồi, với tính cách của Thương Chung Ly, Khánh quân đang chiếm thế thượng phong, thấy lúc nắm được Nam Dương quan, lão vì sao có thể vì một đạo thánh chỉ chẳng đâu vào đâu mà lui quân đây, đây cũng không phải tính cách của Thương Chung Ly.
Lão Thừa tướng dựa vào ghế, vuốt râu nhíu mày nói:- Điều này, lão phu quả thực cũng rất nghi ngờ. Thánh tướng là một danh tướng, lại đưa ra ý chỉ như vậy, dựa vào tính cách của lão, nhất định không xử lý như ý chỉ cả, nhưng…
Mặc Thập Nhị Lang thản nhiên nói:- Rất đơn giản, nếu cháu không đoàn nhầm, Thương Chung Ly không còn cách gì chỉ huy Khánh quân nữa rồi.
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.