Quyển 2 - Chương 135: Ám hiệu xuất hiện.
Sa Mạc
14/03/2013
Trên quan Lê Cốc, đại chiến vừa mới trải qua, cũng không mang tới tổn hại thực tế cho quan ải, tuy rằng cũng chết mấy tram người, nhưng toàn bộ quan ải phòng thủ kiên cố, tường thành bị tảng đá của xe bắn đá đánh trúng, cũng chỉ là bên ngoài mà thôi.
Muời năm trước, quan Lê Cốc chỉ là một quan ải nho nhỏ, nhưng gần mười năm nay, Diệp gia lặng lẽ củng cố quan ải, đá đều thu thập được tảng đá lớn chắc chắn từ núi hoang, độ dày có thể so sánh với rất nhiều thành trì lớn.
Gia chủ Diệp gia từng đắc ý cười xưng:
- Quan Lê Cốc, có thể nói một tướng giữ quan, vạn người khó qua!
Nhìn quân thế gia bỏ lại hơn một ngàn thi thể, lui lại trong tiếng kẻng thu quân mờ mịt, quân Diệp gia đều cảm nhận được niềm vui thắng trận, cũng rất tin tưởng đối với việc trấn thư quan Lê Cốc, chặn quân thế gia ở bên ngoài.
Tuyết đông rơi chầm chậm, bông tuyết từ trong không trung rơi xuống giống như lông ngỗng, chủ tướng thủ quan Diệp Vô Nhai vươn tay, đỡ lấy một bông tuyến, trên mặt cũng không kìm nổi hơi lộ ra vẻ đắc ý, lẩm bẩm nói:
- Tuyết tối này, rơi xuống từ bầu trời nước Yến, trận tuyết sang năm, nên rơi xuống từ bầu trời Diệp gia.
Hắn đi lên tường quan, nhìn vào trong quan, chỉ thấy xa xa mấy chục dặm, rất nhiều ánh lửa, đó đều là doanh trướng quân Diệp gia, mấy vạn đại quân tập trung trong quan, chờ đợi quân thế gia bên ngoài phát sinh biến cố, mấy vạn tướng sĩ này là mấy vạn khoái đao trong tay Diệp gia, lao ra khỏi quan Lê Cốc giống như lang như hổ, đánh quân thế gia thành từng mảnh.
- Nhị thúc!
Giọng nói Diệp Canh bỗng nhiên truyền đến:
- Ngài mau nhìn xem!
Diệp Vô Nhai quay đầu, chỉ thấy Diệp Canh chỉ vào quân doanh thế gia, vẻ mặt hơi quái dị, đi tới, hỏi:
- Chuyện gì?
- Dường như bọn họ lại muốn tấn công!
Diệp Canh nói.
Diệp Vô Nhai ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh đuốc lượn lờ trong trận quân thế gia, tiếng kèn từng hồi, lại một lần nữa tập kết quân đội, hơn nữa nhìn cờ hiệu, không ngờ cờ hiệu bốn nhà đều xuất hiện.
- Tướng quân!
Một gã phó tướng người cao ngựa lớn áo giáp màu đen tiến lại gần, trên đầu hắn đội chiến khôi sừng trâu, dáng người khôi ngô, cao hơn nửa đầu so với người bình thường, trên tay mang theo một đao huyền thiết lớn, lớn hơn gấp đôi so với đại đao của người bình thường, nhìn qua trọng lượng cũng không nhẹ, lúc đi đường, chiến giáp ma sát kêu ken két. Hắn đi đến bên người Diệp Vô Nhai, nói rất nghi hoặc:
- Dường như bốn nhà bọn họ muốn hợp tác tấn công. Đúng là quái lạ, bốn nhà này xưa nay mặt và lòng không hợp, đấu đá lẫn nhau, khi nào trở nên ăn ý thống nhất như vậy? Hơn nữa vời mới trải qua một trận chiến, bọn họ bị đánh tơi bời, chết vô số, cho dù thế nào cũng không nên tổ chức binh lực tấn công lại nhanh như vậy chứ!
Người này gọi Diệp Thiên Mãnh, là đệ tử thứ chi của Diệp gia, nhưng địa vị trong Diệp gia, lại không giống bình thường.
Người cũng như tên, người này trời sinh dũng mãnh nhanh nhẹn, tám tuổi có thể vác trăm cân, đến lúc mười sáu tuổi, toàn bộ quân Bột Châu đã không có địch thủ, Diệp gia mạnh mẽ đề bạt, lại đi vào trong quân nhậm chức, tuy rằng năm nay chẳng qua mới hai bốn tuổi, nhưng ngoại trừ đệ tử trực hệ Diệp gia ra, số lượng quân đội hắn khống chế thực tế dưới tay, thậm chí còn nhiều hơn Diệp Canh.
Ở quận Bột Châu, hắn lại có một ngoại hiệu rất văn nhã, tên là “Đệ nhất đao quận Bột Châu”!
Diệp Vô Nhai liếc mắt nhìn Diệp Thiên Mãnh một cái, cũng nhíu mày nói:
- Bản tưởng cũng rất kỳ quái, cho dù bốn nhà không có nội đấu, cũng không có khả năng đạt được ăn ý nhanh như vậy chứ?
Diệp Canh cười lạnh nói:
- Nhị thúc, cho dù bọn chúng liên thủ với nhau thì như thế nào? Chẳng lẽ bọn chúng lại có bản lĩnh phá quan Lê Cốc sao? Chờ bọn chúng đến đánh, khiến cho bọn chúng chết thêm nhiều người, chỉ sợ, chỉ sợ như vậy bọn chúng sẽ chó cắn chó.
Tuy rằng Diệp Thiên Mãnh cảm thấy chuyện tình hơi quái lạ, nhưng cuối cùng vẫn là một viên mãnh tướng, chuyện quá phức tạp hắn không muốn rõ ràng, gật đầu nói:
- Nhị công tử nói không sai, đám ngu xuẩn này, cho dù cùng nhau xông lnê, chẳng qua là bỏ lại nhiều thi thể dưới quan Lê Cốc mà thôi.
Diệp Vô Nhai trầm ngâm.
Hắn cảm thấy việc này rất không bình thường.
Trong mắt hắn, quân thế gia vì lợi ích của bản thân, trận chiến này tất nhiên là phải đánh, nhưng nếu muốn đạt được ăn ý thống nhất, đó là chuyện cực kỳ khó khăn, cho dù như thế nào, quân thế gia đều sẽ sinh ra rắc rối.
Hai nhà Tiêu Hàn mãnh mẽ tấn công quan Lê Cốc, đã hơi ngoài dự kiến của hắn, hiện giờ mắt thấy cờ hiệu của bốn lộ quân thế gia đều xuất hiện, tiếng kèn vang lên, xem ra là muốn tới tấn công, hơn nữa khói bụi lần đầu tấn công chưa tan đi, trong thời gian ngắn như vậy, bố nhà có thể đạt được ăn ý tấn công đợt hai, điều này quả thật khiến hắn hơi bất ngờ.
Là nguyên nhân gì khiến bọn họ ném đi quan hệ lợi ích phức tạp rắc rối đạt được ăn ý?
Chẳng lẽ bọn họ không biết, dựa vào địa thế khó khăn của quan Lê Cốc, cho dù nhiều người, cũng không thể cùng lên một lần, nhưng xem hình thức trận hình của quân thế gia trước mắt, giống như bọn họ đánh cuộc một lần cuối cùng.
Hắn thật sự nghĩ không ra.
Nhìn cờ chữ “Diệp” tung bay vù vù bên cạnh, hắn lập tức cực kỳ tin tưởng, phân phó nói:
- Để các tướng sĩ chuẩn bị, nếu bọn họ muốn chết, chúng ta cẩn thận chờ đón bọn họ, đưa bọn họ một đoạn đường!
Diệp Canh và Diệp Thiên Mãnh lộ ra nụ cười lạnh, bọn họ đều tự nắm chặt binh khí của mình, lạnh lùng nhìn quân trận thế gia rậm rạp.
…
- Vút vút vú vút…!
Một hồi âm thanh quỷ dị vang lên trên không trung đến từ hơn hai mươi dặm trong quan, tuy rằng khoảng cách không gần, nhưng âm thanh quỷ dị này, vang lên rõ ràng trong trời đêm yên tĩnh, chói tai như vậy, như ngọn lửa cháy lan đồng cỏ.
- Tên lục lạc?
Diệp Thiên Mãnh lập tức phản ứng lại.
- Không chỉ một mũi, ít nhất có hơn trăm mũi!
Diệp Canh cũng nghe ra.
Bọn họ cũng nghe ra, tiếng tên lục lạc quỷ dị này, truyền ra từ trong quan Lê Cốc, hồi âm thanh này, cũng lập tức khiến cho trên quan dưới quan xôn xao một hồi.
Nhưng không đợi bọn họ có nhiều phản ứng lắm, tiếng rống giận rung trời bỗng nhiên nổi lên, trong trận quân thế gia, binh lính dường như dã thú bị chọc giận, lúc các tướng lĩnh khua chiến đao, mấy đường nhân mã đánh tới quan Lê Cốc dường như dời non lấp bể.
Mặt đất rung chuyển, khí thế này, so với trận chiến đầu tiên hùng tráng hơn rất nhiều, mà sát khí, trong nháy mắt đã tràn ngập trong ngoài quan Lê Cốc.
Diệp Thiên Nhai rút chiến đao ra, cao giọng nói:
- Các tướng sĩ, đây là quân giặc được ăn cả ngã về không, mọi người đứng vững được qua đợt tấn công này, bọn họ sẽ trở thành năm bè bảy mảng, chúng ta nhất định có thể đạt được toàn thắng. Trận chiến này, người có công được khen thưởng, kẻ sợ hãi giết không tha!
Các tướng sĩ đều hô lớn:
- Thề cùng tồn tại với quan Lê Cốc!
Trong tiếng hô, Diệp Vô Nhai nhẹ giọng nói với Diệp Thiên Mãnh:
- Món lục lạc kia lai lịch không rõ, ngươi dẫn người đi xem một cái!
Cũng không phải hắn nghĩ tới quân thế gia đã có một đội ngũ vượt qua dãy núi Lê Cốc lẻn vào phía sau, chỉ là cảm thấy thời điểm mũi tên lục lạc này xuất hiện hơi quái dị, nếu không điều tra rõ, trong lòng luốn có chút bất ổn.
Bên quân thế gia, các tướng lĩnh biết tin tức nghe được tiếng tên lục lạc vang lên trong trời đêm, âm thanh chờ đợi đã lâu giống như âm thanh của tự nhiên, lập tức phấn chấn hẳn lên.
Đây là ám hiệu, ám hiệu tổng tấn công.
Tuy rằng Tiêu Linh Chỉ lập xuống quân lệnh trạng, nhưng mọi người ít nhiều còn hơi hoài nghi. Dù sao nếu muốn thu phục một đội nội ứng bên trong quân Diệp gia, cực kỳ khó khăn, huống chi mở cửa quan trong quân trận mấy vạn quân Diệp gia, đó gần như là kỳ tích.
Nhưng ám hiệu chờ đợi đã lâu rốt cục xuất hiện, cũng báo trước dường như kỳ tích đang chậm rãi tiến tới.
Tiêu Hoài Kim cưỡi trên lung ngựa, vô cùng hung phấn, vung chiến đao lên, hô lớn:
- Các tướng sĩ, lấy quan Lê Cốc, báo thù cho các huynh đệ chết đi!
Cờ chủ soái vung vẩy, chủ soái quân đội bốn nhà không do dự nữa, rống giận vung chiến đao, quân trận thế gia giống như sóng biển trào dân về phía quan Lê Cốc, trong tiếng rống giận của tướng sĩ hai bên, rất nhanh, mũi tên bắn nhau giống như hạt mưa, giống như châu chấu.
Tiếng giết rung trời, lửa địa ngục lại bốc cháy.
…
Phong Kỵ lúc này, giống như một cơn gió, từ trong quân trận Diệp gia phóng về phía quan Lê Cốc.
Bọn họ đều sử dụng chiến giáp chiến khôi Diệp gia, dùng cờ chữ “Diệp”, tung hoành ngang dọc, chạy nhanh như điện, chỗ đi qua, quân Diệp gia đều trợn mắt há mồm.
Bọn họ đương nhiên không có khả năng nghĩ tới kẻ thù là kỵ binh.
Vượt qua dãy núi Lê Cốc, chuyện tình ai cũng không nghĩ tới, càng làm cho quân Diệp gia không thể tưởng được, chính là tiểu đội kỵ binh tám trăm người, dám tung hoành ngang dọc trong quân trận mấy vạn người.
Cho nên bọn họ nhận định đây là người một nhà, hơn nữa là kỵ binh từ thành Hàn Diệp phái tới.
Phong Kỵ một đường xông qua bảy trạm gác, ngoại trừ có đội trưởng một trạm gác có chút trí tuệ, khi lọt vào đột kịch tổ chức thuộc hạ tiến hành chống cự, thậm chí bắn tên chết vài tên kỵ binh Phong Kỵ, nhưng khí thế phông gì không phá được của Phong Kỵ, hoàn toàn không phải một trạm gác nho nhỏ có thể ngăn cản.
Tám trăm Phong Kỵ đều thay áo giáp Diệp gia, một đường đi qua, bảy trạm gác, không lưu lại một người sống.
Gần nghìn lính gác, dưới từng đợt đánh bất ngờ của Phong Kỵ, bị giết không sót một ai, dùng kết quả thương vong không tới mười người, giết chết gần ngàn người, mặc dù có lợi thế đánh bất ngờ, cũng có duyên cớ đám lính gác bất ngờ không kịp phản ứng, nhưng cho dù trên phương diện nào, đây đều là một kỳ tích quân sự.
Phong Kỵ giống như mây đen, đi qua quân trận rậm rạp như sao, không có ngừng lại, càng không có một chút kích động. Hàn Mạc và Chu Tiểu Ngôn cưỡi ở phía trước, ba gã đội trưởng dẫn từng đội, ba đội kỵ binh theo sát phía sau, cho dù là phi nhanh trong trận, trận hình lại không có chút hỗn loạn.
Quan Lê Cốc gần ngay trước mắt, bọn họ cũng nghe được, ngoài quan Lê Cốc, quân thế gia đang tấn công quan Lê Cốc, tiếng giết rung trời.
Hàn Mạc vô cùng rõ ràng, mở cửa quan sớm một phút đồng hồ, quân thế gia sẽ chết ít đi rất nhiều người, cho nên hắn chau mày, tay phải nắm chặt Huyết đồng côn, chỉ trông mong lập tức mở cửa thành.
Cách cửa quan chẳng qua vài dặm đường, lúc Hàn Mạc nhìn thấy trên đầu quan đã tụ tập đầy binh lính, binh sĩ dưới quan tụ tập hai bên bậc thang lên thành quan, chuẩn bị bổ sung nhân thủ bất cứ lúc nào, mà cửa quan cao lớn, chẳng qua có mấy chục người đang bảo vệ.
Chu Tiểu Ngôn đang chuẩn bị mệnh lệnh bộ hạ tản ra trận hình quạt, khi vọt tới cửa quan, đã thấy một đội kỵ binh nhỏ chạy tới trước mặt, chẳng qua hơn mười kỵ binh, dẫn đầu là một người cao lớn uy mãnh, quơ huyền thiết đại đao thật lớn trong tay, cao giọng quát:
- Các ngươi là người nào? Ai phái tới?
Giọng hắn vô cùng thô kệch, giống như đang rống giận, đúng là “Đệ nhất đao quận Bột Châu” Diệp Thiên Mãnh!
Muời năm trước, quan Lê Cốc chỉ là một quan ải nho nhỏ, nhưng gần mười năm nay, Diệp gia lặng lẽ củng cố quan ải, đá đều thu thập được tảng đá lớn chắc chắn từ núi hoang, độ dày có thể so sánh với rất nhiều thành trì lớn.
Gia chủ Diệp gia từng đắc ý cười xưng:
- Quan Lê Cốc, có thể nói một tướng giữ quan, vạn người khó qua!
Nhìn quân thế gia bỏ lại hơn một ngàn thi thể, lui lại trong tiếng kẻng thu quân mờ mịt, quân Diệp gia đều cảm nhận được niềm vui thắng trận, cũng rất tin tưởng đối với việc trấn thư quan Lê Cốc, chặn quân thế gia ở bên ngoài.
Tuyết đông rơi chầm chậm, bông tuyết từ trong không trung rơi xuống giống như lông ngỗng, chủ tướng thủ quan Diệp Vô Nhai vươn tay, đỡ lấy một bông tuyến, trên mặt cũng không kìm nổi hơi lộ ra vẻ đắc ý, lẩm bẩm nói:
- Tuyết tối này, rơi xuống từ bầu trời nước Yến, trận tuyết sang năm, nên rơi xuống từ bầu trời Diệp gia.
Hắn đi lên tường quan, nhìn vào trong quan, chỉ thấy xa xa mấy chục dặm, rất nhiều ánh lửa, đó đều là doanh trướng quân Diệp gia, mấy vạn đại quân tập trung trong quan, chờ đợi quân thế gia bên ngoài phát sinh biến cố, mấy vạn tướng sĩ này là mấy vạn khoái đao trong tay Diệp gia, lao ra khỏi quan Lê Cốc giống như lang như hổ, đánh quân thế gia thành từng mảnh.
- Nhị thúc!
Giọng nói Diệp Canh bỗng nhiên truyền đến:
- Ngài mau nhìn xem!
Diệp Vô Nhai quay đầu, chỉ thấy Diệp Canh chỉ vào quân doanh thế gia, vẻ mặt hơi quái dị, đi tới, hỏi:
- Chuyện gì?
- Dường như bọn họ lại muốn tấn công!
Diệp Canh nói.
Diệp Vô Nhai ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh đuốc lượn lờ trong trận quân thế gia, tiếng kèn từng hồi, lại một lần nữa tập kết quân đội, hơn nữa nhìn cờ hiệu, không ngờ cờ hiệu bốn nhà đều xuất hiện.
- Tướng quân!
Một gã phó tướng người cao ngựa lớn áo giáp màu đen tiến lại gần, trên đầu hắn đội chiến khôi sừng trâu, dáng người khôi ngô, cao hơn nửa đầu so với người bình thường, trên tay mang theo một đao huyền thiết lớn, lớn hơn gấp đôi so với đại đao của người bình thường, nhìn qua trọng lượng cũng không nhẹ, lúc đi đường, chiến giáp ma sát kêu ken két. Hắn đi đến bên người Diệp Vô Nhai, nói rất nghi hoặc:
- Dường như bốn nhà bọn họ muốn hợp tác tấn công. Đúng là quái lạ, bốn nhà này xưa nay mặt và lòng không hợp, đấu đá lẫn nhau, khi nào trở nên ăn ý thống nhất như vậy? Hơn nữa vời mới trải qua một trận chiến, bọn họ bị đánh tơi bời, chết vô số, cho dù thế nào cũng không nên tổ chức binh lực tấn công lại nhanh như vậy chứ!
Người này gọi Diệp Thiên Mãnh, là đệ tử thứ chi của Diệp gia, nhưng địa vị trong Diệp gia, lại không giống bình thường.
Người cũng như tên, người này trời sinh dũng mãnh nhanh nhẹn, tám tuổi có thể vác trăm cân, đến lúc mười sáu tuổi, toàn bộ quân Bột Châu đã không có địch thủ, Diệp gia mạnh mẽ đề bạt, lại đi vào trong quân nhậm chức, tuy rằng năm nay chẳng qua mới hai bốn tuổi, nhưng ngoại trừ đệ tử trực hệ Diệp gia ra, số lượng quân đội hắn khống chế thực tế dưới tay, thậm chí còn nhiều hơn Diệp Canh.
Ở quận Bột Châu, hắn lại có một ngoại hiệu rất văn nhã, tên là “Đệ nhất đao quận Bột Châu”!
Diệp Vô Nhai liếc mắt nhìn Diệp Thiên Mãnh một cái, cũng nhíu mày nói:
- Bản tưởng cũng rất kỳ quái, cho dù bốn nhà không có nội đấu, cũng không có khả năng đạt được ăn ý nhanh như vậy chứ?
Diệp Canh cười lạnh nói:
- Nhị thúc, cho dù bọn chúng liên thủ với nhau thì như thế nào? Chẳng lẽ bọn chúng lại có bản lĩnh phá quan Lê Cốc sao? Chờ bọn chúng đến đánh, khiến cho bọn chúng chết thêm nhiều người, chỉ sợ, chỉ sợ như vậy bọn chúng sẽ chó cắn chó.
Tuy rằng Diệp Thiên Mãnh cảm thấy chuyện tình hơi quái lạ, nhưng cuối cùng vẫn là một viên mãnh tướng, chuyện quá phức tạp hắn không muốn rõ ràng, gật đầu nói:
- Nhị công tử nói không sai, đám ngu xuẩn này, cho dù cùng nhau xông lnê, chẳng qua là bỏ lại nhiều thi thể dưới quan Lê Cốc mà thôi.
Diệp Vô Nhai trầm ngâm.
Hắn cảm thấy việc này rất không bình thường.
Trong mắt hắn, quân thế gia vì lợi ích của bản thân, trận chiến này tất nhiên là phải đánh, nhưng nếu muốn đạt được ăn ý thống nhất, đó là chuyện cực kỳ khó khăn, cho dù như thế nào, quân thế gia đều sẽ sinh ra rắc rối.
Hai nhà Tiêu Hàn mãnh mẽ tấn công quan Lê Cốc, đã hơi ngoài dự kiến của hắn, hiện giờ mắt thấy cờ hiệu của bốn lộ quân thế gia đều xuất hiện, tiếng kèn vang lên, xem ra là muốn tới tấn công, hơn nữa khói bụi lần đầu tấn công chưa tan đi, trong thời gian ngắn như vậy, bố nhà có thể đạt được ăn ý tấn công đợt hai, điều này quả thật khiến hắn hơi bất ngờ.
Là nguyên nhân gì khiến bọn họ ném đi quan hệ lợi ích phức tạp rắc rối đạt được ăn ý?
Chẳng lẽ bọn họ không biết, dựa vào địa thế khó khăn của quan Lê Cốc, cho dù nhiều người, cũng không thể cùng lên một lần, nhưng xem hình thức trận hình của quân thế gia trước mắt, giống như bọn họ đánh cuộc một lần cuối cùng.
Hắn thật sự nghĩ không ra.
Nhìn cờ chữ “Diệp” tung bay vù vù bên cạnh, hắn lập tức cực kỳ tin tưởng, phân phó nói:
- Để các tướng sĩ chuẩn bị, nếu bọn họ muốn chết, chúng ta cẩn thận chờ đón bọn họ, đưa bọn họ một đoạn đường!
Diệp Canh và Diệp Thiên Mãnh lộ ra nụ cười lạnh, bọn họ đều tự nắm chặt binh khí của mình, lạnh lùng nhìn quân trận thế gia rậm rạp.
…
- Vút vút vú vút…!
Một hồi âm thanh quỷ dị vang lên trên không trung đến từ hơn hai mươi dặm trong quan, tuy rằng khoảng cách không gần, nhưng âm thanh quỷ dị này, vang lên rõ ràng trong trời đêm yên tĩnh, chói tai như vậy, như ngọn lửa cháy lan đồng cỏ.
- Tên lục lạc?
Diệp Thiên Mãnh lập tức phản ứng lại.
- Không chỉ một mũi, ít nhất có hơn trăm mũi!
Diệp Canh cũng nghe ra.
Bọn họ cũng nghe ra, tiếng tên lục lạc quỷ dị này, truyền ra từ trong quan Lê Cốc, hồi âm thanh này, cũng lập tức khiến cho trên quan dưới quan xôn xao một hồi.
Nhưng không đợi bọn họ có nhiều phản ứng lắm, tiếng rống giận rung trời bỗng nhiên nổi lên, trong trận quân thế gia, binh lính dường như dã thú bị chọc giận, lúc các tướng lĩnh khua chiến đao, mấy đường nhân mã đánh tới quan Lê Cốc dường như dời non lấp bể.
Mặt đất rung chuyển, khí thế này, so với trận chiến đầu tiên hùng tráng hơn rất nhiều, mà sát khí, trong nháy mắt đã tràn ngập trong ngoài quan Lê Cốc.
Diệp Thiên Nhai rút chiến đao ra, cao giọng nói:
- Các tướng sĩ, đây là quân giặc được ăn cả ngã về không, mọi người đứng vững được qua đợt tấn công này, bọn họ sẽ trở thành năm bè bảy mảng, chúng ta nhất định có thể đạt được toàn thắng. Trận chiến này, người có công được khen thưởng, kẻ sợ hãi giết không tha!
Các tướng sĩ đều hô lớn:
- Thề cùng tồn tại với quan Lê Cốc!
Trong tiếng hô, Diệp Vô Nhai nhẹ giọng nói với Diệp Thiên Mãnh:
- Món lục lạc kia lai lịch không rõ, ngươi dẫn người đi xem một cái!
Cũng không phải hắn nghĩ tới quân thế gia đã có một đội ngũ vượt qua dãy núi Lê Cốc lẻn vào phía sau, chỉ là cảm thấy thời điểm mũi tên lục lạc này xuất hiện hơi quái dị, nếu không điều tra rõ, trong lòng luốn có chút bất ổn.
Bên quân thế gia, các tướng lĩnh biết tin tức nghe được tiếng tên lục lạc vang lên trong trời đêm, âm thanh chờ đợi đã lâu giống như âm thanh của tự nhiên, lập tức phấn chấn hẳn lên.
Đây là ám hiệu, ám hiệu tổng tấn công.
Tuy rằng Tiêu Linh Chỉ lập xuống quân lệnh trạng, nhưng mọi người ít nhiều còn hơi hoài nghi. Dù sao nếu muốn thu phục một đội nội ứng bên trong quân Diệp gia, cực kỳ khó khăn, huống chi mở cửa quan trong quân trận mấy vạn quân Diệp gia, đó gần như là kỳ tích.
Nhưng ám hiệu chờ đợi đã lâu rốt cục xuất hiện, cũng báo trước dường như kỳ tích đang chậm rãi tiến tới.
Tiêu Hoài Kim cưỡi trên lung ngựa, vô cùng hung phấn, vung chiến đao lên, hô lớn:
- Các tướng sĩ, lấy quan Lê Cốc, báo thù cho các huynh đệ chết đi!
Cờ chủ soái vung vẩy, chủ soái quân đội bốn nhà không do dự nữa, rống giận vung chiến đao, quân trận thế gia giống như sóng biển trào dân về phía quan Lê Cốc, trong tiếng rống giận của tướng sĩ hai bên, rất nhanh, mũi tên bắn nhau giống như hạt mưa, giống như châu chấu.
Tiếng giết rung trời, lửa địa ngục lại bốc cháy.
…
Phong Kỵ lúc này, giống như một cơn gió, từ trong quân trận Diệp gia phóng về phía quan Lê Cốc.
Bọn họ đều sử dụng chiến giáp chiến khôi Diệp gia, dùng cờ chữ “Diệp”, tung hoành ngang dọc, chạy nhanh như điện, chỗ đi qua, quân Diệp gia đều trợn mắt há mồm.
Bọn họ đương nhiên không có khả năng nghĩ tới kẻ thù là kỵ binh.
Vượt qua dãy núi Lê Cốc, chuyện tình ai cũng không nghĩ tới, càng làm cho quân Diệp gia không thể tưởng được, chính là tiểu đội kỵ binh tám trăm người, dám tung hoành ngang dọc trong quân trận mấy vạn người.
Cho nên bọn họ nhận định đây là người một nhà, hơn nữa là kỵ binh từ thành Hàn Diệp phái tới.
Phong Kỵ một đường xông qua bảy trạm gác, ngoại trừ có đội trưởng một trạm gác có chút trí tuệ, khi lọt vào đột kịch tổ chức thuộc hạ tiến hành chống cự, thậm chí bắn tên chết vài tên kỵ binh Phong Kỵ, nhưng khí thế phông gì không phá được của Phong Kỵ, hoàn toàn không phải một trạm gác nho nhỏ có thể ngăn cản.
Tám trăm Phong Kỵ đều thay áo giáp Diệp gia, một đường đi qua, bảy trạm gác, không lưu lại một người sống.
Gần nghìn lính gác, dưới từng đợt đánh bất ngờ của Phong Kỵ, bị giết không sót một ai, dùng kết quả thương vong không tới mười người, giết chết gần ngàn người, mặc dù có lợi thế đánh bất ngờ, cũng có duyên cớ đám lính gác bất ngờ không kịp phản ứng, nhưng cho dù trên phương diện nào, đây đều là một kỳ tích quân sự.
Phong Kỵ giống như mây đen, đi qua quân trận rậm rạp như sao, không có ngừng lại, càng không có một chút kích động. Hàn Mạc và Chu Tiểu Ngôn cưỡi ở phía trước, ba gã đội trưởng dẫn từng đội, ba đội kỵ binh theo sát phía sau, cho dù là phi nhanh trong trận, trận hình lại không có chút hỗn loạn.
Quan Lê Cốc gần ngay trước mắt, bọn họ cũng nghe được, ngoài quan Lê Cốc, quân thế gia đang tấn công quan Lê Cốc, tiếng giết rung trời.
Hàn Mạc vô cùng rõ ràng, mở cửa quan sớm một phút đồng hồ, quân thế gia sẽ chết ít đi rất nhiều người, cho nên hắn chau mày, tay phải nắm chặt Huyết đồng côn, chỉ trông mong lập tức mở cửa thành.
Cách cửa quan chẳng qua vài dặm đường, lúc Hàn Mạc nhìn thấy trên đầu quan đã tụ tập đầy binh lính, binh sĩ dưới quan tụ tập hai bên bậc thang lên thành quan, chuẩn bị bổ sung nhân thủ bất cứ lúc nào, mà cửa quan cao lớn, chẳng qua có mấy chục người đang bảo vệ.
Chu Tiểu Ngôn đang chuẩn bị mệnh lệnh bộ hạ tản ra trận hình quạt, khi vọt tới cửa quan, đã thấy một đội kỵ binh nhỏ chạy tới trước mặt, chẳng qua hơn mười kỵ binh, dẫn đầu là một người cao lớn uy mãnh, quơ huyền thiết đại đao thật lớn trong tay, cao giọng quát:
- Các ngươi là người nào? Ai phái tới?
Giọng hắn vô cùng thô kệch, giống như đang rống giận, đúng là “Đệ nhất đao quận Bột Châu” Diệp Thiên Mãnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.