Quyển 8 - Chương 906: Có anh hùng nào không giết người?
Sa Mạc
15/03/2013
Lại viên lập tức hạ giọng nói:- Bẩm đại nhân, Tiêu thượng thư và Tiêu Minh Đường bị xử giảo hình (treo cổ)
Hàn Mạc chấn động, giật bắn mình:- Ai? Ai bị giảo hình?
- Công bộ Thượng thư Tiêu Hoài Kim và con trai cả Tiêu Minh Đường!Lại viên cung kính trả lời.
Hàn Mạc há miệng thở dốc, không nói nên lời, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Sau một lúc, chợt nhớ ra Tiêu Linh Chỉ còn ở bên trong lều, lập tức trầm giọng xuống:- Đi theo ta!Rồi dẫn tên lại viên kia đi khỏi lều trại, cách một khoảng khá xa mới nghiêm nghị hỏi:-Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại bị treo cổ?
Lại viên trả lời:- Đại nhân, việc do Tiêu Minh Đường gây nên. Đêm giao thừa, kinh thành tổ chức Hoa Đăng hội, người nhà của đại nhân đang dạo phố xem hoa đăng, vừa lúc gặp Tiêu Minh Đường. Tiêu Minh Đường ở trên đường ra tay ám sát.
Hàn Mạc giật mình kinh hãi, thần sắc đột biến, không đợi lại viên nói xong, thất thanh:- Có ai bị thương không?
Lại viên vội đáp:- Đại nhân không cần lo lắng. Người nhà đại nhân chỉ bị đe dọa chút thôi, không ai bị thương cả.
Hàn Mạc nghe vậy, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, mặt lại lạnh như băng, hỏi:- Có tìm hiểu vì sao Tiêu Minh Đường lại nổi điên không?
- Đại nhân, Tiêu thái sư bị ám sát trên đường về quê, rất nhiều… rất nhiều người xì xầm, là có… có liên quan… liên quan…Lại viên ấp úng.
- Là sao?Hàn Mạc lạnh lùng hỏi:- Đầu đuôi thế nào nói hết ra đi, không cần kiêng nể gì cả.
Lại viên lập tức nghiêm mặt nói:- Đại nhân, Tiêu thái sư bị hành thích, khắp kinh thành đều nói có liên quan đến Hàn gia, hơn nữa, toàn bộ Tiêu thị bộ tộc đều nhận định là Hàn gia phái người âm thầm ám sát. Tiêu Minh Đường là định báo thù cho Tiêu thái sư, cho nên nhìn thấy gia quyến của đại nhân nhất thời kích động…
- Đồ đầu heo!Hàn Mạc cười lạnh, liếc nhìn lại viên một cái, lại trầm giọng nói:- Ngươi chắc chắn người nhà ta không ai việc gì chứ?
- Thuộc hạ không dám giấu diếm, người nhà đại nhân quả thật không bị thương, chẳng qua là bị kinh phách một phen.Lại viên trả lời.
Hàn Mạc khẽ gật đầu, trầm ngâm một lát, mới hỏi tiếp:- Về sau thế nào?
- Tiêu Minh Đường bị hộ vệ của Hàn phủ bắt ngay tại chỗ.Lại viên đáp:- Ngay trong đêm đó, bị đưa đến Đại Lý tự, bị đích thân Đại Lý tự khanh Hồ đại nhân nhốt vào bên trong lao tù.
- Ngươi nói Tiêu Hoài Kim cũng bị xử treo cổ?Hàn Mạc nhíu mày:- Y làm sao lại dính líu vào chuyện này?
- Sau khi chuyện xảy ra, Tiêu gia chấn động, ngay tại Đại Lý tự đòi đánh quan tòa, nhưng Tiêu Minh Đường ra tay lộ liễu, nhân chứng vật chứng đủ cả, không thể chối cãi.Lại viên trả lời:- Tiêu gia tuy rằng cố gắng hết sức, nhưng Tiêu Minh Đường tội danh đã định, bị xử treo cổ. Nghe nói nội các thảo luận một phe, cuối cùng không cho phản kháng. Quan viên Tiêu gia đều đứng ra xin Thánh thượng quyết định, nhưng Thánh thượng hạ chỉ làm theo phán quyết của nội các. Trước ngày y án, có một đám người lẻn vào Đại Lý tự, tìm cách cứu Tiêu Minh Đường, lại trúng mai phục. Đêm đó, Đại Lý tự thủ vệ cẩn mật, toàn là trọng binh, nên tất cả những người lẻn vào cứu Tiêu Minh Đường đều bị bắt. Trong đó có Công bộ Thượng thư Tiêu Hoài Kim.
Hàn Mạc thần sắc ngưng trọng, đầu hắn chuyển như điện, từ việc Tiêu thái sư chết, đến cha con Tiêu Hoài Kim bị treo cổ, suy nghĩ một lượt, và hiểu rằng đây thật sự là một biến cố lớn.
Tiêu thái sư chết là một ngòi nổ, mà Tiêu Minh Đường kích động ra tay là mồi lửa.
Tiêu Minh Đường bị phán quyết hình phạt treo cổ. Tiêu Hoài Kim đúng là rất khó để chấp nhận. Đó là đứa con duy nhất của y, bí quá hóa liều, nên trúng mai phục bị bắt, tội cướp ngục cũng không phải là nhẹ.
Nếu đã cố ý mai phục, cố ý dẫn Tiêu Hoài Kim sập bẫy, thì chính là muốn dồn Tiêu Hoài Kim vào chỗ chết.
Đại Lý tự khanh Hồ Tuyết Tân tất nhiên là có tham gia trong đó, bày ra cục diện này, chẳng lẽ là Hồ Tuyết Tân?
Hàn Mạc rất nhanh cảm giác được, bày ra cục diện này, người đứng giữa tính toán sắp đặt, chỉ sợ chính là Hàn tộc.
- Tiêu Hoài Kim sau khi bị bắt, cũng ngay lập tức bị tống vào lao ngục.Lại viên nghiêm nghị nói:- Gần ba ngày sau, Đại Lý tự liền tuyên bố phán quyết, Tiêu Hoài Kim biết nhưng vẫn cố tình vi phạm vương pháp, đầu tiên là bị bãi quan miễn chức, sau đó cũng bị phán quyết xử tử. Đó cũng là cho cha con y được chết toàn thây.
Hàn Mạc nghe đến đó, không có chút hưng phấn.
Không những không hứng phấn, ngược lại, còn thấy lạnh cả người.
Hắn lúc này mới sâu sắc nhận ra rằng, Tiêu Hoài Ngọc đối với Tiêu gia quan trọng như thế nào. Lúc Tiêu Hoài Ngọc trấn thủ Tây Bắc, là lúc Tiêu gia ở vị trí hàng đầu trong cửu đại thế, khắp nước Yến chỗ nào cũng có vây cánh của Tiêu gia. Khi đó Hàn gia thực lực cực yếu, thậm chí làm việc vẫn phải nhìn vào sắc mặt của Tiêu gia.
Nhưng trời đất thay đổi, Tiêu Hoài Ngọc chết, toàn bộ Tiêu gia giống như hỏa tiễn rơi xuống, một gia tộc từng hô mưa gọi gió, trong một thời gian ngắn, lụi tàn nhanh chóng.
Bởi vậy, khiến Hàn Mạc càng hiểu rõ binh quyền trong tay Tiêu Hoài Ngọc quan trọng như thế nào.
Tiêu gia trụ vững, không phải là bì bọn họ có tiềm năng, mà bởi vì binh quyền trong tay Tiêu Hoài Ngọc.
Hàn Mạc thậm chí cũng minh bạch, hiện giờ Hàn gia đột nhiên trỗi dậy, cố nhiên là vì quan viên Hàn phái nắm giữ nhiều vị trí trọng yếu trong triều, nhưng ở góc độ nào đó mà nói, là bởi vì bản thân mình có được binh quyền.
Kỳ thật mình đã trở thành trụ cột để Hàn gia tựa vào đó mà quật khởi.
Hắn biết tầm quan trọng của binh quyền trong tay mình, hắn cũng biết, chỉ cần binh quyền trong tay mình rơi vào tay kẻ khác, kết cục của Hàn gia chưa chắc đã khá hơn so với các gia tộc khác.
Trên đỉnh đầu Hàn gia, chung quy lại có treo một cây kiếm, chỉ cần xuất hiện sơ hở, Hàn Mạc tin rằng thanh kiếm sẽ vô tình mà đâm thẳng xuống dưới.
Hàn Mạc cũng không phải người mềm lòng, nhưng không hiểu sao, người của Tiêu gia liêp tiếp thất thế, Hàn Mạc vẫn có cảm giác rất nặng nề.
Loại cảm giác này có lẽ là xuất phát tự trong lòng, từ lòng tôn kính Tiêu Hoài Ngọc và tình cảm dành cho Tiêu Linh Chỉ.
Cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về, Hàn Mạc chưa chắc đã có thiện cảm với toàn bộ Tiêu tộc nhưng hắn quả thật không hy vọng bọn họ ngã xuống thê thảm như vậy.
Lại viên thấy Hàn Mạc nét mặt rất kỳ quặc, dường như đang suy nghĩ điều gì, cũng không dám quấy rầy.
Một lúc sau, Hàn Mạc mới hỏi:- Phải chăng là đã thực thi giảo hình rồi?
Lại viên gật đầu:- Đại Lý tự phán quyết rất nhanh, sau ba ngày thẩm tra, lập tức phán quyết, hai ngày sau, lập tức xử tử.
Hàn Mạc trong lòng rất hiểu, không chỉ có cha con Tiêu Hoài Kim chết, mà với những người khác sẽ cũng bị xuống tay. Tiêu thái sư và Tiêu Hoài Ngọc đã chết, người của Tiêu gia còn lại sao có thể là đối thủ của các gia tộc khác?
Hàn Mạc cảm thán vô cùng, khóe mắt giật giật, bỗng nhiên nhìn qua khe hở của lều trướng, thấy bóng dáng Tiêu Linh Chỉ. Nàng một lần nữa đội nón tre lên, mắt nhìn chằm chằm về phía hắn.
Hàn Mạc cười khổ.
Tin thái sư chết, hắn sớm đã biết, nhưng không nói cho Tiêu Linh Chỉ. Nhưng bây giờ Tiêu gia xảy ra chuyện lớn, hắn không thể giấu nàng được mãi.
Hắn khoát tay, cho lại viên tạm thời lui ra, chậm rãi đi về, chỉ thấy Tiêu Linh Chỉ sắc mặt tái nhợt, thân hình mềm mại run lên nhè nhẹ. Hàn Mạc lúc này mới chú ý, bên người Tiêu Linh Chỉ, Tiểu Quân không biết đã xuất hiện từ bao giờ.
Hắn nhíu mày, đột nhiên nhớ lại, lúc lại viên bẩm báo, Tiểu Quân hình như có ở bên cạnh. Xem vẻ mặt Tiêu Linh Chỉ thì có lẽ Tiểu Quân đã kể lại chuyện này cho nàng rồi.
Hắn thở dài, đến nắm tay Tiêu Linh Chỉ, dịu dàng nói:- Bên ngoài rất lạnh, vào trong nói chuyện.
Vào trong trướng, Tiêu Linh Chỉ đôi mắt không ngừng rơi lệ.
Hàn Mạc nhìn Tiểu Quân, thở dài, chuyện này nếu Tiểu Quân đã nói cho Tiêu Linh Chỉ thì cũng là giúp hắn một việc khó xử, hơi trầm ngâm một lúc, mới nói:- Không cần quá thương tâm, chuyện đã vậy, không thể thay đổi.
Tiêu Linh Chỉ tuy rằng biết cha con Tiêu Hoài Kim bị giết, nhưng không biết gì về Tiêu thái sư, nhưng nàng vốn thông minh, cộng thêm có chút dự cảm xấu, giọng run rẩy:- Ông nội… ông nội…
Hàn Mạc vẻ mặt nghiêm túc đưa tay lau nước mắt cho Tiêu Linh chỉ, khẽ gật đầu.
Tiêu Linh Chỉ lắc đầu, thương cảm nói:- Mấy năm nay, ông nội đối với ta rất tốt, rất có ân!
Hàn Mạc ôm nàng vào trong ngực, hạ giọng nói:- Thế gia tranh đấu, máu tanh thảm khốc, người không chết, thì ta chết.
…
Thành Yến Kinh.
Quân Tây Bắc ở Lâm Dương quan xuất binh đánh bại quân Ngụy, liên quân lại vừa chiếm được Đình Thủy quan, tin này được cấp báo về kinh thành, gần như mọi người đều mỗi ngày bàn về việc này.
Nước Yến đã có rất nhiều năm không xuất binh đánh giặc, Tiêu Hoài Ngọc lúc trước đánh lui quân Khánh thu hồi đất đai đã mất, khiến quốc gia được nở mày nở mặt, nhưng cảm giác khải hoàn ca này đã nhiều năm nay không có nữa.
Lúc này Hàn Mạc lãnh binh xuất quan, sử dụng câu liêm thương, đại phá Thiết kỵ binh của quân Ngụy, đây là một kỳ tích, đối với đại đa số mọi người mà nói, là một kỳ tích hiếm thấy.
Trà lâu tửu quán, phố lớn ngõ nhỏ, đối với cuộc chiến thật ra rất ít bàn luận, nhưng riêng chuyện Hàn Mạc đại phá Thiết kỵ binh, lại xôn xao bàn tán đến văng cả nước bọt.
Rất nhiều người nói cứ như thể chính mình cũng tham gia trận chiến kia.
Mà ở trà lâu tửu quán vốn không thiếu những kẻ thuyết khách mồm miệng thao thao như nước chảy, thần thánh hóa Hàn Mạc, tay cầm chiến đao, tự mình dẫn quân Yến xung trận liều chết, lại nghĩ ra kế sách thần kỳ dùng câu liêm thương đánh tan Thiết kỵ binh, thực không tốn mấy sức lực, kể cũng hơn khoa trương, dù mục đích là tán tụng quân Yến dũng mãnh, nhưng theo đó, cũng xem Hàn Mạc như thần thánh.
Cũng giống Tiêu Hoài Ngọc nhiều năm trước, như tinh tú giáng phàm, hiện giờ, nước Yến lại có một vị tướng quân trẻ tuổi uy chấn hoàn vũ.
Mà kẻ thuyết khách kia khi kể cũng thêm thắt vài tình tiết ly kỳ hơn nữa.
Nam tử hán đẫm máu sa trường, can đảm như báo như lang. Nam tử hán chưa bao giờ thương xót kẻ địch, giết kẻ địch không còn một mống. Giết một người là tội, giết vạn người là anh hùng.
Khắp thiên hạ, có anh hùng nào không giết người?
-o0o-
Hàn Mạc chấn động, giật bắn mình:- Ai? Ai bị giảo hình?
- Công bộ Thượng thư Tiêu Hoài Kim và con trai cả Tiêu Minh Đường!Lại viên cung kính trả lời.
Hàn Mạc há miệng thở dốc, không nói nên lời, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Sau một lúc, chợt nhớ ra Tiêu Linh Chỉ còn ở bên trong lều, lập tức trầm giọng xuống:- Đi theo ta!Rồi dẫn tên lại viên kia đi khỏi lều trại, cách một khoảng khá xa mới nghiêm nghị hỏi:-Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại bị treo cổ?
Lại viên trả lời:- Đại nhân, việc do Tiêu Minh Đường gây nên. Đêm giao thừa, kinh thành tổ chức Hoa Đăng hội, người nhà của đại nhân đang dạo phố xem hoa đăng, vừa lúc gặp Tiêu Minh Đường. Tiêu Minh Đường ở trên đường ra tay ám sát.
Hàn Mạc giật mình kinh hãi, thần sắc đột biến, không đợi lại viên nói xong, thất thanh:- Có ai bị thương không?
Lại viên vội đáp:- Đại nhân không cần lo lắng. Người nhà đại nhân chỉ bị đe dọa chút thôi, không ai bị thương cả.
Hàn Mạc nghe vậy, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, mặt lại lạnh như băng, hỏi:- Có tìm hiểu vì sao Tiêu Minh Đường lại nổi điên không?
- Đại nhân, Tiêu thái sư bị ám sát trên đường về quê, rất nhiều… rất nhiều người xì xầm, là có… có liên quan… liên quan…Lại viên ấp úng.
- Là sao?Hàn Mạc lạnh lùng hỏi:- Đầu đuôi thế nào nói hết ra đi, không cần kiêng nể gì cả.
Lại viên lập tức nghiêm mặt nói:- Đại nhân, Tiêu thái sư bị hành thích, khắp kinh thành đều nói có liên quan đến Hàn gia, hơn nữa, toàn bộ Tiêu thị bộ tộc đều nhận định là Hàn gia phái người âm thầm ám sát. Tiêu Minh Đường là định báo thù cho Tiêu thái sư, cho nên nhìn thấy gia quyến của đại nhân nhất thời kích động…
- Đồ đầu heo!Hàn Mạc cười lạnh, liếc nhìn lại viên một cái, lại trầm giọng nói:- Ngươi chắc chắn người nhà ta không ai việc gì chứ?
- Thuộc hạ không dám giấu diếm, người nhà đại nhân quả thật không bị thương, chẳng qua là bị kinh phách một phen.Lại viên trả lời.
Hàn Mạc khẽ gật đầu, trầm ngâm một lát, mới hỏi tiếp:- Về sau thế nào?
- Tiêu Minh Đường bị hộ vệ của Hàn phủ bắt ngay tại chỗ.Lại viên đáp:- Ngay trong đêm đó, bị đưa đến Đại Lý tự, bị đích thân Đại Lý tự khanh Hồ đại nhân nhốt vào bên trong lao tù.
- Ngươi nói Tiêu Hoài Kim cũng bị xử treo cổ?Hàn Mạc nhíu mày:- Y làm sao lại dính líu vào chuyện này?
- Sau khi chuyện xảy ra, Tiêu gia chấn động, ngay tại Đại Lý tự đòi đánh quan tòa, nhưng Tiêu Minh Đường ra tay lộ liễu, nhân chứng vật chứng đủ cả, không thể chối cãi.Lại viên trả lời:- Tiêu gia tuy rằng cố gắng hết sức, nhưng Tiêu Minh Đường tội danh đã định, bị xử treo cổ. Nghe nói nội các thảo luận một phe, cuối cùng không cho phản kháng. Quan viên Tiêu gia đều đứng ra xin Thánh thượng quyết định, nhưng Thánh thượng hạ chỉ làm theo phán quyết của nội các. Trước ngày y án, có một đám người lẻn vào Đại Lý tự, tìm cách cứu Tiêu Minh Đường, lại trúng mai phục. Đêm đó, Đại Lý tự thủ vệ cẩn mật, toàn là trọng binh, nên tất cả những người lẻn vào cứu Tiêu Minh Đường đều bị bắt. Trong đó có Công bộ Thượng thư Tiêu Hoài Kim.
Hàn Mạc thần sắc ngưng trọng, đầu hắn chuyển như điện, từ việc Tiêu thái sư chết, đến cha con Tiêu Hoài Kim bị treo cổ, suy nghĩ một lượt, và hiểu rằng đây thật sự là một biến cố lớn.
Tiêu thái sư chết là một ngòi nổ, mà Tiêu Minh Đường kích động ra tay là mồi lửa.
Tiêu Minh Đường bị phán quyết hình phạt treo cổ. Tiêu Hoài Kim đúng là rất khó để chấp nhận. Đó là đứa con duy nhất của y, bí quá hóa liều, nên trúng mai phục bị bắt, tội cướp ngục cũng không phải là nhẹ.
Nếu đã cố ý mai phục, cố ý dẫn Tiêu Hoài Kim sập bẫy, thì chính là muốn dồn Tiêu Hoài Kim vào chỗ chết.
Đại Lý tự khanh Hồ Tuyết Tân tất nhiên là có tham gia trong đó, bày ra cục diện này, chẳng lẽ là Hồ Tuyết Tân?
Hàn Mạc rất nhanh cảm giác được, bày ra cục diện này, người đứng giữa tính toán sắp đặt, chỉ sợ chính là Hàn tộc.
- Tiêu Hoài Kim sau khi bị bắt, cũng ngay lập tức bị tống vào lao ngục.Lại viên nghiêm nghị nói:- Gần ba ngày sau, Đại Lý tự liền tuyên bố phán quyết, Tiêu Hoài Kim biết nhưng vẫn cố tình vi phạm vương pháp, đầu tiên là bị bãi quan miễn chức, sau đó cũng bị phán quyết xử tử. Đó cũng là cho cha con y được chết toàn thây.
Hàn Mạc nghe đến đó, không có chút hưng phấn.
Không những không hứng phấn, ngược lại, còn thấy lạnh cả người.
Hắn lúc này mới sâu sắc nhận ra rằng, Tiêu Hoài Ngọc đối với Tiêu gia quan trọng như thế nào. Lúc Tiêu Hoài Ngọc trấn thủ Tây Bắc, là lúc Tiêu gia ở vị trí hàng đầu trong cửu đại thế, khắp nước Yến chỗ nào cũng có vây cánh của Tiêu gia. Khi đó Hàn gia thực lực cực yếu, thậm chí làm việc vẫn phải nhìn vào sắc mặt của Tiêu gia.
Nhưng trời đất thay đổi, Tiêu Hoài Ngọc chết, toàn bộ Tiêu gia giống như hỏa tiễn rơi xuống, một gia tộc từng hô mưa gọi gió, trong một thời gian ngắn, lụi tàn nhanh chóng.
Bởi vậy, khiến Hàn Mạc càng hiểu rõ binh quyền trong tay Tiêu Hoài Ngọc quan trọng như thế nào.
Tiêu gia trụ vững, không phải là bì bọn họ có tiềm năng, mà bởi vì binh quyền trong tay Tiêu Hoài Ngọc.
Hàn Mạc thậm chí cũng minh bạch, hiện giờ Hàn gia đột nhiên trỗi dậy, cố nhiên là vì quan viên Hàn phái nắm giữ nhiều vị trí trọng yếu trong triều, nhưng ở góc độ nào đó mà nói, là bởi vì bản thân mình có được binh quyền.
Kỳ thật mình đã trở thành trụ cột để Hàn gia tựa vào đó mà quật khởi.
Hắn biết tầm quan trọng của binh quyền trong tay mình, hắn cũng biết, chỉ cần binh quyền trong tay mình rơi vào tay kẻ khác, kết cục của Hàn gia chưa chắc đã khá hơn so với các gia tộc khác.
Trên đỉnh đầu Hàn gia, chung quy lại có treo một cây kiếm, chỉ cần xuất hiện sơ hở, Hàn Mạc tin rằng thanh kiếm sẽ vô tình mà đâm thẳng xuống dưới.
Hàn Mạc cũng không phải người mềm lòng, nhưng không hiểu sao, người của Tiêu gia liêp tiếp thất thế, Hàn Mạc vẫn có cảm giác rất nặng nề.
Loại cảm giác này có lẽ là xuất phát tự trong lòng, từ lòng tôn kính Tiêu Hoài Ngọc và tình cảm dành cho Tiêu Linh Chỉ.
Cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về, Hàn Mạc chưa chắc đã có thiện cảm với toàn bộ Tiêu tộc nhưng hắn quả thật không hy vọng bọn họ ngã xuống thê thảm như vậy.
Lại viên thấy Hàn Mạc nét mặt rất kỳ quặc, dường như đang suy nghĩ điều gì, cũng không dám quấy rầy.
Một lúc sau, Hàn Mạc mới hỏi:- Phải chăng là đã thực thi giảo hình rồi?
Lại viên gật đầu:- Đại Lý tự phán quyết rất nhanh, sau ba ngày thẩm tra, lập tức phán quyết, hai ngày sau, lập tức xử tử.
Hàn Mạc trong lòng rất hiểu, không chỉ có cha con Tiêu Hoài Kim chết, mà với những người khác sẽ cũng bị xuống tay. Tiêu thái sư và Tiêu Hoài Ngọc đã chết, người của Tiêu gia còn lại sao có thể là đối thủ của các gia tộc khác?
Hàn Mạc cảm thán vô cùng, khóe mắt giật giật, bỗng nhiên nhìn qua khe hở của lều trướng, thấy bóng dáng Tiêu Linh Chỉ. Nàng một lần nữa đội nón tre lên, mắt nhìn chằm chằm về phía hắn.
Hàn Mạc cười khổ.
Tin thái sư chết, hắn sớm đã biết, nhưng không nói cho Tiêu Linh Chỉ. Nhưng bây giờ Tiêu gia xảy ra chuyện lớn, hắn không thể giấu nàng được mãi.
Hắn khoát tay, cho lại viên tạm thời lui ra, chậm rãi đi về, chỉ thấy Tiêu Linh Chỉ sắc mặt tái nhợt, thân hình mềm mại run lên nhè nhẹ. Hàn Mạc lúc này mới chú ý, bên người Tiêu Linh Chỉ, Tiểu Quân không biết đã xuất hiện từ bao giờ.
Hắn nhíu mày, đột nhiên nhớ lại, lúc lại viên bẩm báo, Tiểu Quân hình như có ở bên cạnh. Xem vẻ mặt Tiêu Linh Chỉ thì có lẽ Tiểu Quân đã kể lại chuyện này cho nàng rồi.
Hắn thở dài, đến nắm tay Tiêu Linh Chỉ, dịu dàng nói:- Bên ngoài rất lạnh, vào trong nói chuyện.
Vào trong trướng, Tiêu Linh Chỉ đôi mắt không ngừng rơi lệ.
Hàn Mạc nhìn Tiểu Quân, thở dài, chuyện này nếu Tiểu Quân đã nói cho Tiêu Linh Chỉ thì cũng là giúp hắn một việc khó xử, hơi trầm ngâm một lúc, mới nói:- Không cần quá thương tâm, chuyện đã vậy, không thể thay đổi.
Tiêu Linh Chỉ tuy rằng biết cha con Tiêu Hoài Kim bị giết, nhưng không biết gì về Tiêu thái sư, nhưng nàng vốn thông minh, cộng thêm có chút dự cảm xấu, giọng run rẩy:- Ông nội… ông nội…
Hàn Mạc vẻ mặt nghiêm túc đưa tay lau nước mắt cho Tiêu Linh chỉ, khẽ gật đầu.
Tiêu Linh Chỉ lắc đầu, thương cảm nói:- Mấy năm nay, ông nội đối với ta rất tốt, rất có ân!
Hàn Mạc ôm nàng vào trong ngực, hạ giọng nói:- Thế gia tranh đấu, máu tanh thảm khốc, người không chết, thì ta chết.
…
Thành Yến Kinh.
Quân Tây Bắc ở Lâm Dương quan xuất binh đánh bại quân Ngụy, liên quân lại vừa chiếm được Đình Thủy quan, tin này được cấp báo về kinh thành, gần như mọi người đều mỗi ngày bàn về việc này.
Nước Yến đã có rất nhiều năm không xuất binh đánh giặc, Tiêu Hoài Ngọc lúc trước đánh lui quân Khánh thu hồi đất đai đã mất, khiến quốc gia được nở mày nở mặt, nhưng cảm giác khải hoàn ca này đã nhiều năm nay không có nữa.
Lúc này Hàn Mạc lãnh binh xuất quan, sử dụng câu liêm thương, đại phá Thiết kỵ binh của quân Ngụy, đây là một kỳ tích, đối với đại đa số mọi người mà nói, là một kỳ tích hiếm thấy.
Trà lâu tửu quán, phố lớn ngõ nhỏ, đối với cuộc chiến thật ra rất ít bàn luận, nhưng riêng chuyện Hàn Mạc đại phá Thiết kỵ binh, lại xôn xao bàn tán đến văng cả nước bọt.
Rất nhiều người nói cứ như thể chính mình cũng tham gia trận chiến kia.
Mà ở trà lâu tửu quán vốn không thiếu những kẻ thuyết khách mồm miệng thao thao như nước chảy, thần thánh hóa Hàn Mạc, tay cầm chiến đao, tự mình dẫn quân Yến xung trận liều chết, lại nghĩ ra kế sách thần kỳ dùng câu liêm thương đánh tan Thiết kỵ binh, thực không tốn mấy sức lực, kể cũng hơn khoa trương, dù mục đích là tán tụng quân Yến dũng mãnh, nhưng theo đó, cũng xem Hàn Mạc như thần thánh.
Cũng giống Tiêu Hoài Ngọc nhiều năm trước, như tinh tú giáng phàm, hiện giờ, nước Yến lại có một vị tướng quân trẻ tuổi uy chấn hoàn vũ.
Mà kẻ thuyết khách kia khi kể cũng thêm thắt vài tình tiết ly kỳ hơn nữa.
Nam tử hán đẫm máu sa trường, can đảm như báo như lang. Nam tử hán chưa bao giờ thương xót kẻ địch, giết kẻ địch không còn một mống. Giết một người là tội, giết vạn người là anh hùng.
Khắp thiên hạ, có anh hùng nào không giết người?
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.