Quyển 2 - Chương 115: Đông Hải xuất quân.
Sa Mạc
14/03/2013
Tuyết lớn bay tán loạn, lại một trận tuyết lớn che trời đậy đất, tiết trời đông giá rét, quận Đông Hải lại bắt đầu tập kết nhân mã.
Đông Yến dựng nước trăm năm, cũng không ít lần điều động quân thế gia, nhưng đây là lần này tiên điều động quy mô lớn với hai vạn nhân mã, trước kia chẳng qua là bình định một số nạn trộm cướp, quân thế gia tập kết mấy ngàn người là đủ.
Tất cả quan lại binh tướng lớn trong huyện nhanh chóng chuyển tới cửa Bàn Hổ huyện Lạc Tông, nơi này địa thế rộng rãi, đã sớm dựng xong những hành dinh liên tiếp, binh sĩ dựa theo hộ tịch tới nhập ngũ trước tiên đều được đăng ký trên sổ quân, sau đó nhận trang bị, sắp xếp biên chế, vào ở trong quân doanh.
Thế gia tập kết quân đội, đã sớm hình thành trật tự, ba ngày sau công văn của Hộ Bộ cho vấn đề trang bị của Binh Bộ mới đến Đông Hải quận, tuy trang bị cũng không tính quá tốt, nhưng số lượng cũng đủ trang bị hai vạn người.
Cờ bay phấp phới, đao thương sáng loáng, gần như hai vạn người đều là bộ binh.
Nước Yến thiếu ngựa, cho dù bãi ngựa Thái Thường Tự ở Yên kinh, chẳng qua cũng không tới một vạn con ngựa, còn phải chuẩn bị ngựa chiến cho đại doanh Tây Bắc bất cứ lúc nào.
Trải qua nghị định của nội các, mới không dễ dàng lấy ra ba ngàn con ngựa chiến, mà Hàn gia được phân không đến năm trăm thất.
Ý của Binh bộ chính là các thế gia có thể tự sử dụng ngựa của mình, trở về triều đình sẽ dựa theo số lượng ngựa ra trận để đền bù tổn thất quân phí, lúc này Hàn gia mới điều động không tới một ngàn con tuấn mã bình thường, chuyển vào quân doanh, rất vất vả mới thành lập được một đội kỵ binh hơn một ngàn người.
Đương nhiên, đội kỵ binh ngàn người như vậy, không thể so sánh nổi với tám trăm Phong Kỵ thủ hạ của Hàn Mạc.
Chu Tiểu Ngôn huấn luyện, đã khiến tám trăm tên kỵ sĩ Phong Kỵ có được sức chiến đấu nhất định, chỉ cần tiến thêm một bước có được sự gột rửa của máu tươi, với trang bị của bọn họ, có lẽ cả vùng đất Trung Nguyên, không có mấy đội kỵ binh có thể đạt tới trình độ của bọn họ.
Phong Kỵ thuộc về tư quân, cho nên doanh trại thiết lập bên ngoài hành dinh quân thế gia, bọn họ có quyền lợi tham gia lần chiến trach này, nhưng không có nghĩa vụ, nói cách khác, trên chiến trường, quân tư gia không bị quan viên triều đình quản lý.
Phong Kỵ đều đi ủng da ống dài, những chiếc giày này làm ra ở Nam Dương, vững chắc không nặng nề, có thể giẫm lên bất cứ địa hình nào.
…
Mặc giáp chiến nón trụ dày đặc, Chu Tiểu Ngôn nhìn qua quả nhiên lạnh lùng uy nghiêm, so với lúc hắn trang phục chăn ngựa khác nhau rất lớn.
Cái gọi là người dựa vào quần áo ngựa dựa yên, những lời này cũng chưa chắc chính xác, có một số người bản thân không đủ khí chất, dù là mặc long bào cũng không giống thái tử, mà khí chất lạnh lùng này của Chu Tiểu Ngôn, dường như bộ khôi giáp này trời sinh nên mặc trên người hắn.
Dường như hắn trời sinh là nhân tài dẫn quân, khuôn mặt đóng băng ngàn năm, lạnh lùng mà uy nghiêm, Hàn Mạc nhìn trong mắt, cũng không khỏi tán thưởng, cười tủm tỉm nói:
- Tiểu Chu, hiện giờ ta mới phát hiện, có một số người trời sinh đã là đại tướng!
- Ngài là nói tôi?
Chu Tiểu Ngôn thản nhiên nói.
Hàn Mạc gật đầu cười nói:
- Đúng thế, có lẽ chính cậu cũng không biết, cậu mặc khôi giáp vào, quả thật là uy phong lẫm liệt.
- Uy phong?
Chu Tiểu Ngôn nhìn qua quan doanh liên miên, thản nhiên nói:
- Thiếu gia, chẳng lẽ ngài không biết, chiến sĩ mặc khôi giáp vào, cũng chính là lúc lên chiến trường, sống chết khó có thể biết trước, sao lại uy phong?
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Người khác sống chết có lẽ không biết, nhưng ta biết rõ cậu sẽ không chết được. Mạng của cậu còn cứng hơn cả đá.
Chu Tiểu Ngôn hơi trầm ngâm, mới hỏi:
- Ngài chuẩn bị khởi hành khi nào?
- Lập tức!
Hàn Mạc nói.
- Dường như quân thế gia ngài mai mới lên đường, chúng ta đi hôm nay sao?
Chu Tiểu Ngôn khẽ nhíu mày, những vẫn nói:
- Tôi đi chuẩn bị.
Hàn Mạc khoát tay nói:
- Không cần, ta là nói ta lập tức khởi hành, cũng không phải nói các cậu phải lập tức khởi hành.
Chu Tiểu Ngôn không hiểu nói:
- Có ý gì?
Hàn Mạc cũng không trả lời ngay, chỉ chắp tay sau lưng, đưa mắt chung quanh, nhìn xem tuyết trắng che kín trời đất, mới chậm rãi nói:
- Thiên lí băng phong, vạn lí tuyết phiêu. Vọng đông hải nội ngoại, duy dư mãng mãng, đại hà thượng hạ, đốn thất thao thao. Sơn vũ ngân xà, nguyên trì chá tượng, dục dữ thiên công thí bỉ cao!
(Nghìn dặm băng ngưng, Vạn dặm tuyết rơi. Ngắm Đông H ải sau trước, Duy màu trắng xoá, Trên dưới sông lớn, Ngừng bặt dòng khơi. Non uốn phau phau, Đồng vươn bàng bạc, Tựa muốn đua cao tới lớp trời. - Thấm viên xuân - Tuyết – Mao Trạch Đông - Người dịch: Nam Long)
Hắn mang nụ cười trên mặt, cảm thấy chỉ có một bài thơ này của Mao công, mới có thể miêu tả sự vĩ đại trong trời đất.
Mùa đông không có không khí và hoàn cảnh ô nhiễm, tuyết trắng như vậy, băng cũng tinh khiết như vậy.
- Hoá ra Ngũ thiếu gia còn là một tài tử.
Khoé miệng Chu Tiểu Ngôn lộ ra nụ cười khố được.
Hàn Mạc cười nói:
- Chẳng lẽ cậu vẫn cho rằng cậu đi theo một đại thiếu gia hoàn khố không tài hoa?
- Cũng không phải.
Chu Tiểu Ngôn nói:
- Tôi vẫn cho rằng tinh lực của ngài đều đặt trên phương diện bạc và võ đạo. Tuy tôi không hiểu từ, chỉ có điều nghe những từ này vào tai, dường như có chút ý tứ, cũng rất có ý cảnh.
Hàn Mạc cười ha ha, vỗ bả vai Chu Tiểu Ngôn nói:
- Tiểu Chu, chỗ đáng yêu nhất của cậu, chính là lúc vuốt mông ngựa, khiến cho người ra nghe không ra là đang vuốt mông ngựa.
Chu Tiểu Ngôn thản nhiên nói:
- Thiếu gia, tôi không biết vuốt mông ngựa!
Hàn Mạc nâng cằm lên, cười hì hì nói:
- Với ta mà nói, lời nói khiến ta nghe rất thoải mái, cũng có thể thuộc về hàng ngũ vuốt mông ngựa.
Hàn Mạc dừng một chút, mới thở dài nói:
- Tiểu Chu, hiện giờ ta mới biết được, giang sơn đẹp, thì không có cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, cần phải dùng trái tim cảm thụ mảnh núi sông ông trời ban cho mọi người này. Từng gốc cây, bông hoa ngọn cỏ, từng giọt mưa bừng bông tuyết, đều xinh đẹp vô cùng khéo léo. Thật vất vả có cơ hội có thể đi ra lần này, ta tự nhiên muốn nhân cơ hội mà thưởng thức một chút những thứ xinh đẹp này, nếu như theo chân các cậu, tuấn mã chạy như bay, sẽ bỏ qua nhiều thứ rất đẹp.
Chu Tiểu Ngôn nhìn xem Hàn Mạc, cũng không nói lời nào.
- Ta chuẩn bị hôm nay tự mình rời đi trước, vừa đi vừa ngắm cảnh.
Hàn Mạc nói khẽ:
- Ngày kia cậu và Phong Kỵ sẽ xuất phát, hai ngày này trước tiên nghỉ ngơi và khôi phục. Cho dù quân thế gia đi trước một ngày, dùng tốc độ của các cậu, có thể đuổi theo bọn họ rất dễ dàng, chờ các cậu đến Lê Cốc Xuyên, ta nghĩ ta đã ở đó.
Chu Tiểu Ngôn nghĩ nghĩ, mới nói:
- Ngài mặc như vậy, sẽ rất gây chú ý trên đường, thật ra nước Yến cũng không có thái bình như ngài tưởng tượng.
- Cậu lo lắng ta bị người cướp trên đường?
Hàn Mạc hỏi.
Chu Tiểu Ngôn thản nhiên nói:
- Nếu như tôi thấy một cậu ấm cẩm y ngọc thư như cậu trên đường, bên người lại không có mấy người hộ vệ, tôi không dám cam đoan sẽ không sinh ra ý cướp bóc.
- Cậu thật sự quá coi thường ta.
Hàn Mạc thở dài:
- Ta mang theo Hàn Thanh, trộm cướp nhỏ bình thường, chưa hẳn có thể là đối thủ của chúng ta.
- Tôi chỉ sợ dán mắt vào các ngài không phải là trộm cướp nhỏ.
Chu Tiểu Ngôn chậm rãi nói:
- Tôi ăn cơm của ngài, cho nên không hy vọng ngài xảy ra chuyện. Trước khi chưa đi theo ngài, tôi đã từng gặp được người muốn cướp ngựa của tôi, thiếu chút nữa mạng tôi cũng bị cướp đi.
Hàn Mạc ồ một tiếng, nói:
- Xem ra ta thật sự phải cẩn thận một chút mới được.
…
…
Trời đông tuyết trắng, thời tiết như vậy, cũng không nhiều người đi trên đường.
Liên quân bảy thế gia lớn của nước Yến tới bình định quận Bột Châu, tin tức này rất nhanh tràn ngập toàn bộ nước Yến, quân thế gia các quận cũng đều tự túc nhanh chóng tới quận Bột Châu tập kết.
Hai nhà Diệp Ngô cuồng vọng kiêu ngạo, tự nắm giữ thế lực, cho tới nay cũng không để thế gia khác vào mắt, dưới lệnh bình định của triều đình hôm nay, tất cả các thế gia lớn đều có một suy nghĩ, cho dù như thế nào, cũng phải tiêu diệt hai nhà Diệp Ngô cái đinh trong mắt cái gái trong thịt trong trận chiến này.
Toàn bộ con đường trên nước Yến, đều có bóng dáng quân đội thế gia vội vàng đi qua, tư thế hào hùng, toàn bộ nước Yến lập tức ở vào trạng thái cực kỳ khẩn trương.
Ai cũng không nghi ngờ, ở phía sau, nước Khánh cùng nước Nguỵ nhất định nhìn chằm chằm vào động tĩnh của nước Yến.
Hai nước chú ý tới lãnh thổ nước Yến cũng không phải một hai năm, ai cũng hy vọng cắn miếng thịt béo này một miếng ---- giống như nước Yến cũng một mực chý ý tới hai nước khác.
Chỉ là những năm này quá mức yên bình, tất cả mọi người không có cơ hội gì.
Nhưng nếu lần nội loạn này có thể thay đổi một số thế cục của nước Yến, người nước Khánh và người nước Nguỵ tuyệt đối sẽ nắm lấy cơ hội này.
Bọn họ hy vọng lần nội loạn này của nước Yến kéo dài càng lâu càng tốt, có thể tiêu hao thực lực nước Yến lớn nhất, đợi thực lực của nước Yến tiêu hao không còn, đợi cho bọn họ xác định quân thần Tiêu Hoài Ngọc đại doanh Tây Bắc không nhận được trợ giúp hậu bị quá lớn của nước Yến, cũng chính là lúc bọn họ muống mở miệng, lộ ra răng nanh.
Cho nên tất cả các thế gia lớn vô cùng rõ ràng trong lòng, trận chiến này phải tốc chiến tốc thắng, tuyệt đối không thể giằng co lâu dài, nếu không chính là để cho nước Khánh cùng nước Nguỵ có cơ hội ngồi núi xem hổ đấu.
Nhưng thế lực hai nhà Diệp Ngô cũng không phải có thể giải quyết nhanh chóng.
Đông Yến dựng nước trăm năm, cũng không ít lần điều động quân thế gia, nhưng đây là lần này tiên điều động quy mô lớn với hai vạn nhân mã, trước kia chẳng qua là bình định một số nạn trộm cướp, quân thế gia tập kết mấy ngàn người là đủ.
Tất cả quan lại binh tướng lớn trong huyện nhanh chóng chuyển tới cửa Bàn Hổ huyện Lạc Tông, nơi này địa thế rộng rãi, đã sớm dựng xong những hành dinh liên tiếp, binh sĩ dựa theo hộ tịch tới nhập ngũ trước tiên đều được đăng ký trên sổ quân, sau đó nhận trang bị, sắp xếp biên chế, vào ở trong quân doanh.
Thế gia tập kết quân đội, đã sớm hình thành trật tự, ba ngày sau công văn của Hộ Bộ cho vấn đề trang bị của Binh Bộ mới đến Đông Hải quận, tuy trang bị cũng không tính quá tốt, nhưng số lượng cũng đủ trang bị hai vạn người.
Cờ bay phấp phới, đao thương sáng loáng, gần như hai vạn người đều là bộ binh.
Nước Yến thiếu ngựa, cho dù bãi ngựa Thái Thường Tự ở Yên kinh, chẳng qua cũng không tới một vạn con ngựa, còn phải chuẩn bị ngựa chiến cho đại doanh Tây Bắc bất cứ lúc nào.
Trải qua nghị định của nội các, mới không dễ dàng lấy ra ba ngàn con ngựa chiến, mà Hàn gia được phân không đến năm trăm thất.
Ý của Binh bộ chính là các thế gia có thể tự sử dụng ngựa của mình, trở về triều đình sẽ dựa theo số lượng ngựa ra trận để đền bù tổn thất quân phí, lúc này Hàn gia mới điều động không tới một ngàn con tuấn mã bình thường, chuyển vào quân doanh, rất vất vả mới thành lập được một đội kỵ binh hơn một ngàn người.
Đương nhiên, đội kỵ binh ngàn người như vậy, không thể so sánh nổi với tám trăm Phong Kỵ thủ hạ của Hàn Mạc.
Chu Tiểu Ngôn huấn luyện, đã khiến tám trăm tên kỵ sĩ Phong Kỵ có được sức chiến đấu nhất định, chỉ cần tiến thêm một bước có được sự gột rửa của máu tươi, với trang bị của bọn họ, có lẽ cả vùng đất Trung Nguyên, không có mấy đội kỵ binh có thể đạt tới trình độ của bọn họ.
Phong Kỵ thuộc về tư quân, cho nên doanh trại thiết lập bên ngoài hành dinh quân thế gia, bọn họ có quyền lợi tham gia lần chiến trach này, nhưng không có nghĩa vụ, nói cách khác, trên chiến trường, quân tư gia không bị quan viên triều đình quản lý.
Phong Kỵ đều đi ủng da ống dài, những chiếc giày này làm ra ở Nam Dương, vững chắc không nặng nề, có thể giẫm lên bất cứ địa hình nào.
…
Mặc giáp chiến nón trụ dày đặc, Chu Tiểu Ngôn nhìn qua quả nhiên lạnh lùng uy nghiêm, so với lúc hắn trang phục chăn ngựa khác nhau rất lớn.
Cái gọi là người dựa vào quần áo ngựa dựa yên, những lời này cũng chưa chắc chính xác, có một số người bản thân không đủ khí chất, dù là mặc long bào cũng không giống thái tử, mà khí chất lạnh lùng này của Chu Tiểu Ngôn, dường như bộ khôi giáp này trời sinh nên mặc trên người hắn.
Dường như hắn trời sinh là nhân tài dẫn quân, khuôn mặt đóng băng ngàn năm, lạnh lùng mà uy nghiêm, Hàn Mạc nhìn trong mắt, cũng không khỏi tán thưởng, cười tủm tỉm nói:
- Tiểu Chu, hiện giờ ta mới phát hiện, có một số người trời sinh đã là đại tướng!
- Ngài là nói tôi?
Chu Tiểu Ngôn thản nhiên nói.
Hàn Mạc gật đầu cười nói:
- Đúng thế, có lẽ chính cậu cũng không biết, cậu mặc khôi giáp vào, quả thật là uy phong lẫm liệt.
- Uy phong?
Chu Tiểu Ngôn nhìn qua quan doanh liên miên, thản nhiên nói:
- Thiếu gia, chẳng lẽ ngài không biết, chiến sĩ mặc khôi giáp vào, cũng chính là lúc lên chiến trường, sống chết khó có thể biết trước, sao lại uy phong?
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Người khác sống chết có lẽ không biết, nhưng ta biết rõ cậu sẽ không chết được. Mạng của cậu còn cứng hơn cả đá.
Chu Tiểu Ngôn hơi trầm ngâm, mới hỏi:
- Ngài chuẩn bị khởi hành khi nào?
- Lập tức!
Hàn Mạc nói.
- Dường như quân thế gia ngài mai mới lên đường, chúng ta đi hôm nay sao?
Chu Tiểu Ngôn khẽ nhíu mày, những vẫn nói:
- Tôi đi chuẩn bị.
Hàn Mạc khoát tay nói:
- Không cần, ta là nói ta lập tức khởi hành, cũng không phải nói các cậu phải lập tức khởi hành.
Chu Tiểu Ngôn không hiểu nói:
- Có ý gì?
Hàn Mạc cũng không trả lời ngay, chỉ chắp tay sau lưng, đưa mắt chung quanh, nhìn xem tuyết trắng che kín trời đất, mới chậm rãi nói:
- Thiên lí băng phong, vạn lí tuyết phiêu. Vọng đông hải nội ngoại, duy dư mãng mãng, đại hà thượng hạ, đốn thất thao thao. Sơn vũ ngân xà, nguyên trì chá tượng, dục dữ thiên công thí bỉ cao!
(Nghìn dặm băng ngưng, Vạn dặm tuyết rơi. Ngắm Đông H ải sau trước, Duy màu trắng xoá, Trên dưới sông lớn, Ngừng bặt dòng khơi. Non uốn phau phau, Đồng vươn bàng bạc, Tựa muốn đua cao tới lớp trời. - Thấm viên xuân - Tuyết – Mao Trạch Đông - Người dịch: Nam Long)
Hắn mang nụ cười trên mặt, cảm thấy chỉ có một bài thơ này của Mao công, mới có thể miêu tả sự vĩ đại trong trời đất.
Mùa đông không có không khí và hoàn cảnh ô nhiễm, tuyết trắng như vậy, băng cũng tinh khiết như vậy.
- Hoá ra Ngũ thiếu gia còn là một tài tử.
Khoé miệng Chu Tiểu Ngôn lộ ra nụ cười khố được.
Hàn Mạc cười nói:
- Chẳng lẽ cậu vẫn cho rằng cậu đi theo một đại thiếu gia hoàn khố không tài hoa?
- Cũng không phải.
Chu Tiểu Ngôn nói:
- Tôi vẫn cho rằng tinh lực của ngài đều đặt trên phương diện bạc và võ đạo. Tuy tôi không hiểu từ, chỉ có điều nghe những từ này vào tai, dường như có chút ý tứ, cũng rất có ý cảnh.
Hàn Mạc cười ha ha, vỗ bả vai Chu Tiểu Ngôn nói:
- Tiểu Chu, chỗ đáng yêu nhất của cậu, chính là lúc vuốt mông ngựa, khiến cho người ra nghe không ra là đang vuốt mông ngựa.
Chu Tiểu Ngôn thản nhiên nói:
- Thiếu gia, tôi không biết vuốt mông ngựa!
Hàn Mạc nâng cằm lên, cười hì hì nói:
- Với ta mà nói, lời nói khiến ta nghe rất thoải mái, cũng có thể thuộc về hàng ngũ vuốt mông ngựa.
Hàn Mạc dừng một chút, mới thở dài nói:
- Tiểu Chu, hiện giờ ta mới biết được, giang sơn đẹp, thì không có cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, cần phải dùng trái tim cảm thụ mảnh núi sông ông trời ban cho mọi người này. Từng gốc cây, bông hoa ngọn cỏ, từng giọt mưa bừng bông tuyết, đều xinh đẹp vô cùng khéo léo. Thật vất vả có cơ hội có thể đi ra lần này, ta tự nhiên muốn nhân cơ hội mà thưởng thức một chút những thứ xinh đẹp này, nếu như theo chân các cậu, tuấn mã chạy như bay, sẽ bỏ qua nhiều thứ rất đẹp.
Chu Tiểu Ngôn nhìn xem Hàn Mạc, cũng không nói lời nào.
- Ta chuẩn bị hôm nay tự mình rời đi trước, vừa đi vừa ngắm cảnh.
Hàn Mạc nói khẽ:
- Ngày kia cậu và Phong Kỵ sẽ xuất phát, hai ngày này trước tiên nghỉ ngơi và khôi phục. Cho dù quân thế gia đi trước một ngày, dùng tốc độ của các cậu, có thể đuổi theo bọn họ rất dễ dàng, chờ các cậu đến Lê Cốc Xuyên, ta nghĩ ta đã ở đó.
Chu Tiểu Ngôn nghĩ nghĩ, mới nói:
- Ngài mặc như vậy, sẽ rất gây chú ý trên đường, thật ra nước Yến cũng không có thái bình như ngài tưởng tượng.
- Cậu lo lắng ta bị người cướp trên đường?
Hàn Mạc hỏi.
Chu Tiểu Ngôn thản nhiên nói:
- Nếu như tôi thấy một cậu ấm cẩm y ngọc thư như cậu trên đường, bên người lại không có mấy người hộ vệ, tôi không dám cam đoan sẽ không sinh ra ý cướp bóc.
- Cậu thật sự quá coi thường ta.
Hàn Mạc thở dài:
- Ta mang theo Hàn Thanh, trộm cướp nhỏ bình thường, chưa hẳn có thể là đối thủ của chúng ta.
- Tôi chỉ sợ dán mắt vào các ngài không phải là trộm cướp nhỏ.
Chu Tiểu Ngôn chậm rãi nói:
- Tôi ăn cơm của ngài, cho nên không hy vọng ngài xảy ra chuyện. Trước khi chưa đi theo ngài, tôi đã từng gặp được người muốn cướp ngựa của tôi, thiếu chút nữa mạng tôi cũng bị cướp đi.
Hàn Mạc ồ một tiếng, nói:
- Xem ra ta thật sự phải cẩn thận một chút mới được.
…
…
Trời đông tuyết trắng, thời tiết như vậy, cũng không nhiều người đi trên đường.
Liên quân bảy thế gia lớn của nước Yến tới bình định quận Bột Châu, tin tức này rất nhanh tràn ngập toàn bộ nước Yến, quân thế gia các quận cũng đều tự túc nhanh chóng tới quận Bột Châu tập kết.
Hai nhà Diệp Ngô cuồng vọng kiêu ngạo, tự nắm giữ thế lực, cho tới nay cũng không để thế gia khác vào mắt, dưới lệnh bình định của triều đình hôm nay, tất cả các thế gia lớn đều có một suy nghĩ, cho dù như thế nào, cũng phải tiêu diệt hai nhà Diệp Ngô cái đinh trong mắt cái gái trong thịt trong trận chiến này.
Toàn bộ con đường trên nước Yến, đều có bóng dáng quân đội thế gia vội vàng đi qua, tư thế hào hùng, toàn bộ nước Yến lập tức ở vào trạng thái cực kỳ khẩn trương.
Ai cũng không nghi ngờ, ở phía sau, nước Khánh cùng nước Nguỵ nhất định nhìn chằm chằm vào động tĩnh của nước Yến.
Hai nước chú ý tới lãnh thổ nước Yến cũng không phải một hai năm, ai cũng hy vọng cắn miếng thịt béo này một miếng ---- giống như nước Yến cũng một mực chý ý tới hai nước khác.
Chỉ là những năm này quá mức yên bình, tất cả mọi người không có cơ hội gì.
Nhưng nếu lần nội loạn này có thể thay đổi một số thế cục của nước Yến, người nước Khánh và người nước Nguỵ tuyệt đối sẽ nắm lấy cơ hội này.
Bọn họ hy vọng lần nội loạn này của nước Yến kéo dài càng lâu càng tốt, có thể tiêu hao thực lực nước Yến lớn nhất, đợi thực lực của nước Yến tiêu hao không còn, đợi cho bọn họ xác định quân thần Tiêu Hoài Ngọc đại doanh Tây Bắc không nhận được trợ giúp hậu bị quá lớn của nước Yến, cũng chính là lúc bọn họ muống mở miệng, lộ ra răng nanh.
Cho nên tất cả các thế gia lớn vô cùng rõ ràng trong lòng, trận chiến này phải tốc chiến tốc thắng, tuyệt đối không thể giằng co lâu dài, nếu không chính là để cho nước Khánh cùng nước Nguỵ có cơ hội ngồi núi xem hổ đấu.
Nhưng thế lực hai nhà Diệp Ngô cũng không phải có thể giải quyết nhanh chóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.