Quyển 1 - Chương 31: Họa hề phúc ỷ
Sa Mạc
14/03/2013
Quan Thiếu Hà nở nụ cười, hắn nâng chung trà lên nhấm nháp rồi nói:
- Thật sự là trà ngon.
Quan Thiếu Hà lại khẽ nói:
- Ngũ công tử hình như không cảm thấy chuyện này có gì đáng kinh ngạc.
- Đáng để cho ta kinh ngạc sao?
Hàn Mạc cười híp mắt nói:
- Chuyện này có gì liên quan đến ta? Hì hì, không gạt ngươi, Tiêu Cảnh bị người ta giết thì trong lòng ta cực kỳ cao hứng.
Lúc này Quan Thiếu Hà nhìn lại thì thấy Hàn Mạc bắt chéo hai chân, giọng nói có chút hả hê, rõ ràng là điển hình cho một vị công tử ăn chơi trác táng.
Quan Thiếu Hà cảm thấy nao nao, trong mắt bùng lên cái nhìn nghi hoặc giống như cảm thấy kỳ quái vì phản ứng của Hàn Mạc, vì vậy mà nhịn không được khẽ hỏi:
- Ngũ công tử, ngươi có vẻ không chút lo lắng.
- Lo lắng sao?
Hàn Mạc cau mày nói:
- Ta có gì phải lo lắng?
Hàn Mạc rất tự tin đối với vấn đề giữ bí mật của chính mình, hắn tin hành động như cơn gió của mình, hành động trong màn đêm đen sẽ không kẻ nào biết được. Nhưng Quan Thiếu Hà đột nhiên hỏi một câu hình như có chút khác biệt, điều này làm Hàn Mạc cảm thấy có chút nghi hoặc. Chẳng lẽ Quan Thiếu Hà biết được một chuyện gì đó? Tất nhiên trong lòng Hàn Mạc cảm thấy có chút nghi hoặc nhưng không biểu lộ ra bên ngoài.
Quan Thiếu Hà suy nghĩ một lúc, hình như hắn nghĩ đến điều gì đó rồi cười nói:
- Chuyện này trước nay chưa từng phát sinh, chắc chắn Ngũ công tử sẽ không biết rõ hậu quả của vấn đề bị cướp tiền thuế...À, Thiếu Hà lỡ lời, Ngũ công tử đừng trách.
- Hậu quả sao?
Hàn Mạc nâng chung trà lên rồi hướng về phía Quan Thiếu Hà khẽ lắc, ý bảo cùng nhau uống trà, trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười:
- Ngươi khoan hãy nói, Tiểu Ngũ ta trước nay chi biết vui đùa ầm ĩ, cũng không biết rõ hậu quả nào sẽ sinh ra khi tiền thuế bị cướp. Ông chủ Quan, không bằng ngươi chỉ điểm cho ta vài phần, để Tiểu Ngũ mở mang kiến thức.
- Không dám, không dám!
Quan Thiếu Hà lập tức nói lời khiêm tốn, hắn chợt cười nói:
- Ngũ công tử, thật ra tiền thuế bị cướp thì chưa hẳn là chuyện xấu.
- Ông chủ Quan, nói chuyện phải rõ ràng, những lời nói quá ẩn ý thì Tiểu Ngũ cũng không hiểu!
Hàn Mạc thản nhiên nói.
Quan Thiếu Hà vội vàng khoát tay nói:
- Không quá ẩn ý, không ẩn ý! Ngũ công tử, tiền thuế bị cướp, bị mất đi rất nhiều thì triều đình sẽ không có khả năng tính toán. Thuế bị cướp thì tiền sẽ không đến tay Hộ Bộ, bọn họ sẽ không thèm quan tâm xem có bị cướp thật hay không, chuyện qua trọng nhất là triều đình muốn thấy bạc, muốn nhìn bạc trắng được bỏ vào trong ngân khố. Nếu không có bạc thì tất cả những vấn đề trong ngoài triều đình, tất cả nha môn sẽ hoạt động thế nào? Cho nên Thiếu Hà tin rằng triều đình sẽ nhanh chóng hạ ý chỉ, ra lệnh cưỡng chế Đông Hải quận thu thuế bổ sung nộp ngân khố.
- Thu thuế bổ sung sao?
Cặp lông mày Hàn Mạc khẽ dựng đứng, hắn thật sự đã không nghĩ đến vấn đề này.
Dù sao thì trước đây Đông Hải quận cũng chưa từng xảy ra vụ cướp thuế nào, trước nay Hàn Mạc cũng chưa từng tiếp xúc với những vấn đề như vậy. Đối với hắn thì chuyện tiền thuế bị cướp, triều đình tất nhiên phải tìm đến Tiêu Mạc Toản có trách nhiệm lớn nhất trong vấn đề này. Dù sao Tiêu Mạc Toản cũng không biết dùng người mới sinh chuyện, sau đó tất nhiên sẽ tìm đến đám qua lại trong Thanh Phổ huyện, vì vấn đề này xảy ra ở địa phương bọn họ nắm quyền, tất nhiên sẽ không thể tránh khỏi liên quan.
Nhưng Hàn Mạc không ngờ, triều đình sẽ chẳng quan tâm đến vấn đề tiền thuế bị cướp thế nào, bọn họ vẫn tiếp tục ra lệnh Đông Hải quận tiếp tục cưỡng ép thu thuế bổ sung nộp ngân khố. Nếu thật sự là như vậy thì chuyện mình âm thầm ra tay cũng mang đến phiền toái cho Hàn gia.
- Ngũ công tử, người là kẻ thông minh chắc chắn cũng biết rõ, nếu triều đình ra lệnh cưỡng ép Đông Hải quận thu thuế bổ sung nộp vào ngân khố, tất nhiên dưới tình huống bình thường thì Đông Hải quận phải lấy bạc từ trong tay dân thường.
Vẻ mặt Quan Thiếu Hà vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn chậm rãi nói:
- Nhưng tiền thuế Đông Hải quận đã vừa vận chuyển lên triều đình, ngày nay sợ rằng trong tay dân chúng và cả quan lại cũng còn rất ít bạc, vì vậy đừng nói đến chuyện tiếp tục thu thuế bổ sung. Hơn nữa vấn đề bị cướp bạc đều do quan gia yếu kém, hậu quả lại phải đổ lên đầu dân chúng, như vậy dân đen có cam tâm tình nguyện hay không?
Hàn Mạc khẽ nâng cằm, hắn trở nên trầm ngâm rồi thản nhiên nói:
- Nếu bắt ta tình nguyện gánh chịu hậu quả cho những sai lầm của quan phủ thì sẽ không bao giờ cam lòng.
Lúc này Hàn Mạc cũng không muốn nói lời úp úp mở mở, rõ ràng hôm nay Quan Thiếu Hà đến đây có ý muốn thương lượng, vì vậy Hàn Mạc mới dựa vào đấy mà nói, để xem Quan Thiếu Hà có kế hoạch gì.
- Đúng vậy!
Quan Thiếu Hà giơ ngón tay cái lên, hắn cười nói:
- Ta đã nói rồi, Ngũ thiếu gia là người thành thật, xem ra Thiếu Hà cũng không nhìn lầm người.
Quan Thiếu Hà dừng lại một chút rồi khẽ nói:
- Ngũ công tử, những lời ngươi vừa nói rất đúng, nếu tiếp tục thu thuế bổ sung ngân sách thì dân chúng sẽ không còn đường sống, nếu cưỡng ép thì tám chín phần sẽ sinh ra dân biến. Dân chúng trong Đông Hải vào lúc thái bình thì cực kỳ biết nghe lời, nhưng một khi có chuyện thì rõ ràng biến thành đám dân thường hung hãn nhất Yến Quốc. Hàn gia các ngươi là đệ nhất thế gia trong Đông Hải, nếu khi đó dân chúng làm phản dù Hàn gia các ngươi có làm thế nào thì hậu quả cũng chính là hủy diệt, nhưng tình thế bắt buộc, Hàn gia cũng phải nổi loạn theo dân mà thôi.
Trong mắt Hàn Mạc bùng lên hào quang, hắn cười lạnh lùng nói:
- Ông chủ Quan, ngươi cứ ba lần bốn lượt nói ra những chuyện đại nghịch bất đạo, lúc này ta cũng đang suy nghĩ xem có nên chặn miệng ngươi lại hay không.
- Ha ha!
Quan Thiếu Hà cười nói:
- Ngũ công tử muốn chặn miệng thì Thiếu Hà sẽ không dám phản bác, chỉ mong rằng Ngũ công tử để ta nói xong, sau đó mới quyết định có nên chặn miệng ta lại hay không.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Đừng tiếp tục nói bậy, thật sự có thể mất đầu.
Quan Thiếu Hà lập tức nghiêm mặt nói:
- Quan bức dân làm phản, tình huống này tuy triều đình biết rất rõ, tuy trong triều đình cũng không thiếu người nghĩ đến những hành động của Hàn gia vào lúc này, nhưng đám người triều đình sẽ rất hy vọng dân chúng Đông Hải quận sẽ nổi lên làm loạn. Hàn gia cũng có thế lực trong triều đình, rất có thể làm cho vấn đề tiền thuế giảm bớt xuống vài phần.
Hàn Mạc trở nên trầm ngâm, hắn cũng không nói xen vào, chỉ dùng ánh mắt kỳ lạ và có chút vui sướng nhìn Quan Thiếu Hà.
Thật ra trong lòng Hàn Mạc cảm thấy rất hứng thú đối với Quan Thiếu Hà.
Hàn gia là quý tộc Yến Quốc, trước nay làm việc cực kỳ chặt chẽ, Hàn gia sợ rằng sẽ có gia tộc khác lợi dụng những vấn đề không tốt để đả kích, để ép bức Hàn gia phải phản ứng. Vì vậy nếu xét về khía cạnh bên ngoài thì Hàn gia rõ ràng là một đại gia tộc trung quân ái quốc.
Tất nhiên thương nhân bình thường sẽ không thể nào phá vỡ mối quan hệ vi diệu này, không bao giờ đưa ra những chủ đề đại nghịch bất đạo của Hàn gia.
Nhưng Quan Thiếu Hà này lại không giống với người thường, không những nói ra rất nhiều hậu quả đại nghịch bất đạo mà lại rất hiểu rõ tình hình phát sinh trong Yến Quốc, người này rõ ràng không phải tầm thường, ít nhất cũng không phải là thương nhân bình thường.
Lá gan của hắn quả nhiên không nhỏ.
Hơn nữa càng làm cho Hàn Mạc cảm thấy nghi ngờ chính là Quan Thiếu Hà cố gắng làm ăn buôn bán ngầm với Hàn gia, nhưng tên này không đi gặp đương gia Hàn gia, không tìm đại tông chủ, không tìm Nhị tông chủ, cũng không tìm đến Hàn Huyền Xương mà lại tìm chính mình. Hàn Mạc hắn chẳng qua chỉ là một tiểu bối không có chút quyền lực trong gia tộc, vì vậy điều này làm Hàn Mạc không thể nào nghĩ rõ ràng được.
Chẳng lẽ Quan Thiếu Hà cho rằng tìm một tiểu bối trong Hàn gia sẽ có tác dụng hơn đến gặp một chủ sự? Hay Quan Thiếu Hà đã biết rõ chủ sự Hàn gia sẽ không cùng hắn bàn bạc, cho nên tên này mới sử dụng chiến thuật đi đường vòng, bắt đầu vươn vòi bạch tuộc từ Hàn Mạc?
- Ngươi vừa nói chuyện thuế bị cướp cũng chưa hẳn là chuyện xấu.
Hàn Mạc cười híp mắt nói:
- Ông chủ Quan, những lời này Tiểu Ngũ cũng không hiểu.
Quan Thiếu Hà mỉm cười nói:
- Đúng như những gì tại hạ đã nói, tiền thuế Đông Hải quận phải nộp lên triều đình rõ ràng không thể thiếu được, hơn nữa bạc cũng không thể cưỡng ép thu từ trên người dân chúng đang mạo hiểm tính mạng săn bắt hải sản. Dưới tình huống như vậy thì Đông Hải quận cũng chỉ bắt buộc phải nghĩ ra biện pháp khác giải quyết vấn đề này. Ngũ thiếu gia cũng biết, tài nguyên lớn nhất của Đông Hải quận chính là biển Đông Hải, nói trắng ra thì chính là trân chân, mã não và sản vật quý hiếm dưới đáy biển. Thiếu Hà mạo muội suy đoán, triều đình Yến Quốc chắc chắc sẽ bắt buộc Hàn gia xuống biển để lấy thu hoạch bảo vật biển bù vào khoản tiền ngân sách thiếu hụt. Nếu như vậy thì cơ hội Hàn gia cũng sẽ đến, chuyện làm ăn của Quan Thiếu Hà cũng vì vậy mà sinh ra chút lợi.
Hàn Mạc tất nhiên cũng không phải là kẻ ngu ngốc, nếu nói về chỉ số thông minh thì hắn thậm chí còn vượt qua rất nhiều người. Cho nên khi nghe thấy những lời này thì Hàn Mạc đã hiểu vì sao ngày hôm nay Quan Thiếu Hà đến đây, cũng hiểu rõ vì sao chuyện tiền thuế bị cướp lại không phải quá xấu. Nếu dựa theo lời Quan Thiếu Hà thì vấn đề lần này hoàn toàn có thể tạo ra một con đường giao dịch giữa thương nhân nhà họ Quan và Hàn gia, rõ ràng là một cơ hội rất tốt.
Cái này người ta gọi là "Họa tịch phúc ỷ*."
Nhưng Hàn Mạc bình thường cũng biết rất ít về những chuyện trong gia tộc, vì vậy hắn cũng không biết vì sao phải cần có sự phê chuẩn của triều đình. Nhưng rõ ràng chỉ cần được phép xuống biển thì trân châu mã não sẽ mang đến cho Hàn gia cơ hội lớn thế nào đây?
- Ông chủ Quan, ngươi hôm nay nói nhiều như vậy rốt cuộc muốn Tiểu Ngũ ta làm gì?
Hàn Mạc dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn Quan Thiếu Hà.
Quan Thiếu Hà cũng không nhiều lời, hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Hàn Mạc, giọng nói của hắn rất cung kính và cực kỳ trầm thấp:
- Ngũ công tử, nếu triều đình đã cho phép Hàn gia xuống biển, dù triều đình có phái bao nhiêu quan khâm sai đến giám sát, ta tin với bản lĩnh của Hàn gia thì hoàn toàn có thể lén lấy được một phần...Cho nên Thiếu Hà cho rằng, đến lúc đó thứ mà Hàn gia cảm thấy lo lắng nhất chính là làm sao đổi số trân châu trong tay thành bạc một cách an toàn. Thiếu Hà hôm nay đến đây cũng chỉ vì nghĩ đến mối lo kia cho Ngũ thiếu gia, nếu thật sự đến lúc đó thì Thiếu Hà nhất định sẽ tương trợ, vì Hàn gia mà giải quyết vài vấn đề phiền phức.
Hàn Mạc lập tức nở nụ cười, hắn giống như đã nhìn thấu tim can của Quan Thiếu Hà, hắn thản nhiên nói:
- Quan Thiếu Hà nói như vậy, rõ ràng có thể kiếm lời được bên trong nhưng lại nói giúp đỡ Hàn gia chúng ta, nói chuyện rất đường hoàng, không hổ là thương nhân.
Quan Thiếu Hà không cho rằng điều này có gì đáng ngại, hắn cười ha hả rồi đi về vị trí xách một bọc gì đó rất lớn đưa lên.
Vật này được dùng vải lụa màu tím bọc bên ngoài, Quan Thiếu Hà dùng hai tay dâng lên trước mặt Hàn Mạc, hắn cung kính nói:
- Ngũ công tử, đây chính là vật mà Thiếu Hà ngẫu nhiên có được, tự nghĩ rằng chính mình cũng không có tư cách sử dụng vì vậy mới dâng tặng Ngũ công tử, mong Ngũ công tử vui lòng nhận cho.
- Tìm người làm việc tất nhiên phải có chút lễ vật.
Hàn Mạc cười hì hì, hắn kéo tấm vải ra rồi không khỏi giật mình, vật trong tay Quan Thiếu Hà chính là một cây đàn ngọc cực kỳ quý giá.
- Đầu tiên đồng, eo ngọc nữ, lưng tiên nhân, long trì, phượng chiểu, ngọc chẩn, năm dây đàn!
Quan Thiếu Hà đảo mắt nhìn đàn ngọc, hắn mỉm cười nói:
- Đây là đàn ngọc cực phẩm có tên là Kim Ngọc Mãn Hoài.
Ánh mắt Hàn Mạc trở nên cực kỳ quái dị, một lát sau hắn mới thở dài nói:
- Ta...Không biết đánh đàn.
Quan Thiếu Hà trở nên sững sờ, nhưng hắn lập tức cười nói:
- Vậy thì để lại làm vật trang sức.
Ánh mắt của Hàn Mạc và Quan Thiếu Hà gặp nhau giữa không trung, bên trong đều lộ ra nụ cười.
(*: Trong họa có phúc.)
- Thật sự là trà ngon.
Quan Thiếu Hà lại khẽ nói:
- Ngũ công tử hình như không cảm thấy chuyện này có gì đáng kinh ngạc.
- Đáng để cho ta kinh ngạc sao?
Hàn Mạc cười híp mắt nói:
- Chuyện này có gì liên quan đến ta? Hì hì, không gạt ngươi, Tiêu Cảnh bị người ta giết thì trong lòng ta cực kỳ cao hứng.
Lúc này Quan Thiếu Hà nhìn lại thì thấy Hàn Mạc bắt chéo hai chân, giọng nói có chút hả hê, rõ ràng là điển hình cho một vị công tử ăn chơi trác táng.
Quan Thiếu Hà cảm thấy nao nao, trong mắt bùng lên cái nhìn nghi hoặc giống như cảm thấy kỳ quái vì phản ứng của Hàn Mạc, vì vậy mà nhịn không được khẽ hỏi:
- Ngũ công tử, ngươi có vẻ không chút lo lắng.
- Lo lắng sao?
Hàn Mạc cau mày nói:
- Ta có gì phải lo lắng?
Hàn Mạc rất tự tin đối với vấn đề giữ bí mật của chính mình, hắn tin hành động như cơn gió của mình, hành động trong màn đêm đen sẽ không kẻ nào biết được. Nhưng Quan Thiếu Hà đột nhiên hỏi một câu hình như có chút khác biệt, điều này làm Hàn Mạc cảm thấy có chút nghi hoặc. Chẳng lẽ Quan Thiếu Hà biết được một chuyện gì đó? Tất nhiên trong lòng Hàn Mạc cảm thấy có chút nghi hoặc nhưng không biểu lộ ra bên ngoài.
Quan Thiếu Hà suy nghĩ một lúc, hình như hắn nghĩ đến điều gì đó rồi cười nói:
- Chuyện này trước nay chưa từng phát sinh, chắc chắn Ngũ công tử sẽ không biết rõ hậu quả của vấn đề bị cướp tiền thuế...À, Thiếu Hà lỡ lời, Ngũ công tử đừng trách.
- Hậu quả sao?
Hàn Mạc nâng chung trà lên rồi hướng về phía Quan Thiếu Hà khẽ lắc, ý bảo cùng nhau uống trà, trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười:
- Ngươi khoan hãy nói, Tiểu Ngũ ta trước nay chi biết vui đùa ầm ĩ, cũng không biết rõ hậu quả nào sẽ sinh ra khi tiền thuế bị cướp. Ông chủ Quan, không bằng ngươi chỉ điểm cho ta vài phần, để Tiểu Ngũ mở mang kiến thức.
- Không dám, không dám!
Quan Thiếu Hà lập tức nói lời khiêm tốn, hắn chợt cười nói:
- Ngũ công tử, thật ra tiền thuế bị cướp thì chưa hẳn là chuyện xấu.
- Ông chủ Quan, nói chuyện phải rõ ràng, những lời nói quá ẩn ý thì Tiểu Ngũ cũng không hiểu!
Hàn Mạc thản nhiên nói.
Quan Thiếu Hà vội vàng khoát tay nói:
- Không quá ẩn ý, không ẩn ý! Ngũ công tử, tiền thuế bị cướp, bị mất đi rất nhiều thì triều đình sẽ không có khả năng tính toán. Thuế bị cướp thì tiền sẽ không đến tay Hộ Bộ, bọn họ sẽ không thèm quan tâm xem có bị cướp thật hay không, chuyện qua trọng nhất là triều đình muốn thấy bạc, muốn nhìn bạc trắng được bỏ vào trong ngân khố. Nếu không có bạc thì tất cả những vấn đề trong ngoài triều đình, tất cả nha môn sẽ hoạt động thế nào? Cho nên Thiếu Hà tin rằng triều đình sẽ nhanh chóng hạ ý chỉ, ra lệnh cưỡng chế Đông Hải quận thu thuế bổ sung nộp ngân khố.
- Thu thuế bổ sung sao?
Cặp lông mày Hàn Mạc khẽ dựng đứng, hắn thật sự đã không nghĩ đến vấn đề này.
Dù sao thì trước đây Đông Hải quận cũng chưa từng xảy ra vụ cướp thuế nào, trước nay Hàn Mạc cũng chưa từng tiếp xúc với những vấn đề như vậy. Đối với hắn thì chuyện tiền thuế bị cướp, triều đình tất nhiên phải tìm đến Tiêu Mạc Toản có trách nhiệm lớn nhất trong vấn đề này. Dù sao Tiêu Mạc Toản cũng không biết dùng người mới sinh chuyện, sau đó tất nhiên sẽ tìm đến đám qua lại trong Thanh Phổ huyện, vì vấn đề này xảy ra ở địa phương bọn họ nắm quyền, tất nhiên sẽ không thể tránh khỏi liên quan.
Nhưng Hàn Mạc không ngờ, triều đình sẽ chẳng quan tâm đến vấn đề tiền thuế bị cướp thế nào, bọn họ vẫn tiếp tục ra lệnh Đông Hải quận tiếp tục cưỡng ép thu thuế bổ sung nộp ngân khố. Nếu thật sự là như vậy thì chuyện mình âm thầm ra tay cũng mang đến phiền toái cho Hàn gia.
- Ngũ công tử, người là kẻ thông minh chắc chắn cũng biết rõ, nếu triều đình ra lệnh cưỡng ép Đông Hải quận thu thuế bổ sung nộp vào ngân khố, tất nhiên dưới tình huống bình thường thì Đông Hải quận phải lấy bạc từ trong tay dân thường.
Vẻ mặt Quan Thiếu Hà vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn chậm rãi nói:
- Nhưng tiền thuế Đông Hải quận đã vừa vận chuyển lên triều đình, ngày nay sợ rằng trong tay dân chúng và cả quan lại cũng còn rất ít bạc, vì vậy đừng nói đến chuyện tiếp tục thu thuế bổ sung. Hơn nữa vấn đề bị cướp bạc đều do quan gia yếu kém, hậu quả lại phải đổ lên đầu dân chúng, như vậy dân đen có cam tâm tình nguyện hay không?
Hàn Mạc khẽ nâng cằm, hắn trở nên trầm ngâm rồi thản nhiên nói:
- Nếu bắt ta tình nguyện gánh chịu hậu quả cho những sai lầm của quan phủ thì sẽ không bao giờ cam lòng.
Lúc này Hàn Mạc cũng không muốn nói lời úp úp mở mở, rõ ràng hôm nay Quan Thiếu Hà đến đây có ý muốn thương lượng, vì vậy Hàn Mạc mới dựa vào đấy mà nói, để xem Quan Thiếu Hà có kế hoạch gì.
- Đúng vậy!
Quan Thiếu Hà giơ ngón tay cái lên, hắn cười nói:
- Ta đã nói rồi, Ngũ thiếu gia là người thành thật, xem ra Thiếu Hà cũng không nhìn lầm người.
Quan Thiếu Hà dừng lại một chút rồi khẽ nói:
- Ngũ công tử, những lời ngươi vừa nói rất đúng, nếu tiếp tục thu thuế bổ sung ngân sách thì dân chúng sẽ không còn đường sống, nếu cưỡng ép thì tám chín phần sẽ sinh ra dân biến. Dân chúng trong Đông Hải vào lúc thái bình thì cực kỳ biết nghe lời, nhưng một khi có chuyện thì rõ ràng biến thành đám dân thường hung hãn nhất Yến Quốc. Hàn gia các ngươi là đệ nhất thế gia trong Đông Hải, nếu khi đó dân chúng làm phản dù Hàn gia các ngươi có làm thế nào thì hậu quả cũng chính là hủy diệt, nhưng tình thế bắt buộc, Hàn gia cũng phải nổi loạn theo dân mà thôi.
Trong mắt Hàn Mạc bùng lên hào quang, hắn cười lạnh lùng nói:
- Ông chủ Quan, ngươi cứ ba lần bốn lượt nói ra những chuyện đại nghịch bất đạo, lúc này ta cũng đang suy nghĩ xem có nên chặn miệng ngươi lại hay không.
- Ha ha!
Quan Thiếu Hà cười nói:
- Ngũ công tử muốn chặn miệng thì Thiếu Hà sẽ không dám phản bác, chỉ mong rằng Ngũ công tử để ta nói xong, sau đó mới quyết định có nên chặn miệng ta lại hay không.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Đừng tiếp tục nói bậy, thật sự có thể mất đầu.
Quan Thiếu Hà lập tức nghiêm mặt nói:
- Quan bức dân làm phản, tình huống này tuy triều đình biết rất rõ, tuy trong triều đình cũng không thiếu người nghĩ đến những hành động của Hàn gia vào lúc này, nhưng đám người triều đình sẽ rất hy vọng dân chúng Đông Hải quận sẽ nổi lên làm loạn. Hàn gia cũng có thế lực trong triều đình, rất có thể làm cho vấn đề tiền thuế giảm bớt xuống vài phần.
Hàn Mạc trở nên trầm ngâm, hắn cũng không nói xen vào, chỉ dùng ánh mắt kỳ lạ và có chút vui sướng nhìn Quan Thiếu Hà.
Thật ra trong lòng Hàn Mạc cảm thấy rất hứng thú đối với Quan Thiếu Hà.
Hàn gia là quý tộc Yến Quốc, trước nay làm việc cực kỳ chặt chẽ, Hàn gia sợ rằng sẽ có gia tộc khác lợi dụng những vấn đề không tốt để đả kích, để ép bức Hàn gia phải phản ứng. Vì vậy nếu xét về khía cạnh bên ngoài thì Hàn gia rõ ràng là một đại gia tộc trung quân ái quốc.
Tất nhiên thương nhân bình thường sẽ không thể nào phá vỡ mối quan hệ vi diệu này, không bao giờ đưa ra những chủ đề đại nghịch bất đạo của Hàn gia.
Nhưng Quan Thiếu Hà này lại không giống với người thường, không những nói ra rất nhiều hậu quả đại nghịch bất đạo mà lại rất hiểu rõ tình hình phát sinh trong Yến Quốc, người này rõ ràng không phải tầm thường, ít nhất cũng không phải là thương nhân bình thường.
Lá gan của hắn quả nhiên không nhỏ.
Hơn nữa càng làm cho Hàn Mạc cảm thấy nghi ngờ chính là Quan Thiếu Hà cố gắng làm ăn buôn bán ngầm với Hàn gia, nhưng tên này không đi gặp đương gia Hàn gia, không tìm đại tông chủ, không tìm Nhị tông chủ, cũng không tìm đến Hàn Huyền Xương mà lại tìm chính mình. Hàn Mạc hắn chẳng qua chỉ là một tiểu bối không có chút quyền lực trong gia tộc, vì vậy điều này làm Hàn Mạc không thể nào nghĩ rõ ràng được.
Chẳng lẽ Quan Thiếu Hà cho rằng tìm một tiểu bối trong Hàn gia sẽ có tác dụng hơn đến gặp một chủ sự? Hay Quan Thiếu Hà đã biết rõ chủ sự Hàn gia sẽ không cùng hắn bàn bạc, cho nên tên này mới sử dụng chiến thuật đi đường vòng, bắt đầu vươn vòi bạch tuộc từ Hàn Mạc?
- Ngươi vừa nói chuyện thuế bị cướp cũng chưa hẳn là chuyện xấu.
Hàn Mạc cười híp mắt nói:
- Ông chủ Quan, những lời này Tiểu Ngũ cũng không hiểu.
Quan Thiếu Hà mỉm cười nói:
- Đúng như những gì tại hạ đã nói, tiền thuế Đông Hải quận phải nộp lên triều đình rõ ràng không thể thiếu được, hơn nữa bạc cũng không thể cưỡng ép thu từ trên người dân chúng đang mạo hiểm tính mạng săn bắt hải sản. Dưới tình huống như vậy thì Đông Hải quận cũng chỉ bắt buộc phải nghĩ ra biện pháp khác giải quyết vấn đề này. Ngũ thiếu gia cũng biết, tài nguyên lớn nhất của Đông Hải quận chính là biển Đông Hải, nói trắng ra thì chính là trân chân, mã não và sản vật quý hiếm dưới đáy biển. Thiếu Hà mạo muội suy đoán, triều đình Yến Quốc chắc chắc sẽ bắt buộc Hàn gia xuống biển để lấy thu hoạch bảo vật biển bù vào khoản tiền ngân sách thiếu hụt. Nếu như vậy thì cơ hội Hàn gia cũng sẽ đến, chuyện làm ăn của Quan Thiếu Hà cũng vì vậy mà sinh ra chút lợi.
Hàn Mạc tất nhiên cũng không phải là kẻ ngu ngốc, nếu nói về chỉ số thông minh thì hắn thậm chí còn vượt qua rất nhiều người. Cho nên khi nghe thấy những lời này thì Hàn Mạc đã hiểu vì sao ngày hôm nay Quan Thiếu Hà đến đây, cũng hiểu rõ vì sao chuyện tiền thuế bị cướp lại không phải quá xấu. Nếu dựa theo lời Quan Thiếu Hà thì vấn đề lần này hoàn toàn có thể tạo ra một con đường giao dịch giữa thương nhân nhà họ Quan và Hàn gia, rõ ràng là một cơ hội rất tốt.
Cái này người ta gọi là "Họa tịch phúc ỷ*."
Nhưng Hàn Mạc bình thường cũng biết rất ít về những chuyện trong gia tộc, vì vậy hắn cũng không biết vì sao phải cần có sự phê chuẩn của triều đình. Nhưng rõ ràng chỉ cần được phép xuống biển thì trân châu mã não sẽ mang đến cho Hàn gia cơ hội lớn thế nào đây?
- Ông chủ Quan, ngươi hôm nay nói nhiều như vậy rốt cuộc muốn Tiểu Ngũ ta làm gì?
Hàn Mạc dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn Quan Thiếu Hà.
Quan Thiếu Hà cũng không nhiều lời, hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Hàn Mạc, giọng nói của hắn rất cung kính và cực kỳ trầm thấp:
- Ngũ công tử, nếu triều đình đã cho phép Hàn gia xuống biển, dù triều đình có phái bao nhiêu quan khâm sai đến giám sát, ta tin với bản lĩnh của Hàn gia thì hoàn toàn có thể lén lấy được một phần...Cho nên Thiếu Hà cho rằng, đến lúc đó thứ mà Hàn gia cảm thấy lo lắng nhất chính là làm sao đổi số trân châu trong tay thành bạc một cách an toàn. Thiếu Hà hôm nay đến đây cũng chỉ vì nghĩ đến mối lo kia cho Ngũ thiếu gia, nếu thật sự đến lúc đó thì Thiếu Hà nhất định sẽ tương trợ, vì Hàn gia mà giải quyết vài vấn đề phiền phức.
Hàn Mạc lập tức nở nụ cười, hắn giống như đã nhìn thấu tim can của Quan Thiếu Hà, hắn thản nhiên nói:
- Quan Thiếu Hà nói như vậy, rõ ràng có thể kiếm lời được bên trong nhưng lại nói giúp đỡ Hàn gia chúng ta, nói chuyện rất đường hoàng, không hổ là thương nhân.
Quan Thiếu Hà không cho rằng điều này có gì đáng ngại, hắn cười ha hả rồi đi về vị trí xách một bọc gì đó rất lớn đưa lên.
Vật này được dùng vải lụa màu tím bọc bên ngoài, Quan Thiếu Hà dùng hai tay dâng lên trước mặt Hàn Mạc, hắn cung kính nói:
- Ngũ công tử, đây chính là vật mà Thiếu Hà ngẫu nhiên có được, tự nghĩ rằng chính mình cũng không có tư cách sử dụng vì vậy mới dâng tặng Ngũ công tử, mong Ngũ công tử vui lòng nhận cho.
- Tìm người làm việc tất nhiên phải có chút lễ vật.
Hàn Mạc cười hì hì, hắn kéo tấm vải ra rồi không khỏi giật mình, vật trong tay Quan Thiếu Hà chính là một cây đàn ngọc cực kỳ quý giá.
- Đầu tiên đồng, eo ngọc nữ, lưng tiên nhân, long trì, phượng chiểu, ngọc chẩn, năm dây đàn!
Quan Thiếu Hà đảo mắt nhìn đàn ngọc, hắn mỉm cười nói:
- Đây là đàn ngọc cực phẩm có tên là Kim Ngọc Mãn Hoài.
Ánh mắt Hàn Mạc trở nên cực kỳ quái dị, một lát sau hắn mới thở dài nói:
- Ta...Không biết đánh đàn.
Quan Thiếu Hà trở nên sững sờ, nhưng hắn lập tức cười nói:
- Vậy thì để lại làm vật trang sức.
Ánh mắt của Hàn Mạc và Quan Thiếu Hà gặp nhau giữa không trung, bên trong đều lộ ra nụ cười.
(*: Trong họa có phúc.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.