Quyền Thần

Quyển 2 - Chương 156: Hoàng gia được lợi.

Sa Mạc

14/03/2013

Bên trong Diệp thành, thủ phủ quận Bột Châu

Cuối cùng quân đội Ngô quận dưới sự dẫn dắt của Tây Môn Lôi Tàng, rời khỏi thành Hàn Diệp, tiếp tục tiến thẳng tới thành Lam Điền, mục đích để quấy nhiễu sau lưng quân Ngô gia, từ đó giúp đỡ tuyến quân sông Dịch Bắc tiến hành công kích Ngô gia.

Đội kiểm tra giám sát thành lập giúp khôi phục lại trật tự cho thành Hàn Diệp. Dưới sự dẫn dắt của Triệu Tịch Tiều, tám trăm tên binh sĩ kiểm tra giám sát trải rộng toàn bộ Hàn thành Diệp, một khi gặp được kẻ làm xằng làm bậy lạm sát vô tội, Triệu Tịch Tiều không chút do dự ra lệnh chém ngay tại chỗ, truyền quân lệnh xuống cho chủ tướng ba nhà còn lại không lạm sát kẻ vô tội không thể **(từ ngữ đã qua kiểm định J) con gái, chỉ có thể lục soát cướp đoạt của cải, ai làm trái lệnh lập tức chém không tha.

Qua hai ngày, toàn bộ trật tự trong thành Hàn Diệp đã ổn định trở lại, không cần nói tới tướng sĩ quân Đông Hải đã mang theo một loạt của cải, ba nhà còn lại cũng ra sức cướp đoạt mỗi một tấc đất trong thành Hàn Diệp, lợi ích đạt được thật sự rất nhiều, mà Hàn gia là quân đội đầu tiên vào thành, của cải đạt được, không phải hai nhà kia có thể sánh bằng được.

Về phần tù binh, mấy nhà bàn bạc, vẫn nên chờ ý chỉ của triều đình sau đó mới ra quyết định.

Cũng không phải chờ lâu, đến chính ngọ ngày thứ năm, ý chỉ từ kinh thành quả nhiên đã đến, Thông Sự Xá Nhân truyền chỉ nhìn qua là một người rất khôn khéo, lông mi hẹp dài, khuôn mặt tươi cười, rất hợp lòng người, khi tới thủ phủ quận cũng không bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, ngược lại liên tiếp thi lễ với các chủ tướng, nhìn thấy Triệu Tịch Tiều, vẫn giữ khuôn mặt tươi cười nói:

- Triệu đại nhân, lúc nào Thánh Thượng cũng nhớ đến đại nhân! Trước khi chúng tôi đi, Thánh Thượng giao phó, hãy xem xem tướng quân có gày đi hay không!

Đôi mắt Triệu Tịch Tiều đỏ lên, cung kính nói:

- Thiên ân của Thánh Thượng, không ngày nào Triệu Tịch Tiều không nhớ đến Thánh Thượng.

Triệu Tịch Tiều nhẹ giọng hỏi:

- Công công, long thể của Thánh Thượng vẫn an khang chứ?

Thông Sự Xá Nhân cười tủm tỉm nói:

- Thánh Thượng nghe nói chư vị đại nhân đánh hạ thành Hàn Diệp, tru diệt loạn phỉ, trong lòng rất vui, long thể rất an khang.

Sau một phen hàn huyên, hắn mới lớn tiếng nói:

- Thánh chỉ đến!

Tiêu Hoài Kim dẫn các vị chủ và phó tướng quỳ rạp xuống đất, ngay cả Hàn Mạc cũng nằm trong đám người ấy.

Đón lấy thánh chỉ màu vàng từ trong tay tiểu thái giám bên cạnh, Thông Sự Xá Nhân lớn tiếng nói:

- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, loạn phỉ Bột Châu, không tuân thiên đạo, làm hại sinh linh,phản quân rầm rộ, thật sự là hành động khiến người và thần cùng căm phẫn. Trẫm phát động quân đội, xua quân tây thùy, bình định Bột Châu, là thuận theo ý trời. Nay giặc Diệp bình định, không thể bỏ qua công lao của các tướng sĩ, đợi sổ quân công trình lên, phong thưởng từng người.

Đọc đến nơi đây, Thông Sự Xá Nhân ho khan hai tiếng, nhìn nhìn Triệu Tịch Tiều, tiếp tục tuyên nói:

- Quận thủ quận Bột Châu Triệu Tịch Tiều, không sợ giặc Diệp uy hiếp, thuận theo ý trời, trung tâm như một, nay phong tước làm Tử tước Bột Châu, ngoài ra còn ban thưởng một cây Thanh long bảo kiếm, nắm quyền sinh sát quận Bột Châu, quản lý nhân dân quận Bột Châu. Khâm thử!

Tất cả mọi người đều mình kinh hãi, Tiêu Hoài Kim phạm húy ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Triệu Tịch Tiều.

Tước vị của nước Yến, đó là công hầu bá tử nam, Triệu Tịch Tiều bị phong làm tử tước, đó là trực tiếp vượt qua nam tước, tiến vào cấp bậc thứ tư phong hào tử tước, thử nghĩ xem Tiêu thái sư và Tào Ân chẳng qua là phong hiệu hầu tước, có thể thấy ân sủng của Thánh Thượng đối với Triệu Tịch Tiều thật sự không ai có thể sánh bằng.

Quan trọng hơn là Thanh long bảo kiếm do Hoàng đế bệ hạ ban thưởng không phải là bảo vật bình thường, thanh kiếm ấy tượng trưng cho quyền lực của vua chúa, người sở hữu Thanh long bảo kiếm có quyền chém trước tấu sau.

Nói cách khác, Hoàng đế bệ hạ giao quyền lực to lớn cho Triệu Tịch Tiều.

Tiêu Hoài Kim tức giận đầy bụng, Triệu Tịch Tiều thiếu chút chết ở trong lao giống như chó hoang, cũng thể ngờ rằng minh ỷ vào thế lực nhà họ Tiêu, thật vất vả lăn lộn đến một năm mới được phong hiệu nam tước, mà giờ Triệu Tịch Tiều lại dễ dàng có được chức phong hiệu tử tước như vậy, điều này khiến hắn rất bực bội trong lòng.

Tô Xem Nhai và Hàn Huyền Xương liếc nhìn nhau cũng đều nhíu mày.

Bọn họ tuyệt đối không chỉ coi đây là chuyện phong hiệu, mà còn nghĩ đến một số vấn đề thực tế.

Lúc trước quận Bột Châu do hai nhà Diệp Ngô khống chế, hoàng quyền ở nơi này chẳng có uy nghiêm gì cả, nhưng sau khi hai nhà Diệp Ngô bị diệt, toàn bộ quyền lực quận Bột Châu sẽ xuất hiện một khoảng trống.

Hoàng đế đãi ngộ tốt với Triệu Tịch Tiều như thế, nhưng trên thực tế chính là giao quyền lực cao nhất của quận Bột Châu cho Triệu Tịch Tiều nắm trong tay, không có hai nhà Diệp Ngô quấy nhiễu và ảnh hưởng như hiện giờ thì cân lượng của quận thủ vì thế sẽ quan trọng hơn nhiều, mà Triệu Tịch Tiều là phái kiên định bảo vệ hoàng tộc, nói cách khác, hoàng tộc muốn mượn cơ hội này nắm quận Bột Châu trong tay.

Trước khi các thế gia chưa đạt thành thống nhất, quyền lực quận Bột Châu vẫn chưa tiến hành phân chia xong thì hoàng thất lập tức bắt tay vào chuẩn bị khống chế quận Bột Châu, nước cờ này quả thật quá cao tay.

Hoàng tộc nước Yến hiện giờ, ngoại trừ một số danh vọng và quyền thế ở Yến kinh, có thể nói toàn bộ nước Yến không ai có mảnh đất mình khống chế, cũng chính vì thế nước Yến quốc mới có bộ mặt chính trị lạ thường như vậy.

Hiện giờ, hoàng tộc chuẩn bị nắm lấy mảnh đất này.

Triệu Tịch Tiều ngây người ngẩn ngơ, hiển nhiên ngay cả chính hắn cũng thật không ngờ lại có cơ hội trời cho rớt xuống trước mặt hắn như vậy, thần sắc hắn nghiêm nghị, bái nói:

- Thần khấu tạ long ân Thánh Thượng!



Thông Sự Xá Nhân sai người mang Thanh long bảo kiếm ra, hai tay Triệu Tịch Tiều đón lấy thật cẩn thận, vẻmặt rất thiêng liêng.

Tiêu Hoài Kim không kìm nổi hỏi:

- Lăng công công, Triệu Tịch Tiều hắn phong làm tử tước, ta đây nên phong chức tước gì?

Ở Yến kinh, hắn cũng biết rằng Thông Sự Xá Nhân là thái giám hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, tên họ là Lăng Lũy.

Thông Sự Xá Nhân thu thánh chỉ về, mỉm cười nói:

- Tiêu tướng quân không cần nóng vội, Hầu gia lập tức đến, các vị nhớ dâng quyển quân công, Thánh Thượng cũng nói qua, người có công lớn, triều đình sẽ ban thưởng hậu hỉ!

Tất cả mọi người đều sửng sốt, Tiêu Hoài Kim nhíu mày nói:

- Hầu gia?

Thông Sự Xá Nhân mỉm cười gật đầu nói:

- Xương Đức Hậu dẫn Lang Giáp doanh đi tới quận Bột Châu, có lẽ cũng sắp tới rồi!

Đám người Hàn Mạc vừa mới nghe xong, rợn cả người, không thể tưởng được Xương Đức Hậu không nam không nữ cũng tới đến nơi đây, trong lòng nghĩ hay là chờ sau khi Xương Đức Hậu vào thành xong, mình nên né tránh một chút thì hơn.

Chưa kịp nghĩ nhiều, một con ngựa chạy như bay tới, kỵ sĩ xoay người xuống ngựa, tiến lên bẩm:

- Báo Đại tướng quân, năm mươi dặm ngoài thành có mấy ngàn kỵ binh đang chuẩn bị tới đây!

Tiêu Hoài Kim ngẩn ra, hỏi:

- Quân kỳ của ai?

- Là Lang Giáp doanh!

Mọi người lại rùng mình, Tào Ân tới nhanh quá, giống như cơn gió, xem ra hoàng tộc đối với quậnBột Châu là ở tình thế bắt buộc..

Nếu Hoàng tộc thật sự có được quận Bột Châu, đối với các thế gia lớn tuyệt đối không phải chuyện gì tốt đẹp cả, nhưng Lang Giáp doanh cũng phái ra, thành viên nội các ở kinh độ tất nhiên là biết đến, bọn họ không thể ngăn cản Lang Giáp doanh đến, quân đội thế gia nơi này làm sao dám có hành động..

Không thể nghi ngờ, hoàng tộc lợi dụng thế gia cản tay lẫn nhau, tìm được khoảng trống để nắm lấy mảnh đất này.

Dù sao tất cả các gia tộc, ai cũng không chấp nhận gia tộc khác chiếm giữ mảng đất Bột Châu giàu có và đông đúc này. Kể từ đó giằng co triền miên, hoàng tộc vừa lúc xuống tay, có thể nói, hoàng tộc hẳn là đã sớm chuẩn bị chiêu thức ấy, lúc này đây hoàng đế bệ hạ triệt để lợi dụng thế lực của các thế gia.

Vài vị chủ tướng thần sắc đều rất là khó coi, ngay cả Hàn Mạc cũng nhíu cả lông mày.

Thông Sự Xá Nhân cười ha hả nói:

- Các vị đại nhân đều đứng lên đi, nói không chừng Hầu gia đã vào thành!

Âm thanh chưa dứt, một trận tiếng vó ngựa vang lên, chỉ thấy một đội kỵ binh chạy tới từ phía đông, đi đầu là 1 người mang áo giáp và nón trắng, áo choàng cũng thuần trắng, cưỡi một con tuấn mã màu trắng, không thấy đến một cọng lông khác màu nào cả, thần tuấn khác thường, một người một con ngựa nhìn qua, phóng khoáng như bức tranh, quả nhiên là tuấn mỹ thoát tục, không phải Xương Đức Hậu Tào Ân là ai?

Phía sau hắn hơn mười võ sĩ Lang Giáp doanh thân thể cường thể tráng đi theo, giống như lang như hổ, tuấn mã cưỡi cũng đều là ngựa tốt nhất, giáp đen khôi mũ, trường bên hông, giơ lá cờ, viết chữ “Tào” thật to.

Năm doanh lớn của Ngự lâm quân Yến kinh, có thể xem như toàn bộ quân đội tinh nhuệ của nước Yến. Tuy rằng chưa thể lấy một chọi mười, nhưng một đối phó ba thì dễ như trở bàn tay.

Nhìn thấy Tào Ân tới đây, mọi người vừa mới đứng dậy không cam lòng nhưng vẫn miễn cưỡng bước lên phía trước, chờ trước phủ quận thủ.

Tào Ân ghìm ngựa dừng lại, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhìn bao quát xung quanh, thấy Hàn Mạc đã ở trong số đó và mừng rỡ xuống ngựa.

Mọi người lập tức cung kính nói:

- Tham kiến Hầu gia!

Tào Ân mỉm cười dịu dàng nói:

- Thôi, các ngươi cũng đều vất vả.

Hắn hỏi Thông Sự Xá Nhân Lăng Lũy:



- Tuyên ý chỉ rồi chứ?

Lăng Lũy khom người nói:

- Bẩm Hầu gia, đã tuyên qua rồi!

Tào Ân gật gật đầu, đi đến trước mặt Triệu Tịch Tiều, hòa nhã nói:

- Triệu đại nhân, Thánh Thượng giao trọng trách cho ngài, quận Bột Châu một phương này, ngài cần phải sắp xếp cẩn thận.

Triệu Tịch Tiều nghiêm mặt nói:

- Hạ quan cúc cung tẫn tụy nỗ lực đến chết quyết không phụ Thánh Thượng và Hầu gia kỳ vọng!

Tào Ân gật đầu nói:

- Ngài hiểu được là tốt rồi.

Tào Ân cởi mũ giáp xuống đưa cho bộ hạ bên cạnh giữ, tóc dài bay trong gió, nếu không phải Hàn Mạc biết người này là gay, thật sự sẽ tán thưởng phong thái tuyệt thế của hắn.

- Các vị đại nhân đều đi vào nói chuyện đi, bên ngoài trời giá rét!

Tào Ân thản nhiên nói, liếc mắt nhìn Hàn Mạc một cái, cười nói:

- Hàn Mạc, cậu cũng đến rồi à? Hãy cùng mọi người vào trong nói chuyện.

Hắn dẫn đầu mọi người vào trong phủ.

Ngoại trừ Hàn Huyền Xương, mấy người khác đều tỏ vẻ kinh ngạc đối với việc Tào Ân coi trọng Hàn Mạc.

Sau khi Tiêu Hoài Kim kinh ngạc, đánh giá Hàn Mạc vài lần, khóe miệng miễn cưỡng nở nụ cười, hắn tất nhiên cũng hiểu được sở thích độc đáo kia của Xương Đức Hậu, không thể ngờ được Tào Ân lại coi trọng tiểu tử Hàn gia này, không kìm nổi vui sướng khi người gặp họa.

Tới đại sảnh, Tào Ân ngồi ở vị trí chủ tọa, Triệu Tịch Tiều và ba vi chủ tướng tương tả hữu tọa, Hàn Mạc chỉ có thể đứng ở Hàn Huyền Xương phía sau.

- Bản Hầu phụng ý chỉ Thánh Thượng, suất lĩnh năm nghìn Lang Giáp Doanh tiếp quản phòng thủ quận Bột Châu!

Tào Ân nói thẳng vào vấn đề:

- Chư vị dẫn quân tác chiến, bình diệt Diệp gia, công lao hiển hách, Thánh Thượng rất là vui mừng. Hiện giờ đại cục đã định, thành Lam Điền bên kia chỉ trong vòng hai ngày chắc cũng phá xong, các vị tướng sĩ vất vả, cho nên nghĩ ngơi hồi phục, ngày sau đó các vị tiện tự dẫn quân rút về.

Tiêu Hoài Kim không kìm nổi nói:

- Rút quân?

Cặp mắt sắc bén của Tào Ân nhìn Tiêu Hoài Kim, thản nhiên nói:

- Tiêu Đại tướng quân, hay là ngài còn muốn lưu lại tham quan phong cảnh của quận Bột Châu này?

Hắn tay trái nâng cằm, nhẹ nhàng nói:

- Vùng đồng bằng này, cây xuân thơm ngát, nước hồ trong như gương, lại có mỹ nhân xinh đẹp, trách không được Đại tướng quân muốn ở lại thêm mấy ngày. Tuy nhiên hiện giờ sắp vào đông, cũng không có gì đẹp để xem, ngay cả các mỹ nữ, cũng đều mặc quần áo thật dày, nếu Đại tướng quân có nhã hứng, năm sau vào xuân đến đây du ngoạn giải sầu, vậy chẳng phải tốt hơn sao?

Tiêu Hoài Kim muốn nói lại thôi, nhưng rõ ràng có chút không phục mà Hàn Huyền Xương và Tô Xem Nhai đều không có chút động tĩnh gì cả.

Tô Xem Nhai thân là gia chủ Tô gia, một thanh viên trong nội các, tuy lần này rời kinh, nhưng đều đã sắp xếp ổn thỏa các chuyện lớn nhỏ trong kinh, nhưng mà lần này Lang Giáp doanh đến, hắn không biết được một chút động tĩnh gì cả, rất rõ ràng lần này Tào Ân tiến đến cũng là làm việc bí mật.

Cả đội Lang Giáp doanh đi vào quận Bột Châu, Yến kinh lại không có chút tin tức gửi tới, đủ hiểu rằng hoàng tộc đã có mưu tính từ lâu đối với việc này.

Tào Ân lại nói:

- Quân công của các vị, tất nhiên là phải ghi lên sổ quân công, trở về sẽ luận công nhận thưởng. Tuy nhiên bản hầu lại biết được hai công lớn, tự mình dâng trình Thánh Thượng.

Hắn dừng lại một chút, liếc mắt quan sát xung quanh một cái, bình thản nói:

- Nghe nói quan Lê Cốc bị phá, là có người mở cửa quan Lê Cốc ra, bản Hầu ngược lại muốn muốn biết là ai mở ra cánh cửa kia, còn nữa nghe nói thành Hàn Diệp cũng có người mở cửa thành ra, bản Hầu muốn biết ai là người mở thành. Đây là hai công lớn cho nên bản Hầu muốn hỏi kĩ càng trình lên Thánh Thượng để phong thưởng!

Tiêu Hoài Kim lông mày căng thẳng, không kìm nổi nhìn về phía Hàn Mạc, lại thấy khóe miệng Hàn Mạc nở nụ cười, cũng đang nhìn về phía mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook