Quyển 3 - Chương 305: Kho lương trống không
Sa Mạc
15/03/2013
Hàn Mạc ung dung, mỉm cười:
- Tư Đồ đại nhân, việc này ta muốn cùng ngài nói rõ, ngài xem bây giờ nói rõ chuyện này trước hay đem lương vào kho rồi nói sau?
Tư Đồ Tĩnh không trả lời, Hạ Học Chi cười nói:
- Quận thủ đại nhân, Hàn tướng quân giết người chắc chắn có lý do, nếu không sao có thể hồ đồ vừa đến quận Nghi Xuân lại ra tay giết người? Việc này chúng ta nói sau, trước hết mời Giám sát đại nhân cùng Hàn tướng quân vào thành nghỉ ngơi, sau đó chúng ta bàn lại.
Lăng Luỹ dọc đường chịu không ít mệt mỏi, lúc này vội lên tiếng:
- Hàn tướng quân, chúng ta vào thành nghỉ ngơi trước đi.
Hàn Mạc gật đầu, ra lệnh cho đoàn xe vào thành. Tư Đồ Tĩnh cùng các quan viên cũng lên ngựa đi theo.
Đoàn xe lập tức đi vào thị trấn Tịch Xuân.
Thị trấn Tịch Xuân so với Yến Hinh đúng là không bằng một góc, mà đây còn là nơi náo nhiệt nhất huyện. Trong thị trấn toàn là người giàu có cùng quan lại, nạn dân chỉ có thể ở chung quanh thành mà thôi.
Hạ Học Chi ở tại thành Tân Nghĩa, nhưng bây giờ thành vẫn còn ngập trong nước. Hắn mang người nhà của mình đến huyện Tịch Xuân ở tạm.
Thị trấn Tịch Xuân tuy không thể so sánh với các thành trì lớn, nhưng bên trong vẫn có các trang viên nhỏ. Ba huyện phía đông này đều có sản nghiệp của Hạ gia, trong đó có Xuân Viên, cũng là trang viên lớn nhất ở trong thị trấn. Hiện tại các quan viên cùng Hạ Học Chi đang ở tạm ở đây.
Bây giờ là thời điểm bất thường, Hạ gia tuy là gia tộc lớn, bình thường không sao, nhưng nay thiên tai loạn lạc, vì an nguy nên quanh phủ có trọng binh canh gác, trừ một ít nha sai thủ ở bên ngoài, bên trong toàn bộ võ sĩ của Hạ gia đều cẩn thận đề phòng, đem Xuân Viên biến thành tường đồng vách sắt, trong viên mỗi 10 thước lại có một tiễn tháp, một gã cung binh thủ hộ, sẵn sàng nghênh địch, quả thật hào khí sâm nghiêm vô cùng.
Vào thành, Hàn Mạc cho đoàn xe đi đến kho lương của huyện ở phía tây, còn Giám sát sứ Lăng Luỹ cùng Tiêu Linh Chỉ cùng đến Xuân Viên ở tạm.
Thị trấn này đường phố không rộng lắm. Chỉ có điều bên trong các cửa hàng lại náo nhiệt một cách khác thường. Những dòng người nối đuôi nhau không dứt, so với cảnh bi thảm ngoài thành khác nhau rất lớn.
Trong thành phần lớn là thân sĩ, quan viên các nơi đến tị nạn. Sau khi đê vỡ, họ đều mang theo họ hàng đến đây, các nhà trọ trong thành đều được họ tạm thời thuê dùng làm chỗ ở.
…
Lương thự ti Ti khố Hạ Dần dẫn ba, bốn gã Lương thự ti quan viên theo Hàn Mạc. Hắn đi bên cạnh Hàn Mạc, vẻ mặt có vẻ rất dè chừng, để ý từng tý một.
- Hạ ti khố, trong kho bây giờ còn bao nhiêu lương?
Hàn Mạc nhìn hắn hỏi.
Hạ Dần thở dài, tỏ ra bất đắc dĩ:
- Bẩm tướng quân, trong kho lương… không nhiều lắm, tướng quân đến là biết được.
Hàn Mạc nhíu mày hỏi lại:
- Không nhiều lắm? lúc ta vừa đến nghe Hộ bộ thông báo, đây là lương thực dành khi thiên tai bất trắc, đến lúc cần thiết thì không được dùng, ưu tiên lấy lương trong kho dùng trước!
Hạ Dần khổ sở nói:
- Tướng quân có lẽ không biết, lương trong kho vốn không có bao nhiêu, nạn dân đến đây có mấy chục vạn cái miệng, đều phải ăn no, lương thực đều không đủ dùng, nếu đại nhân không kịp thời đến hạ quan còn muốn tự sát!
- Ăn no?
Hàn Mạc cười khinh bỉ:
- Trên đường ta đi đến đây chưa từng thấy nạn dân ăn no.
Hạ Dần xấu hổ cười trừ, không dám lên tiếng.
- Bản tướng không biết như thế nào, nhưng trước đâym đề phòng vỡ đê Thường Giang nên đã lệnh cho quận Nghi Xuân chuẩn bị lương thực trong kho khi cần có thể dùng ngay.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Ba huyện đều có mấy vạn thạch lương trong kho, bây giờ ở đâu? Lương thực nhiều như vậy, cho dù có nhiều nạn dân hơn cũng có thể chống đỡ một thời gian, bây giờ mới qua mấy ngày, ngươi nói lương còn không có bao nhiêu, chuyện này làm người ta khó hiểu.
Hạ Dần vội vàng giải thích:
- Hàn tướng quân nghe được lời này từ đâu, làm gì có mấy vạn thạch, chuyện này…chuyện này không có!
Hàn Mạc cười lạnh:
- Hộ bộ vài tháng trước phái người xuống kiểm tra, đều có ghi lại, chẳng lẽ bọn họ làm giả?
Sắc mặt Hạ Dần khó coi, giải thích:
- Hạ quan chưa từng thấy qua mấy vạn thạch lương!
Chỗ thương khố này rất rộng, kho lương rất lớn, bốn phía có hơn 1000 thành phòng quân canh gác nghiêm ngặt, tuy không bằng Ngự lâm quân nhưng cũng không đến nỗi là lơ là.
Nơi này không có nhiệm vụ miễn tới gần, rất là yên tĩnh, đoàn xe tiến vào bên trong, kho lương dần xuất hiện trước mắt Hàn Mạc.
Bên cạnh có một loạt gian phòng nhỏ, là nơi làm việc của quan viên Lương thự ti, chủ yếu ghi chép lương nhập kho, xuất kho.
- Có mấy kho có lương?
Hàn Mạc nhìn rất nhiều kho lương trước mắt hỏi.
Hạ Dần chỉ vào 3 kho lớn trước mặt nói:
- Chỉ có 3 kho này có lương, khoảng hơn 3 vạn cân…!
Hàn Mạc giật mình, mặt trầm xuống hỏi:
- 3 vạn cân? Hạ ti khố, ngươi nói đùa sao?
Kho lương lớn như vậy không ngờ chỉ có hơn 3 vạn cân, như vậy có khác gì là một cái kho.. trống.
- Thật là như thế!
Hạ Dần nhìn rất bối rối nóng ruột, nhưng con mắt rất bình tĩnh không giống bề ngoài.
- Tướng quân không tin có thể phái người kiểm tra, tướng quân bảo vệ lương thực, ngoại trừ việc bảo vệ lúc vận chuyển, cũng có thể kiểm tra kho lương.
- Hạ Ti khố, ta hỏi ngươi, Hộ bộ nói với ta các huyện điều lương đến đây tập trung là giả hay thật?
Hàn Mạc nhìn hắn hỏi.
Hạ Dần lập tức lắc đầu trả lời:
- Hộ bộ nói quả là hạ quan không biết, từ lúc hạ quan đảm nhiệm chức này chưa từng nhìn thấy lương từ ngoài chuyển vào. Mong tướng quân minh xét!
Hàn Mạc cười lạnh:
- Vậy từ lúc thiên tai kho lương xuất ra bao nhiêu lương thực?
Hạ Dần không sợ hãi bình tĩnh trả lời:
- Bẩm tướng quân, hai huyện phía đông, cộng lại là 20 vạn nạn dân, tập trung 3 chỗ, các nơi phát cháo mấy ngày gần đây khoảng 25 vạn cân lương thực.
- Theo ý của ngươi, trong kho trước khi thiên tai còn không đủ 30 vạn cân?
- Đúng vậy!
Hạ Dần trả lời:
- Hạ quan đảm nhiệm chức Lương thự ti, tất cả đều ghi chép rõ ràng, thuộc hạ có thể lấy ra cho tướng quân xem xét.
Trong lòng Hàn Mạc cực kỳ khiếp sợ. Trước khi đi Hàn Huyền Đạo nói ba huyện tổng cộng có khoảng 2 triệu cân lương thực, đủ chống đỡ một thời gian, nhưng thực tế lúc này lương ở đây không đủ 30 vạn cân, số liệu này giống như trời và đất vậy.
…
Nhìn ánh mắt điềm tĩnh của Hạ Dần, Hàn Mạc biết trong thời gian ngắn mình khó có thể tìm ra cái gì, mọi chuyện nhất định đã được sắp đặt rất cẩn thận.
Hắn không nói thêm, gọi Hạ Dần kiểm kê lương thực, làm xong công văn, đem con dấu in lên, sau đó hạ lệnh Hạ Dần phát lương cứu tế.
- Phát lương cứu tế cần lệnh của Quận thủ đại nhân.
Hạ Dần cười:
- Trước hết hạ quan thỉnh lệnh đã, nếu không Quận thủ đại nhân hỏi thuộc hạ không biết đi đâu mà trả lời.
- Vậy ngươi đi xin lệnh đi!
Hàn Mạc thản nhiên nói, sau đó ra lệnh cho bộ hạ:
- Từ hôm nay, Tiết Thiệu Hộ quân uý dẫn 1000 Ngự lâm quân đóng quân ở kho lương, cho quân phòng thủ của thành rút ra ngoài. Chuyện này ta sẽ thương thảo với Chỉ huy sứ của quân thành. Còn 1000 Ngự lâm quân luôn sẵn sàng đợi lệnh của ta duy trì trật tự quận Nghi Xuân.
- Tuân lệnh!
Hàn Mạc hướng Hạ Dần nói:
- Hạ Ti khố, Thánh thượng giao trách nhiệm bảo vệ lương thảo, cho nên sau này lương thực dù phát xuống cũng phải có Ngự lâm quân thống kê để báo lại với Thánh thượng. Lương từ đây lấy ra phải ghi chép rõ ràng, các ngươi nghe rõ hay không?
- Phải làm như thế, phải làm như thế!
Hạ Dần cười nói.
- Bây giờ hạ quan đi xin chỉ thị của Quận thủ đại nhân…nạn dân không được ăn no, lòng của hạ quan cũng khó chịu.
Hắn tỏ ra thương xót, sau đó ôm quyền thi lễ rồi rời đi.
Miêu Võ nắm chặt tay, mắt phát hoả, nói với Hàn Mạc:
- Đại nhân, ngài… ngài thấy được bọn họ giở trò ma mãnh. Ở đây kho lương không có được 30 vạn cân, vậy lương thực đi đâu?
Tiết Thiệu cũng giận dữ:
- Người này nhìn không phải người tốt, hắn trả lời trơn tru như vậy, chỉ sợ chúng ta chưa đến hắn đã chuẩn bị xong lý do thoái thác rồi.
Hàn Mạc cau mày, hơi trầm ngâm:
- Một ti khố nhỏ bé, không có khả năng làm chuyện này…chỉ sợ bên trong còn có huyền cơ!
Vừa lúc lại nghe một trận hỗn loạn từ bên ngoài truyền vào, Hàn Mạc đi ra thấy Hạ Dần bị hơn 10 quan viên chặn lại, họ đều cưỡi ngựa, kêu la rất lớn, nếu không phải có quan binh thủ vệ sợ là họ đã chạy vào bên trong rồi.
- Hàn tướng quân ở bên đây sao?
Đám quan viên có người kêu lên:
- Chúng ta muốn tìm Hàn tướng quân. Hạ Dần, ngươi mau mời Hàn tướng quân ra!
- Hàn tướng quân, cứu tế dân chúng!
Một trận ồn ào, tuy chỉ có mười quan viên, nhưng khí thế của họ rất manhh.
Hàn Mạc nhíu mày, không biết những quan viên này là ai, vì sao khi mình đến đây họ kêu mình đi ra.
Xem ra mình ở quận Nghi Xuân làm việc không được thuận lợi rồi.
- Tư Đồ đại nhân, việc này ta muốn cùng ngài nói rõ, ngài xem bây giờ nói rõ chuyện này trước hay đem lương vào kho rồi nói sau?
Tư Đồ Tĩnh không trả lời, Hạ Học Chi cười nói:
- Quận thủ đại nhân, Hàn tướng quân giết người chắc chắn có lý do, nếu không sao có thể hồ đồ vừa đến quận Nghi Xuân lại ra tay giết người? Việc này chúng ta nói sau, trước hết mời Giám sát đại nhân cùng Hàn tướng quân vào thành nghỉ ngơi, sau đó chúng ta bàn lại.
Lăng Luỹ dọc đường chịu không ít mệt mỏi, lúc này vội lên tiếng:
- Hàn tướng quân, chúng ta vào thành nghỉ ngơi trước đi.
Hàn Mạc gật đầu, ra lệnh cho đoàn xe vào thành. Tư Đồ Tĩnh cùng các quan viên cũng lên ngựa đi theo.
Đoàn xe lập tức đi vào thị trấn Tịch Xuân.
Thị trấn Tịch Xuân so với Yến Hinh đúng là không bằng một góc, mà đây còn là nơi náo nhiệt nhất huyện. Trong thị trấn toàn là người giàu có cùng quan lại, nạn dân chỉ có thể ở chung quanh thành mà thôi.
Hạ Học Chi ở tại thành Tân Nghĩa, nhưng bây giờ thành vẫn còn ngập trong nước. Hắn mang người nhà của mình đến huyện Tịch Xuân ở tạm.
Thị trấn Tịch Xuân tuy không thể so sánh với các thành trì lớn, nhưng bên trong vẫn có các trang viên nhỏ. Ba huyện phía đông này đều có sản nghiệp của Hạ gia, trong đó có Xuân Viên, cũng là trang viên lớn nhất ở trong thị trấn. Hiện tại các quan viên cùng Hạ Học Chi đang ở tạm ở đây.
Bây giờ là thời điểm bất thường, Hạ gia tuy là gia tộc lớn, bình thường không sao, nhưng nay thiên tai loạn lạc, vì an nguy nên quanh phủ có trọng binh canh gác, trừ một ít nha sai thủ ở bên ngoài, bên trong toàn bộ võ sĩ của Hạ gia đều cẩn thận đề phòng, đem Xuân Viên biến thành tường đồng vách sắt, trong viên mỗi 10 thước lại có một tiễn tháp, một gã cung binh thủ hộ, sẵn sàng nghênh địch, quả thật hào khí sâm nghiêm vô cùng.
Vào thành, Hàn Mạc cho đoàn xe đi đến kho lương của huyện ở phía tây, còn Giám sát sứ Lăng Luỹ cùng Tiêu Linh Chỉ cùng đến Xuân Viên ở tạm.
Thị trấn này đường phố không rộng lắm. Chỉ có điều bên trong các cửa hàng lại náo nhiệt một cách khác thường. Những dòng người nối đuôi nhau không dứt, so với cảnh bi thảm ngoài thành khác nhau rất lớn.
Trong thành phần lớn là thân sĩ, quan viên các nơi đến tị nạn. Sau khi đê vỡ, họ đều mang theo họ hàng đến đây, các nhà trọ trong thành đều được họ tạm thời thuê dùng làm chỗ ở.
…
Lương thự ti Ti khố Hạ Dần dẫn ba, bốn gã Lương thự ti quan viên theo Hàn Mạc. Hắn đi bên cạnh Hàn Mạc, vẻ mặt có vẻ rất dè chừng, để ý từng tý một.
- Hạ ti khố, trong kho bây giờ còn bao nhiêu lương?
Hàn Mạc nhìn hắn hỏi.
Hạ Dần thở dài, tỏ ra bất đắc dĩ:
- Bẩm tướng quân, trong kho lương… không nhiều lắm, tướng quân đến là biết được.
Hàn Mạc nhíu mày hỏi lại:
- Không nhiều lắm? lúc ta vừa đến nghe Hộ bộ thông báo, đây là lương thực dành khi thiên tai bất trắc, đến lúc cần thiết thì không được dùng, ưu tiên lấy lương trong kho dùng trước!
Hạ Dần khổ sở nói:
- Tướng quân có lẽ không biết, lương trong kho vốn không có bao nhiêu, nạn dân đến đây có mấy chục vạn cái miệng, đều phải ăn no, lương thực đều không đủ dùng, nếu đại nhân không kịp thời đến hạ quan còn muốn tự sát!
- Ăn no?
Hàn Mạc cười khinh bỉ:
- Trên đường ta đi đến đây chưa từng thấy nạn dân ăn no.
Hạ Dần xấu hổ cười trừ, không dám lên tiếng.
- Bản tướng không biết như thế nào, nhưng trước đâym đề phòng vỡ đê Thường Giang nên đã lệnh cho quận Nghi Xuân chuẩn bị lương thực trong kho khi cần có thể dùng ngay.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Ba huyện đều có mấy vạn thạch lương trong kho, bây giờ ở đâu? Lương thực nhiều như vậy, cho dù có nhiều nạn dân hơn cũng có thể chống đỡ một thời gian, bây giờ mới qua mấy ngày, ngươi nói lương còn không có bao nhiêu, chuyện này làm người ta khó hiểu.
Hạ Dần vội vàng giải thích:
- Hàn tướng quân nghe được lời này từ đâu, làm gì có mấy vạn thạch, chuyện này…chuyện này không có!
Hàn Mạc cười lạnh:
- Hộ bộ vài tháng trước phái người xuống kiểm tra, đều có ghi lại, chẳng lẽ bọn họ làm giả?
Sắc mặt Hạ Dần khó coi, giải thích:
- Hạ quan chưa từng thấy qua mấy vạn thạch lương!
Chỗ thương khố này rất rộng, kho lương rất lớn, bốn phía có hơn 1000 thành phòng quân canh gác nghiêm ngặt, tuy không bằng Ngự lâm quân nhưng cũng không đến nỗi là lơ là.
Nơi này không có nhiệm vụ miễn tới gần, rất là yên tĩnh, đoàn xe tiến vào bên trong, kho lương dần xuất hiện trước mắt Hàn Mạc.
Bên cạnh có một loạt gian phòng nhỏ, là nơi làm việc của quan viên Lương thự ti, chủ yếu ghi chép lương nhập kho, xuất kho.
- Có mấy kho có lương?
Hàn Mạc nhìn rất nhiều kho lương trước mắt hỏi.
Hạ Dần chỉ vào 3 kho lớn trước mặt nói:
- Chỉ có 3 kho này có lương, khoảng hơn 3 vạn cân…!
Hàn Mạc giật mình, mặt trầm xuống hỏi:
- 3 vạn cân? Hạ ti khố, ngươi nói đùa sao?
Kho lương lớn như vậy không ngờ chỉ có hơn 3 vạn cân, như vậy có khác gì là một cái kho.. trống.
- Thật là như thế!
Hạ Dần nhìn rất bối rối nóng ruột, nhưng con mắt rất bình tĩnh không giống bề ngoài.
- Tướng quân không tin có thể phái người kiểm tra, tướng quân bảo vệ lương thực, ngoại trừ việc bảo vệ lúc vận chuyển, cũng có thể kiểm tra kho lương.
- Hạ Ti khố, ta hỏi ngươi, Hộ bộ nói với ta các huyện điều lương đến đây tập trung là giả hay thật?
Hàn Mạc nhìn hắn hỏi.
Hạ Dần lập tức lắc đầu trả lời:
- Hộ bộ nói quả là hạ quan không biết, từ lúc hạ quan đảm nhiệm chức này chưa từng nhìn thấy lương từ ngoài chuyển vào. Mong tướng quân minh xét!
Hàn Mạc cười lạnh:
- Vậy từ lúc thiên tai kho lương xuất ra bao nhiêu lương thực?
Hạ Dần không sợ hãi bình tĩnh trả lời:
- Bẩm tướng quân, hai huyện phía đông, cộng lại là 20 vạn nạn dân, tập trung 3 chỗ, các nơi phát cháo mấy ngày gần đây khoảng 25 vạn cân lương thực.
- Theo ý của ngươi, trong kho trước khi thiên tai còn không đủ 30 vạn cân?
- Đúng vậy!
Hạ Dần trả lời:
- Hạ quan đảm nhiệm chức Lương thự ti, tất cả đều ghi chép rõ ràng, thuộc hạ có thể lấy ra cho tướng quân xem xét.
Trong lòng Hàn Mạc cực kỳ khiếp sợ. Trước khi đi Hàn Huyền Đạo nói ba huyện tổng cộng có khoảng 2 triệu cân lương thực, đủ chống đỡ một thời gian, nhưng thực tế lúc này lương ở đây không đủ 30 vạn cân, số liệu này giống như trời và đất vậy.
…
Nhìn ánh mắt điềm tĩnh của Hạ Dần, Hàn Mạc biết trong thời gian ngắn mình khó có thể tìm ra cái gì, mọi chuyện nhất định đã được sắp đặt rất cẩn thận.
Hắn không nói thêm, gọi Hạ Dần kiểm kê lương thực, làm xong công văn, đem con dấu in lên, sau đó hạ lệnh Hạ Dần phát lương cứu tế.
- Phát lương cứu tế cần lệnh của Quận thủ đại nhân.
Hạ Dần cười:
- Trước hết hạ quan thỉnh lệnh đã, nếu không Quận thủ đại nhân hỏi thuộc hạ không biết đi đâu mà trả lời.
- Vậy ngươi đi xin lệnh đi!
Hàn Mạc thản nhiên nói, sau đó ra lệnh cho bộ hạ:
- Từ hôm nay, Tiết Thiệu Hộ quân uý dẫn 1000 Ngự lâm quân đóng quân ở kho lương, cho quân phòng thủ của thành rút ra ngoài. Chuyện này ta sẽ thương thảo với Chỉ huy sứ của quân thành. Còn 1000 Ngự lâm quân luôn sẵn sàng đợi lệnh của ta duy trì trật tự quận Nghi Xuân.
- Tuân lệnh!
Hàn Mạc hướng Hạ Dần nói:
- Hạ Ti khố, Thánh thượng giao trách nhiệm bảo vệ lương thảo, cho nên sau này lương thực dù phát xuống cũng phải có Ngự lâm quân thống kê để báo lại với Thánh thượng. Lương từ đây lấy ra phải ghi chép rõ ràng, các ngươi nghe rõ hay không?
- Phải làm như thế, phải làm như thế!
Hạ Dần cười nói.
- Bây giờ hạ quan đi xin chỉ thị của Quận thủ đại nhân…nạn dân không được ăn no, lòng của hạ quan cũng khó chịu.
Hắn tỏ ra thương xót, sau đó ôm quyền thi lễ rồi rời đi.
Miêu Võ nắm chặt tay, mắt phát hoả, nói với Hàn Mạc:
- Đại nhân, ngài… ngài thấy được bọn họ giở trò ma mãnh. Ở đây kho lương không có được 30 vạn cân, vậy lương thực đi đâu?
Tiết Thiệu cũng giận dữ:
- Người này nhìn không phải người tốt, hắn trả lời trơn tru như vậy, chỉ sợ chúng ta chưa đến hắn đã chuẩn bị xong lý do thoái thác rồi.
Hàn Mạc cau mày, hơi trầm ngâm:
- Một ti khố nhỏ bé, không có khả năng làm chuyện này…chỉ sợ bên trong còn có huyền cơ!
Vừa lúc lại nghe một trận hỗn loạn từ bên ngoài truyền vào, Hàn Mạc đi ra thấy Hạ Dần bị hơn 10 quan viên chặn lại, họ đều cưỡi ngựa, kêu la rất lớn, nếu không phải có quan binh thủ vệ sợ là họ đã chạy vào bên trong rồi.
- Hàn tướng quân ở bên đây sao?
Đám quan viên có người kêu lên:
- Chúng ta muốn tìm Hàn tướng quân. Hạ Dần, ngươi mau mời Hàn tướng quân ra!
- Hàn tướng quân, cứu tế dân chúng!
Một trận ồn ào, tuy chỉ có mười quan viên, nhưng khí thế của họ rất manhh.
Hàn Mạc nhíu mày, không biết những quan viên này là ai, vì sao khi mình đến đây họ kêu mình đi ra.
Xem ra mình ở quận Nghi Xuân làm việc không được thuận lợi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.