Quyển 4 - Chương 324: Kiểm toán. (2)
Sa Mạc
15/03/2013
Bóng đêm tĩnh mịch, nhưng Điền gia cũng không yên ổn, lại càng không yên tĩnh. Điền Bố Nhân nằm ở trên giường, ngoài thê tử nguyên phối, bốn tiểu thiếp cũng đều tụ tập trong phòng khóc sướt mướt, thật giống như Điền Bố Nhân đã chết vậy, toàn bộ Điền phủ đã rơi vào khủng hoảng và bi ai.
- Lão gia à, cửa nào trong phủ cũng đều bị canh giữ, chúng ta không ra được, vì sao người trong nha môn lại làm như vậy? Son phấn của thiếp thân sắp hết rồi… !
- Đúng vậy, lão gia, hai ngày nay thần thiếp muốn ra ngoài mua xiêm y cũng không được, vậy phải làm sao đây? Thần thiếp nghe bọn họ nói huyện lão gia muốn xử lý Điền gia, có phải hay không cũng liên lụy đến chúng ta…!
- Thần thiếp nghe nói người trong nha huyện đã lấy hết lương thực của chúng ta… Nếu không có lương thực, chúng ta phải làm sao mà sống đây…!
Ba tiểu thiếp khóc sướt mướt, một bên nước mũi, một bên nước mắt, thật sự nghe thương tâm đến mức nhìn thấy cũng phải rơi lệ.
Điền Bố Nhân bỗng nhiên ở mắt, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, nắm lấy bát đựng súp điều dưỡng ở bên giường, ném vào chỗ mấy tiểu thiếp, nghe thấy tiếng “Ôi” rất to. Mấy người thiếp thì nhảy tung ra giống như mấy con chuột, nhẹ thì bị dính phải nước súp nóng hôi hổi, còn người thiếp đứng ở giữa thì bị cái bát đập vào trán, lập tức chảy máu.
- Cút ra hết cho ta!
Điền Bố Nhân tức giận quát.
Mấy người thiếp lập tức hoa dung thất sắc, ai nấy đều nhanh chóng chạy đi. Ngay cả người bị thương cũng đành phải vậy.
Điền Bố Nhân lại cho toàn bộ người trong phòng lui ra, lúc này mới nhắm mắt lại, trên mặt hắn pha lẫn sự phẫn nộ và bất đắc dĩ, Hồng gia và quan phủ liên kết, Điền gia lúc này bị tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, hơn nữa, Điền Bố Nhân tuyệt đối hiểu rằng, chuyện này vẫn còn chưa đến hồi kết, huyện nha phái người canh giữ cửa Điền gia, nghĩa là chuẩn bị sau này còn muốn đến tính sổ, tiền đồ của Điền gia đã lành ít dữ nhiều rồi.
Hắn biết rõ, đứng sau Hồng gia là quận thủ Tư Đồ Tĩnh, đứng sau quận thủ Tư Đồ Tĩnh chính là Hạ gia.
Điền gia hèn mọn này, chẳng qua chỉ là một trong hơn một trăm thương hộ của Tịch Xuân huyện, trong mắt quan phủ chỉ là một gia tộc bình thường, mặc dù hắn cũng nương tựa vào Hạ gia, tuy nhiên tại ba huyện phía đông quận Nghi Xuân, nương tựa vào Hạ gia rất nhiều, thêm hắn không nhiều, thiếu hắn không ít, Hạ gia không thể vì Điền gia nho nhỏ mà làm khó quận thủ được.
Tuy rằng hắn không đành lòng để những lương thực còn quý hơn tiền vàng kia bị Hạ tri huyện lấy đi, nhưng càng e ngại hơn là những âm mưu của quan phủ và Hồng gia đối với Điền gia.
Hắn có thể kết luận, không bao lâu nữa, chỉ cần bọn chúng thấy thời cơ đã đến, cho dù bản thân có thể sống sót nhưng sản nghiệp của Điền gia nhất định sẽ bị cướp hết không còn một xu, mọi thứ của mình sẽ thành chiến lợi phẩm của bọn chúng.
Sản nghiệp mấy thế hệ Điền gia gây dựng lên, rất có thể sẽ bị mất trong tay hắn, Điền Bố Nhân không cách nào chấp nhận.
Nhưng hắn không có bất cứ biện pháp gì để chống lại bọn chúng, chỉ có thể ngồi chờ chết.
Cảm giác chờ chết, luôn rất khổ sở.
Hắn bất lực nằm trên giường, trong lòng tràn ngập phẫn nộ và bất đắc dĩ, hắn đã gần như tuyệt vọng.
Cứ như vậy không biết bao lâu, bóng đêm san lan, vạn vật câu tĩnh, Điền Bố Nhân bỗng nhiên cảm thấy yết hầu mình lạnh ngắt, trong chớp mắt toàn thân hắn cũng lạnh ngắt, khắp người đều nổi da gà.
Hắn mở to mắt, bèn nhìn thấy một người áo đen bịp mặt đứng ở bên giường mình, trong tay cầm một thanh trường kiếm. Trong phòng thắp một ngọn đèn dầu. Thanh kiếm sắc lạnh, người áo đen nhìn hắn bằng đôi mắt sắc bén và ác nghiệt.
- Không được kêu, cũng không được cử động!
Người áo đen thanh âm khàn khàn, nhẹ nhàng nói:
- Như vậy sẽ khiến ngươi chết được nhanh hơn!
Điền Bố Nhân cố gắng kiềm chế sự hoảng sợ của bản thân, run giọng nói :
- Hảo hán… hảo hán muốn lấy bạc sao?
- Có người trả ta bạc…!
Người áo đen thản nhiên nói:
- Bảo ta nói với ngươi…!
Điền Bố Nhân hỏi:
- Cái gì?... Nói cái gì?
- Hắn bảo ta nói với ngươi, ngươi rất không biết điều… dám đối đầu với hắn, kết quả chỉ có thể là con đường chết…!
Người áo đen nói xong, đôi mắt hắn đột nhiên phát lạnh, nắm chuôi kiếm rồi đột nhiên gân xanh nổi lên.
Điền Bố Nhân thoáng sửng sốt, nhưng lập tức hiểu ra, những lời này chỉ có thể là Hồng Ngộ Tu, hóa ra người áo đen kia là do Hồng Ngộ Tu phái tới.
Hắn vừa hoảng sợ lại vừa oán hận. Hồng Ngộ Tu quả thật là độc ác.
Người áo đen chậm rãi đâm kiếm về phía trước, rất mềm, rất chậm, rất nhẹ giống như tơ liễu, hắn ác nghiệt nói:
- Ông ta còn không muốn ta một kiếm giết ngươi, mà phải để cho ngươi chết thật từ từ…
Máu chảy ra từ cổ họng của Điền Bố Nhân, Điền Bố Nhân chỉ cảm thấy toàn thân như lạnh bang, muốn hô lên, nhưng lúc này cũng đã không còn sức để hô lên thành tiếng.
Ngay khi trường kiếm định đâm thủng cổ họng Điền Bố Nhân, một đạo phá phong hiểu minh, hàn quang chớp động, từ bên ngoài cửa sổ, một vật lạ bắn vào bả vai tay cầm kiếm của người áo đen. Người áo đen hừ nhẹ một tiếng và buông tay, thanh trường kiếm trong tay bất ngờ rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, cửa sổ bị phá vỡ, một bóng người nhảy vào từ cửa sổ. Người đến cũng mặc một bộ quần áo màu đen, tuy nhiên trên mặt lại đeo mặt nạ quỷ, trong tay nắm một cái tiểu chủy tinh xảo, tiến vào trong phòng, đâm cái tiểu chủy vào lưng người áo đen bịt mặt.
Người áo đen gầm nhẹ một tiếng:
- Ngươi là ai?
Người đeo mặt nạ đó căn bản không đáp lời, chủy trong tay liên tục đâm, trong chớp mắt đã dồn người áo đen vào góc tường. Người áo đen kia trong tay không có binh khí, vai trái bị trúng ám khí, tay trái không cử động được, hoàn toàn không phải đối thủ của người đeo mặt nạ.
Điền Bố Nhân tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng cơ thể vẫn còn cứng đờ, muốn gọi người, nhưng nhất thời lại không thể phát ra tiếng, chỉ nhìn thấy hai người áo đen đánh nhau ở góc tường, chợt nghe thấy một tiếng hừ nhẹ, người áo đen ngã vào góc tường, người đeo mặt nạ nháy mắt thu hồi chủy, xoay người đi đến bên giường, hạ giọng hỏi:
- Không chết được chứ?
Điền Bố Nhân cuối cùng cũng từ từ đứng lên, từ quỷ môn quan, lúc này mới trở về, mới phát hiện toàn thân mình đã ướt sũng mồ hôi lạnh, quần áo cũng đã sớm ướt rồi. Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào người hắn, hắn lại càng cảm thấy vô cùng ớn lạnh.
- Ân… Ân công, đa tạ… Đa tạ ơn cứu mạng!
Điền Bố Nhân lau mồ hôi trên trán, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, từ trong phòng lấy ra một cái khăn lụa, lau yết hầu. Khăn vốn trắng như tuyết, lập tức biến thành màu đỏ sẫm.
- Biết ai muốn giết ngươi không?
Người đeo mặt nạ lãnh đạm hỏi.
- Biết.
Điền Bố Nhân gật đầu, vẻ mặt vô cùng oán hận.
Người đeo mặt nạ kéo ghế ngồi xuống, nhìn Điền Bố Nhân, nói:
- Bọn chúng muốn đẩy ngươi vào chỗ chết. Đây mới chỉ là bắt đầu, ngươi về sau còn gặp phải nguy hiểm hơn nhiều… Một thương nhân nhỏ bé như ngươi, trong mắt bọn chúng, muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay, ngươi hiểu không?
- Vâng vâng vâng.
Điền Bố Nhân vừa lau mồ hôi trên trán, lúc này lại toát ra. Ánh mắt thoáng nghi hoặc hỏi:
- Ân công… Ân công là ai? Vì sao lại cứu ta?
Người đeo mặt nạ thẳng thắn nói:
- Ta có mối thù với Tư Đồ Tĩnh, Ta muốn phá đổ Tư Đồ Tĩnh… Ngươi không cần hỏi ta là ai, ngươi chỉ cần hiểu, nếu ngươi không làm theo lời ta nói, Điền gia các ngươi nhất định sẽ bị bọ chúng trừng trị đến mức xương cột cũng không còn… Ngươi có tin không?
- Ta tin!
Điền Bố Nhân gật đầu nói.
- Ân công muốn ta làm gì?
- Ta hỏi ngươi trước, ngươi là chịu ngồi chờ chết chờ bọn chúng tới giết ngươi, chiếm đoạt gia sản của ngươi, hay là muốn liều mạng trước?
Người đeo mặt nạ thản nhiên hỏi.
Điền Bố Nhân ngẩn ra, trầm ngâm nghĩ đến Điền gia bị trừng trị như bây giờ, hắn đêm nay cũng suýt chút bị thích khách của Hồng gia phái đến giết chết. Trong mắt hắn nỗi oán hận càng sâu đậm, cắn răng nói:
- Ân công, ta muốn liều mạng. Nhưng… Nhưng ta phải liều mạng thế nào đây? Ta biết thực lực của mình còn kém xa, không thể nào chống đối lại bọn chúng.
Người đeo mặt nạ thản nhiên cười nói:
- Tốt! Ngươi có gan như vậy là tốt rồi. Điền Bố Nhân, hiện giờ kinh thành phái người xuống giám sát, vì sao ngươi không đi nói việc này với lại bộ giám sát?
Điền Bố Nhân mặt biến sắc, giật mình hỏi:
- Tố cáo… Tố cáo ai?
- Kẻ nào muốn trừng trị Điền gia các ngươi, ngươi liền tố cáo kẻ đó.
Người đeo mặt nạ nói:
- Hồng gia là chỗ dựa của bọn tham quan, mua rất nhiều gạo trữ lương, tiệm gạo Đại Hồng mở cửa đẩy giá lên trời, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đấy đều là xúc phạm triều đình và pháp luật. Ngoài ra, Hạ tri huyện và Hồng gia cấu kết, tới cửa đoạt lương, lại phái người ám sát. Sao ngươi không đi tố cáo việc này? Hiện giờ, Lại bộ Tô Khắc Ung đại nhân đang ở trong thành. Ông ta thường xuyên đến điều tra quan viên ăn hối lộ trái pháp luật của quận Nghi Xuân. Cơ hội như vậy sao không nắm bắt lấy? Điền gia nhà ngươi sẽ không có cơ hội thứ hai như vậy đâu!
Điền Bố Nhân do dự.
Dân cáo quan, việc này vốn rất là khó khăn, huống chi dưới chế độ chính trị ở nước Yến, vốn là thuộc địa của Hạ gia, chuyện tố cáo bè phái quan viên của Hạ gia, xác suất thành công gần như bằng không.
Huống chi, Tô đại nhân được lại bộ phái tới, sao lại có thể vì chuyện buôn bán gạo nhỏ bé mà đi điều tra quan viên Hạ gia.
Không ít người nhạy bén tin tức ở quận Nghi Xuân này đều biết kinh thành phái xuống không ít quan viên, và cũng biết trong đó có một bộ phận là điều tra quan tham ô, nhưng không ai có thể xác định đó chỉ là hình thức hay là thật sự điều tra.
Quan lại bao che cho nhau, suy nghĩ này đã ăn sâu trong lòng dân chúng, giữa quan lại với nhau, việc đấu tranh ào ạt vũ bão, bọn họ đương nhiên không thể hiểu được.
- Ngươi còn sợ điều gì?
Người đeo mặt nạ cất tiếng nói trầm thấp.
Cuối cùng Điền Bố Nhân nói:
- Ta… Ta có thể tố cáo thắng sao? Tố cáo bọn chúng ở nơi này, ta… Ta không phải là tìm chỗ chết sao?
- Bọn chúng đã muốn giết ngươi.
Người đeo mặt nạ lạnh lùng nói.
- Ngươi còn sợ cái gì? Ngươi không đi tố cáo, đó là chờ chết. Nếu như ngươi đi tố cáo, không chừng còn có một đường sống!
Điền Bố Nhân còn đang do dự, người đeo mặt nạ lại tiếp tục nói:
- Chỉ dựa vào ngươi, tất nhiên là tố cáo không thắng. Nhưng có ta ở đằng sau hỗ trợ ngươi, ngươi tất có bảy phần cơ hội thành công.
Trong lòng Đường Bố Nhân đang phân vân do dự, người đeo mặt nạ nói cũng rất đúng, ngồi chờ chết thì không bằng liều một phen. Nhưng cho dù có sự đảm bảo của người đeo mặt nạ thì hắn vẫn không tin bản thân hắn có thể tố cáo được Hồng gia, Hạ tri huyện, thậm trí tố cáo được quận thủ Tư Đồ Tĩnh, đó thật sự là một mục tiêu rất xa vời.
- Ngươi muốn cáo, ta sẽ giúp ngươi. Nếu ngươi không cáo, bây giờ ta sẽ rời khỏi đây!
Người đeo mặt nạ đứng dậy, thản nhiên nói:
- Tục ngữ nói, đặt mình vào chỗ chết thì mới có đường sống. Xem ra… Ngươi cũng không có giác ngộ như vậy rồi!
Điền Bố Nhân từ giường bước xuống, quỳ rạp xuống đất:
- Ân công, người có thể vượt qua sự canh giữ của nha môn để vào phủ của ta, nhất định là thân thủ phi phàm, ta có một việc muốn cầu xin người, nếu người đồng ý, Điền Bố Nhân sẽ liều cái mạng này đi gõ trống kêu oan, theo chỉ bảo của ân công đi tố cáo bọn cầm thú kia!
- Chuyện gì?
- Ân công hãy giúp ta cứu hai con trai và một nữ nhân… Còn có phu nhân của ta!
Điền Bố Nhân ánh mắt cầu xin:
- Đưa họ đi xa khỏi nơi này, ta sẽ ở lại liều mạng.
Người đeo mặt nạ trầm ngâm một chút:
- Được!
Điền Bố Nhân mừng rỡ, dập đầu nói:
- Đa tạ ân công, Đa tạ ân công!
- Ta sẽ mau chóng sắp xếp cho bọn họ rời khỏi đây.
Người đeo mặt nạ bình tĩnh nói:
- Ngươi chuẩn bị tốt việc tố cáo lên cấp trên… nhớ kỹ, việc kiện lên trên này là do bản thân ngươi quyết định, không có bất cứ kẻ nào đến yêu cầu ngươi làm… Ngươi cũng chưa bao giờ gặp qua ta…!
- Vâng , Vâng, Vâng!
Điền Bố Nhân nghiêm mặt nói:
- Ân công đã cứu mạng ta, còn việc báo thù rửa hận, Điền Bố Nhân ta vô cùng cảm kích, tuyệt đối không bán đứng ân công.
- Ta vốn không sợ ngươi bán đứng ta. Như vậy cũng không có lợi gì cho ngươi.
Người đeo mặt nạ cười lạnh nói:
- Ta có thể cứu người nhà ngươi ra ngoài, tự nhiên cũng có thể giết chết bọn chúng…!
Hắn không nói thêm lời nào, cõng người áo đen đang bất động, lại nhảy ra ngoài cửa sổ, hòa vào trong bóng đêm. Điền Bố Nhân nhìn hắn rời đi, ngồi tê liệt trên đất.
Người đeo mặt nạ cõng người áo đen ra khỏi phòng, tới chỗ không có ai thả người áo đen ra. Người áo đen bất ngờ đứng dậy, thủ thế đánh người đeo mặt nạ, hai người một trước một sau chạy ra khỏi sân, rất nhanh liền bay qua tường phủ , tới một ngõ nhỏ yên tĩnh mới dừng lại bước đi.
- Tiểu Lý, âm thầm bảo vệ Điền Bố Nhân, không cho người khác giết hắn.
Người đeo mặt nạ dặn dò:
- Dặn các huynh đệ tạm thời không được có hành động thiếu suy nghĩ, trinh sát của Địch quốc tạm thời để đám người Đông Hoa Thính đối phó, chúng ta không cần nhúng tay! Tuy nhiên mau chóng an bài cho người nhà Điền Bố Nhân rời khỏi đây… Lúc này, tầm nhìn của những vị đại nhân đó không còn ở Điền phủ nhỏ bé này.
- Vâng, Đại nhân.
Người áo đen cung kính nói.
Rất nhanh, hai bóng người tả hữu tách ra, trong nháy mắt liền biến mất vào bóng đêm, giống như hai âm hồn biến hóa vô hình.
Lúc này, trong phòng chơi cờ tại xuân viện, Hạ Học Chi đang nhã hứng đánh cờ với Từ tiên sinh. Trong ánh mắt bọn họ, vào lúc này không chú ý gì đến chuyện xảy ra ở Điền phủ, cũng không thể nào biết nơi đó đang xảy ra những chuyện quỷ quái gì.
Nửa canh giờ trước, bọn họ nhận được những tin tức rất rõ ràng.
- Hàn Mạc hôm nay không có động tĩnh gì, đã ngủ.
- Lão gia à, cửa nào trong phủ cũng đều bị canh giữ, chúng ta không ra được, vì sao người trong nha môn lại làm như vậy? Son phấn của thiếp thân sắp hết rồi… !
- Đúng vậy, lão gia, hai ngày nay thần thiếp muốn ra ngoài mua xiêm y cũng không được, vậy phải làm sao đây? Thần thiếp nghe bọn họ nói huyện lão gia muốn xử lý Điền gia, có phải hay không cũng liên lụy đến chúng ta…!
- Thần thiếp nghe nói người trong nha huyện đã lấy hết lương thực của chúng ta… Nếu không có lương thực, chúng ta phải làm sao mà sống đây…!
Ba tiểu thiếp khóc sướt mướt, một bên nước mũi, một bên nước mắt, thật sự nghe thương tâm đến mức nhìn thấy cũng phải rơi lệ.
Điền Bố Nhân bỗng nhiên ở mắt, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, nắm lấy bát đựng súp điều dưỡng ở bên giường, ném vào chỗ mấy tiểu thiếp, nghe thấy tiếng “Ôi” rất to. Mấy người thiếp thì nhảy tung ra giống như mấy con chuột, nhẹ thì bị dính phải nước súp nóng hôi hổi, còn người thiếp đứng ở giữa thì bị cái bát đập vào trán, lập tức chảy máu.
- Cút ra hết cho ta!
Điền Bố Nhân tức giận quát.
Mấy người thiếp lập tức hoa dung thất sắc, ai nấy đều nhanh chóng chạy đi. Ngay cả người bị thương cũng đành phải vậy.
Điền Bố Nhân lại cho toàn bộ người trong phòng lui ra, lúc này mới nhắm mắt lại, trên mặt hắn pha lẫn sự phẫn nộ và bất đắc dĩ, Hồng gia và quan phủ liên kết, Điền gia lúc này bị tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, hơn nữa, Điền Bố Nhân tuyệt đối hiểu rằng, chuyện này vẫn còn chưa đến hồi kết, huyện nha phái người canh giữ cửa Điền gia, nghĩa là chuẩn bị sau này còn muốn đến tính sổ, tiền đồ của Điền gia đã lành ít dữ nhiều rồi.
Hắn biết rõ, đứng sau Hồng gia là quận thủ Tư Đồ Tĩnh, đứng sau quận thủ Tư Đồ Tĩnh chính là Hạ gia.
Điền gia hèn mọn này, chẳng qua chỉ là một trong hơn một trăm thương hộ của Tịch Xuân huyện, trong mắt quan phủ chỉ là một gia tộc bình thường, mặc dù hắn cũng nương tựa vào Hạ gia, tuy nhiên tại ba huyện phía đông quận Nghi Xuân, nương tựa vào Hạ gia rất nhiều, thêm hắn không nhiều, thiếu hắn không ít, Hạ gia không thể vì Điền gia nho nhỏ mà làm khó quận thủ được.
Tuy rằng hắn không đành lòng để những lương thực còn quý hơn tiền vàng kia bị Hạ tri huyện lấy đi, nhưng càng e ngại hơn là những âm mưu của quan phủ và Hồng gia đối với Điền gia.
Hắn có thể kết luận, không bao lâu nữa, chỉ cần bọn chúng thấy thời cơ đã đến, cho dù bản thân có thể sống sót nhưng sản nghiệp của Điền gia nhất định sẽ bị cướp hết không còn một xu, mọi thứ của mình sẽ thành chiến lợi phẩm của bọn chúng.
Sản nghiệp mấy thế hệ Điền gia gây dựng lên, rất có thể sẽ bị mất trong tay hắn, Điền Bố Nhân không cách nào chấp nhận.
Nhưng hắn không có bất cứ biện pháp gì để chống lại bọn chúng, chỉ có thể ngồi chờ chết.
Cảm giác chờ chết, luôn rất khổ sở.
Hắn bất lực nằm trên giường, trong lòng tràn ngập phẫn nộ và bất đắc dĩ, hắn đã gần như tuyệt vọng.
Cứ như vậy không biết bao lâu, bóng đêm san lan, vạn vật câu tĩnh, Điền Bố Nhân bỗng nhiên cảm thấy yết hầu mình lạnh ngắt, trong chớp mắt toàn thân hắn cũng lạnh ngắt, khắp người đều nổi da gà.
Hắn mở to mắt, bèn nhìn thấy một người áo đen bịp mặt đứng ở bên giường mình, trong tay cầm một thanh trường kiếm. Trong phòng thắp một ngọn đèn dầu. Thanh kiếm sắc lạnh, người áo đen nhìn hắn bằng đôi mắt sắc bén và ác nghiệt.
- Không được kêu, cũng không được cử động!
Người áo đen thanh âm khàn khàn, nhẹ nhàng nói:
- Như vậy sẽ khiến ngươi chết được nhanh hơn!
Điền Bố Nhân cố gắng kiềm chế sự hoảng sợ của bản thân, run giọng nói :
- Hảo hán… hảo hán muốn lấy bạc sao?
- Có người trả ta bạc…!
Người áo đen thản nhiên nói:
- Bảo ta nói với ngươi…!
Điền Bố Nhân hỏi:
- Cái gì?... Nói cái gì?
- Hắn bảo ta nói với ngươi, ngươi rất không biết điều… dám đối đầu với hắn, kết quả chỉ có thể là con đường chết…!
Người áo đen nói xong, đôi mắt hắn đột nhiên phát lạnh, nắm chuôi kiếm rồi đột nhiên gân xanh nổi lên.
Điền Bố Nhân thoáng sửng sốt, nhưng lập tức hiểu ra, những lời này chỉ có thể là Hồng Ngộ Tu, hóa ra người áo đen kia là do Hồng Ngộ Tu phái tới.
Hắn vừa hoảng sợ lại vừa oán hận. Hồng Ngộ Tu quả thật là độc ác.
Người áo đen chậm rãi đâm kiếm về phía trước, rất mềm, rất chậm, rất nhẹ giống như tơ liễu, hắn ác nghiệt nói:
- Ông ta còn không muốn ta một kiếm giết ngươi, mà phải để cho ngươi chết thật từ từ…
Máu chảy ra từ cổ họng của Điền Bố Nhân, Điền Bố Nhân chỉ cảm thấy toàn thân như lạnh bang, muốn hô lên, nhưng lúc này cũng đã không còn sức để hô lên thành tiếng.
Ngay khi trường kiếm định đâm thủng cổ họng Điền Bố Nhân, một đạo phá phong hiểu minh, hàn quang chớp động, từ bên ngoài cửa sổ, một vật lạ bắn vào bả vai tay cầm kiếm của người áo đen. Người áo đen hừ nhẹ một tiếng và buông tay, thanh trường kiếm trong tay bất ngờ rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, cửa sổ bị phá vỡ, một bóng người nhảy vào từ cửa sổ. Người đến cũng mặc một bộ quần áo màu đen, tuy nhiên trên mặt lại đeo mặt nạ quỷ, trong tay nắm một cái tiểu chủy tinh xảo, tiến vào trong phòng, đâm cái tiểu chủy vào lưng người áo đen bịt mặt.
Người áo đen gầm nhẹ một tiếng:
- Ngươi là ai?
Người đeo mặt nạ đó căn bản không đáp lời, chủy trong tay liên tục đâm, trong chớp mắt đã dồn người áo đen vào góc tường. Người áo đen kia trong tay không có binh khí, vai trái bị trúng ám khí, tay trái không cử động được, hoàn toàn không phải đối thủ của người đeo mặt nạ.
Điền Bố Nhân tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng cơ thể vẫn còn cứng đờ, muốn gọi người, nhưng nhất thời lại không thể phát ra tiếng, chỉ nhìn thấy hai người áo đen đánh nhau ở góc tường, chợt nghe thấy một tiếng hừ nhẹ, người áo đen ngã vào góc tường, người đeo mặt nạ nháy mắt thu hồi chủy, xoay người đi đến bên giường, hạ giọng hỏi:
- Không chết được chứ?
Điền Bố Nhân cuối cùng cũng từ từ đứng lên, từ quỷ môn quan, lúc này mới trở về, mới phát hiện toàn thân mình đã ướt sũng mồ hôi lạnh, quần áo cũng đã sớm ướt rồi. Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào người hắn, hắn lại càng cảm thấy vô cùng ớn lạnh.
- Ân… Ân công, đa tạ… Đa tạ ơn cứu mạng!
Điền Bố Nhân lau mồ hôi trên trán, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, từ trong phòng lấy ra một cái khăn lụa, lau yết hầu. Khăn vốn trắng như tuyết, lập tức biến thành màu đỏ sẫm.
- Biết ai muốn giết ngươi không?
Người đeo mặt nạ lãnh đạm hỏi.
- Biết.
Điền Bố Nhân gật đầu, vẻ mặt vô cùng oán hận.
Người đeo mặt nạ kéo ghế ngồi xuống, nhìn Điền Bố Nhân, nói:
- Bọn chúng muốn đẩy ngươi vào chỗ chết. Đây mới chỉ là bắt đầu, ngươi về sau còn gặp phải nguy hiểm hơn nhiều… Một thương nhân nhỏ bé như ngươi, trong mắt bọn chúng, muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay, ngươi hiểu không?
- Vâng vâng vâng.
Điền Bố Nhân vừa lau mồ hôi trên trán, lúc này lại toát ra. Ánh mắt thoáng nghi hoặc hỏi:
- Ân công… Ân công là ai? Vì sao lại cứu ta?
Người đeo mặt nạ thẳng thắn nói:
- Ta có mối thù với Tư Đồ Tĩnh, Ta muốn phá đổ Tư Đồ Tĩnh… Ngươi không cần hỏi ta là ai, ngươi chỉ cần hiểu, nếu ngươi không làm theo lời ta nói, Điền gia các ngươi nhất định sẽ bị bọ chúng trừng trị đến mức xương cột cũng không còn… Ngươi có tin không?
- Ta tin!
Điền Bố Nhân gật đầu nói.
- Ân công muốn ta làm gì?
- Ta hỏi ngươi trước, ngươi là chịu ngồi chờ chết chờ bọn chúng tới giết ngươi, chiếm đoạt gia sản của ngươi, hay là muốn liều mạng trước?
Người đeo mặt nạ thản nhiên hỏi.
Điền Bố Nhân ngẩn ra, trầm ngâm nghĩ đến Điền gia bị trừng trị như bây giờ, hắn đêm nay cũng suýt chút bị thích khách của Hồng gia phái đến giết chết. Trong mắt hắn nỗi oán hận càng sâu đậm, cắn răng nói:
- Ân công, ta muốn liều mạng. Nhưng… Nhưng ta phải liều mạng thế nào đây? Ta biết thực lực của mình còn kém xa, không thể nào chống đối lại bọn chúng.
Người đeo mặt nạ thản nhiên cười nói:
- Tốt! Ngươi có gan như vậy là tốt rồi. Điền Bố Nhân, hiện giờ kinh thành phái người xuống giám sát, vì sao ngươi không đi nói việc này với lại bộ giám sát?
Điền Bố Nhân mặt biến sắc, giật mình hỏi:
- Tố cáo… Tố cáo ai?
- Kẻ nào muốn trừng trị Điền gia các ngươi, ngươi liền tố cáo kẻ đó.
Người đeo mặt nạ nói:
- Hồng gia là chỗ dựa của bọn tham quan, mua rất nhiều gạo trữ lương, tiệm gạo Đại Hồng mở cửa đẩy giá lên trời, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đấy đều là xúc phạm triều đình và pháp luật. Ngoài ra, Hạ tri huyện và Hồng gia cấu kết, tới cửa đoạt lương, lại phái người ám sát. Sao ngươi không đi tố cáo việc này? Hiện giờ, Lại bộ Tô Khắc Ung đại nhân đang ở trong thành. Ông ta thường xuyên đến điều tra quan viên ăn hối lộ trái pháp luật của quận Nghi Xuân. Cơ hội như vậy sao không nắm bắt lấy? Điền gia nhà ngươi sẽ không có cơ hội thứ hai như vậy đâu!
Điền Bố Nhân do dự.
Dân cáo quan, việc này vốn rất là khó khăn, huống chi dưới chế độ chính trị ở nước Yến, vốn là thuộc địa của Hạ gia, chuyện tố cáo bè phái quan viên của Hạ gia, xác suất thành công gần như bằng không.
Huống chi, Tô đại nhân được lại bộ phái tới, sao lại có thể vì chuyện buôn bán gạo nhỏ bé mà đi điều tra quan viên Hạ gia.
Không ít người nhạy bén tin tức ở quận Nghi Xuân này đều biết kinh thành phái xuống không ít quan viên, và cũng biết trong đó có một bộ phận là điều tra quan tham ô, nhưng không ai có thể xác định đó chỉ là hình thức hay là thật sự điều tra.
Quan lại bao che cho nhau, suy nghĩ này đã ăn sâu trong lòng dân chúng, giữa quan lại với nhau, việc đấu tranh ào ạt vũ bão, bọn họ đương nhiên không thể hiểu được.
- Ngươi còn sợ điều gì?
Người đeo mặt nạ cất tiếng nói trầm thấp.
Cuối cùng Điền Bố Nhân nói:
- Ta… Ta có thể tố cáo thắng sao? Tố cáo bọn chúng ở nơi này, ta… Ta không phải là tìm chỗ chết sao?
- Bọn chúng đã muốn giết ngươi.
Người đeo mặt nạ lạnh lùng nói.
- Ngươi còn sợ cái gì? Ngươi không đi tố cáo, đó là chờ chết. Nếu như ngươi đi tố cáo, không chừng còn có một đường sống!
Điền Bố Nhân còn đang do dự, người đeo mặt nạ lại tiếp tục nói:
- Chỉ dựa vào ngươi, tất nhiên là tố cáo không thắng. Nhưng có ta ở đằng sau hỗ trợ ngươi, ngươi tất có bảy phần cơ hội thành công.
Trong lòng Đường Bố Nhân đang phân vân do dự, người đeo mặt nạ nói cũng rất đúng, ngồi chờ chết thì không bằng liều một phen. Nhưng cho dù có sự đảm bảo của người đeo mặt nạ thì hắn vẫn không tin bản thân hắn có thể tố cáo được Hồng gia, Hạ tri huyện, thậm trí tố cáo được quận thủ Tư Đồ Tĩnh, đó thật sự là một mục tiêu rất xa vời.
- Ngươi muốn cáo, ta sẽ giúp ngươi. Nếu ngươi không cáo, bây giờ ta sẽ rời khỏi đây!
Người đeo mặt nạ đứng dậy, thản nhiên nói:
- Tục ngữ nói, đặt mình vào chỗ chết thì mới có đường sống. Xem ra… Ngươi cũng không có giác ngộ như vậy rồi!
Điền Bố Nhân từ giường bước xuống, quỳ rạp xuống đất:
- Ân công, người có thể vượt qua sự canh giữ của nha môn để vào phủ của ta, nhất định là thân thủ phi phàm, ta có một việc muốn cầu xin người, nếu người đồng ý, Điền Bố Nhân sẽ liều cái mạng này đi gõ trống kêu oan, theo chỉ bảo của ân công đi tố cáo bọn cầm thú kia!
- Chuyện gì?
- Ân công hãy giúp ta cứu hai con trai và một nữ nhân… Còn có phu nhân của ta!
Điền Bố Nhân ánh mắt cầu xin:
- Đưa họ đi xa khỏi nơi này, ta sẽ ở lại liều mạng.
Người đeo mặt nạ trầm ngâm một chút:
- Được!
Điền Bố Nhân mừng rỡ, dập đầu nói:
- Đa tạ ân công, Đa tạ ân công!
- Ta sẽ mau chóng sắp xếp cho bọn họ rời khỏi đây.
Người đeo mặt nạ bình tĩnh nói:
- Ngươi chuẩn bị tốt việc tố cáo lên cấp trên… nhớ kỹ, việc kiện lên trên này là do bản thân ngươi quyết định, không có bất cứ kẻ nào đến yêu cầu ngươi làm… Ngươi cũng chưa bao giờ gặp qua ta…!
- Vâng , Vâng, Vâng!
Điền Bố Nhân nghiêm mặt nói:
- Ân công đã cứu mạng ta, còn việc báo thù rửa hận, Điền Bố Nhân ta vô cùng cảm kích, tuyệt đối không bán đứng ân công.
- Ta vốn không sợ ngươi bán đứng ta. Như vậy cũng không có lợi gì cho ngươi.
Người đeo mặt nạ cười lạnh nói:
- Ta có thể cứu người nhà ngươi ra ngoài, tự nhiên cũng có thể giết chết bọn chúng…!
Hắn không nói thêm lời nào, cõng người áo đen đang bất động, lại nhảy ra ngoài cửa sổ, hòa vào trong bóng đêm. Điền Bố Nhân nhìn hắn rời đi, ngồi tê liệt trên đất.
Người đeo mặt nạ cõng người áo đen ra khỏi phòng, tới chỗ không có ai thả người áo đen ra. Người áo đen bất ngờ đứng dậy, thủ thế đánh người đeo mặt nạ, hai người một trước một sau chạy ra khỏi sân, rất nhanh liền bay qua tường phủ , tới một ngõ nhỏ yên tĩnh mới dừng lại bước đi.
- Tiểu Lý, âm thầm bảo vệ Điền Bố Nhân, không cho người khác giết hắn.
Người đeo mặt nạ dặn dò:
- Dặn các huynh đệ tạm thời không được có hành động thiếu suy nghĩ, trinh sát của Địch quốc tạm thời để đám người Đông Hoa Thính đối phó, chúng ta không cần nhúng tay! Tuy nhiên mau chóng an bài cho người nhà Điền Bố Nhân rời khỏi đây… Lúc này, tầm nhìn của những vị đại nhân đó không còn ở Điền phủ nhỏ bé này.
- Vâng, Đại nhân.
Người áo đen cung kính nói.
Rất nhanh, hai bóng người tả hữu tách ra, trong nháy mắt liền biến mất vào bóng đêm, giống như hai âm hồn biến hóa vô hình.
Lúc này, trong phòng chơi cờ tại xuân viện, Hạ Học Chi đang nhã hứng đánh cờ với Từ tiên sinh. Trong ánh mắt bọn họ, vào lúc này không chú ý gì đến chuyện xảy ra ở Điền phủ, cũng không thể nào biết nơi đó đang xảy ra những chuyện quỷ quái gì.
Nửa canh giờ trước, bọn họ nhận được những tin tức rất rõ ràng.
- Hàn Mạc hôm nay không có động tĩnh gì, đã ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.