Quyển 3 - Chương 283: Lão tướng xuất mã
Sa Mạc
15/03/2013
Hàn Mạc vội vàng tiến lên, cung kính thi lễ:
- Vâng, thuộc hạ lúc ấy có mặt ở Nguyệt Quang tự.
Ngạc Thanh Lôn khẽ gật đầu, nói:
- Hôm qua Mộ Dung tham lĩnh đến phủ lão phu nói là cần điều động ba mươi người ra khỏi thành diễn tập thực chiến.Nngươi biết, tuy Ngạc Thanh Lôn ta già yếu, nhưng Báo đột doanh vẫn phải tận trung với thánh thượng, đương nhiên không thể theo lão phu xuống mồ được. Thấy việc diễn tập cũng là việc tốt, lão phu đã chấp thuận.
Hạ Khánh Chi gật đầu nói:
- Lão tướng quân một lòng vì nước, Khánh Chi vàn phân khâm phục.
Ngạc Thanh Lôn trở nên nghiêm túc:
- Thực chiến diễn binh, đã là thực chiến, thì phải có nguy hiểm, có điều… đến ngọn núi cách thành không xa ấy, mà lại có Hắc Kỳ ẩn nấp, thậm chí là một cứ điểm của Hắc Kỳ, thật làm lão phu kinh ngạc quá đỗi.
Hạ Khánh Chi có hơi lúng túng.
Thực ra việc này nói ra cũng có chút dây dưa, theo tình hình thực tế mà nói, điều tra thám thính là việc của Đông hoa thính, thậm chí đến Tây hoa thính cũng không thể tham gia điều tra.
Nhưng cũng có cái khó. Đông hoa thính hay là Tây hoa thính quyền lực cực cao, nhưng lại không phải nha môn của quốc gia, mà là của riêng hoàng đế. Việc hai hoa thính điều tra, không ai có thể can thiệp. Nhưng mà hoa thính nếu không giải quyết, thì cũng không ai có thể trách hoa thính không thi hành chức trách. Ngược lại, Hình bộ là nha môn hình sự chính quy của quốc gia, các cơ quan của hình bộ ban bố khắp cả nước. Hình sự ngoài việc giải quyết các vụ án hình sự, đương nhiên còn phải điều tra hành tung không bình thường của ai đó. Cho nên, về mặt pháp luật mà nói, việc thăm dò gian tế, Hình bộ gánh một phần trách nhiệm.
Có điều đã nhiều năm nay, nước Yến đã quen phái các hoa thính đi xử lí việc các thám tử nước địch. Hình bộ trước giờ không có thực lực ấy, hơn nữa cũng không dám đối đầu với hoa thính. Cho nên việc đến hôm nay, Hình bộ không còn quản lí mật vụ.
Ngạc Thanh Lôn xuất thân binh ngũ, tuổi tác tuy cao, nhưng vẫn còn cứng cáp minh mẫn, đủ uy vũ để thống lĩnh cả một cơ cấu quân binh, làm cho ai nấy đều vừa kính vừa sợ.
- Mô Dung Hạc chết, đương nhiên là phải điều tra rõ, nhưng trong ngôi chùa Nguyệt Quang đó sao lại có Hắc Kỳ mai phục, việc này cũng phải điều tra rõ.
Ngạc Thanh Lôn lại ho, cái uy nghiêm của lão không hề bị những tràng ho làm cho suy giảm, ngược lại lại cho ông lão lưng đã hơi còng này toát lên một khí chất phi thường, đó là cái khí chất tôi luyện trong quân ngũ mấy chục năm trời:
- Đã lập công, vậy thì báo công lên Binh bộ. Nếu có việc gì vướng mắc bên trong, trách nhiệm của nha môn là phải xem xét cho kĩ càng!
Lão tướng quân nói lời này cũng là ra lệnh, Hạ Khánh Chi nghe thấy thì hơi chau mày, Hàn Mạc cũng thấy có hơi bất ngờ.
Ý của Ngạc Thanh Lôn đã rõ, nếu tất cả thuận lợi, có công thì báo công, nên thưởng thì sẽ được thưởng. Nhưng nếu trong vụ án này có gì mờ ám khác, phải truy cứu trách nhiệm, Hình bộ nhất định phải làm rõ nguyên nhân sự xuất hiện của Hắc Kỳ. Cũng có thể nói, Khánh Chi phụ trách vụ án này, nếu không làm hết trách nhiệm thì cũng sẽ bị truy cứu.
Thái độ của Ngạc Thanh Lôn rất có lợi cho Hàn Mạc.
Hàn Mạc không biết vị lão tướng Ngạc Thanh Lôn này thực sự trong lòng đang nghĩ gì, tuy nhiên hắn không hề lo lắng việc Hình bộ sẽ điều tra, nhưng làm thế nào để vượt qua chuyện này an toàn, Hàn Mạc cũng đang suy tính.
Dù sao thì không ai muốn những chuyện lằng nhằng làm nhức đầu.
Hạ Khánh Chi là người đứng đầu Hạ gia, đương nhiên không phải là người tầm thường, mỉm cười nói:
- Lão tướng quân nói phải, có vương pháp treo trên đầu, Hình bộ chúng tôi chẳng phải là sống nhờ vương pháp sao, nhất định sẽ làm hết sức mình. Cái gọi là người trong thì tự nhiên trong, người đục thì… khó mà thoát!
Y là gia chủ của một thế gia, lại là thượng thư của một trong sáu bộ, là một trong các thành viên nội các, thân phận còn cao hơn cả Ngạc Thanh Lôn không ít. Có điều Ngạc Thanh Lôn là lão tướng quân đội, hơn nữa còn nắm trong tay cả Báo đột doanh, là một người có thực quyền, cho nên Hạ Khánh Chi luôn tỏ vẻ kính trọng, ít nhất là trên nét mặt. Nhưng y chắc hẳn không bao giờ vì một hai câu nói của Ngạc Thanh Lôn mà từ bỏ cơ hội làm mưa làm gió này.
Quân sự sinh ra từ chính trị, đến một địa vị một thân phận nào đó, người ta sẽ càng thấm thía câu nói này. Mà thân phận của Ngạc Thanh Lôn đủ để ông thấy rõ cái đạo lí này.
Ông có thể vì lời ích của hoàng tộc, vì lợi ích của nước Yến mà hiến dâng máu của mình, nhưng ông không muốn quân đội của mình trở thành công cụ trong cuộc đấu chính trị. Quân đội có thể hy sinh vì lợi ích của quốc gia, nhưng tuyệt đối không thể là đồ chơi của các chính khách.
Cái suy nghĩ này đã đâm rễ vững chắc trong đầu óc của Ngạc Thanh Lôn.
Mộ Dung Hạc xin ông ký lệnh điều binh, một lệnh điều binh chỉ có ba mươi người. Đối với Mộ Dung Hạc mà nói, đó vốn nắm trong phạm vi quyền hạn của y. Y đích thân đến xin, Ngạc Thanh Lôn không nhìn ra ý đồ bên trong, nhưng có thể cho binh sĩ cơ hội luyện tập thực chiến, đương nhiên không phải là một việc xấu. Thế là cái quân lệnh xem như không có gì quan trọng mà lại bao hàm mối họa lớn đã được ký.
Ngạc Thanh Lôn đương nhiên không thể ngờ được, lệnh điều binh mà Mộ Dung Hạc xin kí, mục đích chỉ để điều động một mình Hàn Mạc. Không có lệnh điều binh, Mộ Dung Hạc có thể điều động bất cứ một người nào trong Báo đột doanh, nhưng không có quyền điều động mỗi Hàn Mạc. Cho nên Mộ Dung Hạc mới cần cái lệnh điều binh danh chính ngôn thuận, chỉ có như thế, mới có thể điều động Hàn Mạc xuất trận.
Nhưng lần diễn tập thực chiến này kết quả lại là Mộ Dung Hạc và Tằng Khánh bị giết, Ngạc Thanh Lôn được tin này, lập tức ngửi thấy mùi nguy hiểm trong đó.
Ông ta hoàn toàn không để ý xem Mộ Dung Hạc đã chết như thế nào, điều ông quan tâm là sau khi Mộ Dung Hạc chết, sẽ có thể lực nào nhân cơ hội làm mưa làm gió ở Báo đột doanh.
Ông quyết không thể để Báo đột doanh chỉ vì cái chết của một hai người mà trở thánh chiến trường của các phe phái chính trị, cho dù người chết là tướng lĩnh cao cấp của Báo đột doanh. Ông không để cho Báo đột doanh vì việc này mà có chút lung lay nào, cho nên ông bất chấp bệnh tật, đêm khuya đến doanh trại, để bảo vệ sự ổn định của Báo đột doanh. Tuy rằng tuổi già sức yếu, nhưng ông tin rằng chỉ cần ông có thể ngồi vững ở Báo đột doanh, không ai dám diễu võ dương ai ở nơi này.
Lời cảnh cáo của ông dành cho Hạ Khánh Chi đương nhiên không phải vì Hàn Mạc, trong lòng ông, Hàn Mạc cũng là thành phần phải đề phòng của Báo đột doanh. Đối với Hàn Mạc và cả tập đoàn Hàn thị sau lưng hắn, trong ông luôn giữ cảnh giác cao độ. Có điều việc ông không để cho Báo đột doanh dợn lên sóng gió, vô tình lại có lợi cho Hàn Mạc, điều này chính ông cũng không ngờ tới.
- Thế Hạ thượng thư cứ từ từ điều tra nhé.
Ngạc Thanh Lôn ho húng hắng, hơi thở cũng trở nên gấp hơn, đã có người mang ghế đến đỡ Ngạc Thanh Lôn ngồi xuống.
- Đem hết các hòm thuốc của lão phu vào trong doanh.
Ngạc Thanh Lôn ngồi trên ghế, nghỉ ngơi một lát, rồi mới nói với các gia đinh đến cùng với mình:
- Lão phu đã lâu không ở lại trong doanh… lần này, lão phu phải ở lại đây rồi!
- Lão gia…!
Gia đinh lo lắng:
- Lão gia vốn thân thể bất an, ở trong doanh này làm sao có thể chữa lành bệnh!
Ngạc Thanh Lôn thản nhiên đáp:
- Còn không mau đi!
Gia đinh nét mặt lo âu, nhưng lại hiểu rõ tính khí của Ngạc Thanh Lôn, lời đã nói ra không bao giờ rút lại. Thở dài một hơi, gia đinh lên ngựa đánh cương, đi về lấy các đồ dùng cá nhân và thuốc men đem đến cho Ngạc Thanh Lôn.
Hạ Khánh Chi thần sắc bình thản, nói:
- Lão tướng quân, ngài… sức khỏe ngài vẫn chưa khá lên, hà tất phải lao lực!
Ngạc Thanh Lôn cũng thản nhiên đáp:
- Thánh thượng giao Báo đột doanh cho lão phu trông quản, lão phu ngày nào chưa xuống núi thì còn kiên trì cho đến phút chót. Ngày thường có tham lĩnh Mộ Dung thay lão phu quản lí việc lớn nhỏ trong doanh, nay thì tham lĩnh Mộ Dung bị hại, lão phu không thể tiếp tục lo hưởng an nhàn rồi!
Trầm giọng gọi:
- Đậu Thiện, Lạc Vĩnh Thủy, Miêu Võ!
Ba tham lĩnh của Báo Đột doanh lần lượt lên trước cung kính đáp:
- Có thuộc hạ!
- Các người về đội của mình, chỉnh đốn thuộc hạ, tất cả như thường lệ, canh tư xuất thao, canh sáu dùng cơm. Trong doanh có kẻ nào lén lút bàn tán về việc này, quân côn năm mươi gậy, tuyệt đối không nương tay.
Ngạc Thanh Lôn trầm giọng dặn dò.
- Tuân lệnh!
Ba đại hộ quân lĩnh tiếp lệnh, lập tức lui ra đi về đội.
- Tiếu Mộc.
- Có thuộc hạ!
Ngạc Thanh Lôn nhìn Tiếu Mộc trước mặt, đây là hữu hộ quân úy của đội kỵ binh, hỏi:
- Thi Liên Vân ở đâu ?
- Mộ Dung đại nhân có nói Thi hộ quân úy xuất thành làm việc quân, cụ thể đã đi đâu, thuộc hạ không biết.
Tiếu Mộc cung kính trả lời.
Ngạc Thanh Lôn chau mày, dặn dò:
- Nếu là thế, việc thao luyện của đội kỵ binh tạm thời do ngươi phụ trách. Phái người đi tìm tin tức của Thi Liên Vân, lệnh cho lập tức về doanh, không được sai sót gì.
Dừng lại một lát, lại nói tiếp:
- Từ hôm nay, ngoài tướng sĩ của bổn doanh ra, không có chỉ ý của thánh thượng hoặc thủ lệnh của bổn tướng, bất kì người nào cũng không được vào doanh.
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Hàn Mạc đứng bên nghe thế, trong lòng thầm nghĩ:
- Thi Liên Vân vẫn đang nằm ở Tây hoa thính, hắn không bò dậy được, cứ cho là được các người tìm ra thì cũng không về doanh được.
Ngạc Thanh Lôn truyền lệnh một hồi, trên mặt Hạ Khánh Chi có chút bất an, vẫn cố gắng giữ nụ cười hòa nhã nói:
- Lão tướng quân, người bên Hình bộ nếu phải vào doanh làm việc…
Ngạc Thanh Lôn đã nói:
- Thi thể Mộ Dung Hạc ngài có thể mang về Hình bộ, các tướng sĩ của Báo đột doanh có mặt tại hiện trường lúc ấy, bây giờ Hình bộ cũng có thể đem họ về dò hỏi… dò hỏi, chứ không phải là tra hỏi. Hạ đại nhân là cao thủ hình sự, ta nghĩ việc này sẽ có kết quả nhanh thôi!
Ho một hồi, ông tiếp tục:
- Lần này ai đã lập công, đều được luận công ban thưởng. Mộ Dung Hạc liều chết giết giặc, ta sẽ bẩm báo rõ rằng với thánh thượng ban phong thưởng xứng đáng.
Hạ Khánh Chi mỉm cười, quay lưng dặn dò:
- Lập tức phái người đến Nguyệt Quang tự xem xét hiện trường!
Rồi đi đến bên Hàn Mạc, mỉm cười nói:
- Hàn đại nhân, phiền ngài theo tôi đến Hình bộ một chuyến, kể lại tình hình lúc đó, để tôi còn biết phải ban phưởng cho ngài thế nào chứ.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Không phải Hàn Mạc không muốn đi theo ngài, chỉ là… Hàn Mạc có đang có trọng trách, bây giờ e không đi được .
Hạ Khánh Chi nhíu mày:
- Trọng trách?
Nhìn Ngạc Kinh Lôn, mới nói:
- Có Ngạc lão tướng quân ở đây chủ quản, Hàn đại nhân còn phải lo trọng trách gì nữa?
Hàn Mạc mỉm cười:
- Hạ đại nhân quên rồi sao, hồ Vụ Thủy bên đó có nhiều việc đang đợi ta.
Hai chân mày của Hạ Khánh Chi càng nhăn khít lại.
- Hạ đại nhân, đầu đuôi sự việc, đô thống Vi Ly của đội kỵ binh biết rất rõ.
Hàn Mạc nói tiếp:
- Ta nghĩ Vi đô thống kể lại sẽ rõ ràng hơn cả ta, bởi vì từ đâu đến cuối, Vi đô thống luôn ở bên Mộ Dung đại nhân.
Hạ Khánh Chi nhìn Vi Ly một cái, cánh tay của Vi Ly đang băng bó, ông ta trầm ngâm một lát rồi nói:
- Hàn đại nhân, xin cho nói riêng một chút.
Hàn Mạc và Hạ Khánh Chi đi sang một bên. Hạ Khánh Chi mới tỏ bộ chân tình nói với Hàn Mạc:
- Hàn thiếu gia à, thật ra việc này đơn giản vô cùng, ta cũng không muốn phải hao phí quá nhiều sức lực vào việc này. Nhưng thiếu gia cũng biết đấy, việc này dính líu đến bọn giặc nước Ngụy, bên Hình bộ chúng ta phải hỏi thêm vài điều. Chỉ có Vi Ly theo ta về Hình bộ, cũng được thôi. Nhưng ta lo …
Ông ta nói nhỏ:
- Nếu khẩu cung của Vi Ly có gì sai sót, cướp mất công lao của thiếu gia, thế thật không thỏa đáng !
Hàn Mạc nghe Hạ Khánh Chi nói, cũng nhỏ tiếng đáp:
- Hạ đại nhân, thật ra ta không chịu đến hình bộ, một là vì bên ấy đang có việc gấp; hai là… ông cũng biết rồi, ta và Mộ Dung đại nhân vốn có chút hiểu lầm, một khi vào Hình bộ, ngộ nhỡ có kẻ ác ý nghĩ rằng ta có liên quan đến cái chết của Mộ Dung đại nhân… thế thì oan ức quá, ta không chịu nổi đâu
- Vâng, thuộc hạ lúc ấy có mặt ở Nguyệt Quang tự.
Ngạc Thanh Lôn khẽ gật đầu, nói:
- Hôm qua Mộ Dung tham lĩnh đến phủ lão phu nói là cần điều động ba mươi người ra khỏi thành diễn tập thực chiến.Nngươi biết, tuy Ngạc Thanh Lôn ta già yếu, nhưng Báo đột doanh vẫn phải tận trung với thánh thượng, đương nhiên không thể theo lão phu xuống mồ được. Thấy việc diễn tập cũng là việc tốt, lão phu đã chấp thuận.
Hạ Khánh Chi gật đầu nói:
- Lão tướng quân một lòng vì nước, Khánh Chi vàn phân khâm phục.
Ngạc Thanh Lôn trở nên nghiêm túc:
- Thực chiến diễn binh, đã là thực chiến, thì phải có nguy hiểm, có điều… đến ngọn núi cách thành không xa ấy, mà lại có Hắc Kỳ ẩn nấp, thậm chí là một cứ điểm của Hắc Kỳ, thật làm lão phu kinh ngạc quá đỗi.
Hạ Khánh Chi có hơi lúng túng.
Thực ra việc này nói ra cũng có chút dây dưa, theo tình hình thực tế mà nói, điều tra thám thính là việc của Đông hoa thính, thậm chí đến Tây hoa thính cũng không thể tham gia điều tra.
Nhưng cũng có cái khó. Đông hoa thính hay là Tây hoa thính quyền lực cực cao, nhưng lại không phải nha môn của quốc gia, mà là của riêng hoàng đế. Việc hai hoa thính điều tra, không ai có thể can thiệp. Nhưng mà hoa thính nếu không giải quyết, thì cũng không ai có thể trách hoa thính không thi hành chức trách. Ngược lại, Hình bộ là nha môn hình sự chính quy của quốc gia, các cơ quan của hình bộ ban bố khắp cả nước. Hình sự ngoài việc giải quyết các vụ án hình sự, đương nhiên còn phải điều tra hành tung không bình thường của ai đó. Cho nên, về mặt pháp luật mà nói, việc thăm dò gian tế, Hình bộ gánh một phần trách nhiệm.
Có điều đã nhiều năm nay, nước Yến đã quen phái các hoa thính đi xử lí việc các thám tử nước địch. Hình bộ trước giờ không có thực lực ấy, hơn nữa cũng không dám đối đầu với hoa thính. Cho nên việc đến hôm nay, Hình bộ không còn quản lí mật vụ.
Ngạc Thanh Lôn xuất thân binh ngũ, tuổi tác tuy cao, nhưng vẫn còn cứng cáp minh mẫn, đủ uy vũ để thống lĩnh cả một cơ cấu quân binh, làm cho ai nấy đều vừa kính vừa sợ.
- Mô Dung Hạc chết, đương nhiên là phải điều tra rõ, nhưng trong ngôi chùa Nguyệt Quang đó sao lại có Hắc Kỳ mai phục, việc này cũng phải điều tra rõ.
Ngạc Thanh Lôn lại ho, cái uy nghiêm của lão không hề bị những tràng ho làm cho suy giảm, ngược lại lại cho ông lão lưng đã hơi còng này toát lên một khí chất phi thường, đó là cái khí chất tôi luyện trong quân ngũ mấy chục năm trời:
- Đã lập công, vậy thì báo công lên Binh bộ. Nếu có việc gì vướng mắc bên trong, trách nhiệm của nha môn là phải xem xét cho kĩ càng!
Lão tướng quân nói lời này cũng là ra lệnh, Hạ Khánh Chi nghe thấy thì hơi chau mày, Hàn Mạc cũng thấy có hơi bất ngờ.
Ý của Ngạc Thanh Lôn đã rõ, nếu tất cả thuận lợi, có công thì báo công, nên thưởng thì sẽ được thưởng. Nhưng nếu trong vụ án này có gì mờ ám khác, phải truy cứu trách nhiệm, Hình bộ nhất định phải làm rõ nguyên nhân sự xuất hiện của Hắc Kỳ. Cũng có thể nói, Khánh Chi phụ trách vụ án này, nếu không làm hết trách nhiệm thì cũng sẽ bị truy cứu.
Thái độ của Ngạc Thanh Lôn rất có lợi cho Hàn Mạc.
Hàn Mạc không biết vị lão tướng Ngạc Thanh Lôn này thực sự trong lòng đang nghĩ gì, tuy nhiên hắn không hề lo lắng việc Hình bộ sẽ điều tra, nhưng làm thế nào để vượt qua chuyện này an toàn, Hàn Mạc cũng đang suy tính.
Dù sao thì không ai muốn những chuyện lằng nhằng làm nhức đầu.
Hạ Khánh Chi là người đứng đầu Hạ gia, đương nhiên không phải là người tầm thường, mỉm cười nói:
- Lão tướng quân nói phải, có vương pháp treo trên đầu, Hình bộ chúng tôi chẳng phải là sống nhờ vương pháp sao, nhất định sẽ làm hết sức mình. Cái gọi là người trong thì tự nhiên trong, người đục thì… khó mà thoát!
Y là gia chủ của một thế gia, lại là thượng thư của một trong sáu bộ, là một trong các thành viên nội các, thân phận còn cao hơn cả Ngạc Thanh Lôn không ít. Có điều Ngạc Thanh Lôn là lão tướng quân đội, hơn nữa còn nắm trong tay cả Báo đột doanh, là một người có thực quyền, cho nên Hạ Khánh Chi luôn tỏ vẻ kính trọng, ít nhất là trên nét mặt. Nhưng y chắc hẳn không bao giờ vì một hai câu nói của Ngạc Thanh Lôn mà từ bỏ cơ hội làm mưa làm gió này.
Quân sự sinh ra từ chính trị, đến một địa vị một thân phận nào đó, người ta sẽ càng thấm thía câu nói này. Mà thân phận của Ngạc Thanh Lôn đủ để ông thấy rõ cái đạo lí này.
Ông có thể vì lời ích của hoàng tộc, vì lợi ích của nước Yến mà hiến dâng máu của mình, nhưng ông không muốn quân đội của mình trở thành công cụ trong cuộc đấu chính trị. Quân đội có thể hy sinh vì lợi ích của quốc gia, nhưng tuyệt đối không thể là đồ chơi của các chính khách.
Cái suy nghĩ này đã đâm rễ vững chắc trong đầu óc của Ngạc Thanh Lôn.
Mộ Dung Hạc xin ông ký lệnh điều binh, một lệnh điều binh chỉ có ba mươi người. Đối với Mộ Dung Hạc mà nói, đó vốn nắm trong phạm vi quyền hạn của y. Y đích thân đến xin, Ngạc Thanh Lôn không nhìn ra ý đồ bên trong, nhưng có thể cho binh sĩ cơ hội luyện tập thực chiến, đương nhiên không phải là một việc xấu. Thế là cái quân lệnh xem như không có gì quan trọng mà lại bao hàm mối họa lớn đã được ký.
Ngạc Thanh Lôn đương nhiên không thể ngờ được, lệnh điều binh mà Mộ Dung Hạc xin kí, mục đích chỉ để điều động một mình Hàn Mạc. Không có lệnh điều binh, Mộ Dung Hạc có thể điều động bất cứ một người nào trong Báo đột doanh, nhưng không có quyền điều động mỗi Hàn Mạc. Cho nên Mộ Dung Hạc mới cần cái lệnh điều binh danh chính ngôn thuận, chỉ có như thế, mới có thể điều động Hàn Mạc xuất trận.
Nhưng lần diễn tập thực chiến này kết quả lại là Mộ Dung Hạc và Tằng Khánh bị giết, Ngạc Thanh Lôn được tin này, lập tức ngửi thấy mùi nguy hiểm trong đó.
Ông ta hoàn toàn không để ý xem Mộ Dung Hạc đã chết như thế nào, điều ông quan tâm là sau khi Mộ Dung Hạc chết, sẽ có thể lực nào nhân cơ hội làm mưa làm gió ở Báo đột doanh.
Ông quyết không thể để Báo đột doanh chỉ vì cái chết của một hai người mà trở thánh chiến trường của các phe phái chính trị, cho dù người chết là tướng lĩnh cao cấp của Báo đột doanh. Ông không để cho Báo đột doanh vì việc này mà có chút lung lay nào, cho nên ông bất chấp bệnh tật, đêm khuya đến doanh trại, để bảo vệ sự ổn định của Báo đột doanh. Tuy rằng tuổi già sức yếu, nhưng ông tin rằng chỉ cần ông có thể ngồi vững ở Báo đột doanh, không ai dám diễu võ dương ai ở nơi này.
Lời cảnh cáo của ông dành cho Hạ Khánh Chi đương nhiên không phải vì Hàn Mạc, trong lòng ông, Hàn Mạc cũng là thành phần phải đề phòng của Báo đột doanh. Đối với Hàn Mạc và cả tập đoàn Hàn thị sau lưng hắn, trong ông luôn giữ cảnh giác cao độ. Có điều việc ông không để cho Báo đột doanh dợn lên sóng gió, vô tình lại có lợi cho Hàn Mạc, điều này chính ông cũng không ngờ tới.
- Thế Hạ thượng thư cứ từ từ điều tra nhé.
Ngạc Thanh Lôn ho húng hắng, hơi thở cũng trở nên gấp hơn, đã có người mang ghế đến đỡ Ngạc Thanh Lôn ngồi xuống.
- Đem hết các hòm thuốc của lão phu vào trong doanh.
Ngạc Thanh Lôn ngồi trên ghế, nghỉ ngơi một lát, rồi mới nói với các gia đinh đến cùng với mình:
- Lão phu đã lâu không ở lại trong doanh… lần này, lão phu phải ở lại đây rồi!
- Lão gia…!
Gia đinh lo lắng:
- Lão gia vốn thân thể bất an, ở trong doanh này làm sao có thể chữa lành bệnh!
Ngạc Thanh Lôn thản nhiên đáp:
- Còn không mau đi!
Gia đinh nét mặt lo âu, nhưng lại hiểu rõ tính khí của Ngạc Thanh Lôn, lời đã nói ra không bao giờ rút lại. Thở dài một hơi, gia đinh lên ngựa đánh cương, đi về lấy các đồ dùng cá nhân và thuốc men đem đến cho Ngạc Thanh Lôn.
Hạ Khánh Chi thần sắc bình thản, nói:
- Lão tướng quân, ngài… sức khỏe ngài vẫn chưa khá lên, hà tất phải lao lực!
Ngạc Thanh Lôn cũng thản nhiên đáp:
- Thánh thượng giao Báo đột doanh cho lão phu trông quản, lão phu ngày nào chưa xuống núi thì còn kiên trì cho đến phút chót. Ngày thường có tham lĩnh Mộ Dung thay lão phu quản lí việc lớn nhỏ trong doanh, nay thì tham lĩnh Mộ Dung bị hại, lão phu không thể tiếp tục lo hưởng an nhàn rồi!
Trầm giọng gọi:
- Đậu Thiện, Lạc Vĩnh Thủy, Miêu Võ!
Ba tham lĩnh của Báo Đột doanh lần lượt lên trước cung kính đáp:
- Có thuộc hạ!
- Các người về đội của mình, chỉnh đốn thuộc hạ, tất cả như thường lệ, canh tư xuất thao, canh sáu dùng cơm. Trong doanh có kẻ nào lén lút bàn tán về việc này, quân côn năm mươi gậy, tuyệt đối không nương tay.
Ngạc Thanh Lôn trầm giọng dặn dò.
- Tuân lệnh!
Ba đại hộ quân lĩnh tiếp lệnh, lập tức lui ra đi về đội.
- Tiếu Mộc.
- Có thuộc hạ!
Ngạc Thanh Lôn nhìn Tiếu Mộc trước mặt, đây là hữu hộ quân úy của đội kỵ binh, hỏi:
- Thi Liên Vân ở đâu ?
- Mộ Dung đại nhân có nói Thi hộ quân úy xuất thành làm việc quân, cụ thể đã đi đâu, thuộc hạ không biết.
Tiếu Mộc cung kính trả lời.
Ngạc Thanh Lôn chau mày, dặn dò:
- Nếu là thế, việc thao luyện của đội kỵ binh tạm thời do ngươi phụ trách. Phái người đi tìm tin tức của Thi Liên Vân, lệnh cho lập tức về doanh, không được sai sót gì.
Dừng lại một lát, lại nói tiếp:
- Từ hôm nay, ngoài tướng sĩ của bổn doanh ra, không có chỉ ý của thánh thượng hoặc thủ lệnh của bổn tướng, bất kì người nào cũng không được vào doanh.
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Hàn Mạc đứng bên nghe thế, trong lòng thầm nghĩ:
- Thi Liên Vân vẫn đang nằm ở Tây hoa thính, hắn không bò dậy được, cứ cho là được các người tìm ra thì cũng không về doanh được.
Ngạc Thanh Lôn truyền lệnh một hồi, trên mặt Hạ Khánh Chi có chút bất an, vẫn cố gắng giữ nụ cười hòa nhã nói:
- Lão tướng quân, người bên Hình bộ nếu phải vào doanh làm việc…
Ngạc Thanh Lôn đã nói:
- Thi thể Mộ Dung Hạc ngài có thể mang về Hình bộ, các tướng sĩ của Báo đột doanh có mặt tại hiện trường lúc ấy, bây giờ Hình bộ cũng có thể đem họ về dò hỏi… dò hỏi, chứ không phải là tra hỏi. Hạ đại nhân là cao thủ hình sự, ta nghĩ việc này sẽ có kết quả nhanh thôi!
Ho một hồi, ông tiếp tục:
- Lần này ai đã lập công, đều được luận công ban thưởng. Mộ Dung Hạc liều chết giết giặc, ta sẽ bẩm báo rõ rằng với thánh thượng ban phong thưởng xứng đáng.
Hạ Khánh Chi mỉm cười, quay lưng dặn dò:
- Lập tức phái người đến Nguyệt Quang tự xem xét hiện trường!
Rồi đi đến bên Hàn Mạc, mỉm cười nói:
- Hàn đại nhân, phiền ngài theo tôi đến Hình bộ một chuyến, kể lại tình hình lúc đó, để tôi còn biết phải ban phưởng cho ngài thế nào chứ.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Không phải Hàn Mạc không muốn đi theo ngài, chỉ là… Hàn Mạc có đang có trọng trách, bây giờ e không đi được .
Hạ Khánh Chi nhíu mày:
- Trọng trách?
Nhìn Ngạc Kinh Lôn, mới nói:
- Có Ngạc lão tướng quân ở đây chủ quản, Hàn đại nhân còn phải lo trọng trách gì nữa?
Hàn Mạc mỉm cười:
- Hạ đại nhân quên rồi sao, hồ Vụ Thủy bên đó có nhiều việc đang đợi ta.
Hai chân mày của Hạ Khánh Chi càng nhăn khít lại.
- Hạ đại nhân, đầu đuôi sự việc, đô thống Vi Ly của đội kỵ binh biết rất rõ.
Hàn Mạc nói tiếp:
- Ta nghĩ Vi đô thống kể lại sẽ rõ ràng hơn cả ta, bởi vì từ đâu đến cuối, Vi đô thống luôn ở bên Mộ Dung đại nhân.
Hạ Khánh Chi nhìn Vi Ly một cái, cánh tay của Vi Ly đang băng bó, ông ta trầm ngâm một lát rồi nói:
- Hàn đại nhân, xin cho nói riêng một chút.
Hàn Mạc và Hạ Khánh Chi đi sang một bên. Hạ Khánh Chi mới tỏ bộ chân tình nói với Hàn Mạc:
- Hàn thiếu gia à, thật ra việc này đơn giản vô cùng, ta cũng không muốn phải hao phí quá nhiều sức lực vào việc này. Nhưng thiếu gia cũng biết đấy, việc này dính líu đến bọn giặc nước Ngụy, bên Hình bộ chúng ta phải hỏi thêm vài điều. Chỉ có Vi Ly theo ta về Hình bộ, cũng được thôi. Nhưng ta lo …
Ông ta nói nhỏ:
- Nếu khẩu cung của Vi Ly có gì sai sót, cướp mất công lao của thiếu gia, thế thật không thỏa đáng !
Hàn Mạc nghe Hạ Khánh Chi nói, cũng nhỏ tiếng đáp:
- Hạ đại nhân, thật ra ta không chịu đến hình bộ, một là vì bên ấy đang có việc gấp; hai là… ông cũng biết rồi, ta và Mộ Dung đại nhân vốn có chút hiểu lầm, một khi vào Hình bộ, ngộ nhỡ có kẻ ác ý nghĩ rằng ta có liên quan đến cái chết của Mộ Dung đại nhân… thế thì oan ức quá, ta không chịu nổi đâu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.