Quyển 5 - Chương 546: Lợi khí ngàn vàng
Sa Mạc
15/03/2013
Thịt cách thủy trong nồi đất đã mềm, một đôi anh em kết nghĩa khác họ tuổi rất không hợp, rất nhanh liền uống cạn rượu trong đàn, rượu đông trùng hạ thảo mới lại dâng lên.
- Tiểu Thủy, đệ chỉ cần ở đây nghỉ ngơi ba năm ngày, chân không bước ra khỏi nhà, chuyện khác giao cho ta xử lý là được.
Sau khi Quan Mộ kết nghĩa kim lan với Hàn Mạc, tâm tình tốt, cười nói:
- Đệ không bỏ đi, hoài nghi của người Phong đối với chúng ta cũng giảm xuống rất thấp… Ít nhất bọn họ sẽ không nghĩ tới, bằng lực lượng một người, đệ có thể cứu một phạm nhân được trông coi nghiêm trong thành Thần Sơn ra.
Lão dừng một chút, thản nhiên cười nói:
- Dù có người hoài nghi, cũng không có người dám thật sự nói toạc chuyện này ra ngoài… !
Hàn Mạc nhíu mày:
- Không dám nói toạc?
Quan Mộ thấp giọng cười nói:
- Đệ ngẫm lại xem, người đệ cứu ra, ở trong Thánh Đàn, còn có trọng binh canh gác, nói khoa trương một chút, cho dù mang một con ruồi từ nơi đó ra cũng rất khó, huống chi là cứu một người ra. Đệ thi triển diệu kế, treo đầu dê bán thịt chó đưa người nọ ra, trong mắt người ta là chuyện không thể tin nổi, nhưng đối với các hộ vệ mà nói là chuyện trời long đất lở. Vô số ánh mắt đều nhìn chằm chằm nơi đó, lại bị người cứu tù phạm ra dưới mí mắt bọn họ… Nếu đệ là hộ vệ nơi đó, có nguyện ý thừa nhận tù phạm bị người ta cứu đi hay không?
Hàn Mạc nheo mắt lại, như thoáng suy nghĩ, rất nhanh, khóe miệng lộ ra nụ cười.
- Nhục nhã như thế, cho dù bị người cứu hay không, người Phong đều không dám nói toạc ra.
Quan Mộ khẽ cười nói:
- Một khi việc này lan truyền ra, thể diện Phong Quốc hoàn toàn mất hết. Đường đường tinh nhuệ Phong Quốc, trong Thánh Đàn Phong Quốc, ngay cả một tù nhân cũng không trông được, chuyện này ngay bọn họ cũng xấu hổ nhắc tới, đừng nói tới chuyện để người ngoài biết, cho nên… Dù bọn họ phát hiện tù phạm mất tích, cũng không dám gióng trống khua chiêng mà điều tra khắp nơi, đơn giản là âm thầm điều tra mà thôi… Hơn nữa theo ta xem, đám thủ vệ kia chắc chắn sẽ cực lực gạt đi tội thủ hộ không chu toàn, chỉ sợ còn đưa ra một số lý do để bọn họ thoát tội… !
Hàn Mạc rõ ràng mấu chốt trong đó, mỉm cười gật đầu nói:
- Không sai, việc này bọn họ quả thật không dám nói năng tùy tiện. Đến lúc đó nếu làm không tốt, ngay cả chuyện Xà Thần mất tích cũng sẽ lan truyền ra ngoài, hậu quả càng không ổn. Nếu người Phong biết đám người thành Thần Sơn kia ngay cả Xà Thần cũng không bảo vệ được… Chỉ sợ Thác Đồ Phong kia sẽ lăn xuống ghế Tù trưởng rồi!
Quan Mộ mỉm cười nói:
- Nói cho cùng, dù người Phong biết đệ ở trong Thánh Đàn lúc chuyện xảy ra, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không tin chuyện tình này do ngươi làm. Ta nghĩ bọn họ thà tin tưởng là thần linh hiện ra mang tù phạm đi, cũng sẽ không tin tưởng đệ dùng lực một người cứu tù phạm ra… !
Lão lắc đầu, cười khổ thở dài:
- Nói thật, ngay cả ta, tới giờ cũng khó tin đệ lập kế cứu tù phạm ra… Nếu không phải hiểu rõ việc này, chỉ nghe người khác nói, ta cũng tuyệt đối không tin. Một mình vào đầm rồng hang hổ, kéo léo thi triển diệu kế… Tiểu Thủy, lúc mới gặp đệ, lão phu cũng hiểu được đệ có vài phần thủ đoạn, nhưng thủ đoạn lớn thế này… Cho dù thế nào lão phu cũng không thể tưởng được, hậu sinh khả úy, lời này thật không lừa người!
Lão chăm chú nhìn Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Tuy rằng như vậy, nhưng nếu lần này đệ không lưu lại, cho dù bọn họ không tin việc này do đệ làm ra, nhưng chắc chắn sẽ chú ý tới hiệu buôn chúng ta… Bị người Phong nhìn chằm chằm, đó là một chuyện rất phiền toái. Nhưng hiện giờ đệ lưu lại, người Phong sẽ càng không tin chuyện này do đệ làm, ta chỉ cần dùng chút bạc đút lót, nghĩ tới có thể né qua tình thế này… !
Hàn Mạc buông vò rượu chắp tay nói:
- Hết thảy làm phiền Đại chưởng quỹ!
Quan Mộ giả bộ trầm mặt nói:
- Đệ gọi ta cái gì?
- Hết thảy làm phiền đại ca!
Hàn Mạc cung kính nói, trong lòng dở khóc dở cười, cảm thấy gọi lão già này là “đại ca” thật sự có chút chẳng ra gì cả.
Lúc này Quan Mộ mới cười rộ lên.
Hàn Mạc hơi trầm ngâm, liếc Quan Mộ một cái, mới thấp giọng nói:
- Đại ca, hiện giờ tiểu đệ có một chuyện muốn hỏi thăm đại ca… !
- Cứ nói đừng ngại!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Đại ca có biết Phong xảo nỗ?
Mắt Quan Mộ lóe sáng, khóe miệng lộ ra nụ cười, chăm chú nhìn Hàn Mạc nói:
- Phong xảo nỗ được cho là lợi khí đương thời, do Phong Quốc sản xuất… !
Lão dừng một chút, mới cười hỏi:
- Khi nào Tiểu Thủy cảm thấy hứng thú với Phong xảo nỗ vậy?
Hàn Mạc nói:
- Không dối gạt đại ca, Phong xảo nỗ này, ta đã thấy qua từ sớm. Ngạc nhiên thán phục uy lực của nó, lại rất muốn biết chân tướng của nó.
Quan Mộ khẽ gật đầu, nâng bình rượu, uống một ngụm với Hàn Mạc, mới chậm rãi nói:
- Phong xảo nỗ là vũ khí mới xuất hiện hai năm trước, nguồn gốc từ Hắc Mộc trại… !
Hàn Mạc nghe vậy nhíu mày, hiện giờ biết rõ Hắc Mộc trại là quê quán của Hắc Mộc Địch, hóa ra Phong xảo nỗ là xuất phát từ đất của Hắc Mộc Địch.
- Tình huống cụ thể như thế nào, ta thật sự cũng không quá rõ ràng. Chỉ nghe người ta nói, Hắc Mộc trại có một nghệ nhân, si mê tiễn nỏ, không nghĩ tới cơ duyên trùng hợp, hắn nghiên cứu chế tạo ra Phong xảo nỗ.
Quan Mỗ chậm rãi nói:
- Phong xảo nỗ kia vừa ra, uy lực kinh người, dùng nó để săn mồi, xạ thuật không cần quá giỏi, cũng có thể thắng lợi trở về, lúc này khiến người Phong vui vẻ một phen.
Hàn Mạc buông bình rượu, nhìn Quan Mộ, cẩn thận nghe.
Quan Mộ thở dài nói:
- Chẳng qua thế gian này quả thật không có chuyện gì hoàn mỹ. Uy lực của Phong xảo nỗ kinh người, người quá trình chế tác cực kỳ phức tạp, hơn nữa… theo ta được biết, ống trúc bên trong Phong xảo nỗ, phải bố trí một loại Xà Liễu Đằng vào, nếu không sẽ không bắn ra tên. Mà Xà Liễu Đằng chỉ Phong Quốc mới có, chẳng qua Phong Quốc cây cỏ như mây, nhiều loại kỳ hoa dị thảo, nhưng loại Xà Liễu Đằng này lại cực kỳ thưa thớt, hơn nữa rất khó sống… Quá trình chế tác Phong xảo nỗ phức tạp, tuy rằng hiện giờ Phong Quốc huấn luyện ra không ít nghệ nhân chế tác, nhưng muốn chế thành công một cái, lại thường phải trả giá nguyên liệu vài cái… !
Hàn Mạc nhíu mày, hiển nhiên nghe hơi không hiểu.
Quan Mộ vươn một bàn tay, nghiêm mặt nói:
- Nói cách khác, nghệ nhân chế tác tốt nhất, chế tạo ra năm cái Phong xảo nỗ, cuối cùng chỉ có một chiếc qua cửa, bốn chiếc còn lại là lãng phí, gậy trúc lãng phí cũng không sao, quan trọng là Phong xảo nỗ chế tác thất bại, vậy thì Xà Liễu Đằng bên trong cũng bị hỏng, không thể dùng lại… Tiểu Thủy, ngươi suy nghĩ một chút, vũ khí như vậy, có phải rất khó được hay không?
Hàn Mạc hơi vuốt cằm, tuy rằng hắn cũng cảm thấy Phong xảo nỗ không dễ dàng chế tạo ra như vậy, nhưng khó khăn như thế, vẫn vượt qua dự kiến của hắn.
Quan Mộ chợt cười nói:
- Cũng may loại vũ khí như vậy không thể chế tạo hàng loại, nếu không người Phong chỉ bằng Phong xảo nỗ này, có thể đánh ra Phong Quốc, công thành cướp đất. Loại vũ khí này đưa lên chiến trường, sắc bén phi phàm, rất khó ngăn cản!
Hàn Mạc vuốt cằm nói:
- Ý đại ca là, Phong xảo nỗ này… Cho dù ở Phong Quốc, cũng không có nhiều?
Quan Mộ gật đầu nói:
- Không sai. Loại vũ khí này tính sát thương quá lớn, thành Thần Sơn cũng từng phát mệnh lệnh, cấm người bình thường sử dụng. Hiện giờ chỉ có các Phong Dũng Sĩ thành Thần Sơn có thể quang minh chính đại sử dụng loại vũ khí này… Đương nhiên, Hắc Xà Chúng và Bạch Xà Chúng cũng đều trang bị vũ khí như vậy, ngoài bọn họ ra, cho dù thổ quan các trại lớn… Ồ, cũng chỉ có hộ vệ bên người gia chủ các Trại lớn mới có thể trang bị vũ khí này… !
- Nói như vậy, chẳng phải… trong dân gian không có Phong xảo nỗ lưu thông?
Quan Mộ cười nói:
- Phía triều đình cấm, ít nhất ngoài sáng, không cho phép bình dân sử dụng Phong xảo nỗ. Nhưng quý tộc Phong Quốc, ít nhiều cũng có tư tàng, số lượng không nhiều lắm mà thôi!
Lão vuốt râu cười nói:
- Tuy số lượng Phong xảo nỗ này rất ít, nhưng uy lực lại rất lớn, cho dù ở Phong Quốc, cũng có giá trị xa xỉ, đừng nói tới chuyện buôn bán ra ngoài Phong Quốc.
- Một kiện Phong xảo nỗ, có giá trị bao nhiêu bạc?
- Cũng không phải ta có ý khuếch đại, hiện giờ Phong xảo nỗ có tiền cũng không mua được.
Quan Mộ thấp giọng nói:
- Không ít người muốn mua, cũng không có chỗ mà mua, hiện giờ một kiện Phong xảo nỗ, không có 50 lạng bạc, nhất định không mua được… Chẳng qua dù có ra giá này, cũng chưa chắc có thể mua được!
Hàn Mạc há to miệng.
50 lạng bạc đối với Hàn Mạc mà nói chẳng qua là một bữa ăn sáng, nhưng nếu tính theo giá trị bình thường, một binh khí loại tên nỏ muốn bán được cái giá như vậy, quả thực khiến người nghe kinh sợ.
Mười lạng bạc, cũng đủ chi phí một năm của một nhà ba miệng, có thể chống được tiêu dùng một năm của ba tới năm hộ gia đình, nói cách khác, giá trị của Phong xảo nỗ, cũng đủ hơn mười miệng ăn sống một năm.
Đây đương nhiên là giá cả rất khủng bố, nói nó là vũ khí, không bằng nói là vật xa xỉ.
Theo Hàn Mạc biết, tên nỏ sử dụng trong Ngự lâm quân, một kiện chẳng qua khoảng mười lăm lượng bạc, tên nỏ kia đã xem như vũ khí thượng đẳng trong Ngự lâm quân, cung một thạch bình thường, chẳng qua chỉ năm lạng bạc mà thôi.
Phong xảo nỗ này, quả thật là binh khí quý tộc.
Hiện giờ nghĩ tới, mình lấy được một trăm kiện Phong xảo nỗ trong Bát Quái Khốn ở Nghi Xuân, thật sự là thu hoạch cầu cũng không được.
Thấy Hàn Mạc trầm ngâm, dường như Quan Mộ đoán được tâm tư của hắn, khẽ mỉm cười nói:
- Tiểu Thủy, có phải… đệ muốn lấy một số Phong xảo nỗ hay không?
Hàn Mạc cười ha ha, cũng không nói.
- Ai không muốn vũ khí này?
Quan Mộ thở dài:
- Chẳng qua Phong Quốc xưa nay ít kết giao với các quốc gia khác, vũ khí như Phong xảo nỗ, cũng không nhiều người của các quốc gia khác biết đến. Có biết đến, hiểu được vũ khí như vậy rất hiếm thấy, sẽ càng không để lộ… Nghĩ tới cũng có người nước khác tới đây mua, nhưng nếu không có phương pháp, có mang theo lượng bạc lớn tới, ngay cả một kiện cũng cầu không được.
Lão dừng một chút, nhìn Hàn Mạc, mới nhấc bầu rượu một lần nữa, cụng với Hàn Mạc, ngửa đầu uống một ngụm, tiếp tục nói:
- Thật ra ta cũng không cần giấu diếm ngươi, sau khi Phong Xảo nỏ này nghiên cứu chế tạo ra, ta cũng rất hứng thú, tuy rằng thưa thớt, cũng may ta ở Phong Quốc lâu năm, có chút phương pháp… !
Hàn Mạc bừng tỉnh đại ngộ:
- Đại ca… vẫn âm thầm mua loại vũ khí này cho nước Khánh?
Quan Mộ vuốt râu cười nói:
- Cũng không phải… Nói rõ ràng một chút, đó là mua binh khí cho Quan gia nhà ta.
Hàn Mạc hơi nhíu mày, nhưng không tiếp tục hỏi.
- Như vậy đi.. Từ nay trở đi, hàng năm ta sẽ âm thầm sắp xếp một số Phong xảo nỗ.
Quan Mộ lại cười nói:
- Nhưng lực không đủ, một năm cũng chỉ có thể gom góp cho đệ hơn một trăm kiện mà thôi… Đây đã là năng lực lớn nhất của ta rồi!
Hàn Mạc ngẩn ra, cũng không thể tưởng được Quan Mộ chủ động đề xuất sắp xếp Phong xảo nỗ cho mình, lập tức đứng dậy, cung kính thi lễ với Quan Mộ, cũng không nói gì.
Có đôi khi, ngôn ngữ không lời, còn tốt hơn so với nói ra!
Hiện giờ Hàn Mạc nghĩ tới, là tám trăm Phong Kỵ thủ hạ của mình, nếu đều trang bị Phong xảo nỗ vô cùng sắc bén, đến lúc đó cờ lệnh vung lên, đó là một loại kỵ binh khủng bố như thế nào!
Tung hoành bát hoang, duy Phong Kỵ ta!
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
- Tiểu Thủy, đệ chỉ cần ở đây nghỉ ngơi ba năm ngày, chân không bước ra khỏi nhà, chuyện khác giao cho ta xử lý là được.
Sau khi Quan Mộ kết nghĩa kim lan với Hàn Mạc, tâm tình tốt, cười nói:
- Đệ không bỏ đi, hoài nghi của người Phong đối với chúng ta cũng giảm xuống rất thấp… Ít nhất bọn họ sẽ không nghĩ tới, bằng lực lượng một người, đệ có thể cứu một phạm nhân được trông coi nghiêm trong thành Thần Sơn ra.
Lão dừng một chút, thản nhiên cười nói:
- Dù có người hoài nghi, cũng không có người dám thật sự nói toạc chuyện này ra ngoài… !
Hàn Mạc nhíu mày:
- Không dám nói toạc?
Quan Mộ thấp giọng cười nói:
- Đệ ngẫm lại xem, người đệ cứu ra, ở trong Thánh Đàn, còn có trọng binh canh gác, nói khoa trương một chút, cho dù mang một con ruồi từ nơi đó ra cũng rất khó, huống chi là cứu một người ra. Đệ thi triển diệu kế, treo đầu dê bán thịt chó đưa người nọ ra, trong mắt người ta là chuyện không thể tin nổi, nhưng đối với các hộ vệ mà nói là chuyện trời long đất lở. Vô số ánh mắt đều nhìn chằm chằm nơi đó, lại bị người cứu tù phạm ra dưới mí mắt bọn họ… Nếu đệ là hộ vệ nơi đó, có nguyện ý thừa nhận tù phạm bị người ta cứu đi hay không?
Hàn Mạc nheo mắt lại, như thoáng suy nghĩ, rất nhanh, khóe miệng lộ ra nụ cười.
- Nhục nhã như thế, cho dù bị người cứu hay không, người Phong đều không dám nói toạc ra.
Quan Mộ khẽ cười nói:
- Một khi việc này lan truyền ra, thể diện Phong Quốc hoàn toàn mất hết. Đường đường tinh nhuệ Phong Quốc, trong Thánh Đàn Phong Quốc, ngay cả một tù nhân cũng không trông được, chuyện này ngay bọn họ cũng xấu hổ nhắc tới, đừng nói tới chuyện để người ngoài biết, cho nên… Dù bọn họ phát hiện tù phạm mất tích, cũng không dám gióng trống khua chiêng mà điều tra khắp nơi, đơn giản là âm thầm điều tra mà thôi… Hơn nữa theo ta xem, đám thủ vệ kia chắc chắn sẽ cực lực gạt đi tội thủ hộ không chu toàn, chỉ sợ còn đưa ra một số lý do để bọn họ thoát tội… !
Hàn Mạc rõ ràng mấu chốt trong đó, mỉm cười gật đầu nói:
- Không sai, việc này bọn họ quả thật không dám nói năng tùy tiện. Đến lúc đó nếu làm không tốt, ngay cả chuyện Xà Thần mất tích cũng sẽ lan truyền ra ngoài, hậu quả càng không ổn. Nếu người Phong biết đám người thành Thần Sơn kia ngay cả Xà Thần cũng không bảo vệ được… Chỉ sợ Thác Đồ Phong kia sẽ lăn xuống ghế Tù trưởng rồi!
Quan Mộ mỉm cười nói:
- Nói cho cùng, dù người Phong biết đệ ở trong Thánh Đàn lúc chuyện xảy ra, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không tin chuyện tình này do ngươi làm. Ta nghĩ bọn họ thà tin tưởng là thần linh hiện ra mang tù phạm đi, cũng sẽ không tin tưởng đệ dùng lực một người cứu tù phạm ra… !
Lão lắc đầu, cười khổ thở dài:
- Nói thật, ngay cả ta, tới giờ cũng khó tin đệ lập kế cứu tù phạm ra… Nếu không phải hiểu rõ việc này, chỉ nghe người khác nói, ta cũng tuyệt đối không tin. Một mình vào đầm rồng hang hổ, kéo léo thi triển diệu kế… Tiểu Thủy, lúc mới gặp đệ, lão phu cũng hiểu được đệ có vài phần thủ đoạn, nhưng thủ đoạn lớn thế này… Cho dù thế nào lão phu cũng không thể tưởng được, hậu sinh khả úy, lời này thật không lừa người!
Lão chăm chú nhìn Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Tuy rằng như vậy, nhưng nếu lần này đệ không lưu lại, cho dù bọn họ không tin việc này do đệ làm ra, nhưng chắc chắn sẽ chú ý tới hiệu buôn chúng ta… Bị người Phong nhìn chằm chằm, đó là một chuyện rất phiền toái. Nhưng hiện giờ đệ lưu lại, người Phong sẽ càng không tin chuyện này do đệ làm, ta chỉ cần dùng chút bạc đút lót, nghĩ tới có thể né qua tình thế này… !
Hàn Mạc buông vò rượu chắp tay nói:
- Hết thảy làm phiền Đại chưởng quỹ!
Quan Mộ giả bộ trầm mặt nói:
- Đệ gọi ta cái gì?
- Hết thảy làm phiền đại ca!
Hàn Mạc cung kính nói, trong lòng dở khóc dở cười, cảm thấy gọi lão già này là “đại ca” thật sự có chút chẳng ra gì cả.
Lúc này Quan Mộ mới cười rộ lên.
Hàn Mạc hơi trầm ngâm, liếc Quan Mộ một cái, mới thấp giọng nói:
- Đại ca, hiện giờ tiểu đệ có một chuyện muốn hỏi thăm đại ca… !
- Cứ nói đừng ngại!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Đại ca có biết Phong xảo nỗ?
Mắt Quan Mộ lóe sáng, khóe miệng lộ ra nụ cười, chăm chú nhìn Hàn Mạc nói:
- Phong xảo nỗ được cho là lợi khí đương thời, do Phong Quốc sản xuất… !
Lão dừng một chút, mới cười hỏi:
- Khi nào Tiểu Thủy cảm thấy hứng thú với Phong xảo nỗ vậy?
Hàn Mạc nói:
- Không dối gạt đại ca, Phong xảo nỗ này, ta đã thấy qua từ sớm. Ngạc nhiên thán phục uy lực của nó, lại rất muốn biết chân tướng của nó.
Quan Mộ khẽ gật đầu, nâng bình rượu, uống một ngụm với Hàn Mạc, mới chậm rãi nói:
- Phong xảo nỗ là vũ khí mới xuất hiện hai năm trước, nguồn gốc từ Hắc Mộc trại… !
Hàn Mạc nghe vậy nhíu mày, hiện giờ biết rõ Hắc Mộc trại là quê quán của Hắc Mộc Địch, hóa ra Phong xảo nỗ là xuất phát từ đất của Hắc Mộc Địch.
- Tình huống cụ thể như thế nào, ta thật sự cũng không quá rõ ràng. Chỉ nghe người ta nói, Hắc Mộc trại có một nghệ nhân, si mê tiễn nỏ, không nghĩ tới cơ duyên trùng hợp, hắn nghiên cứu chế tạo ra Phong xảo nỗ.
Quan Mỗ chậm rãi nói:
- Phong xảo nỗ kia vừa ra, uy lực kinh người, dùng nó để săn mồi, xạ thuật không cần quá giỏi, cũng có thể thắng lợi trở về, lúc này khiến người Phong vui vẻ một phen.
Hàn Mạc buông bình rượu, nhìn Quan Mộ, cẩn thận nghe.
Quan Mộ thở dài nói:
- Chẳng qua thế gian này quả thật không có chuyện gì hoàn mỹ. Uy lực của Phong xảo nỗ kinh người, người quá trình chế tác cực kỳ phức tạp, hơn nữa… theo ta được biết, ống trúc bên trong Phong xảo nỗ, phải bố trí một loại Xà Liễu Đằng vào, nếu không sẽ không bắn ra tên. Mà Xà Liễu Đằng chỉ Phong Quốc mới có, chẳng qua Phong Quốc cây cỏ như mây, nhiều loại kỳ hoa dị thảo, nhưng loại Xà Liễu Đằng này lại cực kỳ thưa thớt, hơn nữa rất khó sống… Quá trình chế tác Phong xảo nỗ phức tạp, tuy rằng hiện giờ Phong Quốc huấn luyện ra không ít nghệ nhân chế tác, nhưng muốn chế thành công một cái, lại thường phải trả giá nguyên liệu vài cái… !
Hàn Mạc nhíu mày, hiển nhiên nghe hơi không hiểu.
Quan Mộ vươn một bàn tay, nghiêm mặt nói:
- Nói cách khác, nghệ nhân chế tác tốt nhất, chế tạo ra năm cái Phong xảo nỗ, cuối cùng chỉ có một chiếc qua cửa, bốn chiếc còn lại là lãng phí, gậy trúc lãng phí cũng không sao, quan trọng là Phong xảo nỗ chế tác thất bại, vậy thì Xà Liễu Đằng bên trong cũng bị hỏng, không thể dùng lại… Tiểu Thủy, ngươi suy nghĩ một chút, vũ khí như vậy, có phải rất khó được hay không?
Hàn Mạc hơi vuốt cằm, tuy rằng hắn cũng cảm thấy Phong xảo nỗ không dễ dàng chế tạo ra như vậy, nhưng khó khăn như thế, vẫn vượt qua dự kiến của hắn.
Quan Mộ chợt cười nói:
- Cũng may loại vũ khí như vậy không thể chế tạo hàng loại, nếu không người Phong chỉ bằng Phong xảo nỗ này, có thể đánh ra Phong Quốc, công thành cướp đất. Loại vũ khí này đưa lên chiến trường, sắc bén phi phàm, rất khó ngăn cản!
Hàn Mạc vuốt cằm nói:
- Ý đại ca là, Phong xảo nỗ này… Cho dù ở Phong Quốc, cũng không có nhiều?
Quan Mộ gật đầu nói:
- Không sai. Loại vũ khí này tính sát thương quá lớn, thành Thần Sơn cũng từng phát mệnh lệnh, cấm người bình thường sử dụng. Hiện giờ chỉ có các Phong Dũng Sĩ thành Thần Sơn có thể quang minh chính đại sử dụng loại vũ khí này… Đương nhiên, Hắc Xà Chúng và Bạch Xà Chúng cũng đều trang bị vũ khí như vậy, ngoài bọn họ ra, cho dù thổ quan các trại lớn… Ồ, cũng chỉ có hộ vệ bên người gia chủ các Trại lớn mới có thể trang bị vũ khí này… !
- Nói như vậy, chẳng phải… trong dân gian không có Phong xảo nỗ lưu thông?
Quan Mộ cười nói:
- Phía triều đình cấm, ít nhất ngoài sáng, không cho phép bình dân sử dụng Phong xảo nỗ. Nhưng quý tộc Phong Quốc, ít nhiều cũng có tư tàng, số lượng không nhiều lắm mà thôi!
Lão vuốt râu cười nói:
- Tuy số lượng Phong xảo nỗ này rất ít, nhưng uy lực lại rất lớn, cho dù ở Phong Quốc, cũng có giá trị xa xỉ, đừng nói tới chuyện buôn bán ra ngoài Phong Quốc.
- Một kiện Phong xảo nỗ, có giá trị bao nhiêu bạc?
- Cũng không phải ta có ý khuếch đại, hiện giờ Phong xảo nỗ có tiền cũng không mua được.
Quan Mộ thấp giọng nói:
- Không ít người muốn mua, cũng không có chỗ mà mua, hiện giờ một kiện Phong xảo nỗ, không có 50 lạng bạc, nhất định không mua được… Chẳng qua dù có ra giá này, cũng chưa chắc có thể mua được!
Hàn Mạc há to miệng.
50 lạng bạc đối với Hàn Mạc mà nói chẳng qua là một bữa ăn sáng, nhưng nếu tính theo giá trị bình thường, một binh khí loại tên nỏ muốn bán được cái giá như vậy, quả thực khiến người nghe kinh sợ.
Mười lạng bạc, cũng đủ chi phí một năm của một nhà ba miệng, có thể chống được tiêu dùng một năm của ba tới năm hộ gia đình, nói cách khác, giá trị của Phong xảo nỗ, cũng đủ hơn mười miệng ăn sống một năm.
Đây đương nhiên là giá cả rất khủng bố, nói nó là vũ khí, không bằng nói là vật xa xỉ.
Theo Hàn Mạc biết, tên nỏ sử dụng trong Ngự lâm quân, một kiện chẳng qua khoảng mười lăm lượng bạc, tên nỏ kia đã xem như vũ khí thượng đẳng trong Ngự lâm quân, cung một thạch bình thường, chẳng qua chỉ năm lạng bạc mà thôi.
Phong xảo nỗ này, quả thật là binh khí quý tộc.
Hiện giờ nghĩ tới, mình lấy được một trăm kiện Phong xảo nỗ trong Bát Quái Khốn ở Nghi Xuân, thật sự là thu hoạch cầu cũng không được.
Thấy Hàn Mạc trầm ngâm, dường như Quan Mộ đoán được tâm tư của hắn, khẽ mỉm cười nói:
- Tiểu Thủy, có phải… đệ muốn lấy một số Phong xảo nỗ hay không?
Hàn Mạc cười ha ha, cũng không nói.
- Ai không muốn vũ khí này?
Quan Mộ thở dài:
- Chẳng qua Phong Quốc xưa nay ít kết giao với các quốc gia khác, vũ khí như Phong xảo nỗ, cũng không nhiều người của các quốc gia khác biết đến. Có biết đến, hiểu được vũ khí như vậy rất hiếm thấy, sẽ càng không để lộ… Nghĩ tới cũng có người nước khác tới đây mua, nhưng nếu không có phương pháp, có mang theo lượng bạc lớn tới, ngay cả một kiện cũng cầu không được.
Lão dừng một chút, nhìn Hàn Mạc, mới nhấc bầu rượu một lần nữa, cụng với Hàn Mạc, ngửa đầu uống một ngụm, tiếp tục nói:
- Thật ra ta cũng không cần giấu diếm ngươi, sau khi Phong Xảo nỏ này nghiên cứu chế tạo ra, ta cũng rất hứng thú, tuy rằng thưa thớt, cũng may ta ở Phong Quốc lâu năm, có chút phương pháp… !
Hàn Mạc bừng tỉnh đại ngộ:
- Đại ca… vẫn âm thầm mua loại vũ khí này cho nước Khánh?
Quan Mộ vuốt râu cười nói:
- Cũng không phải… Nói rõ ràng một chút, đó là mua binh khí cho Quan gia nhà ta.
Hàn Mạc hơi nhíu mày, nhưng không tiếp tục hỏi.
- Như vậy đi.. Từ nay trở đi, hàng năm ta sẽ âm thầm sắp xếp một số Phong xảo nỗ.
Quan Mộ lại cười nói:
- Nhưng lực không đủ, một năm cũng chỉ có thể gom góp cho đệ hơn một trăm kiện mà thôi… Đây đã là năng lực lớn nhất của ta rồi!
Hàn Mạc ngẩn ra, cũng không thể tưởng được Quan Mộ chủ động đề xuất sắp xếp Phong xảo nỗ cho mình, lập tức đứng dậy, cung kính thi lễ với Quan Mộ, cũng không nói gì.
Có đôi khi, ngôn ngữ không lời, còn tốt hơn so với nói ra!
Hiện giờ Hàn Mạc nghĩ tới, là tám trăm Phong Kỵ thủ hạ của mình, nếu đều trang bị Phong xảo nỗ vô cùng sắc bén, đến lúc đó cờ lệnh vung lên, đó là một loại kỵ binh khủng bố như thế nào!
Tung hoành bát hoang, duy Phong Kỵ ta!
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.