Quyển 1 - Chương 69: Mồi nhử
Sa Mạc
14/03/2013
Trên bờ biển ở phía đông Tiên Nhân đảo, Lãnh Chiếu đang ngồi ở trên bờ cát, vuốt ve chủy thủ trong tay, nhìn màu trời bắt đầu sáng lên, nét mặt dị thường băng lãnh, trong đôi mắt tràn đầy sát ý rợ người. Trải qua mười mấy năm làm mưa làm gió trên biển, có lẽ trong mắt hắn, mạng người cũng không phải là vật quý giá gì.
Mười mấy cái cột gỗ dựng đứng bị từng đợt sóng biển đánh mạnh vào. Trên thân mỗi người cũng bị nước biển đánh cho ướt đẫm. Nhìn Đảo chủ lúc này tựa hồ đã già hơn chục tuổi. Ông ta nhắm chặt hai mắt, da thịt trên mặt không ngừng co giật, không biết là bởi vì tức giận, hay là bởi vì thương tâm.
Tiêu Đồng Quang bị trói chặt vào cột gỗ, trên miệng lại bị nhét kín. Hiển nhiên lúc trước hắn kêu quá to, đến cả Lãnh Chiếu cũng chịu không được. Trong mắt của hắn tràn ngập sự hoảng sợ, thậm chí mang theo thần sắc khẩn cầu.
Mà những tên hải tặc bị trói khác đều trợn mắt nhìn Lãnh Chiếu.
Xung quanh những cột gỗ đều có vòng bảo vệ do hơn ba mươi tên hải tặc với các loại binh khí khác nhau tạo thành, còn có hơn mười tên hải tặc khác thì đang ngăn cản vợ con của nhóm hải tặc ấy đến gần. Trên bờ cát giờ đây đầy gia quyến của hải tặc, không ít người đang khóc nức nở.
Những tên tặc còn lại, hiển nhiên có không ít người đang tìm kiếm tung tích của Hàn Mạc cùng với Đỗ Băng Nguyệt.
Một gã hải tặc chạy tới như bay, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, vội đến bên cạnh kề sát vào tai Lãnh Chiếu nói nhỏ vài câu, rồi sắc mặt Lãnh Chiếu lập tức trở nên âm trầm hơn, hắn đứng dậy, đi tới trước mặt Đảo chủ, lạnh lùng thốt:
- Đảo chủ, có ba huynh đệ đã bị tiểu tử Hàn gia giết chết! Ngươi thả cho hắn chạy, giết hại tính mạng của ba huynh đệ này, ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao?
Đảo chủ nhắm mắt lại, cũng không nói nửa câu.
Lãnh Chiếu lạnh lùng cười một tiếng, đi tới trước mặt một đám gia đình hải tặc, cao giọng nói:
- Hàn gia tiểu tử được đảo chủ thả đi đã giết chết ba người của chúng ta! Nếu như chúng ta không thể nhanh chóng bắt hắn, ta lo rằng còn có nhiều huynh đệ chết ở trong tay của hắn! Ta nói rồi, đảo chủ đã bán đứng chúng ta, thế nhưng các ngươi thỉnh thoảng vẫn có người cho Lãnh Chiếu ta bịa đặt kiếm chuyện! Hôm nay đã rõ ràng như vậy, các ngươi đã tin chưa?
Tất cả mọi người đều hơi biến sắc, trong mắt mỗi người cũng lộ ra vẻ lo lắng, bởi vì không ai biết được, người chết có phải là người nhà của mình hay không?!
- Lãnh Chiếu ta làm hết thảy, chỉ là vì để cho miệng của các ngươi có cơm ăn!
Lãnh Chiếu quét nhìn mọi người một lần, mới thản nhiên nói:
- Có cơm ăn, so với chuyện gì cũng đều tốt hơn!
Hắn chỉ vào đảo chủ, cười lạnh nói:
- Nhưng mà người này, hắn lại muốn các ngươi ăn cơm nô lệ, thậm chí còn muốn cho các ngươi không có cơm ăn! Các ngươi cũng như là huyết nhục ruột thịt của ta, Lãnh Chiếu ta cho dù phải đại nghĩa diệt thân, cũng sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh! Đảo chủ già rồi, cho nên... Tâm của hắn đã thay đổi!
Đảo chủ vẫn không tức giận, trên khóe miệng thậm chí còn nở một nụ cười thản nhiên, lẩm bẩm nói:
- Quả nhiên có sắc thái kiêu hùng, chẳng qua là... Sinh ra nhầm chỗ rồi…!!!
...
Nhưng vào lúc này, chợt nghe một người kinh hô:
- Đại... Đại tiểu thư...!!
Tất cả mọi người đều cả kinh, liên tục quay đầu lại, chỉ thấy dưới ánh sáng của tia nắng ban mai, phía xa có một thân ảnh đang đi tới, đi rất chậm! Do đã sớm quen thuộc Đỗ Băng Nguyệt, nên mọi người liếc mắt một cái liền nhìn ra, đó chính là Đại tiểu thư của bọn hắn.
Đỗ Băng Nguyệt đã cỡi bỏ đi trang phục hải tặc, lộ ra dáng người hết sức bạo mãn như thường lệ, nàng rất bình tĩnh chậm rãi đi tới dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người.
Lãnh Chiếu cau mày, nhìn đám người tản ra, Đỗ Băng Nguyệt đi tới trước mặt hắn.
- Đại tiểu thư, ngươi rốt cục cũng đi ra?!
Lãnh Chiếu đưa mắt nhìn Đỗ Băng Nguyệt, thản nhiên nói:
- Hàn gia tiểu tử kia đâu?
Đỗ Băng Nguyệt cũng không thèm nhìn Lãnh Chiếu, hướng về phía cột gỗ liền thấy được đảo chủ, chạy vội tới, nước mắt nhất thời trong khóe mắt tuôn ra:
- Cha, người...!!!
Nhưng lập tức, nàng lại bị hai gã hải tặc ngăn cản lại.
- Mau tránh ra!!!
Đỗ Băng Nguyệt rút chủy thủ ra, mặt lạnh như băng:
- Nếu không mau tránh ra, đừng trách ta động thủ!
Lãnh Chiếu đứng ở phía sau thản nhiên nói:
- Đỗ Băng Nguyệt, ngươi không nên tiếp tục cho rằng mình vẫn là Đại tiểu thư! Nói thật cho ngươi biết, điểm bản lãnh này của ngươi, chưa chắc là đối thủ của bọn họ!
Đảo chủ mở mắt ra, thoáng nhìn Đỗ Băng Nguyệt bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp, nhưng rất nhanh ông ta đã nhắm mắt lại, không nói một câu.
- Lãnh Chiếu, ngươi, cái tên súc sinh này, không có nhân tính, ngươi muốn làm gì?
Đỗ Băng Nguyệt xoay người, trong con ngươi tràn đầy tức giận:
- Ngươi vong ân phụ nghĩa, bóp méo sự thật, ngươi... Ngươi muốn dẫn theo mọi người đi tới đường cùng sao?
- Đỗ Băng Nguyệt!
Lãnh Chiếu lãnh quát một tiếng, lớn tiếng nói:
- Đừng giở giọng đàn bà chanh chua ở chỗ này mà giương oai! Nước mắt của ngươi cùng với nụ cười của phụ thân ngươi đều giống nhau, đều dối trá hết cả! Ngươi luôn miệng nói phải bảo vệ mọi người, vậy ta hỏi ngươi, ba người đã chết trong rừng, chẳng lẽ không có quan hệ với ngươi?
Đỗ Băng Nguyệt cắn răng, nhất thời cũng không biết phải trả lời như thế nào.
- Cho dù không phải dongươi giết chết, ta nghĩ ít nhất tại thời điểm ba người huynh đệ bị giết, ngươi cũng làm khán giả ở bên cạnh nhìn xem, có phải không?!
Lãnh Chiếu nắm tay thành quả đấm, lạnh lùng nói:
- Hắn đang ở đâu? Nói cho ta biết, hắn đang ở đâu?
Nét mặt tức giận của Đỗ Băng Nguyệt từ từ hòa hoãn xuống, nàng nhìn chằm chằm Lãnh Chiếu, sau một hồi lâu, rốt cục nói:
- Lãnh Chiếu, ngươi thả cha ta, ta gả cho ngươi, ta cái gì cũng nghe theo ngươi!
Lãnh Chiếu ngẩn ra. Nữ nhân ở trước mặt này, từ khi hắn trưởng thành đến giờ, chính là đối tượng mà bản thân mơ ước, trong nhiều đêm mộng, hình bóng nữ nhân này không bao giờ không xuất hiện trong tâm trí hắn. Nếu như dục vọng đầu tiên của hắn là trở thành một Đông Hải Vương thứ hai, vậy thì dục vọng thứ hai của hắn, chính là lấy được nữ nhân ở trước mặt mà hắn đã mơ ước vô số lần.
Đỗ Băng Nguyệt chậm rãi đến gần Lãnh Chiếu, Lãnh Chiếu vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn nàng.
Ngay khi cách Lãnh Chiếu còn hai bước nữa, Đỗ Băng Nguyệt đột nhiên xuất thủ, chủy thủ trong tay nhắm bộ ngực Lãnh Chiếu hung hăng đâm tới.
Thân hình Lãnh Chiếu cực nhanh, nghiêng người né tránh, tay phải xuất ra, chủy thủ trong tay của hắn nặng nề đập lên chủy thủ của Đỗ Băng Nguyệt. Đỗ Băng Nguyệt chỉ cảm thấy đến cổ tay tê rần, chủy thủ đã bay khỏi tay.
Đỗ Băng Nguyệt chưa kịp phản ứng, chủy thủ trong tay Lãnh Chiếu đã kề trên cổ họng trắng bóng của nàng, thản nhiên nói:
- Ngươi không là đối thủ của ta, điểm này ngươi có lẽ biết rõ hơn ta…
- Ngươi muốn thế nào?
Đỗ Băng Nguyệt ngăn nước mắt rơi xuống, không để lộ ra vẻ mềm yếu của mình.
Lãnh Chiếu ghé sát vào tai Đỗ Băng Nguyệt, nghe mùi thơm trên người nàng, tâm thần rung động, cổ họng giật giật, nhẹ giọng nói:
- Ngươi đã đồng ý gả cho ta, thì nên xuất ra một số thành ý!
Trái lại, Đỗ Băng Nguyệt lần này lộ ra vẻ rất bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Tốt, ta hiện tại có thể cho ngươi!
Lãnh Chiếu chấn động, hắn nhíu mày, Đỗ Băng Nguyệt lạnh lùng như lại yên lặng nguyện ý nộp ra bản thân, làm hắn cảm thấy có chút quỷ dị.
- Nhưng ngươi phải đáp ứng ta, sau khi được ra rồi thì ngươi để bọn họ đi!
Đỗ Băng Nguyệt chậm rãi nói:
- Nếu không ta nhất định phải giết ngươi!
Lãnh Chiếu lắc đầu nói:
- Không được! Cha ngươi bán đứng chúng ta, nếu ta làm thế thì sao ăn nói với mọi người?
- Chẳng lẽ ngươi thật muốn giết người sao?
Đỗ Băng Nguyệt lạnh lùng hỏi.
Lãnh Chiếu thản nhiên đáp:
- Ta hứa với ngươi sẽ không giết hắn! Nhưng ngươi phải chỉ ra Hàn gia tiểu tử kia hiện tại ở nơi đâu? Giết Hàn gia tiểu tử kia, phụ thân ngươi và chúng ta chính là người trên cùng một thuyền. Ta là có thể không giết Đảo chủ, thậm chí...vẫn xem hắn như cũ, là đảo chủ Tiên Nhân Đảo!
Đỗ Băng Nguyệt trầm ngâm, rốt cục nói:
- Tốt, ta cho ngươi biết!
Lãnh Chiếu nở nụ cười:
- Đây mới là cô gái tốt! Ngươi phải nhớ, rất nhanh ngươi sẽ là nữ nhân của ta, cho nên có một số việc nên vì ta mà suy nghĩ nhiều hơn!
- Trước tiên buông ta ra đã!
Lãnh Chiếu tự nhiên không lo lắng Đỗ Băng Nguyệt có thể gây tổn thương gì cho mình, nên liền buông tay ra. Đỗ Băng Nguyệt nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi đi theo ta, ta dẫn bọn ngươi đi tìm hắn.
- Băng Nguyệt, ngàn vạn lần không nên giở trò bịp bợm với ta!
Lãnh Chiếu thản nhiên nói:
- Ngươi phải nhớ rằng, cha ngươi đang ở trong tay ta! Nếu ngươi giở trò lừa gạt thì phải nghĩ đến hậu quả đấy!
Đỗ Băng Nguyệt lạnh lùng liếc hắn, nói:
- Có tin hay không thì tùy các ngươi!
Nói xong nàng liền bước đi về hướng Tây.
Lãnh Chiếu đánh mắt ra hiệu, lập tức có bốn tên hải tặc ở cách đó không xa cùng với hắn đi theo Đỗ Băng.
Phía Tây có mấy gian phòng gỗ thưa thớt, nóc nhà lợp bằng cỏ tranh, trong đó một gian phòng đóng chặt, yên lặng không có nửa điểm động tĩnh, dưới ánh nắng ban mai nhàn nhạt chiếu xuống thì lộ ra vẻ cực kỳ yên tĩnh.
Đi tới ở trước dãy phòng không xa, Đỗ Băng Nguyệt dừng bước, chỉ vào gian phòng khép kín cửa kia, nói:
- Hắn ở trong đó!
Lãnh Chiếu nhíu mày, đưa mắt nhìn cánh cửa trúc, nhẹ giọng nói:
- Ngươi không gạt ta đấy chứ?
- Hắn bố trí mưu kế, vốn là muốn ta dẫn một mình ngươi đến đây, sau đó dụ ngươi vào phòng, hắn trốn ở dưới giường liền đột nhiên xông ra, cùng ta liên thủ giết ngươi!
Khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Băng Nguyệt lộ ra vẻ rất bình tĩnh:
- Có tin hay không thì tùy ngươi!
Lãnh Chiếu hơi trầm ngâm một chút, rồi nháy mắt một cái, bốn gã hải tặc ở phía sau lập tức xông lên phía trước, một người trong đó liền một cước đá văng cửa trúc, bốn người đồng loạt tiến vào, mà Lãnh Chiếu cũng nắm chặt chủy thủ, nhìn vào bên trong, chỉ cần vừa có động tĩnh thì liền xông vào giết chết Hàn Mạc.
Trong nhà, một mảnh thanh âm ồn ào vang lên, tiếng lục lọi, đập phá không ngừng truyền ra. Chỉ chốc lát sau, một người chạy ra, nói:
- Lãnh nhị ca, trong phòng không có ai, dưới giường cũng không có người!?
Lãnh Chiếu cười nhạt, nhìn Đỗ Băng Nguyệt, lạnh lùng nói:
- Băng Nguyệt, ngươi đang gạt ta sao? Dùng tính mạng của phụ thân ngươi lừa gạt ta hả?
Đỗ Băng Nguyệt chân mày cau lại, thoạt nhìn giống như cũng đang nghi ngờ, nàng bước nhanh đi vào trong. Trong phòng là một đống hỗn độn, nhưng mà tình hình trong phòng chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy, thật hoàn toàn không còn nơi ẩn nấp. Dưới gầm giường có thể giấu người hiển nhiên cũng đã bị lục soát, hoàn toàn trống rỗng.
- Người đâu?
Lãnh Chiếu đi theo sau Đỗ Băng Nguyệt vào trong phòng, thản nhiên nói:
- Nói cho ta biết, hắn đang ở đâu?
Đỗ Băng Nguyệt hơi trầm ngâm một chút, tựa hồ nhớ tới cái gì, thất thanh nói:
- Ta biết rồi.
- Ngươi biết cái gì?
Đỗ Băng Nguyệt nhìn mấy tên hải tặc một cái, nói:
- Ngươi đuổi bọn họ ra ngoài đi!
- Vì sao phải đi ra ngoài?
- Ngươi nếu như muốn biết tung tích của hắn, phải cho bọn họ đi ra ngoài! Có một số việc, tay sai của ngươi cũng không có tư cách biết!
Đỗ Băng Nguyệt nói rất kiên định.
Lãnh Chiếu nhìn tình hình trong nhà một lần nữa, hắn rất quen thuộc đối với dạng kiến trúc của loại phòng này. Nếu như nhìn thấy không có chỗ để ẩn thân, thì Hàn Mạc tự nhiên sẽ không thể ẩn thân ở đây. Nếu Đỗ Băng Nguyệt kiên trì như thế, nói không chừng thật là có những chuyện mà ngoại nhân không thể biết đến.
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới, Đỗ Băng Nguyệt mới vừa nói sẽ hiến thân cho mình để đổi lấy tính mạng của đảo chủ, không phải là nữ nhân mà mình ngày nhớ đêm mong thật sự chuẩn bị làm như vậy chứ?
Lãnh Chiếu làm việc rất tỉnh táo, tâm cơ rất sâu, nhưng nếu như hắn có yếu điểm gì, thì Đỗ Băng Nguyệt chính là yếu điểm của hắn.
Nhìn thân thể Đỗ Băng Nguyệt lồi lõm nảy nở, gợi cảm mê người, cổ họng Lãnh Chiếu đã hơi khô lại, vung tay thản nhiên nói:
- Mấy người các ngươi đi ra ngoài trước đi, tìm kiếm xung quanh phòng một chút, tiểu tử kia nhất định đang ở phụ cận đây!
- Dạ!
Mấy tên hải tặc liếc mắt nhìn nhau, lục tục đi khỏi, còn có một người rất hiểu chuyện, lúc đi ra đã tiện thể đóng cửa lại.
- Băng Nguyệt, ngươi muốn nói cái gì?
Ánh mắt Lãnh Chiếu nóng lên, ngắm nhìn bộ ngực đầy đặn của Đỗ Băng Nguyệt.
Đỗ Băng Nguyệt lạnh lùng cười một tiếng, nàng quay lưng lại, chậm rãi đi sang một bên, tựa hồ sợ Lãnh Chiếu sẽ xúc phạm nàng, kéo dãn khoảng cách ra, lúc này mới quay người lại, cười lạnh nói:
- Lãnh Chiếu, ngươi quên một việc!
- Hả?!
Khóe miệng Lãnh Chiếu cong lên, nở một nụ cười quái dị:
- Chuyện gì?
- Ngươi không nên một mình ở cùng ta chung một chỗ!
Trong mắt Đỗ Băng Nguyệt lại lần nữa xuất hiện vẻ oán độc, nàng nắm đôi bàn tay trắng như phấn lại, lạnh lùng nói:
- Trong nhà không thể ẩn thân, nhưng có thể ngươi quên, vẫn còn một chỗ có thể ẩn thân được! Thần sắc Lãnh Chiếu trở nên băng lãnh, khi hắn chợt hiểu ra điều gì đó thì vào lúc này, chỉ nghe "Ba" một tiếng vang lên, trên nóc nhà vang lên thanh âm thanh thúy của tấm ván gỗ bị gẫy, theo tấm ván gỗ rơi xuống, một đạo kình phong cũng từ trên không đánh thẳng xuống dưới, một thanh âm lãnh khốc khẽ gầm lên:
- Lãnh Chiếu, ngày chết của ngươi đến rồi!
- Không tốt!
Khi Lãnh Chiếu kịp phản ứng, hắn mới biết được, thì ra Hàn Mạc đã nấp ở trên nóc nhà…
Tốc độ Hàn Mạc không hề chậm, ra tay vô cùng dứt khoát. Nhưng phản ứng của Lãnh Chiếu cũng cực kì nhanh chóng. Khi thấy cây mộc côn kia của Hàn Mạc sẽ đâm vào phía sau lưng hắn, bên hông thân hắn lắc mạnh, đem toàn lực ra tránh né một kích quá thình lình này. Thế mà khi thân thể của hắn vừa lóe lên, lập tức cảm giác đầu vai trái của mình truyền tới một cơn đau nhức. Đó là do bị đầu nhọn mộc côn của Hàn Mạc đâm một phát thật sâu vào trong xương thịt.
Lãnh Chiếu cả tiếng hừ cũng không còn phát ra nữa. Đột nhiên gặp phải cảnh này, hắn cũng giữ vững đủ sự bình tĩnh.
Tay phải hắn nắm chủy thủy chém về phía đầu vai trái của mình. Một tiếng "Tạp" vang lên, đã chặt đứt một đoạn của mộc côn, đầu nhọn kia vẫn còn lưu lại trong xương thịt nơi đầu vai trái hắn.
Lúc này Hàn Mạc không có nửa điểm lưu tình. Đầu côn bị chặt gãy, thân thể của hắn cũng đã rơi xuống mặt đất. Một cước bay lên đá trúng cổ tay Lãnh Chiếu làm hắn nhẹ buông tay, chủy thủy rời tay bay ra.
Hắn lại tung ra ra liên hoàn thối, đá tới ngực của Lãnh Chiếu.
Lãnh Chiếu không hề trốn tránh lựa chọn nghênh đón. Dường như hắn cũng không biết, công phu cước lực của Hàn Mạc vô cùng lợi hại. Nhưng nghe "Phanh" một tiếng, lòng bàn chân Hàn Mạc đá vào ngực Lãnh Chiếu, hết sức mạnh mẽ.
Theo lý thuyết, một cước này cho dù không đá bay được Lãnh Chiếu, ít nhất cũng làm hắn phải liên tiếp lui về phía sau. Nhưng mà hiện tại thật bất ngờ Lãnh Chiếu vẫn đứng yên, hắn trụ vững sau một cước này. Dường như khi chân Hàn Mạc đạp trúng bộ ngực hắn, cùng thời gian đó một quyền đánh tới cổ họng Hàn Mạc.
Lực lượng một quyền này, là tích góp hết thảy khí lực toàn thân Lãnh Chiếu.
Nắm đấm chưa tới, Hàn Mạc đã cảm nhân được lực sát thương của thiết quyền. Hắn cũng không nghĩ được thế mà Lãnh Chiếu có thể chịu đựng được một cước. Nhưng mà song phương đều là người động thủ âm tàn, không kém phần bình tĩnh. Lãnh Chiếu chịu đựng một cước để đánh Hàn Mạc, Hàn Mạc tự nhiên cũng không chút bối rối. Kiếp trước hắn quá quen với loại cận thân chiến đấu này rồi. Giống như tượng đá nghìn năm cực kì bình tĩnh, thân thể ngửa ra sau, cánh tay phải huy động, nửa đoạn Tử Mộc Côn ở trong tay lại một lần nữa đâm về phía Lãnh Chiếu.
Lãnh Chiếu chịu đựng một cước kia của Hàn Mạc, mặc dù đã cố gắng nhịn xuống nhưng nội tạng đã bị chấn động. Lúc Mộc Côn đám tới, hắn vung quyền muốn chặt gãy Mộc Côn, nào ngờ bàn tay nhỏ nhắn Hàn Mạc run lên. Cây Mộc Côn kia giống như có linh tính, phía sau co rụt lại, càng về sau càng giống như một con độc xà trườn tới, đâm chính diện nắm tay Lãnh Chiếu.
Trong nháy mắt, một tiếng "Phốc" vang lên, một búng máu từ lồng ngực Lãnh Chiếu rốt cuộc bị phun ra, rồi thì trên nắm tay hắn truyền tới cảm giác đau đớn, làm cho hắn hiểu được, lúc trước chính mình đã đánh giá thấp đệ tử Hàn gia này.
Tiếng đánh nhau trong nhà hiển nhiên đã làm kinh động những tên hải tặc đang tìm kiếm khắp bốn phía ngoài nhà. Bọn chúng hối hả chạy trở về, vội tới trước cửa, nhất thời không biết tình huống bên trong, lớn tiếng hỏi:
- Lãnh nhị ca, đã xảy ra chuyện gì?
Bọn họ nghe được bên trong truyền ra tiếng đánh nhau, nhưng mà lúc trước bọn hắn nhìn thấy, bên trong chỉ có Lãnh Chiếu cùng Đỗ Băng Nguyệt. Cho dù là hai người đánh nhau, Đỗ Băng Nguyệt không phải đối thủ của Lãnh Chiếu, hắn cũng không phải chịu lỗ đến vậy.
Hơn nữa không ai biết Lãnh Chiếu thích Đỗ Băng Nguyệt, nói không chừng lúc Đỗ Băng Nguyệt kháng cự, Lãnh Chiếu dùng sức mạnh ép buộc.
Hải tặc đối với việc dùng bạo lực giải quyết vấn đề chưa bao giờ phản đối. Cho dù là ngủ với nữ nhân, bạo lực cũng là một thủ đoạn, bọn họ không giống với đám tú tài tán tỉnh đầy dối trá.
Hàn Mạc đã sớm chuẩn bị, ước chừng trong vòng ba chiêu, lấy công kích xuất kỳ bất ý đánh bị thương Lãnh Chiếu sau đó bắt lấy hắn.
Chỉ là có chút ngoài ý muôn, Lãnh Chiếu này so với dự đoán ban đầu của mình còn lợi hại hơn một chút. Lúc này nhóm hải tặc tụ tập tới đây, tình hình hiện tại đối với mình vô cùng bất lợi.
Lãnh Chiếu giận dữ hét lên:
- Hắn ở trong này!
Mộc Côn đâm vào nắm tay của hắn. Người này đúng là không chút thu tay lại, chịu đựng đau nhức. Nắm tay mang theo mãnh lực đấm mạnh về phía trước. Nghe được tiếng "Răng rắc", cánh tay lớn bằng Mộc Côn lại bị hắn ra sức bẻ gãy.
Tình cảnh trước mặt, làm cho máu huyết trong xương Hàn Mạc bắt đầu bộc phát. Trong mắt của hắn tràn ngập sát ý, thuận tay cầm lấy một cái ghế dựa gỗ bên cạnh, hung hăng đập về phía đầu Lãnh Chiếu.
"Phanh"!
Cái ghế dựa nện xuống thật mạnh vào đầu Lãnh Chiếu, vỡ vụn ra tứ phía, máu tươi nhất thời từ trên đầu Lãnh Chiếu phun ra.
Lúc này, đám hải tặc bên ngoài đã muốn đạp cửa trúc tiến vào. Vài người cầm đại đạo, thấy bên trong nhà có tranh đấu, nhất thời đều sửng sốt. Bọn họ nhất thời cũng không hiểu Hàn Mạc làm thế nào tiến trong phòng, mới vừa rồi đã lục soát rất kĩ bên trong phòng này rồi.
Hơn nữa, càng làm cho bọn hắn kinh hãi, chính là Lãnh Chiếu vốn bách chiến bách thắng trong lòng bọn họ, vào lúc này từ đầu đến chân mang theo vết máu, hơn nữa rõ ràng đang ở thế hạ phong.
Lãnh Chiếu liên tục bị thương, đã biết rằng mình không phải đối thủ của Hàn Mạc. Dĩ nhiên hắn biết Hàn Mạc muốn bắt mình, sau đó uy hiếp những hải tắc khác, tự nhiên sẽ không để Hàn Mạc thỏa được ý nguyện.
Hắn chịu đựng đau đớn, xoay người phóng về phía cửa.
Hắn quyết tâm không để Hàn Mạc bắt được, càng không cho phép mình chết trong tay Hàn Mạc, hắn còn có nhiều lý tưởng to lớn chưa thực hiện được.
- Đưa chủy thủ cho ta!
Hàn Mạc rống giận.
Gầm lên một tiếng bạo phát giận dữ, giống như một lang sói thức tỉnh ý chí chiến đấu, chấn động tới những tên hải tặc đang muốn tiến vào bên trong, đồng thời Đỗ Băng Nguyệt do màn chiến đấu huyết tinh của hai nam nhân mà thức tỉnh.
Chủy thủy Đỗ Băng Nguyệt khi trên bờ cát bị đánh bay, nhưng mà Hàn Mạc mới vừa rồi đánh bay chủy thủ của Lãnh Chiếu, rơi ngay trên mặt đất trước mặt nàng. Nàng cực kì nhanh chóng cầm lấy chủy thủ, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hàn Mạc giống như một đầu Liệp Báo, đang đánh về phía Lãnh Chiếu chạy trốn ra ngoài.
- Tiếp lấy!
Đỗ Băng Nguyệt ném chủy thủ tới.
Hàn Mạc nhận lấy chủy thủ với bộ dạng cực kì anh tuấn tiêu sái, rồi thì toàn bộ thân hình từ giữa đám hải tặc đang sợ run xông ra ngoài.
- Làm thịt hắn!
Một gã hải tặc tỉnh táo lại, vung đại đao lên, chém về phía sau lưng Hàn Mạc. Những tên hải tặc khác không còn do dự nữa, đại đao đều xuất hiện, cùng nhau truy đuổi về phía Hàn Mạc.
Hàn Mạc biết rằng, hành tung của mình đã bị bại lộ, nhưng nếu như không bắt được Lãnh Chiếu, bản thân hắn rất có thể sẽ rơi vào vòng vây những người này.
Hắn cắn răng, xông lên mấy bước. Nhảy mạnh một cái, bổ nhào Lãnh Chiếu đang phía trước, té trên mặt đất. Nhất thời, hai người đều ngã lăn ra bãi cát. Lãnh CHiếu muốn giãy dụa, chợt cảm giác xương bả vai mình một lần nữa truyền tới cảm giác đau nhức, do chủy thủ trong tay Hàn mạc đã đâm mạnh vào bên trong xương bả vai Lãnh Chiếu.
Tốc độ Hàn Mạc thật nhanh, chủy thủ ở bên trong từ từ nhích lên, đánh gãy gân mạch trên vai của tay Lãnh Chiếu. Hắn chưa kịp rên rỉ thì Hàn Mạc lại ngựa quen đường cũ, chủy thủ đâm vào xương bả vai của hắn, cũng gây ra gãy gân mạch. Lần này là đòn hiểm, hai cánh tay của Lãnh Chiếu không còn chút khí lực nào nữa.
Hết thảy những điều đó chính là phát sinh trong nháy mắt. Khi hải tặc ở phía sau đã vây chặt, chủy thủ Hàn Mạc đã dừng nơi cổ họng Lãnh Chiếu, tay trái nắm lấy đuôi sam sau đầu Lãnh Chiếu, đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Không muốn hắn chết, tốt nhất quy củ một chút cho ta!
Hắn kề sát Lãnh Chiếu, nói thản nhiên:
- Ta nói rồi, ta nhớ cái tát của ngươi, cũng nhớ cái tên gọi Lãnh Chiếu. Ngươi cũng phải nhớ kỹ tên của ta, ta tên là Hàn Mạc!
Trên bờ cát, mọi người khiếp sợ nhìn tình cảnh trước mắt. Trong con mắt bọn họ, Lãnh Chiếu là người cường đại nhất. Lúc này, lại bị một thanh niên cực kì anh tuấn tiêu sái kề chủy thủ ngay cổ họng, chậm rãi đi tới bờ biển. Gió biển thổi mạnh, mọi người không có ai nói một câu nào.
Nhóm người trung thành với Lãnh Chiếu vô cùng chấn động. Bọn họ nắm chặt binh khí trong tay. Mặc dù với thực lực bọn họ có thể đem Hàn Mạc ở trước mắt giết chết một trăm lần, nhưng mà trong tay Hàn Mạc lại có Lãnh Chiếu, sợ rằng sẽ chuột ném vỡ độ, không ai dám phát động công kích.
- Ngươi biết nên phải làm sao a?
Khóe miệng Hàn Mạc lúc này thế nhưng lại xuất hiện nụ cười quái dị:
- Ngươi là người thông minh, ra lệnh cho bọn họ thả người.
Phía bên kia, Tiêu Đồng Quang nhìn thấy Hàn Mạc cưỡng ép Lãnh Chiếu, đầu tiên thấy khiếp sợ, sau đó là mừng rỡ, đến cuối cùng trong mắt chảy ra nước mắt, trong miệng thì lảm nhảm:
- Cảm ơn trời đất, ta không phải chết rồi, Hàn gia tiểu tử thật sự có tài mà!
Lúc này đảo chủ cũng mở mắt. Con người trong mắt hắn thần sắc lộ ra vẻ phức tạp. Ngũ vị tạp trần, ai cũng không thể nói rõ ràng hiện tại tâm tình hắn rốt cuộc như thế nào đây.
Đỗ Băng Nguyệt không do dự nữa, chạy nhanh đến bên người đảo chủ, nức nở nói:
- Cha!
Đảo chủ thở dài, lắc đầu nói:
- Đừng khóc, nước mắt dân biển như trân châu, không thể chảy vô ích như vậy.
Đỗ Băng Nguyệt lau nước mắt đi, nhanh chóng gỡ bỏ dây thừng trói đảo chủ. Mọi người chỉ đứng nhìn, không dám ngăn cản.
Đảo chủ đứng trên bờ cát, chậm rãi đi về phía trước các cư dân, quét ánh mắt nhìn mọi người, chậm rãi nói:
- Lão phu sống trên đảo này đã mấy chục năm, không có công lao lớn gì, nhưng cũng không phạm phải sai lầm nghiêm trọng, ưu khuyết thị phi, hẳn trong lòng các người đều có sự cân nhắc.
Mọi người đều ngưng trọng nhìn đảo chủ, chờ hắn nói chuyện.
- Bốn năm trước, lão phụ đột nhiên mắc trọng bệnh, không thể ra biển được. Bắt đầu từ khi đó, Lãnh Chiếu liền bắt đầu rời bến, vì mọi người tìm miếng ăn. Điểm này lão phu rất cảm tạ hắn.
Đảo chủ chắp hai tay sau lưng, mặc dù mời vừa bị tra tấn, hắn lại mang bệnh trong người, trạng thái tinh thần cực kém, nhưng hắn vẫn giống như tảng đá, giữ thân thể mình đứng thẳng. Khí phách tích góp từng tí một trong nhiều năm qua không hề biến mất:
- Ta nhớ được bốn năm trước, trên đảo người có năng lực còn gần hai trăm người, nhưng đến hiện giờ thì... Các ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, bốn năm nay, bởi vì dã tâm Lãnh Chiếu bành trướng, nhiều lần khơi mào tranh đấu trên biển, hai chết mấy chục hảo huynh đệ. Trên đảo cũng ngày càng tiêu điều, những điều phát sinh ngay trước mắt, các ngươi cũng không phải những kẻ mù, ai cũng thấy được.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, không ít người kìm lòng không đậu từ từ ngẩng đầu lên.
- Ta biết rất nhiều người tuổi trẻ khí thịnh, đều muốn theo Lãnh Chiếu xông ra biển để một phen giương danh. Ta lúc còn trẻ cũng giống như các ngươi, sôi trào nhiệt huyết, cho rằng thiên hạ này không có chuyện gì không thể làm được. Nhưng mà các ngươi cũng biết, năm đó Đỗ Dung Hải ta kết bái tám huynh đệ, cho tới bây giờ chỉ còn lại có ta cùng với lão Thất. Nhưng người khác đều đã cách xa chúng ta, cuối cùng chúng ta chỉ có thể trông coi một mảnh gia viên trên Tiên Nhân đảo.
Thanh âm đảo chủ rất nhu hòa, cũng rất trầm thấp, truyền vào lỗ tai mỗi người.
- Chẳng lẽ các ngươi cho là tám huynh đệ chúng ta ban đầu đều là hạng vô năng? Ta nói cho các ngươi biết, năm đó trên biển có hơn vài chục đội hải tặc, tấn công chém giết lẫn nhau. Chúng ta diệt tám đường trong đó, bọn họ không thể nói rằng không mạnh được, hiện giờ so sánh thì trên biển đã thái bình hơn nhiều rồi. Chúng ta đánh tới cuối cùng, tranh đấu đến cuối cùng, rốt cuộc chỉ có thể giữ được nơi ở của mình. Bởi vì lúc này không giống như ngày xưa, thời đại Đông Hải Vương năm đó đã qua. Bá chủ chân chính trên biển, cuối cùng là Hàn gia. Hải Vương Lệnh của bọn họ, đủ sức đánh tan hết thảy mọi thứ trên biển, người nào ở thời đại này cũng không thể trở thành Đông Hải vương thứ hai.
- Chính các ngươi hãy suy nghĩ kĩ lại xem, các ngươi có tư cách xưng bá Đông Hải hay không?
Ánh mắt đảo chủ chiếu qua Lãnh Chiếu một chút rồi đảo qua đám bộ hạ, thanh âm có chút run rẩy:
- Có hùng tâm tráng chí, đây là điều tốt, nhưng mà nếu như lấy trứng chọi đá, không phải chỉ là tự rước lấy nhục, mà còn như thiêu thân lao đầu vào lửa, tự chịu diệt vong. Chúng ta khi ở trên biển, chỉ muốn cuộc sống tự do tự tại, chỉ cần có thể đủ ăn đủ mặc, sống vậy có gì không tốt, vì sao phải đi làm những việc biết rõ ràng là chuyện thất bại đây? Mỗi người các ngươi chết đi, người nhà đều sẽ vô cùng thống khổ, nam nhân dũng cảm là điều tốt, có thể bảo hộ được người nhà. Nhưng mà nếu thành công cụ đi dâng mạng vì dã tâm của người khác, các ngươi nghĩ đây còn là chuyện tốt nữa không?
Thanh âm hắn đột nhiên đề cao:
- Trời cho các ngươi sống ở biển là để các ngươi có cuộc sống tốt, không phải để các ngươi chết một cách vô tội như thế.
Mọi người ở đây đều trầm mặc.
Mặc dù uy vọng đảo chủ trên đảo ngày càng giảm, nhưng mà ai cũng không thể phủ nhận được. Hiện giờ Tiên Nhân đảo có thể bình yên vô sự thế này, công lao của hắn là không thể nghi ngờ. Ngày hôm nay, hắn nói những lời này, những lời thoại chân tình, tất cả mọi người nghe thấy không thể không động dung.
- Đảo chủ, Lãnh nhị ca nói ngươi bán đứng chúng ta, ngươi rốt cuộc có hay không?
Một gã hải tặc lớn gan hỏi.
Đảo chủ không trực tiếp trả lời, mà chỉ vào Hàn Mạc nói:
- Vì này là Ngũ công tử Hàn gia, câu hỏi của ngươi, Ngũ công tử có thể trả lời.
Vì thế, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Hàn Mạc.
Tay Hàn Mạc vững vàng nắm lấy chủy thủ, vẫn kề trên cổ họng Lãnh Chiếu, nhìn mọi người đang trố mắt nhìn hắn. Giờ phút này, thế nhưng hắn lại lộ ra nụ cười tươi, lớn tiếng nói:
- Không sai, ta chính là Hàn Tiểu Ngũ.Câu trả lời của ta rất đơn giản, an phận thủ thường hảo hảo sống cuộc sống bình thường, Hàn gia ta sẽ cố hết sức bảo đảm cuộc sống các ngươi yên ổn. Nhưng nếu có người dã tâm bừng bừng, nghĩ muốn khơi mào chiến tranh trên biển, gây chuyện thị phi, như vậy Hàn gia chúng ta tuyệt đối không nương tay!
Một câu nói kia ân uy có đủ, mọi người quay mặt nhìn nhau, bàn luận xôn xao.
Dân biển hiển nhiên hiểu được địa vị Hàn gia, lời nói hôm nay của Hàn Mạc, trong lòng mọi người tự nhiên có thể đại biểu cho Hàn gia.
- Hàn...Ngũ công tử, Hàn gia chuẩn bị đối phó với những người trên đảo thế nào đây?
Một gã hải tặc mở miệng hỏi:
- Có phải là đối với những kẻ chống đối đảo chủ, Hàn gia các ngươi đều tru diệt hết?
Hàn Mạc lập tức lắc đầu nói:
- Họa có căn nguyên, ác có gốc rễ. Ta tin tưởng, phần lớn mọi người ở đây đều hi vọng có cuộc sống tốt đẹp, chỉ có số ít người rắp tâm hiểm ác.
- Ngươi cũng không nói cho chúng ta biết số ít người đó gồm những ai a?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Việc đó thì tùy Đảo chủ cân nhắc quyết định nữa.
Vẻ mặt Lãnh Chiếu rất tỉnh táo, hắn nhìn vào Tiêu Đồng Quang đang bị trói trên cột gỗ, đột nhiên lộ ánh mắt bí ẩn nhìn gã hải tặc đứng ngay bên cạnh.
Tên hải tặc kia nhíu mày, nhưng ngay sau đó hung hăng cắn chặt răng, giống như quyết tâm làm một chuyện gì đó. Chợt hắn vung mạnh đao lên, vọt tới bên cạnh Tiêu Đồng Quang, kề lười đao dưới cổ họng Tiêu Đồng Quang. Trong thanh âm mang theo chút hoảng hốt, nhưng lại vô cùng lớn tiếng:
- Hàn...Hàn Tiểu Ngũ, ngươi mau thả Lãnh nhị ca ra!
Trong tâm Hàn Mạc thầm kêu không tốt. Hắn vốn tưởng rằng khống chế được Lãnh Chiếu, cục diện sẽ lập tức thay đổi. Hơn nữa trước mắt thấy được hi vọng như thế lại không thể ngờ được, để quên mất nhân vật trọng yếu như Tiêu Đồng Quang này.
Sắc mặt Đảo chủ biến hóa, giống như không nghĩ tới sẽ xảy ra tình huống này, còn có người nguyện ý vì Lãnh Chiếu bán mạng.
Nhưng mà vẻ mặt hai người chợt lóe lên rồi biến mất, vẫn duy trì được thần sắc bình tĩnh như cũ.
- Hàn Tiểu Ngũ, ngươi biết câu ngọc đá cùng vỡ không?
Lãnh Chiếu mặc dù bị chủy thủ kề ngay cổ họng, nhưng mà vẻ mặt vẫn thoải mái như trước, thản nhiên nói:
- Tánh mạng của vị khâm sai đại nhân này, xem thử ngươi có muốn hay không ra tay?
Tình huống liên tục biến hóa, mọi người ở chỗ này nhất thời không biết nên làm như thế nào. Thật ra thì những người một mực đi theo Lãnh Chiếu đã giơ đại đao lên chạy vội tới bên cạnh Tiêu Đồng Quang, hiển nhiên muốn dùng hắn để đổi Lãnh Chiếu, ngay cả Thất thúc kia bị tàn phế chỉ còn lại một cánh tay, lúc này cũng mang theo cay đao chậm rãi tiến tới.
Ai cũng biết chuyện cũ của Thất thúc cùng đảo chủ. Mọi người biết sâu trong nội tâm Thất thúc nhất định hận đảo chủ thấu xương, nên chiều hướng đương nhiên nghiêng về phía Lãnh Chiếu.
Những người này muốn đánh cược một lần cuối cùng.
Mặc dù tình huống khó khăn, Lãnh Chiếu vẫn còn đang trong tay Hàn mạc, những người này muốn lợi dụng Tiêu Đồng Quang để nuôi một tia hi vọng.
Tuy rằng trên đảo có không ít người theo chân Lãnh Chiếu, nhưng mà trải qua một phen nói chuyện của đảo chủ, tâm tư rất nhiều người đã dao động. Huống chi Lãnh Chiếu tùy thời bị Hàn Mạc một dao giết chết. Đại bộ phận mọi người không muốn cùng Lãnh Chiếu nhảy xuống cái hố được đào sẵn đó.
Sáu bảy người kia, đều là những thân tín của Lãnh Chiếu.
Thanh âm Hàn Mạc bình tĩnh, hơn nữa lạnh như băng:
- Lãnh Chiếu, ngươi cho rằng dùng tính mạng của hắn có thể đổi lại được mạng của ngươi? Hàn Tiểu Ngũ ta duy nhất tiếc nuối mạng của mình thôi, thả ngươi, tánh mạng của ta sẽ không còn. Ngươi không cảm thấy ta sẽ ngu ngốc đến mức thả ngươi ra?
Tiêu Đồng Quang bị che miệng, nói rầm rì, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
- Vậy thì cùng chết sao?
Lãnh Chiếu âm hiểm nói:
Nhưng mà ngay lúc này, một chuyện tình làm một người khiếp sợ đã xảy ra, không ai có thể nghĩ tình huống như vậy sẽ xuất hiện.
Thất thúc tàn phế đi tới bên cạnh cột gỗ, tới phía sau mấy tên hải tặc đang kèm Tiêu Đồng Quang. Cánh tay còn lại mạnh mẽ vung đại đao lên, bổ xuống mấy tên hải tặc ở ngay trước mắt.
Mười mấy cái cột gỗ dựng đứng bị từng đợt sóng biển đánh mạnh vào. Trên thân mỗi người cũng bị nước biển đánh cho ướt đẫm. Nhìn Đảo chủ lúc này tựa hồ đã già hơn chục tuổi. Ông ta nhắm chặt hai mắt, da thịt trên mặt không ngừng co giật, không biết là bởi vì tức giận, hay là bởi vì thương tâm.
Tiêu Đồng Quang bị trói chặt vào cột gỗ, trên miệng lại bị nhét kín. Hiển nhiên lúc trước hắn kêu quá to, đến cả Lãnh Chiếu cũng chịu không được. Trong mắt của hắn tràn ngập sự hoảng sợ, thậm chí mang theo thần sắc khẩn cầu.
Mà những tên hải tặc bị trói khác đều trợn mắt nhìn Lãnh Chiếu.
Xung quanh những cột gỗ đều có vòng bảo vệ do hơn ba mươi tên hải tặc với các loại binh khí khác nhau tạo thành, còn có hơn mười tên hải tặc khác thì đang ngăn cản vợ con của nhóm hải tặc ấy đến gần. Trên bờ cát giờ đây đầy gia quyến của hải tặc, không ít người đang khóc nức nở.
Những tên tặc còn lại, hiển nhiên có không ít người đang tìm kiếm tung tích của Hàn Mạc cùng với Đỗ Băng Nguyệt.
Một gã hải tặc chạy tới như bay, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, vội đến bên cạnh kề sát vào tai Lãnh Chiếu nói nhỏ vài câu, rồi sắc mặt Lãnh Chiếu lập tức trở nên âm trầm hơn, hắn đứng dậy, đi tới trước mặt Đảo chủ, lạnh lùng thốt:
- Đảo chủ, có ba huynh đệ đã bị tiểu tử Hàn gia giết chết! Ngươi thả cho hắn chạy, giết hại tính mạng của ba huynh đệ này, ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao?
Đảo chủ nhắm mắt lại, cũng không nói nửa câu.
Lãnh Chiếu lạnh lùng cười một tiếng, đi tới trước mặt một đám gia đình hải tặc, cao giọng nói:
- Hàn gia tiểu tử được đảo chủ thả đi đã giết chết ba người của chúng ta! Nếu như chúng ta không thể nhanh chóng bắt hắn, ta lo rằng còn có nhiều huynh đệ chết ở trong tay của hắn! Ta nói rồi, đảo chủ đã bán đứng chúng ta, thế nhưng các ngươi thỉnh thoảng vẫn có người cho Lãnh Chiếu ta bịa đặt kiếm chuyện! Hôm nay đã rõ ràng như vậy, các ngươi đã tin chưa?
Tất cả mọi người đều hơi biến sắc, trong mắt mỗi người cũng lộ ra vẻ lo lắng, bởi vì không ai biết được, người chết có phải là người nhà của mình hay không?!
- Lãnh Chiếu ta làm hết thảy, chỉ là vì để cho miệng của các ngươi có cơm ăn!
Lãnh Chiếu quét nhìn mọi người một lần, mới thản nhiên nói:
- Có cơm ăn, so với chuyện gì cũng đều tốt hơn!
Hắn chỉ vào đảo chủ, cười lạnh nói:
- Nhưng mà người này, hắn lại muốn các ngươi ăn cơm nô lệ, thậm chí còn muốn cho các ngươi không có cơm ăn! Các ngươi cũng như là huyết nhục ruột thịt của ta, Lãnh Chiếu ta cho dù phải đại nghĩa diệt thân, cũng sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh! Đảo chủ già rồi, cho nên... Tâm của hắn đã thay đổi!
Đảo chủ vẫn không tức giận, trên khóe miệng thậm chí còn nở một nụ cười thản nhiên, lẩm bẩm nói:
- Quả nhiên có sắc thái kiêu hùng, chẳng qua là... Sinh ra nhầm chỗ rồi…!!!
...
Nhưng vào lúc này, chợt nghe một người kinh hô:
- Đại... Đại tiểu thư...!!
Tất cả mọi người đều cả kinh, liên tục quay đầu lại, chỉ thấy dưới ánh sáng của tia nắng ban mai, phía xa có một thân ảnh đang đi tới, đi rất chậm! Do đã sớm quen thuộc Đỗ Băng Nguyệt, nên mọi người liếc mắt một cái liền nhìn ra, đó chính là Đại tiểu thư của bọn hắn.
Đỗ Băng Nguyệt đã cỡi bỏ đi trang phục hải tặc, lộ ra dáng người hết sức bạo mãn như thường lệ, nàng rất bình tĩnh chậm rãi đi tới dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người.
Lãnh Chiếu cau mày, nhìn đám người tản ra, Đỗ Băng Nguyệt đi tới trước mặt hắn.
- Đại tiểu thư, ngươi rốt cục cũng đi ra?!
Lãnh Chiếu đưa mắt nhìn Đỗ Băng Nguyệt, thản nhiên nói:
- Hàn gia tiểu tử kia đâu?
Đỗ Băng Nguyệt cũng không thèm nhìn Lãnh Chiếu, hướng về phía cột gỗ liền thấy được đảo chủ, chạy vội tới, nước mắt nhất thời trong khóe mắt tuôn ra:
- Cha, người...!!!
Nhưng lập tức, nàng lại bị hai gã hải tặc ngăn cản lại.
- Mau tránh ra!!!
Đỗ Băng Nguyệt rút chủy thủ ra, mặt lạnh như băng:
- Nếu không mau tránh ra, đừng trách ta động thủ!
Lãnh Chiếu đứng ở phía sau thản nhiên nói:
- Đỗ Băng Nguyệt, ngươi không nên tiếp tục cho rằng mình vẫn là Đại tiểu thư! Nói thật cho ngươi biết, điểm bản lãnh này của ngươi, chưa chắc là đối thủ của bọn họ!
Đảo chủ mở mắt ra, thoáng nhìn Đỗ Băng Nguyệt bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp, nhưng rất nhanh ông ta đã nhắm mắt lại, không nói một câu.
- Lãnh Chiếu, ngươi, cái tên súc sinh này, không có nhân tính, ngươi muốn làm gì?
Đỗ Băng Nguyệt xoay người, trong con ngươi tràn đầy tức giận:
- Ngươi vong ân phụ nghĩa, bóp méo sự thật, ngươi... Ngươi muốn dẫn theo mọi người đi tới đường cùng sao?
- Đỗ Băng Nguyệt!
Lãnh Chiếu lãnh quát một tiếng, lớn tiếng nói:
- Đừng giở giọng đàn bà chanh chua ở chỗ này mà giương oai! Nước mắt của ngươi cùng với nụ cười của phụ thân ngươi đều giống nhau, đều dối trá hết cả! Ngươi luôn miệng nói phải bảo vệ mọi người, vậy ta hỏi ngươi, ba người đã chết trong rừng, chẳng lẽ không có quan hệ với ngươi?
Đỗ Băng Nguyệt cắn răng, nhất thời cũng không biết phải trả lời như thế nào.
- Cho dù không phải dongươi giết chết, ta nghĩ ít nhất tại thời điểm ba người huynh đệ bị giết, ngươi cũng làm khán giả ở bên cạnh nhìn xem, có phải không?!
Lãnh Chiếu nắm tay thành quả đấm, lạnh lùng nói:
- Hắn đang ở đâu? Nói cho ta biết, hắn đang ở đâu?
Nét mặt tức giận của Đỗ Băng Nguyệt từ từ hòa hoãn xuống, nàng nhìn chằm chằm Lãnh Chiếu, sau một hồi lâu, rốt cục nói:
- Lãnh Chiếu, ngươi thả cha ta, ta gả cho ngươi, ta cái gì cũng nghe theo ngươi!
Lãnh Chiếu ngẩn ra. Nữ nhân ở trước mặt này, từ khi hắn trưởng thành đến giờ, chính là đối tượng mà bản thân mơ ước, trong nhiều đêm mộng, hình bóng nữ nhân này không bao giờ không xuất hiện trong tâm trí hắn. Nếu như dục vọng đầu tiên của hắn là trở thành một Đông Hải Vương thứ hai, vậy thì dục vọng thứ hai của hắn, chính là lấy được nữ nhân ở trước mặt mà hắn đã mơ ước vô số lần.
Đỗ Băng Nguyệt chậm rãi đến gần Lãnh Chiếu, Lãnh Chiếu vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn nàng.
Ngay khi cách Lãnh Chiếu còn hai bước nữa, Đỗ Băng Nguyệt đột nhiên xuất thủ, chủy thủ trong tay nhắm bộ ngực Lãnh Chiếu hung hăng đâm tới.
Thân hình Lãnh Chiếu cực nhanh, nghiêng người né tránh, tay phải xuất ra, chủy thủ trong tay của hắn nặng nề đập lên chủy thủ của Đỗ Băng Nguyệt. Đỗ Băng Nguyệt chỉ cảm thấy đến cổ tay tê rần, chủy thủ đã bay khỏi tay.
Đỗ Băng Nguyệt chưa kịp phản ứng, chủy thủ trong tay Lãnh Chiếu đã kề trên cổ họng trắng bóng của nàng, thản nhiên nói:
- Ngươi không là đối thủ của ta, điểm này ngươi có lẽ biết rõ hơn ta…
- Ngươi muốn thế nào?
Đỗ Băng Nguyệt ngăn nước mắt rơi xuống, không để lộ ra vẻ mềm yếu của mình.
Lãnh Chiếu ghé sát vào tai Đỗ Băng Nguyệt, nghe mùi thơm trên người nàng, tâm thần rung động, cổ họng giật giật, nhẹ giọng nói:
- Ngươi đã đồng ý gả cho ta, thì nên xuất ra một số thành ý!
Trái lại, Đỗ Băng Nguyệt lần này lộ ra vẻ rất bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Tốt, ta hiện tại có thể cho ngươi!
Lãnh Chiếu chấn động, hắn nhíu mày, Đỗ Băng Nguyệt lạnh lùng như lại yên lặng nguyện ý nộp ra bản thân, làm hắn cảm thấy có chút quỷ dị.
- Nhưng ngươi phải đáp ứng ta, sau khi được ra rồi thì ngươi để bọn họ đi!
Đỗ Băng Nguyệt chậm rãi nói:
- Nếu không ta nhất định phải giết ngươi!
Lãnh Chiếu lắc đầu nói:
- Không được! Cha ngươi bán đứng chúng ta, nếu ta làm thế thì sao ăn nói với mọi người?
- Chẳng lẽ ngươi thật muốn giết người sao?
Đỗ Băng Nguyệt lạnh lùng hỏi.
Lãnh Chiếu thản nhiên đáp:
- Ta hứa với ngươi sẽ không giết hắn! Nhưng ngươi phải chỉ ra Hàn gia tiểu tử kia hiện tại ở nơi đâu? Giết Hàn gia tiểu tử kia, phụ thân ngươi và chúng ta chính là người trên cùng một thuyền. Ta là có thể không giết Đảo chủ, thậm chí...vẫn xem hắn như cũ, là đảo chủ Tiên Nhân Đảo!
Đỗ Băng Nguyệt trầm ngâm, rốt cục nói:
- Tốt, ta cho ngươi biết!
Lãnh Chiếu nở nụ cười:
- Đây mới là cô gái tốt! Ngươi phải nhớ, rất nhanh ngươi sẽ là nữ nhân của ta, cho nên có một số việc nên vì ta mà suy nghĩ nhiều hơn!
- Trước tiên buông ta ra đã!
Lãnh Chiếu tự nhiên không lo lắng Đỗ Băng Nguyệt có thể gây tổn thương gì cho mình, nên liền buông tay ra. Đỗ Băng Nguyệt nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi đi theo ta, ta dẫn bọn ngươi đi tìm hắn.
- Băng Nguyệt, ngàn vạn lần không nên giở trò bịp bợm với ta!
Lãnh Chiếu thản nhiên nói:
- Ngươi phải nhớ rằng, cha ngươi đang ở trong tay ta! Nếu ngươi giở trò lừa gạt thì phải nghĩ đến hậu quả đấy!
Đỗ Băng Nguyệt lạnh lùng liếc hắn, nói:
- Có tin hay không thì tùy các ngươi!
Nói xong nàng liền bước đi về hướng Tây.
Lãnh Chiếu đánh mắt ra hiệu, lập tức có bốn tên hải tặc ở cách đó không xa cùng với hắn đi theo Đỗ Băng.
Phía Tây có mấy gian phòng gỗ thưa thớt, nóc nhà lợp bằng cỏ tranh, trong đó một gian phòng đóng chặt, yên lặng không có nửa điểm động tĩnh, dưới ánh nắng ban mai nhàn nhạt chiếu xuống thì lộ ra vẻ cực kỳ yên tĩnh.
Đi tới ở trước dãy phòng không xa, Đỗ Băng Nguyệt dừng bước, chỉ vào gian phòng khép kín cửa kia, nói:
- Hắn ở trong đó!
Lãnh Chiếu nhíu mày, đưa mắt nhìn cánh cửa trúc, nhẹ giọng nói:
- Ngươi không gạt ta đấy chứ?
- Hắn bố trí mưu kế, vốn là muốn ta dẫn một mình ngươi đến đây, sau đó dụ ngươi vào phòng, hắn trốn ở dưới giường liền đột nhiên xông ra, cùng ta liên thủ giết ngươi!
Khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Băng Nguyệt lộ ra vẻ rất bình tĩnh:
- Có tin hay không thì tùy ngươi!
Lãnh Chiếu hơi trầm ngâm một chút, rồi nháy mắt một cái, bốn gã hải tặc ở phía sau lập tức xông lên phía trước, một người trong đó liền một cước đá văng cửa trúc, bốn người đồng loạt tiến vào, mà Lãnh Chiếu cũng nắm chặt chủy thủ, nhìn vào bên trong, chỉ cần vừa có động tĩnh thì liền xông vào giết chết Hàn Mạc.
Trong nhà, một mảnh thanh âm ồn ào vang lên, tiếng lục lọi, đập phá không ngừng truyền ra. Chỉ chốc lát sau, một người chạy ra, nói:
- Lãnh nhị ca, trong phòng không có ai, dưới giường cũng không có người!?
Lãnh Chiếu cười nhạt, nhìn Đỗ Băng Nguyệt, lạnh lùng nói:
- Băng Nguyệt, ngươi đang gạt ta sao? Dùng tính mạng của phụ thân ngươi lừa gạt ta hả?
Đỗ Băng Nguyệt chân mày cau lại, thoạt nhìn giống như cũng đang nghi ngờ, nàng bước nhanh đi vào trong. Trong phòng là một đống hỗn độn, nhưng mà tình hình trong phòng chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy, thật hoàn toàn không còn nơi ẩn nấp. Dưới gầm giường có thể giấu người hiển nhiên cũng đã bị lục soát, hoàn toàn trống rỗng.
- Người đâu?
Lãnh Chiếu đi theo sau Đỗ Băng Nguyệt vào trong phòng, thản nhiên nói:
- Nói cho ta biết, hắn đang ở đâu?
Đỗ Băng Nguyệt hơi trầm ngâm một chút, tựa hồ nhớ tới cái gì, thất thanh nói:
- Ta biết rồi.
- Ngươi biết cái gì?
Đỗ Băng Nguyệt nhìn mấy tên hải tặc một cái, nói:
- Ngươi đuổi bọn họ ra ngoài đi!
- Vì sao phải đi ra ngoài?
- Ngươi nếu như muốn biết tung tích của hắn, phải cho bọn họ đi ra ngoài! Có một số việc, tay sai của ngươi cũng không có tư cách biết!
Đỗ Băng Nguyệt nói rất kiên định.
Lãnh Chiếu nhìn tình hình trong nhà một lần nữa, hắn rất quen thuộc đối với dạng kiến trúc của loại phòng này. Nếu như nhìn thấy không có chỗ để ẩn thân, thì Hàn Mạc tự nhiên sẽ không thể ẩn thân ở đây. Nếu Đỗ Băng Nguyệt kiên trì như thế, nói không chừng thật là có những chuyện mà ngoại nhân không thể biết đến.
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới, Đỗ Băng Nguyệt mới vừa nói sẽ hiến thân cho mình để đổi lấy tính mạng của đảo chủ, không phải là nữ nhân mà mình ngày nhớ đêm mong thật sự chuẩn bị làm như vậy chứ?
Lãnh Chiếu làm việc rất tỉnh táo, tâm cơ rất sâu, nhưng nếu như hắn có yếu điểm gì, thì Đỗ Băng Nguyệt chính là yếu điểm của hắn.
Nhìn thân thể Đỗ Băng Nguyệt lồi lõm nảy nở, gợi cảm mê người, cổ họng Lãnh Chiếu đã hơi khô lại, vung tay thản nhiên nói:
- Mấy người các ngươi đi ra ngoài trước đi, tìm kiếm xung quanh phòng một chút, tiểu tử kia nhất định đang ở phụ cận đây!
- Dạ!
Mấy tên hải tặc liếc mắt nhìn nhau, lục tục đi khỏi, còn có một người rất hiểu chuyện, lúc đi ra đã tiện thể đóng cửa lại.
- Băng Nguyệt, ngươi muốn nói cái gì?
Ánh mắt Lãnh Chiếu nóng lên, ngắm nhìn bộ ngực đầy đặn của Đỗ Băng Nguyệt.
Đỗ Băng Nguyệt lạnh lùng cười một tiếng, nàng quay lưng lại, chậm rãi đi sang một bên, tựa hồ sợ Lãnh Chiếu sẽ xúc phạm nàng, kéo dãn khoảng cách ra, lúc này mới quay người lại, cười lạnh nói:
- Lãnh Chiếu, ngươi quên một việc!
- Hả?!
Khóe miệng Lãnh Chiếu cong lên, nở một nụ cười quái dị:
- Chuyện gì?
- Ngươi không nên một mình ở cùng ta chung một chỗ!
Trong mắt Đỗ Băng Nguyệt lại lần nữa xuất hiện vẻ oán độc, nàng nắm đôi bàn tay trắng như phấn lại, lạnh lùng nói:
- Trong nhà không thể ẩn thân, nhưng có thể ngươi quên, vẫn còn một chỗ có thể ẩn thân được! Thần sắc Lãnh Chiếu trở nên băng lãnh, khi hắn chợt hiểu ra điều gì đó thì vào lúc này, chỉ nghe "Ba" một tiếng vang lên, trên nóc nhà vang lên thanh âm thanh thúy của tấm ván gỗ bị gẫy, theo tấm ván gỗ rơi xuống, một đạo kình phong cũng từ trên không đánh thẳng xuống dưới, một thanh âm lãnh khốc khẽ gầm lên:
- Lãnh Chiếu, ngày chết của ngươi đến rồi!
- Không tốt!
Khi Lãnh Chiếu kịp phản ứng, hắn mới biết được, thì ra Hàn Mạc đã nấp ở trên nóc nhà…
Tốc độ Hàn Mạc không hề chậm, ra tay vô cùng dứt khoát. Nhưng phản ứng của Lãnh Chiếu cũng cực kì nhanh chóng. Khi thấy cây mộc côn kia của Hàn Mạc sẽ đâm vào phía sau lưng hắn, bên hông thân hắn lắc mạnh, đem toàn lực ra tránh né một kích quá thình lình này. Thế mà khi thân thể của hắn vừa lóe lên, lập tức cảm giác đầu vai trái của mình truyền tới một cơn đau nhức. Đó là do bị đầu nhọn mộc côn của Hàn Mạc đâm một phát thật sâu vào trong xương thịt.
Lãnh Chiếu cả tiếng hừ cũng không còn phát ra nữa. Đột nhiên gặp phải cảnh này, hắn cũng giữ vững đủ sự bình tĩnh.
Tay phải hắn nắm chủy thủy chém về phía đầu vai trái của mình. Một tiếng "Tạp" vang lên, đã chặt đứt một đoạn của mộc côn, đầu nhọn kia vẫn còn lưu lại trong xương thịt nơi đầu vai trái hắn.
Lúc này Hàn Mạc không có nửa điểm lưu tình. Đầu côn bị chặt gãy, thân thể của hắn cũng đã rơi xuống mặt đất. Một cước bay lên đá trúng cổ tay Lãnh Chiếu làm hắn nhẹ buông tay, chủy thủy rời tay bay ra.
Hắn lại tung ra ra liên hoàn thối, đá tới ngực của Lãnh Chiếu.
Lãnh Chiếu không hề trốn tránh lựa chọn nghênh đón. Dường như hắn cũng không biết, công phu cước lực của Hàn Mạc vô cùng lợi hại. Nhưng nghe "Phanh" một tiếng, lòng bàn chân Hàn Mạc đá vào ngực Lãnh Chiếu, hết sức mạnh mẽ.
Theo lý thuyết, một cước này cho dù không đá bay được Lãnh Chiếu, ít nhất cũng làm hắn phải liên tiếp lui về phía sau. Nhưng mà hiện tại thật bất ngờ Lãnh Chiếu vẫn đứng yên, hắn trụ vững sau một cước này. Dường như khi chân Hàn Mạc đạp trúng bộ ngực hắn, cùng thời gian đó một quyền đánh tới cổ họng Hàn Mạc.
Lực lượng một quyền này, là tích góp hết thảy khí lực toàn thân Lãnh Chiếu.
Nắm đấm chưa tới, Hàn Mạc đã cảm nhân được lực sát thương của thiết quyền. Hắn cũng không nghĩ được thế mà Lãnh Chiếu có thể chịu đựng được một cước. Nhưng mà song phương đều là người động thủ âm tàn, không kém phần bình tĩnh. Lãnh Chiếu chịu đựng một cước để đánh Hàn Mạc, Hàn Mạc tự nhiên cũng không chút bối rối. Kiếp trước hắn quá quen với loại cận thân chiến đấu này rồi. Giống như tượng đá nghìn năm cực kì bình tĩnh, thân thể ngửa ra sau, cánh tay phải huy động, nửa đoạn Tử Mộc Côn ở trong tay lại một lần nữa đâm về phía Lãnh Chiếu.
Lãnh Chiếu chịu đựng một cước kia của Hàn Mạc, mặc dù đã cố gắng nhịn xuống nhưng nội tạng đã bị chấn động. Lúc Mộc Côn đám tới, hắn vung quyền muốn chặt gãy Mộc Côn, nào ngờ bàn tay nhỏ nhắn Hàn Mạc run lên. Cây Mộc Côn kia giống như có linh tính, phía sau co rụt lại, càng về sau càng giống như một con độc xà trườn tới, đâm chính diện nắm tay Lãnh Chiếu.
Trong nháy mắt, một tiếng "Phốc" vang lên, một búng máu từ lồng ngực Lãnh Chiếu rốt cuộc bị phun ra, rồi thì trên nắm tay hắn truyền tới cảm giác đau đớn, làm cho hắn hiểu được, lúc trước chính mình đã đánh giá thấp đệ tử Hàn gia này.
Tiếng đánh nhau trong nhà hiển nhiên đã làm kinh động những tên hải tặc đang tìm kiếm khắp bốn phía ngoài nhà. Bọn chúng hối hả chạy trở về, vội tới trước cửa, nhất thời không biết tình huống bên trong, lớn tiếng hỏi:
- Lãnh nhị ca, đã xảy ra chuyện gì?
Bọn họ nghe được bên trong truyền ra tiếng đánh nhau, nhưng mà lúc trước bọn hắn nhìn thấy, bên trong chỉ có Lãnh Chiếu cùng Đỗ Băng Nguyệt. Cho dù là hai người đánh nhau, Đỗ Băng Nguyệt không phải đối thủ của Lãnh Chiếu, hắn cũng không phải chịu lỗ đến vậy.
Hơn nữa không ai biết Lãnh Chiếu thích Đỗ Băng Nguyệt, nói không chừng lúc Đỗ Băng Nguyệt kháng cự, Lãnh Chiếu dùng sức mạnh ép buộc.
Hải tặc đối với việc dùng bạo lực giải quyết vấn đề chưa bao giờ phản đối. Cho dù là ngủ với nữ nhân, bạo lực cũng là một thủ đoạn, bọn họ không giống với đám tú tài tán tỉnh đầy dối trá.
Hàn Mạc đã sớm chuẩn bị, ước chừng trong vòng ba chiêu, lấy công kích xuất kỳ bất ý đánh bị thương Lãnh Chiếu sau đó bắt lấy hắn.
Chỉ là có chút ngoài ý muôn, Lãnh Chiếu này so với dự đoán ban đầu của mình còn lợi hại hơn một chút. Lúc này nhóm hải tặc tụ tập tới đây, tình hình hiện tại đối với mình vô cùng bất lợi.
Lãnh Chiếu giận dữ hét lên:
- Hắn ở trong này!
Mộc Côn đâm vào nắm tay của hắn. Người này đúng là không chút thu tay lại, chịu đựng đau nhức. Nắm tay mang theo mãnh lực đấm mạnh về phía trước. Nghe được tiếng "Răng rắc", cánh tay lớn bằng Mộc Côn lại bị hắn ra sức bẻ gãy.
Tình cảnh trước mặt, làm cho máu huyết trong xương Hàn Mạc bắt đầu bộc phát. Trong mắt của hắn tràn ngập sát ý, thuận tay cầm lấy một cái ghế dựa gỗ bên cạnh, hung hăng đập về phía đầu Lãnh Chiếu.
"Phanh"!
Cái ghế dựa nện xuống thật mạnh vào đầu Lãnh Chiếu, vỡ vụn ra tứ phía, máu tươi nhất thời từ trên đầu Lãnh Chiếu phun ra.
Lúc này, đám hải tặc bên ngoài đã muốn đạp cửa trúc tiến vào. Vài người cầm đại đạo, thấy bên trong nhà có tranh đấu, nhất thời đều sửng sốt. Bọn họ nhất thời cũng không hiểu Hàn Mạc làm thế nào tiến trong phòng, mới vừa rồi đã lục soát rất kĩ bên trong phòng này rồi.
Hơn nữa, càng làm cho bọn hắn kinh hãi, chính là Lãnh Chiếu vốn bách chiến bách thắng trong lòng bọn họ, vào lúc này từ đầu đến chân mang theo vết máu, hơn nữa rõ ràng đang ở thế hạ phong.
Lãnh Chiếu liên tục bị thương, đã biết rằng mình không phải đối thủ của Hàn Mạc. Dĩ nhiên hắn biết Hàn Mạc muốn bắt mình, sau đó uy hiếp những hải tắc khác, tự nhiên sẽ không để Hàn Mạc thỏa được ý nguyện.
Hắn chịu đựng đau đớn, xoay người phóng về phía cửa.
Hắn quyết tâm không để Hàn Mạc bắt được, càng không cho phép mình chết trong tay Hàn Mạc, hắn còn có nhiều lý tưởng to lớn chưa thực hiện được.
- Đưa chủy thủ cho ta!
Hàn Mạc rống giận.
Gầm lên một tiếng bạo phát giận dữ, giống như một lang sói thức tỉnh ý chí chiến đấu, chấn động tới những tên hải tặc đang muốn tiến vào bên trong, đồng thời Đỗ Băng Nguyệt do màn chiến đấu huyết tinh của hai nam nhân mà thức tỉnh.
Chủy thủy Đỗ Băng Nguyệt khi trên bờ cát bị đánh bay, nhưng mà Hàn Mạc mới vừa rồi đánh bay chủy thủ của Lãnh Chiếu, rơi ngay trên mặt đất trước mặt nàng. Nàng cực kì nhanh chóng cầm lấy chủy thủ, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hàn Mạc giống như một đầu Liệp Báo, đang đánh về phía Lãnh Chiếu chạy trốn ra ngoài.
- Tiếp lấy!
Đỗ Băng Nguyệt ném chủy thủ tới.
Hàn Mạc nhận lấy chủy thủ với bộ dạng cực kì anh tuấn tiêu sái, rồi thì toàn bộ thân hình từ giữa đám hải tặc đang sợ run xông ra ngoài.
- Làm thịt hắn!
Một gã hải tặc tỉnh táo lại, vung đại đao lên, chém về phía sau lưng Hàn Mạc. Những tên hải tặc khác không còn do dự nữa, đại đao đều xuất hiện, cùng nhau truy đuổi về phía Hàn Mạc.
Hàn Mạc biết rằng, hành tung của mình đã bị bại lộ, nhưng nếu như không bắt được Lãnh Chiếu, bản thân hắn rất có thể sẽ rơi vào vòng vây những người này.
Hắn cắn răng, xông lên mấy bước. Nhảy mạnh một cái, bổ nhào Lãnh Chiếu đang phía trước, té trên mặt đất. Nhất thời, hai người đều ngã lăn ra bãi cát. Lãnh CHiếu muốn giãy dụa, chợt cảm giác xương bả vai mình một lần nữa truyền tới cảm giác đau nhức, do chủy thủ trong tay Hàn mạc đã đâm mạnh vào bên trong xương bả vai Lãnh Chiếu.
Tốc độ Hàn Mạc thật nhanh, chủy thủ ở bên trong từ từ nhích lên, đánh gãy gân mạch trên vai của tay Lãnh Chiếu. Hắn chưa kịp rên rỉ thì Hàn Mạc lại ngựa quen đường cũ, chủy thủ đâm vào xương bả vai của hắn, cũng gây ra gãy gân mạch. Lần này là đòn hiểm, hai cánh tay của Lãnh Chiếu không còn chút khí lực nào nữa.
Hết thảy những điều đó chính là phát sinh trong nháy mắt. Khi hải tặc ở phía sau đã vây chặt, chủy thủ Hàn Mạc đã dừng nơi cổ họng Lãnh Chiếu, tay trái nắm lấy đuôi sam sau đầu Lãnh Chiếu, đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Không muốn hắn chết, tốt nhất quy củ một chút cho ta!
Hắn kề sát Lãnh Chiếu, nói thản nhiên:
- Ta nói rồi, ta nhớ cái tát của ngươi, cũng nhớ cái tên gọi Lãnh Chiếu. Ngươi cũng phải nhớ kỹ tên của ta, ta tên là Hàn Mạc!
Trên bờ cát, mọi người khiếp sợ nhìn tình cảnh trước mắt. Trong con mắt bọn họ, Lãnh Chiếu là người cường đại nhất. Lúc này, lại bị một thanh niên cực kì anh tuấn tiêu sái kề chủy thủ ngay cổ họng, chậm rãi đi tới bờ biển. Gió biển thổi mạnh, mọi người không có ai nói một câu nào.
Nhóm người trung thành với Lãnh Chiếu vô cùng chấn động. Bọn họ nắm chặt binh khí trong tay. Mặc dù với thực lực bọn họ có thể đem Hàn Mạc ở trước mắt giết chết một trăm lần, nhưng mà trong tay Hàn Mạc lại có Lãnh Chiếu, sợ rằng sẽ chuột ném vỡ độ, không ai dám phát động công kích.
- Ngươi biết nên phải làm sao a?
Khóe miệng Hàn Mạc lúc này thế nhưng lại xuất hiện nụ cười quái dị:
- Ngươi là người thông minh, ra lệnh cho bọn họ thả người.
Phía bên kia, Tiêu Đồng Quang nhìn thấy Hàn Mạc cưỡng ép Lãnh Chiếu, đầu tiên thấy khiếp sợ, sau đó là mừng rỡ, đến cuối cùng trong mắt chảy ra nước mắt, trong miệng thì lảm nhảm:
- Cảm ơn trời đất, ta không phải chết rồi, Hàn gia tiểu tử thật sự có tài mà!
Lúc này đảo chủ cũng mở mắt. Con người trong mắt hắn thần sắc lộ ra vẻ phức tạp. Ngũ vị tạp trần, ai cũng không thể nói rõ ràng hiện tại tâm tình hắn rốt cuộc như thế nào đây.
Đỗ Băng Nguyệt không do dự nữa, chạy nhanh đến bên người đảo chủ, nức nở nói:
- Cha!
Đảo chủ thở dài, lắc đầu nói:
- Đừng khóc, nước mắt dân biển như trân châu, không thể chảy vô ích như vậy.
Đỗ Băng Nguyệt lau nước mắt đi, nhanh chóng gỡ bỏ dây thừng trói đảo chủ. Mọi người chỉ đứng nhìn, không dám ngăn cản.
Đảo chủ đứng trên bờ cát, chậm rãi đi về phía trước các cư dân, quét ánh mắt nhìn mọi người, chậm rãi nói:
- Lão phu sống trên đảo này đã mấy chục năm, không có công lao lớn gì, nhưng cũng không phạm phải sai lầm nghiêm trọng, ưu khuyết thị phi, hẳn trong lòng các người đều có sự cân nhắc.
Mọi người đều ngưng trọng nhìn đảo chủ, chờ hắn nói chuyện.
- Bốn năm trước, lão phụ đột nhiên mắc trọng bệnh, không thể ra biển được. Bắt đầu từ khi đó, Lãnh Chiếu liền bắt đầu rời bến, vì mọi người tìm miếng ăn. Điểm này lão phu rất cảm tạ hắn.
Đảo chủ chắp hai tay sau lưng, mặc dù mời vừa bị tra tấn, hắn lại mang bệnh trong người, trạng thái tinh thần cực kém, nhưng hắn vẫn giống như tảng đá, giữ thân thể mình đứng thẳng. Khí phách tích góp từng tí một trong nhiều năm qua không hề biến mất:
- Ta nhớ được bốn năm trước, trên đảo người có năng lực còn gần hai trăm người, nhưng đến hiện giờ thì... Các ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, bốn năm nay, bởi vì dã tâm Lãnh Chiếu bành trướng, nhiều lần khơi mào tranh đấu trên biển, hai chết mấy chục hảo huynh đệ. Trên đảo cũng ngày càng tiêu điều, những điều phát sinh ngay trước mắt, các ngươi cũng không phải những kẻ mù, ai cũng thấy được.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, không ít người kìm lòng không đậu từ từ ngẩng đầu lên.
- Ta biết rất nhiều người tuổi trẻ khí thịnh, đều muốn theo Lãnh Chiếu xông ra biển để một phen giương danh. Ta lúc còn trẻ cũng giống như các ngươi, sôi trào nhiệt huyết, cho rằng thiên hạ này không có chuyện gì không thể làm được. Nhưng mà các ngươi cũng biết, năm đó Đỗ Dung Hải ta kết bái tám huynh đệ, cho tới bây giờ chỉ còn lại có ta cùng với lão Thất. Nhưng người khác đều đã cách xa chúng ta, cuối cùng chúng ta chỉ có thể trông coi một mảnh gia viên trên Tiên Nhân đảo.
Thanh âm đảo chủ rất nhu hòa, cũng rất trầm thấp, truyền vào lỗ tai mỗi người.
- Chẳng lẽ các ngươi cho là tám huynh đệ chúng ta ban đầu đều là hạng vô năng? Ta nói cho các ngươi biết, năm đó trên biển có hơn vài chục đội hải tặc, tấn công chém giết lẫn nhau. Chúng ta diệt tám đường trong đó, bọn họ không thể nói rằng không mạnh được, hiện giờ so sánh thì trên biển đã thái bình hơn nhiều rồi. Chúng ta đánh tới cuối cùng, tranh đấu đến cuối cùng, rốt cuộc chỉ có thể giữ được nơi ở của mình. Bởi vì lúc này không giống như ngày xưa, thời đại Đông Hải Vương năm đó đã qua. Bá chủ chân chính trên biển, cuối cùng là Hàn gia. Hải Vương Lệnh của bọn họ, đủ sức đánh tan hết thảy mọi thứ trên biển, người nào ở thời đại này cũng không thể trở thành Đông Hải vương thứ hai.
- Chính các ngươi hãy suy nghĩ kĩ lại xem, các ngươi có tư cách xưng bá Đông Hải hay không?
Ánh mắt đảo chủ chiếu qua Lãnh Chiếu một chút rồi đảo qua đám bộ hạ, thanh âm có chút run rẩy:
- Có hùng tâm tráng chí, đây là điều tốt, nhưng mà nếu như lấy trứng chọi đá, không phải chỉ là tự rước lấy nhục, mà còn như thiêu thân lao đầu vào lửa, tự chịu diệt vong. Chúng ta khi ở trên biển, chỉ muốn cuộc sống tự do tự tại, chỉ cần có thể đủ ăn đủ mặc, sống vậy có gì không tốt, vì sao phải đi làm những việc biết rõ ràng là chuyện thất bại đây? Mỗi người các ngươi chết đi, người nhà đều sẽ vô cùng thống khổ, nam nhân dũng cảm là điều tốt, có thể bảo hộ được người nhà. Nhưng mà nếu thành công cụ đi dâng mạng vì dã tâm của người khác, các ngươi nghĩ đây còn là chuyện tốt nữa không?
Thanh âm hắn đột nhiên đề cao:
- Trời cho các ngươi sống ở biển là để các ngươi có cuộc sống tốt, không phải để các ngươi chết một cách vô tội như thế.
Mọi người ở đây đều trầm mặc.
Mặc dù uy vọng đảo chủ trên đảo ngày càng giảm, nhưng mà ai cũng không thể phủ nhận được. Hiện giờ Tiên Nhân đảo có thể bình yên vô sự thế này, công lao của hắn là không thể nghi ngờ. Ngày hôm nay, hắn nói những lời này, những lời thoại chân tình, tất cả mọi người nghe thấy không thể không động dung.
- Đảo chủ, Lãnh nhị ca nói ngươi bán đứng chúng ta, ngươi rốt cuộc có hay không?
Một gã hải tặc lớn gan hỏi.
Đảo chủ không trực tiếp trả lời, mà chỉ vào Hàn Mạc nói:
- Vì này là Ngũ công tử Hàn gia, câu hỏi của ngươi, Ngũ công tử có thể trả lời.
Vì thế, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Hàn Mạc.
Tay Hàn Mạc vững vàng nắm lấy chủy thủ, vẫn kề trên cổ họng Lãnh Chiếu, nhìn mọi người đang trố mắt nhìn hắn. Giờ phút này, thế nhưng hắn lại lộ ra nụ cười tươi, lớn tiếng nói:
- Không sai, ta chính là Hàn Tiểu Ngũ.Câu trả lời của ta rất đơn giản, an phận thủ thường hảo hảo sống cuộc sống bình thường, Hàn gia ta sẽ cố hết sức bảo đảm cuộc sống các ngươi yên ổn. Nhưng nếu có người dã tâm bừng bừng, nghĩ muốn khơi mào chiến tranh trên biển, gây chuyện thị phi, như vậy Hàn gia chúng ta tuyệt đối không nương tay!
Một câu nói kia ân uy có đủ, mọi người quay mặt nhìn nhau, bàn luận xôn xao.
Dân biển hiển nhiên hiểu được địa vị Hàn gia, lời nói hôm nay của Hàn Mạc, trong lòng mọi người tự nhiên có thể đại biểu cho Hàn gia.
- Hàn...Ngũ công tử, Hàn gia chuẩn bị đối phó với những người trên đảo thế nào đây?
Một gã hải tặc mở miệng hỏi:
- Có phải là đối với những kẻ chống đối đảo chủ, Hàn gia các ngươi đều tru diệt hết?
Hàn Mạc lập tức lắc đầu nói:
- Họa có căn nguyên, ác có gốc rễ. Ta tin tưởng, phần lớn mọi người ở đây đều hi vọng có cuộc sống tốt đẹp, chỉ có số ít người rắp tâm hiểm ác.
- Ngươi cũng không nói cho chúng ta biết số ít người đó gồm những ai a?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Việc đó thì tùy Đảo chủ cân nhắc quyết định nữa.
Vẻ mặt Lãnh Chiếu rất tỉnh táo, hắn nhìn vào Tiêu Đồng Quang đang bị trói trên cột gỗ, đột nhiên lộ ánh mắt bí ẩn nhìn gã hải tặc đứng ngay bên cạnh.
Tên hải tặc kia nhíu mày, nhưng ngay sau đó hung hăng cắn chặt răng, giống như quyết tâm làm một chuyện gì đó. Chợt hắn vung mạnh đao lên, vọt tới bên cạnh Tiêu Đồng Quang, kề lười đao dưới cổ họng Tiêu Đồng Quang. Trong thanh âm mang theo chút hoảng hốt, nhưng lại vô cùng lớn tiếng:
- Hàn...Hàn Tiểu Ngũ, ngươi mau thả Lãnh nhị ca ra!
Trong tâm Hàn Mạc thầm kêu không tốt. Hắn vốn tưởng rằng khống chế được Lãnh Chiếu, cục diện sẽ lập tức thay đổi. Hơn nữa trước mắt thấy được hi vọng như thế lại không thể ngờ được, để quên mất nhân vật trọng yếu như Tiêu Đồng Quang này.
Sắc mặt Đảo chủ biến hóa, giống như không nghĩ tới sẽ xảy ra tình huống này, còn có người nguyện ý vì Lãnh Chiếu bán mạng.
Nhưng mà vẻ mặt hai người chợt lóe lên rồi biến mất, vẫn duy trì được thần sắc bình tĩnh như cũ.
- Hàn Tiểu Ngũ, ngươi biết câu ngọc đá cùng vỡ không?
Lãnh Chiếu mặc dù bị chủy thủ kề ngay cổ họng, nhưng mà vẻ mặt vẫn thoải mái như trước, thản nhiên nói:
- Tánh mạng của vị khâm sai đại nhân này, xem thử ngươi có muốn hay không ra tay?
Tình huống liên tục biến hóa, mọi người ở chỗ này nhất thời không biết nên làm như thế nào. Thật ra thì những người một mực đi theo Lãnh Chiếu đã giơ đại đao lên chạy vội tới bên cạnh Tiêu Đồng Quang, hiển nhiên muốn dùng hắn để đổi Lãnh Chiếu, ngay cả Thất thúc kia bị tàn phế chỉ còn lại một cánh tay, lúc này cũng mang theo cay đao chậm rãi tiến tới.
Ai cũng biết chuyện cũ của Thất thúc cùng đảo chủ. Mọi người biết sâu trong nội tâm Thất thúc nhất định hận đảo chủ thấu xương, nên chiều hướng đương nhiên nghiêng về phía Lãnh Chiếu.
Những người này muốn đánh cược một lần cuối cùng.
Mặc dù tình huống khó khăn, Lãnh Chiếu vẫn còn đang trong tay Hàn mạc, những người này muốn lợi dụng Tiêu Đồng Quang để nuôi một tia hi vọng.
Tuy rằng trên đảo có không ít người theo chân Lãnh Chiếu, nhưng mà trải qua một phen nói chuyện của đảo chủ, tâm tư rất nhiều người đã dao động. Huống chi Lãnh Chiếu tùy thời bị Hàn Mạc một dao giết chết. Đại bộ phận mọi người không muốn cùng Lãnh Chiếu nhảy xuống cái hố được đào sẵn đó.
Sáu bảy người kia, đều là những thân tín của Lãnh Chiếu.
Thanh âm Hàn Mạc bình tĩnh, hơn nữa lạnh như băng:
- Lãnh Chiếu, ngươi cho rằng dùng tính mạng của hắn có thể đổi lại được mạng của ngươi? Hàn Tiểu Ngũ ta duy nhất tiếc nuối mạng của mình thôi, thả ngươi, tánh mạng của ta sẽ không còn. Ngươi không cảm thấy ta sẽ ngu ngốc đến mức thả ngươi ra?
Tiêu Đồng Quang bị che miệng, nói rầm rì, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
- Vậy thì cùng chết sao?
Lãnh Chiếu âm hiểm nói:
Nhưng mà ngay lúc này, một chuyện tình làm một người khiếp sợ đã xảy ra, không ai có thể nghĩ tình huống như vậy sẽ xuất hiện.
Thất thúc tàn phế đi tới bên cạnh cột gỗ, tới phía sau mấy tên hải tặc đang kèm Tiêu Đồng Quang. Cánh tay còn lại mạnh mẽ vung đại đao lên, bổ xuống mấy tên hải tặc ở ngay trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.