Quyển 7 - Chương 708: Một cái tát
Sa Mạc
15/03/2013
Thái tử mặc bộ y phục màu vàng nhạt, mặt mày y cũng không mấy anh tuấn, nhưng lại có khí chất hoàng tộc, chỉ là bất cứ ai lần đầu nhìn y, đều cảm thấy căng thẳng.
Dường như trời sinh cho y cái khí chất gây áp lực cho người khác, nhìn thì nho nhã, nhưng gương mặt đó rất ít cười, luôn thoát ra khí chất lạnh lùng như băng.
Tiêu Minh Hồng mặt hoa phục, lặng yên theo sát bên Thái tử. Dung nhan rực rỡ.
Từ một tiểu thư trong một thế gia, bỗng chốc trở thành Thái tử phi của nước Yến, chuyển biến thân phận đột ngột này, khiến Tiêu Minh Hồng vẫn chưa thực sự thích nghi với cuộc sống hiện tại.
Nàng chỉ biết rằng, tướng công cuả mình, không phải người đàn ông tầm thường, mà là Thái tử của Đại Yến, có thể không bao lâu sau, sẽ là Hoàng đế Đại Yến.
Đối với một tiểu thư không biết chuyện triều đình như Tiêu Minh Hồng mà nói, nàng không hiểu chuyện quốc sự của Đại Yến, cũng như bao người khác, nàng chỉ biết rằng đây là chuyện rất vinh dự của cả gia tộc mình. Nàng cũng biết, gia tộc cao quý nhất vẫn là hoàng tộc, hoàng tộc mới là gia tộc quyền lực nhất nước Yến, mà không gia tộc nào có thể bì kịp.
Đợi Thái tử lên ngôi hoàng đế, nàng sẽ là Hoàng hậu, tướng công của nàng sẽ là người đàn ông quyền thế nhất thiên hạ, còn nàng, sẽ là người phụ nữ quyền lực nhất thiên hạ.
Lúc đó nàng sẽ tha hồ lộng hành, trút giận với kẻ khác, nhưng bây giờ nàng biết, người đàn ông bên cạnh mình, tuyệt đối không dễ đụng chạm, chẳng những không thể chọc giận y, mà còn phải làm theo lời dặn trước khi xuất giá của Tiêu thái sư, hầu hạ y cho thật tốt, không được trái nghịch.
Nhập cung ba ngày, người đàn ông này tuy rằng không mấy dịu dàng, nhưng cũng không hung dữ như trước khi xuất giá nàng đã từng nghĩ, nói tóm lại,cảm giác mà tướng công đem lại cho nàng, chỉ có lãnh đạm mà thôi.
Thái tử ho nhẹ, nghiêng mình, tuy tiếng ho không to, nhưng hình như có vẻ đau khổ.
Trước khi Tiêu Minh Hồng nhập cung, không biết tý gì về Thái tử, nhưng sau ba ngày ngắn ngủi, nàng bỗng phát hiện một vấn đề lớn, hình như sức khỏe của tướng công nàng không được tốt.
Cứ khoảng một độ, y lại ho một trận, lúc khom người, cũng là lúc y yếu nhất, y mới khom người lại, nếu không, thân hình y lúc nào cũng thẳng như cây tùng.
Tiêu Minh Hồng cắn môi, cuối cùng rút khăn tay từ trong tay áo ra, tiến về trước, đưa khăn cho Thái tử.
Thái tử đang ho, nhưng vẫn liếc nhìn Tiêu Minh Hồng một cái, ánh mắt lạnh lùng, không hề để ý đến Tiêu Minh Hồng, cũng không thèm đón lấy chiếc khăn tay, rút chiếc khăn trắng trong tay áo mình ra, lau miệng.
Tiêu Minh Hồng cũng không rút tay về, mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân, cắn môi, đỏ mắt, hơi có chút tức giận pha lẫn xấu hổ thu chiếc khăn về.
Nghe tiếng bước chân như là có khoảng mấy người đến, trước mặt đúng làThục Phi nương nương, Linh Yến nhi đứng đỡ bên cạnh, Hàn Mạc cũng đến sau lưng người nàng.
Thực ra Hàn Mạc không muốn ra gặp Thái tử, nhưng nghe lời khuyên của Hàn Thục, dù gì trong ngày đại hôn của Thái tử, Hàn Mạc lúc ấy mới hồi kinh nên không tham gia, đúng lúc này muốn mượn cơ hội để nói lời xin lỗi.
...
Thái tử tiến về trước hai bước, nghiêng mình, cung kính nói:
- Nhi thần bái kiến Thục Phi nương nương!
Tiêu Minh Hồng biết rõ vị nương nương trước mặt mình chính là Thục phi của Hàn gia. Trước khi đến cung Trường Xuân, trong lòng đã nãy sinh phản cảm, lúc này chỉ có thể cùng với Thái tử lên trước hai bước, nhẹ nhàng cúi mình, nhỏ nhẹ nói:
- Tham kiến Thục Phi nương nương!
Hàn Thục mỉm cười, đang muốn nói chuyện, bỗng trông thấy Tiêu Minh Hồng ngẩng đầu lên, liếc nhìn thấy Hàn Mạc đứng cạnh Thục Phi nương nương, bỗng kêu lớn tiếng:
- Là... là tên vô lại nhà ngươi?
Lời nàng vừa nói, long trời lở đất, ngoại trừ Hàn Mạc vẫn cứ bình tĩnh, còn mấy người khác đều biến sắc.
Thái tử quay đầu, lạnh lùng mà nhìn Tiêu Minh Hồng liếc mắt một cái, đôi mắt tỏ vẻ khó chịu.
Hàn Mạc cũng tiến lên phía trước, cung kính thi lễ với Thái tử, cao giọng nói:
- Thần Hàn Mạc tham kiến Thái tử điện hạ, tham kiến Thái tử phi!
Thái tử nhìn Hàn Mạc, nở nụ cười ngượng ngạo, nói:
- Hàn tướng quân cũng ở đây sao? Nghe nói Hàn tướng quân mới được phong làm Trấn Quân tướng quân, thật đáng mừng!
Hàn Mạc trong lòng thầm nghĩ: “Thái tử biết rất rõ chuyện triều chính”.
Một mặt cung kính nói:
- Hoàng ân hậu đãi, thần thật thấy hổ thẹn, vô cùng lo sợ!
Thái tử lại cười nói:
- Hàn tướng quân thật là khiêm tốn, đoàn sứ cầu thân thuận lợi đến nơi, không thể không kể đến công lao của Hàn tướng quân. Phụ hoàng sắc phong như vậy, chỉ là luận công ban thưởng, không cần lo sợ.
Ngừng một lúc,trong mắt tỏ vẻ lo lắng, mới hỏi:
- Khoảng thời gian Công chúa ở Nước Khánh, tất cả tốt chứ?
- Thái tử điện hạ yên tâm, Công chúa rất khỏe!
Hàn Mạc chắp tay cung kính nói.
- Nghe nói đoàn sứ trong lần đi này, Công chúa xém chút bị hành thích, cũng may có Hàn tướng quân rút đao tương trợ…
Hàn Mạc lập tức nói:
- Khiến Công chúa lo sợ, tội thần tội đáng muôn chết. Cũng may không xảy ra chuyện gì bất trắc, Thái tử điện hạ không cần lo lắng!
ừng một chút, lại nói:
- Thái tử đại hôn, thần không thể tham gia, xin Thái tử điện hạ giáng tội!
Thái tử lắc đầu mỉm cười nói:
- Hàn tướng quân ngày ấy vừa hồi kinh, vẫn còn mệt mỏi, bổn cung không trách tội ngươi.
Vì đứng cạnh Thái tử nên Tiêu Minh Hồng tỏ vẻ khách khí với Hàn Mạc, nhưng vẫn hận trong lòng, nắm chặt chiếc khăn tay, nghĩ đến trước mặt là kẻ hại chết biểu ca Hạ Tuấn Dật của mình, trong lòng càng hận. Nếu không phải có Thái tử bên cạnh, nàng thật muốn xông lên cho gương mặt tuấn tú kia một cái tát thật mạnh.
Cả hai đang nói chuyện, Hàn Thục đứng bên mới cười và nói:
- Ai lại để Thái tử đứng mà nói chuyện, nào, ngồi xuống nói tiếp!
Thái tử cung kính nhìn Hàn Thục nói:
- Thục Phi nương nương, nhi thần muốn cùng Hàn tướng quân dạo chơi hoa viên. Trước giờ nhi thần chưa từng đến nước Khánh, rất muốn biết chuyện tại nước Khánh, muốn được thỉnh giáo Hàn tướng quân một phen!
Hàn Thục hiểu ngay Thái tử có chuyện muốn nói với Hàn Mạc, lại cười nói:
- Hàn Mạc tuổi tác còn trẻ, không biết nói chuyện, có chỗ nào thất lễ, xin Thái tử chớ trách tội!
- Không trách!
Thái tử thản nhiên cười nhìn Hàn Mạc nói:
- Không biết Hàn tướng quân có nguyện ý chỉ giáo hay không?-
Hàn Mạc vội cung kính nói:
- Không dám chỉ giáo, Thái tử điện hạ muốn biết chuyện gì, nếu Hàn Mạc biết, nhất định bẩm báo thật lòng!
Thái tử ôn hòa cười, không nói thêm lời nào, chắp hai tay sau lưng, rồi tiến ra phía ngoài. Hàn Mạc liếc nhìn Thái tử phi Tiêu Minh Hồng một cái, thấy Tiêu Minh Hồng đang nhìn mình với ánh mắt căm giận, gượng cười một cái, rồi theo sau Thái tử.
Thục Phi thấy Thái tử và Hàn Mạc rời khỏi, cũng tiến về trước, nắm tay Tiêu Minh Hồng, nhìn Linh Yến nhi ra lệnh:
- Mau rót trà cho Thái tử phi!
Tiêu Minh Hồng không chút khách khí, đẩy tay Hàn Thục ra, lạnh lùng nói:
- Ta không uống trà!
Thục Phi ngẩn ra, không ngờ Tiêu Minh Hồng lại đáo để như vậy, không xem thể diện ra gì, tuy trong lòng có chút không vui, nhưng vẫn cố cười nói:
- Không uống trà, vậy có thích dùng điểm tâm không? Trong cung Trường Xuân, có không ít các loại điểm tâm
Tiêu Minh Hồng lạnh lùng tiến đến bên cạnh chiếc ghế, đĩnh đạc ngồi xuống, cười lạnh nói:
- Những thứ ở đây có, không lẽ chỗ ta không có sao? Đồ của ngươi ta không dám ăn, để tránh bị ngươi hạ độc!
- Ngươi... !
Linh Yến nhi nghe vậy, rất nổi giận, trông thấy Thục phi cũng có chút biến sắc, đau lòng vô cùng, lúc này Thục phi đang có thai, không thể nổi giận, không nhịn được nói:
-Thái tử phi, sao ngươi lại… sao lại nói như vậy? nương nương chỉ là có ý tốt…!
Trước đó Tiêu Minh Hồng bị Thái tử lạnh nhạt, giờ lại gặp phải tên Hàn Mạc đáng ghét, nghĩ đến mối thù ngày trước, đang tức không chịu được, vừa nghe Linh Yến nhi nói xong, ngẩng đầu nhìn, chỉ là một đứa cung nữ, lập tức dồn hết tức giận lên đầu, gượng người đứng dậy, nổi lên tính tiểu thư của ngày trước, bước lên mấy bước, đưa tay lên, trước mặt Thục phi, đánh một bạt tai vào mặt Linh Yến nhi “bốp” một tiếng giòn giã, gương mặt trắng nõn của Linh Yến nhi in rõ hình bàn tay của Tiêu Minh Hồng.
Linh Yến nhi hoảng sợ, Thục phi cũng lạnh người.
Đường đường là Thái tử phi, ngay trước mặt Thục Phi nương nương, tát một đứa cung nữ không giữ chút phong độ!
- Ngươi là cái thá gì chứ? Tiêu Minh Hồng lạnh lùng nói:
- Ngươi có tư cách gì chỉ trích ta? Ta nói thế nào, chẳng lẽ phải chờ loại nô tỳ như ngươi dạy sao?
Trước khi nhập cung, ả nổi tiếng điêu ngoa khắp kinh thành.
Chính vì dựa hơi thế lực của gia tộc, từ nhỏ được cưng chiều, có chút phật ý, là nổi cáu ngay, trong Tiêu phủ không ít nha hoàn nô bộc bị nàng tiểu thư nóng tính này đánh đập thê thảm.
Nàng tâm cơ không sâu, chỉ là hay làm liều, hôm nay trong cung Trường Xuân, tát Linh Yến nhi, đối với nàng mà nói, thật sự chẳng là gì, thực chất nàng cũng không nghĩ sẽ có hậu quả gì.
Trong phút chốc Linh Yến nhi cũng quên nỗi đau trên mặt, ngẫn ra nhìn Tiêu Minh Hồng, trong cặp mắt xinh đẹp của Thục phi, giờ phút này cũng lộ vẻ tức giận. Nàng rõ ràng đang cố gắng khống chế cảm xúc của mình, chăm chú nhìn Tiêu Minh Hồng, tiếng nói cũng trở nên lạnh lùng:
- Thái tử phi hà tất tức giận như vậy?
Tiêu Minh Hồng giọng căm giận nói:
- Bổn tiểu thư... !
Dường như cảm thấy mình nói sai, sửa lời nói:
- Bổn Thái tử phi từ nhỏ đến lớn, chưa có nô tỳ nào dám nói với ta như vậy. Một tiện tỳ nho nhỏ, dựa vào cái gì mà chất vấn ta? ả có tư cách gì?
Thục Phi thản nhiên nói: - Ả không hiểu chuyện, Thái tử phi không cần tức giận.
Cơn giận của Tiêu Minh Hồng vẫn chưa nguôi, nghe Thục phi nói như vậy, tưởng Thục phi sợ mình, mới chỉ vào Linh Yến nhi chửi lớn:
- Ngươi còn nói bậy, ta cắt lưỡi ngươi!
Chưa nói dứt lời, đã nghe có tiếng lạnh cả xương sống nói:
- Nàng đòi cắt lưỡi ai?
Âm thanh này không lớn, nhưng hàm ý tức giận, từ trong tiếng nói, Thái tử quay về, từ sau bức màn bước tới, chắp tay sau lưng, gương mặt đanh lại rất đáng sợ.
Tiêu Minh Hồng trông thấy Thái tử, gương mặt kiêu kì bỗng chốc như bị tạt tước lạnh, lập tức cúi đầu.
Thái tử từ từ bước đến trước mặt Tiêu Minh Hồng, nhìn chăm chăm một lúc, đứng nhìn cô nương trước mặt, cặp mắt Thái tử càng lúc càng đanh lại, bỗng trông thấy y đột ngột đưa tay lên, nhắm thẳng vào mặt Tiêu Minh Hồng, tát một cái thật mạnh.
“Bốp”
Âm thanh giòn giã vang lên.
Nếu nói việc Tiêu Minh Hồng đánh Linh Yến nhi làm mọi người hoảng sợ, vậy Thái tử trước mặt mọi người tát Tiêu Minh Hồng, càng làm người ta phải khiếp vía kinh hoàng. Thục phi định mở lời khuyên ngăn nhưng đã không kịp.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Dường như trời sinh cho y cái khí chất gây áp lực cho người khác, nhìn thì nho nhã, nhưng gương mặt đó rất ít cười, luôn thoát ra khí chất lạnh lùng như băng.
Tiêu Minh Hồng mặt hoa phục, lặng yên theo sát bên Thái tử. Dung nhan rực rỡ.
Từ một tiểu thư trong một thế gia, bỗng chốc trở thành Thái tử phi của nước Yến, chuyển biến thân phận đột ngột này, khiến Tiêu Minh Hồng vẫn chưa thực sự thích nghi với cuộc sống hiện tại.
Nàng chỉ biết rằng, tướng công cuả mình, không phải người đàn ông tầm thường, mà là Thái tử của Đại Yến, có thể không bao lâu sau, sẽ là Hoàng đế Đại Yến.
Đối với một tiểu thư không biết chuyện triều đình như Tiêu Minh Hồng mà nói, nàng không hiểu chuyện quốc sự của Đại Yến, cũng như bao người khác, nàng chỉ biết rằng đây là chuyện rất vinh dự của cả gia tộc mình. Nàng cũng biết, gia tộc cao quý nhất vẫn là hoàng tộc, hoàng tộc mới là gia tộc quyền lực nhất nước Yến, mà không gia tộc nào có thể bì kịp.
Đợi Thái tử lên ngôi hoàng đế, nàng sẽ là Hoàng hậu, tướng công của nàng sẽ là người đàn ông quyền thế nhất thiên hạ, còn nàng, sẽ là người phụ nữ quyền lực nhất thiên hạ.
Lúc đó nàng sẽ tha hồ lộng hành, trút giận với kẻ khác, nhưng bây giờ nàng biết, người đàn ông bên cạnh mình, tuyệt đối không dễ đụng chạm, chẳng những không thể chọc giận y, mà còn phải làm theo lời dặn trước khi xuất giá của Tiêu thái sư, hầu hạ y cho thật tốt, không được trái nghịch.
Nhập cung ba ngày, người đàn ông này tuy rằng không mấy dịu dàng, nhưng cũng không hung dữ như trước khi xuất giá nàng đã từng nghĩ, nói tóm lại,cảm giác mà tướng công đem lại cho nàng, chỉ có lãnh đạm mà thôi.
Thái tử ho nhẹ, nghiêng mình, tuy tiếng ho không to, nhưng hình như có vẻ đau khổ.
Trước khi Tiêu Minh Hồng nhập cung, không biết tý gì về Thái tử, nhưng sau ba ngày ngắn ngủi, nàng bỗng phát hiện một vấn đề lớn, hình như sức khỏe của tướng công nàng không được tốt.
Cứ khoảng một độ, y lại ho một trận, lúc khom người, cũng là lúc y yếu nhất, y mới khom người lại, nếu không, thân hình y lúc nào cũng thẳng như cây tùng.
Tiêu Minh Hồng cắn môi, cuối cùng rút khăn tay từ trong tay áo ra, tiến về trước, đưa khăn cho Thái tử.
Thái tử đang ho, nhưng vẫn liếc nhìn Tiêu Minh Hồng một cái, ánh mắt lạnh lùng, không hề để ý đến Tiêu Minh Hồng, cũng không thèm đón lấy chiếc khăn tay, rút chiếc khăn trắng trong tay áo mình ra, lau miệng.
Tiêu Minh Hồng cũng không rút tay về, mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân, cắn môi, đỏ mắt, hơi có chút tức giận pha lẫn xấu hổ thu chiếc khăn về.
Nghe tiếng bước chân như là có khoảng mấy người đến, trước mặt đúng làThục Phi nương nương, Linh Yến nhi đứng đỡ bên cạnh, Hàn Mạc cũng đến sau lưng người nàng.
Thực ra Hàn Mạc không muốn ra gặp Thái tử, nhưng nghe lời khuyên của Hàn Thục, dù gì trong ngày đại hôn của Thái tử, Hàn Mạc lúc ấy mới hồi kinh nên không tham gia, đúng lúc này muốn mượn cơ hội để nói lời xin lỗi.
...
Thái tử tiến về trước hai bước, nghiêng mình, cung kính nói:
- Nhi thần bái kiến Thục Phi nương nương!
Tiêu Minh Hồng biết rõ vị nương nương trước mặt mình chính là Thục phi của Hàn gia. Trước khi đến cung Trường Xuân, trong lòng đã nãy sinh phản cảm, lúc này chỉ có thể cùng với Thái tử lên trước hai bước, nhẹ nhàng cúi mình, nhỏ nhẹ nói:
- Tham kiến Thục Phi nương nương!
Hàn Thục mỉm cười, đang muốn nói chuyện, bỗng trông thấy Tiêu Minh Hồng ngẩng đầu lên, liếc nhìn thấy Hàn Mạc đứng cạnh Thục Phi nương nương, bỗng kêu lớn tiếng:
- Là... là tên vô lại nhà ngươi?
Lời nàng vừa nói, long trời lở đất, ngoại trừ Hàn Mạc vẫn cứ bình tĩnh, còn mấy người khác đều biến sắc.
Thái tử quay đầu, lạnh lùng mà nhìn Tiêu Minh Hồng liếc mắt một cái, đôi mắt tỏ vẻ khó chịu.
Hàn Mạc cũng tiến lên phía trước, cung kính thi lễ với Thái tử, cao giọng nói:
- Thần Hàn Mạc tham kiến Thái tử điện hạ, tham kiến Thái tử phi!
Thái tử nhìn Hàn Mạc, nở nụ cười ngượng ngạo, nói:
- Hàn tướng quân cũng ở đây sao? Nghe nói Hàn tướng quân mới được phong làm Trấn Quân tướng quân, thật đáng mừng!
Hàn Mạc trong lòng thầm nghĩ: “Thái tử biết rất rõ chuyện triều chính”.
Một mặt cung kính nói:
- Hoàng ân hậu đãi, thần thật thấy hổ thẹn, vô cùng lo sợ!
Thái tử lại cười nói:
- Hàn tướng quân thật là khiêm tốn, đoàn sứ cầu thân thuận lợi đến nơi, không thể không kể đến công lao của Hàn tướng quân. Phụ hoàng sắc phong như vậy, chỉ là luận công ban thưởng, không cần lo sợ.
Ngừng một lúc,trong mắt tỏ vẻ lo lắng, mới hỏi:
- Khoảng thời gian Công chúa ở Nước Khánh, tất cả tốt chứ?
- Thái tử điện hạ yên tâm, Công chúa rất khỏe!
Hàn Mạc chắp tay cung kính nói.
- Nghe nói đoàn sứ trong lần đi này, Công chúa xém chút bị hành thích, cũng may có Hàn tướng quân rút đao tương trợ…
Hàn Mạc lập tức nói:
- Khiến Công chúa lo sợ, tội thần tội đáng muôn chết. Cũng may không xảy ra chuyện gì bất trắc, Thái tử điện hạ không cần lo lắng!
ừng một chút, lại nói:
- Thái tử đại hôn, thần không thể tham gia, xin Thái tử điện hạ giáng tội!
Thái tử lắc đầu mỉm cười nói:
- Hàn tướng quân ngày ấy vừa hồi kinh, vẫn còn mệt mỏi, bổn cung không trách tội ngươi.
Vì đứng cạnh Thái tử nên Tiêu Minh Hồng tỏ vẻ khách khí với Hàn Mạc, nhưng vẫn hận trong lòng, nắm chặt chiếc khăn tay, nghĩ đến trước mặt là kẻ hại chết biểu ca Hạ Tuấn Dật của mình, trong lòng càng hận. Nếu không phải có Thái tử bên cạnh, nàng thật muốn xông lên cho gương mặt tuấn tú kia một cái tát thật mạnh.
Cả hai đang nói chuyện, Hàn Thục đứng bên mới cười và nói:
- Ai lại để Thái tử đứng mà nói chuyện, nào, ngồi xuống nói tiếp!
Thái tử cung kính nhìn Hàn Thục nói:
- Thục Phi nương nương, nhi thần muốn cùng Hàn tướng quân dạo chơi hoa viên. Trước giờ nhi thần chưa từng đến nước Khánh, rất muốn biết chuyện tại nước Khánh, muốn được thỉnh giáo Hàn tướng quân một phen!
Hàn Thục hiểu ngay Thái tử có chuyện muốn nói với Hàn Mạc, lại cười nói:
- Hàn Mạc tuổi tác còn trẻ, không biết nói chuyện, có chỗ nào thất lễ, xin Thái tử chớ trách tội!
- Không trách!
Thái tử thản nhiên cười nhìn Hàn Mạc nói:
- Không biết Hàn tướng quân có nguyện ý chỉ giáo hay không?-
Hàn Mạc vội cung kính nói:
- Không dám chỉ giáo, Thái tử điện hạ muốn biết chuyện gì, nếu Hàn Mạc biết, nhất định bẩm báo thật lòng!
Thái tử ôn hòa cười, không nói thêm lời nào, chắp hai tay sau lưng, rồi tiến ra phía ngoài. Hàn Mạc liếc nhìn Thái tử phi Tiêu Minh Hồng một cái, thấy Tiêu Minh Hồng đang nhìn mình với ánh mắt căm giận, gượng cười một cái, rồi theo sau Thái tử.
Thục Phi thấy Thái tử và Hàn Mạc rời khỏi, cũng tiến về trước, nắm tay Tiêu Minh Hồng, nhìn Linh Yến nhi ra lệnh:
- Mau rót trà cho Thái tử phi!
Tiêu Minh Hồng không chút khách khí, đẩy tay Hàn Thục ra, lạnh lùng nói:
- Ta không uống trà!
Thục Phi ngẩn ra, không ngờ Tiêu Minh Hồng lại đáo để như vậy, không xem thể diện ra gì, tuy trong lòng có chút không vui, nhưng vẫn cố cười nói:
- Không uống trà, vậy có thích dùng điểm tâm không? Trong cung Trường Xuân, có không ít các loại điểm tâm
Tiêu Minh Hồng lạnh lùng tiến đến bên cạnh chiếc ghế, đĩnh đạc ngồi xuống, cười lạnh nói:
- Những thứ ở đây có, không lẽ chỗ ta không có sao? Đồ của ngươi ta không dám ăn, để tránh bị ngươi hạ độc!
- Ngươi... !
Linh Yến nhi nghe vậy, rất nổi giận, trông thấy Thục phi cũng có chút biến sắc, đau lòng vô cùng, lúc này Thục phi đang có thai, không thể nổi giận, không nhịn được nói:
-Thái tử phi, sao ngươi lại… sao lại nói như vậy? nương nương chỉ là có ý tốt…!
Trước đó Tiêu Minh Hồng bị Thái tử lạnh nhạt, giờ lại gặp phải tên Hàn Mạc đáng ghét, nghĩ đến mối thù ngày trước, đang tức không chịu được, vừa nghe Linh Yến nhi nói xong, ngẩng đầu nhìn, chỉ là một đứa cung nữ, lập tức dồn hết tức giận lên đầu, gượng người đứng dậy, nổi lên tính tiểu thư của ngày trước, bước lên mấy bước, đưa tay lên, trước mặt Thục phi, đánh một bạt tai vào mặt Linh Yến nhi “bốp” một tiếng giòn giã, gương mặt trắng nõn của Linh Yến nhi in rõ hình bàn tay của Tiêu Minh Hồng.
Linh Yến nhi hoảng sợ, Thục phi cũng lạnh người.
Đường đường là Thái tử phi, ngay trước mặt Thục Phi nương nương, tát một đứa cung nữ không giữ chút phong độ!
- Ngươi là cái thá gì chứ? Tiêu Minh Hồng lạnh lùng nói:
- Ngươi có tư cách gì chỉ trích ta? Ta nói thế nào, chẳng lẽ phải chờ loại nô tỳ như ngươi dạy sao?
Trước khi nhập cung, ả nổi tiếng điêu ngoa khắp kinh thành.
Chính vì dựa hơi thế lực của gia tộc, từ nhỏ được cưng chiều, có chút phật ý, là nổi cáu ngay, trong Tiêu phủ không ít nha hoàn nô bộc bị nàng tiểu thư nóng tính này đánh đập thê thảm.
Nàng tâm cơ không sâu, chỉ là hay làm liều, hôm nay trong cung Trường Xuân, tát Linh Yến nhi, đối với nàng mà nói, thật sự chẳng là gì, thực chất nàng cũng không nghĩ sẽ có hậu quả gì.
Trong phút chốc Linh Yến nhi cũng quên nỗi đau trên mặt, ngẫn ra nhìn Tiêu Minh Hồng, trong cặp mắt xinh đẹp của Thục phi, giờ phút này cũng lộ vẻ tức giận. Nàng rõ ràng đang cố gắng khống chế cảm xúc của mình, chăm chú nhìn Tiêu Minh Hồng, tiếng nói cũng trở nên lạnh lùng:
- Thái tử phi hà tất tức giận như vậy?
Tiêu Minh Hồng giọng căm giận nói:
- Bổn tiểu thư... !
Dường như cảm thấy mình nói sai, sửa lời nói:
- Bổn Thái tử phi từ nhỏ đến lớn, chưa có nô tỳ nào dám nói với ta như vậy. Một tiện tỳ nho nhỏ, dựa vào cái gì mà chất vấn ta? ả có tư cách gì?
Thục Phi thản nhiên nói: - Ả không hiểu chuyện, Thái tử phi không cần tức giận.
Cơn giận của Tiêu Minh Hồng vẫn chưa nguôi, nghe Thục phi nói như vậy, tưởng Thục phi sợ mình, mới chỉ vào Linh Yến nhi chửi lớn:
- Ngươi còn nói bậy, ta cắt lưỡi ngươi!
Chưa nói dứt lời, đã nghe có tiếng lạnh cả xương sống nói:
- Nàng đòi cắt lưỡi ai?
Âm thanh này không lớn, nhưng hàm ý tức giận, từ trong tiếng nói, Thái tử quay về, từ sau bức màn bước tới, chắp tay sau lưng, gương mặt đanh lại rất đáng sợ.
Tiêu Minh Hồng trông thấy Thái tử, gương mặt kiêu kì bỗng chốc như bị tạt tước lạnh, lập tức cúi đầu.
Thái tử từ từ bước đến trước mặt Tiêu Minh Hồng, nhìn chăm chăm một lúc, đứng nhìn cô nương trước mặt, cặp mắt Thái tử càng lúc càng đanh lại, bỗng trông thấy y đột ngột đưa tay lên, nhắm thẳng vào mặt Tiêu Minh Hồng, tát một cái thật mạnh.
“Bốp”
Âm thanh giòn giã vang lên.
Nếu nói việc Tiêu Minh Hồng đánh Linh Yến nhi làm mọi người hoảng sợ, vậy Thái tử trước mặt mọi người tát Tiêu Minh Hồng, càng làm người ta phải khiếp vía kinh hoàng. Thục phi định mở lời khuyên ngăn nhưng đã không kịp.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.