Quyển 9 - Chương 1056: Một hạm đội kia.
Sa Mạc
15/03/2013
Trên biển rộng, trận chiến đấu đang diễn ra ác liệt. Trước mặt người Nam Dương, Uy quân đang thể hiện sự mạnh mẽ của bọn họ. Tuy bị hai mặt giáp công, nhưng vị Hắc giáp tướng kia vẫn chỉ huy hai mặt tác chiến thành thạo.
Xét về quy mô của chiến thuyền, khả năng tác chiến của từng binh sĩ, khả năng phối hợp ăn ý, vận dụng các chiến thuật và các phương diện khác mà nói, Uy quân hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Nếu nói đây là một trận quyết đấu, chi bằng nói là một trận đồ sát của một bên là hơn.
Toàn cảnh trên biển hết sức hỗn loạn. Cúc Tang Quốc đã có hơn phân nửa thuyền mất đi khả năng chiến đấu, trên thuyền phơi đầy xác người. Uy nhân đã khống chế được thuyền của Cúc Tang Quốc, hơn nữa, võ sĩ Uy nhân sau khi chém được một binh sĩ của địch sẽ nhanh chóng giữ lại thủ cấp của đối thủ bên hông. Đây chính là chiến tích dùng để tính công, lĩnh thưởng của bọn họ sau trận chiến. Mấy tên võ sĩ dũng mãnh của Uy nhân bên hông đều đã treo bốn, năm cái đầu người, máu chảy đầm đìa, nhìn hết sức đáng sợ.
Tháp La Uyển suất lĩnh ba chiến thuyền vốn định thẳng tiến, hạ gục chiến hạm địch, không ngờ lại bị đầu thạch xa của đối phương đập vỡ nát chiến thuyền. Các binh sĩ của Cúc Tang bị đá lớn đập chết cũng không ít.
Tuy rằng bọn họ đã nghe thấy tiếng rống giận dữ của viện quân từ nơi khác truyền đến, nhưng bọn họ không còn sức để tấn công hạm đội của Uy quân nữa.
Chiến thuyền địch A Tư Vương phải đối đầu có lẽ do quy mô chênh lệch ít, lại không được trang bị đầu thạch xa, nên thuyền của A Tư Vương không bị đá lớn tấng công. Nhưng bọn họ cũng không sung sướng hơn binh sĩ Cuc Tang là bao. Đội thuyền của Uy quân giương hình cánh cung nghênh đón. Trong làn mưa tên giữa đôi bên, Uy thuyền nhanh chóng tới gần.
A Tư Vương biết tình thế không tốt, chỉ có thể liều mạng với quân địch. Tuy nói hầu hết đội thuyền của lão đều là thuyền nhỏ, nhưng nhân số không ít, ít ra cũng đến hai ngàn người. So về số lượng người với Uy nhân, bọn họ lại nhỉnh hơn.
Lão Vương đối mặt với Uy quân hung dữ vẫn không hề sợ hãi, cho người đánh vang trống trận. Toàn quân nhanh chóng nhận lệnh, chiến thuyền đôi bên tức thì cùng giằng co tại chỗ. A Tư Vương chỉ huy người tung dây câu, dây câu nối các chiến thuyền đôi bên nhất thời đan xen lẫn nhua, như rắn uốn lượn. Binh sĩ đôi bên đều leo lên dây câu, sẵn sàng giết chết đối phương.
Chỉ có điều hầu hết mọi người đang ở trên dây thừng khi gặp địch thủ đều hai chân ôm lấy dây thừng hoặc một tay túm lấy dây thừng, tay còn lại hoặc chân còn lại dùng để tấn công đối phương.
Trên rất nhiều sợi dây thừng giăng mắc khắp nơi, binh sĩ đôi bên cùng ẩu đả, thi thoảng lại có người rơi xuống biển.
A Tư Vương cầm đại đao trong tay, bắt đầu giao đấu với hai gã võ sĩ Uy nhân. Tuy phải đối mặt với hai gã võ sĩ Uy nhân hung hãn, nhưng A Tư Vương không hổ là quốc vương dũng mãnh của Nam Dương, càng già càng dẻo dai, không hề chịu thế hạ phong.
Lần này, lão mang theo hai vương tử, đều là những người dũng mãnh phi thường. Tuy vậy, nhưng nhìn toàn cục thì, quân của An Tư Vương vẫn đang ở thế hạ phong. Ngoài một số ít người bên cạnh lão có thể chiến đấu với võ sĩ Uy nhân trong thời gian dài, còn lại hầu hết các binh sĩ Nam Dương đều đang gặp bất lợi.
Mấy tên lực sĩ trong Uy quân bên hông đã có bốn đầu người vừa nhìn thấy A Tư Vương chiến đấu lẫn trong đám người tức thì hét lớn một tiếng. Một đao bổ ra trước các binh sĩ Nam Dương, bọn họ như con mãnh thú lao thẳng về phía A Tư Vương.
Mấy tên lực sĩ Uy quân này kể ra cũng có mắt nhìn, tuy rằng bọn họ không biết thân phận thực sự của A Tư Vương nhưng cũng biết được vị lão tướng này nhất định có thân phận không tầm thường. Nếu có thể lấy được đầu lão tướng này, biết đâu còn đang giá hơn mười đầu người nữa. Chính vì thế, bọn họ không chút do dự nhằm thẳng vào A Tư Vương.
A Tư Vương thấy một gã võ sĩ Uy nhân to và thô xông đến, khí thế cực kỳ hiểm ác thì không dám coi thường. Hai gã vương tử Đồ Lỗ Tư Quốc ở phía sau cách lão không xa thấy phụ thân gặp nạn thì đồng loạt xông đến. Một vị vương tử nhanh như chớp nghênh đón tên võ sĩ, đại đao giắt bên thắt lưng nắm trong tay chém qua. Tên võ sĩ kia cười ha ha, hiển nhiên không thèm để mắt đến vị vương tử, vung một đao chặn lại đao của vương tử kia. Một tiếng “Choang” vang lên. Vị vương tử cảm thấy thân đao run rẩy mãnh liệt, cánh tay y tê dại, gần như không nắm nổi đao nữa. Y chưa kịp phản ứng gì, tên võ sĩ kia đã đá một cước trúng ngực vị vương tử. Vị vương tử này tức thì bị đá ngã lăn lên mặt đất. Một gã Uy nhân bên cạnh đang định chặt bỏ thủ cấp của vương tử thì A Tư Vương đã vung đao chặt đứt cánh tay của Uy nhân kia. Vương tử nhân cơ hội này thoát ngay, vừa kịp giữ lại mạng.
Mục tiêu của tên võ sĩ dũng mãnh kia là A Tư Vương, chính vì thế gã chỉ đánh hai chiêu đẩy lui vương tử, rồi lại vung đao chém A Tư Vương. Lão không chút sợ hãi, cầm đao đỡ lấy, tiếp tục chiến đấu.
….
Đội thuyền của Tháp La Uyển của Cúc Tang Quốc đã lộn xộn, không còn điều khiển được nữa. Ba chiếc chiến thuyền đều đã vỡ nát. Đội thuyền vốn không còn sức để tiến về phía trước nữa. Các chiến thuyền của Uy quân đang tiếp tục giải quyết các thuyền đánh cá bên cạnh. Dây thừng cũng đã được móc lên trên chiến thuyền của Cúc Tang Quốc. Thuyền của Tháp La Uyển ít nhất cũng đã bị chết mất hơn ba mươi người. Những người khác đều đang hỗn loạn, khí thế trước trận chiến giờ đã theo trận chiến mà giảm sút nghiêm trọng.
Các tướng sĩ Cúc Tang Quốc trên bờ biển chỉ có thể nhìn đồng bạn bị quân địch bao vây và nghe tiếng kêu la thảm thiết truyền đến tai. Tuy bọn họ đã biết đồng bạn trên biển mười phần có chín phần sẽ gặp hung hiểm, nhưng phải trơ mắt nhìn trận chiến thê thảm này, bọn họ hết sức kinh hãi, đồng thời lại cực kỳ giận dữ.
Đằng Nguyên Vương Hậu mồ hôi đầm đìa. Do tiêu hao nhiều sức lực, tốc độ đánh trống của nàng cũng chậm lại, nhưng nàng vẫn cố dùng toàn bộ sức mạnh, vì các huynh đệ Cúc Tang Quốc mà đánh trống trận, cổ vũ sĩ khí bọn họ.
Trên chiến trường, A Tư Vương cố gắng hết sức chiến đấu với tay võ sĩ dũng mãnh kia một hồi lâu, tuổi tác lại đã cao, nên không thể so sánh được với tên võ sĩ dư thừa thể lực kia. Tên võ sĩ Uy nhân kia hiển nhiên cũng không phải người bình thường. A Tư Vương hiện đã dần rơi vào thế hạ phong, vương tử ở phía sau lão muốn tiến đến trợ giúp nhưng chiến thuyền của Uy nhân càng lúc càng xuất hiện nhiều. Qua một trận chém giết, binh sĩ Nam Dương bị tổn thất nghiêm trọng và nặng nề. Số người trên chiến thuyền của A Tư Vương không ngờ giờ còn ít hơn của Uy nhân, bất kể xét về sức chiến đấu hay nhân số, bọn họ đều đã gặp bất lợi.
Nếu không có kỳ tích xuất hiện, đội thuyền của A Tư Vương chắc chắn cũng sẽ rơi vào kết cục toàn quân bị diệt vong.
Các võ sĩ Uy nhân dốc toàn lực, liên tục bổ đao xuống. A Tư Vương cuống quít lùi lại phía sau, bất ngờ lại giẫm vào một thi thể dưới chân. Lão lảo đảo một cái, rồi ngã sấp xuống. Võ sĩ Uy nhân kia quát to một tiếng, hai tay nắm chặt thanh đao vung lên không chuẩn bị giáng xuống. Một gã binh sĩ Nam Dương ở bên cạnh thấy thế anh dũng xông lên, đỡ một đao thay cho A Tư Vương. Bản thân gã bị võ sĩ Uy nhân chém làm hai mảnh.
A Tư Vương lăn trên sàn tàu, nhìn thấy cảnh này thì hết sức giận dữ và đau khổ. Trên thuyền hiện vẫn còn rất nhiều thi thể binh sĩ Nam Dương, giờ thậm chí còn có cảnh hai ba gã võ sĩ Uy nhân cùng bao vây, tấn công một binh sĩ Nam Dương. Tình cảnh hết sức tuyệt vọng. Lão biết kỳ hạm của lão sắp rơi vào tay địch. Kỳ hạm mất, đội thuyền chẳng khác nào đã hoàn toàn bại trận.
Cả đời A Tư Vương đã trải qua vô số thời khắc nguy hiểm, cũng đã từng tham gia rất nhiều chiến sự, nhưng trận chiến ngày hôm nay là trận chiến lớn nhất trong đời lão. Lão vốn muốn giương cao tính võ của Đồ Lỗ Tư Quốc, tăng uy vọng của nước nhà, nào ngờ lại gặp phải kết cục như thế này, thật sự hết sức bi phẫn.
Giờ phút này đã có hơn mười võ sĩ Uy nhân xông đến đây, bao vây A Tư Vương và hai vị vương tử vào giữa nhưng bọn họ vẫn còn đang sợ hãi tên võ sĩ dũng mãnh kia, không dám tranh chém chết A Tư Vương với gã.
Đúng lúc này, chợt nghe từ phía sau vang lên một tiếng kèn trầm thấp, lại nghe không ít võ sĩ Uy nhân cao giọng kêu to:
-Không hay rồi. Phương Bắc còn có quân địch mai phục!
Mọi người nhất thời dừng lại cảnh chém giết, cùng nhìn về phía bắc. Chỉ thấy trên biển khơi bao la, dưới bầu trời xanh trong, một đội thuyền xếp thành một chữ, giương buồn, tiến thẳng đến nơi này.
Gió nam đang thổi, con thuyền no gió đi với tốc độ cực nhanh. Một đội thuyền bất ngờ xuất hiện đã làm người giật mình, nhưng cái đáng lo hơn là quy mô của đội thuyền kia.
Có lẽ số chiến thuyền của đội thuyền kia không nhiều nhưng kích cỡ của mấy con thuyền này khiến người Uy nhân và Nam Dương cùng trợn mắt, há hốc mồm.
Ở giữa là ba chiếc chiến thuyền cùng tiến lên, khí thế rất mạnh, chẳng khác nào ba ngọn núi nhỏ di động trên biển cả. Trên đầu thuyền có một con chim ưng bằng đồng khổng lồ rất dễ nhìn thấy. So với kỳ hạm của chủ tướng Uy quân, chiếc thuyền này còn to gấp đôi. Dưới ánh mặt trời, ánh sáng đen bóng trên thân thuyền phản chiếu lại, khiến người nhìn vào có cảm giác bị áp lực mãnh liệt.
Chiến thuyền khổng lồ như vậy cho dù là người Nam Dương hay Uy nhân đều chưa từng thấy qua. Bọn họ dĩ nhiên không có kỹ thuật đóng chiến thuyền khổng lồ như thế, cũng không có sự hỗ trợ tài chính lớn như vậy.
Ba chiếc chiến thuyền kiểu lớn không những phải mất hơn nửa năm, vận dụng hơn một ngàn nhân lực thực hiện mà còn hao tốn vô số tiền tài. Hàn Mạc và Quan Thiếu Hà vung số bạc này nhẹ như không. Từ lúc thông thương với Nam Dương trong gần ba năm, Quan Thiếu Hà và Hàn Mạc luôn tranh thủ từng chút lợi nhuận, ít nhất một nửa số đó đã dùng cho ba chiếc chiến thuyền này, đủ thấy phí tổn của chúng cao đến thế nào.
Bất kể là Nam Dương hay Uy Chi Hoàn đều không thể có được điều kiện như thế.
Chính vì thế, ba chiếc chiến thuyền này vừa xuất hiện trong tầm mắt, rất nhiều người đều trợn mắt, há hốc mồm, không dám tin vào mắt mình.
Những con thuyền ở hai bên cánh tuy khí thế không sánh được với ba chiếc chiến thuyền kia nhưng hình dáng không hề nhỏ chút nào. Uy quân cũng chỉ có kỳ hạm là lớn ngang với thương thuyền này.
Đội thuyền Hàn Mạc dẫn theo lần này là ba thuyền hàng hóa, còn trên các con thuyền khác có kho hàng chủ yếu để đặt dầu hắc thủy, trúc long đồng, tảng đá lớn và các thứ vũ khí trang bị…
Hắn đã mưu tính kế sách, thì tất nhiên phải chuẩn bị cho chu toàn.
Đằng Nguyên Vương hậu ở bên bờ biển vẫn đang đánh trống, đã chợt nghe có người kêu lớn:
-Vương hậu, người xem bên kia, hình như đội tàu của nước Trung Nguyên đã tới rồi!
Đằng Nguyên Vương hậu ngừng tay, chậm rãi xoay người, nhìn ra xa biển khơi phía bắc, quả nhiên nhìn thấy một đội thuyền đang tiến về phía trận hỗn chiến. Lá cờ bay phần phật trên cột cờ cao cao. Đằng Nguyên Vương hậu nhanh chóng nhận ra đó đúng là đội thuyền của Trung Nguyên.
Các tướng sĩ trên bờ biển đều nhìn về phía bắc. Vừa nhìn thấy chiến thuyền khổng lồ của Trung Nguyên, tất cả đều giật mình, tức thì có người nhanh miệng hô:
-Đúng rồi. Là đội thuyền của nước Trung Nguyên. Bọn họ đến rồi. Bọn họ đến rồi!
Tức thì tiếng hoan hô vang dội, rất nhanh cả bờ biển đều tưng bừng nhộn nhịp.
Bọn họ đang tuyệt vọng, đội thuyền Trung Nguyên chợt xuất hiện đến cứu các thuyền nhỏ, sự xúc động trong lòng bọn họ hiển nhiên có thể hiểu được.
Bọn họ dĩ nhiên thấy những chiếc thương thuyền quen thuộc này, lại thấy mấy chiến thuyền khổng lồ chưa từng thấy trước đây. Chiếc chiến thuyền khổng lồ kia làm Uy nhân khiếp sợ, nhưng lại tăng thêm lòng tin trong lòng người dân Cúc Tang.
Đằng Nguyên Vương Hậu hồi hộp, mấy lần suýt té ngã nhưng nàng vẫn kịp dựa vào ghế. Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, kiệt sức, gương mặt xinh đẹp của nàng cuối cùng cũng lộ vẻ xúc động.
Xét về quy mô của chiến thuyền, khả năng tác chiến của từng binh sĩ, khả năng phối hợp ăn ý, vận dụng các chiến thuật và các phương diện khác mà nói, Uy quân hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Nếu nói đây là một trận quyết đấu, chi bằng nói là một trận đồ sát của một bên là hơn.
Toàn cảnh trên biển hết sức hỗn loạn. Cúc Tang Quốc đã có hơn phân nửa thuyền mất đi khả năng chiến đấu, trên thuyền phơi đầy xác người. Uy nhân đã khống chế được thuyền của Cúc Tang Quốc, hơn nữa, võ sĩ Uy nhân sau khi chém được một binh sĩ của địch sẽ nhanh chóng giữ lại thủ cấp của đối thủ bên hông. Đây chính là chiến tích dùng để tính công, lĩnh thưởng của bọn họ sau trận chiến. Mấy tên võ sĩ dũng mãnh của Uy nhân bên hông đều đã treo bốn, năm cái đầu người, máu chảy đầm đìa, nhìn hết sức đáng sợ.
Tháp La Uyển suất lĩnh ba chiến thuyền vốn định thẳng tiến, hạ gục chiến hạm địch, không ngờ lại bị đầu thạch xa của đối phương đập vỡ nát chiến thuyền. Các binh sĩ của Cúc Tang bị đá lớn đập chết cũng không ít.
Tuy rằng bọn họ đã nghe thấy tiếng rống giận dữ của viện quân từ nơi khác truyền đến, nhưng bọn họ không còn sức để tấn công hạm đội của Uy quân nữa.
Chiến thuyền địch A Tư Vương phải đối đầu có lẽ do quy mô chênh lệch ít, lại không được trang bị đầu thạch xa, nên thuyền của A Tư Vương không bị đá lớn tấng công. Nhưng bọn họ cũng không sung sướng hơn binh sĩ Cuc Tang là bao. Đội thuyền của Uy quân giương hình cánh cung nghênh đón. Trong làn mưa tên giữa đôi bên, Uy thuyền nhanh chóng tới gần.
A Tư Vương biết tình thế không tốt, chỉ có thể liều mạng với quân địch. Tuy nói hầu hết đội thuyền của lão đều là thuyền nhỏ, nhưng nhân số không ít, ít ra cũng đến hai ngàn người. So về số lượng người với Uy nhân, bọn họ lại nhỉnh hơn.
Lão Vương đối mặt với Uy quân hung dữ vẫn không hề sợ hãi, cho người đánh vang trống trận. Toàn quân nhanh chóng nhận lệnh, chiến thuyền đôi bên tức thì cùng giằng co tại chỗ. A Tư Vương chỉ huy người tung dây câu, dây câu nối các chiến thuyền đôi bên nhất thời đan xen lẫn nhua, như rắn uốn lượn. Binh sĩ đôi bên đều leo lên dây câu, sẵn sàng giết chết đối phương.
Chỉ có điều hầu hết mọi người đang ở trên dây thừng khi gặp địch thủ đều hai chân ôm lấy dây thừng hoặc một tay túm lấy dây thừng, tay còn lại hoặc chân còn lại dùng để tấn công đối phương.
Trên rất nhiều sợi dây thừng giăng mắc khắp nơi, binh sĩ đôi bên cùng ẩu đả, thi thoảng lại có người rơi xuống biển.
A Tư Vương cầm đại đao trong tay, bắt đầu giao đấu với hai gã võ sĩ Uy nhân. Tuy phải đối mặt với hai gã võ sĩ Uy nhân hung hãn, nhưng A Tư Vương không hổ là quốc vương dũng mãnh của Nam Dương, càng già càng dẻo dai, không hề chịu thế hạ phong.
Lần này, lão mang theo hai vương tử, đều là những người dũng mãnh phi thường. Tuy vậy, nhưng nhìn toàn cục thì, quân của An Tư Vương vẫn đang ở thế hạ phong. Ngoài một số ít người bên cạnh lão có thể chiến đấu với võ sĩ Uy nhân trong thời gian dài, còn lại hầu hết các binh sĩ Nam Dương đều đang gặp bất lợi.
Mấy tên lực sĩ trong Uy quân bên hông đã có bốn đầu người vừa nhìn thấy A Tư Vương chiến đấu lẫn trong đám người tức thì hét lớn một tiếng. Một đao bổ ra trước các binh sĩ Nam Dương, bọn họ như con mãnh thú lao thẳng về phía A Tư Vương.
Mấy tên lực sĩ Uy quân này kể ra cũng có mắt nhìn, tuy rằng bọn họ không biết thân phận thực sự của A Tư Vương nhưng cũng biết được vị lão tướng này nhất định có thân phận không tầm thường. Nếu có thể lấy được đầu lão tướng này, biết đâu còn đang giá hơn mười đầu người nữa. Chính vì thế, bọn họ không chút do dự nhằm thẳng vào A Tư Vương.
A Tư Vương thấy một gã võ sĩ Uy nhân to và thô xông đến, khí thế cực kỳ hiểm ác thì không dám coi thường. Hai gã vương tử Đồ Lỗ Tư Quốc ở phía sau cách lão không xa thấy phụ thân gặp nạn thì đồng loạt xông đến. Một vị vương tử nhanh như chớp nghênh đón tên võ sĩ, đại đao giắt bên thắt lưng nắm trong tay chém qua. Tên võ sĩ kia cười ha ha, hiển nhiên không thèm để mắt đến vị vương tử, vung một đao chặn lại đao của vương tử kia. Một tiếng “Choang” vang lên. Vị vương tử cảm thấy thân đao run rẩy mãnh liệt, cánh tay y tê dại, gần như không nắm nổi đao nữa. Y chưa kịp phản ứng gì, tên võ sĩ kia đã đá một cước trúng ngực vị vương tử. Vị vương tử này tức thì bị đá ngã lăn lên mặt đất. Một gã Uy nhân bên cạnh đang định chặt bỏ thủ cấp của vương tử thì A Tư Vương đã vung đao chặt đứt cánh tay của Uy nhân kia. Vương tử nhân cơ hội này thoát ngay, vừa kịp giữ lại mạng.
Mục tiêu của tên võ sĩ dũng mãnh kia là A Tư Vương, chính vì thế gã chỉ đánh hai chiêu đẩy lui vương tử, rồi lại vung đao chém A Tư Vương. Lão không chút sợ hãi, cầm đao đỡ lấy, tiếp tục chiến đấu.
….
Đội thuyền của Tháp La Uyển của Cúc Tang Quốc đã lộn xộn, không còn điều khiển được nữa. Ba chiếc chiến thuyền đều đã vỡ nát. Đội thuyền vốn không còn sức để tiến về phía trước nữa. Các chiến thuyền của Uy quân đang tiếp tục giải quyết các thuyền đánh cá bên cạnh. Dây thừng cũng đã được móc lên trên chiến thuyền của Cúc Tang Quốc. Thuyền của Tháp La Uyển ít nhất cũng đã bị chết mất hơn ba mươi người. Những người khác đều đang hỗn loạn, khí thế trước trận chiến giờ đã theo trận chiến mà giảm sút nghiêm trọng.
Các tướng sĩ Cúc Tang Quốc trên bờ biển chỉ có thể nhìn đồng bạn bị quân địch bao vây và nghe tiếng kêu la thảm thiết truyền đến tai. Tuy bọn họ đã biết đồng bạn trên biển mười phần có chín phần sẽ gặp hung hiểm, nhưng phải trơ mắt nhìn trận chiến thê thảm này, bọn họ hết sức kinh hãi, đồng thời lại cực kỳ giận dữ.
Đằng Nguyên Vương Hậu mồ hôi đầm đìa. Do tiêu hao nhiều sức lực, tốc độ đánh trống của nàng cũng chậm lại, nhưng nàng vẫn cố dùng toàn bộ sức mạnh, vì các huynh đệ Cúc Tang Quốc mà đánh trống trận, cổ vũ sĩ khí bọn họ.
Trên chiến trường, A Tư Vương cố gắng hết sức chiến đấu với tay võ sĩ dũng mãnh kia một hồi lâu, tuổi tác lại đã cao, nên không thể so sánh được với tên võ sĩ dư thừa thể lực kia. Tên võ sĩ Uy nhân kia hiển nhiên cũng không phải người bình thường. A Tư Vương hiện đã dần rơi vào thế hạ phong, vương tử ở phía sau lão muốn tiến đến trợ giúp nhưng chiến thuyền của Uy nhân càng lúc càng xuất hiện nhiều. Qua một trận chém giết, binh sĩ Nam Dương bị tổn thất nghiêm trọng và nặng nề. Số người trên chiến thuyền của A Tư Vương không ngờ giờ còn ít hơn của Uy nhân, bất kể xét về sức chiến đấu hay nhân số, bọn họ đều đã gặp bất lợi.
Nếu không có kỳ tích xuất hiện, đội thuyền của A Tư Vương chắc chắn cũng sẽ rơi vào kết cục toàn quân bị diệt vong.
Các võ sĩ Uy nhân dốc toàn lực, liên tục bổ đao xuống. A Tư Vương cuống quít lùi lại phía sau, bất ngờ lại giẫm vào một thi thể dưới chân. Lão lảo đảo một cái, rồi ngã sấp xuống. Võ sĩ Uy nhân kia quát to một tiếng, hai tay nắm chặt thanh đao vung lên không chuẩn bị giáng xuống. Một gã binh sĩ Nam Dương ở bên cạnh thấy thế anh dũng xông lên, đỡ một đao thay cho A Tư Vương. Bản thân gã bị võ sĩ Uy nhân chém làm hai mảnh.
A Tư Vương lăn trên sàn tàu, nhìn thấy cảnh này thì hết sức giận dữ và đau khổ. Trên thuyền hiện vẫn còn rất nhiều thi thể binh sĩ Nam Dương, giờ thậm chí còn có cảnh hai ba gã võ sĩ Uy nhân cùng bao vây, tấn công một binh sĩ Nam Dương. Tình cảnh hết sức tuyệt vọng. Lão biết kỳ hạm của lão sắp rơi vào tay địch. Kỳ hạm mất, đội thuyền chẳng khác nào đã hoàn toàn bại trận.
Cả đời A Tư Vương đã trải qua vô số thời khắc nguy hiểm, cũng đã từng tham gia rất nhiều chiến sự, nhưng trận chiến ngày hôm nay là trận chiến lớn nhất trong đời lão. Lão vốn muốn giương cao tính võ của Đồ Lỗ Tư Quốc, tăng uy vọng của nước nhà, nào ngờ lại gặp phải kết cục như thế này, thật sự hết sức bi phẫn.
Giờ phút này đã có hơn mười võ sĩ Uy nhân xông đến đây, bao vây A Tư Vương và hai vị vương tử vào giữa nhưng bọn họ vẫn còn đang sợ hãi tên võ sĩ dũng mãnh kia, không dám tranh chém chết A Tư Vương với gã.
Đúng lúc này, chợt nghe từ phía sau vang lên một tiếng kèn trầm thấp, lại nghe không ít võ sĩ Uy nhân cao giọng kêu to:
-Không hay rồi. Phương Bắc còn có quân địch mai phục!
Mọi người nhất thời dừng lại cảnh chém giết, cùng nhìn về phía bắc. Chỉ thấy trên biển khơi bao la, dưới bầu trời xanh trong, một đội thuyền xếp thành một chữ, giương buồn, tiến thẳng đến nơi này.
Gió nam đang thổi, con thuyền no gió đi với tốc độ cực nhanh. Một đội thuyền bất ngờ xuất hiện đã làm người giật mình, nhưng cái đáng lo hơn là quy mô của đội thuyền kia.
Có lẽ số chiến thuyền của đội thuyền kia không nhiều nhưng kích cỡ của mấy con thuyền này khiến người Uy nhân và Nam Dương cùng trợn mắt, há hốc mồm.
Ở giữa là ba chiếc chiến thuyền cùng tiến lên, khí thế rất mạnh, chẳng khác nào ba ngọn núi nhỏ di động trên biển cả. Trên đầu thuyền có một con chim ưng bằng đồng khổng lồ rất dễ nhìn thấy. So với kỳ hạm của chủ tướng Uy quân, chiếc thuyền này còn to gấp đôi. Dưới ánh mặt trời, ánh sáng đen bóng trên thân thuyền phản chiếu lại, khiến người nhìn vào có cảm giác bị áp lực mãnh liệt.
Chiến thuyền khổng lồ như vậy cho dù là người Nam Dương hay Uy nhân đều chưa từng thấy qua. Bọn họ dĩ nhiên không có kỹ thuật đóng chiến thuyền khổng lồ như thế, cũng không có sự hỗ trợ tài chính lớn như vậy.
Ba chiếc chiến thuyền kiểu lớn không những phải mất hơn nửa năm, vận dụng hơn một ngàn nhân lực thực hiện mà còn hao tốn vô số tiền tài. Hàn Mạc và Quan Thiếu Hà vung số bạc này nhẹ như không. Từ lúc thông thương với Nam Dương trong gần ba năm, Quan Thiếu Hà và Hàn Mạc luôn tranh thủ từng chút lợi nhuận, ít nhất một nửa số đó đã dùng cho ba chiếc chiến thuyền này, đủ thấy phí tổn của chúng cao đến thế nào.
Bất kể là Nam Dương hay Uy Chi Hoàn đều không thể có được điều kiện như thế.
Chính vì thế, ba chiếc chiến thuyền này vừa xuất hiện trong tầm mắt, rất nhiều người đều trợn mắt, há hốc mồm, không dám tin vào mắt mình.
Những con thuyền ở hai bên cánh tuy khí thế không sánh được với ba chiếc chiến thuyền kia nhưng hình dáng không hề nhỏ chút nào. Uy quân cũng chỉ có kỳ hạm là lớn ngang với thương thuyền này.
Đội thuyền Hàn Mạc dẫn theo lần này là ba thuyền hàng hóa, còn trên các con thuyền khác có kho hàng chủ yếu để đặt dầu hắc thủy, trúc long đồng, tảng đá lớn và các thứ vũ khí trang bị…
Hắn đã mưu tính kế sách, thì tất nhiên phải chuẩn bị cho chu toàn.
Đằng Nguyên Vương hậu ở bên bờ biển vẫn đang đánh trống, đã chợt nghe có người kêu lớn:
-Vương hậu, người xem bên kia, hình như đội tàu của nước Trung Nguyên đã tới rồi!
Đằng Nguyên Vương hậu ngừng tay, chậm rãi xoay người, nhìn ra xa biển khơi phía bắc, quả nhiên nhìn thấy một đội thuyền đang tiến về phía trận hỗn chiến. Lá cờ bay phần phật trên cột cờ cao cao. Đằng Nguyên Vương hậu nhanh chóng nhận ra đó đúng là đội thuyền của Trung Nguyên.
Các tướng sĩ trên bờ biển đều nhìn về phía bắc. Vừa nhìn thấy chiến thuyền khổng lồ của Trung Nguyên, tất cả đều giật mình, tức thì có người nhanh miệng hô:
-Đúng rồi. Là đội thuyền của nước Trung Nguyên. Bọn họ đến rồi. Bọn họ đến rồi!
Tức thì tiếng hoan hô vang dội, rất nhanh cả bờ biển đều tưng bừng nhộn nhịp.
Bọn họ đang tuyệt vọng, đội thuyền Trung Nguyên chợt xuất hiện đến cứu các thuyền nhỏ, sự xúc động trong lòng bọn họ hiển nhiên có thể hiểu được.
Bọn họ dĩ nhiên thấy những chiếc thương thuyền quen thuộc này, lại thấy mấy chiến thuyền khổng lồ chưa từng thấy trước đây. Chiếc chiến thuyền khổng lồ kia làm Uy nhân khiếp sợ, nhưng lại tăng thêm lòng tin trong lòng người dân Cúc Tang.
Đằng Nguyên Vương Hậu hồi hộp, mấy lần suýt té ngã nhưng nàng vẫn kịp dựa vào ghế. Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, kiệt sức, gương mặt xinh đẹp của nàng cuối cùng cũng lộ vẻ xúc động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.