Quyển 8 - Chương 922: Ngươi mới chính là kẻ sư diệt tổ...
Sa Mạc
15/03/2013
Đối mặt với Thiên hạ đệ nhất tiễn thuật Đỗ Vô Song, đối mặt với mũi tên băng lãnh bất cứ lúc nào cũng có thể cướp mạng mình, đôi mày của Hàn Mạc không ngờ lại giãn ra, hắn lắc đầu thở dài:- Hiên Viên tiền bối nói quả không sai…!Nói tới đây, đột nhiên hắn dừng lại.
Một câu này cũng khiến sắc mặt Đỗ Vô Phong chợt biến.
Tuy lão chỉ đứng một chân nhưng tay chân lại vững chãi vô cùng, có điều, một câu này của Hàn Mạc cũng khiến thân hình lão lay động một chút.
Hàn quang trong mắt Hàn Mạc lóe lên.
Đỗ Vô Phong và Tư Mã Kình Thiên đều là đệ tử của Hiên Viên Vô Danh, lúc này đột nhiên hắn nhắc đến Hiên Viên Vô Danh chính là muốn làm nhiễu loạn tâm thần của Đỗ Vô Phong. Lúc này thấy thân hình lão hơi chao đảo liền biết mình thử một lần quả nhiên đã thành công, tâm Đỗ Vô Phong quả nhiên đã có một tia dao động.
Tuy mũi tên kia vẫn nhắm chuẩn vào hắn, nhưng sau khi Hàn Mạc nói một câu kia cũng đã rống lên một tiếng, trầm giọng:- Ra tay!
Hai bên giằng co nhau cả buổi, thực ra chính là đang thử tâm lý. Thử đối phương một hồi, Đỗ Vô Phong cuối cùng đã triển lộ ra tuyệt kỹ một tay, Hàn Mạc không do dự nữa, tay hắn đã khởi động cơ quan ám tiễn, ba điểm hàn tinh từ trong ống tay áo của hắn lao ra vun vút.
Vừa khởi động cơ quan, thân thể Hàn Mạc đồng thời cũng nhanh như gió biến mất.
Mặc kệ một tên này của Đỗ Vô Phong uy lực thế nào, hắn cũng phải chuẩn bị tránh cho thật tốt, ám tiễn hắn bắn ra chưa chắc đã đả thương địch thủ, mục đích chủ yếu là muốn quấy rối sự chuẩn xác của Đỗ Vô Phong.
Ngay khi Hàn Mạc hô lên “Ra tay!”, quả nhiên Chu Tiểu Ngôn giống như một con báo săn nhắm thẳng vào Đỗ Vô Phong với tốc độ kinh người, thời khắc này chính là cơ hội hắn hy vọng đã lâu, khi bùng ra đã bộc phát tất cả tiềm lực bản thân.
- Vù!
Ba ám tiễn theo hình tam giác bắn tới thân thể Đỗ Vô Phong, gần như đúng lúc tay trái Đỗ Vô Phong buông dây cung, mũi tên xé gió lao đi, ngược lại hướng về phía ba ám tiễn kia, bắn về phía Hàn Mạc với tốc độ kinh người.
Khi Hàn Mạc bắn ra ba ám tiễn đã toàn lực trốn tránh, nhưng tuyệt kỹ cuối cùng này của Đỗ Vô Phong quả nhiên không như bình thường.
Hàn Mạc tập luyện “Khí kinh”, tốc độ đã vượt qua người thường rất xa, nhưng một mũi tên này ngay khi hắn đã toàn lực né tránh vẫn bắn trúng xương sườn hắn.
Hắn chau chặt mày lại.
Hắn vô cùng rõ ràng, tuy một tên này của Đỗ Vô Phong không bắn trúng trái tim của mình, nhưng có thể bắn trúng xương sườn của mình cũng đã khiến người ta kinh hãi.
Đỗ Vô Phong đang đứng một chân, một chân giữ cung mà bắn tên, tự xưng nhân tiễn hợp nhất, nhưng Hàn Mạc cũng hiểu được uy lực mũi tên bắn ra ở tư thế ấy tuyệt đối không thể sánh bằng khi dùng hai tay mà bắn.
Nói cách khác, đây là chiêu thức cuối cùng Đỗ Vô Phong bất đắc dĩ phải thi triển ra, là một lựa chọn bất đắc dĩ khi không thể dùng tay bắn tên.
Nếu Đỗ Vô Phong thực sự tràn đầy tự tin với phương pháp này cũng không cần phải rông dài tới nửa ngảy tìm cách thi triển quỷ thuật. Lão đã hao phí tinh lực nghĩ cách dùng huyễn thuật khống chế đối thủ cũng chứng minh tài bắn cung mà lão gọi là “Nhân tiễn hợp nhất” này không có đủ mười phần tin tưởng.
Chính là Hàn Mạc nhìn ra điều này mới mạo hiểm thử một lần.
Hắn nói ra danh hào Hiên Viên Vô Danh, khiến cho tinh thần Đỗ Vô Phong dao động, sau đó ra tay trước để chiếm thượng phong, trực tiếp bắn ra ba ám tiễn, chính là để nhiễu loạn Đỗ Vô Phong.
Nhưng tài bắn cung của Đỗ Vô Phong quả nhiên không như bình thường, Hàn Mạc đã chuẩn bị như thế vẫn có thể bắn trúng xương sườn hắn.
Nếu không phải hiện giờ thân thể Đỗ Vô Phong đang yếu, nếu là vào đúng lúc lão đang trên đỉnh cao, cho dù Hàn Mạc có tốn thêm tâm tư đến thế nào chỉ sợ cũng sẽ bị mũi tên này bắn thủng tim.
Tuy trên người đã có mặc bảo giáp hộ thân Phạm Lão thái quân đưa, mũi tên kia cũng không xuyên qua bảo giáp mà trúng vào trong cơ thể Hàn Mạc được, nhưng vẫn khiến hắn có cảm giác xương sườn vỡ vụn.
…
Chu Tiểu Ngôn giống như một con báo săn, với khí thế cực mạnh xưa nay chưa từng có lao tới Đỗ Vô Phong, trong tay hắn nắm chặt thanh chủy thủ trước kia vẫn thường dùng để cắt bánh mỳ, lưỡi dao lấp lánh hàn quang.
Sau khi một mũi tên của Đỗ Vô Phong bắn ra rồi, lão vung cánh tay trái, trường cung trong tay đã quét ngang hướng sang Chu Tiểu Ngôn.
Xương sườn của Hàn Mạc vô cùng đau đớn, trán toát mồ hôi lạnh, nhưng hắn cũng không hề do dự, cầm dao găm lao tới giết Đỗ Vô Phong.
Đúng lúc này, có tiếng “rắc rắc”, Hàn Mạc lập tức cảm thấy trên đầu ập xuống một trận gió lạnh, lòng thầm kêu không tốt. Hắn đã hiểu trên tầng năm tòa tháp này có người mai phục, chẳng qua vẫn án binh bất động, lúc này bắt đầu động thủ, phục binh mai phục trên đó mới ra tay.
Trên tầng cao nhất tòa tháp này mở ra một lỗ hổng, một bóng người từ đó rơi xuống như thiên thạch, hàn quang như băng, người nọ nắm trong tay một cây đại đao bổ thẳng xuống Hàn Mạc.
Nhất thời Hàn Mạc không thể tới gần Đỗ Vô Phong, chân hơi trượt tránh được một kích đó, nhưng cũng không thể tiếp tục né tránh, bước chân di động như vẽ một đường cong trên mặt đất đã vọt tới cạnh người mới đến, cánh tay vung ra đâm thẳng vào cổ y.
Đao pháp kẻ này cũng cực kỳ dũng mãnh, trở tay huy đao, ánh đáo vút lên bổ vào cổ tay hắn.
Chỉ giao thủ một chiêu, Hàn Mạc biết gã phục binh trước mắt này chính là một kình địch.
Mắt thấy đại đao đang chém xuống cổ tay, hắn thu cánh tay phải về, nhưng thân hình không thối lui, ngược lại còn vọt tới trước, nắm tay trái lại, không chút do dự đánh quyền vào thân đại đao.
Hiển nhiên người nọ không thể tưởng được thân pháp hắn lại nhanh tới vậy, hơn nữa còn muốn dùng quyền đánh đao.
Phản ứng của y cũng không tồi, thấy thiết quyền của hắn muốn đánh trúng thân đao, cổ tay lật nhanh, lưỡi đao sắc bén đã quay về phía nắm tay Hàn Mạc, chỉ cần nắm tay của y đánh trúng, lưỡi đao sắc bé sẽ tặng cho hắn một vết thương thật sâu.
Vừa thấy Hàn Mạc muốn đấm vào lưỡi đao, nháy mắt, hắn cực kỳ linh mẫn quay ngang tay lại, chuyển thế rất nhanh. Nếu không phải tập luyện “Khí kinh” thì chuyện đó tuyệt đối không thể làm được. Người thường cho dù có linh hoạt nữa, nhưng vì quán tính, sẽ muôn khó vạn khó biến hóa như vậy.
Người nọ còn muốn biến chiêu nhưng không còn kịp.
Có điều, người này cũng dũng mãnh ngoài ý liệu của Hàn Mạc, đại đao của y khó biến chiêu nhưng tay kia nháy mắt cũng siết lại thành quyền muốn đấm Hàn Mạc.
- Chat!
Nắm tay Hàn Mạc đã đánh thật mạnh trúng ngực y, lực của một quyền này không khác gì tảng đá lớn ngàn gân, uy lực kinh người. Y bị đánh trúng ngực miệng thổ ra một ngụm máu, máu tươi phun trúng thẳng người Hàn Mạc, nhưng trong nháy mắt này, nắm tay của y không ngờ cũng đã vô cùng dũng mãnh đánh trúng đầu vai hắn. Hàn Mạc cảm thấy đầu vai đau nhức tê rần, thân thể lảo đảo, gắng chịu đau, tay kia hắn đã găm chủy thủ trong tay vào bụng tên kia.
Người nọ ngực trúng một quyền bị trọng thượng, bụng lại bị chủy thủ đâm trúng, cuối cùng chống đỡ không nổi, đại đao trong tay rơi xuống đất, lui về sau hai bước, ngã dúi xuống đất.
Thấy đối thủ bị giết, Hàn Mạc cũng không dám có chút thả lỏng, đầu vai đau nhức vô cùng, đau tới mài xương thấm cốt thực sự khiến hắn khó thở, nhất thời cũng không thể tiến lên lập tức tấn công Đỗ Vô Phong, chỉ có thể nhanh chóng vận khí, dùng “Thanh bình chú” điều tức.
…
Tới lúc này Chu Tiểu Ngôn và Đỗ Vô Phong đang giằng co, tuy thân thể Đỗ Vô Phong bị thương nhưng động tác vẫn vô cùng linh hoạt. Quan trọng hơn, một thân công phu của Chu Tiểu Ngôn đều là do lão truyền cho, từng chiêu từng thức đều là lão chỉ dạy, sát chiêu của Chu Tiểu Ngôn nếu đổi một đối thủ khác, mười phần tới chín là ngăn không nổi, nhưng Đỗ Vô Phong thì khác, lão có thể nhìn trước rất rõ ràng, dễ dàng né tránh.
Trường cung trong tay lão tuy không thể bắn tên nhưng huy động cũng không kém gì uy lực của đao kiếm, đặc biệt là sợi dây cung kia, chỉ cần đụng tới thân thể Chu Tiểu Ngôn đã có thể rớt ra máu, thầy trò hai người đọ sức trong tháp đều không chút lưu tình.
Hàn Mạc cũng vẫn chú ý nghe ngóng xem hai thầy trò tử đấu, không dám quá phân tâm.
Cảm giác đau nhức khiến khí huyết của hắn không yên, thu khí định tâm, dùng “Thanh bình chú” điều tức khí huyết, hắn cố gắng áp chế cảm giác đau đớn đó.
Chợt nghe “chat” một tiếng, Hàn Mạc không kìm nổi tò mò mở to mắt, đã thấy thân thể Chu Tiểu Ngôn liên tục lùi về sau tới tận vách tường tháp mới dừng lại, thân thể vẫn lảo đảo, phun ra một ngụm máu tươi.
Thân thể hắn đã bị dây cung của Đỗ Vô Phong gây ra vô số vết thương, máu loang lổ, ở miệng vết thương máu vẫn rỉ ra.
Sắc mặt Đỗ Vô Phong tuy tái nhợt, nhưng dường như Chu Tiểu Ngôn không gây ra thương tổn trí mạng gì cho lão.
Chu Tiểu Ngôn cắn chặt răng, tay vẫn nắm chủy thủy, khó khăn bước về phía trước hai bước, đột nhiên nhoáng một cái cả người mềm nhũn, tuy ý chí gã cứng cỏi, nhưng thân thể lại không tự chủ được mà quỳ khuỵu xuống, miệng lại phụt ra một ngụm máu tươi.
Đỗ Vô Phong lãnh đạm:- Một thân sở học của ngươi đều là ta truyền thụ, ngươi muốn giết ta cũng nên tự hỏi có năng lực hay không!
Lão nắm trường cung, chậm rãi đi tới gần Chu Tiểu Ngôn, lạnh lùng nói:- Ngươi dám động thủ với ta, đó là khi sư diệt tổ. Hôm nay ta phải thanh lý môn hộ. Tính mạng của ngươi là ta ban tặng, hôm nay mệnh ngươi ta sẽ lấy về!
- Ngươi phải thanh lý môn hộ, ta cũng muốn thanh lý môn hộ!Từ sau lưng lão bỗng nghe thấy giọng nói Hàn Mạc:- Nếu nói khi sư diệt tổ, ngươi mới hoàn toàn xứng đáng. Năm đó chẳng phải Hiên Viên tiền bối chính là bị nghịch đồ này gây thương tích?
Thân hình Đỗ Vô Phong nhoáng lên một cái, chậm rãi xoay người.
Điều tức một chút, Hàn Mạc đã khôi phục vài phần tinh lực, ánh mắt hắn sắc bén, lúc này trong tay hắn không ngờ lại là một cây trường côn. Đỗ Vô Phong nhíu mày nhìn kỹ, chính là cột gỗ dùng để đặt đèn trong tòa tháp.
Cột đèn đó to cỡ một cánh tay, hai đoạn có đệm gỗ, hiện giờ đang nằm trong tay Hàn Mạc.
- Đã được Hiên Viên tiền bối truyền thụ “Bát bộ côn thuật”, hôm nay, Hàn Mạc ta sẽ dùng tuyệt kỹ của Hiên Viên tiền bối truyền thụ thay người thanh lý môn hộ!Hắn nhìn chằm chằm Đỗ Vô Phong, gằn từng chữ:- Hôm nay, ngươi-chết-chắc-rồi!
Một câu này cũng khiến sắc mặt Đỗ Vô Phong chợt biến.
Tuy lão chỉ đứng một chân nhưng tay chân lại vững chãi vô cùng, có điều, một câu này của Hàn Mạc cũng khiến thân hình lão lay động một chút.
Hàn quang trong mắt Hàn Mạc lóe lên.
Đỗ Vô Phong và Tư Mã Kình Thiên đều là đệ tử của Hiên Viên Vô Danh, lúc này đột nhiên hắn nhắc đến Hiên Viên Vô Danh chính là muốn làm nhiễu loạn tâm thần của Đỗ Vô Phong. Lúc này thấy thân hình lão hơi chao đảo liền biết mình thử một lần quả nhiên đã thành công, tâm Đỗ Vô Phong quả nhiên đã có một tia dao động.
Tuy mũi tên kia vẫn nhắm chuẩn vào hắn, nhưng sau khi Hàn Mạc nói một câu kia cũng đã rống lên một tiếng, trầm giọng:- Ra tay!
Hai bên giằng co nhau cả buổi, thực ra chính là đang thử tâm lý. Thử đối phương một hồi, Đỗ Vô Phong cuối cùng đã triển lộ ra tuyệt kỹ một tay, Hàn Mạc không do dự nữa, tay hắn đã khởi động cơ quan ám tiễn, ba điểm hàn tinh từ trong ống tay áo của hắn lao ra vun vút.
Vừa khởi động cơ quan, thân thể Hàn Mạc đồng thời cũng nhanh như gió biến mất.
Mặc kệ một tên này của Đỗ Vô Phong uy lực thế nào, hắn cũng phải chuẩn bị tránh cho thật tốt, ám tiễn hắn bắn ra chưa chắc đã đả thương địch thủ, mục đích chủ yếu là muốn quấy rối sự chuẩn xác của Đỗ Vô Phong.
Ngay khi Hàn Mạc hô lên “Ra tay!”, quả nhiên Chu Tiểu Ngôn giống như một con báo săn nhắm thẳng vào Đỗ Vô Phong với tốc độ kinh người, thời khắc này chính là cơ hội hắn hy vọng đã lâu, khi bùng ra đã bộc phát tất cả tiềm lực bản thân.
- Vù!
Ba ám tiễn theo hình tam giác bắn tới thân thể Đỗ Vô Phong, gần như đúng lúc tay trái Đỗ Vô Phong buông dây cung, mũi tên xé gió lao đi, ngược lại hướng về phía ba ám tiễn kia, bắn về phía Hàn Mạc với tốc độ kinh người.
Khi Hàn Mạc bắn ra ba ám tiễn đã toàn lực trốn tránh, nhưng tuyệt kỹ cuối cùng này của Đỗ Vô Phong quả nhiên không như bình thường.
Hàn Mạc tập luyện “Khí kinh”, tốc độ đã vượt qua người thường rất xa, nhưng một mũi tên này ngay khi hắn đã toàn lực né tránh vẫn bắn trúng xương sườn hắn.
Hắn chau chặt mày lại.
Hắn vô cùng rõ ràng, tuy một tên này của Đỗ Vô Phong không bắn trúng trái tim của mình, nhưng có thể bắn trúng xương sườn của mình cũng đã khiến người ta kinh hãi.
Đỗ Vô Phong đang đứng một chân, một chân giữ cung mà bắn tên, tự xưng nhân tiễn hợp nhất, nhưng Hàn Mạc cũng hiểu được uy lực mũi tên bắn ra ở tư thế ấy tuyệt đối không thể sánh bằng khi dùng hai tay mà bắn.
Nói cách khác, đây là chiêu thức cuối cùng Đỗ Vô Phong bất đắc dĩ phải thi triển ra, là một lựa chọn bất đắc dĩ khi không thể dùng tay bắn tên.
Nếu Đỗ Vô Phong thực sự tràn đầy tự tin với phương pháp này cũng không cần phải rông dài tới nửa ngảy tìm cách thi triển quỷ thuật. Lão đã hao phí tinh lực nghĩ cách dùng huyễn thuật khống chế đối thủ cũng chứng minh tài bắn cung mà lão gọi là “Nhân tiễn hợp nhất” này không có đủ mười phần tin tưởng.
Chính là Hàn Mạc nhìn ra điều này mới mạo hiểm thử một lần.
Hắn nói ra danh hào Hiên Viên Vô Danh, khiến cho tinh thần Đỗ Vô Phong dao động, sau đó ra tay trước để chiếm thượng phong, trực tiếp bắn ra ba ám tiễn, chính là để nhiễu loạn Đỗ Vô Phong.
Nhưng tài bắn cung của Đỗ Vô Phong quả nhiên không như bình thường, Hàn Mạc đã chuẩn bị như thế vẫn có thể bắn trúng xương sườn hắn.
Nếu không phải hiện giờ thân thể Đỗ Vô Phong đang yếu, nếu là vào đúng lúc lão đang trên đỉnh cao, cho dù Hàn Mạc có tốn thêm tâm tư đến thế nào chỉ sợ cũng sẽ bị mũi tên này bắn thủng tim.
Tuy trên người đã có mặc bảo giáp hộ thân Phạm Lão thái quân đưa, mũi tên kia cũng không xuyên qua bảo giáp mà trúng vào trong cơ thể Hàn Mạc được, nhưng vẫn khiến hắn có cảm giác xương sườn vỡ vụn.
…
Chu Tiểu Ngôn giống như một con báo săn, với khí thế cực mạnh xưa nay chưa từng có lao tới Đỗ Vô Phong, trong tay hắn nắm chặt thanh chủy thủ trước kia vẫn thường dùng để cắt bánh mỳ, lưỡi dao lấp lánh hàn quang.
Sau khi một mũi tên của Đỗ Vô Phong bắn ra rồi, lão vung cánh tay trái, trường cung trong tay đã quét ngang hướng sang Chu Tiểu Ngôn.
Xương sườn của Hàn Mạc vô cùng đau đớn, trán toát mồ hôi lạnh, nhưng hắn cũng không hề do dự, cầm dao găm lao tới giết Đỗ Vô Phong.
Đúng lúc này, có tiếng “rắc rắc”, Hàn Mạc lập tức cảm thấy trên đầu ập xuống một trận gió lạnh, lòng thầm kêu không tốt. Hắn đã hiểu trên tầng năm tòa tháp này có người mai phục, chẳng qua vẫn án binh bất động, lúc này bắt đầu động thủ, phục binh mai phục trên đó mới ra tay.
Trên tầng cao nhất tòa tháp này mở ra một lỗ hổng, một bóng người từ đó rơi xuống như thiên thạch, hàn quang như băng, người nọ nắm trong tay một cây đại đao bổ thẳng xuống Hàn Mạc.
Nhất thời Hàn Mạc không thể tới gần Đỗ Vô Phong, chân hơi trượt tránh được một kích đó, nhưng cũng không thể tiếp tục né tránh, bước chân di động như vẽ một đường cong trên mặt đất đã vọt tới cạnh người mới đến, cánh tay vung ra đâm thẳng vào cổ y.
Đao pháp kẻ này cũng cực kỳ dũng mãnh, trở tay huy đao, ánh đáo vút lên bổ vào cổ tay hắn.
Chỉ giao thủ một chiêu, Hàn Mạc biết gã phục binh trước mắt này chính là một kình địch.
Mắt thấy đại đao đang chém xuống cổ tay, hắn thu cánh tay phải về, nhưng thân hình không thối lui, ngược lại còn vọt tới trước, nắm tay trái lại, không chút do dự đánh quyền vào thân đại đao.
Hiển nhiên người nọ không thể tưởng được thân pháp hắn lại nhanh tới vậy, hơn nữa còn muốn dùng quyền đánh đao.
Phản ứng của y cũng không tồi, thấy thiết quyền của hắn muốn đánh trúng thân đao, cổ tay lật nhanh, lưỡi đao sắc bén đã quay về phía nắm tay Hàn Mạc, chỉ cần nắm tay của y đánh trúng, lưỡi đao sắc bé sẽ tặng cho hắn một vết thương thật sâu.
Vừa thấy Hàn Mạc muốn đấm vào lưỡi đao, nháy mắt, hắn cực kỳ linh mẫn quay ngang tay lại, chuyển thế rất nhanh. Nếu không phải tập luyện “Khí kinh” thì chuyện đó tuyệt đối không thể làm được. Người thường cho dù có linh hoạt nữa, nhưng vì quán tính, sẽ muôn khó vạn khó biến hóa như vậy.
Người nọ còn muốn biến chiêu nhưng không còn kịp.
Có điều, người này cũng dũng mãnh ngoài ý liệu của Hàn Mạc, đại đao của y khó biến chiêu nhưng tay kia nháy mắt cũng siết lại thành quyền muốn đấm Hàn Mạc.
- Chat!
Nắm tay Hàn Mạc đã đánh thật mạnh trúng ngực y, lực của một quyền này không khác gì tảng đá lớn ngàn gân, uy lực kinh người. Y bị đánh trúng ngực miệng thổ ra một ngụm máu, máu tươi phun trúng thẳng người Hàn Mạc, nhưng trong nháy mắt này, nắm tay của y không ngờ cũng đã vô cùng dũng mãnh đánh trúng đầu vai hắn. Hàn Mạc cảm thấy đầu vai đau nhức tê rần, thân thể lảo đảo, gắng chịu đau, tay kia hắn đã găm chủy thủ trong tay vào bụng tên kia.
Người nọ ngực trúng một quyền bị trọng thượng, bụng lại bị chủy thủ đâm trúng, cuối cùng chống đỡ không nổi, đại đao trong tay rơi xuống đất, lui về sau hai bước, ngã dúi xuống đất.
Thấy đối thủ bị giết, Hàn Mạc cũng không dám có chút thả lỏng, đầu vai đau nhức vô cùng, đau tới mài xương thấm cốt thực sự khiến hắn khó thở, nhất thời cũng không thể tiến lên lập tức tấn công Đỗ Vô Phong, chỉ có thể nhanh chóng vận khí, dùng “Thanh bình chú” điều tức.
…
Tới lúc này Chu Tiểu Ngôn và Đỗ Vô Phong đang giằng co, tuy thân thể Đỗ Vô Phong bị thương nhưng động tác vẫn vô cùng linh hoạt. Quan trọng hơn, một thân công phu của Chu Tiểu Ngôn đều là do lão truyền cho, từng chiêu từng thức đều là lão chỉ dạy, sát chiêu của Chu Tiểu Ngôn nếu đổi một đối thủ khác, mười phần tới chín là ngăn không nổi, nhưng Đỗ Vô Phong thì khác, lão có thể nhìn trước rất rõ ràng, dễ dàng né tránh.
Trường cung trong tay lão tuy không thể bắn tên nhưng huy động cũng không kém gì uy lực của đao kiếm, đặc biệt là sợi dây cung kia, chỉ cần đụng tới thân thể Chu Tiểu Ngôn đã có thể rớt ra máu, thầy trò hai người đọ sức trong tháp đều không chút lưu tình.
Hàn Mạc cũng vẫn chú ý nghe ngóng xem hai thầy trò tử đấu, không dám quá phân tâm.
Cảm giác đau nhức khiến khí huyết của hắn không yên, thu khí định tâm, dùng “Thanh bình chú” điều tức khí huyết, hắn cố gắng áp chế cảm giác đau đớn đó.
Chợt nghe “chat” một tiếng, Hàn Mạc không kìm nổi tò mò mở to mắt, đã thấy thân thể Chu Tiểu Ngôn liên tục lùi về sau tới tận vách tường tháp mới dừng lại, thân thể vẫn lảo đảo, phun ra một ngụm máu tươi.
Thân thể hắn đã bị dây cung của Đỗ Vô Phong gây ra vô số vết thương, máu loang lổ, ở miệng vết thương máu vẫn rỉ ra.
Sắc mặt Đỗ Vô Phong tuy tái nhợt, nhưng dường như Chu Tiểu Ngôn không gây ra thương tổn trí mạng gì cho lão.
Chu Tiểu Ngôn cắn chặt răng, tay vẫn nắm chủy thủy, khó khăn bước về phía trước hai bước, đột nhiên nhoáng một cái cả người mềm nhũn, tuy ý chí gã cứng cỏi, nhưng thân thể lại không tự chủ được mà quỳ khuỵu xuống, miệng lại phụt ra một ngụm máu tươi.
Đỗ Vô Phong lãnh đạm:- Một thân sở học của ngươi đều là ta truyền thụ, ngươi muốn giết ta cũng nên tự hỏi có năng lực hay không!
Lão nắm trường cung, chậm rãi đi tới gần Chu Tiểu Ngôn, lạnh lùng nói:- Ngươi dám động thủ với ta, đó là khi sư diệt tổ. Hôm nay ta phải thanh lý môn hộ. Tính mạng của ngươi là ta ban tặng, hôm nay mệnh ngươi ta sẽ lấy về!
- Ngươi phải thanh lý môn hộ, ta cũng muốn thanh lý môn hộ!Từ sau lưng lão bỗng nghe thấy giọng nói Hàn Mạc:- Nếu nói khi sư diệt tổ, ngươi mới hoàn toàn xứng đáng. Năm đó chẳng phải Hiên Viên tiền bối chính là bị nghịch đồ này gây thương tích?
Thân hình Đỗ Vô Phong nhoáng lên một cái, chậm rãi xoay người.
Điều tức một chút, Hàn Mạc đã khôi phục vài phần tinh lực, ánh mắt hắn sắc bén, lúc này trong tay hắn không ngờ lại là một cây trường côn. Đỗ Vô Phong nhíu mày nhìn kỹ, chính là cột gỗ dùng để đặt đèn trong tòa tháp.
Cột đèn đó to cỡ một cánh tay, hai đoạn có đệm gỗ, hiện giờ đang nằm trong tay Hàn Mạc.
- Đã được Hiên Viên tiền bối truyền thụ “Bát bộ côn thuật”, hôm nay, Hàn Mạc ta sẽ dùng tuyệt kỹ của Hiên Viên tiền bối truyền thụ thay người thanh lý môn hộ!Hắn nhìn chằm chằm Đỗ Vô Phong, gằn từng chữ:- Hôm nay, ngươi-chết-chắc-rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.