Quyển 1 - Chương 4: Nha đầu thị tì
Sa Mạc
14/03/2013
Nha đầu thị tì của Yến Quốc hoàn toàn khác biệt với ý nghĩa nha đầu thị tì bình thường, sau khi đám con cháu của các danh môn vọng tộc trong quốc gia này trưởng thành thì trong phòng đều phải có một nha đầu làm thị tì. Mục đích của chuyện này để chăm sóc chủ nhân vào ban đêm, chẳng hạn như chủ nhân đói bụng hoặc đại tiểu tiện đều cần nha đầu thị thì hầu hạ, tất nhiên nếu chủ nhân phát sinh quan hệ với nha đầu thị tì, tuy không phải chuyện quang minh chính đại gì nhưng cũng trở thành một thói quen có thể được các danh gia vọng tộc cho phép.
Khi Hàn Mạc mười sáu tuổi thì Hàn phu nhân đã muốn thu xếp cho hắn một nha đầu thị tì, nhưng Hàn Mạc cho rằng chuyện này cực kỳ vô nhân đạo. Tuy hắn không ngại chuyện ngủ cùng phòng với nữ nhân, nhưng hắn biết rõ vận mệnh của nha đầu thị tì, người đời cũng cho rằng nha đầu thị tì đã ăn nằm với chủ nhân, không thể gả ra ngoài được nữa. Nha đầu thị tì được chủ nhân thu làm tiểu thiếp hoặc vĩnh viễn ở lại bên cạnh chủ nhân làm nha đầu thị tì cho đến chết.
Hàn Mạc không muốn vì chuyện này mà hủy diệt cuộc đời của một thiếu nữ, hắn từ chối thẳng thừng, thậm chí còn đuổi cả nha đầu thị tì mà Hàn phu nhân đã sắp xếp ra ngoài. Sau đó Hàn phủ không còn biện pháp nào khác nên đành phải dừng lại, nhưng hôm nay Hàn Chính Càn lại gọi Hàn Mạc đến giống như một người cha chăm lo cho con, thậm chí cũng đã an bài xong mọi chuyện.
- Đại gia gia, điều này...Tôn nhi thật sự không muốn!
Hàn Mạc dùng ánh mắt cực kỳ cẩn thận nhìn Hàn Chính Càn, hắn nhìn mặt mà nói chuyện. Khi hắn thốt nên lời thì Hàn Chính Càn lập tức nhíu mày, lão có chút không vui nói:
- Nhưng đây là chuyện mà đại gia gia ta đã sắp xếp, tôn nhi cứ vâng lời là được.
Trong lòng Hàn Mạc đã biết rõ Hàn Chính Càn đã cố ý như vậy, thậm chí ngay cả người làm nha đầu thị tì cũng đã chọn xong, dù mình phản đối thế nào cũng bằng thừa. Hàn Chính Càn là người có quyền lực cao cấp nhất trong bộ tộc, không kẻ nào có thể vi phạm, ngay cả cha Hàn Mạc đứng trước mặt Hàn Chính Càn cũng cực kỳ cung kính, vì vậy hắn cũng không dám có ý mạo phạm.
Nếu đã như vậy thì Hàn Mạc hắn nên đồng ý, không thể mạo phạm vuốt lông hổ của Hàn Chính Càn. Về phần nha đầu thị tì kia, không phải đã nói là tuổi đã lớn sao? Vậy cũng không sao cả, chắc chắn người này đã được gả cho người, cũng không cần phải lo lắng chuyện không được gả ra ngoài.
Trên gương mặt Hàn Chính Càn lộ ra sự vui vẻ hiếm thấy, lão nói:
- Tiểu Ngũ, ngươi rất thông minh, nhưng đối với chuyện nha đầu thị tì này ta cũng có vài thứ muốn dặn dò. Ngươi đừng nên làm trái lời, nếu không ta sẽ dùng gia pháp.
- Xin đại gia gia chỉ bảo.
Hàn Chính Càn trầm ngâm, cuối cùng nói: Truyện "Quyền Thần "
- Nàng tuy là nha đầu thị tì của ngươi nhưng ngươi không được dùng thân phận nha đầu thị tì để đối xử với nàng, không những không được dùng thân phận nha đầu thị tì mà ngươi cần phải tôn trọng và lễ nghĩa...Này, cứ coi như đó là tỷ tỷ của ngươi.
Hàn Mạc trở nên sửng sờ, hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hàn Chính Càn, thật sự cũng không hiểu vì sao đại gia gia lại dặn dò như vậy.
Rốt cuộc đại tông chủ Hàn gia đang tìm cho mình một nha đầu thị tì hay là một vị tỷ tỷ? Nhưng nếu Hàn Chính Càn đã dặn dò như vậy thì Hàn Mạc tất nhiên sẽ không phản bác, hắn cung kính nói:
- Tôn nhi đã hiểu!
- Ngoài ra...Sau khi nàng tiến vào phòng của ngươi thì hậu hoa viên cũng không được cho hạ nhân tiến vào, cũng không thể cho người ngoài biết ngươi có nha đầu thị tì. Chuyện này không được truyền ra ngoài, nếu có bất kỳ kẻ nào biết được...Ngươi phải báo lại ngay cho ta, nhớ lấy!
- Vâng!
Vẻ mặt Hàn Chính Càn trở nên cực kỳ ngưng trọng, giọng nói của lão thậm chí trở nên lạnh lẽo:
- Cuối cùng ngươi phải nhớ kỹ, một khi nàng đã tiến vào thì dù gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, dù ngươi bị mất mạng cũng phải bảo vệ cho nàng được an toàn.
Trong bụng Hàn Mạc tràn đầy nghi ngờ, hắn đảo mắt nhìn Hàn Chính Càn rồi gật đầu nói;
- Tôn nhi đã nhớ rõ, sẽ xuất toàn lực bảo vệ cho nàng được an toàn.
Hàn Chính Càn khẽ gật đầu, lão bình tĩnh nói:
- Tiểu Ngũ, những lời nói của đại gia gia hôm nay với ngươi, đặc biệt không được nói với bất kỳ kẻ nào, việc này cha mẹ ngươi cũng sẽ biết, cho nên ngày thường cũng không đề cập đến. Những gì ta đã dặn dò ngươi phải ghi khắc trong lòng, nếu có chuyện gì xảy ra thì sợ rằng Hàn gia ta sẽ gặp phải tai họa, ngươi nên nhớ kỹ điều này.
Hàn Mạc biết rất rõ, chỉ cần những chuyện cần biết thì dù không hỏi Hàn Chính Càn cũng sẽ nói rõ ràng với mình, nhưng nếu những chuyện hắn không cần phải biết thì dù có cắt đứt cổ sẽ không tìm được bất kỳ đáp án nào.
Lúc này Hàn Mạc đã cực kỳ tò mò, hắn rất muốn biết nha đầu thị tì của mình là thần thánh phương nào mà liên quan đến sinh tử tồn vong của Hàn gia.
- Được rồi, ngươi lui ra đi.
Hàn Chính Càn phất phất tay cho Hàn Mạc lui xuống. Lão lại tiếp tục cầm lấy bút lông chuẩn bị tiếp tục viết chữ, đến khi Hàn Mạc thỉnh an lui ra thì lão đột nhiên nói:
- Đúng rồi, nhóm Hắc Báo của ngươi có cần thêm người hay không?
- Sao cơ?
Hàn Mạc cảm thấy kinh sợ.
Cái gọi là Hắc Báo, tính cả Hàn Thanh thì tổng cộng có mười người, đây là một nhóm người mà khi còn nhỏ Hàn Mạc dựa vào những ký ức kiếp trước của chính mình mà thành lập một tiểu đội giống như bộ đội đặc chủng, mỗi người trong tiểu đội đều am hiểu chiến thuật đánh chiến của quân đội, am hiểu tình báo, là một kiệt tác mà Hàn Mạc cực kỳ đắc ý. Nhưng trước nay tiểu đội này vẫn cực kỳ bí ẩn, ngay cả Hàn Huyền Xương cũng không biết có một nhóm người như vậy tồn tại, trong mắt người ngoài thì Hàn Mạc chẳng qua chỉ có một nhóm bạn chơi đùa với nhau mà thôi.
Hàn Chính Càn đột nhiên nói lên hai chữ Hắc Báo, điều này quả thật làm cho Hàn Mạc cảm thấy kinh hoàng.
- Nếu thiếu vài người thì cứ nói, ta sẽ sắp xếp cho vài kẻ biết nghe lời.
Trên gương mặt Hàn Chính Càn lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Hàn Mạc kiên trì nói:
- Binh chỉ cần tinh không cần nhiều, chỉ cần vài người bọn họ đã là quá đủ.
Hàn Chính Càn khẽ gật đầu, lão phất tay cho Hàn Mạc lui ra.
... ....
... ....
Đông viện Thanh Lại phủ có vài tòa đình rất thanh nhã, nơi đây có một cánh rừng xanh biêng biếc, màu xanh dào dạt, mà bên cạnh là một hồ nước nhỏ, vài con ngỗng trắng đang thản nhiên đùa giỡn ầm ĩ dưới ánh trăng.
Tối nay Hàn Mạc đến ăn cơm ở một ngôi đình hình bát giác, bốn góc đình đều óc nha hoàn cầm đèn lồng, vì vậy mà không gian trở nên sáng rực.
Ngồi ở vị trí chính tọa chính là Hàn Huyền Xương phụ thân Hàn Mạc. bên phải Hàn Huyền Xương chính là Hàn phu nhân mẹ ruột của Hàn Mạc ở thế giới này.
Hàn phu nhân năm nay gần bốn mươi nhưng lại bão dưỡng rất tốt, làn da trắng bóng, tướng mạo xinh đẹp, trên người bùng ra khí chất ung dung đẹp đẽ. Nhưng nàng lại có một cặp mắt y hệt như Hàn Mạc, cặp mắt giống như ngôi sao liên tục bùng lên cái nhìn nghịch ngợm. Trên mặt nàng là một nụ cười thản nhiên, khóe miệng cong lên như vầng trăng khuyết, rõ ràng có hương vị của một tiểu cô nương tinh nghịch.
Bên trái Hàn Huyền Xương còn có một phụ nhân tướng mạo xinh đẹp khoảng ba mươi ba ba mươi bốn tuổi, người này xinh đẹp động lòng người, dáng người đầy đặn, cặp mắt như thu thủy, ngập đầy nước. Một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi cực kỳ thanh tú ngồi ngay bên cạnh phụ nhân xinh đẹp, cặp mắt nàng đẹp như phụ nhân, trong trắng như nước.
Phụ nhân xinh đẹp này chính là tiểu thiếp của Hàn Huyền Xương có khuê danh là Tô Ngọc Bích, đám người cao thấp trong phủ đều gọi là Bích Di Nương, mà thiếu nữ chính là con gái của Bích Di Nương, là Hàn Thấm tiểu muội của Hàn Mạc.
Hàn Mạc ngồi ngay bên cạnh Hàn phu nhân.
Hàn phu nhân được gả cho Hàn Huyền Xương năm mười bảy tuổi, gả được hai năm nhưng không sinh đẻ, vì vậy mà Hàn Huyền Xương mới nạp Bích Di Nương làm tiểu thiếp. Nào ngờ Bích Di Nương vừa gả vào được vài tháng thì Hoa Phong Nhi đã có mang Hàn Mạc, Bích Di Nương vốn mang tâm tư sinh con nối dõi tông đường mà được gả qua cửa, nhưng cũng gần hai năm sau mới mang thai Hàn Thấm, có thể nói đây là một chuyện cực kỳ cổ quái.
Vốn thiếp thân không thể cùng ngồi ăn một bàn với chính thê, nhưng Hàn phu nhân trời sinh tính tình lương thiện, bình thường quan hệ với Bích Di Nương cũng rất tốt, giống như chị em ruột. Vì vậy dù là dùng cơm thì Bích Di Nương cũng không phải đứng bên cạnh hầu hạ như những thiếp thân khác mà cùng ngồi một bàn.
Hàn Huyền Xương cũng không quan tâm đến những chuyện thế này, Hàn phu nhân đã như vậy thì lão cũng không cần phải nói nhiều.
Hàn Huyền Xương vừa mới bốn mươi tuổi, cũng đúng trong độ tuổi khỏe mạnh. Lão thân là quan Thanh Lại Tư, tuy đã là trung niên nhưng tướng mạo vẫn cực kỳ tuấn nhã, phong độ nhẹ nhàng, rồng trong cõi người.
Hàn phu nhân cười hì hì liếc Hàn Mạc, nàng khẽ hỏi:
- Mạc Nhi, con nói đã làm xong kính mát cho mẹ rồi sao? Sao chưa thấy con đưa tới?
Hàn Huyền Xương nhíu mày nói:
- Kính mát là thứ gì?
- Lão gia à, đứa con của chúng ta thông minh, điều này ông cũng biết.
Hàn phu nhân nói đến chỗ hứng thú thì lập tức cười hì hì nói:
- Hai ngày trước nó đồng ý làm cho muội một cái kính mát che mắt gì đó, dùng thứ đó nhìn lên trời sẽ không bị chói. Mạc Nhi gọi nó là kính mát, khi nào làm xong thì muội sẽ cùng huynh dùng thử.
Bích Di Nương dịu dàng nói:
- Mạc Nhi từ nhỏ đã thông minh hơn người, kính mát này chắc chắn là thứ tốt.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Hàn phu nhân liên tục gật đầu nhìn con trai, nàng cười nói:
- Bích muội muội, khi nào làm xong ta sẽ cùng nàng chơi đùa một chút.
Hàn Huyền Xương dở khóc dở cười nói:
- Phu nhân, những thứ quỷ dị kia nào có tác dụng gì.
Sau khi trừng mắt nhìn Hàn Mạc, Hàn Huyền Xương hừ lạnh nói:
- Mê muội cả ý chí!
- Lão gia, phải gọi là thú vị, sao lại trách cứ Mạc Nhi?
Hàn phu nhân trợn trừng mắt nhìn hàn Hàn Huyền Xương, sau đó mỉm cười với Hàn Mạc:
- Mạc Nhi, đừng sợ, có mẹ ở phía sau hỗ trợ, cha sẽ không dám làm gì ngươi đâu.
Hàn Mạc cười hì hì, hắn liên tục gật đầu.
Hàn phu nhân rất cưng chiều Hàn Mạc, vì vậy mà ở thời đại này Hàn Mạc cũng nhận được đầy đủ tình thương của mẹ. Vì vậy mà hắn cũng dựa vào những ký ức kiếp trước để thỉnh thoảng chế tạo vài thứ kỳ quái để trêu chọc người mẹ tinh nghịch của mình, để người được vui vẻ.
Hàn Huyền Xương biết được phu nhân của mình thuở nhỏ đã cực kỳ điêu ngoa và tinh nghịch, khi gả vào phủ thì tính tình vẫn không thay đổi. Lão cũng không trách được tính tình của phu nhân, cho nên đã gả được hai mươi năm mà tâm tính vẫn không thay đổi quá nhiều, vẫn giống như một tiểu cô nương khờ dại. Nếu nàng đã nói thứ đó thú vị thì cũng không nên nói nhiều lời, đến khi đồ ăn được đưa lên đầy đủ thì cả nhà bắt đầu dùng cơm.
- Ca ca, những chuyện xưa huynh viết ra muội đều đã đọc xong.
Hàn Thấm ghé sát tai Hàn Mạc nói nhỏ:
- Huynh viết thêm vài chuyện xưa cho muội đọc đi.
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Chút nữa trở về huynh sẽ ghi ra cho muội vài câu chuyện nữa. Tiểu muội, lá gan muội cũng lớn thật, ngay cả những chuyện như Liêu Trai cũng không sợ, ca ca thật sự vô cùng kính nể muội.
Hàn Thấm cười khanh khách nói:
- Huynh cứ nói những chuyện vô lý, đám yêu hồ kia đều là người tốt, có gì đáng sợ đâu?
Hàn Huyền Xương ho khan một tiếng rồi nói:
- Ăn cơm, ăn cơm thôi. Lúc ăn cơm mà còn nói chuyện nhiều lời làm gì.
Vẻ mặt Hàn Huyền Xương trở nên có chút khó coi, hắn trợn mắt nhìn Hàn Mạc, sau đó quay sang Hàn Thấm nói:
- Thấm Nhi, đừng xem ba thứ bát nháo đó, mẫu thân đã dạy con Tố Nữ Kinh, con đã học xong hết chưa? À còn nghề thêu thùa, con đều phải học, làm gì có thời gian rãnh xem những thứ vô dụng kia.
Chiếc miệng nhỏ nhắn của Hàn Thấm khẽ co rụt lại, nàng cực kỳ uất ức.
Hàn phu nhân lại trợn trừng mắt nhìn Hàn Huyền Xương, nàng nói:
- Có phải bên ngoài bị kẻ nào làm cho tức giận nên về nhà trút hết lên đầu hài tử không? Không phải chính ông cũng đọc đến say sưa sao? Truyện "Quyền Thần "
Hàn Huyền Xương lại tiếp tục thở dài, lão cúi đầu ăn cơm, cũng không dám phản bác lại.
Bích Di Nương vội vàng nói:
- Thấm Nhi, mau ăn cơm đi, cơm nước xong mẹ sẽ dạy con thêu thùa.
Hàn Huyền Xương chỉ ăn được hơn nửa chén cơm thì buông đũa, hắn hướng về phía Hàn Mạc nói:
- Mạc Nhi, tháng sau quân Trấn Thủ sẽ rời bến, ngươi nên đi theo tăng thêm kinh nghiệm, nam nhân Hàn gia dù sao cũng phải đi lại trên biển.
- Vâng, thưa cha!
Hàn Mạc gật đầu đáp.
Nếu nói dễ nghe một chút thì quân Trấn Thủ rời bến chính là đi tuần tra để làm đám hải tặc kinh sợ. Nếu nói khó nghe thì vài chiến thuyền lớn đi đến vị trí nước sâu trong Đông Hải dạo chơi vài vòng sau đó quay về báo cáo với triều đình, trên bản tấu chương ghi rõ: "Hải tặc hung hăng ngang ngược, quân Trấn Thủ rời bến truy kích đánh tan hải tặc. Nhưng quân hải tặc vẫn tụ tập rất đông, vì vậy cần phải có thêm nhiều chế tài..." Thực tế thì đang yêu cầu thêm quân phí từ triều đình.
Ngày nay Hàn Huyền Đạo chính là một vị đại thần trong Yên kinh, thân là Hộ Bộ Thượng Thư, hoàn toàn có năng lực góp lời trong triều đình, sau đó rút xuống một phần bạc lớn trang bị cho quân đội.
Đám hải tặc này làm loạn đã vài trăm năm, với thực lực của quân Trấn Thủ thì chỉ cần dốc sức truy kích, sợ rằng đám hải tặc đã bị đánh tan từ rất lâu.
Nhưng nuôi hải tặc và tổ chức quân đội đều là chuyện mà tất cả các thế lực đều phải làm. Nếu thật sự dọn sạch hải tặc thì quân Trấn Thủ Đông Hải sợ rằng đã bị xóa bỏ, Hàn gia sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Khi Hàn Mạc mười sáu tuổi thì Hàn phu nhân đã muốn thu xếp cho hắn một nha đầu thị tì, nhưng Hàn Mạc cho rằng chuyện này cực kỳ vô nhân đạo. Tuy hắn không ngại chuyện ngủ cùng phòng với nữ nhân, nhưng hắn biết rõ vận mệnh của nha đầu thị tì, người đời cũng cho rằng nha đầu thị tì đã ăn nằm với chủ nhân, không thể gả ra ngoài được nữa. Nha đầu thị tì được chủ nhân thu làm tiểu thiếp hoặc vĩnh viễn ở lại bên cạnh chủ nhân làm nha đầu thị tì cho đến chết.
Hàn Mạc không muốn vì chuyện này mà hủy diệt cuộc đời của một thiếu nữ, hắn từ chối thẳng thừng, thậm chí còn đuổi cả nha đầu thị tì mà Hàn phu nhân đã sắp xếp ra ngoài. Sau đó Hàn phủ không còn biện pháp nào khác nên đành phải dừng lại, nhưng hôm nay Hàn Chính Càn lại gọi Hàn Mạc đến giống như một người cha chăm lo cho con, thậm chí cũng đã an bài xong mọi chuyện.
- Đại gia gia, điều này...Tôn nhi thật sự không muốn!
Hàn Mạc dùng ánh mắt cực kỳ cẩn thận nhìn Hàn Chính Càn, hắn nhìn mặt mà nói chuyện. Khi hắn thốt nên lời thì Hàn Chính Càn lập tức nhíu mày, lão có chút không vui nói:
- Nhưng đây là chuyện mà đại gia gia ta đã sắp xếp, tôn nhi cứ vâng lời là được.
Trong lòng Hàn Mạc đã biết rõ Hàn Chính Càn đã cố ý như vậy, thậm chí ngay cả người làm nha đầu thị tì cũng đã chọn xong, dù mình phản đối thế nào cũng bằng thừa. Hàn Chính Càn là người có quyền lực cao cấp nhất trong bộ tộc, không kẻ nào có thể vi phạm, ngay cả cha Hàn Mạc đứng trước mặt Hàn Chính Càn cũng cực kỳ cung kính, vì vậy hắn cũng không dám có ý mạo phạm.
Nếu đã như vậy thì Hàn Mạc hắn nên đồng ý, không thể mạo phạm vuốt lông hổ của Hàn Chính Càn. Về phần nha đầu thị tì kia, không phải đã nói là tuổi đã lớn sao? Vậy cũng không sao cả, chắc chắn người này đã được gả cho người, cũng không cần phải lo lắng chuyện không được gả ra ngoài.
Trên gương mặt Hàn Chính Càn lộ ra sự vui vẻ hiếm thấy, lão nói:
- Tiểu Ngũ, ngươi rất thông minh, nhưng đối với chuyện nha đầu thị tì này ta cũng có vài thứ muốn dặn dò. Ngươi đừng nên làm trái lời, nếu không ta sẽ dùng gia pháp.
- Xin đại gia gia chỉ bảo.
Hàn Chính Càn trầm ngâm, cuối cùng nói: Truyện "Quyền Thần "
- Nàng tuy là nha đầu thị tì của ngươi nhưng ngươi không được dùng thân phận nha đầu thị tì để đối xử với nàng, không những không được dùng thân phận nha đầu thị tì mà ngươi cần phải tôn trọng và lễ nghĩa...Này, cứ coi như đó là tỷ tỷ của ngươi.
Hàn Mạc trở nên sửng sờ, hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hàn Chính Càn, thật sự cũng không hiểu vì sao đại gia gia lại dặn dò như vậy.
Rốt cuộc đại tông chủ Hàn gia đang tìm cho mình một nha đầu thị tì hay là một vị tỷ tỷ? Nhưng nếu Hàn Chính Càn đã dặn dò như vậy thì Hàn Mạc tất nhiên sẽ không phản bác, hắn cung kính nói:
- Tôn nhi đã hiểu!
- Ngoài ra...Sau khi nàng tiến vào phòng của ngươi thì hậu hoa viên cũng không được cho hạ nhân tiến vào, cũng không thể cho người ngoài biết ngươi có nha đầu thị tì. Chuyện này không được truyền ra ngoài, nếu có bất kỳ kẻ nào biết được...Ngươi phải báo lại ngay cho ta, nhớ lấy!
- Vâng!
Vẻ mặt Hàn Chính Càn trở nên cực kỳ ngưng trọng, giọng nói của lão thậm chí trở nên lạnh lẽo:
- Cuối cùng ngươi phải nhớ kỹ, một khi nàng đã tiến vào thì dù gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, dù ngươi bị mất mạng cũng phải bảo vệ cho nàng được an toàn.
Trong bụng Hàn Mạc tràn đầy nghi ngờ, hắn đảo mắt nhìn Hàn Chính Càn rồi gật đầu nói;
- Tôn nhi đã nhớ rõ, sẽ xuất toàn lực bảo vệ cho nàng được an toàn.
Hàn Chính Càn khẽ gật đầu, lão bình tĩnh nói:
- Tiểu Ngũ, những lời nói của đại gia gia hôm nay với ngươi, đặc biệt không được nói với bất kỳ kẻ nào, việc này cha mẹ ngươi cũng sẽ biết, cho nên ngày thường cũng không đề cập đến. Những gì ta đã dặn dò ngươi phải ghi khắc trong lòng, nếu có chuyện gì xảy ra thì sợ rằng Hàn gia ta sẽ gặp phải tai họa, ngươi nên nhớ kỹ điều này.
Hàn Mạc biết rất rõ, chỉ cần những chuyện cần biết thì dù không hỏi Hàn Chính Càn cũng sẽ nói rõ ràng với mình, nhưng nếu những chuyện hắn không cần phải biết thì dù có cắt đứt cổ sẽ không tìm được bất kỳ đáp án nào.
Lúc này Hàn Mạc đã cực kỳ tò mò, hắn rất muốn biết nha đầu thị tì của mình là thần thánh phương nào mà liên quan đến sinh tử tồn vong của Hàn gia.
- Được rồi, ngươi lui ra đi.
Hàn Chính Càn phất phất tay cho Hàn Mạc lui xuống. Lão lại tiếp tục cầm lấy bút lông chuẩn bị tiếp tục viết chữ, đến khi Hàn Mạc thỉnh an lui ra thì lão đột nhiên nói:
- Đúng rồi, nhóm Hắc Báo của ngươi có cần thêm người hay không?
- Sao cơ?
Hàn Mạc cảm thấy kinh sợ.
Cái gọi là Hắc Báo, tính cả Hàn Thanh thì tổng cộng có mười người, đây là một nhóm người mà khi còn nhỏ Hàn Mạc dựa vào những ký ức kiếp trước của chính mình mà thành lập một tiểu đội giống như bộ đội đặc chủng, mỗi người trong tiểu đội đều am hiểu chiến thuật đánh chiến của quân đội, am hiểu tình báo, là một kiệt tác mà Hàn Mạc cực kỳ đắc ý. Nhưng trước nay tiểu đội này vẫn cực kỳ bí ẩn, ngay cả Hàn Huyền Xương cũng không biết có một nhóm người như vậy tồn tại, trong mắt người ngoài thì Hàn Mạc chẳng qua chỉ có một nhóm bạn chơi đùa với nhau mà thôi.
Hàn Chính Càn đột nhiên nói lên hai chữ Hắc Báo, điều này quả thật làm cho Hàn Mạc cảm thấy kinh hoàng.
- Nếu thiếu vài người thì cứ nói, ta sẽ sắp xếp cho vài kẻ biết nghe lời.
Trên gương mặt Hàn Chính Càn lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Hàn Mạc kiên trì nói:
- Binh chỉ cần tinh không cần nhiều, chỉ cần vài người bọn họ đã là quá đủ.
Hàn Chính Càn khẽ gật đầu, lão phất tay cho Hàn Mạc lui ra.
... ....
... ....
Đông viện Thanh Lại phủ có vài tòa đình rất thanh nhã, nơi đây có một cánh rừng xanh biêng biếc, màu xanh dào dạt, mà bên cạnh là một hồ nước nhỏ, vài con ngỗng trắng đang thản nhiên đùa giỡn ầm ĩ dưới ánh trăng.
Tối nay Hàn Mạc đến ăn cơm ở một ngôi đình hình bát giác, bốn góc đình đều óc nha hoàn cầm đèn lồng, vì vậy mà không gian trở nên sáng rực.
Ngồi ở vị trí chính tọa chính là Hàn Huyền Xương phụ thân Hàn Mạc. bên phải Hàn Huyền Xương chính là Hàn phu nhân mẹ ruột của Hàn Mạc ở thế giới này.
Hàn phu nhân năm nay gần bốn mươi nhưng lại bão dưỡng rất tốt, làn da trắng bóng, tướng mạo xinh đẹp, trên người bùng ra khí chất ung dung đẹp đẽ. Nhưng nàng lại có một cặp mắt y hệt như Hàn Mạc, cặp mắt giống như ngôi sao liên tục bùng lên cái nhìn nghịch ngợm. Trên mặt nàng là một nụ cười thản nhiên, khóe miệng cong lên như vầng trăng khuyết, rõ ràng có hương vị của một tiểu cô nương tinh nghịch.
Bên trái Hàn Huyền Xương còn có một phụ nhân tướng mạo xinh đẹp khoảng ba mươi ba ba mươi bốn tuổi, người này xinh đẹp động lòng người, dáng người đầy đặn, cặp mắt như thu thủy, ngập đầy nước. Một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi cực kỳ thanh tú ngồi ngay bên cạnh phụ nhân xinh đẹp, cặp mắt nàng đẹp như phụ nhân, trong trắng như nước.
Phụ nhân xinh đẹp này chính là tiểu thiếp của Hàn Huyền Xương có khuê danh là Tô Ngọc Bích, đám người cao thấp trong phủ đều gọi là Bích Di Nương, mà thiếu nữ chính là con gái của Bích Di Nương, là Hàn Thấm tiểu muội của Hàn Mạc.
Hàn Mạc ngồi ngay bên cạnh Hàn phu nhân.
Hàn phu nhân được gả cho Hàn Huyền Xương năm mười bảy tuổi, gả được hai năm nhưng không sinh đẻ, vì vậy mà Hàn Huyền Xương mới nạp Bích Di Nương làm tiểu thiếp. Nào ngờ Bích Di Nương vừa gả vào được vài tháng thì Hoa Phong Nhi đã có mang Hàn Mạc, Bích Di Nương vốn mang tâm tư sinh con nối dõi tông đường mà được gả qua cửa, nhưng cũng gần hai năm sau mới mang thai Hàn Thấm, có thể nói đây là một chuyện cực kỳ cổ quái.
Vốn thiếp thân không thể cùng ngồi ăn một bàn với chính thê, nhưng Hàn phu nhân trời sinh tính tình lương thiện, bình thường quan hệ với Bích Di Nương cũng rất tốt, giống như chị em ruột. Vì vậy dù là dùng cơm thì Bích Di Nương cũng không phải đứng bên cạnh hầu hạ như những thiếp thân khác mà cùng ngồi một bàn.
Hàn Huyền Xương cũng không quan tâm đến những chuyện thế này, Hàn phu nhân đã như vậy thì lão cũng không cần phải nói nhiều.
Hàn Huyền Xương vừa mới bốn mươi tuổi, cũng đúng trong độ tuổi khỏe mạnh. Lão thân là quan Thanh Lại Tư, tuy đã là trung niên nhưng tướng mạo vẫn cực kỳ tuấn nhã, phong độ nhẹ nhàng, rồng trong cõi người.
Hàn phu nhân cười hì hì liếc Hàn Mạc, nàng khẽ hỏi:
- Mạc Nhi, con nói đã làm xong kính mát cho mẹ rồi sao? Sao chưa thấy con đưa tới?
Hàn Huyền Xương nhíu mày nói:
- Kính mát là thứ gì?
- Lão gia à, đứa con của chúng ta thông minh, điều này ông cũng biết.
Hàn phu nhân nói đến chỗ hứng thú thì lập tức cười hì hì nói:
- Hai ngày trước nó đồng ý làm cho muội một cái kính mát che mắt gì đó, dùng thứ đó nhìn lên trời sẽ không bị chói. Mạc Nhi gọi nó là kính mát, khi nào làm xong thì muội sẽ cùng huynh dùng thử.
Bích Di Nương dịu dàng nói:
- Mạc Nhi từ nhỏ đã thông minh hơn người, kính mát này chắc chắn là thứ tốt.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Hàn phu nhân liên tục gật đầu nhìn con trai, nàng cười nói:
- Bích muội muội, khi nào làm xong ta sẽ cùng nàng chơi đùa một chút.
Hàn Huyền Xương dở khóc dở cười nói:
- Phu nhân, những thứ quỷ dị kia nào có tác dụng gì.
Sau khi trừng mắt nhìn Hàn Mạc, Hàn Huyền Xương hừ lạnh nói:
- Mê muội cả ý chí!
- Lão gia, phải gọi là thú vị, sao lại trách cứ Mạc Nhi?
Hàn phu nhân trợn trừng mắt nhìn hàn Hàn Huyền Xương, sau đó mỉm cười với Hàn Mạc:
- Mạc Nhi, đừng sợ, có mẹ ở phía sau hỗ trợ, cha sẽ không dám làm gì ngươi đâu.
Hàn Mạc cười hì hì, hắn liên tục gật đầu.
Hàn phu nhân rất cưng chiều Hàn Mạc, vì vậy mà ở thời đại này Hàn Mạc cũng nhận được đầy đủ tình thương của mẹ. Vì vậy mà hắn cũng dựa vào những ký ức kiếp trước để thỉnh thoảng chế tạo vài thứ kỳ quái để trêu chọc người mẹ tinh nghịch của mình, để người được vui vẻ.
Hàn Huyền Xương biết được phu nhân của mình thuở nhỏ đã cực kỳ điêu ngoa và tinh nghịch, khi gả vào phủ thì tính tình vẫn không thay đổi. Lão cũng không trách được tính tình của phu nhân, cho nên đã gả được hai mươi năm mà tâm tính vẫn không thay đổi quá nhiều, vẫn giống như một tiểu cô nương khờ dại. Nếu nàng đã nói thứ đó thú vị thì cũng không nên nói nhiều lời, đến khi đồ ăn được đưa lên đầy đủ thì cả nhà bắt đầu dùng cơm.
- Ca ca, những chuyện xưa huynh viết ra muội đều đã đọc xong.
Hàn Thấm ghé sát tai Hàn Mạc nói nhỏ:
- Huynh viết thêm vài chuyện xưa cho muội đọc đi.
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Chút nữa trở về huynh sẽ ghi ra cho muội vài câu chuyện nữa. Tiểu muội, lá gan muội cũng lớn thật, ngay cả những chuyện như Liêu Trai cũng không sợ, ca ca thật sự vô cùng kính nể muội.
Hàn Thấm cười khanh khách nói:
- Huynh cứ nói những chuyện vô lý, đám yêu hồ kia đều là người tốt, có gì đáng sợ đâu?
Hàn Huyền Xương ho khan một tiếng rồi nói:
- Ăn cơm, ăn cơm thôi. Lúc ăn cơm mà còn nói chuyện nhiều lời làm gì.
Vẻ mặt Hàn Huyền Xương trở nên có chút khó coi, hắn trợn mắt nhìn Hàn Mạc, sau đó quay sang Hàn Thấm nói:
- Thấm Nhi, đừng xem ba thứ bát nháo đó, mẫu thân đã dạy con Tố Nữ Kinh, con đã học xong hết chưa? À còn nghề thêu thùa, con đều phải học, làm gì có thời gian rãnh xem những thứ vô dụng kia.
Chiếc miệng nhỏ nhắn của Hàn Thấm khẽ co rụt lại, nàng cực kỳ uất ức.
Hàn phu nhân lại trợn trừng mắt nhìn Hàn Huyền Xương, nàng nói:
- Có phải bên ngoài bị kẻ nào làm cho tức giận nên về nhà trút hết lên đầu hài tử không? Không phải chính ông cũng đọc đến say sưa sao? Truyện "Quyền Thần "
Hàn Huyền Xương lại tiếp tục thở dài, lão cúi đầu ăn cơm, cũng không dám phản bác lại.
Bích Di Nương vội vàng nói:
- Thấm Nhi, mau ăn cơm đi, cơm nước xong mẹ sẽ dạy con thêu thùa.
Hàn Huyền Xương chỉ ăn được hơn nửa chén cơm thì buông đũa, hắn hướng về phía Hàn Mạc nói:
- Mạc Nhi, tháng sau quân Trấn Thủ sẽ rời bến, ngươi nên đi theo tăng thêm kinh nghiệm, nam nhân Hàn gia dù sao cũng phải đi lại trên biển.
- Vâng, thưa cha!
Hàn Mạc gật đầu đáp.
Nếu nói dễ nghe một chút thì quân Trấn Thủ rời bến chính là đi tuần tra để làm đám hải tặc kinh sợ. Nếu nói khó nghe thì vài chiến thuyền lớn đi đến vị trí nước sâu trong Đông Hải dạo chơi vài vòng sau đó quay về báo cáo với triều đình, trên bản tấu chương ghi rõ: "Hải tặc hung hăng ngang ngược, quân Trấn Thủ rời bến truy kích đánh tan hải tặc. Nhưng quân hải tặc vẫn tụ tập rất đông, vì vậy cần phải có thêm nhiều chế tài..." Thực tế thì đang yêu cầu thêm quân phí từ triều đình.
Ngày nay Hàn Huyền Đạo chính là một vị đại thần trong Yên kinh, thân là Hộ Bộ Thượng Thư, hoàn toàn có năng lực góp lời trong triều đình, sau đó rút xuống một phần bạc lớn trang bị cho quân đội.
Đám hải tặc này làm loạn đã vài trăm năm, với thực lực của quân Trấn Thủ thì chỉ cần dốc sức truy kích, sợ rằng đám hải tặc đã bị đánh tan từ rất lâu.
Nhưng nuôi hải tặc và tổ chức quân đội đều là chuyện mà tất cả các thế lực đều phải làm. Nếu thật sự dọn sạch hải tặc thì quân Trấn Thủ Đông Hải sợ rằng đã bị xóa bỏ, Hàn gia sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.