Quyển 5 - Chương 542: “Nhân côn”
Sa Mạc
15/03/2013
Lão già áo đen gương vẫn mặt vẫn như cũ, dùng khăn trùm đầu che kín. Lúc này ở bên trong thung lũng mờ mịt vô cùng. Hai bên đều chỉ nhìn thấy bóng dáng của nhau, chứ không thể nhìn rõ gương mặt.
Gã trung niên phía sau lưng lão áo đen từ đầu đến cuối vẫn giống như tảng đá, không nhúc nhích.
-Lão không muốn đả thương các ngươi.
Lão già áo đen thở dài:
-Hãy buông binh khí đi.
Trong giọng của lão, đúng là đầy vẻ thương hại. Dường như lão đến đây không phải đến đây để đối phó đám kị sĩ này mà là để cứu họ vậy.
Hắc Mộc Địch sau khi bắn ra một tên đã hiểu võ công của đối thủ. Đồng tử gã co rút lại, nhưng không hề sợ hãi mà ngược lại còn có chút hưng phấn.
Gặp được kẻ địch mạnh, luôn khiến gã thấy hào hứng.
-Lão phu biết các ngươi đều là những dũng sĩ lấy một địch mười của nước Phong.
Lão già áo đen hòa nhã nói:
-Các ngươi vì bắt Cật Lợi Nguyên, đã phải hao tổn không ít công sức, thăm dò sinh hoạt hằng ngày của y, về sau toàn lực tập kích, nhân lúc y ra ngoài săn bắn mà giết chết 13 hộ vệ bên người y. Cuối cùng bắt được Cật Lợi Nguyên. Hành động chuẩn xác vô cùng, lão phu rất khâm phục.
Lão vừa dứt lời, mọi người lại càng khiếp sợ.
Bắt Cật Lợi Nguyên là kế hoạch cực kỳ bí mật, chu đáo chặt chẽ, nhưng lão già áo đen này lại có thể tường tận chân tơ kẽ tóc, điều này khiến mọi người không khỏi khiếp sợ.
Thế giới này, đôi khi máu cháy đầm đìa cũng không không thể dọa được các dũng sĩ đích thực.
Nỗi sợ hãi tột cùng, là kẻ thù biết rõ về ta, mà ta lại không hết biết chút gì về kẻ thù. Kẻ thù càng thần bí, càng làm cho người ta khiếp sợ trong lòng.
Thần thần bí bí, luôn đem đến cho người khác một cảm giác sợ hãi tự trong lòng.
Cật Lợi Nguyên bị đại đao kề từ phía sau, không dám nhúc nhích, lúc này nghe lão già áo đen nhắc đến mình, trong mắt lập tức hiện ra một tia vui mừng, cao giọng nói:
-Ngươi là đến cứu mỗ? Cứu mỗ rời khỏi đây, mỗ chắc chắn sẽ hậu tạ.
Lão già áo đen lắc đầu:
-Cật Lợi Nguyên, đường đường là gia nhân của Đường Cổ trại, lại để người trẻ tuổi này uy hiếp…
Thở dài một tiếng, hiển nhiên đối với Cật Lợi Nguyên rất là thờ ơ.
Hàm Mạc lúc này mới biết, người bị A Địch bắt làm con tin là Đường Cổ trại lạc trường.
Cổ trại là một trong 8 trại của nước Phong, thuộc quận Ngọc Lăng, ở nước Phong, thân phận của Cật Lợi Nguyên cũng cực kỳ tôn quý.
Hắc Mộc Địch vây bắt người này, hiển nhiên là phải suy tính rất kỹ.
Hắc Mộc Địch tuy rằng tâm cao khí ngạo nhưng gã không phải là kẻ hữu dũng vô mưu, nhìn lão già áo đen, bình tĩnh hỏi:
-Các hạ là người phương nào? Việc này… với các hạ có liên quan gì? Nghe giọng các hạ, không phải là người nước Phong, vì sao phải nhúng tay vào nội bộ nước Nam Phong mỗ?
Lão già áo đen cũng bình tĩnh đáp:
-Người trẻ tuổi, không phải lão phu muốn làm khó ngươi, chẳng qua nhân sinh trên đời có nhiều việc không muốn làm cũng tự đến.
Dừng một chút, nói tiếp:
-Ngươi là một nhân kiệt của Phong quốc, thuộc hạ của ngươi đều là những dũng sĩ dũng mãnh gan dạ trung thành. Lão phu thực không muốn động võ với các ngươi. Nghe lão phu khuyên một câu, hãy buông binh phí xuống, đi theo lão phu, lão phu cam đoan không làm tổn hại đến tính mạng các ngươi.
-Đi theo ngươi?
Hắc Mộc Địch dướn mày lên:
-Đến nơi nào?
Lão già áo đen thản nhiên:
-Đến nơi cần đến.
-Ngươi muốn đánh đố mỗ sao?
Hắc Mộc Địch lạnh lùng cười:
-Ngươi nếu sớm biết hướng đi của chúng ta sao phải ở trong này động thủ? Sao phải theo chúng ta tới đây?
Lão già áo đen im lìm tựa như một cây tùng trong bóng đêm, chậm rãi nói:
-Điều đó không quan trọng. Lão phu mệt rồi. Ngươi có đáp ứng yêu cầu của lão phu không?
Hắc Mộc Địch lắc đầu:
-Ngươi nếu đã nhúng vào việc của nước Phong, hẳn đã hiểu cá tính của người nước Phong, chỉ có dũng sĩ Phong quốc chết trận, không có kẻ đầu hàng nhu nhược.
-Hay!
Lão già áo đen cười ha hả, giọng vang như chuông đồng:
-Thật hiếm thấy người trẻ nào có khí phách như vậy!
Hắc Mộc Địch thản nhiên:
-Kỳ thật… mỗ cũng hiếm thấy lão nhân nào như vậy!
Lão già áo đen cười lớn hơn:
-Người trẻ tuổi, trong binh pháp có tâm chiến. Ngươi nếu muốn cùng lão phu tâm chiến, thật sự sẽ uổng phí. Lão phu vốn không phải tự cho mình là đúng, chỉ thực sự cầu thị mà nói. Các ngươi lập tức buông hạ khí giới, thả y ra, may ra còn lưu được tính mạng.
Hắc Mộc Địch nhíu mày, tay nắm chặt Thanh Đằng Tiên, thản nhiên nói:
-Còn phải xem các hạ có bản lĩnh đó hay không đã?
Gặp được nhân vật khó giải quyết như vậy, Hắc Mộc Địch trong lòng cũng không chắc chắn phần thắng, thậm chí liên thủ cũng chưa chắc đã thắng, nhưng gã tuyệt đối không có chuyện buông khí giới đầu hàng.
Hàn Mạc lúc này cũng nhíu mày. Hắn đã nhìn ra, trận đấu này khó có thể tránh. Tuy rằng Hắc Mộc Địch chiếm ưu thế về người, nhưng căn cứ theo khí thế, thì lão già áo đen vẫn chiếm thượng phong.
Hơn nữa vừa rồi, cũng đã tận mắt nhìn thấy, võ công của lão già kia cực kỳ quỷ dị. Hàn Mạc cảm thấy cho dù lấy nhiều đánh ít, nhóm Hắc Mộc Địch cũng chưa chắc đã chiếm ưu thế.
Nếu thật sự Hắc Mộc Địch tình thế nguy cấp, mình có nên ra tay tương trợ hay không?
Bên kia, thủ hạ của Hắc Mộc Địch đã xếp thành hình cánh quạt chậm rãi bước lên. Bọn họ biết đột nhiên xuất hiện một lão già võ công quỷ dị, không phải người thường, nếu đơn đả độc đấu tuyệt đối không thể thắng.
Bọn họ tính toán, trước khi đại sự chưa thành, mọi chướng ngại vật trên đường đều phải diệt trừ, cho dù là trả cái giá như thế nào.
Lão già áo đen nhìn thấy đám kị sĩ vây lại, lắc đầu:
-Cố chấp!
Vào lúc này, từ trong bụi cỏ có thể thấy rõ, lão già áo đen giống như một con báo, cho dù tay có thể nhấc lên cả thi thể nặng trăm cân, nhưng cả người lại như điện, xẹt tới phía Hắc Mộc Địch.
Tốc độ của lão quả là làm người kinh hãi. Hàn Mạc đã gặp không ít cao thủ, đều là những cao thủ phi phàm, khiến người ta khó có thể lường hết bản lĩnh của họ.
Như Diễm Tuyết Cơ, như Bạch Dạ Lang.
Nhưng lúc này Hàn Mạc có cảm giác, lão già áo đen trước mặt này, so với hai người kia không những không kém hơn mà còn có mạnh hơn chút đỉnh. Thân hình già nua như trăm tuổi vẫn có thể có sức bật nhanh như thế, nếu không tận mắt thấy, thật khó hình dung nổi.
Đám kị sĩ cũng không do dự, hét lên một tiếng, vung đao lên, đồng loạt hướng lão già áo đen đi tới.
Dũng sĩ nước Phong một khi đã vung đao xốc tới, một đám dũng mãnh như hổ, không sợ chết, tuy rằng lão già áo đen võ công cao cường nhưng không ai sợ hãi lùi bước.
Lại thấy lão già áo đen giống như con báo, bắt lấy thi thể của kị sĩ lúc nãy, dùng tay trái nâng lên, biến thi thể thành binh khí, quét ngang trước mặt một kị sĩ.
Kị sĩ giật mình, đại đao trong tay còn chưa kịp chém tới, đã thấy đầu vai của mình bị thi thể kia quật mạnh, thân hình thối lui về sau như bị cuồng phong ép tới, bay vọt ra ngoài, rơi mạnh xuống đất, miệng thổ huyết, muốn giãy dụa đứng lên nhưng bất khả kháng.
Kị sĩ đó thân hình khôi ngô, dũng mãnh là thế mà chỉ cần quét qua một chút, đã bị đánh bay thẳng ra ngoài, nháy mắt đã trọng thương, có thể thấy, công lực của lão già áo đen khiếp sợ nhường nào.
Lão già áo đen một khi ra tay, vô cùng sắc bén mạnh mẽ, vừa đánh bại một gã kị sĩ , lại tiếp tục lắc sang trái, thi thể trong tay đúng là như một cái “nhân côn”.
Kị sĩ kia biết rõ lão già áo đen lúc này tấn công đối tượng chính là mình, cũng biết rõ lão già lấy thi thể làm binh khí nhưng không có biện pháp ứng phó. Đối phương tốc độ cực nhanh, lại không cho hắn cơ hội né tránh, rơi vào đường cùng, chỉ có thể huy đao chém tới. Chỉ có điều đại đao chưa đi được nửa, “nhân côn” trong tay lão già áo đen đã nặng nề nện xuống đầu hắn. Người kị sĩ đó cảm thấy trời đất tối sầm, đại đao rời tay, cả người bủn rủn như không có xương cốt, đổ sụp xuống, tê liệt nằm trên mặt đất, cũng không biết là còn sống hay đã chết.
Đám kị sĩ của Hắc Mộc Địch tuy có sáu người, nhưng một người đã phải giữ Cật Lợi Nguyên. Chỉ trong nháy mắt, đã có hai người bị lão già áo đen đánh bại. Hắc Mộc Địch vốn rất bình tĩnh, lúc này cũng đã biến sắc, hét lớn một tiếng, bước nhanh lên, Thanh Đằng Tiên trong tay vút tới, giống như độc xà hướng về phía thi thể trong tay lão già áo đen. Là gã muốn đoạt lại thi thể trong tay lão.
Uy lực của Thanh Đằng Tiên trong tay Hắc Mộc Địch, Hàn Mạc đã từng lĩnh giáo, được cho là xuất thần nhập hóa, ngay lập tức quấn lấy đùi thi thể, trầm giọng quát:
-Buông tay!
Gã cũng không dám mạnh tay giật, là sợ lão già kia không buông tay thì rất có thể sẽ kéo rách cả đùi. Người này dẫu sao cũng là đồng bọn, tuy nói gã tâm cao khí ngạo nhưng cũng không phải kẻ vô tình, chẳng vì bạn đã chết mà đành lòng làm tổn thương thi thể.
Lão già áo đen cũng không kéo mạnh thi thể lại, trầm giọng nói:
-Cũng là một dũng sĩ, lão phu không làm thương thi thể hắn.
Tay thả thi thể ra, Hắc Mộc Địch thu trường tiên về, đón lấy thi thể đồng bọn.
Đúng lúc này, hai gã kị sĩ còn lại, một trái một phải đồng thời vung đao bổ về phía lão già áo đen. Bọn họ thấy lão không có vũ khí trong tay, phải nhân cơ hội này chém xuống.
Bọn họ đều là tinh tuệ nhất trong những dũng sĩ tinh nhuệ của Phong quốc, là đứng đầu công phu, chưa chắc đã kém Hắc Xà chúng và Bạch Xà chúng.
Chỉ có điều võ công của lão già cực kỳ linh ảo, vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ. Đại đao chưa dính thân hình lão, lão đã giống như con hồ ly, thoát khỏi đường đao, không đợi hai người kịp phản ứng, thân hình của một kĩ sĩ đã bị nhấc bổng lên, là lão già lẻn đến phía sau, bắt được đai lưng của hắn, một lần nữa, biến thành vũ khí trong tay lão. Có điều “nhân côn” lúc nãy là đã chết, còn đây là lấy người sống làm vũ khí.
Kị sĩ bị nắm chặt muốn phản kháng giãy dụa nhưng lại thấy toàn thân mềm yếu, căn bản là không thể nhúc nhích, hiển nhiên đã bị lão già nắm lấy huyệt đạo trọng yếu
Lào già áo đen cũng không hề do dự, cầm lấy người kị sĩ này, hung hăng đánh về phía kị sĩ còn lại. Kị sĩ kia nhìn thấy đồng bọn trở thành vũ khí trong tay địch, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào cho phải, sợ xuất đao sẽ làm tổn thương bạn, chỉ có thể nhảy lùi về phía sau, tiếc rằng lão già này tốc độ so với hắn nhanh hơn nhiều, còn chưa kịp lùi hai bước, đã thấy “nhân côn” nện xuống, hai gã kị sĩ đầu va vào nhau, miệng phun máu tươi, mắt trợn ngược, bất tỉnh nhân sự.
Hàn Mạc trong bụi cỏ ngơ ngác nhìn. Đời hắn đã trải qua không ít trận, nhưng trận đấu tối nay đúng là quỷ dị, đúng là chưa từng chứng kiến công phu nào quỷ dị như thế.
Lão già kia chỉ cần một dùng “nhân côn” làm vũ khí, nháy mắt đánh trọng thương bốn kị sĩ, võ công cao thâm như thế, Hàn Mạc bình sinh ít thấy.
“Lão gia hỏa này tột cùng là ai?”. Hàn Mạc hai tay nắm chặt, trong lòng không khỏi hồ nghi, giờ khắc này, âm thầm xem cuộc chiến, cái trán của hắn không ngờ đã đổ mồ hôi lạnh.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Gã trung niên phía sau lưng lão áo đen từ đầu đến cuối vẫn giống như tảng đá, không nhúc nhích.
-Lão không muốn đả thương các ngươi.
Lão già áo đen thở dài:
-Hãy buông binh khí đi.
Trong giọng của lão, đúng là đầy vẻ thương hại. Dường như lão đến đây không phải đến đây để đối phó đám kị sĩ này mà là để cứu họ vậy.
Hắc Mộc Địch sau khi bắn ra một tên đã hiểu võ công của đối thủ. Đồng tử gã co rút lại, nhưng không hề sợ hãi mà ngược lại còn có chút hưng phấn.
Gặp được kẻ địch mạnh, luôn khiến gã thấy hào hứng.
-Lão phu biết các ngươi đều là những dũng sĩ lấy một địch mười của nước Phong.
Lão già áo đen hòa nhã nói:
-Các ngươi vì bắt Cật Lợi Nguyên, đã phải hao tổn không ít công sức, thăm dò sinh hoạt hằng ngày của y, về sau toàn lực tập kích, nhân lúc y ra ngoài săn bắn mà giết chết 13 hộ vệ bên người y. Cuối cùng bắt được Cật Lợi Nguyên. Hành động chuẩn xác vô cùng, lão phu rất khâm phục.
Lão vừa dứt lời, mọi người lại càng khiếp sợ.
Bắt Cật Lợi Nguyên là kế hoạch cực kỳ bí mật, chu đáo chặt chẽ, nhưng lão già áo đen này lại có thể tường tận chân tơ kẽ tóc, điều này khiến mọi người không khỏi khiếp sợ.
Thế giới này, đôi khi máu cháy đầm đìa cũng không không thể dọa được các dũng sĩ đích thực.
Nỗi sợ hãi tột cùng, là kẻ thù biết rõ về ta, mà ta lại không hết biết chút gì về kẻ thù. Kẻ thù càng thần bí, càng làm cho người ta khiếp sợ trong lòng.
Thần thần bí bí, luôn đem đến cho người khác một cảm giác sợ hãi tự trong lòng.
Cật Lợi Nguyên bị đại đao kề từ phía sau, không dám nhúc nhích, lúc này nghe lão già áo đen nhắc đến mình, trong mắt lập tức hiện ra một tia vui mừng, cao giọng nói:
-Ngươi là đến cứu mỗ? Cứu mỗ rời khỏi đây, mỗ chắc chắn sẽ hậu tạ.
Lão già áo đen lắc đầu:
-Cật Lợi Nguyên, đường đường là gia nhân của Đường Cổ trại, lại để người trẻ tuổi này uy hiếp…
Thở dài một tiếng, hiển nhiên đối với Cật Lợi Nguyên rất là thờ ơ.
Hàm Mạc lúc này mới biết, người bị A Địch bắt làm con tin là Đường Cổ trại lạc trường.
Cổ trại là một trong 8 trại của nước Phong, thuộc quận Ngọc Lăng, ở nước Phong, thân phận của Cật Lợi Nguyên cũng cực kỳ tôn quý.
Hắc Mộc Địch vây bắt người này, hiển nhiên là phải suy tính rất kỹ.
Hắc Mộc Địch tuy rằng tâm cao khí ngạo nhưng gã không phải là kẻ hữu dũng vô mưu, nhìn lão già áo đen, bình tĩnh hỏi:
-Các hạ là người phương nào? Việc này… với các hạ có liên quan gì? Nghe giọng các hạ, không phải là người nước Phong, vì sao phải nhúng tay vào nội bộ nước Nam Phong mỗ?
Lão già áo đen cũng bình tĩnh đáp:
-Người trẻ tuổi, không phải lão phu muốn làm khó ngươi, chẳng qua nhân sinh trên đời có nhiều việc không muốn làm cũng tự đến.
Dừng một chút, nói tiếp:
-Ngươi là một nhân kiệt của Phong quốc, thuộc hạ của ngươi đều là những dũng sĩ dũng mãnh gan dạ trung thành. Lão phu thực không muốn động võ với các ngươi. Nghe lão phu khuyên một câu, hãy buông binh phí xuống, đi theo lão phu, lão phu cam đoan không làm tổn hại đến tính mạng các ngươi.
-Đi theo ngươi?
Hắc Mộc Địch dướn mày lên:
-Đến nơi nào?
Lão già áo đen thản nhiên:
-Đến nơi cần đến.
-Ngươi muốn đánh đố mỗ sao?
Hắc Mộc Địch lạnh lùng cười:
-Ngươi nếu sớm biết hướng đi của chúng ta sao phải ở trong này động thủ? Sao phải theo chúng ta tới đây?
Lão già áo đen im lìm tựa như một cây tùng trong bóng đêm, chậm rãi nói:
-Điều đó không quan trọng. Lão phu mệt rồi. Ngươi có đáp ứng yêu cầu của lão phu không?
Hắc Mộc Địch lắc đầu:
-Ngươi nếu đã nhúng vào việc của nước Phong, hẳn đã hiểu cá tính của người nước Phong, chỉ có dũng sĩ Phong quốc chết trận, không có kẻ đầu hàng nhu nhược.
-Hay!
Lão già áo đen cười ha hả, giọng vang như chuông đồng:
-Thật hiếm thấy người trẻ nào có khí phách như vậy!
Hắc Mộc Địch thản nhiên:
-Kỳ thật… mỗ cũng hiếm thấy lão nhân nào như vậy!
Lão già áo đen cười lớn hơn:
-Người trẻ tuổi, trong binh pháp có tâm chiến. Ngươi nếu muốn cùng lão phu tâm chiến, thật sự sẽ uổng phí. Lão phu vốn không phải tự cho mình là đúng, chỉ thực sự cầu thị mà nói. Các ngươi lập tức buông hạ khí giới, thả y ra, may ra còn lưu được tính mạng.
Hắc Mộc Địch nhíu mày, tay nắm chặt Thanh Đằng Tiên, thản nhiên nói:
-Còn phải xem các hạ có bản lĩnh đó hay không đã?
Gặp được nhân vật khó giải quyết như vậy, Hắc Mộc Địch trong lòng cũng không chắc chắn phần thắng, thậm chí liên thủ cũng chưa chắc đã thắng, nhưng gã tuyệt đối không có chuyện buông khí giới đầu hàng.
Hàn Mạc lúc này cũng nhíu mày. Hắn đã nhìn ra, trận đấu này khó có thể tránh. Tuy rằng Hắc Mộc Địch chiếm ưu thế về người, nhưng căn cứ theo khí thế, thì lão già áo đen vẫn chiếm thượng phong.
Hơn nữa vừa rồi, cũng đã tận mắt nhìn thấy, võ công của lão già kia cực kỳ quỷ dị. Hàn Mạc cảm thấy cho dù lấy nhiều đánh ít, nhóm Hắc Mộc Địch cũng chưa chắc đã chiếm ưu thế.
Nếu thật sự Hắc Mộc Địch tình thế nguy cấp, mình có nên ra tay tương trợ hay không?
Bên kia, thủ hạ của Hắc Mộc Địch đã xếp thành hình cánh quạt chậm rãi bước lên. Bọn họ biết đột nhiên xuất hiện một lão già võ công quỷ dị, không phải người thường, nếu đơn đả độc đấu tuyệt đối không thể thắng.
Bọn họ tính toán, trước khi đại sự chưa thành, mọi chướng ngại vật trên đường đều phải diệt trừ, cho dù là trả cái giá như thế nào.
Lão già áo đen nhìn thấy đám kị sĩ vây lại, lắc đầu:
-Cố chấp!
Vào lúc này, từ trong bụi cỏ có thể thấy rõ, lão già áo đen giống như một con báo, cho dù tay có thể nhấc lên cả thi thể nặng trăm cân, nhưng cả người lại như điện, xẹt tới phía Hắc Mộc Địch.
Tốc độ của lão quả là làm người kinh hãi. Hàn Mạc đã gặp không ít cao thủ, đều là những cao thủ phi phàm, khiến người ta khó có thể lường hết bản lĩnh của họ.
Như Diễm Tuyết Cơ, như Bạch Dạ Lang.
Nhưng lúc này Hàn Mạc có cảm giác, lão già áo đen trước mặt này, so với hai người kia không những không kém hơn mà còn có mạnh hơn chút đỉnh. Thân hình già nua như trăm tuổi vẫn có thể có sức bật nhanh như thế, nếu không tận mắt thấy, thật khó hình dung nổi.
Đám kị sĩ cũng không do dự, hét lên một tiếng, vung đao lên, đồng loạt hướng lão già áo đen đi tới.
Dũng sĩ nước Phong một khi đã vung đao xốc tới, một đám dũng mãnh như hổ, không sợ chết, tuy rằng lão già áo đen võ công cao cường nhưng không ai sợ hãi lùi bước.
Lại thấy lão già áo đen giống như con báo, bắt lấy thi thể của kị sĩ lúc nãy, dùng tay trái nâng lên, biến thi thể thành binh khí, quét ngang trước mặt một kị sĩ.
Kị sĩ giật mình, đại đao trong tay còn chưa kịp chém tới, đã thấy đầu vai của mình bị thi thể kia quật mạnh, thân hình thối lui về sau như bị cuồng phong ép tới, bay vọt ra ngoài, rơi mạnh xuống đất, miệng thổ huyết, muốn giãy dụa đứng lên nhưng bất khả kháng.
Kị sĩ đó thân hình khôi ngô, dũng mãnh là thế mà chỉ cần quét qua một chút, đã bị đánh bay thẳng ra ngoài, nháy mắt đã trọng thương, có thể thấy, công lực của lão già áo đen khiếp sợ nhường nào.
Lão già áo đen một khi ra tay, vô cùng sắc bén mạnh mẽ, vừa đánh bại một gã kị sĩ , lại tiếp tục lắc sang trái, thi thể trong tay đúng là như một cái “nhân côn”.
Kị sĩ kia biết rõ lão già áo đen lúc này tấn công đối tượng chính là mình, cũng biết rõ lão già lấy thi thể làm binh khí nhưng không có biện pháp ứng phó. Đối phương tốc độ cực nhanh, lại không cho hắn cơ hội né tránh, rơi vào đường cùng, chỉ có thể huy đao chém tới. Chỉ có điều đại đao chưa đi được nửa, “nhân côn” trong tay lão già áo đen đã nặng nề nện xuống đầu hắn. Người kị sĩ đó cảm thấy trời đất tối sầm, đại đao rời tay, cả người bủn rủn như không có xương cốt, đổ sụp xuống, tê liệt nằm trên mặt đất, cũng không biết là còn sống hay đã chết.
Đám kị sĩ của Hắc Mộc Địch tuy có sáu người, nhưng một người đã phải giữ Cật Lợi Nguyên. Chỉ trong nháy mắt, đã có hai người bị lão già áo đen đánh bại. Hắc Mộc Địch vốn rất bình tĩnh, lúc này cũng đã biến sắc, hét lớn một tiếng, bước nhanh lên, Thanh Đằng Tiên trong tay vút tới, giống như độc xà hướng về phía thi thể trong tay lão già áo đen. Là gã muốn đoạt lại thi thể trong tay lão.
Uy lực của Thanh Đằng Tiên trong tay Hắc Mộc Địch, Hàn Mạc đã từng lĩnh giáo, được cho là xuất thần nhập hóa, ngay lập tức quấn lấy đùi thi thể, trầm giọng quát:
-Buông tay!
Gã cũng không dám mạnh tay giật, là sợ lão già kia không buông tay thì rất có thể sẽ kéo rách cả đùi. Người này dẫu sao cũng là đồng bọn, tuy nói gã tâm cao khí ngạo nhưng cũng không phải kẻ vô tình, chẳng vì bạn đã chết mà đành lòng làm tổn thương thi thể.
Lão già áo đen cũng không kéo mạnh thi thể lại, trầm giọng nói:
-Cũng là một dũng sĩ, lão phu không làm thương thi thể hắn.
Tay thả thi thể ra, Hắc Mộc Địch thu trường tiên về, đón lấy thi thể đồng bọn.
Đúng lúc này, hai gã kị sĩ còn lại, một trái một phải đồng thời vung đao bổ về phía lão già áo đen. Bọn họ thấy lão không có vũ khí trong tay, phải nhân cơ hội này chém xuống.
Bọn họ đều là tinh tuệ nhất trong những dũng sĩ tinh nhuệ của Phong quốc, là đứng đầu công phu, chưa chắc đã kém Hắc Xà chúng và Bạch Xà chúng.
Chỉ có điều võ công của lão già cực kỳ linh ảo, vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ. Đại đao chưa dính thân hình lão, lão đã giống như con hồ ly, thoát khỏi đường đao, không đợi hai người kịp phản ứng, thân hình của một kĩ sĩ đã bị nhấc bổng lên, là lão già lẻn đến phía sau, bắt được đai lưng của hắn, một lần nữa, biến thành vũ khí trong tay lão. Có điều “nhân côn” lúc nãy là đã chết, còn đây là lấy người sống làm vũ khí.
Kị sĩ bị nắm chặt muốn phản kháng giãy dụa nhưng lại thấy toàn thân mềm yếu, căn bản là không thể nhúc nhích, hiển nhiên đã bị lão già nắm lấy huyệt đạo trọng yếu
Lào già áo đen cũng không hề do dự, cầm lấy người kị sĩ này, hung hăng đánh về phía kị sĩ còn lại. Kị sĩ kia nhìn thấy đồng bọn trở thành vũ khí trong tay địch, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào cho phải, sợ xuất đao sẽ làm tổn thương bạn, chỉ có thể nhảy lùi về phía sau, tiếc rằng lão già này tốc độ so với hắn nhanh hơn nhiều, còn chưa kịp lùi hai bước, đã thấy “nhân côn” nện xuống, hai gã kị sĩ đầu va vào nhau, miệng phun máu tươi, mắt trợn ngược, bất tỉnh nhân sự.
Hàn Mạc trong bụi cỏ ngơ ngác nhìn. Đời hắn đã trải qua không ít trận, nhưng trận đấu tối nay đúng là quỷ dị, đúng là chưa từng chứng kiến công phu nào quỷ dị như thế.
Lão già kia chỉ cần một dùng “nhân côn” làm vũ khí, nháy mắt đánh trọng thương bốn kị sĩ, võ công cao thâm như thế, Hàn Mạc bình sinh ít thấy.
“Lão gia hỏa này tột cùng là ai?”. Hàn Mạc hai tay nắm chặt, trong lòng không khỏi hồ nghi, giờ khắc này, âm thầm xem cuộc chiến, cái trán của hắn không ngờ đã đổ mồ hôi lạnh.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.