Quyển 2 - Chương 124: Phá cuộc.(1)
Sa Mạc
14/03/2013
Hàn Mạc chăm chú nhìn Kim Phật, khi biết Diễm Tuyết Cơ đánh bạc với mọi người, hắn liền biết trận đánh cuộc này nhất định không giống bình thường. Một cô gái xinh đẹp thần bí, nàng đánh cuộc tất nhiên cũng sẽ nổi bật. Chẳng qua hắn cũng không rõ, trò đánh cuộc gọi là “ván Kim Phật” này là trò đánh cuộc gì.
Diễm Tuyết Cơ nhìn thấy vẻ mờ mịt trong mắt mọi người, nhẹ nhàng cười, nói:
- Hiện giờ mọi người cũng thấy đó, đây là hai Kim Phật, ta có thể cam đoan, hai Kim Phật giống nhau như vậy, trong thiên hạ, có lẽ không có pho thứ ba. Nhưng lúc ta có được hai Kim Phật này, người nọ lại nói cho ta biết, hai pho Kim Phật này có một pho là giả.
Mọi người lại giật mình, hình dáng Kim Phật gần như song sinh, như nào lại một giả một thật?
- Bên ngoài Kim Phật này đều là vàng ròng, cho dù là giả, cũng chỉ có thể là ở bên trong. Trọng lượng cả hai giống nhau như đúc, chỉ xem mặt ngoài, tuyệt đối không nhìn ra được chiếc nào là thật chiếc nào là giả. Hai Kim Phật này chế tác tinh xảo, ta rất thích, tự nhiên không thể đập ra xem cái nào là thật cái nào là giả. Ta suy nghĩ rất nhiều, một thời gian trước mới biết rõ cái nào là thật.
Diễm Tuyết Cơ cười quyến rũ, dịu dàng nói:
- Ván Kim Phật như lời ta nói, chính là để mọi người đánh cuộc một keo cái nào là thật, cái nào là giả. Nếu mọi người thành công, thì mọi người thắng, nếu mọi người thua cuộc, vậy đừng trách mấy tiểu nhị của ta thô lỗ.
Hàn Mạc cười nói:
- Trò đánh cuộc này của bà, thật đúng là đặc biệt.
Diễm Tuyết Cơ liếc nhìn người trong phòng một cái, lại nói:
- Chẳng qua mọi người có sáu người, cuối cùng ta không thể cho mỗi người đều đoán một lần. Cho nên ta quyết định, sáu người chọn ra một người, chỉ cần hắn đoán đúng, mọi người có thể rời khỏi. Đáp án của hắn, sẽ quyết định sáu người thắng hay thua.
- Không được!
Hàn Mạc và tiểu thư áo trắng đồng thời nói, hai người không hẹn mà cùng nhìn qua phía đối phương, đều lộ ra vẻ bất mãn.
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Ta không muốn để người khác tới quyết định thắng thua của ta.
- Ta cũng vậy.
Tiểu thư áo trắng cắn răng nói.
Diễm Tuyết Cơ cười ha ha nói:
- Mọi người quên, nơi này do ta làm chủ, ta nói được là được. Mau chọn ra một người đi!
Nếu Kim Phật này một thật một giả, thì có thể nói, cho dù đáp án là gì, đều có cơ hội thắng như nhau, nếu mỗi người đều đoán một đằng, ra hai loại đáp án, như vậy sẽ có mấy người đoán đúng rời khỏi nơi này.
Nếu thật sự rời khỏi, tất nhiên có thể tìm cứu binh tới.
Nhưng đặt tất cả trứng gà vào trong một rổ, đoán đúng tất nhiên mọi người đều mừng, nếu đoán sai, mọi người sẽ đều bị nhốt vào trong lồng sắt, kết cục tương đối thê thảm.
Hàn Mạc và tiểu thư áo trắng, tất nhiên đều không muốn để đối phương tới quyết định thắng thua của mình.
Nhưng Diếm Tuyết Cơ nói không sai, hiện giờ nàng là chủ nơi này, người của Hàn Mạc và tiểu thư áo trắng liên thủ, cũng không phải đối thủ của chủ tớ Diễm Tuyết Cơ, thật sự phản kháng, nói không chừng hậu quả càng không thể tưởng tượng nổi.
Hàn Mạc và tiểu thư áo trắng cũng không phải là người kích động, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, tất nhiên không chọn lựa hành động thiếu suy nghĩ.
Chọn người, tất nhiên là do hai người Hàn Mạc và tiểu thư áo trắng chọn lựa ra.
- Vốn ta không muốn cứu các cô.
Hàn Mạc ngồi dựa trên ghế, cười khanh khách mà nhìn chủ tớ tiểu thư áo trắng, thản nhiên nói:
- Chẳng qua nếu mọi người ngồi chung một thuyền, lại có Kim Phật ở phía trước, Phật tổ đều nói trên trời có đức hiếu sinh, lần này ta sẽ cố là giúp các cô một lần, chẳng qua các cô không cần cảm tạ ta.
Tiểu thư áo trắng lạnh như băng nói:
- Sẽ không có ai tạ ơn ngươi.
Hàn Mạc thở dài:
- Thôi, ta biết cô không muốn để ta tới đánh cuộc. Vì công bằng, hai ta cũng làm một ván nhỏ đi.
Hắn lấy ra một đồng tiền từ bên hông, cười ha ha nói:
- Hai ta đã không muốn để đối phương quyết định thắng thua của mình, như hai hai ta đổ trước một ván. Đây là một Yến tệ!
Hắn đặt ở trên bàn, sau đó hai ngón tay bắn ra, Yến tệ xoay tròn trên bàn, Hàn Mạc vương tay phải chụp lấy, cười ha ha nhìn tiểu thư áo trắng, nói:
- Hiện giờ cô có thể đoán, Yến tệ là mặt phải hay mặt trái, đoán đúng, cô đánh cuộc với nàng, đoán sai, ta đánh cuộc với nàng.
Tiểu thư áo trắng nhíu mày liễu, nàng cũng hiểu được, nếu Diễm Tuyết Cơ để bên này chọn ra một người, đây chính là sẽ có một người đi lên đánh cuộc, không phải mình chính là cái tên khiến nàng rất chán ghét trước mắt.
- Là… mặt phải!
Tiểu thư áo trắng nhẹ nhàng nói.
Hàn Mạc lấy tay ra, Yến tệ lộ ra mặt trái, hắn lập tức thu hồi Yến tệ, cười tủm tỉm nói:
- Ngượng ngùng, cô đã đoán sai, ván đánh cuộc này do ta chơi với bà chủ Diễm.
Tiểu thư áo trắng thản nhiên nói:
- Ngươi đưa Yến tệ cho ta xem?
- Có cần thiết không?
- Tất nhiên có.
Đôi mắt tiểu thư áo trắng lộ ra một chút không cam lòng:
- Ta hoài nghi đồng Yến tệ này của ngươi có vấn đề.
Hàn Mạc cười ha ha, để Yến tệ lên bàn, cười nói:
- Cô quả nhiên là cô nàng thông minh. Đồng Yến tệ này căn bản không có mặt phải, hai bên đều là mặt trái. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng suy đoán của cô, nếu cô đoán mặt trái, cho dù như thế nào đều là cô thắng.
Tiểu thư áo trắng nhìn kỹ Hàn Mạc, quay đầu đi.
Diễm Tuyết Cơ cười quyến rũ nói:
- Ta thích đàn ông thông mình, càng thích đánh cuộc với đán ông thông minh.
Nàng đưa tay nâng cằm, một cái khác chỉ vào Kim Phật trên bàn nói:
- Vậy ngài đoán xem, cái nào là thật?
Hàn Mạc lại gần, nhìn nhìn, lại ngửi được mùi hương cơ thể nhàn nhạt trên người Diễm Tuyết Cơ, nhắm mắt lại nghĩ một chút, đột nhiên hỏi:
- Bà chủ Diễm, không biết có được sử dụng công cụ hay không?
- Chỉ cần không hư tổn Kim Phật, ngài có thể sử dụng bất cứ công cụ gì.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diễm Tuyết Cơ cũng dán lại gần, nhẹ nhàng thổi một làn gió thơm, vô cùng lẳng lơ nói:
- Tiểu công tử, hay là ngài có công cụ nhận biết vàng thật?
Hàn Mạc ngửi thấy mùi thơm trên người nàng, khoé mắt liếc bộ ngực trắng nõn của nàng, thở dài:
- Bà chủ Diễm, nhốt ở trong lòng, điều này không hề dễ chịu, ta không thể không thận trọng một chút.
- Ngài muốn cái gì?
Hàn Mạc cười nói:
- Bà chủ Diễm có vật quý giá như Kim Phật và bàn ngọc, xem ra là kẻ có tiền. Ta không muốn nhiều lắm, xin bà cho ta ba chén nước, nước nhất định phải đầy tới mép chén, hơn nữa chén có thể chứa được Kim Phật, nhớ kỹ, là ba chén nước nhé. Mặt khác, cần vàng, ta cần vàng có trọng lượng giống như Kim Phật, trọng lượng không kém chút nào, bà có thể lấy tới chứ?
- Vàng thì ta có.
Trong con mắt long lanh như nước mùa thu của Diễm Tuyết Cơ cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, hỏi:
- Nhưng ngài muốn những thứ này để làm gì?
- Bà sẽ biết rất nhanh.
Hàn Mạc cười tủm tỉm nói.
Dường như Diễm Tuyết Cơ rất hứng thú, nói với tiểu nhị:
- Làm theo ngài đây nói.
Tiểu nhị làm việc quả nhiên rất nhanh chóng, không quá một lát, ba chén tràn đầy nước trong đặt lên trên bàn, hắn lại đem khối vàng nặng bằng Kim Phật ra.
Hàn Mạc vén tay áo, cầm khối vàng kia nói:
- Bà chủ Diễm, đây là vàng thật của ngài?
Diễm Tuyết Cơ che miệng cười nói:
- Chẳng lẽ tiểu công tử còn tưởng ta sẽ lấy đồ giả lừa ngài?
- Nếu đây là giả, chắc bà chủ Diễm không thể thấy được trò hay rồi.
Hắn cười ha ha bỏ khối vàng vào cái chén bên trái, thả thật sự cẩn thận, cũng rất chậm.
Sau khi bỏ khối vàng vào trong chén trước, lập tức tràn ra không ít nước.
Chẳng những Hàn Thanh và đám người tiểu thư áo trắng mờ mịt khó hiểu, ngay cả Diễm Tuyết Cơ và tiểu nhị cũng cực kỳ nghi hoặc, không biết Hàn Mạc đang chơi trò gì.
Hàn Mạc lại cầm lấy Kim Phật, trước sau đặt Kim Phật vào trong hai chén tràn đầy nước khác, động tác cũng thật cẩn thận. Sau khi bỏ hai Kim Phật vào trong chén, nước trong chén cũng tràn ra không ít.
- Đúng rồi, ta còn quên, ta cần cái kẹp, cái kẹp đồng.
Hai ngón tay Hàn Mạc làm ra động tác kẹp đồ vật gì đó, nhìn tiểu nhị, cười ha ha nói:
- Có thể giúp ta kẹp Kim Phật và khối vàng ra khỏi chén hay không?
Hàn Mạc hiện giờ, rất quỷ dị, ai cũng không rõ hắn suy nghĩ gì.
Tiểu nhị nhìn về phía Diễm Tuyết Cơ, chỉ thấy Diễm Tuyết Cơ khẽ gật đầu, hắn lập tức đi tìm hai cái kẹp đồng, thật cẩn thận gắp Kim Phật và khối vàng ra khỏi chén.
Cổ tay hắn khéo léo, nếu là người bình thường, chỉ dùng hai cái kẹp lấy Tượng Phật và khối vàng trọng lượng không nhẹ từ trong chén ra, chưa chắc có thể làm được.
Hàn Mạc nhìn thấy hắn kẹp khối vàng và Kim Phật ra, lúc này mới cười rất có thân sĩ nói:
- Đa tạ.
Hắn tới gần, nhìn kỹ ba cái chén, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
- Bây giờ có thể biết Kim Phật nào là thật hay không?
Diễm Tuyết Cơ cười hỏi.
Hàn Mạc chậm rãi đi về chỗ ngồi của mình, chăm chú nhìn Diễm Tuyết Cơ, mỉm cười nói:
- Bà chủ Diễm nói chuyện chắc là giữ lời chứ?
Diễm Tuyết Cơ nói:
- Đương nhiên giữ lời.
- Tốt lắm.
Hàn Mạc cười nói:
- Thật ra ta cảm thấy thật đáng tiếc. Ài, thật ra, ta nhìn không ra hai Kim Phật này cái nào là thật, ta thật sự nhìn không ra được.
Đám người tiểu thư áo trắng lập tức biến sắc, nàng cười lạnh nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi rất thông minh.
Hàn Mạc liếc nàng một cái, thản nhiên nói:
- Ta đương nhiên rất thông minh.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Diễm Tuyết Cơ, chậm rãi nói:
- Ta tiếc nuối, không phải bởi vì ta đoán không ra. Ta tiếc nuối là vì, không ngờ hai Kim Phật này của bà chủ Diễm không có một pho tượng nào là thật. Hai Kim Phật này của bà, đều là… giả!
Diễm Tuyết Cơ nhìn thấy vẻ mờ mịt trong mắt mọi người, nhẹ nhàng cười, nói:
- Hiện giờ mọi người cũng thấy đó, đây là hai Kim Phật, ta có thể cam đoan, hai Kim Phật giống nhau như vậy, trong thiên hạ, có lẽ không có pho thứ ba. Nhưng lúc ta có được hai Kim Phật này, người nọ lại nói cho ta biết, hai pho Kim Phật này có một pho là giả.
Mọi người lại giật mình, hình dáng Kim Phật gần như song sinh, như nào lại một giả một thật?
- Bên ngoài Kim Phật này đều là vàng ròng, cho dù là giả, cũng chỉ có thể là ở bên trong. Trọng lượng cả hai giống nhau như đúc, chỉ xem mặt ngoài, tuyệt đối không nhìn ra được chiếc nào là thật chiếc nào là giả. Hai Kim Phật này chế tác tinh xảo, ta rất thích, tự nhiên không thể đập ra xem cái nào là thật cái nào là giả. Ta suy nghĩ rất nhiều, một thời gian trước mới biết rõ cái nào là thật.
Diễm Tuyết Cơ cười quyến rũ, dịu dàng nói:
- Ván Kim Phật như lời ta nói, chính là để mọi người đánh cuộc một keo cái nào là thật, cái nào là giả. Nếu mọi người thành công, thì mọi người thắng, nếu mọi người thua cuộc, vậy đừng trách mấy tiểu nhị của ta thô lỗ.
Hàn Mạc cười nói:
- Trò đánh cuộc này của bà, thật đúng là đặc biệt.
Diễm Tuyết Cơ liếc nhìn người trong phòng một cái, lại nói:
- Chẳng qua mọi người có sáu người, cuối cùng ta không thể cho mỗi người đều đoán một lần. Cho nên ta quyết định, sáu người chọn ra một người, chỉ cần hắn đoán đúng, mọi người có thể rời khỏi. Đáp án của hắn, sẽ quyết định sáu người thắng hay thua.
- Không được!
Hàn Mạc và tiểu thư áo trắng đồng thời nói, hai người không hẹn mà cùng nhìn qua phía đối phương, đều lộ ra vẻ bất mãn.
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Ta không muốn để người khác tới quyết định thắng thua của ta.
- Ta cũng vậy.
Tiểu thư áo trắng cắn răng nói.
Diễm Tuyết Cơ cười ha ha nói:
- Mọi người quên, nơi này do ta làm chủ, ta nói được là được. Mau chọn ra một người đi!
Nếu Kim Phật này một thật một giả, thì có thể nói, cho dù đáp án là gì, đều có cơ hội thắng như nhau, nếu mỗi người đều đoán một đằng, ra hai loại đáp án, như vậy sẽ có mấy người đoán đúng rời khỏi nơi này.
Nếu thật sự rời khỏi, tất nhiên có thể tìm cứu binh tới.
Nhưng đặt tất cả trứng gà vào trong một rổ, đoán đúng tất nhiên mọi người đều mừng, nếu đoán sai, mọi người sẽ đều bị nhốt vào trong lồng sắt, kết cục tương đối thê thảm.
Hàn Mạc và tiểu thư áo trắng, tất nhiên đều không muốn để đối phương tới quyết định thắng thua của mình.
Nhưng Diếm Tuyết Cơ nói không sai, hiện giờ nàng là chủ nơi này, người của Hàn Mạc và tiểu thư áo trắng liên thủ, cũng không phải đối thủ của chủ tớ Diễm Tuyết Cơ, thật sự phản kháng, nói không chừng hậu quả càng không thể tưởng tượng nổi.
Hàn Mạc và tiểu thư áo trắng cũng không phải là người kích động, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, tất nhiên không chọn lựa hành động thiếu suy nghĩ.
Chọn người, tất nhiên là do hai người Hàn Mạc và tiểu thư áo trắng chọn lựa ra.
- Vốn ta không muốn cứu các cô.
Hàn Mạc ngồi dựa trên ghế, cười khanh khách mà nhìn chủ tớ tiểu thư áo trắng, thản nhiên nói:
- Chẳng qua nếu mọi người ngồi chung một thuyền, lại có Kim Phật ở phía trước, Phật tổ đều nói trên trời có đức hiếu sinh, lần này ta sẽ cố là giúp các cô một lần, chẳng qua các cô không cần cảm tạ ta.
Tiểu thư áo trắng lạnh như băng nói:
- Sẽ không có ai tạ ơn ngươi.
Hàn Mạc thở dài:
- Thôi, ta biết cô không muốn để ta tới đánh cuộc. Vì công bằng, hai ta cũng làm một ván nhỏ đi.
Hắn lấy ra một đồng tiền từ bên hông, cười ha ha nói:
- Hai ta đã không muốn để đối phương quyết định thắng thua của mình, như hai hai ta đổ trước một ván. Đây là một Yến tệ!
Hắn đặt ở trên bàn, sau đó hai ngón tay bắn ra, Yến tệ xoay tròn trên bàn, Hàn Mạc vương tay phải chụp lấy, cười ha ha nhìn tiểu thư áo trắng, nói:
- Hiện giờ cô có thể đoán, Yến tệ là mặt phải hay mặt trái, đoán đúng, cô đánh cuộc với nàng, đoán sai, ta đánh cuộc với nàng.
Tiểu thư áo trắng nhíu mày liễu, nàng cũng hiểu được, nếu Diễm Tuyết Cơ để bên này chọn ra một người, đây chính là sẽ có một người đi lên đánh cuộc, không phải mình chính là cái tên khiến nàng rất chán ghét trước mắt.
- Là… mặt phải!
Tiểu thư áo trắng nhẹ nhàng nói.
Hàn Mạc lấy tay ra, Yến tệ lộ ra mặt trái, hắn lập tức thu hồi Yến tệ, cười tủm tỉm nói:
- Ngượng ngùng, cô đã đoán sai, ván đánh cuộc này do ta chơi với bà chủ Diễm.
Tiểu thư áo trắng thản nhiên nói:
- Ngươi đưa Yến tệ cho ta xem?
- Có cần thiết không?
- Tất nhiên có.
Đôi mắt tiểu thư áo trắng lộ ra một chút không cam lòng:
- Ta hoài nghi đồng Yến tệ này của ngươi có vấn đề.
Hàn Mạc cười ha ha, để Yến tệ lên bàn, cười nói:
- Cô quả nhiên là cô nàng thông minh. Đồng Yến tệ này căn bản không có mặt phải, hai bên đều là mặt trái. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng suy đoán của cô, nếu cô đoán mặt trái, cho dù như thế nào đều là cô thắng.
Tiểu thư áo trắng nhìn kỹ Hàn Mạc, quay đầu đi.
Diễm Tuyết Cơ cười quyến rũ nói:
- Ta thích đàn ông thông mình, càng thích đánh cuộc với đán ông thông minh.
Nàng đưa tay nâng cằm, một cái khác chỉ vào Kim Phật trên bàn nói:
- Vậy ngài đoán xem, cái nào là thật?
Hàn Mạc lại gần, nhìn nhìn, lại ngửi được mùi hương cơ thể nhàn nhạt trên người Diễm Tuyết Cơ, nhắm mắt lại nghĩ một chút, đột nhiên hỏi:
- Bà chủ Diễm, không biết có được sử dụng công cụ hay không?
- Chỉ cần không hư tổn Kim Phật, ngài có thể sử dụng bất cứ công cụ gì.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diễm Tuyết Cơ cũng dán lại gần, nhẹ nhàng thổi một làn gió thơm, vô cùng lẳng lơ nói:
- Tiểu công tử, hay là ngài có công cụ nhận biết vàng thật?
Hàn Mạc ngửi thấy mùi thơm trên người nàng, khoé mắt liếc bộ ngực trắng nõn của nàng, thở dài:
- Bà chủ Diễm, nhốt ở trong lòng, điều này không hề dễ chịu, ta không thể không thận trọng một chút.
- Ngài muốn cái gì?
Hàn Mạc cười nói:
- Bà chủ Diễm có vật quý giá như Kim Phật và bàn ngọc, xem ra là kẻ có tiền. Ta không muốn nhiều lắm, xin bà cho ta ba chén nước, nước nhất định phải đầy tới mép chén, hơn nữa chén có thể chứa được Kim Phật, nhớ kỹ, là ba chén nước nhé. Mặt khác, cần vàng, ta cần vàng có trọng lượng giống như Kim Phật, trọng lượng không kém chút nào, bà có thể lấy tới chứ?
- Vàng thì ta có.
Trong con mắt long lanh như nước mùa thu của Diễm Tuyết Cơ cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, hỏi:
- Nhưng ngài muốn những thứ này để làm gì?
- Bà sẽ biết rất nhanh.
Hàn Mạc cười tủm tỉm nói.
Dường như Diễm Tuyết Cơ rất hứng thú, nói với tiểu nhị:
- Làm theo ngài đây nói.
Tiểu nhị làm việc quả nhiên rất nhanh chóng, không quá một lát, ba chén tràn đầy nước trong đặt lên trên bàn, hắn lại đem khối vàng nặng bằng Kim Phật ra.
Hàn Mạc vén tay áo, cầm khối vàng kia nói:
- Bà chủ Diễm, đây là vàng thật của ngài?
Diễm Tuyết Cơ che miệng cười nói:
- Chẳng lẽ tiểu công tử còn tưởng ta sẽ lấy đồ giả lừa ngài?
- Nếu đây là giả, chắc bà chủ Diễm không thể thấy được trò hay rồi.
Hắn cười ha ha bỏ khối vàng vào cái chén bên trái, thả thật sự cẩn thận, cũng rất chậm.
Sau khi bỏ khối vàng vào trong chén trước, lập tức tràn ra không ít nước.
Chẳng những Hàn Thanh và đám người tiểu thư áo trắng mờ mịt khó hiểu, ngay cả Diễm Tuyết Cơ và tiểu nhị cũng cực kỳ nghi hoặc, không biết Hàn Mạc đang chơi trò gì.
Hàn Mạc lại cầm lấy Kim Phật, trước sau đặt Kim Phật vào trong hai chén tràn đầy nước khác, động tác cũng thật cẩn thận. Sau khi bỏ hai Kim Phật vào trong chén, nước trong chén cũng tràn ra không ít.
- Đúng rồi, ta còn quên, ta cần cái kẹp, cái kẹp đồng.
Hai ngón tay Hàn Mạc làm ra động tác kẹp đồ vật gì đó, nhìn tiểu nhị, cười ha ha nói:
- Có thể giúp ta kẹp Kim Phật và khối vàng ra khỏi chén hay không?
Hàn Mạc hiện giờ, rất quỷ dị, ai cũng không rõ hắn suy nghĩ gì.
Tiểu nhị nhìn về phía Diễm Tuyết Cơ, chỉ thấy Diễm Tuyết Cơ khẽ gật đầu, hắn lập tức đi tìm hai cái kẹp đồng, thật cẩn thận gắp Kim Phật và khối vàng ra khỏi chén.
Cổ tay hắn khéo léo, nếu là người bình thường, chỉ dùng hai cái kẹp lấy Tượng Phật và khối vàng trọng lượng không nhẹ từ trong chén ra, chưa chắc có thể làm được.
Hàn Mạc nhìn thấy hắn kẹp khối vàng và Kim Phật ra, lúc này mới cười rất có thân sĩ nói:
- Đa tạ.
Hắn tới gần, nhìn kỹ ba cái chén, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
- Bây giờ có thể biết Kim Phật nào là thật hay không?
Diễm Tuyết Cơ cười hỏi.
Hàn Mạc chậm rãi đi về chỗ ngồi của mình, chăm chú nhìn Diễm Tuyết Cơ, mỉm cười nói:
- Bà chủ Diễm nói chuyện chắc là giữ lời chứ?
Diễm Tuyết Cơ nói:
- Đương nhiên giữ lời.
- Tốt lắm.
Hàn Mạc cười nói:
- Thật ra ta cảm thấy thật đáng tiếc. Ài, thật ra, ta nhìn không ra hai Kim Phật này cái nào là thật, ta thật sự nhìn không ra được.
Đám người tiểu thư áo trắng lập tức biến sắc, nàng cười lạnh nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi rất thông minh.
Hàn Mạc liếc nàng một cái, thản nhiên nói:
- Ta đương nhiên rất thông minh.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Diễm Tuyết Cơ, chậm rãi nói:
- Ta tiếc nuối, không phải bởi vì ta đoán không ra. Ta tiếc nuối là vì, không ngờ hai Kim Phật này của bà chủ Diễm không có một pho tượng nào là thật. Hai Kim Phật này của bà, đều là… giả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.