Quyền Thần

Quyển 2 - Chương 143: Thành phá.

Sa Mạc

14/03/2013

Trên mặt đất trắng phau, nơi cách thành Hàn Diệp không tới bốn mươi dặm, hai ngàn tiền quân Hàn gia uể oải tiến thẳng tới phía trước, trận hình hỗn loạn nhìn qua giống như một đội quân vừa mới bại trận.

Tiếng chân rầm rầm, mặt đất chấn động, cách tiền quân Hàn gia không xa xuất hiện một mảng đen lớn, phía trước là một đội kỵ binh tư thế hào hùng, hò hét xông về phía tiền quân.

- Quân Diệp gia tới rồi!

Có người trong tiền quân hô to một tiếng:

- Chạy mau thôi!

Vì thế, tiền quân vốn đang hỗn loạn lại càng lộn xôn, quay ngược lại, lui về phía sau giống như thủy triếu, có không ít binh sĩ ngay cả mũ giáp cũng không cần, tránh cho ảnh hưởng tốc độ chạy, vứt bỏ vũ khí áo giáp.

Diệp Miểu thấy tiền quân Hàn gia vứt vũ khí, chật vật không chịu nổi, lại không ngừng hưng phấn, khua chiến đao, kêu lớn:

- Xông lên, luận thưởng theo đầu người!

Quân Diệp gia nhìn thấy quân Hàn gia thua chạy, khí thế vốn thấp bỗng nhiên tăng lên, lại nghe thấy luận thưởng theo đầu người, cái sau tiếp bước cái trước, hai ngàn quân Diệp gia lập tức giống như lang như hổ, dũng mãnh truy kích tiền quân Hàn gia tháo chạy.

Diệp Miểu thúc ngựa đầu tiên, đây là lúc công lớn được lập, khí phách của hắn tăng vọt.

Đuổi theo hơn mười dặn, chợt thấy một đội nhân mã từ trong đội quân tán loạn chạy thẳng tới đây, đều là kỵ binh cùng một màu sắc, quơ chiến đao, thế tới dũng mãnh, không có nửa điểm giống bại quân.

Trong lúc Diệp Miểu kinh ngạc, tên cấp dưới đã từng nhắc nhở hắn tới gần nói:

- Đại công tử, chỉ sợ chúng ta gặp bãy.

- Bẫy?

Diệp Miểu nhíu mày hỏi:

- Bẫy gì?

- Chỉ sợ tiền quân Hàn gia cố ý dẫn chúng ta tới đây.

Cấp dưới nghiêm mặt nói:

- Sợ rằng đám kỵ binh này đã sớm chờ ở đây.

Đội kỵ binh của Hàn gia, số người không nhiều, chẳng qua khoảng ngàn người, nhưng khí thế rất mạnh.

- Không phải là một đội kỵ binh sao?

Diệp Miểu khinh thường nói:

- Số người chúng ta nhiều hơn bọn họ.

Hắn quơ chiến đao, đang muốn xông lên, lại nghe phía sau truyền đến tiếng kêu sợ hãi.

Hắn quay đầu nhìn lại, lần này quả nhiên là chấn động.

Chỉ thấy từ hai bên đột nhiên xuất hiện cờ xí ngập trời, binh sĩ hàn gia giống như chui ra từ dưới đất, hò hét xông tới.

- Không tốt!

Cuối cùng Diệp Miểu phản ứng lại, thật sự là trúng mai phục.

Tên cấp dưới kia trầm giọng nói:

- Đại công tử, chúng ta mau rút lui, không thể đánh bừa với bọn họ!

Diệp Miểu cuống quít nói:

- Mau lui lại, mau lui lại!

Hắn quay đầu ngựa hô lớn:

- Mau trở về thành.

Quân Diệp gia lúc trước còn hùng hổ truy đuổi tiền quân Hàn gia, lập tức hỗn loạn, trong tiếng quát lớn của Diệp Miểu và đám cấp dưới, quay đầu mà chạy.

Chỉ có điều chạy không được vài bước, chỉ thấy trên đường cũng xuất hiện rất nhiều quân Hàn gia, vung đại đao, nắm giường thương, mạnh mẽ xông tới bên này.

Lần này, hai ngàn quân Diệp gia lập tức bị quân Hàn gia vây quanh bốn phía, đúng là không có đường ra.

- Mẹ nó!

Diệp Miểu vô cùng tức giận, nắm chặt đại đao, thay đổi tới quá đột nhiên, hắn cũng có chút không tiếp thụ được, nhưng dưới tình huống này, chỉ có thể vung đao quát:

- Các huynh đệ, giết cho ta, xông trở về thành!

Nháy mắt đám kỵ binh Hàn gia liền vọt tới, chiến đao vung lên, một mảnh máu tanh, quân Diệp gia hoảng loạn lúc này thật sự không chịu nổi một kích.

Hơn vạn quân Hàn gia từ bốn phía vây lại, bắt rùa trong hũ, quân Diệp gia vốn binh lực yếu ớt, lúc này gặp mai phục, lòng quân tan rã, không có ý chí chiến đấu, thậm chí không ít người bỏ binh khí lại, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, đúng là bỏ vũ khí đầu hàng.



Trận chiến này, từ lúc bắt đầu đến khi chấm dứt, nhanh đến kinh người, sau khi Diệp Miểu bị vài tên tướng sĩ hợp sức bắt được, toàn bộ trận chiến liền chấm dứt, quân Diệp gia thương vong khoảng trăm người, phần lớn đều bỏ vũ khí đầu hàng, mà quân Hàn gia chẳng qua thương vong có mười người.

Diệp Miểu giãy dụa, lại bị dây thường trói chặt, còn bị hai gã binh sĩ cường tráng đè, không thể động đậy.

Mấy kỵ sĩ đi ra từ trong trận, vài tên cấp dưới ây quanh một người, người nọ mặt như ngọc, bộ dạng nho nhã, chỉ có điều không đội mũ giáp, cưỡi ngựa đi tới trước mặt Diệp Miểu, đánh giá Diệp Miểu từ cao tới thấp một phen, mới lắc đầu thở dài nói:

- Nghĩ tới Binh Sơn Vương cũng là một đại anh hùng, hậu thế lại kém như vậy, thật sự khiến người ta than thở.

- Ngươi là người phương nào?

Diệp Miểu trừng mắt nhìn tới, trong ánh mắt phun ra ngọn lửa.

Người nọ thản nhiên cười, vuốt râu nói:

- Tục danh của bản tướng, nếu ngươi không ngu ngốc, sẽ biết được.

Đồng tử Diệp Miểu co rút lại, dường như nghĩ đến cái gì, trên mặt lộ ra vẻ không dám tin, cả kinh nói:

- Chẳng lẽ… chẳng lẽ ngươi chính là Hàn Huyền Xương? Không, tuyệt đối không có khả năng!

- Có gì không có khả năng?

Hàn Huyền Xương thản nhiên cười hỏi.

- Hàn Huyền Xương đã bị Chuột Đen giết chết, ngay cả mũ giáp cũng… !

Diệp Miểu bỗng nhiên ý thức được cái gì, thân thể chợt lạnh, tỉnh ngộ nói:

- Chẳng lẽ đám Chuột Đen trở về kia, không… không phải là thật?

- Xem ra ngươi không ngu!

Hàn Huyền Xương thở dài:

- Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp, chúng ta mạo hiểm gạt ngươi ra khỏi thành, không thể tưởng được ngươi tự cao tự đại, tham công sốt ruột, dễ dàng trúng kế như vậy.

Hiện giờ Diệp Miểu hối hận muốn chết, hối không nên bỏ qua khuyên bảo của cấp dưới, việc tới nước này, đã không còn lời nào để nói.

- Cướp lấy binh khí, nhanh tiến thẳng tới Tây Môn thành Hàn Diệp.

Hàn Huyền Xương phân phó xuống, quân hàn gia lập tức tập hợp quân trận, trận này chiến thắng không cần tốn nhiều sức, làm cho sĩ khí bọn họ lại tràn trề tiến thẳng tới thành Hàn Diệp.



Trong thành Hàn Diệp.

Diệp Vô Tốn nghe nói Diệp Miểu dẫn hai ngàn quân phòng thủ ra khỏi thành từ Tây Môn, muốn bất ngờ đánh quân Hàn gia, phẫn nộ phun ra một ngụm máu tươi, người xung quanh bước lên đỡ lấy.

Sau nửa ngày, hắn từ từ tỉnh dậy, mọi người trong sảnh đường vô cùng ảm đạm.

- Lão phu còn không chết được.

Diệp Vô Tốn ngồi thẳng dậy hỏi:

- Có tin tức gì về đồ con lợn kia không?

“Đồ con lợn” trong miệng hắn, tất nhiên là chỉ Diệp Miểu.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng có người tiến lên bẩm báo:

- Đại tông chủ, bên Đại công tử không có tin tức truyền đến, chẳng qua… chẳng qua… !

Nhất thời hắn cũng không dám nói tiếp.

- Nói!

Diệp Vô Tốn lạnh lùng nói.

Người nọ đành phải nói:

- Chẳng qua quân đội Tiêu gia đã đến cửa chính, bày ra trận thế, mà quân đội Tô gia cũng đã đóng quân ngoài cửa Bắc không tới mười dặm.

- Cái gì?

Diệp Vô Tốn quá sợ hãi, hắn ngẩng đầu nhìn ngoài cửa, sắc trời đã tối, dường như biểu thị vận mệnh Diệp gia cũng bắt đầu đi về phía tối tăm.

Tiêu gia và Tô gia đến dưới thành, đó là nói rõ, Chuột Đen hai đường này đều không thuận lợi.

- Vừa rồi mới nhận được bồ câu đưa tin, dường như quân thế gia phía sông Dịch Bắc cũng nhận được tin tức quan Lê Cốc bị công phá, vượt sông lấy sông Dịch Bắc bằng sức mạnh, quân đội Ngô gia đã lui về thành Lam Điền.

Vẻ mặt Đại trưởng lão vô cùng khổ sở:

- Chỉ sợ thành Lam Điền lúc này cũng bị quân thế gia bao vây.



Diệp Vô Tốn đứng thẳng lên, cầm lấy bảo kiếm trên bàn, rút trường kiếm sắc lạnh ra, lưỡi kiếm sắc lạnh ghê người, ánh lạnh nhàn nhạt, xanh mặt nói:

- Một đám dân đen, là bọn họ hủy Diệp gia chúng ta!

Hắn chỉ nghĩ đến dân chúng các huyện các phủ bạo động, phản bội Diệp gia, điều này mới dẫn đến Diệp gia tan tác.

Lập tức có một người trong đám người nịnh hót:

- Đại tông chủ nói đúng, đều là đám dân đen kia, chờ việc này qua đi, nhất định phải trừng phạt bọn họ, khiến bọn họ biết Diệp gia ta lợi hại. Những năm gần đây, Diệp gia chúng ta đối với bọn họ vẫn rất nhân từ.

Đôi mắt âm trầm kia của Diệp Vô Tốn nhìn chăm chú lên người hắn, ánh mắt tràn đẩy vẻ oán độc, cười lạnh nói:

- Ngươi nói cái gì?

Người nọ là đệ tử chi nhanh của Diệp gia, thấy thần tình Đại tông chủ không tốt, rùng mình trong lòng, âm thầm hối hận không nên nịnh hót, mồ hôi lạnh toát ra trên trán, run giọng nói:

- Đại tông chủ, tôi… tôi nói đám dân đen này đáng… đáng chết… !

- Bọn họ quả thật đáng chết!

Diệp Vô Tốn mang theo bảo kiếm, chậm rãi đi về phía người này, lạnh lùng nói:

- Chẳng qua có một số người lại càng đáng chết. Diệp Kiếm, có phải ngươi cảm thấy lão phu đã già đã hồ đồ rồi, có phải ngươi cảm thấy lão phu chẳng phân biệt được tốt xấu hay là không còn năng lực? Đám dân đen kia, ruồng bỏ Diệp gia ta, tất nhiên là tội không thể tha, nhưng có ngày hôm nay, chẳng lẽ đám người các ngươi không có trách nhiệm?

Hắn đi rất chậm, từng bước từng bước, tất cả mọi người chấn động trong lòng, người bị tới gần đều lui về phía sau, bỏ Diệp Kiếm ở bên trong.

Diệp Kiếm run rẩy toàn thân, dưới ánh mắt lạnh băng của Diệp Vô Tốn, hắn không dám nhúc nhích.

- Diệp Kiếm, mấy năm qua, ngươi chiếm lấy bao nhiêu điền sản, khi dễ bao nhiêu thiếu nữ, mà những nhà buôn kia, ngươi cũng bóc lột rất nhiều bạc, ngươi cho rằng ta không biết việc này?

Diệp Vô Tốn nắm chặt bảo kiếm, ánh mắt như phun ra lửa:

- Một tháng trước, ngươi cướp hai nữ nhân, còn giết sạch người nhà các nàng, chuyện này ngươi tự cho là làm bí ẩn, nhưng rất nhiều người biết được. Chính các ngươi coi trời bằng vung, mới biến thành dân chúng oán giận, ta hỏi ngươi, ngươi có nên chết hay không?

Diệp Kiếm quỳ rạp xuống đất, run giọng nói:

- Đại tông chủ… Đại tông chủ… tôi… !

Nhìn thấy Đại tông chủ nâng trường kiếm, hắn kêu to:

- Đại tông chủ tha mạng… !

Mắt Diệp Vô Tốn lộ sát khí, cười lạnh nói:

- Diệp gia chúng ta sắp diệt vong, ngươi đi trước một bước đi!

Trường kiếm sắc bén lập tức đâm xuyên qua ngực Diệp Kiếm.

Người bốn phía kinh hô, nhất thời câm như hến, sợ Đại tông chủ thay đổi thất thường giận chó đánh mèo lên người mìnhg.

Đại trưởng lão thở dài, phất tay nói:

- Còn không đưa hắn đi ra!

Lúc này liền có người tiến tới đưa thi thể Diệp Kiếm ra ngoài.

Diệp Vô Tốn giết người, dường như lửa giận tiêu tan một chút, nắm bảo kiếm trở lại ngồi trên ghế, thở phì phó, lướt nhìn đám người, lạnh lùng nói:

- Là Diệp gia hủy trong tay đám các ngươi. Hiện giờ đại binh tới gần, các ngươi ai cũng trốn không thoát, đáng thương cơ nghiệp tổ tiên, cứ chôn vùi như vậy.

Đến lúc này, hắn còn không tỉnh lại, đều đổ trách nhiệm lên người khác.

Đại trưởng lão trầm giọng nói:

- Đại tông chủ, hiện giờ trách ai cũng vậy, việc quan trọng là phải bảo vệ thành hàn Diệp. Tuy rằng binh lực chúng ta yếu ớt, nhưng đủ vật tư, cố gắng tử bốn cửa, chỉ sợ quân thế gia sẽ không màng tới thương vong mạnh mẽ tấn công bốn cửa. Chỉ cần bảo vệ hai ngày, đuổi được vài lần tấn công của bọn họ, đến lúc đó có thể nghị hòa với bọn họ, quan trọng là bảo vệ huyết mạch Diệp gia mới đúng!

Nhưng vào lúc này, lại nghe bên ngoài truyền đến âm thanh hoảng sợ:

- Đánh vào rồi, đánh vào rồi!

Một người ngã vào trong phòng, thất kinh nói:

- Đại tông chủ, bọn họ… bọn họ đánh vào rồi…!

Mọi người Diệp gia biến sắc, Diệp Vô Tốn mang theo bảo kiếm bước nhanh tới, quát:

- Ai đánh vào? Tới nơi nào?

Lời nói chưa dứt, chợt nghe trong viện trước Diệp phủ, truyền đến tiếng binh đao, còn nghe được một đám người hò hét:

- Bắt lấy Diệp Vô Tốn, đừng để lão già kia chạy!

Rất nhanh, bốn phía Diệp phủ đều truyền đến tiếng đánh nhau, mọi người Diệp gia quá sợ hãi, không ít người đều xịu lơ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook