Quyển 3 - Chương 164: Thành Yến Kinh
Sa Mạc
14/03/2013
Mùa đông năm đó, Hàn Mạc mười tám tuổi, cuối cùng cũng đã bước qua cổng thành Yến Kinh.
Đoàn xe được hộ tống bởi đông đảo quan lại Hàn gia, có cả lĩnh dẫn đường, từ từ tiến vào kinh thành. Hàn Mạc không khỏi cảm thán, tòa thành này có bề dày lịch sử, hắn sinh ra ở thời thế này, nhưng vẫn không dám tin kể từ hôm nay, hắn sẽ là một phần của lịch sử đó.
Bên trong kinh thành quả nhiên đúng là rất phồn hoa, đường phố rộng lớn, ven đường tửu lâu san sát, ngói xanh tường nhạt, trang trí tinh xảo tinh xảo đẹp đẽ, trên đường người đi lại như thoi đưa. Họ nhìn thấy đoàn xe đi qua, nhưng cũng không quá kinh ngạc, đối với họ, những cảnh tượng tiền thanh hậu ủng lớn hơn như thế này đã thấy qua nhiều lần.
Họ biết đây là đoàn xe của quý tộc, nên ý tứ nép sang một bên nhường đường để đoàn xe thoải mái đi qua.
Mấy cô người hầu và đám đầy từ của Hàn gia tò mò quan sát bốn phía xung quanh không khỏi trầm trồ kinh ngạc. Bọn họ từng nghe nói Yến Kinh rất rộng lớn, nhưng khó có thể tưởng lại rộng lớn đến thế. Chỉ trên trục đường chính từ cổng thành vào đã lớn hơn đường ở Đông Hải vài lần.
Nội thành Yến Kinh chia làm hai phần. Vòng ngoài được bao quanh bảo vệ bởi một dòng sông lớn. Bên trong cảnh trí huy hoàng rực rỡ, người thường không ai được bước chân vào. Đó chính là hoàng thành, luôn có ngự lâm quân canh gác, hộ giá nghiêm ngặt.
Trong ngoài kinh thành, bốn phía đông tây nam bắc chia làm bốn khu vực, dù là khu vực nào dường như cũng đều lớn hơn thành Đông Hải.
Hàn Thấm nghe bên ngoài ồn ào náo nhiệt muốn vén rèm lên xem nhưng bị Bích di nương ngăn lại, hoàn cảnh bây giờ không giống ở ngoại ô, nữ quyến không thể để dễ dàng lộ diện.
Hàn Mạc giục ngựa tiến lên gần Hàn Tân, hỏi:
- Tam ca, hoàng cung ở đâu? Đệ nhìn như thế nào cũng không ra Hoàng cung.
Hàn Tân cười ha ha, chỉ về phía trước:
- Đi lên phía trước mấy chục dặm, sẽ đến Hoàng thành, Hoàng cung ở bên trong Hoàng thành, có ngự lâm quân canh gác, người thường không vào được.
Hắn cười tiếp:
- Tuy nhiên Tiểu Ngũ sẽ rất nhanh thấy được, lần này đệ lập công lớn, Thánh Thượng tất sẽ triệu đệ vào cung.
Hàn Mạc “ah” một tiếng, lúc này hiểu ra kinh thành có nội tường và ngoại tường, phía trước còn mấy chục dặm đường. Chỉ hình dung thế cũng đủ để hắn thán phục và ngạc nhiên.
- Tiểu Ngũ, trên người có bạc không?
Hàn Tân cười tủm tỉm lại gần, thấp giọng hỏi.
Hàn Mạc lườm hắn, lập tức trả lời:
- Không có!
Hàn Tân thở dài:
- Đáng tiếc đáng tiếc !
Hàn Mạc bĩu môi:
- Không có gì đáng tiếc, huynh muốn làm cho đệ hiếu kỳ chứ gì? Tam ca, nói cho huynh biết, trò này của huynh đệ không có hứng thú.
Hàn Tân chỉ lắc đầu thở dài, cũng không nói gì.
Phủ Hộ bộ Thượng thư ở phía đông thành, trên đường Thanh Phúc. Nơi này toàn đại quan quý nhân ở, không có dân chúng, cho nên không gian rất tĩnh lặng.
Con phố tuy cách Hoàng thành không xa, nhưng vì khuất tầm nhìn nên cũng không thấy được.
Trên đường vắng vẻ, u tịch, cứ cách một đoạn lại có một phủ đệ. Trước mỗi phủ đệ đều có sư tử đá trước cửa. Mấy chục con sư tử đá phủ hai bên mặt đường Thanh Phúc thờ ơ nhìn đoàn xe từ từ đi qua.
Khi gia quyến Hàn gia đi qua các phủ đệ, Hàn Mạc thấy các cửa phủ he hé cửa, dường như đang lén để ý đoàn xe. Hắn nhìn hai bên, thậm chí mỉm cười về về cửa, ngay lập tức cánh cửa đó đóng chặt lại.
Con phố này nhìn như không có điểm cuối, toạ lạc hơn mười phủ đệ, đều là của quan đại thần của nước Yến. Nào "Thượng thư phủ", "Tướng quân phủ", "Ngự sử phủ", nhìn qua mỗi một toà phủ đệ đều chiếm diện tích cực lớn.
- Tam thúc, phủ Lễ bộ Thượng thư đang tu sửa.
Hàn Tân cung kính nói với Hàn Huyền Xương:
- Phụ thân nói, phủ còn mười ngày mới có thể ở được, cho nên trước hết mời Tam thúc và Tam mẫu ở tạm trong phủ của chúng con mấy ngày.
Các quan lại khác đi cùng Hàn Huyền Xương đến đầu đường, đều tự rời đi, bây giờ chỉ còn lại người của Hàn gia.
Hàn Huyền Xương gật đầu nói:
- Được rồi, trước tiên nghỉ ở đây đã.
Đoàn xe đi thêm một lúc, trước mặt thấy một phủ đệ xa hoa, đứng đầy một đám người, đứng trước có một phu nhân mỉm cười ra đón.
Phu nhân này khuôn mặt nhu mì xinh đẹp, tuy tuổi không nhỏ, nhưng được chăm sóc rất tốt. Làn da trắng nõn, hai mắt trong suốt, trên người đeo vàng bạc, trâm cài chói mắt, tuy rằng đang mỉm cười, nhưng phong thái cực kỳ quý phái, yêu kiều khiến cho người khác không dám cả ngắm nhìn trực diện.
Hàn Huyền Xương nhìn thấy quý phụ nhân, lập tức xuống ngựa, bước nhanh tiến lên, cung kính thi lễ:
- Đại tẩu!
Quý phụ nhân khoát tay:
- Tam đệ đi đường vất vả. Đại ca đệ trong cung bận bịu tối ngày, ta là phận nữ nhân không thể ra khỏi thành, cho nên chỉ có thể kêu Tân nhi đón Tam thúc.
Hàn Huyền Xương vội nói:
- Làm phiền đại tẩu lo lắng.
Quý phụ nhân chính là chính thê của Hàn Huyền Đạo, Hàn Tào Thị.
Hàn Tào Thị dòng dõi hoàng tộc. Cha từng là hầu gia, sau khi gả cho Hàn gia, sau đó Hầu gia qua đời, gia cảnh ít nhiều thay đổi, tuy nhiên thân phận hoàng tộc thì vẫn còn.
Con trưởng của Hàn Huyền Đạo là Hàn Thương, hiện giờ là Hộ Quân Tham Lĩnh tại Ngự Lâm Quân Hoả Sơn Doanh, thuộc vào hàng nhân vật có quyền thế.
Lúc này Hàn phu nhân, Bích di nương và Hàn Thấm tiến lên hành lễ.
Lập tức Hàn Tào Thị lôi kéo tay của Hàn phu nhân, cười nói:
- Muội muội vất vả quá. Ta vẫn nhớ muội muội, nghe nói lần này muội cũng vào kinh, ta đếm từng ngày…
Hàn phu nhân cười đáp:
- Vài năm không gặp, đại tẩu càng phúc hậu.
Hàn Tào Thị cười nói:
- Cả ngày chỉ có ăn uống, có phải làm gì đâu mà không phúc hậu sao? Tuy nhiên tâm cũng hao tổn không ít.
Lại nhìn phía Hàn Tân, nói:
- Nhi tử nhà ta không hiểu chuyện muội cũng biết, không có ngày nào tỷ không lo. Tỷ mỗi ngày thắp nhang khấn bB Tát, không biết có phải kiếp trước tỷ nợ hắn hay không, hắn không gây chuyện là tay chân không yên.
Hàn Tân thè lưỡi, quay mặt đi cười trộm.
Hàn Mạc cũng tiến lên, quỳ xuống nói:
- Tiểu Ngũ ra mắt đại bá mẫu.
Hàn Tào Thị vội nâng Hàn Mạc dậy, ngắm nghía hắn rất kỹ lưỡng, khẽ thở dài:
- Tụi nhóc lớn hết rồi, mới đó mà đã qua hơn chục năm. Chúng ta đều thành người già hết rồi.
Lúc này một người mặc áo màu xanh từ phía sau đi ra. Nhìn qua người này áng chừng gần năm mươi, tuy trên mặt nở nụ cười đon đả nhưng không thể che giấu đôi mắt sắc bén, khác hẳn với người hầu ở phía sau, hắn chắp tay cung kính:
- Tam lão gia, tam phu nhân!
Hàn Huyền Xương nhìn người này, thở dài:
- Hàn Ẩn, vẫn khoẻ chứ? Đã chục năm nay không gặp ngươi!
- Đa tạ tam lão gia nhớ tới!
Hàn Ẩn cung kính đáp:
- Tam gia gia dạo này vẫn khoẻ ?
- Rất khoẻ!
Hàn Huyền Xương mỉm cười:
- Ngươi vẫn còn đi được?
- Đại lão gia chiếu cố, tuổi của lão tuy đã lớn, nhưng khí lực vẫn còn.
Hàn Ẩn cả cười, quay sang phía Tào Thị cung kính nói:
- Phu nhân, Tam lão gia và Tam phu nhân đi đường mệt mỏi, trước tiên nên nghỉ ngơi cho tốt đã.
Hàn Tào Thị cười nói:
- Hàn Ẩn, kêu người giúp mang hành lý đến tây viện, bên đó đã chuẩn bị xong đúng không?
Hàn Ẩn gật đầu trả lời:
- Dạ, từ năm ngoái đã chuẩn bị xong, quét dọn sạch sẽ.
Hàn Ẩn từ nhỏ đã theo hầu Hàn Huyền Đạo, là thân tín của Hàn Huyền Đạo, quan hệ của Hàn Ẩn và Hàn Huyền Đạo giống như Nhị tông chủ và Hàn Bá, còn hơn cả tỉnh cảm của chủ tớ.
Bọn người hầu lập tức thu dọn hành lý đi đến tây viện, ở đây tuy cực kỳ rộng rãi, nhưng cả trăm người nên cũng không phải chuyện chơi. Khi mới đến Yến Kinh, gia quyến Hàn tộc từ nhỏ đến lớn đều tạm thời ở lại tây viện.
Vợ chồng Hàn Huyền Xương và Hàn Mạc cùng đi đến chính đường dùng trà.
Người hầu mang trà lên, đây là trà Tây Hà Phong, loại trà quý thịnh hành ở Yến Kinh, chỉ có gia đình giàu có mới có tư cách uống, hơn nữa điểm tâm cũng toàn những món cực kỳ tinh quý, có nhiều thứ Hàn Mạc còn chưa từng nhìn thấy.
Hoàng hôn buông xuống, tuy nhiên, thời tiết đang dần chuyển sang ấm hơn, tuyết dần tan…
- Lão gia có dặn, hôm nay đoàn chúng ta cứ ở lại đây trước, tạm thời chưa cần ra mặt, nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe hẳn, sau đó sẽ chuẩn bị tiệc tẩy trần cho mọi người.
Nét mặt tươi cười của Hàn Tào Thị biến mất, lão chậm rãi nói:
- Gần đây Thánh Thượng không khoẻ, cần phải nghỉ ngơi vài ngày mới có thể triệu vào cung diện kiến.
Hàn Huyền Xương gật đầu:
- Dạ, đại ca gần đây vẫn khoẻ?
Hàn Tào Thị thở dài:
- Làm sao mà tốt được. Diệp Ngô hai nhà làm phản, chỉ mới hé lộ manh mối, Thánh Thượng đã kêu lão gia chuẩn bị quân lương. Thánh chỉ hạ xuống, lão gia chưa từng ngủ ngon giấc. Nếu muốn góp đủ một năm khí giới quân lương không phải nói là được, hơn nữa chuyện ở Hộ bộ, cũng không phải một mình lão gia quản lý. Nhưng việc thì một tay lão gia lo hết. May mà trận này thắng lớn, các nhà đều được ban thưởng, cho nên lão gia cũng đang ở trong cung bàn thảo chuyện này.
Hàn Huyền Xương khẽ gật đầu, hắn hiểu rõ, lục bộ nước Yến, Thượng thư là quan cao nhất, nhưng dưới quyền thì có đủ người của các gia tộc khác. Hơn nữa có nội các và hoàng tộc quấy nhiễu, căn bản khó có thể làm chuyện suôn xẻ. Hộ bộ Thượng thư nhìn như là cai quản ngân khố quốc gia, kỳ thật ngồi ở vị trí này áp lực không nhỏ.
Sau này Hàn Huyền Xương đảm nhiệm chức Lễ bộ Thượng thư chắc cũng gặp phải áp lực như vậy. Lễ bộ vàng thau lẫn lộn, chỉ cần có chút sơ suất, mất chức là chuyện nhỏ, rơi đầu mới là chuyện lớn.
Hàn Huyền Xương cau mày, hắn biết, làm quan ở Yến Kinh, không bao giờ có thể so sánh với làm quan ở Đông Hải.
Tại Đông Hải có thể nhân từ, nhưng ở đây, bắt buộc phải lòng lang dạ sói, ngươi không đánh người, người khác cũng tìm đến ngươi để đánh. Cho nên chỉ có thể thật độc ác dọa họ, không để mất đi quyền uy của mình, xét đến cùng, cũng chính là tranh thủ điều có lợi nhất cho gia tộc.
Đoàn xe được hộ tống bởi đông đảo quan lại Hàn gia, có cả lĩnh dẫn đường, từ từ tiến vào kinh thành. Hàn Mạc không khỏi cảm thán, tòa thành này có bề dày lịch sử, hắn sinh ra ở thời thế này, nhưng vẫn không dám tin kể từ hôm nay, hắn sẽ là một phần của lịch sử đó.
Bên trong kinh thành quả nhiên đúng là rất phồn hoa, đường phố rộng lớn, ven đường tửu lâu san sát, ngói xanh tường nhạt, trang trí tinh xảo tinh xảo đẹp đẽ, trên đường người đi lại như thoi đưa. Họ nhìn thấy đoàn xe đi qua, nhưng cũng không quá kinh ngạc, đối với họ, những cảnh tượng tiền thanh hậu ủng lớn hơn như thế này đã thấy qua nhiều lần.
Họ biết đây là đoàn xe của quý tộc, nên ý tứ nép sang một bên nhường đường để đoàn xe thoải mái đi qua.
Mấy cô người hầu và đám đầy từ của Hàn gia tò mò quan sát bốn phía xung quanh không khỏi trầm trồ kinh ngạc. Bọn họ từng nghe nói Yến Kinh rất rộng lớn, nhưng khó có thể tưởng lại rộng lớn đến thế. Chỉ trên trục đường chính từ cổng thành vào đã lớn hơn đường ở Đông Hải vài lần.
Nội thành Yến Kinh chia làm hai phần. Vòng ngoài được bao quanh bảo vệ bởi một dòng sông lớn. Bên trong cảnh trí huy hoàng rực rỡ, người thường không ai được bước chân vào. Đó chính là hoàng thành, luôn có ngự lâm quân canh gác, hộ giá nghiêm ngặt.
Trong ngoài kinh thành, bốn phía đông tây nam bắc chia làm bốn khu vực, dù là khu vực nào dường như cũng đều lớn hơn thành Đông Hải.
Hàn Thấm nghe bên ngoài ồn ào náo nhiệt muốn vén rèm lên xem nhưng bị Bích di nương ngăn lại, hoàn cảnh bây giờ không giống ở ngoại ô, nữ quyến không thể để dễ dàng lộ diện.
Hàn Mạc giục ngựa tiến lên gần Hàn Tân, hỏi:
- Tam ca, hoàng cung ở đâu? Đệ nhìn như thế nào cũng không ra Hoàng cung.
Hàn Tân cười ha ha, chỉ về phía trước:
- Đi lên phía trước mấy chục dặm, sẽ đến Hoàng thành, Hoàng cung ở bên trong Hoàng thành, có ngự lâm quân canh gác, người thường không vào được.
Hắn cười tiếp:
- Tuy nhiên Tiểu Ngũ sẽ rất nhanh thấy được, lần này đệ lập công lớn, Thánh Thượng tất sẽ triệu đệ vào cung.
Hàn Mạc “ah” một tiếng, lúc này hiểu ra kinh thành có nội tường và ngoại tường, phía trước còn mấy chục dặm đường. Chỉ hình dung thế cũng đủ để hắn thán phục và ngạc nhiên.
- Tiểu Ngũ, trên người có bạc không?
Hàn Tân cười tủm tỉm lại gần, thấp giọng hỏi.
Hàn Mạc lườm hắn, lập tức trả lời:
- Không có!
Hàn Tân thở dài:
- Đáng tiếc đáng tiếc !
Hàn Mạc bĩu môi:
- Không có gì đáng tiếc, huynh muốn làm cho đệ hiếu kỳ chứ gì? Tam ca, nói cho huynh biết, trò này của huynh đệ không có hứng thú.
Hàn Tân chỉ lắc đầu thở dài, cũng không nói gì.
Phủ Hộ bộ Thượng thư ở phía đông thành, trên đường Thanh Phúc. Nơi này toàn đại quan quý nhân ở, không có dân chúng, cho nên không gian rất tĩnh lặng.
Con phố tuy cách Hoàng thành không xa, nhưng vì khuất tầm nhìn nên cũng không thấy được.
Trên đường vắng vẻ, u tịch, cứ cách một đoạn lại có một phủ đệ. Trước mỗi phủ đệ đều có sư tử đá trước cửa. Mấy chục con sư tử đá phủ hai bên mặt đường Thanh Phúc thờ ơ nhìn đoàn xe từ từ đi qua.
Khi gia quyến Hàn gia đi qua các phủ đệ, Hàn Mạc thấy các cửa phủ he hé cửa, dường như đang lén để ý đoàn xe. Hắn nhìn hai bên, thậm chí mỉm cười về về cửa, ngay lập tức cánh cửa đó đóng chặt lại.
Con phố này nhìn như không có điểm cuối, toạ lạc hơn mười phủ đệ, đều là của quan đại thần của nước Yến. Nào "Thượng thư phủ", "Tướng quân phủ", "Ngự sử phủ", nhìn qua mỗi một toà phủ đệ đều chiếm diện tích cực lớn.
- Tam thúc, phủ Lễ bộ Thượng thư đang tu sửa.
Hàn Tân cung kính nói với Hàn Huyền Xương:
- Phụ thân nói, phủ còn mười ngày mới có thể ở được, cho nên trước hết mời Tam thúc và Tam mẫu ở tạm trong phủ của chúng con mấy ngày.
Các quan lại khác đi cùng Hàn Huyền Xương đến đầu đường, đều tự rời đi, bây giờ chỉ còn lại người của Hàn gia.
Hàn Huyền Xương gật đầu nói:
- Được rồi, trước tiên nghỉ ở đây đã.
Đoàn xe đi thêm một lúc, trước mặt thấy một phủ đệ xa hoa, đứng đầy một đám người, đứng trước có một phu nhân mỉm cười ra đón.
Phu nhân này khuôn mặt nhu mì xinh đẹp, tuy tuổi không nhỏ, nhưng được chăm sóc rất tốt. Làn da trắng nõn, hai mắt trong suốt, trên người đeo vàng bạc, trâm cài chói mắt, tuy rằng đang mỉm cười, nhưng phong thái cực kỳ quý phái, yêu kiều khiến cho người khác không dám cả ngắm nhìn trực diện.
Hàn Huyền Xương nhìn thấy quý phụ nhân, lập tức xuống ngựa, bước nhanh tiến lên, cung kính thi lễ:
- Đại tẩu!
Quý phụ nhân khoát tay:
- Tam đệ đi đường vất vả. Đại ca đệ trong cung bận bịu tối ngày, ta là phận nữ nhân không thể ra khỏi thành, cho nên chỉ có thể kêu Tân nhi đón Tam thúc.
Hàn Huyền Xương vội nói:
- Làm phiền đại tẩu lo lắng.
Quý phụ nhân chính là chính thê của Hàn Huyền Đạo, Hàn Tào Thị.
Hàn Tào Thị dòng dõi hoàng tộc. Cha từng là hầu gia, sau khi gả cho Hàn gia, sau đó Hầu gia qua đời, gia cảnh ít nhiều thay đổi, tuy nhiên thân phận hoàng tộc thì vẫn còn.
Con trưởng của Hàn Huyền Đạo là Hàn Thương, hiện giờ là Hộ Quân Tham Lĩnh tại Ngự Lâm Quân Hoả Sơn Doanh, thuộc vào hàng nhân vật có quyền thế.
Lúc này Hàn phu nhân, Bích di nương và Hàn Thấm tiến lên hành lễ.
Lập tức Hàn Tào Thị lôi kéo tay của Hàn phu nhân, cười nói:
- Muội muội vất vả quá. Ta vẫn nhớ muội muội, nghe nói lần này muội cũng vào kinh, ta đếm từng ngày…
Hàn phu nhân cười đáp:
- Vài năm không gặp, đại tẩu càng phúc hậu.
Hàn Tào Thị cười nói:
- Cả ngày chỉ có ăn uống, có phải làm gì đâu mà không phúc hậu sao? Tuy nhiên tâm cũng hao tổn không ít.
Lại nhìn phía Hàn Tân, nói:
- Nhi tử nhà ta không hiểu chuyện muội cũng biết, không có ngày nào tỷ không lo. Tỷ mỗi ngày thắp nhang khấn bB Tát, không biết có phải kiếp trước tỷ nợ hắn hay không, hắn không gây chuyện là tay chân không yên.
Hàn Tân thè lưỡi, quay mặt đi cười trộm.
Hàn Mạc cũng tiến lên, quỳ xuống nói:
- Tiểu Ngũ ra mắt đại bá mẫu.
Hàn Tào Thị vội nâng Hàn Mạc dậy, ngắm nghía hắn rất kỹ lưỡng, khẽ thở dài:
- Tụi nhóc lớn hết rồi, mới đó mà đã qua hơn chục năm. Chúng ta đều thành người già hết rồi.
Lúc này một người mặc áo màu xanh từ phía sau đi ra. Nhìn qua người này áng chừng gần năm mươi, tuy trên mặt nở nụ cười đon đả nhưng không thể che giấu đôi mắt sắc bén, khác hẳn với người hầu ở phía sau, hắn chắp tay cung kính:
- Tam lão gia, tam phu nhân!
Hàn Huyền Xương nhìn người này, thở dài:
- Hàn Ẩn, vẫn khoẻ chứ? Đã chục năm nay không gặp ngươi!
- Đa tạ tam lão gia nhớ tới!
Hàn Ẩn cung kính đáp:
- Tam gia gia dạo này vẫn khoẻ ?
- Rất khoẻ!
Hàn Huyền Xương mỉm cười:
- Ngươi vẫn còn đi được?
- Đại lão gia chiếu cố, tuổi của lão tuy đã lớn, nhưng khí lực vẫn còn.
Hàn Ẩn cả cười, quay sang phía Tào Thị cung kính nói:
- Phu nhân, Tam lão gia và Tam phu nhân đi đường mệt mỏi, trước tiên nên nghỉ ngơi cho tốt đã.
Hàn Tào Thị cười nói:
- Hàn Ẩn, kêu người giúp mang hành lý đến tây viện, bên đó đã chuẩn bị xong đúng không?
Hàn Ẩn gật đầu trả lời:
- Dạ, từ năm ngoái đã chuẩn bị xong, quét dọn sạch sẽ.
Hàn Ẩn từ nhỏ đã theo hầu Hàn Huyền Đạo, là thân tín của Hàn Huyền Đạo, quan hệ của Hàn Ẩn và Hàn Huyền Đạo giống như Nhị tông chủ và Hàn Bá, còn hơn cả tỉnh cảm của chủ tớ.
Bọn người hầu lập tức thu dọn hành lý đi đến tây viện, ở đây tuy cực kỳ rộng rãi, nhưng cả trăm người nên cũng không phải chuyện chơi. Khi mới đến Yến Kinh, gia quyến Hàn tộc từ nhỏ đến lớn đều tạm thời ở lại tây viện.
Vợ chồng Hàn Huyền Xương và Hàn Mạc cùng đi đến chính đường dùng trà.
Người hầu mang trà lên, đây là trà Tây Hà Phong, loại trà quý thịnh hành ở Yến Kinh, chỉ có gia đình giàu có mới có tư cách uống, hơn nữa điểm tâm cũng toàn những món cực kỳ tinh quý, có nhiều thứ Hàn Mạc còn chưa từng nhìn thấy.
Hoàng hôn buông xuống, tuy nhiên, thời tiết đang dần chuyển sang ấm hơn, tuyết dần tan…
- Lão gia có dặn, hôm nay đoàn chúng ta cứ ở lại đây trước, tạm thời chưa cần ra mặt, nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe hẳn, sau đó sẽ chuẩn bị tiệc tẩy trần cho mọi người.
Nét mặt tươi cười của Hàn Tào Thị biến mất, lão chậm rãi nói:
- Gần đây Thánh Thượng không khoẻ, cần phải nghỉ ngơi vài ngày mới có thể triệu vào cung diện kiến.
Hàn Huyền Xương gật đầu:
- Dạ, đại ca gần đây vẫn khoẻ?
Hàn Tào Thị thở dài:
- Làm sao mà tốt được. Diệp Ngô hai nhà làm phản, chỉ mới hé lộ manh mối, Thánh Thượng đã kêu lão gia chuẩn bị quân lương. Thánh chỉ hạ xuống, lão gia chưa từng ngủ ngon giấc. Nếu muốn góp đủ một năm khí giới quân lương không phải nói là được, hơn nữa chuyện ở Hộ bộ, cũng không phải một mình lão gia quản lý. Nhưng việc thì một tay lão gia lo hết. May mà trận này thắng lớn, các nhà đều được ban thưởng, cho nên lão gia cũng đang ở trong cung bàn thảo chuyện này.
Hàn Huyền Xương khẽ gật đầu, hắn hiểu rõ, lục bộ nước Yến, Thượng thư là quan cao nhất, nhưng dưới quyền thì có đủ người của các gia tộc khác. Hơn nữa có nội các và hoàng tộc quấy nhiễu, căn bản khó có thể làm chuyện suôn xẻ. Hộ bộ Thượng thư nhìn như là cai quản ngân khố quốc gia, kỳ thật ngồi ở vị trí này áp lực không nhỏ.
Sau này Hàn Huyền Xương đảm nhiệm chức Lễ bộ Thượng thư chắc cũng gặp phải áp lực như vậy. Lễ bộ vàng thau lẫn lộn, chỉ cần có chút sơ suất, mất chức là chuyện nhỏ, rơi đầu mới là chuyện lớn.
Hàn Huyền Xương cau mày, hắn biết, làm quan ở Yến Kinh, không bao giờ có thể so sánh với làm quan ở Đông Hải.
Tại Đông Hải có thể nhân từ, nhưng ở đây, bắt buộc phải lòng lang dạ sói, ngươi không đánh người, người khác cũng tìm đến ngươi để đánh. Cho nên chỉ có thể thật độc ác dọa họ, không để mất đi quyền uy của mình, xét đến cùng, cũng chính là tranh thủ điều có lợi nhất cho gia tộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.