Quyển 3 - Chương 243: Thị uy Mộ Dung Hạc.
Sa Mạc
15/03/2013
Đông hoa thính cũng là một tổ chức đặc biệt quyền thế của nước Yến, Hàn Mạc nói đến là đến đi là đi cứ như chỗ không người khiến bọn họ khó lòng có thể chấp nhận được. Không đợi nổi hai bước, một gã đã trầm giọng quát:
-Bỏ xác chết xuống
Thân hình lướt nhanh như gió, bay về phía Hàn Mạc, tay trái từ đâu tung ra Thiết tứ chỉ, hướng Hàn Mạc định cướp lại thi thể của Thanh Ưng.
Hàn Mạc không lùi mà đưa thân mình ra đón, tay trái đỡ thi thể Thanh Ưng giấu ở phía sau, tay phải lộ ra, nghiêng bàn tay hướng về phía trước, dường như muốn tóm lấy trảo của gã khách nhân kia. Hắn cũng phải loại vừa, tay trái đánh ra một chỉ làm đòn gió, lướt qua người Hàn Mạc, đánh vào cánh tay sau lưng Hàn Mạc. Hàn Mạc tuy nội công thâm hậu, nhưng tay đang ôm thi thể Thanh Ưng hiển nhiên không thể đỡ nổi một Thiết tứ chỉ.
Chỉ có điều Hàn Mạc thân hình bỗng nhiên như ma quỷ, rõ ràng thấy như là muốn xông đến, không biết làm sao chỉ trong chớp mắt cả người lay động né sang bên trái. Gã “khổng tước khách nhân” hơi giật mình, nhưng gã cũng là tay lão luyện, hoảng mà không loạn, bỏ tay trái ra, Thiết tứ chỉ lại tiếp tục hướng về Hàn Mạc đâm tới. Nhưng Thiết tứ chỉ chưa kịp lộ ra, đã cảm thấy bên hông mình dường như bị cái gì đó siết chặt lại, đau tê dại, thế công đột nhiên phải hãm gấp. Hàn Mạc tay phải khống chế eo lưng của gã, vai trái hất mạnh sang vai gã, khí lực mạnh mẽ như trâu mộng, một đòn đánh bằng vai này của hắn cũng chẳng khác gì sấm sét dồn hết lên người gã “khổng tước” khách nhân, cả người gã ngay lập tức giống như bóng cao su bay vọt về phía sau, rơi bịch cái xuống đất, miệng thổ huyết.
Tất cả diễn ra trong nháy mắt, chỉ bằng mấy đòn nhanh như điện xẹt, ngay cả những khách nhân Đông hoa thính thân trải qua hàng trăm trận chiến đang đứng vây quanh cũng chưa chắc đã kịp nhìn rõ thân thủ của Hàn Mạc, khi nhìn ra, thì chỉ thấy đồng bọn đã bị đánh bay, không những thế, còn có cảm giác là mười phần dưới cơ, gần như không có khả năng chống cự.
Đám nha lại của Đông hoa thính giật mình, rồi nhanh chóng chuyển sang phẫn nộ.
Đến Đông hoa thính ngang nhiên đoạt thi thể thích khách, còn đánh trọng thương khách nhân của thính, điều này quả thực khiến cho người ta không thể không lạnh tóc gáy. Toàn thể đám khách nhân của Đông hoa thính, không bảo mà rằng nhất tề xông lên, không cần biết trời cao đất dày thế nào, nhất định phân định thắng thua một phen.
Bùi Anh Hầu biết Hàn Mạc ắt gặp phiền toái không nhỏ, thấy người của Đông hoa thính bắt đầu hợp công, lập tức nhíu mày lo lắng. Hắn dẫu biết bản lĩnh Hàn Mạc không kém, đối phó với vài ba viên quan sai không có vấn đề gì, nhưng lúc này, đối mặt gần mười tên khách nhân của Đông hoa thính, hằng ngày vốn đã phối hợp ăn ý với nhau, nếu thật muốn hợp lực công kích, thì dẫu Hàn Mạc uy lực kinh hồn bạt vía cũng chưa chắc đã địch lại nổi.
Bùi Anh Hầu rất hiểu Đông hoa thính cách thức huấn luyện đều là từ Tây hoa thính mà ra. Tây hoa thính có một bộ “tam vị nhất thể”, một trận pháp tấn công loại nhỏ, ba người một nhóm, vừa công vừa thủ, một đòn đánh ra là uy lực của cả ba dồn lại. Đây là trận pháp do Tiết Công Nhan tự mình sáng chế, sau khi đã kinh qua nhiều cuộc đấu trên sa trường. Nói như Tiết Công Nhan năm đó: “tam vị nhất thể” trận pháp, mỗi khi phối hợp với cảnh giới cao nhất có thể đạt tới uy lực của mười mấy cao thủ gộp lại.
Lúc này, sáu bảy tên khách nhân Đông hoa thính đã dàn thế trận thành hai nhóm, một tả một hữu, chính là một tiểu trận pháp “tam vị nhất thể”.
Điều này cũng không ngoài định liệu của Bùi Anh Hầu. Những người này có thể làm hộ vệ Đông hoa thính tất không phải là loại thường, nếu được huấn luyện “tam vị nhất thể” thì cũng là điều dễ hiểu thôi.
Kỳ thật, mấu chốt của việc thám thính cũng không phải là giỏi sử dụng võ công kỳ bí, điểm quan trọng nhất là lòng trung thành, là sự nhạy bén, là thấy rõ lợi hại, là khả năng phản ứng nhanh, là che dấu chính thân phận của mình.
Bọn họ đều có thể âm thầm gây tổn hại và một chút ít nào đó là ám sát một cách bản năng, nhưng nếu nói rằng có thể ra chỗ sáng quang minh chính đại cùng cao thủ quyết đấu thì chưa hẳn đã chiếm được ưu thế.
Mà “tam vị nhất thể” trận pháp chính là giúp cho một vài khách nhân thám thính nhóm lại thành một chỗ, biến điểm yếu của mình trở thành sức mạnh vô địch để chống cự đối phương.
Bùi Anh Hầu nắm chặt tay, tới lúc phân tài cao thấp, nếu muốn đánh, chính mình cũng phải ra tay hỗ trợ thính trưởng một phen.
Hàn Mạc vẻ mặt âm trầm, lưng cõng thi thể Thanh Ưng, tiếp tục tiến về phía nhóm khách nhân Đông hoa thính đang chằm chằm nhìn mình, nhưng vào lúc này, chợt nghe hai tiếng “cạc cạc” vang lên, đại môn của Đông hoa thính mở ra, thấy Mục Tín chủ sự xuất hiện, trầm giọng quát:
-Dừng tay!
Mục Tín nói một tiếng, cả nhóm lập tức thu hồi trận pháp.
Mục Tín phất tay, ra hiệu cho đám hộ vệ lui ra. Chúng hơi khom mình thi lễ, rồi nhằm bốn phía rời đi trong nháy mắt. Mục Tín tiến lên, ôm quyền nói:
-Hàn thính trưởng đại giá quang lâm, chỉ có điều không biết đại nhân đến làm gì? Hàn thính trưởng không biết đây là Hắc kỳ thích khách đến từ Ngụy quốc hay sao?
Hàn Mạc nhìn Mục Tín một cái khinh miệt:
-Ta muốn mang hắn đi!
Rồi không nói thêm lời nào, tiếp tục cõng Thanh Ưng trên lưng đi về phía xe ngựa của mình.
Mục Tín kinh ngạc tột độ, trầm giọng nói:
-Hàn thính trưởng, hạ quan mạo muội khuyên ngài, ngài mang thi thể này đi, chỉ là đống thịt bầy hầy, nhưng nếu Hắc kỳ có dính dáng sâu đến sự việc lần này thì ngài thật mất nhiều hơn được!
Hắn lời này là có ý khuyên nhủ Hàn Mạc thật.
Chỉ có điều Hàn Mạc cũng không để ý đến hắn, mang thi thể Thanh Ưng đưa đến bên xe ngựa, bỏ vào thùng xe, đang định leo lên thì nghe một hồi tiếng vó ngựa vọng tới, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một đội nhân mã đang từ đầu đường Thiên Hà phi như bay đến. Dẫn đầu là hai gã kỵ sĩ, kỵ sĩ đi sau ngồi trên một chiếc xe đẹp đẽ, hơn mười tên kỵ binh vây quanh bốn phía, nhằm thẳng Đông hoa thính mà phi nước đại.
Hàn Mạc thấy rõ người ngồi trong chiếc xe ngựa đi trước đó chính là Báo đột doanh hộ quân tham lĩnh Mộ Dung Hạc. Vừa nhận ra hắn, Hàn Mạc thốt nhiên nổi giận, nắm chặt tay, chỉ muốn một quyền đánh nát cái bản mặt thoạt nhìn tưởng rất có uy vũ kia.
Mộ Dung Hạc hiển nhiên nhận ra Hàn Mạc, giục ngựa tiến lên, thật bất ngờ mặt lại nở nụ cười rất hoan hỉ, ngồi trên lưng ngựa dương dương tự đắc:
-Không phải là Hàn thính trưởng sao? Ta tưởng Hàn thính trưởng còn ở Hình bộ lấy khẩu cung chứ, ai ngờ ngài lại có nhã thú ghé nơi này.
Hàn Mạc trên người vẫn cõng thi thể Thanh Ưng dính đầy vết máu, hắn chỉnh đốn trang phục, nhìn Mộ Dung Hạc thản nhiên nói:
-Mộ Dung tham lĩnh, Hàn Mạc có chuyện này muốn hỏi ngài.
Mộ Dung Hạc cười ha hả:
-Hàn thính trưởng cũng có chuyện cần chỉ bảo ta sao? Điều này, ta đúng là không ngờ tới.
Hàn Mạc nét mặt vẫn tươi tỉnh như không, còn nở nụ cười rất quái dị, khiến Bùi Anh Hầu đang đứng bên cạnh cũng thấy chột dạ, giọng lo lắng:
-Đại nhân, chúng ta nên rời khỏi nơi này.
Hàn Mạc lắc đầu, nhìn Mộ Dung Hạc hỏi:
-Mộ Dung tham lĩnh, các thi thể thích khách Hắc Kỳ giáo đều là do ngài đem đến Đông Hoa thính?
Mộ Dung Hạc đắc ý gật đầu:
-Không sai. Bản quan nhận lệnh của Thái sư phụ trách việc giải quyết hậu quả ở Tây Môn phủ. Bọn Hắc Kỳ to gan lớn mật này tuy rằng bị đánh chết nhưng nói không chừng trên người còn lưu lại chứng cớ, truy xét có thể còn tìm ra nhiều điều lợi hại. Đông hoa thính của nước Yến ta chính là để đối phó với Hắc kỳ giáo, bản qua đem bọn chúng về đây để xử lý có gì sai?
Hắn nhìn thấy sắc mặt của Hàn Mạc rất khó coi, đoán Hàn Mạc muốn tranh đoạt công lao với Đông hoa thính, với tư cách Thính trưởng Tây hoa thính hắn chắc đang tức bầm gan tím thịt. Nghĩ đến thế là Mộ Dung Hạc đã thấy lòng khoan khoái, hả hê, chỉ vào các cây cột gỗ kia, nói:
-Chẳng dấu gì Hàn thính trưởng, đem các thi thể Hắc kỳ giáo treo lên cũng là chủ ý của bản quan. Treo thi thể chúng ở đây, có hai mục đích. Thứ nhất, trấn áp tinh thần của bọn Hắc kỳ giáo. Thứ hai, bọn chúng tất sẽ có tham vọng đoạt lấy thi thể đồng bọn, đương nhiên khi đến đây sẽ sập bẫy của ta. Đó gọi là nhất cử lưỡng tiện. Ha ha ha…
Hắn phá lên cười, lấy làm đắc ý với cái gọi là diệu kế đó của mình.
Đám xe ngựa kia đã dừng lại hết, nhưng đứng im không có động tĩnh gì.
Hàn Mạc cười, nhìn xoáy vào Mộ Dung Hạc, ánh mắt xa xăm mơ hồ như nghĩ đến điều gì đó, hồi lâu sau, từ bên hông lấy ra một cây chủy nhỏ, hướng Mộ Dung Hạc vẻ cung kính nói:
-Đa tạ Mộ Dung tham lĩnh đã nói cho ta biết cao mưu đó, ta đúng là được mở rộng tầm nhìn.
Hắn chưa dứt câu, đúng lúc Mộ Dung Hạc vẫn đang cười đắc ý, thân hình như báo bay vọt lên, tung một chưởng thập phần công lực đánh vào đầu con tuấn mã. Con tuấn mã chỉ kịp hí lên một tiếng, cả thân hình bay vọt lên không trung. Mộ Dung Hạc thất kinh, hai chân chới với, lập tức nhảy xuống, chật vật vô cùng.
Con tuấn mã bị hất tung lên trời, rồi rơi bịch xuống đất, Hàn Mạc tiến lên, dùng chủy đâm thẳng vào yết hầu của nó, sau đó, nhảy vọt ra phía sau, từ cổ họng con tuấn mã một dòng máu tươi bắn ra như suối. Tuấn mã run rẩy, giãy dụa trên mặt đất, tất cả mọi người khiếp đảm đứng sững ra đó, nhìn chăm chăm vào Hàn Mạc, nhất thời không biết nên làm gì.
Mộ Dung Hạc mồ hôi đổ ra lạnh ngắt toàn thân, kinh hãi chỉ vào Hàn Mạc:
-Ngươi… đại nhân… thật to gan!
-Lần này là giết ngựa
Hàn Mạc cười lạnh:
-Tiếp theo, sẽ là ngươi, nếu ngươi còn khiến Ngũ gia ta khó chịu, ta sẽ giết ngươi!
Mộ Dung Hạc rút bội đao ra, cả giận:
-Hàn Mạc, ngươi dám đe dọa bản quan? Ngươi… ngươi dám giết ngựa của ta…!
Hàn Mạc thản nhiên:
-Ta giết ngựa của ngươi đấy, ngươi có thể làm gì ta? Dám động thủ sao? Đây, Ngũ gia ta đứng yên nghinh đón, ngươi có gan thì bước lên.
Lúc này, Hàn Mạc hiểu rõ thái độ ngạo mạn khinh người của hắn sẽ khiến Mộ Dung Hạc giận điên lên.
Tuy rằng Hàn Mạc không còn giữ được bình tĩnh, lửa giận bốc lên bừng bừng, nhưng hắn quyết không làm việc gì hồ đồ cả.
Trong mắt Hàn Mạc dẫu không coi Mộ Dung Hạc ra gì, nhưng hắn biết, phía sau Mộ Dung tất phải có thế lực nào đó hậu thuẫn. Hàn Mạc cũng có phần e dè, sự vụ xảy ra ở Tây Môn phủ đang ở thời điểm nhạy cảm, hắn không thể để người khác nắm được thóp mình.
Thế lực phía sau Mộ Dung Hạc chắc chắn là Tiêu thái sư, mặt khác, theo sự phán đoán của hắn, dường như gã tham lĩnh đẹp trai này với Tú công chúa cũng có liên quan. Tuy rằng trước mắt chưa rõ nội tình, nhưng thừa hiểu trong đó có nhiều uẩn khúc, nếu giết Mộ Dung Hạc hậu quả thật khó lường.
Giết mã thị uy trước mắt thuộc hạ của hắn, một là khiến Mộ Dung Hạc phải thất kinh một phen, hai là muốn chọc giận gã, khiến gã phải động thủ trước, mình ra tay cũng có cớ là thủ vệ, dẫu đánh cho hắn tàn phế khi quay đầu lại cũng có thể giải thích.
Chỉ có điều nhìn Mộ Dung Hạc tay cầm đao nhưng không dám tiến lên, Hàn Mạc trong lòng không khỏi thất vọng.
-Không dám động thủ, thì hãy thu con dao nhỏ của ngươi lại đi.
Hàn Mạc khinh thường ra mặt:
-Ngũ gia ta là bậc trượng phu, nói cho ngươi biết rằng, nếu rút con dao nhỏ ra, không tránh khỏi đổ máu.
Mộ Dung Hạc đúng là chịu không nổi nhục, quát to một tiếng, đại đao trong tay hướng Hàn Mạc xông tới. Hàn Mạc nhếch mép cười khinh miệt, nếu gã mắc bẫy, hôm nay nhất định phải đánh cho Hộ quân tham lĩnh trở thành “đầu heo tham lĩnh”.
Đang định xuất thủ, chợt nghe một giọng nói ngọt ngào yêu mị cất lên:
-Hai đại nam nhân, hôm nay đánh nhau tại nơi này, chuyện lan ra ngoài, thiên hạ sao tránh khỏi đàm tiếu về Đông hoa thính của ta? Mộ Dung tham lĩnh, còn không mau thu đao về.
Cùng lúc, thấy Tú công chúa từ trong một chiếc xe ngựa uyển chuyển bước xuống.
Xiêm y lộng lẫy mĩ lệ vô cùng, nhưng không thể che giấu vẻ đàng điếm lẳng lơ toát ra từ thân hình khêu gợi, đầu mày đuôi mắt quyến rũ người ta một cách có chủ đích. Kia đôi mắt long lanh gợn sóng hồ thu. Kia làn môi quyến rũ lúc nào cũng nở nụ cười mê hoặc.
-Bỏ xác chết xuống
Thân hình lướt nhanh như gió, bay về phía Hàn Mạc, tay trái từ đâu tung ra Thiết tứ chỉ, hướng Hàn Mạc định cướp lại thi thể của Thanh Ưng.
Hàn Mạc không lùi mà đưa thân mình ra đón, tay trái đỡ thi thể Thanh Ưng giấu ở phía sau, tay phải lộ ra, nghiêng bàn tay hướng về phía trước, dường như muốn tóm lấy trảo của gã khách nhân kia. Hắn cũng phải loại vừa, tay trái đánh ra một chỉ làm đòn gió, lướt qua người Hàn Mạc, đánh vào cánh tay sau lưng Hàn Mạc. Hàn Mạc tuy nội công thâm hậu, nhưng tay đang ôm thi thể Thanh Ưng hiển nhiên không thể đỡ nổi một Thiết tứ chỉ.
Chỉ có điều Hàn Mạc thân hình bỗng nhiên như ma quỷ, rõ ràng thấy như là muốn xông đến, không biết làm sao chỉ trong chớp mắt cả người lay động né sang bên trái. Gã “khổng tước khách nhân” hơi giật mình, nhưng gã cũng là tay lão luyện, hoảng mà không loạn, bỏ tay trái ra, Thiết tứ chỉ lại tiếp tục hướng về Hàn Mạc đâm tới. Nhưng Thiết tứ chỉ chưa kịp lộ ra, đã cảm thấy bên hông mình dường như bị cái gì đó siết chặt lại, đau tê dại, thế công đột nhiên phải hãm gấp. Hàn Mạc tay phải khống chế eo lưng của gã, vai trái hất mạnh sang vai gã, khí lực mạnh mẽ như trâu mộng, một đòn đánh bằng vai này của hắn cũng chẳng khác gì sấm sét dồn hết lên người gã “khổng tước” khách nhân, cả người gã ngay lập tức giống như bóng cao su bay vọt về phía sau, rơi bịch cái xuống đất, miệng thổ huyết.
Tất cả diễn ra trong nháy mắt, chỉ bằng mấy đòn nhanh như điện xẹt, ngay cả những khách nhân Đông hoa thính thân trải qua hàng trăm trận chiến đang đứng vây quanh cũng chưa chắc đã kịp nhìn rõ thân thủ của Hàn Mạc, khi nhìn ra, thì chỉ thấy đồng bọn đã bị đánh bay, không những thế, còn có cảm giác là mười phần dưới cơ, gần như không có khả năng chống cự.
Đám nha lại của Đông hoa thính giật mình, rồi nhanh chóng chuyển sang phẫn nộ.
Đến Đông hoa thính ngang nhiên đoạt thi thể thích khách, còn đánh trọng thương khách nhân của thính, điều này quả thực khiến cho người ta không thể không lạnh tóc gáy. Toàn thể đám khách nhân của Đông hoa thính, không bảo mà rằng nhất tề xông lên, không cần biết trời cao đất dày thế nào, nhất định phân định thắng thua một phen.
Bùi Anh Hầu biết Hàn Mạc ắt gặp phiền toái không nhỏ, thấy người của Đông hoa thính bắt đầu hợp công, lập tức nhíu mày lo lắng. Hắn dẫu biết bản lĩnh Hàn Mạc không kém, đối phó với vài ba viên quan sai không có vấn đề gì, nhưng lúc này, đối mặt gần mười tên khách nhân của Đông hoa thính, hằng ngày vốn đã phối hợp ăn ý với nhau, nếu thật muốn hợp lực công kích, thì dẫu Hàn Mạc uy lực kinh hồn bạt vía cũng chưa chắc đã địch lại nổi.
Bùi Anh Hầu rất hiểu Đông hoa thính cách thức huấn luyện đều là từ Tây hoa thính mà ra. Tây hoa thính có một bộ “tam vị nhất thể”, một trận pháp tấn công loại nhỏ, ba người một nhóm, vừa công vừa thủ, một đòn đánh ra là uy lực của cả ba dồn lại. Đây là trận pháp do Tiết Công Nhan tự mình sáng chế, sau khi đã kinh qua nhiều cuộc đấu trên sa trường. Nói như Tiết Công Nhan năm đó: “tam vị nhất thể” trận pháp, mỗi khi phối hợp với cảnh giới cao nhất có thể đạt tới uy lực của mười mấy cao thủ gộp lại.
Lúc này, sáu bảy tên khách nhân Đông hoa thính đã dàn thế trận thành hai nhóm, một tả một hữu, chính là một tiểu trận pháp “tam vị nhất thể”.
Điều này cũng không ngoài định liệu của Bùi Anh Hầu. Những người này có thể làm hộ vệ Đông hoa thính tất không phải là loại thường, nếu được huấn luyện “tam vị nhất thể” thì cũng là điều dễ hiểu thôi.
Kỳ thật, mấu chốt của việc thám thính cũng không phải là giỏi sử dụng võ công kỳ bí, điểm quan trọng nhất là lòng trung thành, là sự nhạy bén, là thấy rõ lợi hại, là khả năng phản ứng nhanh, là che dấu chính thân phận của mình.
Bọn họ đều có thể âm thầm gây tổn hại và một chút ít nào đó là ám sát một cách bản năng, nhưng nếu nói rằng có thể ra chỗ sáng quang minh chính đại cùng cao thủ quyết đấu thì chưa hẳn đã chiếm được ưu thế.
Mà “tam vị nhất thể” trận pháp chính là giúp cho một vài khách nhân thám thính nhóm lại thành một chỗ, biến điểm yếu của mình trở thành sức mạnh vô địch để chống cự đối phương.
Bùi Anh Hầu nắm chặt tay, tới lúc phân tài cao thấp, nếu muốn đánh, chính mình cũng phải ra tay hỗ trợ thính trưởng một phen.
Hàn Mạc vẻ mặt âm trầm, lưng cõng thi thể Thanh Ưng, tiếp tục tiến về phía nhóm khách nhân Đông hoa thính đang chằm chằm nhìn mình, nhưng vào lúc này, chợt nghe hai tiếng “cạc cạc” vang lên, đại môn của Đông hoa thính mở ra, thấy Mục Tín chủ sự xuất hiện, trầm giọng quát:
-Dừng tay!
Mục Tín nói một tiếng, cả nhóm lập tức thu hồi trận pháp.
Mục Tín phất tay, ra hiệu cho đám hộ vệ lui ra. Chúng hơi khom mình thi lễ, rồi nhằm bốn phía rời đi trong nháy mắt. Mục Tín tiến lên, ôm quyền nói:
-Hàn thính trưởng đại giá quang lâm, chỉ có điều không biết đại nhân đến làm gì? Hàn thính trưởng không biết đây là Hắc kỳ thích khách đến từ Ngụy quốc hay sao?
Hàn Mạc nhìn Mục Tín một cái khinh miệt:
-Ta muốn mang hắn đi!
Rồi không nói thêm lời nào, tiếp tục cõng Thanh Ưng trên lưng đi về phía xe ngựa của mình.
Mục Tín kinh ngạc tột độ, trầm giọng nói:
-Hàn thính trưởng, hạ quan mạo muội khuyên ngài, ngài mang thi thể này đi, chỉ là đống thịt bầy hầy, nhưng nếu Hắc kỳ có dính dáng sâu đến sự việc lần này thì ngài thật mất nhiều hơn được!
Hắn lời này là có ý khuyên nhủ Hàn Mạc thật.
Chỉ có điều Hàn Mạc cũng không để ý đến hắn, mang thi thể Thanh Ưng đưa đến bên xe ngựa, bỏ vào thùng xe, đang định leo lên thì nghe một hồi tiếng vó ngựa vọng tới, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một đội nhân mã đang từ đầu đường Thiên Hà phi như bay đến. Dẫn đầu là hai gã kỵ sĩ, kỵ sĩ đi sau ngồi trên một chiếc xe đẹp đẽ, hơn mười tên kỵ binh vây quanh bốn phía, nhằm thẳng Đông hoa thính mà phi nước đại.
Hàn Mạc thấy rõ người ngồi trong chiếc xe ngựa đi trước đó chính là Báo đột doanh hộ quân tham lĩnh Mộ Dung Hạc. Vừa nhận ra hắn, Hàn Mạc thốt nhiên nổi giận, nắm chặt tay, chỉ muốn một quyền đánh nát cái bản mặt thoạt nhìn tưởng rất có uy vũ kia.
Mộ Dung Hạc hiển nhiên nhận ra Hàn Mạc, giục ngựa tiến lên, thật bất ngờ mặt lại nở nụ cười rất hoan hỉ, ngồi trên lưng ngựa dương dương tự đắc:
-Không phải là Hàn thính trưởng sao? Ta tưởng Hàn thính trưởng còn ở Hình bộ lấy khẩu cung chứ, ai ngờ ngài lại có nhã thú ghé nơi này.
Hàn Mạc trên người vẫn cõng thi thể Thanh Ưng dính đầy vết máu, hắn chỉnh đốn trang phục, nhìn Mộ Dung Hạc thản nhiên nói:
-Mộ Dung tham lĩnh, Hàn Mạc có chuyện này muốn hỏi ngài.
Mộ Dung Hạc cười ha hả:
-Hàn thính trưởng cũng có chuyện cần chỉ bảo ta sao? Điều này, ta đúng là không ngờ tới.
Hàn Mạc nét mặt vẫn tươi tỉnh như không, còn nở nụ cười rất quái dị, khiến Bùi Anh Hầu đang đứng bên cạnh cũng thấy chột dạ, giọng lo lắng:
-Đại nhân, chúng ta nên rời khỏi nơi này.
Hàn Mạc lắc đầu, nhìn Mộ Dung Hạc hỏi:
-Mộ Dung tham lĩnh, các thi thể thích khách Hắc Kỳ giáo đều là do ngài đem đến Đông Hoa thính?
Mộ Dung Hạc đắc ý gật đầu:
-Không sai. Bản quan nhận lệnh của Thái sư phụ trách việc giải quyết hậu quả ở Tây Môn phủ. Bọn Hắc Kỳ to gan lớn mật này tuy rằng bị đánh chết nhưng nói không chừng trên người còn lưu lại chứng cớ, truy xét có thể còn tìm ra nhiều điều lợi hại. Đông hoa thính của nước Yến ta chính là để đối phó với Hắc kỳ giáo, bản qua đem bọn chúng về đây để xử lý có gì sai?
Hắn nhìn thấy sắc mặt của Hàn Mạc rất khó coi, đoán Hàn Mạc muốn tranh đoạt công lao với Đông hoa thính, với tư cách Thính trưởng Tây hoa thính hắn chắc đang tức bầm gan tím thịt. Nghĩ đến thế là Mộ Dung Hạc đã thấy lòng khoan khoái, hả hê, chỉ vào các cây cột gỗ kia, nói:
-Chẳng dấu gì Hàn thính trưởng, đem các thi thể Hắc kỳ giáo treo lên cũng là chủ ý của bản quan. Treo thi thể chúng ở đây, có hai mục đích. Thứ nhất, trấn áp tinh thần của bọn Hắc kỳ giáo. Thứ hai, bọn chúng tất sẽ có tham vọng đoạt lấy thi thể đồng bọn, đương nhiên khi đến đây sẽ sập bẫy của ta. Đó gọi là nhất cử lưỡng tiện. Ha ha ha…
Hắn phá lên cười, lấy làm đắc ý với cái gọi là diệu kế đó của mình.
Đám xe ngựa kia đã dừng lại hết, nhưng đứng im không có động tĩnh gì.
Hàn Mạc cười, nhìn xoáy vào Mộ Dung Hạc, ánh mắt xa xăm mơ hồ như nghĩ đến điều gì đó, hồi lâu sau, từ bên hông lấy ra một cây chủy nhỏ, hướng Mộ Dung Hạc vẻ cung kính nói:
-Đa tạ Mộ Dung tham lĩnh đã nói cho ta biết cao mưu đó, ta đúng là được mở rộng tầm nhìn.
Hắn chưa dứt câu, đúng lúc Mộ Dung Hạc vẫn đang cười đắc ý, thân hình như báo bay vọt lên, tung một chưởng thập phần công lực đánh vào đầu con tuấn mã. Con tuấn mã chỉ kịp hí lên một tiếng, cả thân hình bay vọt lên không trung. Mộ Dung Hạc thất kinh, hai chân chới với, lập tức nhảy xuống, chật vật vô cùng.
Con tuấn mã bị hất tung lên trời, rồi rơi bịch xuống đất, Hàn Mạc tiến lên, dùng chủy đâm thẳng vào yết hầu của nó, sau đó, nhảy vọt ra phía sau, từ cổ họng con tuấn mã một dòng máu tươi bắn ra như suối. Tuấn mã run rẩy, giãy dụa trên mặt đất, tất cả mọi người khiếp đảm đứng sững ra đó, nhìn chăm chăm vào Hàn Mạc, nhất thời không biết nên làm gì.
Mộ Dung Hạc mồ hôi đổ ra lạnh ngắt toàn thân, kinh hãi chỉ vào Hàn Mạc:
-Ngươi… đại nhân… thật to gan!
-Lần này là giết ngựa
Hàn Mạc cười lạnh:
-Tiếp theo, sẽ là ngươi, nếu ngươi còn khiến Ngũ gia ta khó chịu, ta sẽ giết ngươi!
Mộ Dung Hạc rút bội đao ra, cả giận:
-Hàn Mạc, ngươi dám đe dọa bản quan? Ngươi… ngươi dám giết ngựa của ta…!
Hàn Mạc thản nhiên:
-Ta giết ngựa của ngươi đấy, ngươi có thể làm gì ta? Dám động thủ sao? Đây, Ngũ gia ta đứng yên nghinh đón, ngươi có gan thì bước lên.
Lúc này, Hàn Mạc hiểu rõ thái độ ngạo mạn khinh người của hắn sẽ khiến Mộ Dung Hạc giận điên lên.
Tuy rằng Hàn Mạc không còn giữ được bình tĩnh, lửa giận bốc lên bừng bừng, nhưng hắn quyết không làm việc gì hồ đồ cả.
Trong mắt Hàn Mạc dẫu không coi Mộ Dung Hạc ra gì, nhưng hắn biết, phía sau Mộ Dung tất phải có thế lực nào đó hậu thuẫn. Hàn Mạc cũng có phần e dè, sự vụ xảy ra ở Tây Môn phủ đang ở thời điểm nhạy cảm, hắn không thể để người khác nắm được thóp mình.
Thế lực phía sau Mộ Dung Hạc chắc chắn là Tiêu thái sư, mặt khác, theo sự phán đoán của hắn, dường như gã tham lĩnh đẹp trai này với Tú công chúa cũng có liên quan. Tuy rằng trước mắt chưa rõ nội tình, nhưng thừa hiểu trong đó có nhiều uẩn khúc, nếu giết Mộ Dung Hạc hậu quả thật khó lường.
Giết mã thị uy trước mắt thuộc hạ của hắn, một là khiến Mộ Dung Hạc phải thất kinh một phen, hai là muốn chọc giận gã, khiến gã phải động thủ trước, mình ra tay cũng có cớ là thủ vệ, dẫu đánh cho hắn tàn phế khi quay đầu lại cũng có thể giải thích.
Chỉ có điều nhìn Mộ Dung Hạc tay cầm đao nhưng không dám tiến lên, Hàn Mạc trong lòng không khỏi thất vọng.
-Không dám động thủ, thì hãy thu con dao nhỏ của ngươi lại đi.
Hàn Mạc khinh thường ra mặt:
-Ngũ gia ta là bậc trượng phu, nói cho ngươi biết rằng, nếu rút con dao nhỏ ra, không tránh khỏi đổ máu.
Mộ Dung Hạc đúng là chịu không nổi nhục, quát to một tiếng, đại đao trong tay hướng Hàn Mạc xông tới. Hàn Mạc nhếch mép cười khinh miệt, nếu gã mắc bẫy, hôm nay nhất định phải đánh cho Hộ quân tham lĩnh trở thành “đầu heo tham lĩnh”.
Đang định xuất thủ, chợt nghe một giọng nói ngọt ngào yêu mị cất lên:
-Hai đại nam nhân, hôm nay đánh nhau tại nơi này, chuyện lan ra ngoài, thiên hạ sao tránh khỏi đàm tiếu về Đông hoa thính của ta? Mộ Dung tham lĩnh, còn không mau thu đao về.
Cùng lúc, thấy Tú công chúa từ trong một chiếc xe ngựa uyển chuyển bước xuống.
Xiêm y lộng lẫy mĩ lệ vô cùng, nhưng không thể che giấu vẻ đàng điếm lẳng lơ toát ra từ thân hình khêu gợi, đầu mày đuôi mắt quyến rũ người ta một cách có chủ đích. Kia đôi mắt long lanh gợn sóng hồ thu. Kia làn môi quyến rũ lúc nào cũng nở nụ cười mê hoặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.