Quyển 6 - Chương 641: Thích khách
Sa Mạc
15/03/2013
Thân thể Hàn mạc đột nhiên xuất hiện loại cảm giác khác thường này, khiến hắn trước tiên xác định mình chắc chắn trúng độc nào đó, vấn đề là lúc trước mình thử qua trà hoa nhài cẩn thận, nhưng ngân châm thử qua không có độc trong trà, điều này khiến Hàn Mạc rất kinh ngạc, phần lớn là khiếp sợ, ngân châm cũng không thể phát hiện ra độc dược, vậy thật khó lường.
Nếu hắn cảm thấy mình trúng độc, tự nhiên sẽ không chút thương tiếc đối với Vân Tiên, tay bóp trên cổ Vân Tiên, nhưng không biết vì sao thấy khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng gần ngay trước mắt kia, Hàn Mạc cảm thấy dục hỏa trong bụng mình càng nóng thêm, nếu không tìm một nơi giải phóng, rất có thể bản thận bị ngọn lửa dục này thiêu chết.
Sau khi cổ Vân Tiên bị bóp, hô hấp dồn dập, không biết hơi thở dồn dập này là thống khổ hay khó chịu, nhưng lại lộ ra xuân ý nhộn nhạo, giống như rên rỉ, điều này khiến dục hỏa trong cơ thể Hàn Mạc càng thêm tràn trề.
- Còn không mau nói!
Hàn Mạc ngăn chặn dục hỏa, lạnh giọng quát hỏi, hiện giờ hắn phải khống chế nữ tử này, vì vừa rồi nàng cũng uống trà hoa nhài, nếu nàng dám uống, chắc chắn có thuốc giải.
Không biết vì cổ bị bóp khó thở, hay là vì dược tính phát tác, khuôn mặt Vân Tiên ửng hồng ngày càng đậm, thở dốc càng lớn, hiển nhiên nàng cũng thấy được sát khí trên mặt Hàn Mạc khiến người ta sợ hãi, trong con mắt tuy rằng không thể xua tan xuân ý, nhưng cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, run giọng nói:
- Là… là xuân dược, không phải độc… !
Hàn Mạc cả kinh, hắn đang kỳ quái vì sao ngân châm không thể phát hiện ra độc tính trong nước trà, lúc này mới hiểu được.
Trên thực tế xuân dược không thuộc về độc dược, ngân châm quả thật không thể phát hiện ra dược tính của xuân dược.
Vừa nghe Vân Tiên nói như vậy, Hàn Mạc hơi yên lòng một chút, chỉ cần không phải độc dược, vấn đề sẽ không quá lớn, nhưng hắn vẫn nghĩ không ra, vì sao Vân Tiên lại phải thả xuân dược vào trong nước trà, chẳng lẽ nữ tử này thật sự muốn hiến thân cho mình, chỉ có điều dùng phương pháp hiến thân như vậy, dường như… !
Vân Tiên lúc này xuân tình đã tràn ra, quả thật không tự giác mở hai đùi, nâng lên, kẹp tới hông Hàn Mạc, trong miệng cũng nói như nói mê:
- Công tử… Thân thể Vân Tiên thật khó chịu, ngài… ngài mau cho Vân Tiên… ta muốn… !
Hai đùi nàng muốn vòng qua hông Hàn Mạc, Hàn Mạc giật mình trong lòng, tuy rằng sắc đẹp trước mắt có thể ăn, nhưng thân ở chỗ này, tuy rằng Hàn Mạc dục hỏa đốt người, nhưng đầu óc còn không hồ đồ, tay phải hơi ra sức, cổ Vân Tiên bị bóp chặt, hai đùi mềm nhũn, liền buông xuống, lại nghe Hàn Mạc trầm giọng nói:
- Thuốc giải đâu?
Trên trán Vân Tiên đã đổ ra mồ hôi, miễn cưỡng lắc đầu:
- Không… không có thuốc giải!
- Là ai sai cô hạ… hạ độc?
Hàn Mạc vẫn không buông tay, một luồng khí nóng tấn công bụng Hàn Mạc, nếu đổi là người khác, chỉ sợ đã sớm tiến quân mãnh liệt, phát hỏa trên người nữ tử này.
Vân Tiên chưa trả lời, Hàn Mạc liền nghe được một luồng gió mạnh vang lên, dường như có một ám khí đánh tới, chợt nghe “phốc” một tiếng, ngọn nến trên bàn quả thật bị ám khí đánh tắt, lại nghe hai tiếng “phốc phốc”, hai đèn lồng trên tường cũng bị tắt, trong nhất thời toàn bộ căn phòng trở nên cực kỳ hôn ám.
Hàn Mạc thầm kêu không tốt trong lòng, quả nhiên bên tai đã nghe được tiếng động vang lên trong phòng, hiển nhiên trong lúc bất tri bất giác đã có người lẻn vào trong phòng, như vậy khiến Hàn Mạc giật mình kinh hãi, có thể tránh được ngũ quan mẫn cảm của mình, yên lặng không tiếng động tiến vào trong phòng, thân thủ của đối phương thật sự không thấp.
Hắn không nói lời nào, nâng tay vỗ nhẹ đầu Vân Tiên, tuy rằng lực đạo không quá lớn, nhưng vị trí cực chuẩn, Vân Tiên liền bị đánh choáng, mềm nhũn trên ghế.
Nhưng lúc này, Hàn Mạc đã cảm thấy người tới đang ở ngay sau mình, trong nhất thời cũng không lập tức hoạt động, khống chế miếng ngân châm thử độc lúc trước trong tay, cảm thấy người phía sau dần dần tới gần, bàn tay thản nhiên hướng ra sau, vung mạnh tay, ngân châm trong tay liền đánh về người tới phía sau giống như tia chớp vậy.
Lúc ngân châm đánh úp, thân thể Hàn Mạc cũng chuyển theo, tay phải thành quyền, dùng toàn lực, đánh một quyền ra phía sau.
Dùng ngũ quan mẫn cảm của hắn phán đoán, người tới ngay phía sau cách mình vài bước, tốc độ bắn ngân châm của mình nhanh, chỉ có điều là hư chiêu, mà chiêu thật sự là một quyền này của mình.
Tập luyện qua “Khí kinh”, tốc độ tăng cường rất nhiều, Hàn Mạc có tin tưởng đối với một quyền này, dù đánh không trúng đối phương, ít nhất cũng khiến đối phương ra tay chống đỡ.
Sau khi đánh ra một quyền này, lại đánh vào khoảng không, phía sau căn bản không có người, giống như quỷ mị vô hình vậy.
Lúc Hàn Mạc giật mình, dư quang khóe mắt cũng thoáng nhìn trong bóng tối, một bóng dáng ngay bên trái mình.
Biết đối phương mạnh mẽ nhưu vậy, Hàn Mạc không dám đối chiến với hắn, thân hình lập tức phóng ra cửa phòng, Mao Chủ tịch dạy hay “Đánh không thắng bỏ chạy”. Rõ ràng đối phương không phải nhân vật bình thường, hơn nữa có chuẩn bị mà đến, Hàn Mạc không muốn mình ngã xuống dưới tay người này.
Tốc độ của hắn rất nhanh, vài bước chân đã tới chỗ cửa phòng, nhấc nắm tay chuẩn bị một quyền mở cửa phòng, lao ra như vậy, bên ngoài có đèn có người, nếu đối phương là thích khách, chưa dám ra tay ở nơi nhiều người, chỉ cần lao xuống lầu bốn, tới lầu ba, nơi đó đều là ca cơ vũ nữ của Nhân Uân Phảng.
Chỉ có điều nắm tay hắn còn chưa đụng tới cửa phòng, liền cảm giác phía sau có gió mạnh đánh úp lại, không ngờ đối phương theo sát hắn như bóng với hình.
Hàn Mạc rơi vào đường cùng, chỉ có thể nghiêng người né tránh, thuận thế đá một cước ra sau.
Giống như lúc trước, một cước này cũng đá vào khoảng không, điều này khiến Hàn Mạc cực kỳ giật mình, một quyền một cước của mình đều bị đối phương né tránh thoải mái, công phu như thế, thật sự khủng bố.
Mặc dù công phu của Hàn Mạc không phải nhất lưu, nhưng có thể tránh thoát hai chiêu đánh bất ngờ của hắn, tuyệt đối là hiếm có, cần phải biết hai chiêu này đều là công phu trong cách đấu thuật, đánh bất ngờ, rất quỷ dị, đối phương có thể né tránh thoải mái như, Hàn Mạc có thể nào không sợ hãi.
Mắt thấy dường như đối phương đánh về phía mình, lúc mành chỉ treo chuông, Hàn Mạc không kìm lòng nổi mà cất bước, đúng là bộ pháp “Thái Cực Bộ”.
Giờ phút này, chỉ có thể dựa vào Thái Cực Bộ ứng phó công kích của đối phương, tìm cơ hội lao ra căn phòng quỷ dị này, hắn thật không ngờ gặp gỡ thích khách ở trong này.
Nếu Đường Thục Hổ ở đây, Hàn Mạc hận không thể bạt tai hắn một cái, đại tài tử con mẹ nó, ngay cả công tác an toàn cho khách cũng làm không tốt.
Thật sự phải chịu thiệt ở đây, Hàn Mạc cảm thấy mình thật sự rất oan, đến bây giờ hắn cũng không rõ rốt cục thích khách này là người của ai, dùng võ công của thích khách này, tuyệt đối là cao thủ hạng nhất, ai có thể sai sử sát thủ khủng bố như vậy tới giết mình?
Hậu đảng? Thế lực trong nước Yến? Người Ngụy? Hay là… Viên Đạo Linh kia?
…
Thái Cực Bộ quả nhiên rất huyền diệu, hai ba bước Hàn Mạc đã kéo ra khoảng cách với thích khách, nhìn thấy bên phải có cửa sổ, liền nhào tới đó.
Thân pháp đối phương cũng quỷ dị, thật sự giống như quỷ mỵ, liền cách thân thể Hàn Mạc không xa, đột nhiên vươn tay đã đánh thẳng tới ngực Hàn Mạc.
Hàn Mạc giật mình kinh hãi, hắn rõ ràng, một trảo này của đối phương nhìn như rất đơn giản, nhưng lại xem thấu sơ hở trong Thái Cực Bộ của Hàn Mạc, một trảo này, đúng là chộp và chỗ sơ hở, bộ pháp này của Hàn Mạc tạm dừng một giờ khắc nhất định, tiếp theo cho dù thay đổi bộ pháp như thế nào, khoảng thời gian này cũng đủ để đối phương đánh lên người mình.
Có thể nhìn thấy sơ hở của Thái Cực Bộ, đối phương quả nhiên rất mạnh.
Tốc độ của đối phương, tuyệt đối không chậm hơn Hàn Mạc tu tập “Khí kinh”, thậm chí Hàn Mạc cảm thấy còn nhanh hơn mình, cắn răng một cái, tay phải cũng đánh ra, đánh về phía tay đối phương.
Nếu trốn không được, liền liều mạng với đối phương.
Mắt thấy hai nắm đấm chạm nhau, tay Hàn Mạc bỗng nhiên thay đổi, năm ngón tay mở ra, quấn lấy cổ tay đối phương giống như linh xà, đây là một thủ pháp cầm nã hiệu quả nhất trong cách đấu thuật, Hàn Mạc luyện rất thành thục, hơn nữa tốc độ và kỹ xảo của hắn hơn xa loại cầm nã thủ kiếp trước.
Chỉ cần quấn lấy cổ tay đối phương, Hàn Mạc liền có nắm chắc có thể nháy mắt đánh vỡ xương tay đối phương.
Chỉ có điều khiến hắn khiếp sợ chính là, tay đối phương cũng mở ra trong nháy mắt, cũng là thủ pháp cầm nã giống hắn, còn linh hoạt hơn so với Hàn Mạc, trong lúc Hàn Mạc khiếp sợ, đối phương đã quấn lấy cổ tay Hàn Mạc, khống chế mạch tay Hàn Mạc.
Hàn Mạc lập tức kinh hô một tiếng, mạch tay mình bị đối phương không chế, cuộc chiến này đã không còn tiếp tục.
Đối phương nhẹ nhàng nhấn một cái trên mạch tay Hàn Mạc, Hàn Mạc liền cảm thấy toàn thân giống như điện giật, nửa người trên tê dại, toàn bộ lực đạo không còn, đối phương lại nhân cơ hội ra tay liên tục, liên tục điểm mấy huyệt đạo trên người Hàn Mạc, toàn bộ thân thể Hàn tướng quân lập tức không thể nhúc nhích.
Trong lúc hắn kinh hãi, lại cảm thấy thân thể mình trầm xuống, đối phương quả thật nhấc ngang mình, giống như mang theo một đồ vật vậy, toàn bộ thân thể đã bay lên không.
Khí lực của đối phương thật sự rất lớn.
Cho tới nay, trong khi đánh nhau đối chiến, Hàn Mạc đều gần như ở thượng phong, bị người ta nhấc lên giống như kiện hàng hóa, đây là lần đầu tiên.
Hàn tướng quân quả nhiên là vừa tức vừa vội, lúc này toàn thân bị điểm nhiều huyệt đạo, căn bản không thể nhúc nhích.
Người nọ mang theo Hàn Mạc, trực tiếp đi vào khuê phòng của Vân Tiên, đèn dầu trong này cũng đã tắt, một mảnh tối mờ, dường như người nọ rất rõ ràng bố cục trong khuê phòng này, đi đến bên giường, đặt Hàn Mạc lên giường, Hàn Mạc dựa vào áo ngủ bằng gấm, cả người nửa ngồi trên giường, trên giường có mùi hương nhài trên thân thể Vân Tiên, chui vào trong mũi, nếu là bình thường, ngửi được mùi hương như vậy trong khuê phòng mỹ nữ, đó quả thật là hưởng thụ lớn, chỉ tiếc lúc này bị người khống chế, trong lòng Hàn Mạc buồn bức nói không ra lời.
Rốt cục đối phương là người của ai?
Tuy rằng thân thể không thể nhúc nhích, nhưng có thể nói chuyện, Hàn Mạc cố gắng che dấu sự khiếp sợ của mình, nói rất bình tĩnh:
- Các hạ đánh len trong đêm, hay là chỉ biết làm việc trộm cắp này? Có phải người cảm thấy chỗ sáng không phải đối thủ của ta, cho nên… mới ra tay đánh lén trong bóng đêm?
Hắn nửa nằm trên giường, nửa người trên tựa vào áo ngủ bằng gấm, thật ra có thể mơ hồ nhìn thấy đối phương đứng cách đó không xa, một thân quần áo màu đen, tuy rằng Hàn Mạc thị lực kinh người, nhưng ở đây thật sự quá tối, hơn nữa cửa sổ bốn phía đã đóng, ánh sáng bên ngoài căn bản không thể xuyên vào, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người, ngay cả hình dáng cũng khó thấy rõ.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Nếu hắn cảm thấy mình trúng độc, tự nhiên sẽ không chút thương tiếc đối với Vân Tiên, tay bóp trên cổ Vân Tiên, nhưng không biết vì sao thấy khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng gần ngay trước mắt kia, Hàn Mạc cảm thấy dục hỏa trong bụng mình càng nóng thêm, nếu không tìm một nơi giải phóng, rất có thể bản thận bị ngọn lửa dục này thiêu chết.
Sau khi cổ Vân Tiên bị bóp, hô hấp dồn dập, không biết hơi thở dồn dập này là thống khổ hay khó chịu, nhưng lại lộ ra xuân ý nhộn nhạo, giống như rên rỉ, điều này khiến dục hỏa trong cơ thể Hàn Mạc càng thêm tràn trề.
- Còn không mau nói!
Hàn Mạc ngăn chặn dục hỏa, lạnh giọng quát hỏi, hiện giờ hắn phải khống chế nữ tử này, vì vừa rồi nàng cũng uống trà hoa nhài, nếu nàng dám uống, chắc chắn có thuốc giải.
Không biết vì cổ bị bóp khó thở, hay là vì dược tính phát tác, khuôn mặt Vân Tiên ửng hồng ngày càng đậm, thở dốc càng lớn, hiển nhiên nàng cũng thấy được sát khí trên mặt Hàn Mạc khiến người ta sợ hãi, trong con mắt tuy rằng không thể xua tan xuân ý, nhưng cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, run giọng nói:
- Là… là xuân dược, không phải độc… !
Hàn Mạc cả kinh, hắn đang kỳ quái vì sao ngân châm không thể phát hiện ra độc tính trong nước trà, lúc này mới hiểu được.
Trên thực tế xuân dược không thuộc về độc dược, ngân châm quả thật không thể phát hiện ra dược tính của xuân dược.
Vừa nghe Vân Tiên nói như vậy, Hàn Mạc hơi yên lòng một chút, chỉ cần không phải độc dược, vấn đề sẽ không quá lớn, nhưng hắn vẫn nghĩ không ra, vì sao Vân Tiên lại phải thả xuân dược vào trong nước trà, chẳng lẽ nữ tử này thật sự muốn hiến thân cho mình, chỉ có điều dùng phương pháp hiến thân như vậy, dường như… !
Vân Tiên lúc này xuân tình đã tràn ra, quả thật không tự giác mở hai đùi, nâng lên, kẹp tới hông Hàn Mạc, trong miệng cũng nói như nói mê:
- Công tử… Thân thể Vân Tiên thật khó chịu, ngài… ngài mau cho Vân Tiên… ta muốn… !
Hai đùi nàng muốn vòng qua hông Hàn Mạc, Hàn Mạc giật mình trong lòng, tuy rằng sắc đẹp trước mắt có thể ăn, nhưng thân ở chỗ này, tuy rằng Hàn Mạc dục hỏa đốt người, nhưng đầu óc còn không hồ đồ, tay phải hơi ra sức, cổ Vân Tiên bị bóp chặt, hai đùi mềm nhũn, liền buông xuống, lại nghe Hàn Mạc trầm giọng nói:
- Thuốc giải đâu?
Trên trán Vân Tiên đã đổ ra mồ hôi, miễn cưỡng lắc đầu:
- Không… không có thuốc giải!
- Là ai sai cô hạ… hạ độc?
Hàn Mạc vẫn không buông tay, một luồng khí nóng tấn công bụng Hàn Mạc, nếu đổi là người khác, chỉ sợ đã sớm tiến quân mãnh liệt, phát hỏa trên người nữ tử này.
Vân Tiên chưa trả lời, Hàn Mạc liền nghe được một luồng gió mạnh vang lên, dường như có một ám khí đánh tới, chợt nghe “phốc” một tiếng, ngọn nến trên bàn quả thật bị ám khí đánh tắt, lại nghe hai tiếng “phốc phốc”, hai đèn lồng trên tường cũng bị tắt, trong nhất thời toàn bộ căn phòng trở nên cực kỳ hôn ám.
Hàn Mạc thầm kêu không tốt trong lòng, quả nhiên bên tai đã nghe được tiếng động vang lên trong phòng, hiển nhiên trong lúc bất tri bất giác đã có người lẻn vào trong phòng, như vậy khiến Hàn Mạc giật mình kinh hãi, có thể tránh được ngũ quan mẫn cảm của mình, yên lặng không tiếng động tiến vào trong phòng, thân thủ của đối phương thật sự không thấp.
Hắn không nói lời nào, nâng tay vỗ nhẹ đầu Vân Tiên, tuy rằng lực đạo không quá lớn, nhưng vị trí cực chuẩn, Vân Tiên liền bị đánh choáng, mềm nhũn trên ghế.
Nhưng lúc này, Hàn Mạc đã cảm thấy người tới đang ở ngay sau mình, trong nhất thời cũng không lập tức hoạt động, khống chế miếng ngân châm thử độc lúc trước trong tay, cảm thấy người phía sau dần dần tới gần, bàn tay thản nhiên hướng ra sau, vung mạnh tay, ngân châm trong tay liền đánh về người tới phía sau giống như tia chớp vậy.
Lúc ngân châm đánh úp, thân thể Hàn Mạc cũng chuyển theo, tay phải thành quyền, dùng toàn lực, đánh một quyền ra phía sau.
Dùng ngũ quan mẫn cảm của hắn phán đoán, người tới ngay phía sau cách mình vài bước, tốc độ bắn ngân châm của mình nhanh, chỉ có điều là hư chiêu, mà chiêu thật sự là một quyền này của mình.
Tập luyện qua “Khí kinh”, tốc độ tăng cường rất nhiều, Hàn Mạc có tin tưởng đối với một quyền này, dù đánh không trúng đối phương, ít nhất cũng khiến đối phương ra tay chống đỡ.
Sau khi đánh ra một quyền này, lại đánh vào khoảng không, phía sau căn bản không có người, giống như quỷ mị vô hình vậy.
Lúc Hàn Mạc giật mình, dư quang khóe mắt cũng thoáng nhìn trong bóng tối, một bóng dáng ngay bên trái mình.
Biết đối phương mạnh mẽ nhưu vậy, Hàn Mạc không dám đối chiến với hắn, thân hình lập tức phóng ra cửa phòng, Mao Chủ tịch dạy hay “Đánh không thắng bỏ chạy”. Rõ ràng đối phương không phải nhân vật bình thường, hơn nữa có chuẩn bị mà đến, Hàn Mạc không muốn mình ngã xuống dưới tay người này.
Tốc độ của hắn rất nhanh, vài bước chân đã tới chỗ cửa phòng, nhấc nắm tay chuẩn bị một quyền mở cửa phòng, lao ra như vậy, bên ngoài có đèn có người, nếu đối phương là thích khách, chưa dám ra tay ở nơi nhiều người, chỉ cần lao xuống lầu bốn, tới lầu ba, nơi đó đều là ca cơ vũ nữ của Nhân Uân Phảng.
Chỉ có điều nắm tay hắn còn chưa đụng tới cửa phòng, liền cảm giác phía sau có gió mạnh đánh úp lại, không ngờ đối phương theo sát hắn như bóng với hình.
Hàn Mạc rơi vào đường cùng, chỉ có thể nghiêng người né tránh, thuận thế đá một cước ra sau.
Giống như lúc trước, một cước này cũng đá vào khoảng không, điều này khiến Hàn Mạc cực kỳ giật mình, một quyền một cước của mình đều bị đối phương né tránh thoải mái, công phu như thế, thật sự khủng bố.
Mặc dù công phu của Hàn Mạc không phải nhất lưu, nhưng có thể tránh thoát hai chiêu đánh bất ngờ của hắn, tuyệt đối là hiếm có, cần phải biết hai chiêu này đều là công phu trong cách đấu thuật, đánh bất ngờ, rất quỷ dị, đối phương có thể né tránh thoải mái như, Hàn Mạc có thể nào không sợ hãi.
Mắt thấy dường như đối phương đánh về phía mình, lúc mành chỉ treo chuông, Hàn Mạc không kìm lòng nổi mà cất bước, đúng là bộ pháp “Thái Cực Bộ”.
Giờ phút này, chỉ có thể dựa vào Thái Cực Bộ ứng phó công kích của đối phương, tìm cơ hội lao ra căn phòng quỷ dị này, hắn thật không ngờ gặp gỡ thích khách ở trong này.
Nếu Đường Thục Hổ ở đây, Hàn Mạc hận không thể bạt tai hắn một cái, đại tài tử con mẹ nó, ngay cả công tác an toàn cho khách cũng làm không tốt.
Thật sự phải chịu thiệt ở đây, Hàn Mạc cảm thấy mình thật sự rất oan, đến bây giờ hắn cũng không rõ rốt cục thích khách này là người của ai, dùng võ công của thích khách này, tuyệt đối là cao thủ hạng nhất, ai có thể sai sử sát thủ khủng bố như vậy tới giết mình?
Hậu đảng? Thế lực trong nước Yến? Người Ngụy? Hay là… Viên Đạo Linh kia?
…
Thái Cực Bộ quả nhiên rất huyền diệu, hai ba bước Hàn Mạc đã kéo ra khoảng cách với thích khách, nhìn thấy bên phải có cửa sổ, liền nhào tới đó.
Thân pháp đối phương cũng quỷ dị, thật sự giống như quỷ mỵ, liền cách thân thể Hàn Mạc không xa, đột nhiên vươn tay đã đánh thẳng tới ngực Hàn Mạc.
Hàn Mạc giật mình kinh hãi, hắn rõ ràng, một trảo này của đối phương nhìn như rất đơn giản, nhưng lại xem thấu sơ hở trong Thái Cực Bộ của Hàn Mạc, một trảo này, đúng là chộp và chỗ sơ hở, bộ pháp này của Hàn Mạc tạm dừng một giờ khắc nhất định, tiếp theo cho dù thay đổi bộ pháp như thế nào, khoảng thời gian này cũng đủ để đối phương đánh lên người mình.
Có thể nhìn thấy sơ hở của Thái Cực Bộ, đối phương quả nhiên rất mạnh.
Tốc độ của đối phương, tuyệt đối không chậm hơn Hàn Mạc tu tập “Khí kinh”, thậm chí Hàn Mạc cảm thấy còn nhanh hơn mình, cắn răng một cái, tay phải cũng đánh ra, đánh về phía tay đối phương.
Nếu trốn không được, liền liều mạng với đối phương.
Mắt thấy hai nắm đấm chạm nhau, tay Hàn Mạc bỗng nhiên thay đổi, năm ngón tay mở ra, quấn lấy cổ tay đối phương giống như linh xà, đây là một thủ pháp cầm nã hiệu quả nhất trong cách đấu thuật, Hàn Mạc luyện rất thành thục, hơn nữa tốc độ và kỹ xảo của hắn hơn xa loại cầm nã thủ kiếp trước.
Chỉ cần quấn lấy cổ tay đối phương, Hàn Mạc liền có nắm chắc có thể nháy mắt đánh vỡ xương tay đối phương.
Chỉ có điều khiến hắn khiếp sợ chính là, tay đối phương cũng mở ra trong nháy mắt, cũng là thủ pháp cầm nã giống hắn, còn linh hoạt hơn so với Hàn Mạc, trong lúc Hàn Mạc khiếp sợ, đối phương đã quấn lấy cổ tay Hàn Mạc, khống chế mạch tay Hàn Mạc.
Hàn Mạc lập tức kinh hô một tiếng, mạch tay mình bị đối phương không chế, cuộc chiến này đã không còn tiếp tục.
Đối phương nhẹ nhàng nhấn một cái trên mạch tay Hàn Mạc, Hàn Mạc liền cảm thấy toàn thân giống như điện giật, nửa người trên tê dại, toàn bộ lực đạo không còn, đối phương lại nhân cơ hội ra tay liên tục, liên tục điểm mấy huyệt đạo trên người Hàn Mạc, toàn bộ thân thể Hàn tướng quân lập tức không thể nhúc nhích.
Trong lúc hắn kinh hãi, lại cảm thấy thân thể mình trầm xuống, đối phương quả thật nhấc ngang mình, giống như mang theo một đồ vật vậy, toàn bộ thân thể đã bay lên không.
Khí lực của đối phương thật sự rất lớn.
Cho tới nay, trong khi đánh nhau đối chiến, Hàn Mạc đều gần như ở thượng phong, bị người ta nhấc lên giống như kiện hàng hóa, đây là lần đầu tiên.
Hàn tướng quân quả nhiên là vừa tức vừa vội, lúc này toàn thân bị điểm nhiều huyệt đạo, căn bản không thể nhúc nhích.
Người nọ mang theo Hàn Mạc, trực tiếp đi vào khuê phòng của Vân Tiên, đèn dầu trong này cũng đã tắt, một mảnh tối mờ, dường như người nọ rất rõ ràng bố cục trong khuê phòng này, đi đến bên giường, đặt Hàn Mạc lên giường, Hàn Mạc dựa vào áo ngủ bằng gấm, cả người nửa ngồi trên giường, trên giường có mùi hương nhài trên thân thể Vân Tiên, chui vào trong mũi, nếu là bình thường, ngửi được mùi hương như vậy trong khuê phòng mỹ nữ, đó quả thật là hưởng thụ lớn, chỉ tiếc lúc này bị người khống chế, trong lòng Hàn Mạc buồn bức nói không ra lời.
Rốt cục đối phương là người của ai?
Tuy rằng thân thể không thể nhúc nhích, nhưng có thể nói chuyện, Hàn Mạc cố gắng che dấu sự khiếp sợ của mình, nói rất bình tĩnh:
- Các hạ đánh len trong đêm, hay là chỉ biết làm việc trộm cắp này? Có phải người cảm thấy chỗ sáng không phải đối thủ của ta, cho nên… mới ra tay đánh lén trong bóng đêm?
Hắn nửa nằm trên giường, nửa người trên tựa vào áo ngủ bằng gấm, thật ra có thể mơ hồ nhìn thấy đối phương đứng cách đó không xa, một thân quần áo màu đen, tuy rằng Hàn Mạc thị lực kinh người, nhưng ở đây thật sự quá tối, hơn nữa cửa sổ bốn phía đã đóng, ánh sáng bên ngoài căn bản không thể xuyên vào, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người, ngay cả hình dáng cũng khó thấy rõ.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.