Quyền Thần

Quyển 1 - Chương 23: Thiếu gia và nha hoàn cùng dùng cơm

Sa Mạc

14/03/2013

Thư phòng của Hàn Huyền Xương không âm hàn như đại tông chủ, cũng không có nhiều giá sách, chẳng qua cũng có vài loại sách thống kê thu chi thuế vụ trong Đông Hải quận. Thư phòng rất sạch sẽ, cửa sổ mở toang, gió ùa vào phòng, mùi đàn hương trong lư đỉnh bay lên, không gian cực kỳ thoải mái.

Hàn Mạc với gương mặt tràn đầy nụ cười, gương mặt Chu Tiểu Ngôn thì không chút biểu cảm giống như một tảng đá, hai người một trước một sau đứng trước bàn. Chu Tiểu Ngôn dựa vào những gì Hàn Mạc đã bày vẻ, hắn cố gắng làm cho thân thể chính mình hơi khom xuống, đồng thời cũng cực kỳ cung kính với Hàn Huyền Xương.

- Ngươi chính là Chu Tiểu Ngôn sao?

Hàn Huyền Xương đảo mắt về phía Chu Tiểu Ngôn, lão hỏi:

- Là một tên phu ngựa?

- Ta chính là tên phu ngựa Chu Tiểu Ngôn.

Chu Tiểu Ngôn bình tĩnh trả lời.

Hàn Huyền Xương dùng giọng lạnh nhạt nói:

- Ngươi giết Hoàng Ban Đầu phải không?

Lời này của Hàn Huyền Xương cực kỳ trực tiếp, tuy Hàn Mạc đã có sự chuẩn bị nhưng vẫn nhịn không được xiết chặt tay. Người ngoài nếu nhìn thấy sự căng thẳng của Hàn Mạc thì giống như chính hắn cũng không nhìn thấu Chu Tiểu Ngôn.

Chu Tiểu Ngôn ngẩng đầu, hắn nhìn về phía Hàn Huyền Xương cực kỳ tuấn nhã phía trước rồi lắc đầu nói:

- Không phải ta.

Hàn Huyền Xương cũng không thèm quan tâm đến chuyện một tên hạ nhân như Chu Tiểu Ngôn dám xưng ta trước mặt mình. Hàn gia là một thế gia đại tộc có rất nhiều quy củ và cũng cực kỳ nghiêm khắc, nhưng nếu không phải là tình cảnh chính thức trang trọng thì Hàn Huyền Xương cũng không quan tâm đến nhiều chuyện như vậy. Điều này có lẽ liên quan trực tiếp đến vị phu nhân tinh nghịch, vợ chồng Hàn Huyền Xương đối đãi với hạ nhân cực kỳ ôn hòa.

- Mạc Nhi, con nên biết chuyện này không phải nhỏ!

Hàn Huyền Xương nhìn chằm chằm vào Hàn Mạc:

- Con nói cho ta biết, chuyện này có liên quan đến các ngươi hay không? Có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy chiều qua đám người các con có xích mích với Hoàng Ban Đầu, sáng sớm hôm nay Hoàng Ban Đầu bị giết chết, chẳng lẽ trong những chuyện này không có gì liên quan đến nhau sao?

Hàn Mạc cung kính nói:

- Cha, chiều qua đúng là có chút xích mích với Hoàng Ban Đầu, nhưng tất cả mọi người đều có thể chứng minh Hoàng Ban Đầu nói năng lỗ mãng, sau khi hắn tự tát vào mặt thì đã không còn liên quan đến hài nhi. Còn chuyện hắn chết...Cha, trong lòng hài nhi cũng cực kỳ căm ghét hắn, nhưng con cũng không ngốc đến mức chỉ vì một xích mích nhỏ và ra tay giết người.

Hàn Mạc dừng lại một chút rồi cười hì hì nói:

- Theo ý của hài nhi, nói không chừng Hắc Diêm Vương âm thầm giết chết Hoàng Ban Đầu, sau đó lại đổ hết trách nhiệm lên đầu Hàn gia chúng ta.

Trên mặt Hàn Huyền Xương đột nhiên lộ ra một nụ cười nhạt, lão thản nhiên nói:

- Người thông minh đôi khi cũng làm ra những chuyện ngu ngốc.

Hàn Huyền Xương nói ra lời này làm Hàn Mạc nhịn không được phải đảo mắt về phía Chu Tiểu Ngôn.

- Ngươi là người Ngụy Quốc cũng không phải vấn đề gì đáng quan tâm, Mạc Nhi đã đưa ngươi vào phủ thì tất nhiên phải có gì đó làm hắn cảm thấy tán thưởng.

Hàn Huyền Xương hít vào một hơi đàn hương, bộ dạng lão trở nên mê say rồi bình tĩnh nói:

- Đã vào Hàn phủ thì sẽ trở thành một thành viên của Hàn gia, lúc này Hàn gia sẽ phụ trách chuyện sinh tử của ngươi. Trên thế giới này thì người trung thành sẽ luôn được chủ nhân tán thưởng, nhưng nếu người có dã tâm thì Hàn gia ta sẽ tuyệt đối không nương tay. Chu Tiểu Ngôn, ngươi nên hiểu rõ lời nói của ta.

- Ta đã hiểu!

Chu Tiểu Ngôn nhìn Hàn Huyền Xương, trong mắt hắn bùng lên vẻ tôn kính:

- Nếu đã là phu ngựa của Hàn gia thì ta sẽ làm tốt bổn phận.

Hàn Huyền Xương hình như cũng rất hài lòng với thái độ của Chu Tiểu Ngôn, lão gật đầu nói:



- Ngươi có thể lui ra.

Chu Tiểu Ngôn thi lễ với Hàn Huyền Xương rồi lui xuống, có lẽ chính hắn cũng không ngờ chuyện này lại được giải quyết dễ dàng như vậy.

Khi Chu Tiểu Ngôn rời khỏi thư phòng thì vẻ mặt Hàn Huyền Xương nhanh chóng trở nên lạnh lùng, lão hỏi Hàn Mạc:

- Con biết rõ thân phận của hắn không?

- Không ạ!

Hàn Mạc đứng trước mặt cha, đặc biệt là trong những tình cảnh chỉ có hai cha con thì trước nay hắn đều nói lời thật lòng. Hắn hiểu rõ nếu trên đời này có người đáng giá nói lời thật lòng thì phải là vị phụ thân nho nhã và cực kỳ trí tuệ đang đứng trước mặt.

- Tay của hắn rất có lực, ít nhất cũng phải luyện đao hơn mười năm.

Hàn Huyền Xương dùng giọng khẳng định nói:

- Tâm tình ung dung và trấn tĩnh của hắn ngay cả con cũng không thể bằng, nhưng cha cũng có thể khẳng định hắn không phải là thám tử Hắc Kỳ.

Hàn Huyền Xương khẽ nhíu mày, lão trầm ngâm một lúc lâu rồi thản nhiên nói:

- Nếu thu được tâm của hắn, sau này hắn đi theo con, nếu biết cách dùng người thì hắn sẽ là cánh tay đắc lực, nếu không...Khi con không thể nào khống chế được hắn thì chính tay ta sẽ giết hắn.

Hàn Mạc cười híp mắt nói:

- Phụ thân yên tâm, nếu hắn ăn ở hai lòng thì không cần người ra tay, hài nhi sẽ để hắn biến mất khỏi thế gian.

Hàn Mạc cười giống hệt như một con hồ ly đa mưu túc trí.

... ....

Liễu Như Mộng khôi phục lại rất nhanh, đến trưa khi Hàn Mạc quay về thì nàng đã rời khỏi giường ngồi bên cửa sổ. Nàng đảo mắt nhìn cây cối tươi mát và cảnh vật tuyệt đẹp bên ngoài mà trở nên si ngốc.

Lúc này Liễu Như Mộng đang tĩnh lặng như xử nữ, trong cái thanh nhã bùng lên nét quyến rũ, cảm giác thoát tục bùng lên giống như cánh hoa thủy tiên đón ánh nắng ban mai.

Khi nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài thì Liễu Như Mộng biết Hàn Mạc đã quay về.

- Như Mộng tỷ, đã khá hơn chút nào chưa?

Giọng nói của Hàn Mạc cực kỳ dịu dàng:

- Hai ngày nay nàng đã chưa ăn gì, lúc này nên đứng dậy ăn chút gì đó cho khỏe người. Ta chỉ cần không ăn cơm là thân thể đã đói nhũn ra, hì hì, nơi đây có tôm biểm và rất nhiều loại đặc sản của Đông Hải chúng ta.

Mùi thơm của thức ăn làm người khác cực kỳ thèm thuồng lập tức bùng vào trong phòng, chui thẳng vào mũi Liễu Như Mộng, làm cho cần cổ trắng nõn của nàng không thể không chuyển động.

Hàn Mạc đem tất cả thức ăn bày đặt trên bàn với hình thức rất đẹp, hắn đang muốn hô lên thì đã thấy Liễu Như Mộng vén rèm đi ra ngoài.

Liễu Như Mộng mặc trên người bộ xiêm y của nha hoàn nhưng như vậy cũng không thể nào che đi thân thể mềm mại và phong thái kinh người của nàng. Bên hông nàng là một sợi tơ màu hồng phấn, sợi tơ nhẹ nhàng quấn quanh để vòng eo nhỏ bé thu lại, càng làm bộ mông bên dưới trở nên nở nang kinh hồn. Da nàng vẫn trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh được xỏa tung thoạt nhìn có chút lười biếng, nhưng lại bùng lên dáng điệu lã lướt và cảm giác quyến rũ, rõ ràng là một thiếu nữ tuyệt trần vừa mới ngủ dậy.

Trong lòng Hàn Mạc liên tục cảm thán, ngũ quan trên mặt Liễu Như Mộng cực kỳ tuyệt mỹ, bộ ngực sữa đầy đặn, eo mảnh khảnh, bắp đùi thon dài, cặp mông tròn mà cực vểnh, dù bất kỳ một bộ phận nào trên người nàng đem cho nữ nhân khác cũng đủ làm cho hàng loạt nam nhân điên đảo. Nhưng không ngờ ông trời lại thiên vị như vậy, tất cả mọi bộ phận trên người nàng đều tinh tế giống như tác phẩm nghệ thuật, tất cả mọi thứ dung hợp lại với nhau trên một thân thể nữ nhân, ngoại trừ có thể làm cho nam nhân và cả nữ nhân điên đảo thần hồn, liên tục tán thưởng thì cũng khắc sâu vào tận đáy lòng. Rõ ràng tất cả đều lo lắng, đều sợ rằng một nữ nhân giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đỉnh như vậy có bị kẻ khác khinh thường và hủy diệt hay không.

- Quyến rũ như yêu quái!

Hàn Mạc thầm nghĩ trong lòng nhưng trên mặt hắn lại mang theo nụ cười êm đềm như gió xuân:

- Như Mộng tỷ, có phải đã tốt lên rồi không?

Liễu Như Mộng khẽ vuốt cằm, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười:



- Cám ơn!

Chiếc eo thon của Liễu Như Mộng khẽ lắc lư qua lại, nàng đi đến ngồi xuống đối diện Hàn Mạc, nhưng sau đó lại đột nhiên nhớ đến điều gì đó mà gương mặt tuyết trắng nhanh chóng đỏ ửng. Nàng vội vàng đứng lên, vẻ mặt kinh sợ như một con thỏ nhỏ, gương mặt đồng thời cũng hiện lên vẻ xấu hổ, nàng gục đầu xuống trước ngực.

Khi Liễu Như Mộng ngồi xuống theo bản năng thì lập tức tỉnh ngộ thân phận của chính mình hôm nay, nàng chỉ là một nha đầu thị tì, là thị tì của Hàn Mạc, nàng không có tư cách gì cùng ngồi ăn một bàn với chủ nhân.

Tất nhiên Hàn Mạc cũng biết rõ tâm tư của Liễu Như Mộng, hắn khoát tay rồi cười híp mắt nói:

- Như Mộng tỷ, nơi đây chỉ có ta và nàng, vì vậy cũng không cần tuân thủ những quy tắc rắc rối kia làm gì. Đối với ta thì ít nhất ngồi ăn cũng thoải mái hơn đứng ăn rất nhiều.

Hàn Mạc khẽ vỗ lên bàn rồi nói:

- Ngồi xuống đi.

Liễu Như Mộng nhìn Hàn Mạc, hình như nàng vẫn còn có chút kiêng kị, trước hết đối phương là chủ nhân của mình, hơn nữa còn là một nam nhân, nếu mình cùng ngồi một chỗ với hắn...Dù sao cũng có chút cảm giác quái dị.

- Nàng không dám ngồi sao?

Hàn Mạc híp mắt, khóe miệng cong lên cực kỳ quái dị:

- Nàng sợ ta?

Liễu Như Mộng trừng mắt nhìn Hàn Mạc, nàng dùng cặp mắt quyến rũ chúng sinh đảo qua người Hàn Mạc rồi nói:

- Ngươi không giống một thiếu gia nhà phú quý, lại càng không giống một công tử thế gia.

- Sao lại nói như vậy?

- Làm gì có vị thiếu gia nào sắc thuốc cho nha hoàn? Làm gì có vị thiếu gia nào cùng ngồi ăn một bàn với nha hoàn?

Tuy ánh mắt Liễu Như Mộng cực kỳ tĩnh lặng nhưng dù sao hai con ngươi cũng quá mức quyến rũ, chỉ cần tròng mắt hơi xoay chuyển thì đã bùng lên cái nhìn đẹp đẽ vô hạn.

Hàn Mạc cười ha hả, hắn thản nhiên nói:

- Ta là một người tốt không bao giờ ức hiếp hạ nhân, hơn nữa cũng sẽ không ức hiếp một nha hoàn xinh đẹp.

Hàn Mạc múc một chén canh đặt trước mặt Liễu Như Mộng rồi nói:

- Đây là canh hải sâm rất bổ dưỡng đối với thân thể. Ta nghĩ sau khi nàng trúng bệnh thì nguyên khí đã hao tổn rất nhiều.

Hàn Mạc lại tiếp tục múc cho chính mình một chén canh, hắn thổi thổi cho bớt nóng rồi uống cạn, sau đó buông chén vỗ bụng nói:

- Thật sự là canh ngon, đặc biệt ngon!

Liễu Như Mộng cảm thấy có chút buồn cười, nàng cố kìm nén không phì cười rồi chậm rãi lấy từ trong ống tay áo ra một ống hút màu xanh bỏ vào trong chén canh. Nàng hút vào một hơi cực kỳ thanh nhã, bộ dạng giống như một tiểu cô nương cực kỳ đáng yêu, nhưng luồng khí chất trưởng thành bùng ra trên người lại đặc biệt không phù hợp.

- Như Mộng tỷ, ta thấy nàng không phải là một nha hoàn, đồng thời cũng không giống một nữ nhân!

Hàn Mạc nói rất nghiêm túc.

Liễu Như Mộng khẽ ngẩng đầu, nàng khẽ hỏi:

- Sao lại nói như vậy?

Hàn Mạc nhìn Liễu Như Mộng một lúc lâu, sau đó hắn chậm rãi nói:

- Nàng là một tiểu cô nương cực kỳ đáng yêu.

Lần đầu tiên Liễu Như Mộng giật mình, gương mặt nàng chợt đỏ hồng, cực kỳ quyến rũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook