Quyển 8 - Chương 919: Thù hận
Sa Mạc
15/03/2013
Đỗ Vô Phong dùng thế thân bất ngờ tránh được một đòn, cơ hội của Chu Tiểu Ngôn và Hàn Mạc đã mất. Hàn Mạc đứng ngoài cửa sổ, áp sát vách tường tháp, nín thở, chờ đợi cơ hội kế tiếp.
Qua giọng nói của Chu Tiểu Ngôn ở bên trong, hắn biết được ân oán giữa hai thầy trò này rất sâu đậm. Hơn nữa, hắn cũng biết chắc chắn tiếp đây hai người này sẽ có một trận chiến. Hàn Mạc không thể chắc chắn được Đỗ Vô Phong có biết hắn đang ở ngay bên ngoài vách tường chỗ cửa sổ tháp hay không. Đối mặt với một cao thủ như Đỗ Vô Phong, trước khi biết chắc chắn bản thân đã bị bại lộ, hắn chỉ có thể án binh bất động.
Đỗ Vô Phong giờ đã ngồi xuống cầu thang, chăm chú nhìn Chu Tiểu Ngôn, cuối cùng nói:-Tính mạng của ngươi là do ta tặng cho ngươi. Ngươi nợ ta một mạng, vì cớ gì lại muốn lấy mạng ta?
Vẻ mặt Chu Tiểu Ngôn rất lạ lùng, cánh tay của gã không tự chủ khẽ run lên hai cái, cuối cùng gã nói:-Không sai, ta nợ ngươi hai mạng, vậy ngươi nợ ta bao nhiêu mạng?
Đỗ Vô Phong bình tĩnh nói:-Ngươi hẳn đã biết, người nhà của ngươi chết, thứ nhất là do Ngôn Thừa tướng không thức thời. Nguyên nhân thứ hai là bởi bệ hạ đã quyết ý, ta thân là thần tử của bệ hạ chỉ có thể tuân lệnh mà hành sự thôi.
-Bất kể nguyên nhân là vì sao, bọn họ đều chết trong tay ngươi.Đôi mắt của Chu Tiểu Ngôn ngập tràn thù hận:-Chính vì chuyện này mà ta với ngươi đã ân đoạn nghĩa tuyệt, chỉ còn lại thù hận!
Đỗ Vô Phong lắc lắc đầu, khẽ thở dài:-Nếu ta là Ngôn Thừa tướng, nhất định ta sẽ không muốn thấy ngươi làm chuyện ngu xuẩn như thế.Y cầm cung tên trong tay, nói:-Ngươi thắng được ta sao?Y nhếch miệng cười lạnh:-Ngươi đừng quên rằng một thân võ công của ngươi là do ta truyền thụ cho. Ngay cả sức khỏe của ngươi cũng là do ta bỏ mấy năm dốc sức, từng chút từng chút một khôi phục lại cho ngươi. Ưu điểm của ngươi ta hiểu rất rõ, thiếu sót của ngươi ta càng hiểu rõ hơn!
Chu Tiểu Ngôn nắm chặt tay lại, sâu trong đôi mắt gã đầy đau khổ.
…
-Khi ta còn nhỏ, thân thể yếu đuối, lại có bệnh trong người. Mạng sống luôn bị đe dọa trong một sớm một chiều, ngay cả thái y cũng không thể cứu chữa.Chu Tiểu Ngôn bình tĩnh nói:-Năm ấy ta ba tuổi, toàn thân phát lạnh, một chân đã bước qua cửa quỷ môn quan. Cũng chính năm đó, gia gia cùng đường, giao ta cho ngươi, hy vọng có cách cứu ta.
Đỗ Vô Phong vẻ mặt vẫn bình thản, thản nhiên nói:-Hóa ra ngươi còn nhớ rõ!
-Căn trọng bệnh trên người ta quả thật là bệnh nan y. Nếu không phải nhờ có ngươi, chắc hẳn ta đã chết từ năm ấy.Chu Tiểu Ngôn nhìn Đỗ Vô Phong, gương mặt không chút biểu cảm:-Từ đó về sau, trong vòng tám năm, ngươi ngày đêm ngâm ta trong nước thuốc. Để chữa khỏi bệnh cho ta, ngươi đi khắp thiên hạ, tìm kiếm các loại dược liệu. Khi đó, dù ngươi không hay nói gì, nhưng ta hiểu rất rõ, ngươi thực sự muốn cứu ta!
Mi mắt Đỗ Vô Phong giật giật, y vẫn không đáp lời.
-Tám năm sau, căn bệnh nan y của ta rốt cuộc cũng khỏi hẳn. Cũng từ ngày đó, ta chính thức trở thành đệ tử của ngươi, cũng là đệ tử duy nhất của ngươi.
-Những gì ngươi làm cho ta thực sự là tất cả những gì một vị sư phụ có thể làm cho đồ nhi của mình. Ngươi đã cho ta rất nhiều, lại dạy ta võ công tuyệt đỉnh xạ nhật tiễn pháp của ngươi.Chu Tiểu Ngôn thong thả, trầm giọng nói.
Đỗ Vô Phong cuối cùng nói:-Có lẽ ta chỉ muốn có một người có đủ tư cách để nối nghiệp công việc của ta. Nếu không phải vì vụ án của Ngôn Thừa tướng, chắc một ngày nào đó ngươi sẽ trở thành thủ lĩnh Hắc Kỳ!
-Ta muốn hỏi ngươi, vì sao ngươi phải làm như vậy?Chu Tiểu Ngôn nghiến răng nói:-Gia gia ta không làm gì sai cả. Gia gia làm như vậy cũng là vì tiền đồ của Ngụy Quốc. Vì sao ngươi không giúp gia gia mà lại nối giáo cho giặc?
-Nối giáo cho giặc?Đỗ Vô Phong cười rộ lên, cất giọng khàn khàn:-Mọi chuyện đều là vì Ngụy Quốc. Ngôn Thừa tường kết bè đảng trong triều, mới chính là tên đầu sỏ lừa nước lừa dân!
Vẻ mặt Chu Tiểu Ngôn chợt lạnh thêm, gã cười lạnh nói:-Lừa nước lừa dân? Hiếu chiến, không quan tâm dân chúng sống chết thế nào, chỉ biết tăng cường quân bị chuẩn bị chiến tranh, đấy không phải là lừa nước lừa dân sao? Cho dân nghỉ ngơi dưỡng sức, khuyến khích nông canh, phát triển thương mại mậu dịch, lại là lừa nước lừa dân sao? Sư phụ của ta ơi, ngươi tuy có võ công tuyệt thế, nhưng đạo trị quốc ngươi quả là hết sức ngây thơ.Giọng nói của gã chợt sôi nổi hơn:-Ngươi nhìn lại cục diện ngày hôm nay đi. Các ngươi hại chết gia gia ta, làm theo ý các ngươi. Đúng vậy, các ngươi đã toại nguyện rồi, thành lập được cả một quân đoàn khổng lồ. Các ngươi muốn dùng quân đoàn này quét sạch cả thiên hạ cơ mà. Nhưng xem ra giờ các ngươi đã gặp một đội quân hùng mạnh khác rồi. Giờ đối mặt với hai quân Yến Khánh, các ngươi lại không chịu nổi một đòn. Các ngươi từng coi thường dân chúng, giờ nơi nơi bạo loạn, bọn họ lại trở thành mối họa lớn nhất của các ngươi. Chính bởi vì các ngươi chỉ biết đến chuyện trước mắt, nên mới tạo thành cục diện giặc ngoài loạn trong như thế này, mới để Ngụy Quốc suy vong ngay trước mắt!
Đỗ Vô Phong cười ha ha, lắc đầu nói:-Ngươi sai rồi. Nếu thiên hạ không có phân tranh, thì đạo của Ngôn Thừa tướng quả là thượng sách trị quốc. Nhưng ở thời thế loạn, thiên hạ phân tranh thì đó là đạo trị quốc sai lầm.Y vẫn nắm chắc cung tên trong tay:-Nếu không có quân đội hùng mạnh chống đỡ, ngươi cho rằng Ngụy Quốc còn sống được cho đến nay sao? Đừng tưởng người Khánh Quốc thật sự yêu hòa bình, bọn họ không tấn công chúng ta, đơn giản là vì bọn họ không có sức mạnh đó, bởi vì quân đội của bọn họ không phải là đối thủ của Ngụy quân chúng ta. Nếu làm như Ngôn Thừa tướng, phát triển nông thương, lơ là quân bị, không có quân đoàn kỵ binh hùng mạnh, thì dù người Khánh Quốc có không động thủ, người Yến Quốc nhất định cũng sẽ ở sau, xúi giục Khánh Quốc liên minh tiến đánh từ hướng Tây.Y nhìn Chu Tiểu Ngôn, chậm rãi nói:-Các quốc gia có thể cùng tồn tại, nhưng không thể đều có hòa bình được. Bên dưới hồ nước yên tĩnh, luôn có những nguy hiểm rình rập. Lỗi của Ngôn Thừa tướng bắt đầu từ sai lầm trong phán đoán của lão. Lão luôn cho rằng các nước có thể chung sống hòa bình, cho rằng thật sự có thời gian để lão từ từ phát triển nông thương. Lão biết rõ bệ hạ là một vị bá chủ mới một lòng muốn thống nhất thiên hạ, vậy mà còn định tập trung nhiều người phản đối tăng cường quân bị, chuẩn bị chiến tranh. Lão tuy là sư phụ của bệ hạ, nhưng lúc đó lại trở thành chướng ngại lớn nhất trên con đường xưng bá thiên hạ của bệ hạ. Bệ hạ làm sao có thể tha cho lão được?
Chu Tiểu Ngôn nắm chặt tay lại, nói:-Nói như thế, năm đó, ngươi dẫn người ám sát gia tộc ta là do ý chỉ của cẩu Hoàng đế sao?
-Ngôn Thừa tướng là lão thần ba triều rồi. Trước kia khi bệ hạ còn thái tử, lão còn là sư phụ của bệ hạ. Ngôn Thừa tướng là Thái phó của thái tử, uy vọng trong triều không ai bằng, hơn nữa, lão lại có rất nhiều học trò làm quan trong triều, có thể nói là được rất nhiều người ủng hộ.Đỗ Vô Phong thản nhiên nói:-Nếu lão có thể trợ giúp bệ hạ đoạt thiên hạ, chắc chắn bệ hạ sẽ không gây khó dễ cho lão. Nhưng lão lại câu kết với rất nhiều quan viên chống đối lại bệ hạ, bệ hạ làm sao có thể tha thứ dễ dàng được. Trận chiến mười sáu năm trước đấy, Đại Ngụy ta buộc phải rút lui. Chuyện nhục nhã như thế, bệ hạ có ngày nào lại không muốn phục hận. Bệ hạ gia tăng thuế má, khai thác mỏ sắt, nuôi ngựa, hơn mười năm chưa từng khai chiến với Khánh Quốc, chẳng qua là nếm mật nằm gai, chờ đợi huấn luyện một đội quân thật hùng mạnh rồi mới tấn công Bắc Khánh. Trận đánh năm đó là nỗi sỉ nhục với bệ hạ. Ngôn Thừa tướng lại không hiểu cho nỗi khổ tâm của bệ hạ, kết bè kết đẩng ngăn cản Thánh thượng tăng cường quân bị. Bệ hạ nhất định không thể nào tha thứ cho lão. Chẳng qua uy danh của Ngôn Thừa tướng rất cao, nếu bệ hạ hạ chỉ xử quyết lão, nhất định không ít quan viên sẽ ra mặt bảo vệ lão. Bệ hạ nếu cưỡng chế xử quyết, ngược lại sẽ làm cho triều đình chấn động. Chính vì vậy, ta chỉ có thể ra tay, trợ giúp bệ hạ diệt trừ Ngôn Thừa tướng!
-Vậy vì sao lúc ấy ngươi không giết luôn cả ta đi?Chu Tiểu Ngôn nghiến răng nghiến lợi:-Rõ ràng ngươi có thể một tiễn bắn chết ta, vì sao còn cố ý để ta đi?
Đỗ Vô Phong trầm mặc một hồi lâu, mới bình tĩnh nói:-Bởi vì ta muốn chơi một trò chơi. Ta muốn biết, Ngôn Xích Tín ngươi rốt cuộc có khả năng giết chết ta hay không?! Ta rất muốn biết, cái gọi là trò giỏi hơn thầy là thật hay giả?!
Hàn Mạc ở bên ngoài cửa sổ giờ mới hiểu được, Chu Tiểu Ngôn hóa ra lại chính là con cháu của Thừa tướng Ngụy Quốc, tên thật là Ngôn Xích Tín.
Từ những gì hai thầy trò nói bên trong, Hàn Mạc biết được một chuyện nữa, gia tộc của Chu Tiểu Ngôn dường như đã bị Đỗ Vô Phong dẫn Hắc Kỳ đi tiêu diệt.
Đỗ Vô Phong tuy có ân cứu mạng Chu Tiểu Ngôn, có tình cảm thầy trò, nhưng còn có mối hận giết cả gia tộc nhà gã.
Trước đây, Hàn Mạc vẫn rất nghi ngờ thân phận của Chu Tiểu Ngôn, nghi ngờ bản tính lạnh lùng của gã, cùng khả năng bắn tên xuất thần nhập hóa. Hôm nay, cuối cùng mọi mối nghi ngờ của hắn đã được giải đáp hoàn toàn.
Có điều giờ hắn cũng không có hứng thú lắm với ân oán giữa hai thầy trò này. Hắn chỉ nghĩ là sao để lấy được giải dược trên người Đỗ Vô Phong mà thôi.
Tiếng động bên trong tòa tháp đã lắng xuống. Mấy người Xích Thử giờ không biết ra sao.
Kế sách đánh lén lúc trước giờ đã thất bại.
Giờ Hàn Mạc cũng hiểu rõ một chuyện, một đòn vừa rồi không thành công, Đỗ Vô Phong vẫn còn sống, thì đừng nói hôm nay bọn hắn có được giải dược, chỉ sợ muốn an toàn rời khỏi đây cũng là chuyện hết sức khó khăn rồi.
Hắn dán người lên vách đá trên tháp, tuy “Thanh bình chú” có thể giúp hắn giảm thiểu năng lượng bị tiêu hao, nhưng để lâu thì quả thật có chút khó chịu.
Cũng đúng lúc này, giọng nói của Đỗ Vô Phong đã vang lên:-Có thể chống đỡ được đến bây giờ, bản lĩnh của ngươi cũng thật không nhỏ. Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ ngươi không còn sức để đánh nhau với ta đâu.
Hàn Mạc cười khổ.
Đỗ Vô Phong kia xem chừng đã sớm biết có mai phục bên ngoài cửa sổ. Y không nói gì chẳng qua là muốn xem thử thể lực của Hàn Mạc thế nào mà thôi.
Thập phương danh tướng chung quy không đơn giản như hắn nghĩ.
Chuyện thành ra thế này, hắn cũng không cần trốn tránh nữa. Hắn khẽ cử động, nhanh nhẹn tới bên cửa sổ. Vừa nhảy vào bên trong, cánh tay Hàn Mạc đã nâng lên, khống chế cơ quan phát ra ám tiễn. Dựa theo vị trí phát ra giọng nói vừa rồi, hắn nhắm ngay vào cầu thang chỗ Đỗ Vô Phong, mỉm cười nói:-Đỗ tiền bối, vãn bối thất lễ!
Đỗ Vô Phong mặt không đổi sắc, nhìn Hàn Mạc, khẽ nhíu mày, cuối cùng nói:-Là ngươi!
-Là ta!
Hàn Mạc cười ha ha.
Hai người từng gặp mặt một lần trên đỉnh Thiên Nhai. Tướng mạo của đối phương ra sao, đôi bên đều rất nhớ.
So với lần gặp trước đây, Hàn Mạc cảm thấy sắc mặt của Đỗ Vô Phong khó coi đi nhiều, nhợt nhạt, không chút sức sống. Tuy rằng toàn thân y vẫn bao phủ bởi một luồng khí u ám như trước, nhưng so với lúc ở trên đỉnh Thiên Nhai, luồng khí âm lãnh sắc bén của Đỗ Vô Phong đã giảm bớt đi không ít.
Hàn Mạc tức thì hiểu ngay, trận chiến trên đỉnh Thiên Nhai, Đỗ Vô Phong nhất định là bị thương rất nặng. Cho đến giờ mà vẻ mặt y còn tái nhợt, cắt không ra chút máu, chứng tỏ thương thế của y không hề bình phục chút nào.
-Quả nhiên là to gan lớn mật.Đỗ Vô Phong nhếch miệng cười quái dị:-Thân là Thống soái một quân, mà lại dám đến Hắc tháp của ta vào lúc này. Hàn Mạc, ta thật không biết là lá gan của ngươi quá lớn, hay là ngươi quá ngu dốt nữa!
Hàn Mạc cười ha ha, nhìn cây cung tiễn trong tay Đỗ Vô Phong một cái, khẽ thở dài:-Đỗ tiền bối, xương cốt ở cánh tay phải của ngươi đã vỡ, cả đời này ngươi vốn không còn khả năng bắn tên nữa. Ngươi cầm cung tiễn trong tay như thế không biết là để phô trương thanh thế hay là thật sự có thể bắn tên đây?
-o0o-
Qua giọng nói của Chu Tiểu Ngôn ở bên trong, hắn biết được ân oán giữa hai thầy trò này rất sâu đậm. Hơn nữa, hắn cũng biết chắc chắn tiếp đây hai người này sẽ có một trận chiến. Hàn Mạc không thể chắc chắn được Đỗ Vô Phong có biết hắn đang ở ngay bên ngoài vách tường chỗ cửa sổ tháp hay không. Đối mặt với một cao thủ như Đỗ Vô Phong, trước khi biết chắc chắn bản thân đã bị bại lộ, hắn chỉ có thể án binh bất động.
Đỗ Vô Phong giờ đã ngồi xuống cầu thang, chăm chú nhìn Chu Tiểu Ngôn, cuối cùng nói:-Tính mạng của ngươi là do ta tặng cho ngươi. Ngươi nợ ta một mạng, vì cớ gì lại muốn lấy mạng ta?
Vẻ mặt Chu Tiểu Ngôn rất lạ lùng, cánh tay của gã không tự chủ khẽ run lên hai cái, cuối cùng gã nói:-Không sai, ta nợ ngươi hai mạng, vậy ngươi nợ ta bao nhiêu mạng?
Đỗ Vô Phong bình tĩnh nói:-Ngươi hẳn đã biết, người nhà của ngươi chết, thứ nhất là do Ngôn Thừa tướng không thức thời. Nguyên nhân thứ hai là bởi bệ hạ đã quyết ý, ta thân là thần tử của bệ hạ chỉ có thể tuân lệnh mà hành sự thôi.
-Bất kể nguyên nhân là vì sao, bọn họ đều chết trong tay ngươi.Đôi mắt của Chu Tiểu Ngôn ngập tràn thù hận:-Chính vì chuyện này mà ta với ngươi đã ân đoạn nghĩa tuyệt, chỉ còn lại thù hận!
Đỗ Vô Phong lắc lắc đầu, khẽ thở dài:-Nếu ta là Ngôn Thừa tướng, nhất định ta sẽ không muốn thấy ngươi làm chuyện ngu xuẩn như thế.Y cầm cung tên trong tay, nói:-Ngươi thắng được ta sao?Y nhếch miệng cười lạnh:-Ngươi đừng quên rằng một thân võ công của ngươi là do ta truyền thụ cho. Ngay cả sức khỏe của ngươi cũng là do ta bỏ mấy năm dốc sức, từng chút từng chút một khôi phục lại cho ngươi. Ưu điểm của ngươi ta hiểu rất rõ, thiếu sót của ngươi ta càng hiểu rõ hơn!
Chu Tiểu Ngôn nắm chặt tay lại, sâu trong đôi mắt gã đầy đau khổ.
…
-Khi ta còn nhỏ, thân thể yếu đuối, lại có bệnh trong người. Mạng sống luôn bị đe dọa trong một sớm một chiều, ngay cả thái y cũng không thể cứu chữa.Chu Tiểu Ngôn bình tĩnh nói:-Năm ấy ta ba tuổi, toàn thân phát lạnh, một chân đã bước qua cửa quỷ môn quan. Cũng chính năm đó, gia gia cùng đường, giao ta cho ngươi, hy vọng có cách cứu ta.
Đỗ Vô Phong vẻ mặt vẫn bình thản, thản nhiên nói:-Hóa ra ngươi còn nhớ rõ!
-Căn trọng bệnh trên người ta quả thật là bệnh nan y. Nếu không phải nhờ có ngươi, chắc hẳn ta đã chết từ năm ấy.Chu Tiểu Ngôn nhìn Đỗ Vô Phong, gương mặt không chút biểu cảm:-Từ đó về sau, trong vòng tám năm, ngươi ngày đêm ngâm ta trong nước thuốc. Để chữa khỏi bệnh cho ta, ngươi đi khắp thiên hạ, tìm kiếm các loại dược liệu. Khi đó, dù ngươi không hay nói gì, nhưng ta hiểu rất rõ, ngươi thực sự muốn cứu ta!
Mi mắt Đỗ Vô Phong giật giật, y vẫn không đáp lời.
-Tám năm sau, căn bệnh nan y của ta rốt cuộc cũng khỏi hẳn. Cũng từ ngày đó, ta chính thức trở thành đệ tử của ngươi, cũng là đệ tử duy nhất của ngươi.
-Những gì ngươi làm cho ta thực sự là tất cả những gì một vị sư phụ có thể làm cho đồ nhi của mình. Ngươi đã cho ta rất nhiều, lại dạy ta võ công tuyệt đỉnh xạ nhật tiễn pháp của ngươi.Chu Tiểu Ngôn thong thả, trầm giọng nói.
Đỗ Vô Phong cuối cùng nói:-Có lẽ ta chỉ muốn có một người có đủ tư cách để nối nghiệp công việc của ta. Nếu không phải vì vụ án của Ngôn Thừa tướng, chắc một ngày nào đó ngươi sẽ trở thành thủ lĩnh Hắc Kỳ!
-Ta muốn hỏi ngươi, vì sao ngươi phải làm như vậy?Chu Tiểu Ngôn nghiến răng nói:-Gia gia ta không làm gì sai cả. Gia gia làm như vậy cũng là vì tiền đồ của Ngụy Quốc. Vì sao ngươi không giúp gia gia mà lại nối giáo cho giặc?
-Nối giáo cho giặc?Đỗ Vô Phong cười rộ lên, cất giọng khàn khàn:-Mọi chuyện đều là vì Ngụy Quốc. Ngôn Thừa tường kết bè đảng trong triều, mới chính là tên đầu sỏ lừa nước lừa dân!
Vẻ mặt Chu Tiểu Ngôn chợt lạnh thêm, gã cười lạnh nói:-Lừa nước lừa dân? Hiếu chiến, không quan tâm dân chúng sống chết thế nào, chỉ biết tăng cường quân bị chuẩn bị chiến tranh, đấy không phải là lừa nước lừa dân sao? Cho dân nghỉ ngơi dưỡng sức, khuyến khích nông canh, phát triển thương mại mậu dịch, lại là lừa nước lừa dân sao? Sư phụ của ta ơi, ngươi tuy có võ công tuyệt thế, nhưng đạo trị quốc ngươi quả là hết sức ngây thơ.Giọng nói của gã chợt sôi nổi hơn:-Ngươi nhìn lại cục diện ngày hôm nay đi. Các ngươi hại chết gia gia ta, làm theo ý các ngươi. Đúng vậy, các ngươi đã toại nguyện rồi, thành lập được cả một quân đoàn khổng lồ. Các ngươi muốn dùng quân đoàn này quét sạch cả thiên hạ cơ mà. Nhưng xem ra giờ các ngươi đã gặp một đội quân hùng mạnh khác rồi. Giờ đối mặt với hai quân Yến Khánh, các ngươi lại không chịu nổi một đòn. Các ngươi từng coi thường dân chúng, giờ nơi nơi bạo loạn, bọn họ lại trở thành mối họa lớn nhất của các ngươi. Chính bởi vì các ngươi chỉ biết đến chuyện trước mắt, nên mới tạo thành cục diện giặc ngoài loạn trong như thế này, mới để Ngụy Quốc suy vong ngay trước mắt!
Đỗ Vô Phong cười ha ha, lắc đầu nói:-Ngươi sai rồi. Nếu thiên hạ không có phân tranh, thì đạo của Ngôn Thừa tướng quả là thượng sách trị quốc. Nhưng ở thời thế loạn, thiên hạ phân tranh thì đó là đạo trị quốc sai lầm.Y vẫn nắm chắc cung tên trong tay:-Nếu không có quân đội hùng mạnh chống đỡ, ngươi cho rằng Ngụy Quốc còn sống được cho đến nay sao? Đừng tưởng người Khánh Quốc thật sự yêu hòa bình, bọn họ không tấn công chúng ta, đơn giản là vì bọn họ không có sức mạnh đó, bởi vì quân đội của bọn họ không phải là đối thủ của Ngụy quân chúng ta. Nếu làm như Ngôn Thừa tướng, phát triển nông thương, lơ là quân bị, không có quân đoàn kỵ binh hùng mạnh, thì dù người Khánh Quốc có không động thủ, người Yến Quốc nhất định cũng sẽ ở sau, xúi giục Khánh Quốc liên minh tiến đánh từ hướng Tây.Y nhìn Chu Tiểu Ngôn, chậm rãi nói:-Các quốc gia có thể cùng tồn tại, nhưng không thể đều có hòa bình được. Bên dưới hồ nước yên tĩnh, luôn có những nguy hiểm rình rập. Lỗi của Ngôn Thừa tướng bắt đầu từ sai lầm trong phán đoán của lão. Lão luôn cho rằng các nước có thể chung sống hòa bình, cho rằng thật sự có thời gian để lão từ từ phát triển nông thương. Lão biết rõ bệ hạ là một vị bá chủ mới một lòng muốn thống nhất thiên hạ, vậy mà còn định tập trung nhiều người phản đối tăng cường quân bị, chuẩn bị chiến tranh. Lão tuy là sư phụ của bệ hạ, nhưng lúc đó lại trở thành chướng ngại lớn nhất trên con đường xưng bá thiên hạ của bệ hạ. Bệ hạ làm sao có thể tha cho lão được?
Chu Tiểu Ngôn nắm chặt tay lại, nói:-Nói như thế, năm đó, ngươi dẫn người ám sát gia tộc ta là do ý chỉ của cẩu Hoàng đế sao?
-Ngôn Thừa tướng là lão thần ba triều rồi. Trước kia khi bệ hạ còn thái tử, lão còn là sư phụ của bệ hạ. Ngôn Thừa tướng là Thái phó của thái tử, uy vọng trong triều không ai bằng, hơn nữa, lão lại có rất nhiều học trò làm quan trong triều, có thể nói là được rất nhiều người ủng hộ.Đỗ Vô Phong thản nhiên nói:-Nếu lão có thể trợ giúp bệ hạ đoạt thiên hạ, chắc chắn bệ hạ sẽ không gây khó dễ cho lão. Nhưng lão lại câu kết với rất nhiều quan viên chống đối lại bệ hạ, bệ hạ làm sao có thể tha thứ dễ dàng được. Trận chiến mười sáu năm trước đấy, Đại Ngụy ta buộc phải rút lui. Chuyện nhục nhã như thế, bệ hạ có ngày nào lại không muốn phục hận. Bệ hạ gia tăng thuế má, khai thác mỏ sắt, nuôi ngựa, hơn mười năm chưa từng khai chiến với Khánh Quốc, chẳng qua là nếm mật nằm gai, chờ đợi huấn luyện một đội quân thật hùng mạnh rồi mới tấn công Bắc Khánh. Trận đánh năm đó là nỗi sỉ nhục với bệ hạ. Ngôn Thừa tướng lại không hiểu cho nỗi khổ tâm của bệ hạ, kết bè kết đẩng ngăn cản Thánh thượng tăng cường quân bị. Bệ hạ nhất định không thể nào tha thứ cho lão. Chẳng qua uy danh của Ngôn Thừa tướng rất cao, nếu bệ hạ hạ chỉ xử quyết lão, nhất định không ít quan viên sẽ ra mặt bảo vệ lão. Bệ hạ nếu cưỡng chế xử quyết, ngược lại sẽ làm cho triều đình chấn động. Chính vì vậy, ta chỉ có thể ra tay, trợ giúp bệ hạ diệt trừ Ngôn Thừa tướng!
-Vậy vì sao lúc ấy ngươi không giết luôn cả ta đi?Chu Tiểu Ngôn nghiến răng nghiến lợi:-Rõ ràng ngươi có thể một tiễn bắn chết ta, vì sao còn cố ý để ta đi?
Đỗ Vô Phong trầm mặc một hồi lâu, mới bình tĩnh nói:-Bởi vì ta muốn chơi một trò chơi. Ta muốn biết, Ngôn Xích Tín ngươi rốt cuộc có khả năng giết chết ta hay không?! Ta rất muốn biết, cái gọi là trò giỏi hơn thầy là thật hay giả?!
Hàn Mạc ở bên ngoài cửa sổ giờ mới hiểu được, Chu Tiểu Ngôn hóa ra lại chính là con cháu của Thừa tướng Ngụy Quốc, tên thật là Ngôn Xích Tín.
Từ những gì hai thầy trò nói bên trong, Hàn Mạc biết được một chuyện nữa, gia tộc của Chu Tiểu Ngôn dường như đã bị Đỗ Vô Phong dẫn Hắc Kỳ đi tiêu diệt.
Đỗ Vô Phong tuy có ân cứu mạng Chu Tiểu Ngôn, có tình cảm thầy trò, nhưng còn có mối hận giết cả gia tộc nhà gã.
Trước đây, Hàn Mạc vẫn rất nghi ngờ thân phận của Chu Tiểu Ngôn, nghi ngờ bản tính lạnh lùng của gã, cùng khả năng bắn tên xuất thần nhập hóa. Hôm nay, cuối cùng mọi mối nghi ngờ của hắn đã được giải đáp hoàn toàn.
Có điều giờ hắn cũng không có hứng thú lắm với ân oán giữa hai thầy trò này. Hắn chỉ nghĩ là sao để lấy được giải dược trên người Đỗ Vô Phong mà thôi.
Tiếng động bên trong tòa tháp đã lắng xuống. Mấy người Xích Thử giờ không biết ra sao.
Kế sách đánh lén lúc trước giờ đã thất bại.
Giờ Hàn Mạc cũng hiểu rõ một chuyện, một đòn vừa rồi không thành công, Đỗ Vô Phong vẫn còn sống, thì đừng nói hôm nay bọn hắn có được giải dược, chỉ sợ muốn an toàn rời khỏi đây cũng là chuyện hết sức khó khăn rồi.
Hắn dán người lên vách đá trên tháp, tuy “Thanh bình chú” có thể giúp hắn giảm thiểu năng lượng bị tiêu hao, nhưng để lâu thì quả thật có chút khó chịu.
Cũng đúng lúc này, giọng nói của Đỗ Vô Phong đã vang lên:-Có thể chống đỡ được đến bây giờ, bản lĩnh của ngươi cũng thật không nhỏ. Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ ngươi không còn sức để đánh nhau với ta đâu.
Hàn Mạc cười khổ.
Đỗ Vô Phong kia xem chừng đã sớm biết có mai phục bên ngoài cửa sổ. Y không nói gì chẳng qua là muốn xem thử thể lực của Hàn Mạc thế nào mà thôi.
Thập phương danh tướng chung quy không đơn giản như hắn nghĩ.
Chuyện thành ra thế này, hắn cũng không cần trốn tránh nữa. Hắn khẽ cử động, nhanh nhẹn tới bên cửa sổ. Vừa nhảy vào bên trong, cánh tay Hàn Mạc đã nâng lên, khống chế cơ quan phát ra ám tiễn. Dựa theo vị trí phát ra giọng nói vừa rồi, hắn nhắm ngay vào cầu thang chỗ Đỗ Vô Phong, mỉm cười nói:-Đỗ tiền bối, vãn bối thất lễ!
Đỗ Vô Phong mặt không đổi sắc, nhìn Hàn Mạc, khẽ nhíu mày, cuối cùng nói:-Là ngươi!
-Là ta!
Hàn Mạc cười ha ha.
Hai người từng gặp mặt một lần trên đỉnh Thiên Nhai. Tướng mạo của đối phương ra sao, đôi bên đều rất nhớ.
So với lần gặp trước đây, Hàn Mạc cảm thấy sắc mặt của Đỗ Vô Phong khó coi đi nhiều, nhợt nhạt, không chút sức sống. Tuy rằng toàn thân y vẫn bao phủ bởi một luồng khí u ám như trước, nhưng so với lúc ở trên đỉnh Thiên Nhai, luồng khí âm lãnh sắc bén của Đỗ Vô Phong đã giảm bớt đi không ít.
Hàn Mạc tức thì hiểu ngay, trận chiến trên đỉnh Thiên Nhai, Đỗ Vô Phong nhất định là bị thương rất nặng. Cho đến giờ mà vẻ mặt y còn tái nhợt, cắt không ra chút máu, chứng tỏ thương thế của y không hề bình phục chút nào.
-Quả nhiên là to gan lớn mật.Đỗ Vô Phong nhếch miệng cười quái dị:-Thân là Thống soái một quân, mà lại dám đến Hắc tháp của ta vào lúc này. Hàn Mạc, ta thật không biết là lá gan của ngươi quá lớn, hay là ngươi quá ngu dốt nữa!
Hàn Mạc cười ha ha, nhìn cây cung tiễn trong tay Đỗ Vô Phong một cái, khẽ thở dài:-Đỗ tiền bối, xương cốt ở cánh tay phải của ngươi đã vỡ, cả đời này ngươi vốn không còn khả năng bắn tên nữa. Ngươi cầm cung tiễn trong tay như thế không biết là để phô trương thanh thế hay là thật sự có thể bắn tên đây?
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.