Quyển 8 - Chương 1048: Tra tấn danh tướng
Sa Mạc
15/03/2013
Hàm răng của trùm thổ phỉ sừng hươu (Lộc giác phỉ) bị đá văng hai chiếc, sau đó máu tươi lập tức phun ra, đám người Uy đều giật mình kinh hãi, trùm thổ phỉ sừng hươu kia cũng rống giận lên, muốn tiến tới dùng đầu va chạm, bên cnahj lại có một tên binh sĩ một cước đá vào eo hắn, lập tức đá hắn ngã lăn trên mặt đất. Hắn muốn giãy dụa, lập tức có đao lớn đặt trên cổ, binh sĩ lạnh lùng nói:
- Động một chút nữa, chặt đầu chó của ngươi.
Tuy rằng hắn nghe không hiểu lời nói, nhưng sát ý trong giọng nói của đối phương hắn vẫn có thể cảm giác được, từng ở trên chiến trường hắn quả thật hung hãn không sợ chết, lúc này bị lưỡi đao lạnh như băng dán trên cổ, hắn lại cảm thấy sợ hãi, đúng là không dám động nữa.
Người Nam Dương thấy thế, đều nhẹ nhàng thở ra, đều giơ ngón tay cái lên đối với binh sĩ Trấn Phủ Quân.
Thế tay này, là học trên người thương đội từ Trung Nguyên, người Nam Dương biết đây là ý khen ngợi.
Đúng lúc này, mọi người thấy hai gã thân áo dài công tử đi ra từ trong cảnh cửa khoang thuyền, tướng mạo hai người đều tuấn tú, phong độ tự nhiên phóng khoáng, người phía trước chẳng qua hơn hai mươi tuổi, chắp hai tay sau lưng, tuy rằng trẻ tuổi, nhưng trên người phát tán hơi thở uy nghiêm tuyệt đối không tương xứng với tuổi của hắn, mà công tử áo lam bên cạnh khí chất tao nhã, so với công tử phía trước ít hơn vài phần lệ khí nhiều hơn vài phần ôn hòa.
Đây tự nhiên là Hàn Mạc và Quan Thiếu Hà rời khỏi khoang thuyền.
Người Nam Dương biết địa vị của Hàn Mạc trong đội tàu này, đều tiến tới dâng lên lễ nghi chân thành tha thiết nhất đối với Hàn Mạc, Hàn Mạc lại bày ra bộ mặt tươi cười, nói:
- Để các vị chấn kinh, thất lễ thất lễ!
Những thương nhân này là đám người giao tiếp nhiều nhất với đội tàu ở bản thổ Nam Dương, trải qua kết nối thích ứng ba năm, đại khái cũng có thông hiểu tiếng Hán, đều nói:
- Đáng đánh, đáng đánh, thiên triều thần uy!
Trùm thổ phỉ sừng hươu cũng có chút ánh mắt, Hàn Mạc đi ra, hắn nhìn thấy mọi người chung quanh đều lộ ra vẻ cung kính, ngay cả người Nam Dương cũng tiến lên khom người thi lễ, liền biết công tử trẻ tuổi này chính là thủ lĩnh đội tàu khổng lồ này, cũng bất chấp đao đặt trên cổ, lớn tiếng kêu lên, oa oa tiếng mẹ đẻ, mặt mang phẫn nộ.
Hàn Mạc mặt không đổi sắc, cười ha ha nhìn về phía một gã Nam Dương bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi:
- Tôn giá xưng hô thế nào?
- Na Khâu Lưu!
Người Nam Dương được sủng ái mà lo sợ, vội vàng trả lời.
Hàn Mạc cũng chỉ nghe được đại khái, tự nhiên không biết viết thế nào, cũng may có thể xưng hô cũng tốt, hỏi:
- Na Khâu Lưu, hắn đang nói gì?
Na Khâu Lưu biết Hàn Mạc chỉ cái gì, do dự một chút, rốt cục nói thật cẩn thận:
- Đại nhân, tên giặc kia... nói năng lỗ mãn, hắn... hắn nói thật khó nghe... !
Trên thực tế tuy đám người Nam Dương này biết một số ý tứ tiếng Hán, nhưng không tinh thông, có vài lời phức tạp bọn họ không thể phiên dịch được.
Vừa lúc Đỗ Băng Nguyệt cũng đi thuyền nhỏ tới đây, nàng dẫn theo hai gã tiểu nhị của hiệu buôn Quan thị, hai gã tiểu nhị này đều hơn bốn mươi tuổi, mỗi lần đội tàu rời bến bọn họ đều đi theo, giúp đỡ Nam Dương xử lý sổ sách cùng với công tác thông kế hàng hóa ra vào vân vân. Đám thủ hạ của Đỗ Băng Nguyệt phần lớn là kẻ không biết chữ, chỉ phụ trách vận chuyển hàng hóa tới lui trên biển, thật sự muốn xử lý công việc, còn cần đám người hiệu buôn Quan thị tiến hành xử lý.
Ở phía Nam Dương, thật sự thường xuyên tiếp xúc với thương giới Nam Dương, cũng là những người này của hiệu buôn Quan thị, bọn họ kết nối với thương nhân Nam Dương nhiều lắm, tự nhiên cũng thông hiểu ngôn ngữ Nam Dương nhiều hơn một chút, cho dù hiện giờ còn khó có thể nghe hiểu, nhưng chỉ cần hai bên khoa chân múa tay, cũng đại khái có thể hiểu được ý tứ.
Trên thực tế so sánh mà nói, người Nam Dương buôn bán với Uy Chi Hoàn sớm hơn so với Trung Nguyên rất nhiều, bọn họ lại khá tinh thông tiếng Uy.
Hàn Mạc cũng đang suy xét đến điểm này, lúc này mới để người ta ra tín hiệu, để Đỗ Băng Nguyệt mang hai người lại đây, cũng dễ hoàn toàn nắm giữ lời giặc Uy nói.
Đỗ Băng Nguyệt một thân so da, trên đầu quấn dây màu tím, tóc dài tung bay, tư thế hiên ngang oai hùng, trang phục người trên biển vốn cởi mở, nàng vừa lộ diện, chẳng những vài tên giặc Uy bị trói quên sống chết ánh mắt sáng lên, ngay cả các tướng sĩ Trấn Phủ Quân cũng đánh giá nàng. Trái tim thích chưng diện, ai cũng có, binh sĩ Trấn Phủ Quân biết quan hệ của Đỗ Băng Nguyệt và Hàn Mạc, cũng không dám có bất luận suy nghĩ gì.
Đỗ Băng Nguyệt tiến tới, nói:
- Tiểu Ngũ ca ca, ta phái người tìm tòi một hồi, ngoại trừ nhưng người này ra không còn người sống khác, không có cá lọt lưới.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Vậy là tốt rồi.
Hắn chỉ vào Na Khâu Lưu nói:
- Vừa rồi người Uy kêu một cái, Na Khâu Lưu đại thúc không tiện nói rõ với ta, muội hãy hỏi hắn một chút, rốt cuộc người Uy kia đang nói cái gì!
Đỗ Băng Nguyệt gật đầu, hỏi Na Khâu Lưu vài câu, hai người khi thì tiếng Nam Dương khi thì tiếng Hán, thật vất vả mới làm rõ ràng, lúc này Đỗ Băng Nguyệt mới cười lạnh nói:
- Tiểu Ngũ ca ca, trong lòng tên kia không phục, nói chúng ta lấy nhiều bắt nạt ít, dùng tên bắn lén, thắng không phải võ. Hắn còn nói nếu huynh là dũng sĩ chân chính, liền thả hắn, hắn muốn đơn đả độc đấu với huynh, nếu như có thể thắng được hắn, hắn liền tâm phục khẩu phục, dù chết cũng không câu oán hận.
Hàn Mạc vuốt cằm, thản nhiên nói:
- Ta liền muốn hắn chết cũng có câu oán hận.
Hắn cười lạnh lùng:
- Nguyệt nhi, xem ra những người này cũng không có giác ngộ làm tù nhân!
Hắn chậm rãi tiến lên, nhận trường thương từ trong tay một tên binh sĩ, tiến lên vài bước, ánh mắt lạnh lùng liếc chín tên giặc Uy một cái, đột nhiên cánh tay vươn ra, trường thương trong tay giống như rắn độc đột nhiên đánh ra, nháy mắt đâm xuyên cổ họng một gã giặc Uy bên cạnh trùm thổ phỉ sừng hươu, trường thương kia xuyên qua cổ, từ phía trước cổ họng ra sau gáy.
- A...!
Can đảm của đám giặc Uy đều rạn nứt, tuy rằng bị đao kề cổ, vẫn liều mạng lui về phía sau, sắc mặt trùm thổ phỉ sừng hươu cũng trở nên trắng bệch, há to miệng, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.
Người trẻ tuổi này nhìn qua hào hoa phong nhã, làm người ta cảm thấy dường như vô cùng ôn hòa, nhưng thật không ngờ lúc hắn ra tay, lại tàn nhẫn vô tình như thế.
Không chỉ đám giặc Uy, ngay cả bộ hạ của Hàn Mạc và người Nam Dương, nhìn thấy Hàn Mạc ra tay vô tình, trong lòng cũng đều kinh sợ.
Hàn Mạc nâng cánh tay phải lên, trường thương trong tay cũng nâng lên không, lập tức vung ra, thi thể trên mũi thương giống như tảng đá từ mép thuyền ném ra ngoài, rơi vào trong biển rộng.
Trên mặt Hàn Mạc mang theo nụ cười nhàn nhạt, đứng bên cạnh trùm thổ phỉ sừng hươu, thản nhiên nói:
- Nói cho bọn họ, bọn họ là tù nhân, đã không có bất luận tư cách đàm luận gì với chúng ta... Nếu quả thực muốn nói dùng tên bắn lén, lần trước lúc đội thương thuyền của chúng ta trở về điểm xuất phát, lúc đó chẳng phải gặp phải bọn họ đánh lén sao?
Đỗ Băng Nguyệt nói ý tứ của Hàn Mạc cho Na Khâu Lưu, Na Khâu Lưu kia đã thấy Hàn Mạc lạnh lùng như vậy, nào dám chậm trễ, vội vàng dùng tiếng Uy truyền đạt ý tứ của Hàn Mạc.
Trùm thổ phỉ sừng hươu kia trợn hai mắt lên, dường như muốn nói cái gì, nhưng tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng kia của Hàn Mạc, cũng không dám phun ra một chữ.
Hàn Mạc chỉ vào một gã người Uy nói:
- Người tới, mang hắn ra sau khoang thuyền!
Lập tức có hai gã binh sĩ Trấn Phủ quân tiến tới mang người nọ ra sau khoang thuyền, người Uy kia còn cho rằng muốn xử quyết hắn, gào khóc thảm thiết, lệ rơi đầy mặt, Hàn Mạc lại chạy tới cạnh Quan Thiếu Hà, thấp giọng nói:
- Quan huynh, huynh đi phía sau thẩm vấn, ta ở đây thẩm vấn, hỏi ra nơi chủ lực của giặc Uy, nếu hai bên nhất trí, vậy mới không uổng công!
Quan Thiếu Hà gật đầu nói:
- Ngũ thiếu gia nói đúng.
Lập tức có hai gã Nam Dương và một gã tiểu nhị hiệu buôn Quan thị đi theo sau khoang thuyền tiến hành thẩm vấn tên giặc Uy kia.
Hàn Mạc đợi đoàn người Quan Thiếu Hà đi qua, lúc này mới quay đầu nhìn về phía trùm thổ phỉ sừng hươu, nói rất lạnh nhạt:
- Hiện giờ ta hỏi ngươi mấy vấn đề, chỉ cần ngươi thành thật trả lời, ta có thể sẽ tha cho ngươi một mạng, nhưng chỉ cần có một chữ không thật... Hậu quả tự ngươi cũng biết.
Hắn chỉ ra sau khoang thuyền nói:
- Bọn họ đã qua phía sau thẩm vấn, vừa rồi ta đã quyết định, hai người các ngươi ai có thể nói ra điều chúng ta muốn biết trước, có thể lưu lại tính mạng, nếu không... !
Hắn lạnh lùng cười, hậu quả không hỏi cũng biết.
Người Nam Dương phiên dịch những lời này, trùm thổ phỉ sừng hươu lập tức kêu to lên, mộ bộ khẳng khái.
Người Nam Dương giải thích thật cẩn thận:
- Hắn... hắn nói hắn là danh môn võ gia, tuyệt đối không... tuyệt đối không thỏa hiệp, để... để đại nhân ngài mau giết hắn... !
- Ta giết!
Hàn Mạc cũng không vui vẻ, khóe mắt không chuyển, tay phải vươn ra lại đâm thủng cổ họng một gã giặc Uy, lập tức dựa theo lệ cũ, ném thi thể kia vào biển rộng.
- Hỏi hắn một chút, thỏa hiệp hay không?
Hàn Mạc cười lạnh.
Giặc uy sừng hươu kia cố gắng chống cự, nhưng ý chí đã gần đến sụp đổ, người thanh niên trước mắt này thật sự giết người không chớp mắt, tràn đầy khí thế hung ác.
Lúc ngày sau khi người Nam Dương phiên dịch, trùm thổ phỉ sừng hươu không nói đồng ý, cũng không dám nói phản đối, chỉ hưng tợn nhìn chằm chằm Hàn Mạc.
Hàn Mạc thấy hắn không nói lời nào, biết ý chí của hắn đã buông lỏng, chắc chắn trong thiên hạ này quả thật không có bao nhiêu người không sợ chết, cái gọi là không sợ chết, chỉ là không đến bước kia, một khi thật sự gặp phải cái chết uy hiếp, mỗi người đều tràn ngập sự sợ hãi trong lòng.
- Ngươi là bộ hạ của Đảo Tân Nguyệt Cửu? Các ngươi đi ra bao nhiêu ngày? Hiện giờ chủ lực ở nơi nào... Quân đội chủ lực, rốt cuộc có bao nhiêu chiến thuyền bao nhiêu nhân thủ?
Hàn Mạc bình tĩnh hỏi.
Na Khâu Lưu lập tức phiên dịch lời Hàn Mạc nói, trùm thổ phỉ sừng hươu lập tức ưỡn ngực, rống một trận bằng tiếng mẹ đẻ, Na Khâu Lưu lại giải thích một phen với Đỗ Băng Nguyệt, lúc này Đỗ Băng Nguyệt mới nói với Hàn Mạc:
- Tiểu Ngũ ca ca, tên này tự xưng là Lập Hoa Đạo Vũ, cũng không phải bộ hạ Đảo Tân Nguyệt Cửu,chủ công của hắn chính là Đại Hữu Nghĩa Lương nổi tiếng Uy Chi Hoàn, Đại Hữu Nghĩa Lương kết làm minh quân với Đảo Tân Nguyệt Cửu, cho nên hắn mới vâng mệnh ra ngoài tìm hiểu động tĩnh của chúng ta hơn hai mươi ngày trước. Hắn nói gia tộc Lập Hoa chính là danh môn võ gia, Lập Hoa Đạo Vũ hắn cũng là trọng thần của Đại Hữu gia, ở nước Uy Chi Hoàn hắn cũng là danh tướng danh chấn thiết hạ, thế nhân đều xưng hắn là “Lôi Thần”, thân là danh tướng, chúng ta không thể làm nhục hắn như thế... !
Nói đến đây, Đỗ Băng Nguyệt không kìm nổi vươn chân dài, đá một cước vào mặt Lập Hoa Đạo Vũ, lại đá bay hai cái răng của Lập Hoa Đạo Vũ, oán giận nói:
- Bà cô chính là muốn làm nhục ngươi, ngươi có năng lực như nào... !
Hàn Mạc không kìm nổi bật cười trong lòng, mặt hàng như vậy cũng có thể xưng là danh tướng, còn con mẹ nói “Lôi Thần”, nếu như điều này bị Thương Chung Ly, Tiêu Hoài Ngọc và danh tướng Trung thổ liên quan biết có nhân vật nhưu vậy cũng xưng danh tướng, chỉ sợ cả đám chết không nhắm mắt!
- Động một chút nữa, chặt đầu chó của ngươi.
Tuy rằng hắn nghe không hiểu lời nói, nhưng sát ý trong giọng nói của đối phương hắn vẫn có thể cảm giác được, từng ở trên chiến trường hắn quả thật hung hãn không sợ chết, lúc này bị lưỡi đao lạnh như băng dán trên cổ, hắn lại cảm thấy sợ hãi, đúng là không dám động nữa.
Người Nam Dương thấy thế, đều nhẹ nhàng thở ra, đều giơ ngón tay cái lên đối với binh sĩ Trấn Phủ Quân.
Thế tay này, là học trên người thương đội từ Trung Nguyên, người Nam Dương biết đây là ý khen ngợi.
Đúng lúc này, mọi người thấy hai gã thân áo dài công tử đi ra từ trong cảnh cửa khoang thuyền, tướng mạo hai người đều tuấn tú, phong độ tự nhiên phóng khoáng, người phía trước chẳng qua hơn hai mươi tuổi, chắp hai tay sau lưng, tuy rằng trẻ tuổi, nhưng trên người phát tán hơi thở uy nghiêm tuyệt đối không tương xứng với tuổi của hắn, mà công tử áo lam bên cạnh khí chất tao nhã, so với công tử phía trước ít hơn vài phần lệ khí nhiều hơn vài phần ôn hòa.
Đây tự nhiên là Hàn Mạc và Quan Thiếu Hà rời khỏi khoang thuyền.
Người Nam Dương biết địa vị của Hàn Mạc trong đội tàu này, đều tiến tới dâng lên lễ nghi chân thành tha thiết nhất đối với Hàn Mạc, Hàn Mạc lại bày ra bộ mặt tươi cười, nói:
- Để các vị chấn kinh, thất lễ thất lễ!
Những thương nhân này là đám người giao tiếp nhiều nhất với đội tàu ở bản thổ Nam Dương, trải qua kết nối thích ứng ba năm, đại khái cũng có thông hiểu tiếng Hán, đều nói:
- Đáng đánh, đáng đánh, thiên triều thần uy!
Trùm thổ phỉ sừng hươu cũng có chút ánh mắt, Hàn Mạc đi ra, hắn nhìn thấy mọi người chung quanh đều lộ ra vẻ cung kính, ngay cả người Nam Dương cũng tiến lên khom người thi lễ, liền biết công tử trẻ tuổi này chính là thủ lĩnh đội tàu khổng lồ này, cũng bất chấp đao đặt trên cổ, lớn tiếng kêu lên, oa oa tiếng mẹ đẻ, mặt mang phẫn nộ.
Hàn Mạc mặt không đổi sắc, cười ha ha nhìn về phía một gã Nam Dương bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi:
- Tôn giá xưng hô thế nào?
- Na Khâu Lưu!
Người Nam Dương được sủng ái mà lo sợ, vội vàng trả lời.
Hàn Mạc cũng chỉ nghe được đại khái, tự nhiên không biết viết thế nào, cũng may có thể xưng hô cũng tốt, hỏi:
- Na Khâu Lưu, hắn đang nói gì?
Na Khâu Lưu biết Hàn Mạc chỉ cái gì, do dự một chút, rốt cục nói thật cẩn thận:
- Đại nhân, tên giặc kia... nói năng lỗ mãn, hắn... hắn nói thật khó nghe... !
Trên thực tế tuy đám người Nam Dương này biết một số ý tứ tiếng Hán, nhưng không tinh thông, có vài lời phức tạp bọn họ không thể phiên dịch được.
Vừa lúc Đỗ Băng Nguyệt cũng đi thuyền nhỏ tới đây, nàng dẫn theo hai gã tiểu nhị của hiệu buôn Quan thị, hai gã tiểu nhị này đều hơn bốn mươi tuổi, mỗi lần đội tàu rời bến bọn họ đều đi theo, giúp đỡ Nam Dương xử lý sổ sách cùng với công tác thông kế hàng hóa ra vào vân vân. Đám thủ hạ của Đỗ Băng Nguyệt phần lớn là kẻ không biết chữ, chỉ phụ trách vận chuyển hàng hóa tới lui trên biển, thật sự muốn xử lý công việc, còn cần đám người hiệu buôn Quan thị tiến hành xử lý.
Ở phía Nam Dương, thật sự thường xuyên tiếp xúc với thương giới Nam Dương, cũng là những người này của hiệu buôn Quan thị, bọn họ kết nối với thương nhân Nam Dương nhiều lắm, tự nhiên cũng thông hiểu ngôn ngữ Nam Dương nhiều hơn một chút, cho dù hiện giờ còn khó có thể nghe hiểu, nhưng chỉ cần hai bên khoa chân múa tay, cũng đại khái có thể hiểu được ý tứ.
Trên thực tế so sánh mà nói, người Nam Dương buôn bán với Uy Chi Hoàn sớm hơn so với Trung Nguyên rất nhiều, bọn họ lại khá tinh thông tiếng Uy.
Hàn Mạc cũng đang suy xét đến điểm này, lúc này mới để người ta ra tín hiệu, để Đỗ Băng Nguyệt mang hai người lại đây, cũng dễ hoàn toàn nắm giữ lời giặc Uy nói.
Đỗ Băng Nguyệt một thân so da, trên đầu quấn dây màu tím, tóc dài tung bay, tư thế hiên ngang oai hùng, trang phục người trên biển vốn cởi mở, nàng vừa lộ diện, chẳng những vài tên giặc Uy bị trói quên sống chết ánh mắt sáng lên, ngay cả các tướng sĩ Trấn Phủ Quân cũng đánh giá nàng. Trái tim thích chưng diện, ai cũng có, binh sĩ Trấn Phủ Quân biết quan hệ của Đỗ Băng Nguyệt và Hàn Mạc, cũng không dám có bất luận suy nghĩ gì.
Đỗ Băng Nguyệt tiến tới, nói:
- Tiểu Ngũ ca ca, ta phái người tìm tòi một hồi, ngoại trừ nhưng người này ra không còn người sống khác, không có cá lọt lưới.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Vậy là tốt rồi.
Hắn chỉ vào Na Khâu Lưu nói:
- Vừa rồi người Uy kêu một cái, Na Khâu Lưu đại thúc không tiện nói rõ với ta, muội hãy hỏi hắn một chút, rốt cuộc người Uy kia đang nói cái gì!
Đỗ Băng Nguyệt gật đầu, hỏi Na Khâu Lưu vài câu, hai người khi thì tiếng Nam Dương khi thì tiếng Hán, thật vất vả mới làm rõ ràng, lúc này Đỗ Băng Nguyệt mới cười lạnh nói:
- Tiểu Ngũ ca ca, trong lòng tên kia không phục, nói chúng ta lấy nhiều bắt nạt ít, dùng tên bắn lén, thắng không phải võ. Hắn còn nói nếu huynh là dũng sĩ chân chính, liền thả hắn, hắn muốn đơn đả độc đấu với huynh, nếu như có thể thắng được hắn, hắn liền tâm phục khẩu phục, dù chết cũng không câu oán hận.
Hàn Mạc vuốt cằm, thản nhiên nói:
- Ta liền muốn hắn chết cũng có câu oán hận.
Hắn cười lạnh lùng:
- Nguyệt nhi, xem ra những người này cũng không có giác ngộ làm tù nhân!
Hắn chậm rãi tiến lên, nhận trường thương từ trong tay một tên binh sĩ, tiến lên vài bước, ánh mắt lạnh lùng liếc chín tên giặc Uy một cái, đột nhiên cánh tay vươn ra, trường thương trong tay giống như rắn độc đột nhiên đánh ra, nháy mắt đâm xuyên cổ họng một gã giặc Uy bên cạnh trùm thổ phỉ sừng hươu, trường thương kia xuyên qua cổ, từ phía trước cổ họng ra sau gáy.
- A...!
Can đảm của đám giặc Uy đều rạn nứt, tuy rằng bị đao kề cổ, vẫn liều mạng lui về phía sau, sắc mặt trùm thổ phỉ sừng hươu cũng trở nên trắng bệch, há to miệng, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.
Người trẻ tuổi này nhìn qua hào hoa phong nhã, làm người ta cảm thấy dường như vô cùng ôn hòa, nhưng thật không ngờ lúc hắn ra tay, lại tàn nhẫn vô tình như thế.
Không chỉ đám giặc Uy, ngay cả bộ hạ của Hàn Mạc và người Nam Dương, nhìn thấy Hàn Mạc ra tay vô tình, trong lòng cũng đều kinh sợ.
Hàn Mạc nâng cánh tay phải lên, trường thương trong tay cũng nâng lên không, lập tức vung ra, thi thể trên mũi thương giống như tảng đá từ mép thuyền ném ra ngoài, rơi vào trong biển rộng.
Trên mặt Hàn Mạc mang theo nụ cười nhàn nhạt, đứng bên cạnh trùm thổ phỉ sừng hươu, thản nhiên nói:
- Nói cho bọn họ, bọn họ là tù nhân, đã không có bất luận tư cách đàm luận gì với chúng ta... Nếu quả thực muốn nói dùng tên bắn lén, lần trước lúc đội thương thuyền của chúng ta trở về điểm xuất phát, lúc đó chẳng phải gặp phải bọn họ đánh lén sao?
Đỗ Băng Nguyệt nói ý tứ của Hàn Mạc cho Na Khâu Lưu, Na Khâu Lưu kia đã thấy Hàn Mạc lạnh lùng như vậy, nào dám chậm trễ, vội vàng dùng tiếng Uy truyền đạt ý tứ của Hàn Mạc.
Trùm thổ phỉ sừng hươu kia trợn hai mắt lên, dường như muốn nói cái gì, nhưng tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng kia của Hàn Mạc, cũng không dám phun ra một chữ.
Hàn Mạc chỉ vào một gã người Uy nói:
- Người tới, mang hắn ra sau khoang thuyền!
Lập tức có hai gã binh sĩ Trấn Phủ quân tiến tới mang người nọ ra sau khoang thuyền, người Uy kia còn cho rằng muốn xử quyết hắn, gào khóc thảm thiết, lệ rơi đầy mặt, Hàn Mạc lại chạy tới cạnh Quan Thiếu Hà, thấp giọng nói:
- Quan huynh, huynh đi phía sau thẩm vấn, ta ở đây thẩm vấn, hỏi ra nơi chủ lực của giặc Uy, nếu hai bên nhất trí, vậy mới không uổng công!
Quan Thiếu Hà gật đầu nói:
- Ngũ thiếu gia nói đúng.
Lập tức có hai gã Nam Dương và một gã tiểu nhị hiệu buôn Quan thị đi theo sau khoang thuyền tiến hành thẩm vấn tên giặc Uy kia.
Hàn Mạc đợi đoàn người Quan Thiếu Hà đi qua, lúc này mới quay đầu nhìn về phía trùm thổ phỉ sừng hươu, nói rất lạnh nhạt:
- Hiện giờ ta hỏi ngươi mấy vấn đề, chỉ cần ngươi thành thật trả lời, ta có thể sẽ tha cho ngươi một mạng, nhưng chỉ cần có một chữ không thật... Hậu quả tự ngươi cũng biết.
Hắn chỉ ra sau khoang thuyền nói:
- Bọn họ đã qua phía sau thẩm vấn, vừa rồi ta đã quyết định, hai người các ngươi ai có thể nói ra điều chúng ta muốn biết trước, có thể lưu lại tính mạng, nếu không... !
Hắn lạnh lùng cười, hậu quả không hỏi cũng biết.
Người Nam Dương phiên dịch những lời này, trùm thổ phỉ sừng hươu lập tức kêu to lên, mộ bộ khẳng khái.
Người Nam Dương giải thích thật cẩn thận:
- Hắn... hắn nói hắn là danh môn võ gia, tuyệt đối không... tuyệt đối không thỏa hiệp, để... để đại nhân ngài mau giết hắn... !
- Ta giết!
Hàn Mạc cũng không vui vẻ, khóe mắt không chuyển, tay phải vươn ra lại đâm thủng cổ họng một gã giặc Uy, lập tức dựa theo lệ cũ, ném thi thể kia vào biển rộng.
- Hỏi hắn một chút, thỏa hiệp hay không?
Hàn Mạc cười lạnh.
Giặc uy sừng hươu kia cố gắng chống cự, nhưng ý chí đã gần đến sụp đổ, người thanh niên trước mắt này thật sự giết người không chớp mắt, tràn đầy khí thế hung ác.
Lúc ngày sau khi người Nam Dương phiên dịch, trùm thổ phỉ sừng hươu không nói đồng ý, cũng không dám nói phản đối, chỉ hưng tợn nhìn chằm chằm Hàn Mạc.
Hàn Mạc thấy hắn không nói lời nào, biết ý chí của hắn đã buông lỏng, chắc chắn trong thiên hạ này quả thật không có bao nhiêu người không sợ chết, cái gọi là không sợ chết, chỉ là không đến bước kia, một khi thật sự gặp phải cái chết uy hiếp, mỗi người đều tràn ngập sự sợ hãi trong lòng.
- Ngươi là bộ hạ của Đảo Tân Nguyệt Cửu? Các ngươi đi ra bao nhiêu ngày? Hiện giờ chủ lực ở nơi nào... Quân đội chủ lực, rốt cuộc có bao nhiêu chiến thuyền bao nhiêu nhân thủ?
Hàn Mạc bình tĩnh hỏi.
Na Khâu Lưu lập tức phiên dịch lời Hàn Mạc nói, trùm thổ phỉ sừng hươu lập tức ưỡn ngực, rống một trận bằng tiếng mẹ đẻ, Na Khâu Lưu lại giải thích một phen với Đỗ Băng Nguyệt, lúc này Đỗ Băng Nguyệt mới nói với Hàn Mạc:
- Tiểu Ngũ ca ca, tên này tự xưng là Lập Hoa Đạo Vũ, cũng không phải bộ hạ Đảo Tân Nguyệt Cửu,chủ công của hắn chính là Đại Hữu Nghĩa Lương nổi tiếng Uy Chi Hoàn, Đại Hữu Nghĩa Lương kết làm minh quân với Đảo Tân Nguyệt Cửu, cho nên hắn mới vâng mệnh ra ngoài tìm hiểu động tĩnh của chúng ta hơn hai mươi ngày trước. Hắn nói gia tộc Lập Hoa chính là danh môn võ gia, Lập Hoa Đạo Vũ hắn cũng là trọng thần của Đại Hữu gia, ở nước Uy Chi Hoàn hắn cũng là danh tướng danh chấn thiết hạ, thế nhân đều xưng hắn là “Lôi Thần”, thân là danh tướng, chúng ta không thể làm nhục hắn như thế... !
Nói đến đây, Đỗ Băng Nguyệt không kìm nổi vươn chân dài, đá một cước vào mặt Lập Hoa Đạo Vũ, lại đá bay hai cái răng của Lập Hoa Đạo Vũ, oán giận nói:
- Bà cô chính là muốn làm nhục ngươi, ngươi có năng lực như nào... !
Hàn Mạc không kìm nổi bật cười trong lòng, mặt hàng như vậy cũng có thể xưng là danh tướng, còn con mẹ nói “Lôi Thần”, nếu như điều này bị Thương Chung Ly, Tiêu Hoài Ngọc và danh tướng Trung thổ liên quan biết có nhân vật nhưu vậy cũng xưng danh tướng, chỉ sợ cả đám chết không nhắm mắt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.