Quyển 1 - Chương 11: Tranh thêu của Bích Di Nương
Sa Mạc
14/03/2013
Hàn Mạc nhìn chằm chằm vào cặp mông đầy đặn, trong lòng thật sự bùng lên chút cảm xúc nhưng cũng rất nhanh tỉnh táo lại. Người có cặp mông đẹp như vậy rõ ràng chính là Bích Di Nương của hắn, là nữ nhân của cha hắn, trong lòng hắn chẳng thể có chút ý niệm không tôn trọng nào, vì vậy hắn lập tức thanh tĩnh tâm thần rồi cung kính nói:
- Di Nương, Mạc Nhi thỉnh an người.
Bích Di Nương quay đầu lại, nàng nhìn thấy Hàn Mạc thì cười dịu dàng nói:
- Mạc Nhi đến à, vừa rồi Thấm Nhi còn liên tục nhắc đến con.
Bích Di Nương cười rất dịu dàng, gương mặt vốn xinh đẹp tuyệt trần của nàng lại càng trở nên lung linh. Tuy nàng đã qua tuổi ba mươi nhưng da thịt vẫn còn giống như một tiểu cô nương, nhưng nếu so sánh với một tiểu cô nương thì rõ ràng trưởng thành hơn rất nhiều, đây là bộ dạng mà thiếu nữ bình thường không thể nào so sánh được.
Bích Di Nương cười như gió xuân làm trong lòng người đối diện sinh ra cảm giác khó hiểu, người ta sẽ thấy nàng cười rất gọn, rất đẹp, thậm chí cũng khó dùng ngôn từ để miêu tả. Nhưng trong mắt Hàn Mạc thì nụ cười này rõ ràng rất trong trẻo, tuy thân thể Bích Di Nương có vẻ đầy đặn, bờ eo hơi lớn, cặp mông lớn, nhưng dù bất kỳ người nam nhân nào đứng trước mặt nàng thì trong lòng cũng sinh ra cảm giác bảo vệ và che chở, vì ánh mắt thoạt nhìn có chút nhu nhược của Bích Di Nương giống như mang theo một vẻ ưu thương rất khẽ.
Không thể không phủ nhận trong lòng Hàn Mạc cực kỳ hứng thú đối với mẫu người phụ nữ như vậy, nhưng thân phận rõ ràng đã bắt buộc hắn không thể sinh ra bất kỳ ý nghĩ nào khác. Cho nên trước nay Hàn Mạc vẫn luôn giữ vững tình cảm, hắn đối với Di Nương của mình, đối với nữ nhân của cha mình luôn giữ vững lòng kính trọng, không dám coi thường.
Hàn Mạc che giấu cảm xúc thất hồn lạc phách vừa rồi cực kỳ tốt, hắn nở nụ cười tiến lên nói:
- Di Nương đang bận làm gì vậy?
Hàn Mạc đi về phía trước, chỉ thấy trên mặt ghế đã đặt sẵn năm sáu tấm lụa mỏng, mà bên trên những tấm lụa lại được thêu đủ loại hình ảnh khác biệt. Những hình ảnh này cực kỳ sống động và giống như thật, Hàn Mạc rõ ràng chưa từng nhìn qua những bức tranh thêu tuyệt vời như vậy, hắn trở nên ngẩn người.
Những làn gió thơm mát tràn ngập không gian, mùi hương thơm mát trên người Bích Di Nương bay thẳng vào trong lỗ mũi Hàn Mạc, giọng nói dịu dàng của nàng lại vang lên:
- Đây đều là những bức tranh mà trước kia ta đã thêu, lúc này lựa ra vài món để Thấm Nhi học theo.
- Di Nương, những bức tranh người thêu quả thật rất đẹp, rất sống động và giống như thật.
Hàn Mạc mở lời khen ngợi.
Bích Di Nương mỉm cười nói:
- Đây là nữ công mà Di Nương đã luyện từ nhỏ, tài nghệ thêu thùa của người Yến Quốc chúng ta đều được truyền tới từ Khánh Quốc, vì vậy mà Khánh Quốc có rất nhiều nhân tài thêu tranh.
- Rõ ràng là không thể so sánh được.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Người ta hay nói trò giỏi hơn thầy, tuy được truyền từ Khánh Quốc tới nhưng tài nghệ của Bích Di Nương rõ ràng vượt hơn hẳn đám người Khánh Quốc.
Hàn Mạc cũng không phải cố ý vuốt mông ngựa mà rõ ràng là lời nói từ tận đáy lòng, những bức tranh mà Bích Di Nương đã thêu, dù Hàn Mạc không hiểu thêu thùa là thế nào nhưng cũng có thể hiểu được tài nghệ của Di Nương đã đạt đến mức độ rất cao. Hắn cũng đã từng xem qua những hàng thêu được bán bên ngoài, nếu so với những bức tranh này thì rõ ràng kém hơn bốn năm bậc. Không ngờ một phụ nhân xinh đẹp tuyệt trần như vậy lại có tài nghệ xuất thần nhập hóa như thế.
Bích Di Nương giống như bị những lời tán thưởng của Hàn Mạc mà cảm thấy ngượng ngùng, gương mặt tuyết trắng hơi đỏ ửng, nàng khẽ nói:
- Con chỉ là một nam hài tử, sao biết được những thứ này.
- Di Nương, bức tranh thêu này gọi thế nào?
Hàn Mạc cẩn thận nâng một bức tranh thêu lên rồi hỏi.
- Cái này gọi là Phù Dung Lý Ngư(1).
- Còn cái này?
- Hỉ Thước Đăng Mai(2)!
- Cái này nữa?
- Phượng Giỡn Mẫu Đơn!
- Bức tranh này cũng rất đẹp, gọi là gì nhỉ?
- Đây chính là Sư Tượng Thủy Vân(3).
Gương mặt Bích Di Nương vẫn mang theo nụ cười, nàng kiên nhẫn giải thích cho Hàn Mạc.
Hàn Mạc gật dầu nói:
- Đều là những cái tên rất đẹp. À, Di Nương, thêu thùa có phải rất khó không, có những gì cần chú ý không?
Bích Di Nương mỉm cười rồi dùng giọng dịu dàng nói:
- Mạc Nhi, tất cả những thứ này đều là nữ công, con là một nam hài tử nên không cần phải học, đợi đến khi cưới vợ sẽ có người thêu cho con.
- Trời ạ, con còn chưa tìm được cô nàng nào.
Hàn Mạc cười hì hì, ánh mắt hắn cũng không nhịn được phải đảo qua bộ ngực sữa đầy đặn của Bích Di Nương, hắn nói:
- Di Nương, người chẳng qua chỉ nói vậy thôi, con rất thích những thứ này.
Bích Di Nương thấy Hàn Mạc có chút hứng thú với thêu thùa nên cũng không muốn từ chối, nàng khẽ nói:
- Thêu có rất nhiều kỹ xảo, ví dụ Thác Châm Tú, Loạn Châm Tú, Võng Tú, Mãn Địa Tú, Tỏa Tú, Nạp Ti, Nạp Cảnh, Bình Kim, Ảnh Kim, Bàn Kim, Phô Nhung, Loạn Nhung, Trạc Sa, Tát Tuyến, Thiêu Hoa, tất cả đều là phương pháp và kỹ thuật. Ngay cả châm pháp cũng phải chú ý, kim được chia làm Tề Châm, Sáo Châm, Trát Châm, Trường Đoản Châm, Đả Tử Châm, Tử Mẫu Châm...Nếu muốn nắm vững tất cả thì không phải chỉ trong vòng một sớm một chiều, nếu muốn tinh thông thì bắt buộc phải kiên trì và cần mẫn.
Bích Di Nương nói đến thêu thùa thì cực kỳ có hứng thú, giọng nói êm dịu làm Hàn Mạc nghe mà cảm thấy ngẩn người. Hắn không ngờ chỉ là thêu thùa mà nhập môn đã có quá nhiều thứ rắc rối như vậy.
- Tử mẫu châm sao?
Không hiểu Hàn Mạc ma xui quỷ khiến thế nào mà nói:
- Chẳng lẽ giống như con và Di Nương cùng thêu sao?
Hàn Mạc vừa nói ra khỏi miệng thì lập tức hối hận, rõ ràng trong lời nói có chút mập mờ.
Cũng may Bích Di Nương giống như không nghe rõ những ý nghĩ mập mờ bên trong, nàng lắc đầu nói:
- Không phải là như vậy, thôi, vấn đề này nói ra rất mệt, sợ rằng con cũng không đủ kiên nhẫn để nghe. Nếu lão gia biết được con học những thứ này thì sẽ nói không lo chuyện chính sự.
Lúc này Hàn Thấm trong chính phòng đã kêu lên:
- Ca ca, có phải đến đưa cho muội truyện Liêu Trai không?
Hàn Mạc tiến vào trong phòng, hắn cười ha hả nói:
- Cái gì mà Liêu Trai, muội cố gắng học thêu đi, đừng đòi hỏi kẻo cha lại mắng.
Hàn Mạc tiến lên thấy Hàn Thấm thêu thùa cực kỳ thê thảm, hắn lắc đầu nói:
- Tiểu muội, tay nghề của Di Nương đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực, nếu muội có thể theo kịp được một phần thì khỏi sợ không gả được cho người khác.
- Huynh... ....
Hàn Thấm dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hàn Mạc, nàng quệt miệng nói:
- Huynh mới gả ra ngoài ấy!
- Ôi, huynh rất muốn được gả đi, nhưng đáng tiếc là không ai muốn.
Hàn Mạc cười hì hì nói.
Đúng lúc này thì Bích Di Nương cũng vừa mới tiến vào cửa, khi nghe thấy nói như vậy thì lập tức nhíu mày, vẻ mặt trở nên có chút ảm đạm.
Xuất thân của Bích Di Nương cũng không kém, nương gia cũng là gia tộc giàu có, sau này vì Hàn phu nhân không sinh đẻ nên mới được đại tông chủ Hàn Chính Càn sắp xếp gả vào làm tiểu thiếp của Hàn Huyền Xương, mục đích chính là kiếm một đứa cháu nối dõi tông đường.
Thời đại này một khi làm thiếp thì có sự khác biệt rất lớn đối với chính thê, đó chính là không được phép tới lui với nhà mẹ đẻ, nói cách khác giống như không có nhà mẹ đẻ. Trừ khi sau này từ thiếp tiến lên chính thê, nếu không sẽ chẳng có cơ hội về nhà mẹ đẻ, hơn nữa cũng không nhận được sự hỗ trợ từ nhà mẹ đẻ.
Tình cảm giữa Hàn Huyền Xương và Hàn phu nhân rất tốt, tuy tính tình lão hiền lành, cũng cực kỳ biết chăm sóc Bích Di Nương, nhưng cũng không quá mức dành trọn sự yêu thương cho vị thiếp xinh đẹp này. Một năm thì Hàn Huyền Xương cũng chỉ ở lại trong Tây viện hơn một tháng, Bích Di Nương tính tình cực kỳ dịu dàng, dù nàng quạnh quẻ nhưng cũng không nói bất kỳ một câu oán giận nào.
Mà Hàn Thấm chính là gửi gắm duy nhất trong cuộc sống của Bích Di Nương, nhưng Hàn Thấm ngày càng khôn lớn, cuối cùng cũng phải bị gả ra ngoài. Vì vậy mà mỗi lần Bích Di Nương nghĩ đến chuyện Hàn Thấm phải đi lấy chồng, sau này sẽ không thường xuyên đến thăm, trong lòng tất nhiên sẽ vô cùng thương cảm.
Hàn Thấm nhìn thấy vẻ mặt của mẹ thì lập tức biết được những gì mẫu thân mình đang suy nghĩ trong lòng. Nàng liếc xéo Hàn Mạc rồi tiến đến ôm lấy Bích Di Nương, nàng dùng giọng nũng nịu nói:
- Mẹ, con gái không lấy chồng, cả đời này sẽ ở với mẹ.
- Nha đầu ngốc.
Bích Di Nương vuốt ve mái tóc của Hàn Thấm rồi dùng giọng dịu dàng nói:
- Nào có chuyện không lấy chồng, không phải sẽ trở thành bà cô sao?
- Bà cô thì bà cô!
Hàn Thấm cười hì hì nói:
- Chỉ cần được ở bên cạnh mẹ thì trở thành bà cô có gì phải sợ?
Bích Di Nương khẽ than một tiếng, giọng điệu thê lương nói không nên lời.
Hàn Mạc ra vẻ giống như không nghe không thấy tình cảnh thương cảm trước mặt, hắn ho khan một tiếng rồi nói;
- Tiểu muội, huynh sẽ quay lại chép cho muội vài phần Liêu Trai, lần này huynh sẽ ghi vào những chuyện cực kỳ kinh người, đến lúc đó cũng đừng trách vì sao đến tối gặp ác mộng.
Hàn Mạc cũng không tiếp tục ở lại, hắn mỉm cười với Bích Di Nương rồi đi ra khỏi Tây viện.
Hàn Mạc nghĩ đến chuyện mình sắp phải rời bến cùng quân Trấn Phủ, hắn đã sống ở Đông Hải được mười tám năm, nhưng rõ ràng không hiểu rõ nhiều điều về biển lớn Đông Hải. Hàn Mạc tìm Hàn Thanh, hắn bắt Hàn Thanh đi tìm cho mình vài quyển sách giới thiệu về Đông Hải. Sau khi ăn xong cơm trưa, Hàn Thanh mới thở hồng hộc chạy về nói:
- Ngũ thiếu gia, loại sách mà người nói có rất ít, đây là Đông Hải Địa Chí mượn từ Lưu phủ, nghe nói người vết sách là một tên đầu lĩnh hải tặc, cũng chẳng biết có tác dụng hay không.
Hàn Mạc nhận quyển sách trở về hoa viên, mãi đến chiều hắn mới đi ra giàn nho ngồi dưới ghế gỗ đọc sách. Nhị tông chủ Hàn Chính Khôn thấy hắn trở lại đồng thời còn cầm Đông Hải Địa Chí trên tay và tập trung tinh thần thì mỉm cười gật đầu, lão khẽ lẩm bẩm:
- Không hổ danh là cháu ta, cũng hiếu học và cầu tiến giống như khi ta còn trẻ.
Hàn Mạc thật sự đã bị những gì ghi chép trong sách làm cho mê hoặc, sách này không những giới thiệu rất nhiều đường biển trên Đông Hải, đồng thời còn có rất nhiều sinh vật và những chuyện kỳ dị. Quan trọng nhất là trong sách còn giới thiệu rất nhiều quốc gia nhỏ trên biển, đồng thời còn ghi chép rất rõ ràng những đặc sản địa phương. Chẳng hạn như một quốc gia có tên là Hốt Nguyệt La sản xuất rất nhiều quế, rượu nho và xạ hương. Lại có một quốc gia có tên là Đồ Lỗ Tư chuyên sản xuất ngà voi, thuốc nhuộm, tất cả đều được được ghi chép lại cực kỳ rõ ràng.
- Hừ, đầu lĩnh hải tặc, thiếu gia thật sự phải cảm tạ ngươi.
Hàn Mạc nghĩ đến chuyên quyển sách được một tên đầu lĩnh hải tặc viết ra mà không khỏi cảm thấy kính nể. Dù người này là đầu lĩnh hải tặc gây ra rất nhiều chuyện ác nhân thất đức nhưng rõ ràng có tác dụng dẫn đường chỉ lối cực kỳ tuyệt diệu đối với sự trao đổi hàng hóa và giao lưu văn hóa giữa các quốc gia.
(1): Cá chép vào hoa sen.
(2): Chim khách đậu trên cây mai.
(3): Sư tử cùng voi nằm ngủ.
- Di Nương, Mạc Nhi thỉnh an người.
Bích Di Nương quay đầu lại, nàng nhìn thấy Hàn Mạc thì cười dịu dàng nói:
- Mạc Nhi đến à, vừa rồi Thấm Nhi còn liên tục nhắc đến con.
Bích Di Nương cười rất dịu dàng, gương mặt vốn xinh đẹp tuyệt trần của nàng lại càng trở nên lung linh. Tuy nàng đã qua tuổi ba mươi nhưng da thịt vẫn còn giống như một tiểu cô nương, nhưng nếu so sánh với một tiểu cô nương thì rõ ràng trưởng thành hơn rất nhiều, đây là bộ dạng mà thiếu nữ bình thường không thể nào so sánh được.
Bích Di Nương cười như gió xuân làm trong lòng người đối diện sinh ra cảm giác khó hiểu, người ta sẽ thấy nàng cười rất gọn, rất đẹp, thậm chí cũng khó dùng ngôn từ để miêu tả. Nhưng trong mắt Hàn Mạc thì nụ cười này rõ ràng rất trong trẻo, tuy thân thể Bích Di Nương có vẻ đầy đặn, bờ eo hơi lớn, cặp mông lớn, nhưng dù bất kỳ người nam nhân nào đứng trước mặt nàng thì trong lòng cũng sinh ra cảm giác bảo vệ và che chở, vì ánh mắt thoạt nhìn có chút nhu nhược của Bích Di Nương giống như mang theo một vẻ ưu thương rất khẽ.
Không thể không phủ nhận trong lòng Hàn Mạc cực kỳ hứng thú đối với mẫu người phụ nữ như vậy, nhưng thân phận rõ ràng đã bắt buộc hắn không thể sinh ra bất kỳ ý nghĩ nào khác. Cho nên trước nay Hàn Mạc vẫn luôn giữ vững tình cảm, hắn đối với Di Nương của mình, đối với nữ nhân của cha mình luôn giữ vững lòng kính trọng, không dám coi thường.
Hàn Mạc che giấu cảm xúc thất hồn lạc phách vừa rồi cực kỳ tốt, hắn nở nụ cười tiến lên nói:
- Di Nương đang bận làm gì vậy?
Hàn Mạc đi về phía trước, chỉ thấy trên mặt ghế đã đặt sẵn năm sáu tấm lụa mỏng, mà bên trên những tấm lụa lại được thêu đủ loại hình ảnh khác biệt. Những hình ảnh này cực kỳ sống động và giống như thật, Hàn Mạc rõ ràng chưa từng nhìn qua những bức tranh thêu tuyệt vời như vậy, hắn trở nên ngẩn người.
Những làn gió thơm mát tràn ngập không gian, mùi hương thơm mát trên người Bích Di Nương bay thẳng vào trong lỗ mũi Hàn Mạc, giọng nói dịu dàng của nàng lại vang lên:
- Đây đều là những bức tranh mà trước kia ta đã thêu, lúc này lựa ra vài món để Thấm Nhi học theo.
- Di Nương, những bức tranh người thêu quả thật rất đẹp, rất sống động và giống như thật.
Hàn Mạc mở lời khen ngợi.
Bích Di Nương mỉm cười nói:
- Đây là nữ công mà Di Nương đã luyện từ nhỏ, tài nghệ thêu thùa của người Yến Quốc chúng ta đều được truyền tới từ Khánh Quốc, vì vậy mà Khánh Quốc có rất nhiều nhân tài thêu tranh.
- Rõ ràng là không thể so sánh được.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Người ta hay nói trò giỏi hơn thầy, tuy được truyền từ Khánh Quốc tới nhưng tài nghệ của Bích Di Nương rõ ràng vượt hơn hẳn đám người Khánh Quốc.
Hàn Mạc cũng không phải cố ý vuốt mông ngựa mà rõ ràng là lời nói từ tận đáy lòng, những bức tranh mà Bích Di Nương đã thêu, dù Hàn Mạc không hiểu thêu thùa là thế nào nhưng cũng có thể hiểu được tài nghệ của Di Nương đã đạt đến mức độ rất cao. Hắn cũng đã từng xem qua những hàng thêu được bán bên ngoài, nếu so với những bức tranh này thì rõ ràng kém hơn bốn năm bậc. Không ngờ một phụ nhân xinh đẹp tuyệt trần như vậy lại có tài nghệ xuất thần nhập hóa như thế.
Bích Di Nương giống như bị những lời tán thưởng của Hàn Mạc mà cảm thấy ngượng ngùng, gương mặt tuyết trắng hơi đỏ ửng, nàng khẽ nói:
- Con chỉ là một nam hài tử, sao biết được những thứ này.
- Di Nương, bức tranh thêu này gọi thế nào?
Hàn Mạc cẩn thận nâng một bức tranh thêu lên rồi hỏi.
- Cái này gọi là Phù Dung Lý Ngư(1).
- Còn cái này?
- Hỉ Thước Đăng Mai(2)!
- Cái này nữa?
- Phượng Giỡn Mẫu Đơn!
- Bức tranh này cũng rất đẹp, gọi là gì nhỉ?
- Đây chính là Sư Tượng Thủy Vân(3).
Gương mặt Bích Di Nương vẫn mang theo nụ cười, nàng kiên nhẫn giải thích cho Hàn Mạc.
Hàn Mạc gật dầu nói:
- Đều là những cái tên rất đẹp. À, Di Nương, thêu thùa có phải rất khó không, có những gì cần chú ý không?
Bích Di Nương mỉm cười rồi dùng giọng dịu dàng nói:
- Mạc Nhi, tất cả những thứ này đều là nữ công, con là một nam hài tử nên không cần phải học, đợi đến khi cưới vợ sẽ có người thêu cho con.
- Trời ạ, con còn chưa tìm được cô nàng nào.
Hàn Mạc cười hì hì, ánh mắt hắn cũng không nhịn được phải đảo qua bộ ngực sữa đầy đặn của Bích Di Nương, hắn nói:
- Di Nương, người chẳng qua chỉ nói vậy thôi, con rất thích những thứ này.
Bích Di Nương thấy Hàn Mạc có chút hứng thú với thêu thùa nên cũng không muốn từ chối, nàng khẽ nói:
- Thêu có rất nhiều kỹ xảo, ví dụ Thác Châm Tú, Loạn Châm Tú, Võng Tú, Mãn Địa Tú, Tỏa Tú, Nạp Ti, Nạp Cảnh, Bình Kim, Ảnh Kim, Bàn Kim, Phô Nhung, Loạn Nhung, Trạc Sa, Tát Tuyến, Thiêu Hoa, tất cả đều là phương pháp và kỹ thuật. Ngay cả châm pháp cũng phải chú ý, kim được chia làm Tề Châm, Sáo Châm, Trát Châm, Trường Đoản Châm, Đả Tử Châm, Tử Mẫu Châm...Nếu muốn nắm vững tất cả thì không phải chỉ trong vòng một sớm một chiều, nếu muốn tinh thông thì bắt buộc phải kiên trì và cần mẫn.
Bích Di Nương nói đến thêu thùa thì cực kỳ có hứng thú, giọng nói êm dịu làm Hàn Mạc nghe mà cảm thấy ngẩn người. Hắn không ngờ chỉ là thêu thùa mà nhập môn đã có quá nhiều thứ rắc rối như vậy.
- Tử mẫu châm sao?
Không hiểu Hàn Mạc ma xui quỷ khiến thế nào mà nói:
- Chẳng lẽ giống như con và Di Nương cùng thêu sao?
Hàn Mạc vừa nói ra khỏi miệng thì lập tức hối hận, rõ ràng trong lời nói có chút mập mờ.
Cũng may Bích Di Nương giống như không nghe rõ những ý nghĩ mập mờ bên trong, nàng lắc đầu nói:
- Không phải là như vậy, thôi, vấn đề này nói ra rất mệt, sợ rằng con cũng không đủ kiên nhẫn để nghe. Nếu lão gia biết được con học những thứ này thì sẽ nói không lo chuyện chính sự.
Lúc này Hàn Thấm trong chính phòng đã kêu lên:
- Ca ca, có phải đến đưa cho muội truyện Liêu Trai không?
Hàn Mạc tiến vào trong phòng, hắn cười ha hả nói:
- Cái gì mà Liêu Trai, muội cố gắng học thêu đi, đừng đòi hỏi kẻo cha lại mắng.
Hàn Mạc tiến lên thấy Hàn Thấm thêu thùa cực kỳ thê thảm, hắn lắc đầu nói:
- Tiểu muội, tay nghề của Di Nương đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực, nếu muội có thể theo kịp được một phần thì khỏi sợ không gả được cho người khác.
- Huynh... ....
Hàn Thấm dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hàn Mạc, nàng quệt miệng nói:
- Huynh mới gả ra ngoài ấy!
- Ôi, huynh rất muốn được gả đi, nhưng đáng tiếc là không ai muốn.
Hàn Mạc cười hì hì nói.
Đúng lúc này thì Bích Di Nương cũng vừa mới tiến vào cửa, khi nghe thấy nói như vậy thì lập tức nhíu mày, vẻ mặt trở nên có chút ảm đạm.
Xuất thân của Bích Di Nương cũng không kém, nương gia cũng là gia tộc giàu có, sau này vì Hàn phu nhân không sinh đẻ nên mới được đại tông chủ Hàn Chính Càn sắp xếp gả vào làm tiểu thiếp của Hàn Huyền Xương, mục đích chính là kiếm một đứa cháu nối dõi tông đường.
Thời đại này một khi làm thiếp thì có sự khác biệt rất lớn đối với chính thê, đó chính là không được phép tới lui với nhà mẹ đẻ, nói cách khác giống như không có nhà mẹ đẻ. Trừ khi sau này từ thiếp tiến lên chính thê, nếu không sẽ chẳng có cơ hội về nhà mẹ đẻ, hơn nữa cũng không nhận được sự hỗ trợ từ nhà mẹ đẻ.
Tình cảm giữa Hàn Huyền Xương và Hàn phu nhân rất tốt, tuy tính tình lão hiền lành, cũng cực kỳ biết chăm sóc Bích Di Nương, nhưng cũng không quá mức dành trọn sự yêu thương cho vị thiếp xinh đẹp này. Một năm thì Hàn Huyền Xương cũng chỉ ở lại trong Tây viện hơn một tháng, Bích Di Nương tính tình cực kỳ dịu dàng, dù nàng quạnh quẻ nhưng cũng không nói bất kỳ một câu oán giận nào.
Mà Hàn Thấm chính là gửi gắm duy nhất trong cuộc sống của Bích Di Nương, nhưng Hàn Thấm ngày càng khôn lớn, cuối cùng cũng phải bị gả ra ngoài. Vì vậy mà mỗi lần Bích Di Nương nghĩ đến chuyện Hàn Thấm phải đi lấy chồng, sau này sẽ không thường xuyên đến thăm, trong lòng tất nhiên sẽ vô cùng thương cảm.
Hàn Thấm nhìn thấy vẻ mặt của mẹ thì lập tức biết được những gì mẫu thân mình đang suy nghĩ trong lòng. Nàng liếc xéo Hàn Mạc rồi tiến đến ôm lấy Bích Di Nương, nàng dùng giọng nũng nịu nói:
- Mẹ, con gái không lấy chồng, cả đời này sẽ ở với mẹ.
- Nha đầu ngốc.
Bích Di Nương vuốt ve mái tóc của Hàn Thấm rồi dùng giọng dịu dàng nói:
- Nào có chuyện không lấy chồng, không phải sẽ trở thành bà cô sao?
- Bà cô thì bà cô!
Hàn Thấm cười hì hì nói:
- Chỉ cần được ở bên cạnh mẹ thì trở thành bà cô có gì phải sợ?
Bích Di Nương khẽ than một tiếng, giọng điệu thê lương nói không nên lời.
Hàn Mạc ra vẻ giống như không nghe không thấy tình cảnh thương cảm trước mặt, hắn ho khan một tiếng rồi nói;
- Tiểu muội, huynh sẽ quay lại chép cho muội vài phần Liêu Trai, lần này huynh sẽ ghi vào những chuyện cực kỳ kinh người, đến lúc đó cũng đừng trách vì sao đến tối gặp ác mộng.
Hàn Mạc cũng không tiếp tục ở lại, hắn mỉm cười với Bích Di Nương rồi đi ra khỏi Tây viện.
Hàn Mạc nghĩ đến chuyện mình sắp phải rời bến cùng quân Trấn Phủ, hắn đã sống ở Đông Hải được mười tám năm, nhưng rõ ràng không hiểu rõ nhiều điều về biển lớn Đông Hải. Hàn Mạc tìm Hàn Thanh, hắn bắt Hàn Thanh đi tìm cho mình vài quyển sách giới thiệu về Đông Hải. Sau khi ăn xong cơm trưa, Hàn Thanh mới thở hồng hộc chạy về nói:
- Ngũ thiếu gia, loại sách mà người nói có rất ít, đây là Đông Hải Địa Chí mượn từ Lưu phủ, nghe nói người vết sách là một tên đầu lĩnh hải tặc, cũng chẳng biết có tác dụng hay không.
Hàn Mạc nhận quyển sách trở về hoa viên, mãi đến chiều hắn mới đi ra giàn nho ngồi dưới ghế gỗ đọc sách. Nhị tông chủ Hàn Chính Khôn thấy hắn trở lại đồng thời còn cầm Đông Hải Địa Chí trên tay và tập trung tinh thần thì mỉm cười gật đầu, lão khẽ lẩm bẩm:
- Không hổ danh là cháu ta, cũng hiếu học và cầu tiến giống như khi ta còn trẻ.
Hàn Mạc thật sự đã bị những gì ghi chép trong sách làm cho mê hoặc, sách này không những giới thiệu rất nhiều đường biển trên Đông Hải, đồng thời còn có rất nhiều sinh vật và những chuyện kỳ dị. Quan trọng nhất là trong sách còn giới thiệu rất nhiều quốc gia nhỏ trên biển, đồng thời còn ghi chép rất rõ ràng những đặc sản địa phương. Chẳng hạn như một quốc gia có tên là Hốt Nguyệt La sản xuất rất nhiều quế, rượu nho và xạ hương. Lại có một quốc gia có tên là Đồ Lỗ Tư chuyên sản xuất ngà voi, thuốc nhuộm, tất cả đều được được ghi chép lại cực kỳ rõ ràng.
- Hừ, đầu lĩnh hải tặc, thiếu gia thật sự phải cảm tạ ngươi.
Hàn Mạc nghĩ đến chuyên quyển sách được một tên đầu lĩnh hải tặc viết ra mà không khỏi cảm thấy kính nể. Dù người này là đầu lĩnh hải tặc gây ra rất nhiều chuyện ác nhân thất đức nhưng rõ ràng có tác dụng dẫn đường chỉ lối cực kỳ tuyệt diệu đối với sự trao đổi hàng hóa và giao lưu văn hóa giữa các quốc gia.
(1): Cá chép vào hoa sen.
(2): Chim khách đậu trên cây mai.
(3): Sư tử cùng voi nằm ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.