Quyển 3 - Chương 179: Triều đình hỗn chiến
Sa Mạc
14/03/2013
Trong triều im ắng hồi lâu, một lát sau, hoàng đế khẽ ho một tiếng, lập tức có thái giám hô:
- Có chuyện tấu trình không chuyện bãi triều!
Lời chưa dứt, lập tức có người bước ra, quỳ xuống nói:
- Vi thần ngự sử đài Trương Thận có bản tấu!
Ông ta ngẩng đầu nhìn hoàng thượng một cái để thăm dò thái độ, rồi mới nói tiếp::
- Vi thần tố cáo Thái phó Tô Tuân lạm dụng chức quyền, tại mã tràng chiếm 13 thớt ngựa tốt tự mình sử dụng. Nước chúng ta khan hiếm nhất là ngựa, hiện nay đại bản doanh Tây Bắc ngựa cũng không đủ dùng. Tô Tuân không lấy việc nước làm trọng, không vì thánh thượng mà phân ưu, trái lại còn lạm dụng chức quyền, lấy quốc mã dùng vào việc riêng, thỉnh thánh thượng minh xét.
Hàn Mạc lần đầu tiên vào triều, chưa rõ quy củ, nhưng nhìn thấy đồng liêu buộc tội nhau, những chuyện không phải chính thức quốc sự, hoa phân ranh giới, trong lòng chợt hiểu chuyện triều chính chủ lưu vẫn là công kích lẫn nhau.
Trương Thận nói xong, lấy trong tay áo ra một vật, nâng lên qua đầu, nói:
- Đây là chứng cứ phạm tội cùng lời của nhân chứng, thỉnh thánh thượng xem qua.
Hoàng đế khoát tay, nói:
- Không cần!
Rồi nhìn hướng một gã quan viên phán tiếp:
- Hồ Học Chi, nguơi thân là Thái bộc tự khanh, việc Tô Tuân tự ý lấy ngựa của quốc gia ngươi biết hay không?
Thái bộc tự khanh Hồ Học Chi là người của Hồ gia, cùng Tiêu gia một phái, mà Tô Tuân là người Tô gia, hắn tự nhiên sẽ thừa nước đục thả câu, lập tức đi ra quỳ xuống:
- Khởi bẩm thánh thượng, Tô Tuân có hành vi phạm tội, vi thần đã nhiều lần cảnh báo Thái phó tự, các quan viên lớn bé phải tận tâm lo việc nước, phải tận trung với thánh thượng. Việc Tô Tuân phạm tội, vi thần gần đây cũng có điều tra chứng cớ, định bẩm báo lên thánh thượng, chẳng ngờ Ngự sử đài Trương đại nhân đã trước tiên tra xét việc này đến nơi đến chốn, thỉnh hoàng thượng giáng tội.
- Chuyện này nếu là thật, đem Tô Tuân giao cho Đại lý tự xử lý
Hoàng đế tỏ vẻ mệt mỏi, thản nhiên nói.
Đúng lúc ấy, có một quan viên bước ra khỏi hàng quỳ xuống:
- Vi thần công bộ thị lang Tô Đạt khởi tấu thánh thượng. Ngự sử Trương Thận tấu không đúng sự thật chỉ là mượn cớ để trả thù riêng.
Trương Thận quay đầu lại cả giận nói:
- Tô đại nhân, ngài nói như vậy là có ý làm sao?
Tô Đạt không thèm nhìn hắn, lớn tiếng:
- Thánh thượng, Tô Tuân từ Thái phó tự điều ra 13 thớt ngựa là thật, nhưng không phải tư dùng, mà là do Công bộ điều động.
- Công bộ điều động sao?
Hồ Học Chi ngờ vực hỏi:
- Ngươi nói Công bộ điều động, ta thân là Thái bộc tự khanh, vì sao lại không biết? Thực hư chuyện này là sao?
Tô Đạt thản nhiên nói:
- Hồ đại nhân mấy ngày này hình như không có ở nha môn. Hồ đại nhân bận trăm công ngàn việc, chắc nhiều công chuyện phải lo, ta sai người mang công văn tới Thái phó tự không thấy tung tích Hồ đại nhân đành tìm đến Điển cứu thự. Cũng may Điển cứu thự có quyền điều dưới 830 con tuấn mã nên Tô thự đã kí lệnh, điều mười ba con ngựa tốt giao cho Công bộ sử dụng. Phải tùy cơ ứng biến cũng là việc chẳng đặng đừng
Hồ Học Chi sắc mặt thay đổi. Tô Đạt dùng mấy lời có thể nói là một mũi tên nhắm trúng hai đích, vừa giải vây cho Tô Tuân, vừa ám chỉ Hồ Học Tuân thân tại chức mà không biết chuyện, lúc cần không thấy, là tội tắc trách.
Tiêu Hoài Kim vừa nhận chức Công bộ Thượng thư cười lạnh một tiếng, hướng về phía Tô Đạt hỏi:
- Tô đại nhân, ta là Công bộ Thượng thư, nhưng không biết Công bộ điều động ngựa, vậy là cớ làm sao
Tiêu Hoài Kim là cấp trên trực tiếp của Tô Đạt, nhưng Tô Đạt vốn không xem hắn ra gì, nên thản nhiên nói:
- Tiêu đại nhân mới nhận chức, nhiều chuyệncòn chưa biết. Về chuyện điều động ngựa, nguyên do sửa lầu Tây Giác, nơi đó nhiều năm nay không được chăm sóc đã có chút tổn hại làm mất đi vẻ uy nghi, cho nên phải trùng tu lại. Chỉ vì vận chuyển tài liệu, cho nên phải phối mười ba thớt ngựa để công trình sớm hoàn thành.
Tô Đạt dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp:
- Hạ quan thân là Công bộ Thị lang, là có quyền lệnh Thái phó tự triệu tập ngựa. Tiêu đại nhân chưa từng qua Tây Giác lâu, đương nhiên không biết nơi đó đang tu sửa.
Tiêu Hoài Kim “a” một tiếng lạnh lùng:
- Hóa ra ở đó tu sửa? chuyện lớn như vậy nhưng ngài đâu báo cho ta.
Tô Đạt lập tức trả lời:
- Vốn là phải báo cho Tiêu đại nhân, tuy nhiên ngày hôm qua mới xác định chuyện này, cũng hôm qua tìm đến ngựa, nên chưa bắt đầu khởi công. Hạ quan chủ định hôm nay thiết triều sẽ báo cho ngài luôn, chỉ có điều không ngờ Trương đại nhân hôm nay lâm triều bịa đặt vu hãm Tô thự lệnh. Trương đại nhân nói có chứng cứ, không biết là chứng cớ gì, từ đâu mà có?
Trương Thận sắc mặt biến đổi.
Hẳn chứng cứ trong tay ông ta không phải do bản thân ông ta tìm ra. Vật chứng lại do người bên trong Thái bộc tự đưa cho bản sao. Về phần nhân chứng, ở Yến Kinh, bất kể chuyện gì cũng không thiếu người làm chứng.
Hoàng đế vẫn lặng thinh ngồi trên ngai vàng, lạnh lùng nhìn triều thần tranh luận, trong khi đó phần lớn các quan lại cũng thờ ơ con mắt, không thèm đếm xỉa tới.
Chuyện hai nhà Tô Tiêu đôi co qua lại đã thành cơm bữa, người các gia tộc khác cũng như quan lại trong triều dẫu chướng tai gai mắt cũng không ai dám tự tiện rời khỏi triều đường.
Hàn Mạc đứng ở phía sau cho rằng đây chẳng qua là một vở kịch, nhân tiện hiểu thêm một chút về phép tắc trong triều.
- Việc này giao cho Đại lý tự điều tra rõ ràng.
Hoàng đế phán tiếp
- Tìm ra kết quả, giao cho nội các xử lý.
Kế tiếp, lại có đại thần khác bước ra buộc tội đối thủ, đối thủ hiển nhiên cũng sẵn sàng phản bác, hai bên chủ yếu chỉ trích tầng lớp hạ quan. Trên triều tranh cãi nhau cũng là lớp quan lại bình thường, các đại thế gia chủ chốt đều không tham dự, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Trong triều đình âm mưu nhiều không kể hết, đấu nhau liên miên không dứt, kẻ thù ở khắp nơi luôn sẵn sàng ra chiêu, nên mỗi người đều phải cẩn thận đề phòng, không ai dám chắc những chiêu đòn thâm độc đó không bất thình lình rơi xuống đầu mình.
Gia tộc tranh chấp, phe phái đấu đá, đồng minh hỗ trợ, giống như một cảnh quay ngoạn mục đang hiện ra trước mặt Hàn Mạc.
Từ đầu đến cuối, Hàn Mạc thấy toàn là người đi lên buộc tội lẫn nhau, không hề có cuộc thảo luận nào đến những việc có ích cho bách tính. Ai nấy đều chăm chăm bảo vệ lơi ích gia tộc ích lợi, hung hăng đả kích đối phương.
Hoàng đế dường như đã quá quen với cảnh này nên bình thản ngồi trên ngai vàng, thi thoảng phán một cách máy móc, như:
- Giao cho Đại lý tự điều tra, điều tra rõ ràng, giao cho nội các xử lý!
Hàn Mạc khi mới bước vào điện Thái Bình cảm thấy cực kì uy nghiêm, có uy lực, nhưng một canh giờ qua đi, hắn thấy rõ nơi này chẳng khác gì chợ lớn, bên tai toàn những lời cãi vã lải nhải, dai dẳng. Tuy rằng các quan lại vẫn duy trì được vẻ đường bệ của mình, lời qua tiếng lại không đến nỗi thô thiển lỗ mãng, nhưng trong ý tứ thì vô cùng thâm độc, mười phần hiểm ác, làm cho chốn trang nghiêm nhất bực này nơi nào cũng đầy sát khí.
Hàn Mạc hiểu rõ, trên triều minh đấu, so với thế gia tranh giành chỉ bằng một góc, nói cách khác, chỗ này không phải chủ chiến tràng, thật sự tàn khốc chính là dưới triều đường.
Rộng lớn, lộng lẫy, sơn son thiếp vàng như điện Thái Bình lại trở thành chỗ cho các đại thần tranh cãi, mưu quyền đoạt lợi, chướng khí khắp nơi, Hàn Mạc cảm thấy lòng nhuốm một nỗi chua chát vô hạn.
Hắn thật sự khó có thể tưởng tượng với bầu không khí chính trị như vậy, nước Yến lấy gì xưng bá đại lục, thiện chiến Ngụy quốc, cường thịnh Khánh quốc?
Trung thần có thể không biết nhiều chuyện, đôi khi nhìn chuyện lại thấy được bản chất của nó, biết nhiều lắm, ngược lại chỉ làm cho tâm lý nặng nề, thậm chí sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
Hàn Mạc chưa chắc tuyệt vọng, nhưng từ trong lòng thì lại đã có chút thất vọng.
Trong hoàn cảnh này, hắn thực sự không muốn chứng kiến, nhưng thời điểm đó với thân phận của hắn thì gần như không thể thay đổi được điều gì.
“Nhân vi ngôn khinh”, cho dù là huy động toàn bộ Hàn thị gia tộc cũng không thể trong thời gian ngắn mà thay đổi cảnh hỗn loạn này, nói chi một mình Hàn Mạc.
Người không có thế lực, lời nói không có giá trị
Triều đình vẫn tiếp tục tranh luận cho đến khi Tô Quan Nhai đi ra.
Tô Quan Nhai từ trong hàng đi ra, mọi người yên lặng không nói gì nữa, mà Tô Quan Nhai đối với việc triều đình tranh đấu cũng không để vào mắt, cảnh này hắn đã thấy quá nhiều, nhiều đến nỗi gần như không còn cảm giác.
- Muôn tâu Thánh Thượng, tuân theo lời tuyên triệu của Thánh Thượng, những người lập công bình định quận Bột Châu đã vào điện.
Tô Quan Nhai thanh âm bình tĩnh, khí định thần nhàn nói:
- Lần này vào điện, tất cả sáu người đều chiến đấu có công, thỉnh Thánh Thượng ban thưởng.
Vẵn lẳng lặng ngồi trên ngai vàng , Bình Quang hoàng đế - Chung Vu rốt cuộc cũng đã động đậy thân mình, nói:
- Hàn Huyền Xương ái khanh đã đến?
Hàn Huyền Xương vội bước ra, quỳ xuống trên mặt đất:
- Thần Hàn Huyền Xương khấu kiến Thánh Thượng, Thánh Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Hoàng đế mỉm cười, nói:
- Hàn ái khanh, trẫm đợi ngươi thật lâu a!
Bách quan đều lấy làm lạ, không biết vì sao hoàng đế nói ra lời này, lời này thoạt tiên thấy bình thường, nhưng bên trong rõ ràng có ẩn ý.
Hàn Huyền Xương cũng có chút khó hiểu, nhưng vẫn cung kính trả lời:
- Vi thần cũng ngày đêm nhớ đến Thánh Thượng, chỉ mong long thể khỏe mạnh, quốc gia hưng thịnh, muôn dân bình an.
Hoàng đế bệ hạ thản nhiên cười, nói:
- Nội các nghị định, cho ngươi đảm nhiệm chức Lễ bộ Thượng thư, trẫm thấy chức này ngươi đảm nhiệm rất tốt, đúng người đúng việc.
Nhẹ nhàng phất tay, bên cạnh thái giám bê lên kim bàn từ trên long đàn đi xuống, dừng trước mặt Hàn Huyền Xương.
Bên trong kim bàn, có phủ khăn đậy lại.
- Hàn ái khanh, đây là ấn quan của ngươi, từ nay về sau, Lễ bộ sẽ giao cho ngươi, đừng phụ lòng mong mỏi của trẫm !
Hoàng thượng phán một cách ôn hòa điềm đạm.
Hàn Huyền Xương nâng hai tay qua đầu tiếp nhận long ân, lớn tiếng nói:
- Vi thần tạ ơn Thánh Thượng. Vi thần nhất định cúc cung tận tụy, không phụ lòng mong mỏi của Thánh Thượng.
Hàn Huyền Xương nhận ấn, triều đình hai bên văn võ bá quan ánh mắt khác nhau, ganh gét, phẫn nộ, đố kị, hâm mộ, hưng phấn, vui mừng… đủ cả
Hàn Huyền Xương lui xuống. Một vài người cũng được thăng quan trong dịp này, lĩnh ấn ngay tại triều, tuy không phải chức quan trọng yếu. gì. Dẫu sao các chức vị trí chủ chốt cũng khó có thể đến lượt. Miếng ngon ắt lắm kẻ dòm.
Hàn Mạc lẳng lặng đứng ở phía sau mãi rồi cũng nghe đến tên mình:
- Hàn Mạc quận Đông Hải tiến lên nhận chỉ!
- Có chuyện tấu trình không chuyện bãi triều!
Lời chưa dứt, lập tức có người bước ra, quỳ xuống nói:
- Vi thần ngự sử đài Trương Thận có bản tấu!
Ông ta ngẩng đầu nhìn hoàng thượng một cái để thăm dò thái độ, rồi mới nói tiếp::
- Vi thần tố cáo Thái phó Tô Tuân lạm dụng chức quyền, tại mã tràng chiếm 13 thớt ngựa tốt tự mình sử dụng. Nước chúng ta khan hiếm nhất là ngựa, hiện nay đại bản doanh Tây Bắc ngựa cũng không đủ dùng. Tô Tuân không lấy việc nước làm trọng, không vì thánh thượng mà phân ưu, trái lại còn lạm dụng chức quyền, lấy quốc mã dùng vào việc riêng, thỉnh thánh thượng minh xét.
Hàn Mạc lần đầu tiên vào triều, chưa rõ quy củ, nhưng nhìn thấy đồng liêu buộc tội nhau, những chuyện không phải chính thức quốc sự, hoa phân ranh giới, trong lòng chợt hiểu chuyện triều chính chủ lưu vẫn là công kích lẫn nhau.
Trương Thận nói xong, lấy trong tay áo ra một vật, nâng lên qua đầu, nói:
- Đây là chứng cứ phạm tội cùng lời của nhân chứng, thỉnh thánh thượng xem qua.
Hoàng đế khoát tay, nói:
- Không cần!
Rồi nhìn hướng một gã quan viên phán tiếp:
- Hồ Học Chi, nguơi thân là Thái bộc tự khanh, việc Tô Tuân tự ý lấy ngựa của quốc gia ngươi biết hay không?
Thái bộc tự khanh Hồ Học Chi là người của Hồ gia, cùng Tiêu gia một phái, mà Tô Tuân là người Tô gia, hắn tự nhiên sẽ thừa nước đục thả câu, lập tức đi ra quỳ xuống:
- Khởi bẩm thánh thượng, Tô Tuân có hành vi phạm tội, vi thần đã nhiều lần cảnh báo Thái phó tự, các quan viên lớn bé phải tận tâm lo việc nước, phải tận trung với thánh thượng. Việc Tô Tuân phạm tội, vi thần gần đây cũng có điều tra chứng cớ, định bẩm báo lên thánh thượng, chẳng ngờ Ngự sử đài Trương đại nhân đã trước tiên tra xét việc này đến nơi đến chốn, thỉnh hoàng thượng giáng tội.
- Chuyện này nếu là thật, đem Tô Tuân giao cho Đại lý tự xử lý
Hoàng đế tỏ vẻ mệt mỏi, thản nhiên nói.
Đúng lúc ấy, có một quan viên bước ra khỏi hàng quỳ xuống:
- Vi thần công bộ thị lang Tô Đạt khởi tấu thánh thượng. Ngự sử Trương Thận tấu không đúng sự thật chỉ là mượn cớ để trả thù riêng.
Trương Thận quay đầu lại cả giận nói:
- Tô đại nhân, ngài nói như vậy là có ý làm sao?
Tô Đạt không thèm nhìn hắn, lớn tiếng:
- Thánh thượng, Tô Tuân từ Thái phó tự điều ra 13 thớt ngựa là thật, nhưng không phải tư dùng, mà là do Công bộ điều động.
- Công bộ điều động sao?
Hồ Học Chi ngờ vực hỏi:
- Ngươi nói Công bộ điều động, ta thân là Thái bộc tự khanh, vì sao lại không biết? Thực hư chuyện này là sao?
Tô Đạt thản nhiên nói:
- Hồ đại nhân mấy ngày này hình như không có ở nha môn. Hồ đại nhân bận trăm công ngàn việc, chắc nhiều công chuyện phải lo, ta sai người mang công văn tới Thái phó tự không thấy tung tích Hồ đại nhân đành tìm đến Điển cứu thự. Cũng may Điển cứu thự có quyền điều dưới 830 con tuấn mã nên Tô thự đã kí lệnh, điều mười ba con ngựa tốt giao cho Công bộ sử dụng. Phải tùy cơ ứng biến cũng là việc chẳng đặng đừng
Hồ Học Chi sắc mặt thay đổi. Tô Đạt dùng mấy lời có thể nói là một mũi tên nhắm trúng hai đích, vừa giải vây cho Tô Tuân, vừa ám chỉ Hồ Học Tuân thân tại chức mà không biết chuyện, lúc cần không thấy, là tội tắc trách.
Tiêu Hoài Kim vừa nhận chức Công bộ Thượng thư cười lạnh một tiếng, hướng về phía Tô Đạt hỏi:
- Tô đại nhân, ta là Công bộ Thượng thư, nhưng không biết Công bộ điều động ngựa, vậy là cớ làm sao
Tiêu Hoài Kim là cấp trên trực tiếp của Tô Đạt, nhưng Tô Đạt vốn không xem hắn ra gì, nên thản nhiên nói:
- Tiêu đại nhân mới nhận chức, nhiều chuyệncòn chưa biết. Về chuyện điều động ngựa, nguyên do sửa lầu Tây Giác, nơi đó nhiều năm nay không được chăm sóc đã có chút tổn hại làm mất đi vẻ uy nghi, cho nên phải trùng tu lại. Chỉ vì vận chuyển tài liệu, cho nên phải phối mười ba thớt ngựa để công trình sớm hoàn thành.
Tô Đạt dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp:
- Hạ quan thân là Công bộ Thị lang, là có quyền lệnh Thái phó tự triệu tập ngựa. Tiêu đại nhân chưa từng qua Tây Giác lâu, đương nhiên không biết nơi đó đang tu sửa.
Tiêu Hoài Kim “a” một tiếng lạnh lùng:
- Hóa ra ở đó tu sửa? chuyện lớn như vậy nhưng ngài đâu báo cho ta.
Tô Đạt lập tức trả lời:
- Vốn là phải báo cho Tiêu đại nhân, tuy nhiên ngày hôm qua mới xác định chuyện này, cũng hôm qua tìm đến ngựa, nên chưa bắt đầu khởi công. Hạ quan chủ định hôm nay thiết triều sẽ báo cho ngài luôn, chỉ có điều không ngờ Trương đại nhân hôm nay lâm triều bịa đặt vu hãm Tô thự lệnh. Trương đại nhân nói có chứng cứ, không biết là chứng cớ gì, từ đâu mà có?
Trương Thận sắc mặt biến đổi.
Hẳn chứng cứ trong tay ông ta không phải do bản thân ông ta tìm ra. Vật chứng lại do người bên trong Thái bộc tự đưa cho bản sao. Về phần nhân chứng, ở Yến Kinh, bất kể chuyện gì cũng không thiếu người làm chứng.
Hoàng đế vẫn lặng thinh ngồi trên ngai vàng, lạnh lùng nhìn triều thần tranh luận, trong khi đó phần lớn các quan lại cũng thờ ơ con mắt, không thèm đếm xỉa tới.
Chuyện hai nhà Tô Tiêu đôi co qua lại đã thành cơm bữa, người các gia tộc khác cũng như quan lại trong triều dẫu chướng tai gai mắt cũng không ai dám tự tiện rời khỏi triều đường.
Hàn Mạc đứng ở phía sau cho rằng đây chẳng qua là một vở kịch, nhân tiện hiểu thêm một chút về phép tắc trong triều.
- Việc này giao cho Đại lý tự điều tra rõ ràng.
Hoàng đế phán tiếp
- Tìm ra kết quả, giao cho nội các xử lý.
Kế tiếp, lại có đại thần khác bước ra buộc tội đối thủ, đối thủ hiển nhiên cũng sẵn sàng phản bác, hai bên chủ yếu chỉ trích tầng lớp hạ quan. Trên triều tranh cãi nhau cũng là lớp quan lại bình thường, các đại thế gia chủ chốt đều không tham dự, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Trong triều đình âm mưu nhiều không kể hết, đấu nhau liên miên không dứt, kẻ thù ở khắp nơi luôn sẵn sàng ra chiêu, nên mỗi người đều phải cẩn thận đề phòng, không ai dám chắc những chiêu đòn thâm độc đó không bất thình lình rơi xuống đầu mình.
Gia tộc tranh chấp, phe phái đấu đá, đồng minh hỗ trợ, giống như một cảnh quay ngoạn mục đang hiện ra trước mặt Hàn Mạc.
Từ đầu đến cuối, Hàn Mạc thấy toàn là người đi lên buộc tội lẫn nhau, không hề có cuộc thảo luận nào đến những việc có ích cho bách tính. Ai nấy đều chăm chăm bảo vệ lơi ích gia tộc ích lợi, hung hăng đả kích đối phương.
Hoàng đế dường như đã quá quen với cảnh này nên bình thản ngồi trên ngai vàng, thi thoảng phán một cách máy móc, như:
- Giao cho Đại lý tự điều tra, điều tra rõ ràng, giao cho nội các xử lý!
Hàn Mạc khi mới bước vào điện Thái Bình cảm thấy cực kì uy nghiêm, có uy lực, nhưng một canh giờ qua đi, hắn thấy rõ nơi này chẳng khác gì chợ lớn, bên tai toàn những lời cãi vã lải nhải, dai dẳng. Tuy rằng các quan lại vẫn duy trì được vẻ đường bệ của mình, lời qua tiếng lại không đến nỗi thô thiển lỗ mãng, nhưng trong ý tứ thì vô cùng thâm độc, mười phần hiểm ác, làm cho chốn trang nghiêm nhất bực này nơi nào cũng đầy sát khí.
Hàn Mạc hiểu rõ, trên triều minh đấu, so với thế gia tranh giành chỉ bằng một góc, nói cách khác, chỗ này không phải chủ chiến tràng, thật sự tàn khốc chính là dưới triều đường.
Rộng lớn, lộng lẫy, sơn son thiếp vàng như điện Thái Bình lại trở thành chỗ cho các đại thần tranh cãi, mưu quyền đoạt lợi, chướng khí khắp nơi, Hàn Mạc cảm thấy lòng nhuốm một nỗi chua chát vô hạn.
Hắn thật sự khó có thể tưởng tượng với bầu không khí chính trị như vậy, nước Yến lấy gì xưng bá đại lục, thiện chiến Ngụy quốc, cường thịnh Khánh quốc?
Trung thần có thể không biết nhiều chuyện, đôi khi nhìn chuyện lại thấy được bản chất của nó, biết nhiều lắm, ngược lại chỉ làm cho tâm lý nặng nề, thậm chí sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
Hàn Mạc chưa chắc tuyệt vọng, nhưng từ trong lòng thì lại đã có chút thất vọng.
Trong hoàn cảnh này, hắn thực sự không muốn chứng kiến, nhưng thời điểm đó với thân phận của hắn thì gần như không thể thay đổi được điều gì.
“Nhân vi ngôn khinh”, cho dù là huy động toàn bộ Hàn thị gia tộc cũng không thể trong thời gian ngắn mà thay đổi cảnh hỗn loạn này, nói chi một mình Hàn Mạc.
Người không có thế lực, lời nói không có giá trị
Triều đình vẫn tiếp tục tranh luận cho đến khi Tô Quan Nhai đi ra.
Tô Quan Nhai từ trong hàng đi ra, mọi người yên lặng không nói gì nữa, mà Tô Quan Nhai đối với việc triều đình tranh đấu cũng không để vào mắt, cảnh này hắn đã thấy quá nhiều, nhiều đến nỗi gần như không còn cảm giác.
- Muôn tâu Thánh Thượng, tuân theo lời tuyên triệu của Thánh Thượng, những người lập công bình định quận Bột Châu đã vào điện.
Tô Quan Nhai thanh âm bình tĩnh, khí định thần nhàn nói:
- Lần này vào điện, tất cả sáu người đều chiến đấu có công, thỉnh Thánh Thượng ban thưởng.
Vẵn lẳng lặng ngồi trên ngai vàng , Bình Quang hoàng đế - Chung Vu rốt cuộc cũng đã động đậy thân mình, nói:
- Hàn Huyền Xương ái khanh đã đến?
Hàn Huyền Xương vội bước ra, quỳ xuống trên mặt đất:
- Thần Hàn Huyền Xương khấu kiến Thánh Thượng, Thánh Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Hoàng đế mỉm cười, nói:
- Hàn ái khanh, trẫm đợi ngươi thật lâu a!
Bách quan đều lấy làm lạ, không biết vì sao hoàng đế nói ra lời này, lời này thoạt tiên thấy bình thường, nhưng bên trong rõ ràng có ẩn ý.
Hàn Huyền Xương cũng có chút khó hiểu, nhưng vẫn cung kính trả lời:
- Vi thần cũng ngày đêm nhớ đến Thánh Thượng, chỉ mong long thể khỏe mạnh, quốc gia hưng thịnh, muôn dân bình an.
Hoàng đế bệ hạ thản nhiên cười, nói:
- Nội các nghị định, cho ngươi đảm nhiệm chức Lễ bộ Thượng thư, trẫm thấy chức này ngươi đảm nhiệm rất tốt, đúng người đúng việc.
Nhẹ nhàng phất tay, bên cạnh thái giám bê lên kim bàn từ trên long đàn đi xuống, dừng trước mặt Hàn Huyền Xương.
Bên trong kim bàn, có phủ khăn đậy lại.
- Hàn ái khanh, đây là ấn quan của ngươi, từ nay về sau, Lễ bộ sẽ giao cho ngươi, đừng phụ lòng mong mỏi của trẫm !
Hoàng thượng phán một cách ôn hòa điềm đạm.
Hàn Huyền Xương nâng hai tay qua đầu tiếp nhận long ân, lớn tiếng nói:
- Vi thần tạ ơn Thánh Thượng. Vi thần nhất định cúc cung tận tụy, không phụ lòng mong mỏi của Thánh Thượng.
Hàn Huyền Xương nhận ấn, triều đình hai bên văn võ bá quan ánh mắt khác nhau, ganh gét, phẫn nộ, đố kị, hâm mộ, hưng phấn, vui mừng… đủ cả
Hàn Huyền Xương lui xuống. Một vài người cũng được thăng quan trong dịp này, lĩnh ấn ngay tại triều, tuy không phải chức quan trọng yếu. gì. Dẫu sao các chức vị trí chủ chốt cũng khó có thể đến lượt. Miếng ngon ắt lắm kẻ dòm.
Hàn Mạc lẳng lặng đứng ở phía sau mãi rồi cũng nghe đến tên mình:
- Hàn Mạc quận Đông Hải tiến lên nhận chỉ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.