Quyển 3 - Chương 223: Ức hiếp dân nữ..
Sa Mạc
15/03/2013
Đến giữa chiều, nhà của Yến nhi cũng đã sửa sang xong, ít nhất cũng có thể dùng để che mưa che nắng. Mẹ con Yến nhi tất nhiên là vô cùng cảm kích.
Nhìn thấy trời mỗi lúc một tối dần, Hàn Mạc cũng sợ Sương nhi về trễ, người nhà sẽ lo lắng, liền hối Sương nhi khẩn trương quay về. Sương nhi để lại tất cả toàn bộ đồ ăn thức uống mang theo cho Yến nhi, cũng định để lại chút bạc, nhưng vừa sờ người thì nhớ ra không mang theo bạc, nàng không chần chừ, đang định tháo cái vòng tay bằng ngọc bích thì Hàn Mạc đã cẩm bạc dúi vào tay Yến nhi, cười nói:
- Yến nhi, đây là bạc tích lũy của tỉ tỉ trong mấy năm nay, nhờ chúng tôi mang về cho cô và mẫu thân.
Yến nhi sáng mắt lên, hỏi:
- Tỉ tỉ lúc nào sẽ trở về?
- Sắp rồi.
Hàn Mạc mỉm cười nói.
- Ta nghĩ không lâu nữa mọi người sẽ được gặp tỉ ấy.
Trong lúc Hàn Mạc hai người chuẩn bị xe ngựa ra về, Yến nhi tiến sát lại sau ngựa, vẻ mặt không nỡ xa, nhìn Sương nhi hỏi:
- Sương tỷ, mọi người có quay lại đây thăm muội không?
Sương nhi và Yến nhi ở cùng nhau có nửa ngày , nhưng cảm thấy Yến nhi tuổi tác tuy nhỏ nhưng rất ngoan ngoãn, rất dễ mến, nhưng liệu có lần sau gặp lại hay không thì quả là khó nói, ánh mắt Sương nhi ngước nhìn về phía Hàn Mạc.
Hàn Mạc cười nói:
-Đương nhiên rồi, nếu có dịp, chúng tôi sẽ còn quay lại Dương thôn. Nói không chừng, khi ấy tỉ của cô cũng đã trở về, đến lúc đó, phiền Yến nhi lại nấu món dã lan xuân đãi chúng tôi, có được không?
Yến nhi gật đầu lia lịa.
Trong cánh rừng nhỏ bên cạnh thôn, Hoàng Lịch cưỡi tuấn mã chạy phía trước, phía sau có mấy đoàn ngựa hộ tống, ngoái nhìn Hàn Mạc và Sương nhi rời thôn Dương Thụ, đến khi không còn thấy bóng dáng của họ nữa Hoàng Lịch mới nhẹ nhàng nói:
- Cái tên Hàn Mạc này còn chín chắn hơn cái tuổi của ta rất nhiều.
Vũ Đình đứng sau chậm rãi hỏi:
- Điện hạ đã nói chuyện với hắn, ngài có dự định gì không?
- Khẩu khí của hắn ta rất nghiêm
Hoàng Lịch nhẹ nhàng nói:
- Thế nhưng ta có thể nhận ra tâm của hắn rất rộng lớn, lúc hắn nói mặc dù khó có thể đoán ra hắn đang nói gì nhưng cái ánh mắt kỳ lạ đó thì… cái đó khổng thể cho là vì bị kích động được, nhưng trong tâm hắn dường như lại có quan điểm.
Không gian yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe tiếng thở phì phò của mấy con tuấn mã.
- Hắn có phải rất quan trọng với Điện hạ ?
Vũ Đình trầm ngâm một lúc cuối cùng cũng hỏi lại lần nữa.
Hoàng Lịch gật đầu nói:
- Việc ta muốn làm mặc dù rất mạo hiểm nhưng nếu biết tính toán kỹ lưỡng thì nguy hiểm sẽ ít đi rất nhiều. Trong đó Hàn Mạc là một trong những mắt xích quan trọng nhất, ta cần hắn giúp ta làm một việc…. liên quan đến đại sự thành hay bại, ta cần năng lực của hắn và cái bản lĩnh không sợ hãi của hắn.
- Hắn quả thật không biết sợ!
Trên khuôn mặt Vũ Đình lộ rõ nụ cười nói:
- Hắn thật to gan, điểm này thì thần biết, đó là sự khác nhau giữa phô trương thanh thế và có khí phách, hắn là người có khí phách kèm theo sát khí.
Hoàng Lịch mỉm cười gật đầu, vẻ hơi trầm ngâm rồi nói:
- Mặc dù rất khó khăn nhưng ta hi vọng chúng ta có thể nghĩ ra kế sách gì đó. Con người này nếu không trở thành người của chúng ta thì chỉ có thể trở thành kẻ địch lớn của chúng ta mà thôi. Ngươi có biết, trước khi chúng ta cần hành sự không cho phép loại ngươi như vậy tồn tại?
Yến nhi nhìn chiếc bóng xa dần của Hàn Mạc và Sương nhi rời khỏi, lau nước mắt ở khóe mi, trong tay cầm lấy số bạc mà Hàn Mạc để lại, mặc dù nó không nhiều nhưng nàng biết ràng, đây là số tiền tỉ tỉ khó khăn lắm mới tích cóp được.
- Yến nhi, bọn họ rút cục là người như thế nào?
Đâu đó có âm thanh trầm trầm vọng ra, Dương Tiêu chắp tay sau lưng, tiến lại gần, đôi mắt lạnh tanh đó nhìn chằm chằm người Yến nhi.
Yến nhi vội vàng thụt tay giấu sau lưng, có chút sợ hãi nói:
- Là …. Là….
- Con nha đầu chết tiệt này, rút cục họ là người như thế nào, nói mau? Chúng nói là họ hàng nhà ngươi đấy, ha ha, tổ tiên ba đời nhà ngươi ta đều rõ, làm gì có chuyện từ đâu nứt ra hai tên họ hàng này!
Dương Tiêu hậm hực nói:
- Nếu ngươi không nói rõ, ta sẽ bắt mày tới quan phủ, vô duyên vô cớ có hai người đến, chưa biết chừng là gian tế. Ngươi không biết tôi nặng như thế nào sao? Ta nói cho mày biết, nếu thật là gian tế, cả nhà mày không thoát nổi đâu!
Yến nhi rụt rè nói:
- Đây là những người bạn của tỉ tỉ tôi.
- Tỉ tỉ nhà ngươi?
- Thưa đúng.
Yến nhi lùi bước, Dương Tiêu nhìn nàng với ánh mắt hằn học khiến cho nàng cảm thấy rợn cả người.
Dương Tiêu vuốt râu, cười ha hả:
- Tỉ tỉ nhà ngươi đi đâu, ta là người biết rõ, nó làm gì có bạn bè? Ngươi dám lừa gạt ta sao?
- Không có, đúng là bạn của tỉ tỉ.
Dương Tiêu tiến lên, Yến nhi lại lùi một bước.
Dương Tiêu nhìn chằm chằm Yến nhi, nàng ta tuy tuổi còn trẻ nhưng cũng bắt đầu lớn rồi, mặc dù gầy gò ốm yếu nhưng thân hình cũng kịp phát triển, lão cười ha hả, nhìn đôi tay Yến nhi đặt sau lưng hỏi:
- Tay ngươi cầm vật gì vậy, bỏ ra cho ta xem!
- Không… không có gì…!
Yến nhi hoảng sợ.
Dương Tiêu tức giận:
- Mau đưa ra đây!
Yến nhi bất đắc dĩ, đành phải giơ tay ra, mấy đồng bạc vụn trong tay lộ ra, Dương Tiêu nhìn thấy bạc, mắt sáng lên, hỏi:
- Số bạc này ở đâu ra?
- Đây là của tỉ tỉ tôi
Yến nhi nhìn thấy vẻ mặt tham lam của hắn nên vội vàng rụt tay lại.
- Là của tỉ tỉ nhà ngươi?
Dương Tiêu cười nhạt nói:
- Trong kinh thành có đồ gì tới đây đều phải thông qua ta, phải kiểm tra, tỉ tỉ người gửi bạc về, tại sao ta không nhìn thấy bao giờ? Có phải hai tên gian tế kia trả bạc cho ngươi? Được, con nha đầu chết tiệt này thật là to gan, dám cấu kết làm gian tế địch.
- Không có! Không có!
Yến nhi hoảng sợ nói:
- Đây là của tỉ tỉ tôi gửi về, họ là bạn của tỉ tỉ, không phải là gian tế… mà là, vả lại thôn nhỏ bé tẹo của chúng ta, ngài.. ngài nói gian tế tới đây để làm gì chứ.
Yến nhi biết được thói bịp bợm của Dương Tiêu nên ngay cả việc trong thôn, động đến là tố “gian tế”
Kỳ thật, đối với bách tính bình thương mà nói từ “gian tế” quả thật là quá xa lạ.
Dương Tiêu lộ rõ vẻ mặt hung tợn nói:
- Người còn dám xảo biện, việc lớn nhỏ của cái thôn nay ta không biết, vô duyên vô cớ có hai kẻ lạ mặt đến, vừa sửa nhà cho ngươi, vừa để lại bạc, nếu không phải vì muốn moi thông tin gì từ nhà ngươi sao chúng lại đối xử tốt với nhà ngươi như vậy? Nơi mà tỉ tỉ nhà ngươi đi làm gì có ai lại đến thăm đứa nha đầu như ngươi? Ngươi có biết tỉ tỉ ngươi đi đâu không? Đoán chắc là ngươi không biết! Giơ tay ra! Hắn nói:
- Số bạc đó đưa cho ta, ta phải giao về quan phủ, điều tra xem lại lịch đích thực của số bạc đó!
Yến nhi lập tức lắc đầu:
- Không được, đây… đây là của tỉ tỉ tôi, tôi không thể đưa cho ngài!
Dương Tiêu hầm hầm tức giận tiến lên phía trước sát gần chỗ Yến nhi. Yến nhi mặc dù muốn trốn nhưng đã bị hắn ép sát, nàng thân yếu đuối, một phát giẫm đã bị ngã lăn ra đất. Dương Tiêu như con sói dữ bước lên, cướp số bạc trong tay Yến nhi, bộ mặt hung dữ của hắn lăm lăm nói:
- Con nha đầu chết tiệt không biết điều gì cả, ngươi không muốn sống rồi phải không? Dám đối đầu với ta sao, ta sẽ đuổi nhà ngươi ra khỏi thôn cho sói ăn thịt!
Yến nhi mắt tràn lệ ngậm ngùi, Dương Tiêu đứng dậy, cười ha hả:
- Đợi ngươi hai năm nữa, đợi ngươi trưởng thành, gả về nhà ta, cho ngươi ăn sung mặc sướng.
Hắn cười đắc chí, ngậm tẩu thuốc, nghênh ngang ra về.
Mặt trời dần xuống núi, Hàn Mạc còn cách kinh thành chục dặm đương, từ từ cho ngựa đi chậm lại, ánh mặt trời chiếu rọi vào hai người, ấm áp mà ôn hòa.
- Mạc ca ca, cảm ơn huynh!
Sương nhi ngoái đầu nhìn Hàn Mạc, nhẹ nhàng nói.
Hàn Mạc mỉm cười:
- Cảm ơn huynh vì đã tiễn muội xuất thành sao?
Sương nhi thảnh nhiên cươi:
- Cảm ơn huynh đã đưa muội ra khỏi thành, cũng cảm ơn huynh đã giúp đỡ Yến nhi!
Nàng nhìn về phía xa xăm nói:
- Mạc ca ca, bên kia có hồ nước sao?
Hàn Mạc quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy có hồ nước nhỏ bên dọc đường không xa, xung quanh hồ nước khung cảnh thật xanh tươi, hoa cỏ xanh mướt.
- Muốn qua đó ngồi lát sao?
Hàn Mạc cười lớn nói, nhìn thái độ của Sương nhi ở thôn Dương Thụ hôm nay, Hàn Mạc càng thấy mến nàng ấy, sở hữu xinh đẹp thanh thoát đã khó, lại còn sở hữu một tấm lòng lương thiện muốn giúp đỡ người, càng khó hơn. Hai ưu điểm này đều có ở Sương nhi, Hàn Mạc càng nhìn càng cảm thấy cô nương này mười phần xinh đẹp.
Sương nhi quả thật là rất xinh đẹp, mặc dù tuổi tác không lớn nhưng dung nhan đã sớm lộn, nàng không thuộc loại có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng vẻ đẹp thuần khiết đó khiến người ta cảm thấy yêu mến.
Nước da trắng hồng, đôi mắt to tròn, sống mũi cao, kết hợp lại với nụ cười tươi sáng toát lên vẻ đẹp tinh khiết giống như nước trong nguồn!
Sương nhi cười tươi nói:
- Được không?
- Trời vẫn còn sáng, có thể nghỉ một lát!
Hàn Mạc gật đầu
Hai người dắt ngựa cột dưới gốc cây, ngồi bên hồ nước trong xanh, dòng nước trong vắt, có thể nhìn thấy cá dưới đáy, dưới hồ nhô lên những ngọn cỏ, nhìn thật tĩnh mịnh và mỹ lệ, cái quan này mặc dù có người qua lại nhưng ít người để ý đến hồ nước bên đường.
Sương nhi hít thở không khí trong lành, chỉ cảm thấy sự thoải mái không thể nói ra, cảm giác thanh thảnh không thể nói ra, huống chi bên cạnh còn Mạc ca ca, khuôn mặt nàng luôn hiện lên nụ cười, rất đáng yêu.
Sương nhi vươn cánh tay, cẩm nhận được không gió trong không khí. Sương nhi nhắm mắt lại, dường như lắng nghe cái gì đó.
Hàn Mạc cười như mùa xuân, ngồi cạnh bên Sương nhi, trên cánh đồng hoang cỏ mọc xanh thơm và trên người Sương nhi cũng tràn trề sức xuân, mùi hương của nữ nhi, hắn ngửi thấy mùi hương đó, nhìn thấy dáng tuyệt đẹp của Sương nhi, áo không phải là dày nên hắn nhìn thấy được bộ ngực của Sương nhi phập phồng như bông hoa sen đang từ từ nở.
Ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt nước, chiếu ánh sáng lấp lánh lên khuôn mặt Sương nhi, càng làm tăng thêm vẻ thanh khiết sáng trong của nàng.
Không gian tĩnh lặng tuyệt đối, cả người Sương nhi chợt run lên, ánh mắt mở lớn, mặt đột nhiên hoảng hốt.
-Sương nhi, muội làm sao vậy?
Thấy nét mặt Sương nhi đột ngột thay đổi, Hàn Mạc lo lắng hỏi.
Sương nhi trong mắt tràn ngập sợ hãi, nhìn Hàn Mạc, bất thình lình quay người sang ôm chầm lấy hắn, nép cả khuôn mặt ngây thơ non nớt vào vồng ngực vạm vỡ của hắn, nói líu ríu:
-Mạc ca ca, muội … muội thấy ác mộng… thật đáng sợ!
Hàn Mạc nhíu mày, còn nhớ rõ, ở phủ nha Yến Kinh, giữa lao ngục, Sương nhi cũng đã từng gặp ác mộng. Hắn đoán tận trong lòng tiểu cô nương đáng yêu này ắt có nhiều uẩn tình che dấu.
Hắn nhẹ nhàng ôm Sương nhi vào lòng, vuốt ve tấm lưng ong, dịu dàng:
-Sương nhi, có Mạc ca ca ở đây, muội không phải sợ gì cả.
Được Hàn Mạc vỗ về an ủi, Sương nhi dần trấn tĩnh, thân hình bớt run rẩy, chậm rãi đứng lên.
Tà áo Sương nhi mềm mại, thơm ngát, hương thơm còn vương lại trên mũi, rất dễ chịu. Nhưng Hàn Mạc lúc này không có tâm tình nhìn ngắm mình ngọc hương thầm, nhẹ nhàng dìu Sương nhi đứng dậy, hạ giọng:
-Sương nhi, Mạc ca tặng muội một vật này được không?
Sương nhi thấy bảo thạch mắt sáng rực, tuy hãy còn đọng chút lệ nơi đáy mắt:
-Mạc ca ca, huynh muốn tặng muội cái gì vậy?
Nhìn thấy trời mỗi lúc một tối dần, Hàn Mạc cũng sợ Sương nhi về trễ, người nhà sẽ lo lắng, liền hối Sương nhi khẩn trương quay về. Sương nhi để lại tất cả toàn bộ đồ ăn thức uống mang theo cho Yến nhi, cũng định để lại chút bạc, nhưng vừa sờ người thì nhớ ra không mang theo bạc, nàng không chần chừ, đang định tháo cái vòng tay bằng ngọc bích thì Hàn Mạc đã cẩm bạc dúi vào tay Yến nhi, cười nói:
- Yến nhi, đây là bạc tích lũy của tỉ tỉ trong mấy năm nay, nhờ chúng tôi mang về cho cô và mẫu thân.
Yến nhi sáng mắt lên, hỏi:
- Tỉ tỉ lúc nào sẽ trở về?
- Sắp rồi.
Hàn Mạc mỉm cười nói.
- Ta nghĩ không lâu nữa mọi người sẽ được gặp tỉ ấy.
Trong lúc Hàn Mạc hai người chuẩn bị xe ngựa ra về, Yến nhi tiến sát lại sau ngựa, vẻ mặt không nỡ xa, nhìn Sương nhi hỏi:
- Sương tỷ, mọi người có quay lại đây thăm muội không?
Sương nhi và Yến nhi ở cùng nhau có nửa ngày , nhưng cảm thấy Yến nhi tuổi tác tuy nhỏ nhưng rất ngoan ngoãn, rất dễ mến, nhưng liệu có lần sau gặp lại hay không thì quả là khó nói, ánh mắt Sương nhi ngước nhìn về phía Hàn Mạc.
Hàn Mạc cười nói:
-Đương nhiên rồi, nếu có dịp, chúng tôi sẽ còn quay lại Dương thôn. Nói không chừng, khi ấy tỉ của cô cũng đã trở về, đến lúc đó, phiền Yến nhi lại nấu món dã lan xuân đãi chúng tôi, có được không?
Yến nhi gật đầu lia lịa.
Trong cánh rừng nhỏ bên cạnh thôn, Hoàng Lịch cưỡi tuấn mã chạy phía trước, phía sau có mấy đoàn ngựa hộ tống, ngoái nhìn Hàn Mạc và Sương nhi rời thôn Dương Thụ, đến khi không còn thấy bóng dáng của họ nữa Hoàng Lịch mới nhẹ nhàng nói:
- Cái tên Hàn Mạc này còn chín chắn hơn cái tuổi của ta rất nhiều.
Vũ Đình đứng sau chậm rãi hỏi:
- Điện hạ đã nói chuyện với hắn, ngài có dự định gì không?
- Khẩu khí của hắn ta rất nghiêm
Hoàng Lịch nhẹ nhàng nói:
- Thế nhưng ta có thể nhận ra tâm của hắn rất rộng lớn, lúc hắn nói mặc dù khó có thể đoán ra hắn đang nói gì nhưng cái ánh mắt kỳ lạ đó thì… cái đó khổng thể cho là vì bị kích động được, nhưng trong tâm hắn dường như lại có quan điểm.
Không gian yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe tiếng thở phì phò của mấy con tuấn mã.
- Hắn có phải rất quan trọng với Điện hạ ?
Vũ Đình trầm ngâm một lúc cuối cùng cũng hỏi lại lần nữa.
Hoàng Lịch gật đầu nói:
- Việc ta muốn làm mặc dù rất mạo hiểm nhưng nếu biết tính toán kỹ lưỡng thì nguy hiểm sẽ ít đi rất nhiều. Trong đó Hàn Mạc là một trong những mắt xích quan trọng nhất, ta cần hắn giúp ta làm một việc…. liên quan đến đại sự thành hay bại, ta cần năng lực của hắn và cái bản lĩnh không sợ hãi của hắn.
- Hắn quả thật không biết sợ!
Trên khuôn mặt Vũ Đình lộ rõ nụ cười nói:
- Hắn thật to gan, điểm này thì thần biết, đó là sự khác nhau giữa phô trương thanh thế và có khí phách, hắn là người có khí phách kèm theo sát khí.
Hoàng Lịch mỉm cười gật đầu, vẻ hơi trầm ngâm rồi nói:
- Mặc dù rất khó khăn nhưng ta hi vọng chúng ta có thể nghĩ ra kế sách gì đó. Con người này nếu không trở thành người của chúng ta thì chỉ có thể trở thành kẻ địch lớn của chúng ta mà thôi. Ngươi có biết, trước khi chúng ta cần hành sự không cho phép loại ngươi như vậy tồn tại?
Yến nhi nhìn chiếc bóng xa dần của Hàn Mạc và Sương nhi rời khỏi, lau nước mắt ở khóe mi, trong tay cầm lấy số bạc mà Hàn Mạc để lại, mặc dù nó không nhiều nhưng nàng biết ràng, đây là số tiền tỉ tỉ khó khăn lắm mới tích cóp được.
- Yến nhi, bọn họ rút cục là người như thế nào?
Đâu đó có âm thanh trầm trầm vọng ra, Dương Tiêu chắp tay sau lưng, tiến lại gần, đôi mắt lạnh tanh đó nhìn chằm chằm người Yến nhi.
Yến nhi vội vàng thụt tay giấu sau lưng, có chút sợ hãi nói:
- Là …. Là….
- Con nha đầu chết tiệt này, rút cục họ là người như thế nào, nói mau? Chúng nói là họ hàng nhà ngươi đấy, ha ha, tổ tiên ba đời nhà ngươi ta đều rõ, làm gì có chuyện từ đâu nứt ra hai tên họ hàng này!
Dương Tiêu hậm hực nói:
- Nếu ngươi không nói rõ, ta sẽ bắt mày tới quan phủ, vô duyên vô cớ có hai người đến, chưa biết chừng là gian tế. Ngươi không biết tôi nặng như thế nào sao? Ta nói cho mày biết, nếu thật là gian tế, cả nhà mày không thoát nổi đâu!
Yến nhi rụt rè nói:
- Đây là những người bạn của tỉ tỉ tôi.
- Tỉ tỉ nhà ngươi?
- Thưa đúng.
Yến nhi lùi bước, Dương Tiêu nhìn nàng với ánh mắt hằn học khiến cho nàng cảm thấy rợn cả người.
Dương Tiêu vuốt râu, cười ha hả:
- Tỉ tỉ nhà ngươi đi đâu, ta là người biết rõ, nó làm gì có bạn bè? Ngươi dám lừa gạt ta sao?
- Không có, đúng là bạn của tỉ tỉ.
Dương Tiêu tiến lên, Yến nhi lại lùi một bước.
Dương Tiêu nhìn chằm chằm Yến nhi, nàng ta tuy tuổi còn trẻ nhưng cũng bắt đầu lớn rồi, mặc dù gầy gò ốm yếu nhưng thân hình cũng kịp phát triển, lão cười ha hả, nhìn đôi tay Yến nhi đặt sau lưng hỏi:
- Tay ngươi cầm vật gì vậy, bỏ ra cho ta xem!
- Không… không có gì…!
Yến nhi hoảng sợ.
Dương Tiêu tức giận:
- Mau đưa ra đây!
Yến nhi bất đắc dĩ, đành phải giơ tay ra, mấy đồng bạc vụn trong tay lộ ra, Dương Tiêu nhìn thấy bạc, mắt sáng lên, hỏi:
- Số bạc này ở đâu ra?
- Đây là của tỉ tỉ tôi
Yến nhi nhìn thấy vẻ mặt tham lam của hắn nên vội vàng rụt tay lại.
- Là của tỉ tỉ nhà ngươi?
Dương Tiêu cười nhạt nói:
- Trong kinh thành có đồ gì tới đây đều phải thông qua ta, phải kiểm tra, tỉ tỉ người gửi bạc về, tại sao ta không nhìn thấy bao giờ? Có phải hai tên gian tế kia trả bạc cho ngươi? Được, con nha đầu chết tiệt này thật là to gan, dám cấu kết làm gian tế địch.
- Không có! Không có!
Yến nhi hoảng sợ nói:
- Đây là của tỉ tỉ tôi gửi về, họ là bạn của tỉ tỉ, không phải là gian tế… mà là, vả lại thôn nhỏ bé tẹo của chúng ta, ngài.. ngài nói gian tế tới đây để làm gì chứ.
Yến nhi biết được thói bịp bợm của Dương Tiêu nên ngay cả việc trong thôn, động đến là tố “gian tế”
Kỳ thật, đối với bách tính bình thương mà nói từ “gian tế” quả thật là quá xa lạ.
Dương Tiêu lộ rõ vẻ mặt hung tợn nói:
- Người còn dám xảo biện, việc lớn nhỏ của cái thôn nay ta không biết, vô duyên vô cớ có hai kẻ lạ mặt đến, vừa sửa nhà cho ngươi, vừa để lại bạc, nếu không phải vì muốn moi thông tin gì từ nhà ngươi sao chúng lại đối xử tốt với nhà ngươi như vậy? Nơi mà tỉ tỉ nhà ngươi đi làm gì có ai lại đến thăm đứa nha đầu như ngươi? Ngươi có biết tỉ tỉ ngươi đi đâu không? Đoán chắc là ngươi không biết! Giơ tay ra! Hắn nói:
- Số bạc đó đưa cho ta, ta phải giao về quan phủ, điều tra xem lại lịch đích thực của số bạc đó!
Yến nhi lập tức lắc đầu:
- Không được, đây… đây là của tỉ tỉ tôi, tôi không thể đưa cho ngài!
Dương Tiêu hầm hầm tức giận tiến lên phía trước sát gần chỗ Yến nhi. Yến nhi mặc dù muốn trốn nhưng đã bị hắn ép sát, nàng thân yếu đuối, một phát giẫm đã bị ngã lăn ra đất. Dương Tiêu như con sói dữ bước lên, cướp số bạc trong tay Yến nhi, bộ mặt hung dữ của hắn lăm lăm nói:
- Con nha đầu chết tiệt không biết điều gì cả, ngươi không muốn sống rồi phải không? Dám đối đầu với ta sao, ta sẽ đuổi nhà ngươi ra khỏi thôn cho sói ăn thịt!
Yến nhi mắt tràn lệ ngậm ngùi, Dương Tiêu đứng dậy, cười ha hả:
- Đợi ngươi hai năm nữa, đợi ngươi trưởng thành, gả về nhà ta, cho ngươi ăn sung mặc sướng.
Hắn cười đắc chí, ngậm tẩu thuốc, nghênh ngang ra về.
Mặt trời dần xuống núi, Hàn Mạc còn cách kinh thành chục dặm đương, từ từ cho ngựa đi chậm lại, ánh mặt trời chiếu rọi vào hai người, ấm áp mà ôn hòa.
- Mạc ca ca, cảm ơn huynh!
Sương nhi ngoái đầu nhìn Hàn Mạc, nhẹ nhàng nói.
Hàn Mạc mỉm cười:
- Cảm ơn huynh vì đã tiễn muội xuất thành sao?
Sương nhi thảnh nhiên cươi:
- Cảm ơn huynh đã đưa muội ra khỏi thành, cũng cảm ơn huynh đã giúp đỡ Yến nhi!
Nàng nhìn về phía xa xăm nói:
- Mạc ca ca, bên kia có hồ nước sao?
Hàn Mạc quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy có hồ nước nhỏ bên dọc đường không xa, xung quanh hồ nước khung cảnh thật xanh tươi, hoa cỏ xanh mướt.
- Muốn qua đó ngồi lát sao?
Hàn Mạc cười lớn nói, nhìn thái độ của Sương nhi ở thôn Dương Thụ hôm nay, Hàn Mạc càng thấy mến nàng ấy, sở hữu xinh đẹp thanh thoát đã khó, lại còn sở hữu một tấm lòng lương thiện muốn giúp đỡ người, càng khó hơn. Hai ưu điểm này đều có ở Sương nhi, Hàn Mạc càng nhìn càng cảm thấy cô nương này mười phần xinh đẹp.
Sương nhi quả thật là rất xinh đẹp, mặc dù tuổi tác không lớn nhưng dung nhan đã sớm lộn, nàng không thuộc loại có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng vẻ đẹp thuần khiết đó khiến người ta cảm thấy yêu mến.
Nước da trắng hồng, đôi mắt to tròn, sống mũi cao, kết hợp lại với nụ cười tươi sáng toát lên vẻ đẹp tinh khiết giống như nước trong nguồn!
Sương nhi cười tươi nói:
- Được không?
- Trời vẫn còn sáng, có thể nghỉ một lát!
Hàn Mạc gật đầu
Hai người dắt ngựa cột dưới gốc cây, ngồi bên hồ nước trong xanh, dòng nước trong vắt, có thể nhìn thấy cá dưới đáy, dưới hồ nhô lên những ngọn cỏ, nhìn thật tĩnh mịnh và mỹ lệ, cái quan này mặc dù có người qua lại nhưng ít người để ý đến hồ nước bên đường.
Sương nhi hít thở không khí trong lành, chỉ cảm thấy sự thoải mái không thể nói ra, cảm giác thanh thảnh không thể nói ra, huống chi bên cạnh còn Mạc ca ca, khuôn mặt nàng luôn hiện lên nụ cười, rất đáng yêu.
Sương nhi vươn cánh tay, cẩm nhận được không gió trong không khí. Sương nhi nhắm mắt lại, dường như lắng nghe cái gì đó.
Hàn Mạc cười như mùa xuân, ngồi cạnh bên Sương nhi, trên cánh đồng hoang cỏ mọc xanh thơm và trên người Sương nhi cũng tràn trề sức xuân, mùi hương của nữ nhi, hắn ngửi thấy mùi hương đó, nhìn thấy dáng tuyệt đẹp của Sương nhi, áo không phải là dày nên hắn nhìn thấy được bộ ngực của Sương nhi phập phồng như bông hoa sen đang từ từ nở.
Ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt nước, chiếu ánh sáng lấp lánh lên khuôn mặt Sương nhi, càng làm tăng thêm vẻ thanh khiết sáng trong của nàng.
Không gian tĩnh lặng tuyệt đối, cả người Sương nhi chợt run lên, ánh mắt mở lớn, mặt đột nhiên hoảng hốt.
-Sương nhi, muội làm sao vậy?
Thấy nét mặt Sương nhi đột ngột thay đổi, Hàn Mạc lo lắng hỏi.
Sương nhi trong mắt tràn ngập sợ hãi, nhìn Hàn Mạc, bất thình lình quay người sang ôm chầm lấy hắn, nép cả khuôn mặt ngây thơ non nớt vào vồng ngực vạm vỡ của hắn, nói líu ríu:
-Mạc ca ca, muội … muội thấy ác mộng… thật đáng sợ!
Hàn Mạc nhíu mày, còn nhớ rõ, ở phủ nha Yến Kinh, giữa lao ngục, Sương nhi cũng đã từng gặp ác mộng. Hắn đoán tận trong lòng tiểu cô nương đáng yêu này ắt có nhiều uẩn tình che dấu.
Hắn nhẹ nhàng ôm Sương nhi vào lòng, vuốt ve tấm lưng ong, dịu dàng:
-Sương nhi, có Mạc ca ca ở đây, muội không phải sợ gì cả.
Được Hàn Mạc vỗ về an ủi, Sương nhi dần trấn tĩnh, thân hình bớt run rẩy, chậm rãi đứng lên.
Tà áo Sương nhi mềm mại, thơm ngát, hương thơm còn vương lại trên mũi, rất dễ chịu. Nhưng Hàn Mạc lúc này không có tâm tình nhìn ngắm mình ngọc hương thầm, nhẹ nhàng dìu Sương nhi đứng dậy, hạ giọng:
-Sương nhi, Mạc ca tặng muội một vật này được không?
Sương nhi thấy bảo thạch mắt sáng rực, tuy hãy còn đọng chút lệ nơi đáy mắt:
-Mạc ca ca, huynh muốn tặng muội cái gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.