Chương 153: Anh Trương, em nói anh là bạn trai của em nhé!
Hải Đồng
12/04/2013
Thực ra mà nói đối với tất cả con trai mà nói khi gặp được một cô bé như vậy đều có cảm giác thương hương tiếc ngọc, cứ đế chuyện trôi qua như bình thường. Từ lúc đó Trương Anh Duệ lại càng không tìm thấy lý do để từ chối, rốt cục thì cũng phải gật đầu:
- Thôi được.
Thực ra mà nói khi đưa ra yêu cầu này, trong lòng Lý Ngưng Mặc cũng có vẻ không yên tâm nếu mình bị từ chối dù trong phòng chỉ có 2 người nhưng cũng rất mất mặt. Nhưng chuyện đã hoàn hảo cô bé thờ phào nhẹ nhõm tuy vẻ mặt của Trương Anh Duệ có vẻ ủ dột, suy tư nhưng cuối cùng cũng đã đồng ý rồi.
Tiểu nha đầu lập tức hoan hô, tay chân luống cuống lấy điện thoại ra:
- Anh Trương, số điện thoại của anh là bao nhiêu? Em sẽ gọi cho anh.
Hóa ra là tiểu nha đầu này còn không yên tâm nếu Trương Anh Duệ cho mình một số linh tinh lừa mình thì sao nên cô muốn tự mình kiểm chứng.
Đến mức thế sao! Trương Anh Duệ thầm oán lấy số điện thoại của mình ra còn trịnh trọng dặn dò:
- Muốn gọi cho anh thì tốt nhất là sau giờ làm, nếu có tin gấp thì nhắn tin nhưng phải là việc thập gấp, ban ngày cũng không được gọi điện.
- Yên tâm đi!
Sau khi nghe thấy chuông di động của Trương Anh Duệ kêu, Lý Ngưng Mặc cười híp cả mắt cẩn thận lưu số của hắn vào danh bạ:
- Yên tâm đi, nếu không phải là chuyện quan trọng thì nhất định em sẽ không làm phiền đến anh đâu nhưng mà anh Trương nếu trong trường có người gây khó dễ cho em, em sẽ tìm anh gúp nhé?
- Trong trường có người bắt nạt em?
Trương Anh Duệ cười không khỏi kinh ngạc, trong trường các hõ sinh đánh nha thậm chí là nữ sinh đánh nhau cũng không phải chuyện lạ nhưng thì đối với hắn từ thời trung học những chuyện như thế này không đáng trách lắm nhưng điều hắn thấy lạ là nha đầu kia có vẻ thông minh sao cũng đi gây thù oán với người khác? Trương Anh Duệ thấy nha đầu kia dù người khác có thấy là không tồi nhưng cũng không khiến người ta dễ chịu.
- Trước kia thì không có nhưng cần đây có mấy tên nhóc làm phiền cả ngày cứ quấn lấy em.
Dường như cái miệng nhỏ nhắn của Lý Ngưng Mặc đã nói lên sự phiền lòng, cảm giác của cô bé đang rất là khó chịu.
ồ, có chuyện như vậy sao! Nghe Lý Ngưng Mặc nói Trương Anh Duệ cũng đã hiểu, đang ở độ tuổi thanh xuân những chuyện như vậy ở các Trường Trung học phổ thông là phổ biến, ngay cả đến tiểu học năm nhất, năm hai cũng còn thiếu các học sinh nhí viết thư tình cho nhau sao? Ngày trước còn nghe Biểu đệ nói học sinh tểu học lớp 5 Tiểu Tước còn lôi bạn gái vào nhà nghỉ… Ngươi ấy à còn không được sao?
- Như vậy sao?
Nhưng dù có thể nào thì Trương Anh Duệ cũng không muốn bị lôi vào những chuyện lộn xộn như vậy, cũng không phải đây là những chuyện trẻ con không đáng làm nhớ lại 10 năm về trước vẫn còn thấy có ý nghĩa.
Trong một lúc Trương Anh Duệ thấy mất cả vui: Tiểu nha đầu này có phải đang không biết chừng mực hay không đây?
Có thể đúng là tiểu nha đầu này không phải là người bình thường nhưng dù thế nào thì nhà cô ta cũng mở khách sạn, cả ngày đón người đến so với học sinh bình thường mạnh mẽ hơn nhiều, thấy Trương Anh Duệ biểu cảm liền hiểu chuyện này không hay lắm, côliền giải thích còn tỏ vẻ ủy khuất:
- Mà tiểu tử đó ngoài xã hội còn có người nữa…
Trương Anh Duệ nghe nói như thế liền mừng rỡ, quả thực đối với các bạn học sinh mà nói, nếu biết mấy tên tiểu tử đó cho dù là bọn lưu manh tầng dưới cũng không đủ lực uy hiếp chứ đừng nói gì đến Lý Ngưng Mặc, một cô nương nhỏ bé như vậy.
Nếu như có quan hệ với mấy tên côn đồ trong xã hội thì thực sự mấy tiểu tử đó không phải là người tốt, nếu mặc kệ chuyện này thì Lý Ngưng Mặc sẽ bị chịu ảnh hưởng dù có thế nào thì cô cũng đã muôn mồn gọi “anh Trương, anh Trương” ngọt ngào nếu mặc kệ thì quả thực Trương Anh Duệ cũng cảm thấy không được.
Một khi đã như vậy thì Trương Anh Duệ gật đầu:
- Vậy được, nếu tiểu tử đó còn dám làm phiền em thì anh sẽ nghĩ cách.
Bao nhiêu tuổi rồi chứ, đương nhiên Trương Anh Duệ không cho rằng chuyện này là to tát: mượn oai hùm của Mãnh Tử dọa cho bọn chúng một trận xem bọn chúng còn dám làm gì nữa không?
- Anh Trương, anh tốt thật đấy.
Tiểu nha đầu nhút nhát liếc nhìn Trương Anh Duệ một cái, mặt còn đỏ ửng lên nữa:
- Vậy, anh Trương nếu mấy bạn nam đó gây rối thì em nói anh là bạn trai của em nhé?
- Phì…
Trương Anh Duệ phun cả trà ra rồi trợn mắt, há mồm nhìn Lý Ngưng Mặc, không phải chứ?
- Chuyện này hà tất?
- Có!
Lý Ngưng Mặc nghiêm chỉnh gật đầu nhìn Trương Anh Duệ với ánh mắt rất sùng bái:
- Em biết được ông chủ ở Tào ở Đắc Nguyệt Lâu hoan nghênh nhưng ông ta đối với anh khách khí như vậy nên khẳng định là anh rất được hoan nghênh. Chỉ cần bọn họ biết em là bạn gái của anh thì sẽ không ai còn dám đến trêu em nữa.
Vẻ mặt của cô bé tỏ rõ sự ngây thơ, ao ước.
Ao ước! Trương Anh Duệ giơ ngón tay ra chỉ về phía cô dở khóc dở cười:
- Tôi nói, cô này… có tính mượn oai hùm thì cũng không đến mức đấy chứ?
Đương nhiên Trương Anh Duệ cũng giải thích được tình huống này, nếu thực sự những tên tiểu tử kia có mối quan hệ với những tên đại ca trong xã hội thì không những nó chỉ vào trường học mà còn lôi kéo đệ tử, rồi dễ dẫn đến nghiện ngập cho dù là nữ sinh nếu như chúng muốn thì cũng không bỏ qua. Nếu có quan hệ của mình trong trường học thì có thể ngẩng đầu kiêu ngạo dù sao thì từ trước đến giờ mình cũng như vậy mà, đối với tâm tư này của những đứa trẻ Trương Anh Duệ hiểu rất rõ.
- Nếu em không sợ ba, mẹ của em chặt đứt chân tay thì cứ nói vậy đi.
Trương Anh Duệ cười khổ nói.
Khi số điện thoại của mình đã cho cô nàng rồi thì mình còn có thể làm gì được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.