Chương 123: bị hiểu lầm
Hải Đồng
12/04/2013
- Gặp một chút à?
Lưu Kim Quốc trầm tư một lát, chậm rãi gật gật đầu,
- Cũng được.
Nếu như có thể thừa cơ hội này hiểu biết Trương Anh Duệ rốt cuộc là lai lịch gì, tính cách như thế nào, thật cũng không tệ. Thật có thể làm rõ ràng điểm này, sau này dùng thái độ như thế nào mà đối đãi Trương Anh Duệ, trong lòng liền rõ ràng.
Lý Nghiễm Phong liếc mắt nhìn Lưu Kim Quốc một cái, cười đứng lên:
- Nếu như vậy, thì ta đi thôi.
Người này, thích lão tử lằm đầu súng đây mà. Đối với ý nghĩ trong lòng Lưu Kim Quốc, Lý Nghiễm Phong trong lòng tựa như nhìn vào gương sáng, nhưng hắn cũng không nói ra. Tuy rằng người nầy đang lấy chính mình làm người hứng mũi chịu sào, nhưng mình cảm giác không phải là bị người nầy ỷ lại?
Khi Trương Anh Duệ từ phòng làm việc của mình đi ra, vừa hay nhìn thấy Lưu Kim Quốc cùng một người trung niên hơi mập từ trên lầu cùng nhau xuống dưới.
Ai đây nhỉ?
Trương Anh Duệ nhìn lướt qua, trong lòng nhiều ít nói thầm: nhìn thì không giống như là làm quan, giống như là một ông chủ, có thể làm cho Lưu Kim Quốc cùng đi, xem ra lai lịch không nhỏ.
Cười cười với Lưu Kim Quốc, Trương Anh Duệ nhiệt tình cùng hắn chào hỏi:
- Lưu thư ký, trùng hợp quá nhỉ!?
- Vâng, thật đúng lúc.
Lưu Kim Quốc cũng thật không ngờ gặp được Trương Anh Duệ ở đây, càng làm cho hắn thật không ngờ chính là, Trương Anh Duệ lại dùng phương thức này chào hỏi cùng mình, hơi hơi lặng đi một chút, ân cần hỏi han:
- Thế nào, phó Trấn Trường Trương, công vịêc đã thích ứng chưa?
Nói là quan tâm cũng đúng, chính là phía sau lời này, làm sao nghe được cũng làm cho người tanh cảm giác được trong lời này có vẻ như đang khích lệ.
Ơ? Lời này của hắn là gì ý tứ? Vừa mới tới đơn vị mới là một người mới, nghe được Lưu Kim Quốc những lời này, trong lòng Trương Anh Duệ lập tức cảnh giác, lời nói vừa mới mạo hiểm đến bên miệng, cũng bị tiểu tử này không tự chủ đổi lại:
- Cám ơn Lưu thư ký quan tâm, nhưng tôi vừa tới một ngày, cũng không có gì thích ứng hay không thích ứng.
Sao lại thế này? Tiểu tử này sao lại có thể không hiểu chuyện như vậy?
Vốn là đang chờ Trương Anh Duệ nói :
- Cám ơn tổ chức và lãnh đạo quan tâm, tuy rằng công việc có khó khăn, nhưng dưới sự trợ giúp của lãnh đạo cùng các đồng chí, tôi nhất định sẽ vượt qua khó khăn, cố gắng làm tốt mọi công tác.
Lưu Kim Quốc, lập tức ngây ngẩn cả người: mẹ nó, tiểu tử này sao không theo như lẽ thường mà nói ra? Như thế nào, ngươi thật là “Không hiểu quy củ” ?
Xuất phát từ bản năng cảnh giác, vừa gặp được Lưu Kim Quốc cùng Lý Nghiễm Phong, Trương Anh Duệ đã “Dựng lên cái lỗ tai”.
Lưu Kim Quốc cũng không biết, ý nghĩ trong lòng chính mình, không lọt một tia, tất cả đều bị Trương Anh Duệ “Nghe được” .
Sao nhỉ? Có ý tứ gì? Ngươi muốn giẫm lên ta? Không biết từ chỗ nào xuất hiện người muốn khoe khoang uy phong của mình trước mặt người khác như thế nào? Trong lòng Trương Anh Duệ nhất thời liền để ý : ồ, hôm nay lão tử nhậm chức đường đường có chủ tịch huyện cùng các trưởng ban tổ chức huyện và thư ký bí thư huyện ủy tự mình “Hộ tống” nhậm chức, ngươi còn chưa rõ đây là ý gì sao?
Muốn khoe uy phong của ngươi thì lão tử không ý kiến, nhưng ngươi không thể khoe uy phong đến trên đầu lão tử... Lão tử nhìn qua rất giống như là cái loại người dễ bị người ta giẫm lên đầu sao?
Đương nhiên, lần này Trương Anh Duệ trả lời nhất định là “Không tuân thủ quy củ”.
Lúc này chúng ta nhất định phải thừa nhận, chúng ta cũng phải nghĩ một chút, một người mà một ngày phía trước còn là một người dân bình thường, nếu trông cậy vào tài năng của hắn thì trong thời gian ngắn ngủn như vậy không thể bước được vào quan trường.
Không đợi mình nghĩ được câu nói kia, trong lòng Lưu Kim Quốc vừa là xấu hổ, lại vừa buồn bực, trong lòng nhất thời căm tức : mẹ nó chứ, lão tử xem như đã nhớ kỹ ngươi rồi đó. Cố gắng đè nặng khó chịu trong lòng, Lưu Kim Quốc làm cho mình có vẻ bình tĩnh gật gật đầu với Trương Anh Duệ:
- Cũng đúng, là tôi quá nóng vội!
Tình huống... Có chút không đúng!
Lý Nghiễm Phong nhìn Trương Anh Duệ, nhìn nhìn lại Lưu Kim Quốc trong lòng một bụng tức giận còn đang phải đè nén, trong lòng nhất thời vang lên một tiếng: ôi trời, lão tử sẽ không xui xẻo như vậy chứ? Một tay ngang ngược không biết từ đâu tới đây gây chuyện, lão tử chẳng lẽ đúng im thờ ơ nhìn? Thế này... Quỷ mới biết hai người kia có người nào trút hận thù lên đầu mình không?
Bị Lưu Kim Quốc thù cũng thôi, hắn cũng không thể lấy mạng mình hay làm khó dễ quá đáng, nhưng nếu như vị chủ nhân ngang ngược càn rỡ này cho rằng chuyện này là mình và cái tên khốn Lưu Kim Quốc hợp mưu, suốt ngày nghĩ phương pháp làm khó lão tử, đến lúc đó lão tử biết làm sao đây?
Không sợ kẻ trộm chỉ trộm nhớ mặt! Buôn bán càng sợ điểm này, nhất là bị một vị quan mạnh không biết từ chỗ nào xuất hiện ... Tuy rằng không biết đến cùng có phải hay không, có thể đưa hắn về đến chỗ ban đầu... Nghĩ đến chính mình có khả năng gặp một hồi tai bay vạ gió như vậy, Lý Nghiễm Phong đã cảm thấy trong lòng một vạn nỗi buồn bực thêm cả biệt khuất!
Chính là tình huống trước mắt, Lý Nghiễm Phong nhìn quanh, tựa hồ mình là người bị hại, đúng là đồ phá hoại !
- Trương Trấn Trường phải không, nghe đại danh đã lâu!
Lý Nghiễm Phong vốn còn đứng cách Trương Anh Duệ năm sáu bước bậc thang, ý thức được tình huống này, vội vàng bước nhanh trên bậc thang đi xuống, còn ở trên bậc thang liền tỏ vẻ nhiệt tình vươn hai tay với Trương Anh Duệ, nhiệt tình có thừa:
- Tôi là chủ cửa hàng thực phẩm trong huyện - Lý Nghiễm Phong, hôm nay có thể gặp được Trương Trấn Trường ở trong này, thật sự là phúc ba đời, hân hạnh!
Cái gọi là đưa tay không đánh người mang khuôn mặt tươi cười chính là vậy.
Tuy rằng biết rõ người nầy trong lòng có ý tưởng gì, nhưng Trương Anh Duệ vẫn theo bản năng vươn tay ra,
- Không cần khách khí, tôi không nổi danh như vậy chứ?
Người nầy thật ra có thể coi là người ăn ngay nói thật. Lý Nghiễm Phong trên mặt hơi có chút xấu hổ, che dấu vẻ cười cười, khen tặng nói:
- Như thế nào mà không nổi danh, ở thị trấn sau khi nhận được thông báo của huyện, chúng tôi biết đại danh Trương Trấn Trường ngay, hơn hai mươi tuổi đã là phó Trấn Trường, thật sự là niên khinh hữu vi!
Trong lòng Trương Anh Duệ cười thầm. Vẫn luôn dựng lên cái lỗ tai nghe trong óc Lý Nghiễm Phong cùng Lưu Kim Quốc đang nghĩ gì về Trương Anh Duệ, tự nhiên hắn biết người nầy trong lòng rốt cuộc là nghĩ cái gì.
Thấy thần sắc trên mặt Trương Anh Duệ bất động, Lý Nghiễm Phong không lo lắng trong lòng, trong lòng không khỏi khẽ run rẩy, cắn chặt răng, nói:
- Đúng rồi, để hoan nghênh kế hoạch lớn về với huyện chúng ta, mấy vị bằng hữu của tôi đang tính đưa cho Trương Trấn Trường một món quà nhỏ, mong rằng Trương Trấn Trường không từ chối.
Đây là có chuyện gì?
Chứng kiến biểu hiện của Lý Nghiễm Phong đối với Trương Anh Duệ tuyệt đối có thể dùng từ “Nịnh hót” để hình dung, lại nghĩ tới tên này trong ngày thường thái độ đối với mình, Lưu Kim Quốc khẽ run lên trong lòng, ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn Trương Anh Duệ một cái, trong lòng đang không ngừng khua chiêng gõ trống, không khỏi cảm giác thật mơ hồ : kì quái, không lẽ lão Lý có quen biết hắn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.