Quyền Thế

Chương 146: Bối cảnh nhìn không thấu

Hải Đồng

12/04/2013



Dựa vào tâm mà nói, tuy rằng Lưu Kim Quốc không quen cách làm việc của Vương Trường Ba, thế nhưng ông ta thực không thích mình đắc tội với người này hay là phó trưởng trấn làm là được rồi, không cần kéo cả mình vào làm gì.

Thế nhưng tình hình hiện tại bây giờ không được, trước khi lãnh đạo chưa đưa ra bất cứ chỉ thị gì mình có thế tìm đủ mọi lý do để từ chối, bây giờ lãnh đạo đã ra chỉ thị công tác cụ thể rồi, nếu mình còn tiếp tục từ chối… lãnh đạo sẽ nghĩ thế nào chứ? Lưu Kim Quốc nghĩ, ý đồ của ngươi, ta không chỉ huy nổi ngươi thì phải?

Vẫn là câu nói đó, nếu bị lãnh đạo chụp mũ “không chỉ huy nổi” thì kiếp làm quan của người này chắc chắn là chấm dứt, chụp mũ cái khác có thể được, nhưng cái này Lưu Kim Quốc nói thế nào cũng không dám đội.

Ngươi, tên tiểu tử này đúng là “ hoàng đế giới quý tộc”, trong lòng Lưu Kim Quốc hận nghiến răng nghiến lợi, đến mức không thể nặn ra được khuôn mặt tươi cười:

- Ấy, ý kiến của các lãnh đạo chúng ta nên hết sức coi trọng, như vậy đi, tiểu Bặc, cậu đi xuống thông báo 1 chút, nửa tiếng nữa mở cuộc họp ủy ban đảng ủy trấn, không ai được vắng mặt.

Lưu Kim Quốc cũng không ngốc, chuyện này phải có thế lưc thế thì mới xong được thế thì đơn giản là có gia thế, ngộ nhỡ sau này thật sự có người phía trên để ý không bỏ qua chuyện này. Cũng là toàn thể đảng ủy thị trấn quyết định, mọi người nhất trí cho rằng xử trí như vậy là thỏa đáng, không có quan hệ gì lớn lắm tư tưởng cá nhân của Lưu Kim Quốc , tư tưởng cá nhân và ý chí tập thể sự khác biệt rất lớn, thực sự không thể tính ra được.

Trương Anh Duệ hình như không nhận thẩy được tính toán nhỏ nhặt của Lưu Kim Quốc, gật đầu lia lịa, tán thưởng không thôi, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Đúng vậy, ý chí tập thể, cái tội này quá lớn, chiêu này nên cố gắng học cho tốt đi.

- Trưởng trấn Anh Duệ, ngài có ý kiến gì à?

Nhìn thấy Trương Anh Duệ ngẩn người ra, không biết suy nghĩ cái gì, trong lòng Lưu Kim Quốc có chút mất hứng. Trương Anh Duệ ngươi có chút quá đáng đấy, không sai, sau lưng ngươi quả thực có người, nhưng dù sao ngươi cũng là thuộc hạ của ta, phải giữ 1 chút thể diện cho ta chứ, không phải thất thần trước mặt ta thế ? Đặc biệt là lúc ta đang nói về vấn đề nghiêm trọng như vậy. À, Trương Anh Duệ giật mình, vội vàng lắc đầu:

- Không có gì, tôi không có ý kiến gì, cương quyết ủng hộ quyết định của đảng ủy trấn.

Đúng vậy, dù sao cái quyết định này là do hội nghị đảng ủy thị trấn đề ra, thế thì “1 cá nhân” mình nhất định phải tuân theo cái “tập thể” đảng ủy này, điều này là đúng không phải nghi ngờ gì nữa.

Ừ, không sai, đối với thái độ của Trương Anh Duệ, Lưu Kim Quốc rất hài lòng, cái điều không vui nho nhỏ khi nãy cũng tiêu biến, trong lòng Lưu Kim Quốc rất rõ, nếu chuyện đã như vậy, thì đơn giản người tốt thì làm đến cùng, tiễn phật thì tiễn đến Tây Thiên, sau này mình còn không định nương nhờ người khác nữa hay sao, bây giờ thì thắp hương ăn thề, sau này lúc thời điểm quan trong mình cũng tiện há miệng:

- Nếu như vậy, Anh Duệ trưởng trấn ngài…



- Reng reng reng…

Đang nói chuyện thì tiếng di động của Trương Anh Duệ vang lên. Lưu Kim Quốc lập tức ngậm miệng lại, cái này đúng là quá mất mặt.

Trương Anh Duệ ngại ngùng móc điện thoại ra, cậu cảm thấy cũng có chút xấu hổ, vốn định móc điện thoại ra xem ai gọi xong thì lập tức tắt đi, lát nữa sẽ gọi lại sau, thế nhưng nhìn thấy tên người trên màn hình, Trương Anh Duệ không khỏi sửng sốt, nhẹ giọng nói với Lưu Kim Quốc:

- Là cục trưởng Triệu của cục công an quận.

Cục trưởng Triệu cục công an quận à? Triệu Lâm? Lưu Kim Quốc lần này đúng là không biết nói cái gì, vội vàng dúng mấy ngón tay chỉ vào điện thoại của Trương Anh Duệ, điện thoại của lãnh đạo gọi đến, cậu nhanh chóng nhận điện thoại trước đi.

- Anh Triệu, có con chim khách đang kêu trên cây ngoài kia thì anh gọi điện đến,có chuyện gì tốt phải không?

Haiz! Quan hệ của ngươi với Triệu Lâm không đến mức thân thiết thế chứ? Nghe thấy ngữ khí Trương Anh Duệ trò chuyện cùng Triệu Lâm thoải mái, Lưu Kim Quốc lần này đúng là bị dọa.

- Thật à? Ha ha…

Những lời mật ngọt của Trương Anh Duệ khiến cho Triệu Lâm cảm thấy rất thoải mái, trong lòng vui vui, nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều:

- Anh Duệ này, là chuyện thế này, lão Khâu bên cục cung cấp điện vừa gọi điện cho rôi, nói cái gì Vương…

Nói đến đây, Triệu Lâm dừng 1 chút, chắc là đang nghĩ xem tên của sở trưởng sở cung cấp điện bên thị trấn là gì, không khỏi có chút ảo não:

- Ấy, chính là cái tên Vương gì đó đến nhà lão Khâu nói là phải qua mấy ngày nữa mới được, thế nhưng việc bồi thương công nhân điện tử vong bây giờ giải quyết thủ tục xong rồi, bà ta lúc nào cũng có thể xuống cục điện lực thị trấn để làm thủ tục, nhận số tiền đó.

- Cừ thật! Nhanh như vậy à!

Không cùng cơ cấu chính phủ cấp cao, đặc biệt là cơ cấu cấp trên nói chuyện, chỉ cảm thấy tốc độ nhanh lạ thường, Lưu Kim Quốc đứng gần Trương Anh Duệ nghe được lời nói của Triệu Lâm, lúc này sợ hãi:



- Haiz! Vẫn ở chỗ thường ngày, sợ gì có người gọi đến, dăm ba ngày 1 tuần cũng không gặp thế mà làm xong rồi, thế nhưng xem ra hôm nay, hôm qua Trương Anh Duệ mới lên quận, bây giờ buổi sáng ngày hôm nay còn không đi làm, cục điện lực quận đã lo xongchuyện bồi thường người chết? Cái này… đúng là nghe quá rợn người. Tiểu tử này rốt cuộc có quan hệ gì trong quận? Miệng Lưu Kim Quốc không ngậm vào được.

- Nhanh như vậy à?

Cũng giống mà không giống với Lưu Kim Quốc, tin này khiến TRương Anh Duệ cao hứng miệng không ngậm vào được:

- Thế thì tốt, anh Triệu yên tâm, lát nữa em sẽ lập tức gọi điện cho ông Vương, bảo ông ấy nhanh chóng làm thủ tục đến quận, lĩnh tiền… chỉ cần qua cửa này chuyện này về cơ bản là xong rồi. Đúng thế, chỉ cần cầm được tiển, thì không có ai có cơ hội làm ấm ĩ nữa, không có ai làm ồn ào, không phải là đại cuộc “bảo vệ xã hội và giữ vững kinh tế ổn định” hay sao, đạo lý rất đơn giản.

- Ừ, cậu hiểu được là tốt rồi.

Triệu Lâm dừng 1 chút:

- Đúng rồi, những người đó ở cục điện lức có thể không tiện nói, lát nữa tôi cho tiểu Tôn bảo thư ký lão Khâu gọi điện cho cậu, sau khi đến cục điện lực thì cậu gọi điện thoại, có thư ký lão Khâu giúp cậu làm thủ tục không ai làm khó dễ cậu đâu. Nghe thấy Triệu Lâm nói như vậy, Trương Anh Duệ thực sự có chút cảm động:

- Anh Triệu, thực sự là… cảm ơn anh.

- Khách khí gì chứ.

Triệu Lâm cười ha ha, chuyện này giải quyết nhanh chóng, mình càng có thể diện, cho nên lúc này tâm trạng Triệu Lâm cũng thoải mái:

- Vâng, em còn có chút việc, em cúp máy trước đây ạ.

Thấy Trương Anh Duệ cúp máy trước, Lưu Kim Quốc sơm đã bị những chuyện để lộ ra trong điện thoại dọa cho khiếp sợ đến mức không nói được cái gì, trong lòng quyết định thật nhanh:

-Trưởng trấn Anh Duệ, thế này đi, lát nữa đảng ủy trấn họp xong, cậu vất vả thêm 1 chút, dẫn Vương quả phụ đến quận để giải quyết ổn thỏa chuyện này, cậu xem…

Nói ra, chuyện này dễ làm thôi, cũng có thể trên lý lịch Trương Anh Duệ ngươi ghi thêm 1 khoản.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook