Chương 220: Cảm ơn nhé
Hải Đồng
06/09/2013
Chuyện này… nghe xong Trương Anh Duệ nói, vốn dĩ Nhâm Học Kinh còn cười hì hì thì giờ trán toát hết cả mồ hôi.
Căn hộ này đối với mình mà nói đều khiến người ta phải ghen tỵ đỏ cả mắt, căn bản mình phải chon lên rồi, không biết khi nào đại bom mới nổ đây!
Đúng vậy, theo như lời Trương Anh Duệ nói, nếu như Trưởng khoa biết được nhà của mình lớn hơn so với ông ta thì sẽ thế nào đây? Sau này công việc của mình cũng sẽ bị gây khó dễ? đây chính là tương đương với đi tìm một cái tát của trưởng khoa, nghiêm trọng hơn có khi trưởng khoa lại còn cho rằng mình đang ngấp nghé chỗ của ông ta? Nếu như trưởng khoa nghĩ như vậy thì mình đúng là không hay ho gì đâu.
Phó cục trưởng này nghĩ như thế nào? Phòng của mình không to như phòng của bọn họ, bọn họ không hiểu tôn ti trật tự? vì chuyện này mà Phó cục trưởng không vừa mắt với mình, cho rằng có phải mình ngáng chân ông ta không? Lúc đo thì đúng là phải khóc lóc mà giữ lấy chỗ ngồi rồi.
So với 2 người trước kia, điểm thứ 3 mới là điểm chết người, Cục trưởng phân cho mình phòng nhỏ có phải là ý này không? Nhìn xem mình không đáng để đào tạo, hơi một chút là lấy thành tích ra phân phối không biết trời cao đất rộng ra sao?
Suy nghĩ cẩn trọng một chút, Nhâm Học Kinh thấy sợ! Trời ơi! Phòng nhỏ nhất ở đây đây thực là gió đến từ 4 phía, 8 phương thì như cái lò bát quái, dù là mình có sức ép gì thì lửa này vẫn cứ thiêu đốt! Nếu thực sự là như vậy thì mình đã làm mất đi cái cọc cơ duyên lớn rồi, lại càng như chơi đùa với tiền đồ.
Đương nhiên, mình cũng nghĩ nhiều rồi, chuyện có thể như vậy thì còn nói được cái gì, tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy được, giống như năm đó ủy viên Tường nói như vậy, thà rằng giết nhầm một ngàn người, còn hơn bỏ sót 1 người… Đây chính là làm đổ con đường làm quan của mình, không thể không thật cẩn thận.
Suy nghĩ cẩn trọng, trong lòng Nhâm Học Kinh chẳng còn chút vui sướng gì ở lúc trước, may mắn sống sót sau tai nạn: may mắn, may mắn, may mà ông đây sớm biết điều này, nếu không đợi đến lúc nhận nhà thì ta còn đường sống sao!
Trong lòng trần đầy cảm kích với Trương Anh Duệ: nếu Trương Anh Duệ không nhắc nhở ta đúng lúc thì lần này thực sự ta chết chắc rồi, Nhâm Học Kinh phát hiện, lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Bị hù dọa!
- Anh Duệ, lão Nhâm ta không nói gì, chuyện của cậu tôi sẽ nhớ kĩ, sau này có chuyện gì thì cứ nói, chỉ cần trong khả năng giúp được, tuyệt đối tôi sẽ không nói 2 lời!
Nhâm Học Kinh chân thành nói với Trương Anh Duệ
- Đừng khách sáo như thế, cũng có thể là tôi đã nghĩ nhiều quá thôi.
Trương Anh Duệ cười nói.
Mặc kệ là có phải ngươi nghĩ nhiều hay không thì dù sao chuyện này đối với anh em ta mà nói thật sự là được sống sót sau tai nạn, Nhâm Học Kinh xoa mồ hôi trên trán:
- Đúng rồi, Anh Duệ lão đệ, cậu gọi điện cho tôi là…
- Đúng là có chuyện muốn tìm anh giúp.
Không đợi cho Nhâm Học Kinh nói xong, Trương Anh Duệ đem chuyện của Ngũ thúc nói cho Nhâm Học Kinh biết một chút, cuối cùng hắn hỏi:
- Thế nào lão Nhâm, chuyện này anh có thể giúp nhanh được không?
- Chuyện nhỏ! Chuyện này cứ giao cho tôi đi.
Mình có thể giúp được Trương Anh Duệ, Nhâm Học Kinh liền mừng rỡ vỗ ngực nói với Trương Anh Duệ:
- Như vậy, cậu cho Ngũ thúc đến đây đi…Thôi vậy, để tôi báo chút việc rồi điều người đến chỗ cậu, cậu đang ở đâu? Trong công ty hả?
Tuy lần này giúp đối tượng không phải là bản thân Trương Anh Duệ nên khiến cho Nhâm Học Kinh có hơi tiếc, dù sao thì chuyện này cũng là thể diện của hắn ta, chỉ cần Trương Anh Duệ mở miệng nói với mình thì dễ thôi, nhưng là chuyện của Trương Anh Duệ thì chỉ cần làm tốt thì tiểu tử này sẽ phải thừa nhận tấm chân tình của mình.
- Này, em đang ở nhà, các anh đến đây đi!
Trương Anh Duệ gật đầu, quay lại nói với Trương Bảo Qúy:
- Tốt rồi, Nhâm Học Kinh của Cục dân chính đồng ý giúp chuyện này, một lúc nữa ông ấy sẽ cho người đến đây… Này Nhâm Học Kinh làm công tác tư tưởng đây, chuyện này đối với ông ta không thành vấn đề.
Trương Bảo Qúy nghe thấy vậy, há mồm trợn mắt!
Trước kia dù đã biết Trương Anh Duệ làm quan Phó Trấn Trường tuy chức không nhỏ, vấn đề là người nông thôn hình như nghĩ như vậy, có thể cuộc điện thoại thông này của Trương Anh Duệ đã cho Trương Bảo Qúy một trụ đỡ: cảm tình với tên tiểu tử Trương Anh Duệ này, không chỉ là một Phó Trấn Trường có cách như ở huyện mà một cuộc điện thoại đã gọi được đến Cục dân chính? Vừa rồi nhìn hắn nói chuyện với Nhâm Học Kinh có vẻ dễ dàng hình như hắn không phải làm việc trong Cục dân chính, chuyện này với hắn chỉ cần một cuộc điện thoại?
Nghĩ trong lòng như vậy Trương Bảo Qúy nhìn Trương Đức Vĩ với ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ, ghen tị: Trương Đức Vĩ đúng là tốt số, không thua kém gì con trai, không chỉ kiếm tiền cho gia đình mà còn có thể làm quan nữa…
Lại nghĩ đến con dâu và con trai mình, Trương Bảo Qúy lại hân là không thể nhét đầu vào đũng quần: aid a, tạo hóa sao ta lại không được tốt số như vậy cơ chứ?
Rất nhanh Nhâm Học Kinh đã tới, đi cùng với ông ta là một người khoảng 30, 40 tuổi, một phụ nữ trung niên tướng mạo cũng không tồi, vì làm công tác tư tưởng nên người phụ nữ này cũng chú ý cách ăn mặc, nhìn qua cũng chỉ như mới 30 tuổi.
- Tiểu Hổ, đây là Trấn Trường Trương cô đừng coi khinh Trấn Trường Trương nha, mảnh đất kia có thể xây thành tiểu khu cũng là do cậu ấy lo liệu hết đấy.
Nhâm Học Kinh giới thiệu để hai người làm quen:
- Tiểu Trương, vị này là một hòa giải viên vô cùng lợi hại của cục dân chính, chỉ cần tiểu Hồ ra tay không dám nói khó trăm phần cũng thành công, nhưng ít nhất thì cũng không để cậu phải thất vọng.
Nói đến đây Nhâm Học Kinh như đang đùa cho vui:
- Trấn Trường Trương, lần này vì chuyện của cậu, tôi đã đưa con át chủ bài của Cục dân chính đến đây.
Thoạt nhìn tuy Trương Anh Duệ còn trẻ nhưng vị hòa giải viên họ Hồ này cũng không dám khinh thường hắn, trên đường đến đây Nhâm Học Kinh đã nói với mình rồi đừng có nhìn vị Phó Trấn Trường Trương này còn trẻ nhưng cũng đã là Phó Trấn Trường, hơn nữa còn cùng với Thư kí huyện ủy Triệu, cục trưởng Cục công an Triệu có quan hệ không thường đâu, tương đối có tiền đồ đấy.
Căn hộ này đối với mình mà nói đều khiến người ta phải ghen tỵ đỏ cả mắt, căn bản mình phải chon lên rồi, không biết khi nào đại bom mới nổ đây!
Đúng vậy, theo như lời Trương Anh Duệ nói, nếu như Trưởng khoa biết được nhà của mình lớn hơn so với ông ta thì sẽ thế nào đây? Sau này công việc của mình cũng sẽ bị gây khó dễ? đây chính là tương đương với đi tìm một cái tát của trưởng khoa, nghiêm trọng hơn có khi trưởng khoa lại còn cho rằng mình đang ngấp nghé chỗ của ông ta? Nếu như trưởng khoa nghĩ như vậy thì mình đúng là không hay ho gì đâu.
Phó cục trưởng này nghĩ như thế nào? Phòng của mình không to như phòng của bọn họ, bọn họ không hiểu tôn ti trật tự? vì chuyện này mà Phó cục trưởng không vừa mắt với mình, cho rằng có phải mình ngáng chân ông ta không? Lúc đo thì đúng là phải khóc lóc mà giữ lấy chỗ ngồi rồi.
So với 2 người trước kia, điểm thứ 3 mới là điểm chết người, Cục trưởng phân cho mình phòng nhỏ có phải là ý này không? Nhìn xem mình không đáng để đào tạo, hơi một chút là lấy thành tích ra phân phối không biết trời cao đất rộng ra sao?
Suy nghĩ cẩn trọng một chút, Nhâm Học Kinh thấy sợ! Trời ơi! Phòng nhỏ nhất ở đây đây thực là gió đến từ 4 phía, 8 phương thì như cái lò bát quái, dù là mình có sức ép gì thì lửa này vẫn cứ thiêu đốt! Nếu thực sự là như vậy thì mình đã làm mất đi cái cọc cơ duyên lớn rồi, lại càng như chơi đùa với tiền đồ.
Đương nhiên, mình cũng nghĩ nhiều rồi, chuyện có thể như vậy thì còn nói được cái gì, tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy được, giống như năm đó ủy viên Tường nói như vậy, thà rằng giết nhầm một ngàn người, còn hơn bỏ sót 1 người… Đây chính là làm đổ con đường làm quan của mình, không thể không thật cẩn thận.
Suy nghĩ cẩn trọng, trong lòng Nhâm Học Kinh chẳng còn chút vui sướng gì ở lúc trước, may mắn sống sót sau tai nạn: may mắn, may mắn, may mà ông đây sớm biết điều này, nếu không đợi đến lúc nhận nhà thì ta còn đường sống sao!
Trong lòng trần đầy cảm kích với Trương Anh Duệ: nếu Trương Anh Duệ không nhắc nhở ta đúng lúc thì lần này thực sự ta chết chắc rồi, Nhâm Học Kinh phát hiện, lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Bị hù dọa!
- Anh Duệ, lão Nhâm ta không nói gì, chuyện của cậu tôi sẽ nhớ kĩ, sau này có chuyện gì thì cứ nói, chỉ cần trong khả năng giúp được, tuyệt đối tôi sẽ không nói 2 lời!
Nhâm Học Kinh chân thành nói với Trương Anh Duệ
- Đừng khách sáo như thế, cũng có thể là tôi đã nghĩ nhiều quá thôi.
Trương Anh Duệ cười nói.
Mặc kệ là có phải ngươi nghĩ nhiều hay không thì dù sao chuyện này đối với anh em ta mà nói thật sự là được sống sót sau tai nạn, Nhâm Học Kinh xoa mồ hôi trên trán:
- Đúng rồi, Anh Duệ lão đệ, cậu gọi điện cho tôi là…
- Đúng là có chuyện muốn tìm anh giúp.
Không đợi cho Nhâm Học Kinh nói xong, Trương Anh Duệ đem chuyện của Ngũ thúc nói cho Nhâm Học Kinh biết một chút, cuối cùng hắn hỏi:
- Thế nào lão Nhâm, chuyện này anh có thể giúp nhanh được không?
- Chuyện nhỏ! Chuyện này cứ giao cho tôi đi.
Mình có thể giúp được Trương Anh Duệ, Nhâm Học Kinh liền mừng rỡ vỗ ngực nói với Trương Anh Duệ:
- Như vậy, cậu cho Ngũ thúc đến đây đi…Thôi vậy, để tôi báo chút việc rồi điều người đến chỗ cậu, cậu đang ở đâu? Trong công ty hả?
Tuy lần này giúp đối tượng không phải là bản thân Trương Anh Duệ nên khiến cho Nhâm Học Kinh có hơi tiếc, dù sao thì chuyện này cũng là thể diện của hắn ta, chỉ cần Trương Anh Duệ mở miệng nói với mình thì dễ thôi, nhưng là chuyện của Trương Anh Duệ thì chỉ cần làm tốt thì tiểu tử này sẽ phải thừa nhận tấm chân tình của mình.
- Này, em đang ở nhà, các anh đến đây đi!
Trương Anh Duệ gật đầu, quay lại nói với Trương Bảo Qúy:
- Tốt rồi, Nhâm Học Kinh của Cục dân chính đồng ý giúp chuyện này, một lúc nữa ông ấy sẽ cho người đến đây… Này Nhâm Học Kinh làm công tác tư tưởng đây, chuyện này đối với ông ta không thành vấn đề.
Trương Bảo Qúy nghe thấy vậy, há mồm trợn mắt!
Trước kia dù đã biết Trương Anh Duệ làm quan Phó Trấn Trường tuy chức không nhỏ, vấn đề là người nông thôn hình như nghĩ như vậy, có thể cuộc điện thoại thông này của Trương Anh Duệ đã cho Trương Bảo Qúy một trụ đỡ: cảm tình với tên tiểu tử Trương Anh Duệ này, không chỉ là một Phó Trấn Trường có cách như ở huyện mà một cuộc điện thoại đã gọi được đến Cục dân chính? Vừa rồi nhìn hắn nói chuyện với Nhâm Học Kinh có vẻ dễ dàng hình như hắn không phải làm việc trong Cục dân chính, chuyện này với hắn chỉ cần một cuộc điện thoại?
Nghĩ trong lòng như vậy Trương Bảo Qúy nhìn Trương Đức Vĩ với ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ, ghen tị: Trương Đức Vĩ đúng là tốt số, không thua kém gì con trai, không chỉ kiếm tiền cho gia đình mà còn có thể làm quan nữa…
Lại nghĩ đến con dâu và con trai mình, Trương Bảo Qúy lại hân là không thể nhét đầu vào đũng quần: aid a, tạo hóa sao ta lại không được tốt số như vậy cơ chứ?
Rất nhanh Nhâm Học Kinh đã tới, đi cùng với ông ta là một người khoảng 30, 40 tuổi, một phụ nữ trung niên tướng mạo cũng không tồi, vì làm công tác tư tưởng nên người phụ nữ này cũng chú ý cách ăn mặc, nhìn qua cũng chỉ như mới 30 tuổi.
- Tiểu Hổ, đây là Trấn Trường Trương cô đừng coi khinh Trấn Trường Trương nha, mảnh đất kia có thể xây thành tiểu khu cũng là do cậu ấy lo liệu hết đấy.
Nhâm Học Kinh giới thiệu để hai người làm quen:
- Tiểu Trương, vị này là một hòa giải viên vô cùng lợi hại của cục dân chính, chỉ cần tiểu Hồ ra tay không dám nói khó trăm phần cũng thành công, nhưng ít nhất thì cũng không để cậu phải thất vọng.
Nói đến đây Nhâm Học Kinh như đang đùa cho vui:
- Trấn Trường Trương, lần này vì chuyện của cậu, tôi đã đưa con át chủ bài của Cục dân chính đến đây.
Thoạt nhìn tuy Trương Anh Duệ còn trẻ nhưng vị hòa giải viên họ Hồ này cũng không dám khinh thường hắn, trên đường đến đây Nhâm Học Kinh đã nói với mình rồi đừng có nhìn vị Phó Trấn Trường Trương này còn trẻ nhưng cũng đã là Phó Trấn Trường, hơn nữa còn cùng với Thư kí huyện ủy Triệu, cục trưởng Cục công an Triệu có quan hệ không thường đâu, tương đối có tiền đồ đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.