Chương 198: Chính là đi không được
Hải Đồng
06/09/2013
Nhưng hiểu được điều này, cũng không có nghĩa là Trương Anh Duệ cảm thấy được chuyện này quan hệ gì cùng chính mình. Cùng Vương Mãnh hai người tán gẫu trong chốc lát, thời gian cũng không còn nhiều lắm , Trương Anh Duệ cảm thấy được, chính mình nên đi một chuyến ... đến hiện tại, đối với sự kiện này, Trương Anh Duệ vẫn là hậu tri hậu giác.
Đương nhiên, cái này cũng không trách được hắn. Lại nói tiếp, mình và Đinh Phương trong ngành sản xuất kia chênh lệch cách xa vạn dặm, y bị bắt cóc có quan hệ gì cùng lão tử?
Nhưng vấn đề là, có người không thấy như vậy. Vì thế khi Trương Anh Duệ từ bên trong Bích Đào đi ra, kinh ngạc phát hiện thậm chí có hai cảnh sát đang chờ mình ở cửa.
Không hề nghi ngờ, nhìn thấy hai gã cảnh sát này, Vương Mãnh cùng Đại Đầu bị sợ hãi, không đến mức lập tức cất bước bỏ chạy, đã xem như tâm trí hai người này rất kiên định, hơn nữa bên cạnh còn có Trương Anh Duệ làm chỗ dựa, nếu không thật không dám cam đoan lúc này hai người họ có nhanh chân bỏ chạy hay không.
Khiến cho Vương Mãnh cùng Đại Đầu thấy oan khuất chính là, hai gã cảnh sát không nhìn thấy sự hiện hữu của mình, thẳng đi vào trước mặt Trương Anh Duệ, kính cái lễ.
- Trương Trấn Trưởng, thật ngượng ngùng, mấy ngày nay không được yên ổn, lão đại của chúng tôi có ý cho chúng tôi phụ trách an toàn của ngài mấy ngày tới.
- Quá khoa trương nhỉ? Triệu cục trưởng của các anh đang tính toán làm gì?
Trương Anh Duệ nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu: Triệu Lâm, ngươi có ý tứ gì? Cũng dám phái người đến giám thị ta? !
Nói xong, theo quán tính mở ra dị năng của mình.
- Đây không phải... Sự kiện kia sao, hiện tại muốn làm lòng người bàng hoàng.
Hai gã cảnh sát vẻ mặt khổ sở. Trên thực tế trong lòng bọn hắn cũng thấy được oan khuất: còn không phải sao, một Trấn Trưởng nho nhỏ mà thôi, còn là phó, một nhân vật tầm thường như con tôm nhỏ như vậy, lại cần đặc biệt trang bị cảnh sát làm bảo tiêu?
Cảnh sát Chúng ta từ khi nào không đáng giá tiền như vậy? Ở rất nhiều nơi, cảnh sát cùng quân đội tương thông, nhất là ở phương diện thi hành mệnh lệnh.
- Đây cũng là một chút tâm ý của Triệu lão đại chúng tôi, anh xem...
Ồ? Hai người này thật sự chính là người của Triệu Lâm phái tới bảo hộ ta? Khi hai gã cảnh sát nói chuyện, Trương Anh Duệ đồng thời nghe được lời nói trong lòng bọn hắn, trong lòng không khỏi lấy làm kỳ: không đến mức đó chứ, sự tình nghiêm trọng đến mức đó sao?
Tuy rằng chúng ta cả ngày mắng xã hội này là đống bỏ đi, nhưng có một chút vẫn phải thừa nhận, đó là trị an xã hội cũng không tệ.
Ở trong óc Trương Anh Duệ, còn chưa từng nghĩ tới việc một phó Trấn Trưởng nho nhỏ được trang bị bảo tiêu ... Thực tới trình độ này, sự tình đã nghiêm trọng đến khó tin?
Nhưng nếu không phải nhằm vào chính mình, Trương Anh Duệ dĩ nhiên là không có ý kiến gì, y đánh giá hai gã cảnh sát một cái, có chút khó xử.
- Hay là hai vị trở về thay bộ đồ cảnh sát đi?
Bên người đi theo hai cảnh sát, uy phong là rất uy phong, nhưng cũng không tránh khỏi quá mức chói mắt, Trương Anh Duệ tuy rằng kinh nghiệm quan trường cơ hồ bằng không, cũng nhận ra chính mình không đáng được hưởng thụ đãi ngộ bảo tiêu chuyên nghiệp.
Hai cảnh sát liếc nhau một cái, đồng thời gật gật đầu.
- Vâng.
Bọn hắn cũng không muốn mặc bộ đồ cảnh sát đi theo phía sau Trương Anh Duệ, nếu người quen thấy được, thật không khỏi cũng quá đáng chút.
- Trương ca, anh cứ bận đi, chúng em đi về trước nhé!
Nhìn thấy cảnh sát, Vương Mãnh cùng Đại Đầu dâng lên từng đợt sợ hãi trong lòng, nhanh chóng tìm lý do chuồn mất.
Như là đã quyết định nhận hai cảnh sát này bảo hộ, Trương Anh Duệ nghĩ nghĩ, cảm thấy nên hỏi rõ ràng một chút sẽ tốt hơn, sau khi biết tính danh hai người cảnh sát kia ...
- Tiểu Vương, ngoài cho các cậu tạm thời theo tôi, Triệu cục trưởng của các cậu còn dặn dò những gì?
- Cũng không có cái gì, chính là bảo anh bình thường chú ý một chít, không nên đến những nơi vắng người.
Từ trường cảnh sát lấy được thành tích xuất sắc nhất trong kỳ thi tốt nghiệp, tham gia công tác vẫn chưa tới hai năm, Tiểu Vương nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu.
- Đúng rồi, Triệu cục trưởng của chúng tôi nói, nếu gần đây anh không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, tốt nhất không nên đi!
Chuỵên như vậy cũng không tránh khỏi ảnh hưởng quá lớn một chút chứ? Trương Anh Duệ lắc đầu, không nhịn được hỏi một câu.
- Hiện tại huyện cục các cậu có manh mối gì hay không?
- Không có.
Hai cảnh sát lắc đầu... nhưng Trương Anh Duệ tin tưởng, bọn hắn cho dù là có manh mối cũng sẽ nói không đối với mình.
Nói trong lòng nói như vậy, Trương Anh Duệ cảm thấy được chuyện này là do Triệu Lâm chuyện bé xé ra to , có thể sự tình tuyệt đối không phải như vậy. Nếu như không có Triệu Văn Đường cho phép, Triệu Lâm có lá gan đặc biệt phái hai người đến phụ trách an toàn cho Trương Anh Duệ sao? Cho hắn hai cái lá gan nữa, hắn cũng không dám làm như thế!
Trong lòng Triệu Văn Đường rất rõ ràng, người có thể làm ra chuyện bắt cóc vơ vét tài sản này, tất cả đều là đó bjn côn đồ liều mạng. Tuy rằng chuyện này đúng thật là một chút quan hệ với Trương Anh Duệ đều không có, nhưng biết đâu có người dường như không hiểu lại chẳng vô ý không cẩn thận đụng phải Trương Đại Thiếu Gia thì sao? Nếu như không có những quan hệ của Trương Anh Duệ ở trong tỉnh kia, chắc chắn không có người nào lo cho Trương Anh Duệ ra... Trong huyện nhiều lãnh đạo như vậy đều không nom đến được, còn nói gì một phó Trấn Trưởng nho nhỏ như vậy?
Mà khi Trương Anh Duệ có thể có quan hệ cùng thường ủy Tỉnh ủy, hơn nữa quan hệ còn không phải bình thường, tình huống liền hoàn toàn bất đồng. Tuy rằng cũng không rõ ràng lắm Trương Anh Duệ rốt cuộc quan hệ như thế nào với Lý phó tỉnh trưởng, nhưng có tầng quan hệ đó đã có thể biết tiểu tử này cùng Lý phó tỉnh trưởng quan hệ không đơn giản... Để an toàn người này bị uy hiếp, đến lúc đó Lý phó tỉnh trưởng đánh xuống, ai có thể chịu được?
Chỉ là vì lấy phòng ngừa vạn nhất, cũng phải làm tốt công tác an toàn cho Trương Anh Duệ.
- Nếu nơi vắng vẻ không thể đi, vậy hai người các cậu đi với tôi một chuyến.
Trương Anh Duệ bĩu môi.
- Như là trên thành phố, nơi này, trưởng cục các cậu cũng không thể không cho tôi đi nhỉ?
- Thành phố?
Tiểu Vương cùng một cảnh sát khác cùng sờ sờ đầu, đồng thời gật gật đầu.
- Vậy cũng được!
Kỳ thật nói trắng ra là cũng không phải chuyện gì lớn, sở dĩ coi trọng an toàn cao như thế với Trương Anh Duệ, chỉ là một cái bảo hiểm mà thôi, nếu tới thành phố mà vẫn không thể cam đoan an toàn cho Trương Anh Duệ, phỏng chừng rất nhiều người đều phải chửi má nó ... Mẹ nó chứ! Ngay cả an toàn của cán bộ cũng không thể bảo đảm sao? Đây là thiên hạ của GCD sao? !
Nhưng hôm nay có vẻ như ông trời đùa với Trương Anh Duệ, mới vừa lên xe, Triệu Văn Đường điện thoại tới, thanh âm rất là nghiêm trọng:
- Anh Duệ, bây giờ cậu còn ở đang thị trấn chứ?
Thật khó cho hắn, thế nhưng biết được Trương Anh Duệ hiện đang ở thị trấn.
- Đang ở đây ạ, lãnh đạo ngài có dặn dò gì?
- Hừm...
Nghe được Trương Anh Duệ nói hắn bây giờ còn đang ở thị trấn, Triệu Văn Đường thở ra nhẹ nhõm một hơi, giống như tảng đá lớn trong lòng được tháo xuống,
- Tốt lắm, Anh Duệ cậu lập tức đến phòng làm việc của tôi một chút!
Đương nhiên, cái này cũng không trách được hắn. Lại nói tiếp, mình và Đinh Phương trong ngành sản xuất kia chênh lệch cách xa vạn dặm, y bị bắt cóc có quan hệ gì cùng lão tử?
Nhưng vấn đề là, có người không thấy như vậy. Vì thế khi Trương Anh Duệ từ bên trong Bích Đào đi ra, kinh ngạc phát hiện thậm chí có hai cảnh sát đang chờ mình ở cửa.
Không hề nghi ngờ, nhìn thấy hai gã cảnh sát này, Vương Mãnh cùng Đại Đầu bị sợ hãi, không đến mức lập tức cất bước bỏ chạy, đã xem như tâm trí hai người này rất kiên định, hơn nữa bên cạnh còn có Trương Anh Duệ làm chỗ dựa, nếu không thật không dám cam đoan lúc này hai người họ có nhanh chân bỏ chạy hay không.
Khiến cho Vương Mãnh cùng Đại Đầu thấy oan khuất chính là, hai gã cảnh sát không nhìn thấy sự hiện hữu của mình, thẳng đi vào trước mặt Trương Anh Duệ, kính cái lễ.
- Trương Trấn Trưởng, thật ngượng ngùng, mấy ngày nay không được yên ổn, lão đại của chúng tôi có ý cho chúng tôi phụ trách an toàn của ngài mấy ngày tới.
- Quá khoa trương nhỉ? Triệu cục trưởng của các anh đang tính toán làm gì?
Trương Anh Duệ nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu: Triệu Lâm, ngươi có ý tứ gì? Cũng dám phái người đến giám thị ta? !
Nói xong, theo quán tính mở ra dị năng của mình.
- Đây không phải... Sự kiện kia sao, hiện tại muốn làm lòng người bàng hoàng.
Hai gã cảnh sát vẻ mặt khổ sở. Trên thực tế trong lòng bọn hắn cũng thấy được oan khuất: còn không phải sao, một Trấn Trưởng nho nhỏ mà thôi, còn là phó, một nhân vật tầm thường như con tôm nhỏ như vậy, lại cần đặc biệt trang bị cảnh sát làm bảo tiêu?
Cảnh sát Chúng ta từ khi nào không đáng giá tiền như vậy? Ở rất nhiều nơi, cảnh sát cùng quân đội tương thông, nhất là ở phương diện thi hành mệnh lệnh.
- Đây cũng là một chút tâm ý của Triệu lão đại chúng tôi, anh xem...
Ồ? Hai người này thật sự chính là người của Triệu Lâm phái tới bảo hộ ta? Khi hai gã cảnh sát nói chuyện, Trương Anh Duệ đồng thời nghe được lời nói trong lòng bọn hắn, trong lòng không khỏi lấy làm kỳ: không đến mức đó chứ, sự tình nghiêm trọng đến mức đó sao?
Tuy rằng chúng ta cả ngày mắng xã hội này là đống bỏ đi, nhưng có một chút vẫn phải thừa nhận, đó là trị an xã hội cũng không tệ.
Ở trong óc Trương Anh Duệ, còn chưa từng nghĩ tới việc một phó Trấn Trưởng nho nhỏ được trang bị bảo tiêu ... Thực tới trình độ này, sự tình đã nghiêm trọng đến khó tin?
Nhưng nếu không phải nhằm vào chính mình, Trương Anh Duệ dĩ nhiên là không có ý kiến gì, y đánh giá hai gã cảnh sát một cái, có chút khó xử.
- Hay là hai vị trở về thay bộ đồ cảnh sát đi?
Bên người đi theo hai cảnh sát, uy phong là rất uy phong, nhưng cũng không tránh khỏi quá mức chói mắt, Trương Anh Duệ tuy rằng kinh nghiệm quan trường cơ hồ bằng không, cũng nhận ra chính mình không đáng được hưởng thụ đãi ngộ bảo tiêu chuyên nghiệp.
Hai cảnh sát liếc nhau một cái, đồng thời gật gật đầu.
- Vâng.
Bọn hắn cũng không muốn mặc bộ đồ cảnh sát đi theo phía sau Trương Anh Duệ, nếu người quen thấy được, thật không khỏi cũng quá đáng chút.
- Trương ca, anh cứ bận đi, chúng em đi về trước nhé!
Nhìn thấy cảnh sát, Vương Mãnh cùng Đại Đầu dâng lên từng đợt sợ hãi trong lòng, nhanh chóng tìm lý do chuồn mất.
Như là đã quyết định nhận hai cảnh sát này bảo hộ, Trương Anh Duệ nghĩ nghĩ, cảm thấy nên hỏi rõ ràng một chút sẽ tốt hơn, sau khi biết tính danh hai người cảnh sát kia ...
- Tiểu Vương, ngoài cho các cậu tạm thời theo tôi, Triệu cục trưởng của các cậu còn dặn dò những gì?
- Cũng không có cái gì, chính là bảo anh bình thường chú ý một chít, không nên đến những nơi vắng người.
Từ trường cảnh sát lấy được thành tích xuất sắc nhất trong kỳ thi tốt nghiệp, tham gia công tác vẫn chưa tới hai năm, Tiểu Vương nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu.
- Đúng rồi, Triệu cục trưởng của chúng tôi nói, nếu gần đây anh không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, tốt nhất không nên đi!
Chuỵên như vậy cũng không tránh khỏi ảnh hưởng quá lớn một chút chứ? Trương Anh Duệ lắc đầu, không nhịn được hỏi một câu.
- Hiện tại huyện cục các cậu có manh mối gì hay không?
- Không có.
Hai cảnh sát lắc đầu... nhưng Trương Anh Duệ tin tưởng, bọn hắn cho dù là có manh mối cũng sẽ nói không đối với mình.
Nói trong lòng nói như vậy, Trương Anh Duệ cảm thấy được chuyện này là do Triệu Lâm chuyện bé xé ra to , có thể sự tình tuyệt đối không phải như vậy. Nếu như không có Triệu Văn Đường cho phép, Triệu Lâm có lá gan đặc biệt phái hai người đến phụ trách an toàn cho Trương Anh Duệ sao? Cho hắn hai cái lá gan nữa, hắn cũng không dám làm như thế!
Trong lòng Triệu Văn Đường rất rõ ràng, người có thể làm ra chuyện bắt cóc vơ vét tài sản này, tất cả đều là đó bjn côn đồ liều mạng. Tuy rằng chuyện này đúng thật là một chút quan hệ với Trương Anh Duệ đều không có, nhưng biết đâu có người dường như không hiểu lại chẳng vô ý không cẩn thận đụng phải Trương Đại Thiếu Gia thì sao? Nếu như không có những quan hệ của Trương Anh Duệ ở trong tỉnh kia, chắc chắn không có người nào lo cho Trương Anh Duệ ra... Trong huyện nhiều lãnh đạo như vậy đều không nom đến được, còn nói gì một phó Trấn Trưởng nho nhỏ như vậy?
Mà khi Trương Anh Duệ có thể có quan hệ cùng thường ủy Tỉnh ủy, hơn nữa quan hệ còn không phải bình thường, tình huống liền hoàn toàn bất đồng. Tuy rằng cũng không rõ ràng lắm Trương Anh Duệ rốt cuộc quan hệ như thế nào với Lý phó tỉnh trưởng, nhưng có tầng quan hệ đó đã có thể biết tiểu tử này cùng Lý phó tỉnh trưởng quan hệ không đơn giản... Để an toàn người này bị uy hiếp, đến lúc đó Lý phó tỉnh trưởng đánh xuống, ai có thể chịu được?
Chỉ là vì lấy phòng ngừa vạn nhất, cũng phải làm tốt công tác an toàn cho Trương Anh Duệ.
- Nếu nơi vắng vẻ không thể đi, vậy hai người các cậu đi với tôi một chuyến.
Trương Anh Duệ bĩu môi.
- Như là trên thành phố, nơi này, trưởng cục các cậu cũng không thể không cho tôi đi nhỉ?
- Thành phố?
Tiểu Vương cùng một cảnh sát khác cùng sờ sờ đầu, đồng thời gật gật đầu.
- Vậy cũng được!
Kỳ thật nói trắng ra là cũng không phải chuyện gì lớn, sở dĩ coi trọng an toàn cao như thế với Trương Anh Duệ, chỉ là một cái bảo hiểm mà thôi, nếu tới thành phố mà vẫn không thể cam đoan an toàn cho Trương Anh Duệ, phỏng chừng rất nhiều người đều phải chửi má nó ... Mẹ nó chứ! Ngay cả an toàn của cán bộ cũng không thể bảo đảm sao? Đây là thiên hạ của GCD sao? !
Nhưng hôm nay có vẻ như ông trời đùa với Trương Anh Duệ, mới vừa lên xe, Triệu Văn Đường điện thoại tới, thanh âm rất là nghiêm trọng:
- Anh Duệ, bây giờ cậu còn ở đang thị trấn chứ?
Thật khó cho hắn, thế nhưng biết được Trương Anh Duệ hiện đang ở thị trấn.
- Đang ở đây ạ, lãnh đạo ngài có dặn dò gì?
- Hừm...
Nghe được Trương Anh Duệ nói hắn bây giờ còn đang ở thị trấn, Triệu Văn Đường thở ra nhẹ nhõm một hơi, giống như tảng đá lớn trong lòng được tháo xuống,
- Tốt lắm, Anh Duệ cậu lập tức đến phòng làm việc của tôi một chút!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.