Chương 38: Chịu thua
Hải Đồng
12/04/2013
Ý thức được điểm này, Vương đại đội trưởng sao có thể không lo lắng?
Cũng may, cuối cùng là Vương đại đội trưởng không hồ đồ, lập tức nghĩ tới thủ hạ của mình là Bạch đội phó bị cái đĩa bay đập vào làm não chấn động , bây giờ còn đang trong bệnh viện nằm. Em gái của Bạch Băng, không phải là đối tác kinh doanh của Trương Anh Duệ sao! Trương Anh Duệ chắc chắn nể mặt, dù sao Bạch Băng còn là thủ hạ của mình khi tham gia quân ngũ, vì vậy hắn sẽ được chút thể diện chứ?
Có ý nghĩ này, khi mà không thể qua cổng quân cảnh huyện đội, Vương đại đội trưởng lập tức đi ô-tô đuổi tới bệnh viện huyện tìm Bạch Tuyết.
Nếu là có việc cầu người, Vương đại đội trưởng ở trước mặt Bạch Tuyết, tư thế tự nhiên là cực thấp, không chỉ có bật đèn xanh đối với tất cả các nghiệp vụ có liên quan đến cảnh sát giao thông của Bạch Tuyết, mà còn đưa ra rất nhiều chỗ tốt.
Nghe mấy cái ưu đãi này, lúc ấy không rõ tình huống Bạch Tuyết ừ à đáp lời, nhưng trong lòng cũng chột dạ, đợi cho chị dâu mình vừa đến thay ca cho mình, vội bỏ chạy về cửa hàng hỏi Trương Anh Duệ một chút là chuyện gì xảy ra .
- Còn nữa, lúc ấy chúng ta thương lượng rồi, không phải cần cho Vương đội trưởng hai vạn đồng tiền phí sao, lúc ấy cho một vạn, hiện tại hắn chết sống không dám nhận, toàn bộ đã trở lại.
Nói xong, Bạch Tuyết lấy ra phong bì trong có một tập tiên dày mà lúc ăn cơm trưa Trương Anh Duệ nhét vào trong túi quần Vương đại đội trưởng.
khiến Trương Anh Duệ giật mình là, một chồng tiền này còn dày lên, chẳng lẽ nói tiền này tới tay Vương đội trưởng, qua một vòng, hiệu quả lại tăng lên?
- Sao lại nhiều như vậy? Xem kiểu này, chắc có 2 vạn đây?
Lúc ấy trong lòng đang lo cho thương thế anh của mình, Bạch Tuyết cũng không để ý, trực tiếp dùng báo chí nhét tiền vào trong túi xách của mình, cũng không nhìn kỹ, hiện giờ bệnh tình anh của mình ổn định , thấy mắt Trương Anh Duệ khi nhìn xấp tiền, nhìn kỹ cũng hiểu được tiền này không bình thường, nhất thời lắp bắp kinh hãi.
Mở báo ra vừa nhìn, ba tập tiền hồng chói lọi chỉnh tề xếp chồng, chói mắt vô cùng... Một xấp tiền đưa ra ngoài dạo qua một vòng, lại mang hai cái trở lại.
- Đây... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Bạch Tuyết cảm thấy đầu óc của mình phản ứng không kịp.
Vốn là xin người khác giúp đỡ biến thành bị người ta cầu cạnh, thế giới này biến hóa thật sự là quá nhanh. Trương Anh Duệ cười ha ha:
- Hay, quả nhiên là mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, họ Vương này xem ra không may mắn!
Sao? Trương Anh Duệ nói lời này, khiến Bạch Tuyết lập tức hiểu được vấn đề là ở Trương Anh Duệ mà ra, lập tức kích động:
- Lão đệ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- Chị Bạch, chị đừng có vội, tôi từ từ nói cho chị nghe!
Trương Anh Duệ cười bảo Bạch Tuyết ngồi xuống, đem chuyện sau khi Bạch Tuyết đưa Bạch Băng từ Đắc Nguyệt Lâu đi rồi, có lựa chọn nói với Bạch Tuyết một lần:
- Chuyện là như vậy.
Nghe Trương Anh Duệ nói xong, miệng Bạch Tuyết thành hình chữ O.
Lúc sau mới cười khổ lắc lắc đầu: chẳng thể trách Vương đội trường trước mặt mình lại như vậy, cảm tình là muốn không ngoan kết giao, chức vụ đội trưởng đội cảnh sát giao thông khó bảo toàn đây; khó trách tiền này đi ra ngoài dạo qua một vòng trở về tăng gấp ba, cũng là bởi vì cái này.
- Vậy Vương đội trưởng... Cậu định làm như thế nào? Thật sự phải lôi anh ta xuống sao?
Cười xong , Bạch Tuyết do dự một chút, lại hỏi Trương Anh Duệ .
- Quên đi, thực làm như vậy , những người lãnh đạo lớn nhỏ trong huyện cũng không biết thấy chúng ta thế nào, mà tạm giữ lại hắn đối với ta cũng là chuyện tốt, tối thiểu tiểu tử này sau này không dám lên mặt ở trước mặt chúng ta, hơn nữa những chuyện của chúng ta ở đội cảnh sát giao thông phỏng chừng đều nhanh hơn so với người khác rất nhiều, phỏng chừng Bạch đại ca ở đội cảnh sát giao thông cũng có thể được ca ngợi một phen, chuyện này cứ để yên như vậy đi.
Trương Anh Duệ lắc đầu, vấn đề này hắn thật đúng là lo nghĩ qua, tuy rằng ý tưởng tốt, nhưng cũng không tính là tự nghĩ ra.
- Cậu nghĩ như vậy, thì tôi an tâm.
Nghe Trương Anh Duệ nói như vậy, vốn còn có chút bận tâm Trương Anh Duệ sẽ xúc động, Bạch Tuyết thở ra nhẹ nhõm một hơi, nhất là Trương Anh Duệ còn nghĩ tới anh trai của mình, càng làm cho Bạch Tuyết cảm động,
- Lão đệ, tôi thay anh tôi cám ơn cậu!
- Cảm tạ cái gì?
Trương Anh Duệ khoát tay,
- Không phải là chuyện tốt đối với tất cả mọi người sao?
Nói là nói như vậy, Bạch Tuyết cũng biết, bởi vì hành động này của Trương Anh Duệ, không biết có bao nhiêu người được lợi từ giữa đâu, hơn nữa từ tín hiệu này của Trương Anh Duệ, có thể cho mọi người biết thái độ của Trương Anh Duệ: ngay cả Vương đại đội trưởng lúc ấy bỏ đá xuống giếng cũng chưa sao, mọi người càng không việc gì.
Bạch Tuyết dám khẳng định, cái khác không dám nói, riêng là công ty ở trong huyện thành xem như đứng vững gót chân , sau này cũng sẽ không có người tới quấy rối .
- Tốt, chị Bạch chị cũng về đi, hôm nay bận việc lâu như vậy, chắc mệt rồi.
Nói xong, Trương Anh Duệ ngáp thật to.
Một ngày đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Bạch Tuyết có thể lý giải trạng thái của Trương Anh Duệ hiện tại, gật gật đầu:
- Ừ, lão đệ đêm nay nghỉ ngơi cho thật tốt, có gì chúng ta ngày mai nói sau.
————————————————� � �———————
Trương Anh Duệ ngủ say sưa vô cùng, nhưng có người cả đêm đều không một chút buồn ngủ.
Tuy rằng vận mệnh ở trước mặt mình tựa hồ bị xác định rồi, nhưng Tào Đại Vĩ có chút không cam lòng: Đắc Nguyệt Lâu là toàn bộ tâm huyết của hắn, toàn bộ gia tài của mình đều ở Đắc Nguyệt Lâu này, cứ như vậy bị sụp đổ, Tào Đại Vĩ không cam lòng, một vạn lần không cam lòng.
Nhưng không cam lòng thì thế nào? Hiện tại ai có thể cứu được chính mình? Hoàn toàn nhìn không thấy một chút hi vọng, Tào Đại Vĩ cảm giác mình quả thực muốn chết, thật sự nếu lập tức mất đi tất cả, ở Tào Đại Vĩ xem ra, chính mình còn không bằng đi tự sát.
Chuyện xế chiều hôm nay Tào Đại Vĩ cũng tìm người nghe ngóng, có vẻ như vị tiểu thư kia với khắc tinh của hắn lại có ấn tượng không tồi, hai người tới nơi đóng quân của quân cảnh huyện đội tán gẫu cả một buổi chiều, nếu như ...
Bỗng nhiên ý thức được một chút, ánh mắt Tào Đại Vĩ đột nhiên phát sáng lên: nếu Khắc Tinh... à, không! Nếu ông chủ Trương nguyện ý nói tốt vài câu trước mặt vị Đại tiểu thư giúp mình, thì chuyện lần này sẽ xong rồi?
Đúng, nhưng thời gian của mình có lẽ đã không nhiều lắm , mình phải làm gì?
------------------------------
Thoải mái! Ngủ một buổi tối thật ngon, trải qua cả đêm tâm trạng tốt, sáng sớm, Trương Anh Duệ nhất thời cảm giác toàn thân mình đều sảng khoái!
Thừa dịp trong cửa hàng không ai, Trương Anh Duệ tập thể dục ở trong cửa hàng theo tiếng đài phát thanh.. Lại nói tiếp có chút hổ thẹn, Trương Anh Duệ cũng biết Thái Cực quyền và một vài quyền pháp khác, rèn luyện thân thể sáng sớm, bất đắc dĩ đành phải dùng tới tập thể dục theo đài.
Nhưng đừng nói không, hiệu quả lại rất tốt.
Tập xong, rửa sạch chân tay, Trương Anh Duệ mở cửa cửa hàng, nhất thời ngây ngẩn cả người, ngoài cửa đang đứng một người.
- Ông chủ Tào, ông đậy sớm như vậy... Làm gì?
Ngoài cửa, mặt khuôn mặt tiền tuỵ giống như bị trên trăm con ngựa đồng thời phi qua mặt, khiến Trương Anh Duệ lặng đi một chút.
- Ông chủ Trương, trước kia đều là tôi không đúng, là tôi ăn dầu heo, có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, thế nhưng... Ngài nhất định phải cứu tôi!
Tào Đại Vĩ vừa nói vừa không ngừng tát lên chính mình, ngay khi Trương Anh Duệ trợn mắt há hốc mồm, bỗng nhiên "Phịch " một cái quỳ gối trước mặt Trương Anh Duệ , ôm lấy chân Trương Anh Duệ kêu khóc.
Trời! Người nầy đang định làm thế nào? Hiện tại là hơn bảy giờ, trên đường cái qua lại không ít người, Tào Đại Vĩ vừa quỳ, lại khiến Trương Anh Duệ hoảng sợ: người nầy... Đầu không bị bệnh chứ?
Quỳ xuống, đương nhiên là kết quả Tào Đại Vĩ nghĩ cặn kẽ cả đêm, lần này quỳ xuống, Tào Đại Vĩ đương nhiên biết mình đã thành nhân vật nổi tiếng trong huyện, đã biết rất dọa người và mất mặt, nhưng chỉ cần có thể bảo trụ cơ nghiệp nhà mình, Tào Đại Vĩ cảm giác mình hoàn toàn nên làm.
Hơn nữa, lựa chọn quỳ xuống trước Trương Anh Duệ, cũng là Tào Đại Vĩ cố ý, thị huyện này vốn không lớn, tất cả mọi người là người một huyện, có thể sẽ có mấy thân thích bằng hữu cùng thôn chẳng hạn, tạo dư luận áp lực đối với Trương Anh Duệ cũng không nhỏ: cái gọi là không đánh kẻ quay đầu, người ta cũng không có gì đại thù với ngươi, người ta đã quỳ xuống, chịu thua đến mức độ này , ngươi cũng nên cho người ta một con ngựa chứ?
Còn về dọa người? Ồ! Không quỳ thì tiền cũng bị mất, cứng rắn có tác dụng không? Có thể làm tiền về lại không? Có thể sử dụng mà ăn, mặc, lái xe được sao? Chỉ cần có thể bảo trụ sản nghiệp của chính mình, ở trong mắt Tào Đại Vĩ, quỳ cũng không có sao.
Trương Anh Duệ cũng không biết người này quỳ còn có nhiều tâm tư như vậy, nhưng bản năng, Trương Anh Duệ cũng biết không nên để người nầy quỳ ở đây, liền đỡ:
- Ông chủ Tào, có chuyện gì chúng ta nói chuyện đâu có đó, ông làm cái gì vậy?
- Ông chủ Trương, ngày hôm nay nếu cậu không đáp ứng tôi, tôi sẽ quỳ ở nơi này không đứng dậy .
Đã quỳ xuống, Tào Đại Vĩ cũng không cần biết da mặt dày mỏng, nước mắt nước mũi sụt sịt, bắt đầu khóc lóc om sòm.
- Vâng … Vâng, tôi đồng ý rồi là được chứ gì? Có chuyện gì chúng ta vào trong phòng nói, ông ở đây quỳ, hôm nay chúng tôi không kinh doanh được.
Trương Anh Duệ cười khổ, lôi kéo Tào Đại Vĩ vào trong cửa hàng. Đối vị ông chủ Tào này, vẫn hận không thể đá hắn hai cước, nhưng giờ khắc này, Trương Anh Duệ cũng chịu: không phải là người nào đều có dũng khí này, quỳ xuống ở trước mặt công chúng.
Đó là một người rất lợi hại!
Trong thời gian thật ngắn, Đắc Nguyệt Lâu liên tục xuất hiện hai chuyện lớn như vậy, hơn nữa lần này còn liên lụy đến nhân vật cao như vậy, Trương Anh Duệ đương nhiên biết Đắc Nguyệt Lâu của Tào Đại Vĩ nhất định là chịu không nổi nữa, những người lãnh đạo huyện, cũng tuyệt đối sẽ không tiếp tục để yên hắn.
Khi vào nhà trong, Trương Anh Duệ nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân Tào Đại Vĩ cầu xin tha thứ, cho nên giờ phút này thấy Tào Đại Vĩ xin mình giúp đỡ, Trương Anh Duệ thấy cao hứng trong lòng, trên mặt cũng lại tỏ ra kỳ quái:
- Ông chủ Tào, ông làm cái gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.