Quyền Thế

Chương 164: Có người đâm sau lưng

Hải Đồng

12/04/2013



Chuyện Trương phó trưởng trấn oai phong lấy được trợ cấp cho người thợ điện họ Vương kia và tiền bồi thường ngắn ngủi trong vòng 3 ngày từ cục điện lực huyện giống như 1 trận cuồng phong, nhanh chóng lan truyền ra toàn bộ chính phủ quận.

Tất cả mọi người đều bị ấn tưởng bởiTrương phó trưởng trấn, những người thuộc bộ ngành cấp dưới vốn không phục Trương phó trưởng trấn, vốn có ý định nổi dậy, trong nháy mắt ý định đều dập tắt hết. Có nhầm không thế, chuyện này, cho dù là Lưu lão đại đích thân ra mặt cũng không thể làm được? Trương Anh Duệ ngươi ra mặt, 3 ngày sau là có thể làm xong.

Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là Trương phó trưởng trấn chắc chắn có quan hệ không gì có thể so sánh được với đội ngũ trong chính phủ quận, có nghĩa là Trương phó trưởng trấn nếu muốn thu thập mình, hình như không phải là chuyện khó khăn gì.

Đương nhiên, không phải là không có ai tự hỏi trong lòng, vì sao Trương phó trưởng trấn phải làm việc tận tình như vậy? Nếu không phải vợ người thợ điện họ Vương kia không có gì, nói không chừng có người nghi ngờ bà ta đã dùng mỹ nhân kế với Trương phó trưởng trấn… thế nhưng nếu như thế, vẫn có người thắc mắc trong lòng, ai dám đẳm bảo Trương Anh Duệ không được ăn miếng nào?

Nhưng mà lời này chỉ dám nghĩ thầm trong lòng mà thôi, nếu mà nói ra thì tuyệt đối là không dám.

Thế nhưng bất kể thế nào, lúc Trương Anh Duệ vào làm việc trong chính phủ huyện, rõ ràng cảm giác được thái độ của người trong đại viện với mình đã thay đổi, nếu trước kia thái độ không đủ cung kính mà hơn nữa còn mang 1 chút bất hòa, thì bây giờ, thái độ bọn họ đối với mình vừa cung kính lại còn mang 1 chút kính sợ… so với cơ cấu chính quyền cấp trên, loại cơ cấu quyền chính phủ căn bản ở trấn này hầu như tất cả ngành trung tâm đều ở trong đại viện, ai mà không biết điểm này chứ? Như vậy, mọi người tôn thờ chỉ có 1 thứ đó là thực lực mạnh.

Thế nhưng vấn đề là, Trương Anh Duệ vốn không vì chuyện này mà vui, mà còn cảm thấy căm tức mắng trong lòng, cái đám khốn nạn này, dám chơi ta à?

Lời này nói ra từ hôm qua.

Sở trưởng sở công thương Liêm Sĩ Sinh sau khi bị Trương Anh Duệ mắng 1 hồi, trong lòng căm tức, cái đó không nhắc nữa, thế là gọi vợ của Vương Trường Ba người mà khiến mình tai bay vạ gió qua giáo huấn cho 1 trận, Cao Nguyệt Mai dương dương tự đắc nếu từ nay về sau không thay đổi thái độ, không chỉ khấu trừ tiền thường, mà dứt khoát hơn, trực tiếp cho bà ta về nhà nghỉ ngơi luôn.

Thế nhưng như vậy, vợ của Vương Trường Ba Cao Nguyệt Mai ỷ vào chồng mình là sở trưởng sở cung cấp điện làm sao chịu được cái tức này, suýt chút nữa khai chiến với Liêm Sĩ Sinh, bà ta chỉ có văn hóa đến trung học, tính tình lại còn đùng đùng như thuốc súng, lần này càng căng thẳng, to giọng đến ngay cả người ngoài sở công thương cũng nghe tiếng:



- Tôi nói Liêm sở trưởng, ông nói thế là có ý gì? Sao tôi lại không có trách nhiệm với công việc chứ? Rốt cuộc sao tôi lại không có trách nhiệm với công việc chứ?

Cuối cùng cô ta còn nhớ Liêm Sĩ Sinh là lãnh đạo mình, không quá đáng quá.. trên thực tế như thế đã là đủ quá đáng lắm rồi.

-À? Còn dám đứng trên đầu tôi nữa à? Liêm Sĩ Sinh lập tức giận lên:

- Nói thế nào tôi cũng là lãnh đạo của bà, bà dám không nể mặt tôi à?

- Sở trưởng Liêm, tôi đâu có cái số thế!

Cao Nguyệt Mai cười lạnh 2 tiếng, căm bản không để thèm để ý đến Liêm Sĩ Sinh vừa uy hiếp mình, 2 đầu ngón tay chỉ vào Liêm Sĩ Sinh, nhìn qua mạnh mẽ vô cùng:

- Đừng tưởng chuyện ông và em vợ trộm điện nhà máy tôi không biết nhé, chuyện đó lão Vương nhà tôi lười quản mà thôi, có phải ông thật muốn làm to lên phải không? Cũng được, lát nữa tôi gọi điện cho lão Vương nhà tôi 1 tiếng, nói số điện mà các ông trộm ra, cũng đủ để ông vào trong tù ở mấy năm đấy!

- Bà… bà…

Liêm Sĩ Sinh không ngờ Cao Nguyệt Mai dám vạch mặt mình ngay ở đây, tức giận đến mức tay run run chỉ vào Cao Nguyệt Mai, thế nhưng lúc này, cảm giác nhiều nhất trong lòng Liêm Sĩ Sinh vẫn là sợ hãi, nếu như tên Vương Trường Ba chết tiệt nói chuyện này ra, cho dù mình có chuẩn bị trước, ít nhất cũng bị ngồi tù mấy năm. Bất kể là nhà máy nào ăn cắp điện đều là 1 tội rất nghiêm trọng, có nhà máy trộm 400 000 vôn thì bị phạt 11 năm tù, tuy rằng lúc này Liêm Sĩ Sinh bộ dạng nổi giận đùng đùng, nhưng chắc chắn là ngoài mạnh trong yếu… hắn rất sợ 2 vợ chồng nhà Cao Nguyệt Mai biểu diễn tiết mục “thuận vợ thuận chồng, tát biển đông cũng cạn”. Nếu nhà máy sản xuất đồ hộp của em vợ mình nếu không có quan hệ với Vương Trường Ba mà dám ăn cắp điện, thật đúng là chết với bên sở cung cấp điện rồi.

Không có cách nào, bị người ta nắm đuôi, thì không thể đứng thẳng lưng được rồi.

- Tôi cái gì tôi?



Cao Nguyệt Mai cười lạnh lùng hai tiếng, căn bản không nể mặt lãnh đạo mình:

- Tên họ Liêm kia, bà nói cho ông biết, trước kia không điều tra là lão Vương nhà tôi nể mặt ông, mọi người ông tốt tôi tốt, thế nhưng hôm nay ông làm việc không biết trời cao đất dày là gì, bà đây không thèm nể mặt ông nữa, ông làm được gì tôi nào? Ông dám cắt tiền thưởng của tôi thì tôi cũng dám cho ông vào tù ngồi! Để bà xem ông thấy tiền lương tiền thưởng của bà quan trọng hay là tiền đồ của Liêm Sĩ Sinh quan trọng hơn.

Nói đến đây thì đã hoàn toàn lật bài:

- Họ Liêm kia, ông nói đi, chuyện này ông định giải quyết thế nào? Muốn cứng với tôi ư? Thế cũng được, ông đã muốn ăn cơm tù chưa? Thế thì để tôi cho ông vào ăn!

Nói tới đây, trong lòng Liêm Sĩ Sinh cực kỳ tức giận, cũng không thể nhịn được, Không có cách nào rồi, trời đât rộng lớn cũng không lớn bằng tiền đồ Liêm Sĩ Sinh,1 nhân viên công vụ cấp cao nhà nước bỗng chốc phải ăn cơm tù, Liêm Sĩ Sinh từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến chuyện này, nếu đã không muốn ăn cơm tù, thế thì phải thỏa hiệp với Cao Nguyệt Mai mà thôi.

A, nếu có thể như trước đây mọi người đều hiểu nhau thì tốt, trong lòng Liêm Sĩ Sinh bức bối đến chết.

Thế nhưng… đợi đã! 1 ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu Liêm Sĩ Sinh: Thỏa hiệp à? Nếu mình có thể thỏa hiệp cùng con búp bê nhỏ Trương Anh Duệ kia, thế thì sao không thể thỏa hiệp với Vương Trường Ba được nhỉ, thậm chí nghĩ đến đây, Liêm Sĩ Sinh còn muốn tiến thêm 1 bước nữa, nếu có thể mượn chuyện này hợp tác với Vương Trường Ba để chơi lại con búp bê nhở Trương Anh Duệ đó…

Trong đầu nảy lên ý tưởng này, Liêm Sĩ Sinh tức giận vì bị Cao Nguyệt Mai uy hiếp nhưng vẫn cố gắng nặn ra 1 nụ cười:

- Haha… tiểu Cao à, cuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, à, không phải tôi không hài lòng với cô, cái tên trấn trưởng mới đến đó nói với tôi, cô bảo…

Liêm Sĩ Sinh buông tay, vẻ mặt bất đắc dĩ:

- Hắn là lãnh đạo của chúng ta, hắn nói thế, thì tôi phải làm thế nào chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook