Chương 97: Đến nhà báo cáo công việc
Hải Đồng
12/04/2013
Thấy Trương Anh Duệ từ ngoài trở vào, Trương Đức Vĩ tò mò hỏi.
- Không phải, một người bạn của con.
- Uhm
Nghe Trương Anh Duệ nói vậy, Trương Đức Vĩ gật đầu không hỏi thêm nữa. Con trai lớn rồi, có những chuyện bậc làm cha mẹ cũng không nên quản nhiều.
- Hai bố con ông đang nói chuyện gì đấy.
Bà Trương bưng đồ ăn từ dưới bếp mang lên, liếc nhìn Trương Đức Vĩ và Trương Anh Duệ hỏi.
- Thôi, khẩn trương đi ăn cơm đi.
Nghe có tiếng chuông cửa, bà Trương nhíu mày
- Ai mà lại đến lúc này? Để tôi ra xem.
……………………….
Cảnh sát? Vửa mở cổng, nhìn thấy bên ngoài xe cảnh sát cùng hai anh cảnh sát to khỏe, bà Trương suýt choáng, mặt mũi biến sắc:
- Cảnh sát đến nhà mình làm cái gì? Chẳng nhẽ…
Cũng may, tình huống này Đoạn Thành Đào và Phương Chính gặp nhiều rồi. Biết mình đang dọa một phụ nữ nông thôn chất phác hiền lành, Đoạn Thành Đào vội vã nở một nụ cười:
- Xin hỏi, có phải bà đây là mẹ của Trương Anh Duệ? Chúng tôi là người của đồn cảnh sát, tôi là Đoạn Thành Đoàn, còn anh đây là Phương Chính. Hôm nay chủ tịch Trương đến đồn chúng tôi chỉ đạo công việc, có chút chuyện chúng tôi cần báo lại với Trương Anh Duệ.
Phương Chính vội vã gật đầu hùa theo, trong lòng hơi có chút thấp thỏm: xem ra, hai người bọn họ đến có vẻ không đúng lúc rồi.
- Ồ? Các anh nói Anh Duệ nhà chúng tôi? Nó vừa về.
Bà Trương đối diện trước hai người mặc cảnh phục có chut sợ hãi, nhưng nghe hai người nói rõ ngọn ngành cũng hiểu ra sự tình, vội vàng đáp:
- Mời hai anh vào nhà.
Sân nhà tuy không nhỏ nhưng cũng nghe được tiếng bước chân mấy người ở ngoài. Trương Anh Duệ ý thức được điều gì, vội cất tiếng hỏi:
- Mẹ, ai đến vậy?
- Đồn trưởng đồn cảnh sát, nói là muốn đến báo cáo với con một việc.
Bà Trương lớn tiếng nói to, giọng đầy tự hào.
Tuy đến giờ bà Trương vẫn chẳng nắm rõ về chức danh của con trai mình nhưng đã có thể lôi được đồn trưởng đồn cảnh sát đến nhà trình báo công việc thì chắc chắn tiếng tăm của nó cũng không tồi. vì thế, câu nói này, vừa chất chứa tự hào lại tràn trề ý phô trương.
Chỉ e trông thấy xe cảnh sát đỗ trước cửa nhà mình, hàng xóm hai bên lại không hiểu chuyện mà đơm đặt linh tinh. Câu nói to của bà Trương là để bảo với bọn họ, không phải con tôi làm chuyện gì xấu để cảnh sát tìm tới mà là con trai tôi là lãnh đạo cao cấp, đến cảnh sát còn phải tìm tới nhà nó bẩm báo sự việc.
Nghe đi! Nghe đi! Bẩm báo công việc. càng nghe càng khiến người ta thoải mái.
Quả nhiên, nghe thấy tiếng bà Trương, hàng xóm tứ phía còn đang thậm thụt nghe ngóng xem chuyện gì đang xảy ra với chiếc xe cảnh sát đậu ngoài cửa đã lập tức rụt đầu vào.
- Đồn trưởng cảnh sát?
Trương Anh Duệ hơi chút nghi ngờ:
- Chuyện gì vậy? Vừa nay còn thiếu khách khí như vậy, giờ lại trực tiếp đến nhà mình hồi báo công việc?
- Chủ tịch Trương, xin chào! Tôi đến nhận lỗi với cậu đây.
Trông thấy Trương Anh Duệ còn đang vắt cái khăn mặt vừa mới rửa xong lên dây, Đoạn Thành Đào ngay ngắn bước tới trước mặt Trương Anh Duệ, kính cẩn làm cái lễ, vẻ mặt áy náy chào hỏi.
- Ồ…
Trương Anh Duệ gật đầu, trong lòng đã muốn rõ trắng đen câu chuyện lắm rồi. Xem ra trước lúc về mình bỏ lại câu nói kia hiệu quả thực không tồi, nên giờ đã có người đến hồi báo công việc.
Trông thấy diễn uất như thế của Trương Anh Duệ, Đoạn Thành Đào thầm nghĩ:
Xem thái độ của chủ tịch Trương vừa rồi đúng là rất bất mãn, chắc đến giờ vẫn chưa hết giận.
Nghĩ thế, trên trán hai người không kìm được mồ hôi vã ra lấm tấm. Cái suy nghĩ coi thường Trương Anh Duệ tuổi đời còn nhỏ cũng lập tức biến mất, đến mồ hôi trên trán còn không dám đưa tay lên lau, dè dặt hỏi:
- Chủ tịch Trương, chuyện chiều nay, đều là do sở trưởng chúng tôi chỉ bảo không nghiêm, khiến ngài gặp bực mình…
- Anh Duệ, sao lại thế này?
Thấy hai vị đồn trưởng không dưng lại bị con mình dọa cho vã mồ hôi, bà Trương trong lòng hơi chút ái ngại, nhỏ giọng hỏi con.
- Chính là vụ án chồng dì ba mất xe đó mẹ.
Hồi nãy nói dối bố mẹ nên giờ Trương Anh Duệ bắt đầu thấy thấm khổ vì đã lỡ không thành thật của mình. Vì để làm viên mãn lời nói dối của mình, buộc phải khiến hai người Đoạn Thành Đào mất mặt.
- Hóa ra là vì chuyện này.
Bà Trương vốn bản tính hiền lành lương thiện trông thấy mồ hôi vã ra lấm tấm trên trán hai vị cảnh sát không khỏi chạnh lòng
- Người ta thân làm lãnh đạo, vì chút chuyện nhỏ mà đến nhà ta báo cáo rồi, tên tiểu tử con cũng phải giữ cho người ta chút thể diện chứ? Thật chẳng có quy tắc gì cả, đừng nói chuyện này nữa, có chuyện gì đợi ăn cơm xong hãy nói.
Nói xong không quên trợn mắt nhìn Trương Anh Duệ một cái:
- Tiểu tử con, mới làm quan mà đã tự cao tự đại rồi? Đồng chí cảnh sát đã đến tận nơi giúp nhà ta giải quyết vấn đề, con còn muốn thế nào nữa?
Quy tắc làng quê, chỉ cần hai bên còn có thể nói chuyện được. Nếu lúc đến chỉ cần vừa hay là bữa ăn thì chính là khách, bất luận thế nào cũng phải ngồi lại ăn cùng gia đình bữa cơm.
Cứ theo cái nhìn của bà Trương, hai vị cảnh sát vì chuyện này, lại đến đúng lúc bữa cơm nhà mình vậy thì dù thế nào cũng phải ngồi vào bàn ăn cơm cái đã.
- Chúng cháu không đói ạ.
Không thấy Trương Anh Duệ gật đầu, Đoạn Thành Đào nào dám tự ý lấn lướt quyền. Cho dù hắn biết ăn bữa cơm này chính là cơ hội để xích lại gần mối quan hệ với Trương Anh Duệ nhưng trong tình cảnh Trương Anh Duệ không gật đầu này, bọn họ cũng chỉ biết nhịn.
Quy tắc làng quê bản thân mình đương nhiên nắm rõ, đã vậy lại thêm lời mẹ, còn có thể làm sao? Nghĩ đến chuyện chiều nay, xét kĩ ra cũng là chuyện thường ở đồn cảnh sát mà thôi, cả nước đâu đâu chả thế, cũng không hẳn là chuyện to tát gì… Trương Anh Duệ cười xòa một cái, gật đầu với Đoạn Thành Đào và Phương Chính:
- Hai vị đã ăn chưa? Nếu chưa ăn, thì ăn cùng gia đình chúng tôi luôn!
- Nói gì vậy, những lời này của con sao mà khó nghe thế. Đến cửa là khách, làm gì có thái độ với khách như vậy?
Bà Trương trừng mắt nhìn con trai.
- Các anh cứ tự nhiên ăn trước, tôi xuống bếp xào nốt hai món.
Vốn dĩ bốn món cả nhà ăn là đủ rồi, nhưng có thêm Đoạn Thành Đào với Phương Chính thì hơi thiếu. đã mời người ta ở lại ăn thì cũng phải làm cho no đủ. Trương Anh Duệ định mở miệng nói gì đấy nhưng nghĩ lại thôi nên đành nín bặt.
- Không phải, một người bạn của con.
- Uhm
Nghe Trương Anh Duệ nói vậy, Trương Đức Vĩ gật đầu không hỏi thêm nữa. Con trai lớn rồi, có những chuyện bậc làm cha mẹ cũng không nên quản nhiều.
- Hai bố con ông đang nói chuyện gì đấy.
Bà Trương bưng đồ ăn từ dưới bếp mang lên, liếc nhìn Trương Đức Vĩ và Trương Anh Duệ hỏi.
- Thôi, khẩn trương đi ăn cơm đi.
Nghe có tiếng chuông cửa, bà Trương nhíu mày
- Ai mà lại đến lúc này? Để tôi ra xem.
……………………….
Cảnh sát? Vửa mở cổng, nhìn thấy bên ngoài xe cảnh sát cùng hai anh cảnh sát to khỏe, bà Trương suýt choáng, mặt mũi biến sắc:
- Cảnh sát đến nhà mình làm cái gì? Chẳng nhẽ…
Cũng may, tình huống này Đoạn Thành Đào và Phương Chính gặp nhiều rồi. Biết mình đang dọa một phụ nữ nông thôn chất phác hiền lành, Đoạn Thành Đào vội vã nở một nụ cười:
- Xin hỏi, có phải bà đây là mẹ của Trương Anh Duệ? Chúng tôi là người của đồn cảnh sát, tôi là Đoạn Thành Đoàn, còn anh đây là Phương Chính. Hôm nay chủ tịch Trương đến đồn chúng tôi chỉ đạo công việc, có chút chuyện chúng tôi cần báo lại với Trương Anh Duệ.
Phương Chính vội vã gật đầu hùa theo, trong lòng hơi có chút thấp thỏm: xem ra, hai người bọn họ đến có vẻ không đúng lúc rồi.
- Ồ? Các anh nói Anh Duệ nhà chúng tôi? Nó vừa về.
Bà Trương đối diện trước hai người mặc cảnh phục có chut sợ hãi, nhưng nghe hai người nói rõ ngọn ngành cũng hiểu ra sự tình, vội vàng đáp:
- Mời hai anh vào nhà.
Sân nhà tuy không nhỏ nhưng cũng nghe được tiếng bước chân mấy người ở ngoài. Trương Anh Duệ ý thức được điều gì, vội cất tiếng hỏi:
- Mẹ, ai đến vậy?
- Đồn trưởng đồn cảnh sát, nói là muốn đến báo cáo với con một việc.
Bà Trương lớn tiếng nói to, giọng đầy tự hào.
Tuy đến giờ bà Trương vẫn chẳng nắm rõ về chức danh của con trai mình nhưng đã có thể lôi được đồn trưởng đồn cảnh sát đến nhà trình báo công việc thì chắc chắn tiếng tăm của nó cũng không tồi. vì thế, câu nói này, vừa chất chứa tự hào lại tràn trề ý phô trương.
Chỉ e trông thấy xe cảnh sát đỗ trước cửa nhà mình, hàng xóm hai bên lại không hiểu chuyện mà đơm đặt linh tinh. Câu nói to của bà Trương là để bảo với bọn họ, không phải con tôi làm chuyện gì xấu để cảnh sát tìm tới mà là con trai tôi là lãnh đạo cao cấp, đến cảnh sát còn phải tìm tới nhà nó bẩm báo sự việc.
Nghe đi! Nghe đi! Bẩm báo công việc. càng nghe càng khiến người ta thoải mái.
Quả nhiên, nghe thấy tiếng bà Trương, hàng xóm tứ phía còn đang thậm thụt nghe ngóng xem chuyện gì đang xảy ra với chiếc xe cảnh sát đậu ngoài cửa đã lập tức rụt đầu vào.
- Đồn trưởng cảnh sát?
Trương Anh Duệ hơi chút nghi ngờ:
- Chuyện gì vậy? Vừa nay còn thiếu khách khí như vậy, giờ lại trực tiếp đến nhà mình hồi báo công việc?
- Chủ tịch Trương, xin chào! Tôi đến nhận lỗi với cậu đây.
Trông thấy Trương Anh Duệ còn đang vắt cái khăn mặt vừa mới rửa xong lên dây, Đoạn Thành Đào ngay ngắn bước tới trước mặt Trương Anh Duệ, kính cẩn làm cái lễ, vẻ mặt áy náy chào hỏi.
- Ồ…
Trương Anh Duệ gật đầu, trong lòng đã muốn rõ trắng đen câu chuyện lắm rồi. Xem ra trước lúc về mình bỏ lại câu nói kia hiệu quả thực không tồi, nên giờ đã có người đến hồi báo công việc.
Trông thấy diễn uất như thế của Trương Anh Duệ, Đoạn Thành Đào thầm nghĩ:
Xem thái độ của chủ tịch Trương vừa rồi đúng là rất bất mãn, chắc đến giờ vẫn chưa hết giận.
Nghĩ thế, trên trán hai người không kìm được mồ hôi vã ra lấm tấm. Cái suy nghĩ coi thường Trương Anh Duệ tuổi đời còn nhỏ cũng lập tức biến mất, đến mồ hôi trên trán còn không dám đưa tay lên lau, dè dặt hỏi:
- Chủ tịch Trương, chuyện chiều nay, đều là do sở trưởng chúng tôi chỉ bảo không nghiêm, khiến ngài gặp bực mình…
- Anh Duệ, sao lại thế này?
Thấy hai vị đồn trưởng không dưng lại bị con mình dọa cho vã mồ hôi, bà Trương trong lòng hơi chút ái ngại, nhỏ giọng hỏi con.
- Chính là vụ án chồng dì ba mất xe đó mẹ.
Hồi nãy nói dối bố mẹ nên giờ Trương Anh Duệ bắt đầu thấy thấm khổ vì đã lỡ không thành thật của mình. Vì để làm viên mãn lời nói dối của mình, buộc phải khiến hai người Đoạn Thành Đào mất mặt.
- Hóa ra là vì chuyện này.
Bà Trương vốn bản tính hiền lành lương thiện trông thấy mồ hôi vã ra lấm tấm trên trán hai vị cảnh sát không khỏi chạnh lòng
- Người ta thân làm lãnh đạo, vì chút chuyện nhỏ mà đến nhà ta báo cáo rồi, tên tiểu tử con cũng phải giữ cho người ta chút thể diện chứ? Thật chẳng có quy tắc gì cả, đừng nói chuyện này nữa, có chuyện gì đợi ăn cơm xong hãy nói.
Nói xong không quên trợn mắt nhìn Trương Anh Duệ một cái:
- Tiểu tử con, mới làm quan mà đã tự cao tự đại rồi? Đồng chí cảnh sát đã đến tận nơi giúp nhà ta giải quyết vấn đề, con còn muốn thế nào nữa?
Quy tắc làng quê, chỉ cần hai bên còn có thể nói chuyện được. Nếu lúc đến chỉ cần vừa hay là bữa ăn thì chính là khách, bất luận thế nào cũng phải ngồi lại ăn cùng gia đình bữa cơm.
Cứ theo cái nhìn của bà Trương, hai vị cảnh sát vì chuyện này, lại đến đúng lúc bữa cơm nhà mình vậy thì dù thế nào cũng phải ngồi vào bàn ăn cơm cái đã.
- Chúng cháu không đói ạ.
Không thấy Trương Anh Duệ gật đầu, Đoạn Thành Đào nào dám tự ý lấn lướt quyền. Cho dù hắn biết ăn bữa cơm này chính là cơ hội để xích lại gần mối quan hệ với Trương Anh Duệ nhưng trong tình cảnh Trương Anh Duệ không gật đầu này, bọn họ cũng chỉ biết nhịn.
Quy tắc làng quê bản thân mình đương nhiên nắm rõ, đã vậy lại thêm lời mẹ, còn có thể làm sao? Nghĩ đến chuyện chiều nay, xét kĩ ra cũng là chuyện thường ở đồn cảnh sát mà thôi, cả nước đâu đâu chả thế, cũng không hẳn là chuyện to tát gì… Trương Anh Duệ cười xòa một cái, gật đầu với Đoạn Thành Đào và Phương Chính:
- Hai vị đã ăn chưa? Nếu chưa ăn, thì ăn cùng gia đình chúng tôi luôn!
- Nói gì vậy, những lời này của con sao mà khó nghe thế. Đến cửa là khách, làm gì có thái độ với khách như vậy?
Bà Trương trừng mắt nhìn con trai.
- Các anh cứ tự nhiên ăn trước, tôi xuống bếp xào nốt hai món.
Vốn dĩ bốn món cả nhà ăn là đủ rồi, nhưng có thêm Đoạn Thành Đào với Phương Chính thì hơi thiếu. đã mời người ta ở lại ăn thì cũng phải làm cho no đủ. Trương Anh Duệ định mở miệng nói gì đấy nhưng nghĩ lại thôi nên đành nín bặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.