Chương 212: Điều may mắn và điều hối hận
Hải Đồng
06/09/2013
Trương Anh Duệ và Tạ Quốc Ngọc vừa bước khỏi cửa văn phòng, Nhạc Phong liền gọi một cú điện thoại cho Châu Thạch Bình, giọng điệu không được tốt:
-Lão Châu, bên phía cục Dân chính Bình huyện có phải dự định xây một tiểu khu không?
Có chuyện gì vậy? Lão đại sao tự dưng lại hỏi chuyện vặt vãnh thế này? Tay Châu Thạch Bình run lên, xém nữa là làm rơi điện thoại xuống đất:
Nghe ra, giọng điệu của Nhạc lão đại hình như có chút không vui.
Trong lòng kiêng dè, giọng điệu của Châu Thạch Bình hơi lắp bắp:
-Vâng…vâng đúng là có chuyện đó, tôi định để…
-Không cần định gì nữa.
Không chờ Châu Thạch Bình nói hết, Nhạc Phong đã lên tiếng ngắt lời Châu Thạch Bình:
-Bây giờ cậu bỏ việc đó liền đi.
Bỏ?
Châu Thạch Bình thật không dám tin vào tai mình.
Đây là một tiểu khu ít nhất có mười tòa nhà, chỉ cần lấy được công trình này, thì bản thân có thể kiếm ít nhất mấy ngàn vạn, hơn nữa có chức vụ cục trưởng cục Dân chính thành phố của tôi trấn áp, thì cục dân chính huyện phía dưới tuyệt đối không gây được sóng gió gì, thiên thời địa lợi nhân hòa, tất cả tôi đều có, một cuộc làm ăn có lời như vậy, bây giờ ông lại bảo tôi buông tay sao?
Châu Thạch Bình hoàn toàn không hiểu Nhạc Phong rốt cuộc đang nghĩ gì, não của ông hư rồi à!
Châu Thạch Bình vô cùng kích động, nhất thời cũng không nghĩ ngợi nhiều, lấy hết dũng khí mà nói với Nhạc Phong:
-Nhưng…nếu có thể lấy được công trình này, ít nhất có thể kiếm được mấy ngàn vạn đó!
Hàm ý là, lão đại à, rốt cuộc là ông nghĩ cái gì vậy, loại công trình mà chúng ta có thể hoàn toàn ăn chắc, không cần kiêng kị sắc mặt của người khác này, lật tung cả thành phố Lỗ Nam cũng khó mà tìm ra, tiền tự tìm đến thế này mà ông cũng không kiếm? Bộ ông có thù hằn gì với tiền hay sao?
Đương nhiên là Nhạc Phong không có thù oán gì với tiền, nếu có thể lấy được tiểu khu này, bản thân có thể kiếm được bao nhiêu tiền, Nhạc Phong đương nhiên cũng hiểu rất rõ, nhưng so sánh với người có thể đắc tội, món tiền này không thể kiếm thì sau này còn có cơ hội để kiếm tiền, nhưng đắc tội với người không thể đắc tội, thì sau này muốn kiếm tiền cũng khó.
Điều khiến Nhạc Phong phiền muộn là, ông ta không thể nói ra lời này với Châu Thạch Bình.
Nhưng điều khiến Nhạc Phong càng phiền muộn là, nếu không nói ra, Châu Thạch Bình không hiểu được, thì sự việc lại càng phiền phức hơn!
Không có cách nào, Nhạc Phong nghĩ một hồi, rồi nói với Châu Thạch Bình:
-Ta biết chứ, nhưng công trình này đã có người khác để ý tới rồi.
-Có người để ý tới rồi?
Châu Thạch Bình ngây người ra, đang định nói “nhưng lão đại ông là phó thị trưởng thường vụ mà, cả thành phố Lỗ Nam ai dám đụng vào ông, ai dám không nể mặt ông chứ?”, nhưng lời sắp buộc khỏi miệng thì nét mặt của Châu Thạch Bình thay đổi, khuôn mặt trắng bệch, nói lắp bắp:
-Là người ở phía trên sao?
Người có thể được gọi là “người phía trên”, chỉ có bọn người tỉnh ủy thường vụ và tỉnh ủy ủy viên rồi, nếu là tỉnh sở, tỉnh cục khác thì còn không đến mức, cũng không dám với tay dài như thế.
-Ừ, nha nội ở phía trên.
Châu Thạch Bình chưa gặp qua Trương Anh Duệ, cũng không biết sự tồn tại của nhân vật này, Nhạc Phong cũng không định nói nhiều, chỉ úp úp mở mở.
-Ồ…
Châu Thạch Bình hít vào một hơi!
Nha nội phía trên, có thể được Nhạc lão đại kiêng dè, đếm trên đầu ngón tay cũng có thể đếm được mấy người, gặp phải mấy vị này, đừng nói là Nhạc lão đại của ông ta, dù là thị trưởng Lưu, bí thư Vương cũng phải né tránh nhường nhịn, bọn người này, ai cũng không nói quy củ, phép tắc.
Chỉ là bất luận thế nào Châu Thạch Bình cũng không hiểu được, bọn người ở phía trên đó, không phải đều kiếm tiền từ những dự án lớn hay sao, sao lại nhắm vào một công trình “có hiệu lực chậm” ở cái huyện thành này chứ?
Hiểu ra điều này, Châu Thạch Bình không còn không cam lòng nữa, chỉ còn cảm giác may mắn, nếu bản thân ông ta thật sự cố chấp làm theo ý mình, đừng nói là bản thân ông ta không thể ngăn cản được bọn họ, mà đến lúc đó mọi việc làm của ông ta, nhất định sẽ chọc giận bọn người nha nội ở phía trên, thật sự chọc giận mấy người đó, chiếc nón trên đầu của mình…Ôi…
Vui mừng sờ lên cổ của mình, Châu Thạch Bình đột nhiên phát hiện trên cổ của mình có chút lạnh, tác phong của bọn nha nội này, Châu Thạch Bình quá hiểu rõ mà.
-Còn có chuyện gì không? Nếu không có thì cứ thế nhé.
Giọng của Nhạc Phong, nghe ra hình như cũng có chút bất đắc dĩ.
-Hết chuyện rồi.
Lau mồ hôi trên trán, Châu Thạch Bình vội nói.
Nhạc lão đại…cũng rất khó làm mà.
Sau khi cúp điện thoại, Châu Thạch Bình đột nhiêu cảm thấy bản thân hơi hiểu Nhạc lão đại rồi: làm lão đại có cái lợi của làm lão đại, nhưng làm lão đại cũng có cái khó xử của lão đại.
-Tổng biên Lại, đã xong việc rồi, trên xe, tâm trạng của Trương Anh Duệ rất tốt, cũng không quên gọi điện báo cáo tình hình tiến triển công việc của mình cho phó tổng biên Lại tòa soạn thành phố.
Nói hắn muốn chọc tức phó tổng biên tập Lại cũng được, mà nói hắn muốn phó tổng biên tập Lại biết được năng lực của mình cũng được, tóm lại, trong giọng nói của Trương Anh Duệ lúc này, rõ ràng có chút gì đó khoe khoang.
Cái gì? Chỉ mất có một buổi chiều, mà tên nhóc này đã làm xong chuyện rồi sao? Nghe thấy giọng điệu của Trương Anh Duệ, Lại Văn Sinh xém chút là cắn chút lưỡi của mình: “Rốt cuộc là thế nào? Làm sao hắn có thể nhanh chóng hoàn thành việc này chứ? Phó thị trưởng Nhạc không phải là người rất mạnh, rất khó thuyết phục sao?
Như đã hiểu được trong lòng Lại Văn Sinh đang nghĩ điều gì, Trương Anh Duệ cười hì hì nói:
-Nói ra thì, phó thị trưởng Nhạc là người rất dễ nói chuyện, rất ủng hộ công việc của các đồng chí phía dưới như chúng ta, sau khi nghe tôi nói xong, phó thị trưởng Nhạc không nói lời nào liền đồng ý giúp phối hợp chúng ta với cục dân chính thành phố.
-Ôi…
Lại Văn Sinh đột nhiên kêu lên một tiếng.
Phó tổng biên tập Lại Văn Sinh tội nghiệp, lần này thật sự đã tự cắn phải lưỡi của mình rồi. Trong lòng ông ta hối hận chết được, trăm tính ngàn tính, vẫn quên mất năng lực phía sau ảnh hưởng đến phó thị trưởng Nhạc của tên nhóc này.
Ta đúng là đầu heo mà! Phó tổng biên tập Lại tự mắng thầm mình trong lòng:
“người phía sau tên nhóc này là phó tỉnh trưởng Lý mà, phó thị trưởng Nhạc dám không nể mặt Trương Anh Duệ, thì phó tỉnh trưởng Lý cũng có cách làm khó làm dễ phó thị trưởng Nhạc…Nghe bảo, việc thay đổi nhiệm kỳ lần này, phó thị trưởng Nhạc rất có hy vọng tiến thêm bước nữa, nếu vào lúc này phó tỉnh trưởng Lý nhẹ nhàng nói một câu: “Nhạc Phong à, năng lực làm việc của đồng chí này rất tốt, chỉ là về mặt XXX còn thiếu sót một chút”, thì hy vọng thăng tiến của Phó thị trưởng Nhạc coi như tan tành.
Vào thời điểm quan trọng này, trong tình trạng không có xung đột về lợi ích trong quan hệ, Phó thị trưởng Nhạc sao có thể vì chút chuyện nhỏ nhặt mà đắc tội với tên nhóc Trương Anh Duệ này chứ?
Đem tất cả nguyên nhân hậu quả nối lại với nhau, phó tổng biên tập Lại giờ mới biết sai sót của mình ở đâu, vô cùng đau lòng: sót mất rồi, sót mất rồi, chỗ quan trọng như vậy lại không nhìn thấy.
-Lão Châu, bên phía cục Dân chính Bình huyện có phải dự định xây một tiểu khu không?
Có chuyện gì vậy? Lão đại sao tự dưng lại hỏi chuyện vặt vãnh thế này? Tay Châu Thạch Bình run lên, xém nữa là làm rơi điện thoại xuống đất:
Nghe ra, giọng điệu của Nhạc lão đại hình như có chút không vui.
Trong lòng kiêng dè, giọng điệu của Châu Thạch Bình hơi lắp bắp:
-Vâng…vâng đúng là có chuyện đó, tôi định để…
-Không cần định gì nữa.
Không chờ Châu Thạch Bình nói hết, Nhạc Phong đã lên tiếng ngắt lời Châu Thạch Bình:
-Bây giờ cậu bỏ việc đó liền đi.
Bỏ?
Châu Thạch Bình thật không dám tin vào tai mình.
Đây là một tiểu khu ít nhất có mười tòa nhà, chỉ cần lấy được công trình này, thì bản thân có thể kiếm ít nhất mấy ngàn vạn, hơn nữa có chức vụ cục trưởng cục Dân chính thành phố của tôi trấn áp, thì cục dân chính huyện phía dưới tuyệt đối không gây được sóng gió gì, thiên thời địa lợi nhân hòa, tất cả tôi đều có, một cuộc làm ăn có lời như vậy, bây giờ ông lại bảo tôi buông tay sao?
Châu Thạch Bình hoàn toàn không hiểu Nhạc Phong rốt cuộc đang nghĩ gì, não của ông hư rồi à!
Châu Thạch Bình vô cùng kích động, nhất thời cũng không nghĩ ngợi nhiều, lấy hết dũng khí mà nói với Nhạc Phong:
-Nhưng…nếu có thể lấy được công trình này, ít nhất có thể kiếm được mấy ngàn vạn đó!
Hàm ý là, lão đại à, rốt cuộc là ông nghĩ cái gì vậy, loại công trình mà chúng ta có thể hoàn toàn ăn chắc, không cần kiêng kị sắc mặt của người khác này, lật tung cả thành phố Lỗ Nam cũng khó mà tìm ra, tiền tự tìm đến thế này mà ông cũng không kiếm? Bộ ông có thù hằn gì với tiền hay sao?
Đương nhiên là Nhạc Phong không có thù oán gì với tiền, nếu có thể lấy được tiểu khu này, bản thân có thể kiếm được bao nhiêu tiền, Nhạc Phong đương nhiên cũng hiểu rất rõ, nhưng so sánh với người có thể đắc tội, món tiền này không thể kiếm thì sau này còn có cơ hội để kiếm tiền, nhưng đắc tội với người không thể đắc tội, thì sau này muốn kiếm tiền cũng khó.
Điều khiến Nhạc Phong phiền muộn là, ông ta không thể nói ra lời này với Châu Thạch Bình.
Nhưng điều khiến Nhạc Phong càng phiền muộn là, nếu không nói ra, Châu Thạch Bình không hiểu được, thì sự việc lại càng phiền phức hơn!
Không có cách nào, Nhạc Phong nghĩ một hồi, rồi nói với Châu Thạch Bình:
-Ta biết chứ, nhưng công trình này đã có người khác để ý tới rồi.
-Có người để ý tới rồi?
Châu Thạch Bình ngây người ra, đang định nói “nhưng lão đại ông là phó thị trưởng thường vụ mà, cả thành phố Lỗ Nam ai dám đụng vào ông, ai dám không nể mặt ông chứ?”, nhưng lời sắp buộc khỏi miệng thì nét mặt của Châu Thạch Bình thay đổi, khuôn mặt trắng bệch, nói lắp bắp:
-Là người ở phía trên sao?
Người có thể được gọi là “người phía trên”, chỉ có bọn người tỉnh ủy thường vụ và tỉnh ủy ủy viên rồi, nếu là tỉnh sở, tỉnh cục khác thì còn không đến mức, cũng không dám với tay dài như thế.
-Ừ, nha nội ở phía trên.
Châu Thạch Bình chưa gặp qua Trương Anh Duệ, cũng không biết sự tồn tại của nhân vật này, Nhạc Phong cũng không định nói nhiều, chỉ úp úp mở mở.
-Ồ…
Châu Thạch Bình hít vào một hơi!
Nha nội phía trên, có thể được Nhạc lão đại kiêng dè, đếm trên đầu ngón tay cũng có thể đếm được mấy người, gặp phải mấy vị này, đừng nói là Nhạc lão đại của ông ta, dù là thị trưởng Lưu, bí thư Vương cũng phải né tránh nhường nhịn, bọn người này, ai cũng không nói quy củ, phép tắc.
Chỉ là bất luận thế nào Châu Thạch Bình cũng không hiểu được, bọn người ở phía trên đó, không phải đều kiếm tiền từ những dự án lớn hay sao, sao lại nhắm vào một công trình “có hiệu lực chậm” ở cái huyện thành này chứ?
Hiểu ra điều này, Châu Thạch Bình không còn không cam lòng nữa, chỉ còn cảm giác may mắn, nếu bản thân ông ta thật sự cố chấp làm theo ý mình, đừng nói là bản thân ông ta không thể ngăn cản được bọn họ, mà đến lúc đó mọi việc làm của ông ta, nhất định sẽ chọc giận bọn người nha nội ở phía trên, thật sự chọc giận mấy người đó, chiếc nón trên đầu của mình…Ôi…
Vui mừng sờ lên cổ của mình, Châu Thạch Bình đột nhiên phát hiện trên cổ của mình có chút lạnh, tác phong của bọn nha nội này, Châu Thạch Bình quá hiểu rõ mà.
-Còn có chuyện gì không? Nếu không có thì cứ thế nhé.
Giọng của Nhạc Phong, nghe ra hình như cũng có chút bất đắc dĩ.
-Hết chuyện rồi.
Lau mồ hôi trên trán, Châu Thạch Bình vội nói.
Nhạc lão đại…cũng rất khó làm mà.
Sau khi cúp điện thoại, Châu Thạch Bình đột nhiêu cảm thấy bản thân hơi hiểu Nhạc lão đại rồi: làm lão đại có cái lợi của làm lão đại, nhưng làm lão đại cũng có cái khó xử của lão đại.
-Tổng biên Lại, đã xong việc rồi, trên xe, tâm trạng của Trương Anh Duệ rất tốt, cũng không quên gọi điện báo cáo tình hình tiến triển công việc của mình cho phó tổng biên Lại tòa soạn thành phố.
Nói hắn muốn chọc tức phó tổng biên tập Lại cũng được, mà nói hắn muốn phó tổng biên tập Lại biết được năng lực của mình cũng được, tóm lại, trong giọng nói của Trương Anh Duệ lúc này, rõ ràng có chút gì đó khoe khoang.
Cái gì? Chỉ mất có một buổi chiều, mà tên nhóc này đã làm xong chuyện rồi sao? Nghe thấy giọng điệu của Trương Anh Duệ, Lại Văn Sinh xém chút là cắn chút lưỡi của mình: “Rốt cuộc là thế nào? Làm sao hắn có thể nhanh chóng hoàn thành việc này chứ? Phó thị trưởng Nhạc không phải là người rất mạnh, rất khó thuyết phục sao?
Như đã hiểu được trong lòng Lại Văn Sinh đang nghĩ điều gì, Trương Anh Duệ cười hì hì nói:
-Nói ra thì, phó thị trưởng Nhạc là người rất dễ nói chuyện, rất ủng hộ công việc của các đồng chí phía dưới như chúng ta, sau khi nghe tôi nói xong, phó thị trưởng Nhạc không nói lời nào liền đồng ý giúp phối hợp chúng ta với cục dân chính thành phố.
-Ôi…
Lại Văn Sinh đột nhiên kêu lên một tiếng.
Phó tổng biên tập Lại Văn Sinh tội nghiệp, lần này thật sự đã tự cắn phải lưỡi của mình rồi. Trong lòng ông ta hối hận chết được, trăm tính ngàn tính, vẫn quên mất năng lực phía sau ảnh hưởng đến phó thị trưởng Nhạc của tên nhóc này.
Ta đúng là đầu heo mà! Phó tổng biên tập Lại tự mắng thầm mình trong lòng:
“người phía sau tên nhóc này là phó tỉnh trưởng Lý mà, phó thị trưởng Nhạc dám không nể mặt Trương Anh Duệ, thì phó tỉnh trưởng Lý cũng có cách làm khó làm dễ phó thị trưởng Nhạc…Nghe bảo, việc thay đổi nhiệm kỳ lần này, phó thị trưởng Nhạc rất có hy vọng tiến thêm bước nữa, nếu vào lúc này phó tỉnh trưởng Lý nhẹ nhàng nói một câu: “Nhạc Phong à, năng lực làm việc của đồng chí này rất tốt, chỉ là về mặt XXX còn thiếu sót một chút”, thì hy vọng thăng tiến của Phó thị trưởng Nhạc coi như tan tành.
Vào thời điểm quan trọng này, trong tình trạng không có xung đột về lợi ích trong quan hệ, Phó thị trưởng Nhạc sao có thể vì chút chuyện nhỏ nhặt mà đắc tội với tên nhóc Trương Anh Duệ này chứ?
Đem tất cả nguyên nhân hậu quả nối lại với nhau, phó tổng biên tập Lại giờ mới biết sai sót của mình ở đâu, vô cùng đau lòng: sót mất rồi, sót mất rồi, chỗ quan trọng như vậy lại không nhìn thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.