Chương 183: Dọa dẫm Bí thư đảng ủy
Hải Đồng
06/09/2013
Nhưng đối với loại ngang ngược này, Lưu Kim Quốc cũng không có chỗ để nói lí.
Đúng vậy, người ta ngang ngược ở chỗ không nói được lí lẽ, ngươi thì thế nào? Lưu Kim Quốc cũng hiểu được, có bàn tay dài như vậy khẳng định là lãnh đạo có quan hệ rộng rãi với những người này.
Đồng chí Lưu Kim Quốc không ủng hộ sự phát triển của xí nghiệp huyện ủy, nếu khả năng làm việc của ông ta mạnh như vậy thì điều đồng chí ấy đến XX làm một thời gian đi, ở XX, phát triển kinh tế luôn là một vấn đề nan giải, có khả năng làm việc của đồng chí Lưu Kim Quốc trấn thủ tin tưởng rằng XX sẽ nhanh chóng phát triển kinh tế vượt lên một bậc mới.
Điều kiện ở XX không phải là tốt… Đây cũng là lãnh đạo tín nhiệm ngươi đấy, đúng là thợ khéo thì vì nhân dân mà phục vụ.
Nếu thật sự bị điều đến nơi thâm sơn cùng cốc thì thực ra Lưu Kim Quốc cũng khóc không ra nước mắt, đúng là ở đâu cũng vì nhân dân mà phục vụ nhưng phục vụ nhân dân ở nơi thâm sơn cùng cốc thì không giống với những nơi khác.
- Đồng chí Anh Duệ, còn có chuyện gì sao?
Vẻ mặt Lưu Kim Quốc tươi cười hỏi một câu.
Đương nhiên, trong tình huống này còn có hàm ý khác: Nếu không có chuyện gì sao ngươi còn không đi. Có thể Trương Anh Duệ không vui, cừ thật ta cho ngươi tiếp cận với một lãnh đạo như vậy, cho cơ hội sao ngươi lại tỏ vẻ không có? Chuyện này cũng không thể nào nói nổi.
Cho nên lúc này chỉ số thông minh của Trương Anh Duệ dường như cũng bị giảm xuống, hắn nghe thấy Lưu Kim Quốc nói vậy, cười hì hì rồi gật đầu:
- Đúng là có chuyện muốn báo cáo với Bí thư Kim Quốc.
Lưu Kim Quốc méo mặt, ngồi xuống bịch một cái: tiểu tử này đúng là không hiểu chuyện, nghe mà không biết ý của ta? Có phải hắn cảm thấy chuyện này không phiền…
Khoan đã, Lưu Kim Quốc cân nhắc Trương Anh Duệ vốn dùng chữ ti tiện, bỗng nhiên thấy chuyện này có chút không đúng, tiểu tử này nếu có quan hệ như vậy, hắn…
Hơi băn khoăn trong lòng, vẻ cau mày của Lưu Kim Quốc thay vào là sự tươi cười:
- Này, có chuyện gì? Cậu nói đi có thể tôi sẽ làm chủ cho cậu.
Về phần làm chủ thì khẳng định có muốn nhúng tay vào được hay không cái đã.
- Thật ra cũng không phải là chuyện gì to tát, mấy ngày hôm nay, lão Đoàn bên Cục công an cho tôi biết xe của bọn họ không đủ dùng, muốn chúng ta báo cáo lên chính phủ, chúng ta có làm hay không…
Chuyện này là Đoạn Thành Đào hướng về Trương Anh Duệ, mà hắn đột nhiên nghĩ đến muốn thủ hạ thì phải để người phục làm đơn giản nhất không phải một tay dứt cà rốt sao. Nếu được bên đồn công an tiếp đón thế nào cũng được họ giành cho chỗ tốt… Cần cho bọn họ biết, đi theo lão Đại ta thì lúc ta ăn thịt các ngươi cũng phải được uống canh thịt.
Theo ta các ngươi không hết mệt đâu.
Xem ra lần này Trương Anh Duệ khó có nhiều cơ hội, nhân lúc được ưu đãi không tranh thủ thì còn chờ đến khi nào nữa?
Ở chỗ nhiều người như vậy, sao khi biết động tác làm việc của Phương trấn, bây giờ Lưu Kim Quốc ngay cả tư cách hối hận cũng không có, đúng vậy, nếu như ngay từ đầu Lưu Kim Quốc đã không có chú ý xây nhà thì sẽ không có chuyện gì, có thể sẽ không có những lời đề nghị này được nói ra, nếu Lưu Kim Quốc đổi ý… thì ông ta hóa ra chẳng khác gì món đồ, dám đùa giỡn chúng ta.
Nếu như Lưu Kim Quốc không muốn làm thì cũng phải nói. Đối với Trương Anh Duệ đây chính là cơ hội để hắn lợi dụng mình.
- Thì ra là chuyện này.
Lưu Kim Quốc gật đầu, trong lòng cũng méo cả mồm: xe của đồn công an không đủ dùng? Các thành viên trong Trấn ta còn không đủ, bọn họ dựa vào đâu mà đòi hỏi? Suy nghĩ một lúc ông ta tỏ vẻ khó khăn nói một câu:
- Anh Duệ à, xe cảnh sát…Cũng không phải là phương trấn chúng ta không ủng hộ công việc của các đồng chí công an nhưng có nói thế nào thì tiền này chúng ta cũng không thể để nó ra đi hết được? cũng phải để lại trong huyện một ít?
Ý của Lưu Kim Quốc đã rất rõ ràng, đúng vậy, mua xe cho công an là trách nhiệm của chính quyền địa phương nhưng tài chính còn chịu gánh nặng, cho nên Lưu Kim Quốc tuyệt đối không thể nói: chúng ta không thể bỏ tiền ra. Lời này quả thực không biết trong tương lai sẽ dẫn đế chuyện gì, đồn công an rất dễ trốn tránh trách nhiệm:
- Đây không phải là chúng ta không cố gắng làm mà chính quyền ủng hộ chúng ta lúc mạnh, yếu không đủ, ngay cả xe phá án cũng không đủ…
Đến lúc đó chính phủ đánh đến cái mông của Lưu Kim Quốc:
- Lưu Kim Quốc sao ông có thể như vậy? Ngay cả việc xe để bảo đảm an ninh trật tự xã hội cũng không trang bị?
Khó nghe hơn nữa thì thậm chí còn nói thầm hai câu:
- Có phải tiền này đã rơi hết vào túi ông không? Lưu Kim Quốc?
Tình hình thực tế của đồn công an, đương nhiên Lưu Kim Quốc biết, chỉ có 3 chiếc xe mà thôi, trong đó có 2 chiếc nhỏ, yêu cầu với chính phủ cũng không phải một hai lần tóm lại là keo kiệt: tiền túi mình bỏ ra, chuyện này… ngươi nói xem tiền này nếu để các lãnh đạo chiêu đãi thì có hợp lý hơn không?
Cách nghĩ này, mọi người cũng không phải không thấy, chẳng có gì kì lạ. Sau đó Trương Anh Duệ nói ra chuyện này khiến cho Lưu Kim Quốc không thể không coi trọng… Đương nhiên ông ta biết, hiện tại Đoạn Thành Đào đang phục Trương Anh Duệ, nếu hắn muốn ưu đãi thủ hạ của mình thì cũng là chuyện bình thường.
Nếu không phải chuyện này quá xảo hợp thì Lưu Kim Quốc cũng không ít cách đẩy Trương Anh Duệ, có thể chuyện này cũng không cần Trương Anh Duệ ra mặt làm, Lưu Kim Quốc cũng không thiếu chút máu… Ai mà biết được trong chuyện này Trương Anh Duệ còn tốn bao nhiêu khí lực đây? Bỏ đi, vì tương lai vậy.
Cho nên tuy là Lưu Kim Quốc từ chối nhưng trên thực tế vần phải trả lời:
- Được, cứ như vậy đi, chỉ lần bên đồn công an chi ba phần còn lại chúng ta sẽ bỏ tiền ra.
Đúng vậy, người ta ngang ngược ở chỗ không nói được lí lẽ, ngươi thì thế nào? Lưu Kim Quốc cũng hiểu được, có bàn tay dài như vậy khẳng định là lãnh đạo có quan hệ rộng rãi với những người này.
Đồng chí Lưu Kim Quốc không ủng hộ sự phát triển của xí nghiệp huyện ủy, nếu khả năng làm việc của ông ta mạnh như vậy thì điều đồng chí ấy đến XX làm một thời gian đi, ở XX, phát triển kinh tế luôn là một vấn đề nan giải, có khả năng làm việc của đồng chí Lưu Kim Quốc trấn thủ tin tưởng rằng XX sẽ nhanh chóng phát triển kinh tế vượt lên một bậc mới.
Điều kiện ở XX không phải là tốt… Đây cũng là lãnh đạo tín nhiệm ngươi đấy, đúng là thợ khéo thì vì nhân dân mà phục vụ.
Nếu thật sự bị điều đến nơi thâm sơn cùng cốc thì thực ra Lưu Kim Quốc cũng khóc không ra nước mắt, đúng là ở đâu cũng vì nhân dân mà phục vụ nhưng phục vụ nhân dân ở nơi thâm sơn cùng cốc thì không giống với những nơi khác.
- Đồng chí Anh Duệ, còn có chuyện gì sao?
Vẻ mặt Lưu Kim Quốc tươi cười hỏi một câu.
Đương nhiên, trong tình huống này còn có hàm ý khác: Nếu không có chuyện gì sao ngươi còn không đi. Có thể Trương Anh Duệ không vui, cừ thật ta cho ngươi tiếp cận với một lãnh đạo như vậy, cho cơ hội sao ngươi lại tỏ vẻ không có? Chuyện này cũng không thể nào nói nổi.
Cho nên lúc này chỉ số thông minh của Trương Anh Duệ dường như cũng bị giảm xuống, hắn nghe thấy Lưu Kim Quốc nói vậy, cười hì hì rồi gật đầu:
- Đúng là có chuyện muốn báo cáo với Bí thư Kim Quốc.
Lưu Kim Quốc méo mặt, ngồi xuống bịch một cái: tiểu tử này đúng là không hiểu chuyện, nghe mà không biết ý của ta? Có phải hắn cảm thấy chuyện này không phiền…
Khoan đã, Lưu Kim Quốc cân nhắc Trương Anh Duệ vốn dùng chữ ti tiện, bỗng nhiên thấy chuyện này có chút không đúng, tiểu tử này nếu có quan hệ như vậy, hắn…
Hơi băn khoăn trong lòng, vẻ cau mày của Lưu Kim Quốc thay vào là sự tươi cười:
- Này, có chuyện gì? Cậu nói đi có thể tôi sẽ làm chủ cho cậu.
Về phần làm chủ thì khẳng định có muốn nhúng tay vào được hay không cái đã.
- Thật ra cũng không phải là chuyện gì to tát, mấy ngày hôm nay, lão Đoàn bên Cục công an cho tôi biết xe của bọn họ không đủ dùng, muốn chúng ta báo cáo lên chính phủ, chúng ta có làm hay không…
Chuyện này là Đoạn Thành Đào hướng về Trương Anh Duệ, mà hắn đột nhiên nghĩ đến muốn thủ hạ thì phải để người phục làm đơn giản nhất không phải một tay dứt cà rốt sao. Nếu được bên đồn công an tiếp đón thế nào cũng được họ giành cho chỗ tốt… Cần cho bọn họ biết, đi theo lão Đại ta thì lúc ta ăn thịt các ngươi cũng phải được uống canh thịt.
Theo ta các ngươi không hết mệt đâu.
Xem ra lần này Trương Anh Duệ khó có nhiều cơ hội, nhân lúc được ưu đãi không tranh thủ thì còn chờ đến khi nào nữa?
Ở chỗ nhiều người như vậy, sao khi biết động tác làm việc của Phương trấn, bây giờ Lưu Kim Quốc ngay cả tư cách hối hận cũng không có, đúng vậy, nếu như ngay từ đầu Lưu Kim Quốc đã không có chú ý xây nhà thì sẽ không có chuyện gì, có thể sẽ không có những lời đề nghị này được nói ra, nếu Lưu Kim Quốc đổi ý… thì ông ta hóa ra chẳng khác gì món đồ, dám đùa giỡn chúng ta.
Nếu như Lưu Kim Quốc không muốn làm thì cũng phải nói. Đối với Trương Anh Duệ đây chính là cơ hội để hắn lợi dụng mình.
- Thì ra là chuyện này.
Lưu Kim Quốc gật đầu, trong lòng cũng méo cả mồm: xe của đồn công an không đủ dùng? Các thành viên trong Trấn ta còn không đủ, bọn họ dựa vào đâu mà đòi hỏi? Suy nghĩ một lúc ông ta tỏ vẻ khó khăn nói một câu:
- Anh Duệ à, xe cảnh sát…Cũng không phải là phương trấn chúng ta không ủng hộ công việc của các đồng chí công an nhưng có nói thế nào thì tiền này chúng ta cũng không thể để nó ra đi hết được? cũng phải để lại trong huyện một ít?
Ý của Lưu Kim Quốc đã rất rõ ràng, đúng vậy, mua xe cho công an là trách nhiệm của chính quyền địa phương nhưng tài chính còn chịu gánh nặng, cho nên Lưu Kim Quốc tuyệt đối không thể nói: chúng ta không thể bỏ tiền ra. Lời này quả thực không biết trong tương lai sẽ dẫn đế chuyện gì, đồn công an rất dễ trốn tránh trách nhiệm:
- Đây không phải là chúng ta không cố gắng làm mà chính quyền ủng hộ chúng ta lúc mạnh, yếu không đủ, ngay cả xe phá án cũng không đủ…
Đến lúc đó chính phủ đánh đến cái mông của Lưu Kim Quốc:
- Lưu Kim Quốc sao ông có thể như vậy? Ngay cả việc xe để bảo đảm an ninh trật tự xã hội cũng không trang bị?
Khó nghe hơn nữa thì thậm chí còn nói thầm hai câu:
- Có phải tiền này đã rơi hết vào túi ông không? Lưu Kim Quốc?
Tình hình thực tế của đồn công an, đương nhiên Lưu Kim Quốc biết, chỉ có 3 chiếc xe mà thôi, trong đó có 2 chiếc nhỏ, yêu cầu với chính phủ cũng không phải một hai lần tóm lại là keo kiệt: tiền túi mình bỏ ra, chuyện này… ngươi nói xem tiền này nếu để các lãnh đạo chiêu đãi thì có hợp lý hơn không?
Cách nghĩ này, mọi người cũng không phải không thấy, chẳng có gì kì lạ. Sau đó Trương Anh Duệ nói ra chuyện này khiến cho Lưu Kim Quốc không thể không coi trọng… Đương nhiên ông ta biết, hiện tại Đoạn Thành Đào đang phục Trương Anh Duệ, nếu hắn muốn ưu đãi thủ hạ của mình thì cũng là chuyện bình thường.
Nếu không phải chuyện này quá xảo hợp thì Lưu Kim Quốc cũng không ít cách đẩy Trương Anh Duệ, có thể chuyện này cũng không cần Trương Anh Duệ ra mặt làm, Lưu Kim Quốc cũng không thiếu chút máu… Ai mà biết được trong chuyện này Trương Anh Duệ còn tốn bao nhiêu khí lực đây? Bỏ đi, vì tương lai vậy.
Cho nên tuy là Lưu Kim Quốc từ chối nhưng trên thực tế vần phải trả lời:
- Được, cứ như vậy đi, chỉ lần bên đồn công an chi ba phần còn lại chúng ta sẽ bỏ tiền ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.