Chương 86: Đội trưởng cảnh sát hình sự đến mượn xe
Hải Đồng
12/04/2013
- Không sao, không có chuyện gì lớn, đến nhờ tôi giúp đỡ ấy mà.
Trương Anh Duệ cười nói lý do mà Vương Mãnh đến đây.
- Oh.
Bành Liên Phi nhìn Vương Mãnh một cái, gật gật đầu, rồi bỗng hét lớn.
- Đồ vô liêm sĩ! Mày cũng to gan đó chứ, lại dám đến nhà người anh em Trương Gia của tôi để tìm người chết thay? Nghĩ là lão tử không trừng trị được mày sao?
Hôm nay Vương Mãnh đến là tìm người hứng đòn cho bốn anh em hắn, Bành Liên Phi nói hắn đến tìm Trương Anh Duệ chết thay hắn cũng không có gì sai.
Vương Mãnh vốn dĩ nhìn thấy Bành Liên Phi đến như chuột nhìn thấy mèo, bất ngờ không đề phòng nên sợ run người. “Rầm”, một cái hắn rớt từ trên ghế xuống đất, người run cầm cập, sợ hãi đã lên đến cực điểm: vị này lại…lại xưng anh em với Trương Anh Duệ?
Trời đất, tên tiểu tử đó đã gặp vận may gì mà lại được một nhân vật lớn như đội trưởng Bành đây kết giao chứ?
Vương Mãnh cũng biết rõ, mình tìm một đại ca trong huyện, trước mặt dân thường, thậm chí là trước những công vụ viên bình thường tỏ ra vênh váo còn được, nhưng chút đạo hạnh đó của mình hoàn toàn không lọt vào mắt đội trưởng trung đội cảnh sát hình sự này.
Nói khó nghe một tí, trong mắt Bành Liên Phi, hắn không là gì cả, chỉ là một tên côn đồ, chẳng qua không muốn trừng trị mình mà thôi, nếu vị đội trưởng trung đội cảnh sát hình sự Huyện này có ý với mình, thì sẽ bóp chết mình giống như bóp chết một con kiến…cái người ta nắm trong tay chính là lực lượng chuyên trị quốc gia.
- Thôi mà.
Nhìn Bành Liên Phi trợn mắt, còn đòi giáo huấn Vương Mãnh, Trương Anh Duệ liến cười ngăn hắn lại.
- Chuyện nhỏ mà thôi, không đáng gì đâu, Bành ca hôm nay đến là có chuyện gì vậy?
- Không có chuyện gì thì tôi không đến được sao?
Bành Liên Phi trừng mắt.
- Anh nói đúng rồi, anh Bành, anh là người vô sự bất đăng Tam Bảo điện, mỗi lần anh đến chắc chắn đều có việc, lúc không có việc gì thì anh không bao giờ đến.
Trương Anh Duệ hầu như không giữ thể diện cho vị cảnh sát hình sự này, nói hết gốc gác của Bành Liên Phi một cách không thương tiếc.
- Tiểu tử cậu!
Bành Liên Phi trừng mắt một cái rồi vui vẻ trở lại, cũng đúng như tên tiểu tử này nói, mỗi lần mình đến đây đều có việc, ông cười nói:
- Chuyện là thế này, tôi nghe nói ở chỗ cậu có số lượng xe máy lớn?
Hử? Trương Anh Duệ sững người, là ý gì vậy? Muốn điều tra xe của tôi sao? Hắn có phần lo lắng.
- Bành đại ca, ý anh là…
Nhìn sắc mặt Trương Anh Duệ, quả nhiên là hiểu nhầm rồi, Bành Liên Phi vội xua tay.
- Người anh em cậu đừng có nghĩ lung tung, không có chuyện gì khác, chỉ là sắp tới có một vị sếp lớn xuống, Bí thư Triệu của chúng ta đã hạ lệnh phải đón tiếp thật long trọng, có người nói ở chỗ cậu vừa nhập vào một lượng xe máy lớn, nên muốn đến mượn một chút để làm xe mở đường ấy mà.
Thì ra là như vậy! Muốn mượn xe mình để khoe khoang với sếp lớn, giữ thể diện cho những lãnh đạo trong Huyện! Trương Anh Duệ đã hiểu, nhưng thấy hơi khó xử:
- Xe đúng là có một đoàn mười chiếc, đều thích hợp dùng để làm xe mở đường đón khách quý, nhưng có năm chiếc hôm nay phải giao hàng rồi.
- Vậy thì qua vài ngày nữa hẵng giao!
Bành Liên Phi liền khoát tay, đại cục lớn như vậy, tin rằng mấy vị kia cũng có thể hiểu được.
- Vậy được, để tôi nói với mấy ông chủ kia một tiếng.
Trương Anh Duệ vui vẻ gật đầu đồng ý, hiểu được ý ngầm của Bành Liên Phi trong này: những xe này cho Huyện mượn để làm đẹp mặt Huyện, cái đó không có nói, nhưng không sai, được! Sau này đợi lãnh đạo Huyện trả nợ cho mình vậy.
Nghĩ như vậy, Trương Anh Duệ cũng không thèm hỏi vì sao bên cảnh sát hình sự đến mượn xe mà không phải là cảnh sát giao thông đến mượn.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Trương Anh Duệ đồng ý, Bành Liên Phi cũng thấy nhẹ nhõm, thực tế thì hôm nay Bành Liên Phi đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối rồi, dựa vào sức ảnh hưởng của Trương Anh Duệ hiện tại, cho dù Trương Anh Duệ không đồng ý, thì lãnh đạo huyện cũng không làm gì được hắn, giờ Trương Anh Duệ đã đồng ý rồi thì thật quá tốt. Ông nhân tiện trừng Vương Mãnh một cái.
- Mấy người các anh đợt này ngoan ngoãn một chút cho tôi, nếu để mấy vị lãnh đạo không hài lòng thì các anh gánh hết đó!
- Tôi nào dám đâu.
Vương Mãnh nửa cười nửa khóc, nói với Bành Liên Phi:
- Đội trưởng Bành, ông còn không biết mấy người chúng tôi sao, chỉ là kiếm chén cơm ăn thôi, sao dám đắc tội với cấp trên chứ.
Những lời này đúng là thật lòng. Bành Liên Phi ừm một cái rồi không nói gì hết.
Trương Anh Duệ lại cảm thấy tò mò, lần này là ai đến mà lại được đón tiếp long trọng như vậy? Hắn chịu không được liền hỏi Bành Liên Phi:
- Lần này là lãnh đạo nào đến vậy? Của thành phố hay là của tỉnh?
Bành Liên Phi do dự một chút, rồi lắc đầu, cười khổ nhìn Trương Anh Duệ.
- Người anh em, tôi biết, nhưng phải bảo mật, tôi không thể nói được.
Dào! Cái này cũng liên quan đến kỷ luật bảo sao? Trương Anh Duệ giật mình.
- Được, anh Bành không cần phải nói, bây giờ anh nói tôi cũng không dám nghe, nghe anh nói như vậy, người nhát gan như tôi sợ đến chết khiếp.
Dào! Cậu mà cùng bị hù sợ? Trương Anh Duệ nói làm Bành Liên Phi dở khóc dở cười, ông nhìn Vương Mãnh đang co ro ở đó một cái rồi nói:
- Anh Duệ, sau này đừng có liên hệ gì với nhóm côn đồ này nữa, đều là những thứ hại người không chớp mắt!
- Tôi biết rồi, cảm ơn anh Bành .
Trương Anh Duệ gật đầu, dù sao thì Bành Liên Phi cũng có ý tốt, cho dù thế nào đi nữa cũng phải nói một câu cảm ơn.
- Quan hệ giữa anh em chúng ta như vậy mà cậu còn khách sáo được sao.
Bành Liên Phi cười nói, vừa vô ý vừa cảnh cáo nói với Trương Anh Duệ:
- Người anh em, sau này những người nàu còn đến làm phiền cậu, cậu cứ nói với tôi, những cái khác không dám nói nhưng trừng trị mấy tên côn đồ này không vượt quá năng lực của anh Bành của cậu.
Trương Anh Duệ cười gật đầu, quả thật, để đường đường là đội trưởng trung đội cảnh sát hình sự trừng trị mấy tên côn đồ này cũng coi như là dùng dao mổ trâu để giết gà rồi, không nói hai bên một bên là binh một bên là phỉ, chỉ đơn giản sức chiến đấu của chiến sỹ cảnh sát hình sự không thôi thì những tên côn đồ này cũng không thể chống lại nổi.
- Nếu đã như vậy, thì tôi về đây.
Bành Liên Phi thấy rất áy náy, chắp chắp tay.
- Người anh em, đợt này thực sự bận quá, đợi sau vài ngày nữa, vài ngày nữa tôi xong việc hai anh em chúng ta cùng vui vẻ một bữa, những cái khác thì không nói, đến lúc đó cho cậu chơi đạn sướng thôi.
Cho mình chơi đạn đến sướng tay mới thôi? Mắt Trương Anh Duệ chợt sáng lên, gật đầu liên tục.
- Được.
Có người con trai nào mà không hứng thú với việc đấu súng chứ? Nhưng trong xã hội hòa bình này, có mấy người bình thường có thể tiếp xúc được với súng? Có thể chạy đến đội cảnh sát hình sự để bắn vài phát súng, đủ để làm cho Trương Anh Duệ cảm thấy sung sướng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.