Chương 232: Đúng hắn rồi
Hải Đồng
06/09/2013
Nếu nhân công một cái danh sách, hài tử biểu muội của mình là lãnh đạo trấn đảng ủy, có quan hệ như vậy, dù cho hi vọng có xa vời nhưng nếu không thử, Lí Văn Hải không thể nào cam tâm…
Nhân viên công tác lâm thời của một đơn vị chính phủ, hàm kim lương của công việc này rốt cuộc là như thế nào, Lí Văn Hải đã gần ba mươi năm công tại chính phủ, thật sự là quá rõ hơn ai hết, thậm chí là làm
Lý Văn hải thậm chí ước mơ lấy, lấy năng lực con trai của minh ra nói, tham gia cuộc thi công chức, qua cửa ải thi viết cũng không khó, không đủ nhất cũng có thể tham gia cuộc thi sự nghiệp tại huyện nhà, thời gian lúc trước vì không có quan hệ mạnh, bản thân gia đình cũng nghèo, tham gia mấy lần thi công chức đều là thi viết qua, nhưng quan hệ trước phỏng vấn không có đi đến, điều này mới châm trễ hài tử. Nhưng hiện tại, nghe nói quan hệ giữa hài tử của biểu muội với một vài lãnh đạo huyện lí đêù rất tốt, có được quan hệ này, nhi tử nâng lên bát cơm sắt cũng không phải chuyện đơn giản?
- Xong chưa?
Càng nghĩ càng phấn chấn, kiểu gì cũng ngồi không yên trong phòng, Lí Hải Văn không ngừng đi tới đi lui, nhịn không được hướng về phía phòng ngủ của nhi tử mình nhất giọng hô lên…Nhi tử đang thay quần áo trong phòng.
Lý Văn Hải cũng hiểu được, lần này Trương Anh Duệ thấy tính chất nhi tử mình, chủ yếu là phỏng vấn, nếu hài tử biểu muội mình cảm thấy nhi tử mình cũng được, vậy thì vấn đề công việc của nhi tử mình không lớn, nhưng nếu nhi tử biểu hiện không tốt, kết quả sẽ ra sao, Lý Hải Văn không dám nghĩ tiếp nữa.
- Xong rồi.
Theo tiếng này của phòng ngủ từ bên trong được mở ra, Lý Đông Hạ có chút không tự nhiên kéo góc áo của âu phục, cảm thấy khá khó chịu: đầu năm nay, trừ cái loại trên đường chạy nghiệp vụ sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học đi làm nghiệp vụ viên ra, người mặc âu phục vẫn thật sự không nhiều. Lại kéo góc áo, Lý Đông Hạ không tự tin hướng cha mình hỏi:
- Cha, nếu là thân thích, không cần phải mặc chính như vậy thức đi? Tùy tiện một chút cũng được mà?
- Đứa nhỏ này, nói cái gì vậy.
Đặc biệt xin phép về nhà Lý Văn Hải dựng dâu trừng mắt nhìn Lý Đông Hạ.
- Ngươi cho rằng lần gặp lần này là người thân bình thường hay sao, sao ăn mặc tùy tiện đều không có quan hệ gì? Ta nói cho con biết, lần này lần này chẳng khác nào là ngươi đi tham gia phỏng vấn, kết quả phỏng vấn, trực tiếp quyết định tiền đồ của ngươi…Ngươi cũng biết công tác trong nghành chính phủ có biết bao khó khăn?
Lão nương cũng chuyên tâm xin phép ở nhà để phụ cho Lý Văn Hải, lời nói thâm thía khuyên nhủ,
- Đông hạ a, ba con nói đúng đấy, lần này không giống như bình thường đâu, con chịu khó nghe lời của ba không có sai đâu…Ba của con đã công tác lâu như vậy rồi, đạo lí này lẽ nào ông ấy cũng không hiểu ư?
Bị ba mẹ mắng cho một trận, Lý Đông Hạ lập tức không nói lời gì, nhìn âu phục phẳng phiu và đôi giầy màu đen trên người mình, trong long thở dài không tiếng động: nếu không phải khi tốt nghiệp trung học lựa chọn chuyên ngành này, thì bản thân cũng không phải đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được công việc thích hợp, cũng không đến mức phải khiến ba mẹ lớn tuổi như vậy rồi, còn phải cầu khẩn vì công việc của chính mình.
Bất kể như thế nào đi chăng nữa, lần này nhất định phải thành công! Lấy bình tĩnh một chút, Lý Đông Hạ nắm chặt tay trong lòng, hắn hiểu rõ, chỉ cần bản thân lần này vượt qua, sự việc về sau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Khi Trương Anh Diệp đến công ty, thời gian đã trôi qua hơm nửa tiếng đồng hồ, dường như từ trước đến giờ chưa bao giò tắc đường, lần này vì sự cố tai nạn ô tô, khi Trương Anh Duệ đến công ty, rõ ràng phát hiện không ít trong văn phòng, trừ cha mẹ của mình còn có một đôi vợ chồng trung niên và một thanh nên chừng ha mươi tuổi…Nghĩ đến chính là người một nhà cậu của mình.
Trận thế này thật là khổng lồ.
- Thật ngài quá a, trên dường xảy ra một sự cố giao thông, không thì cũng đến từ sớm rồi.
Trương Anh Duệ vừa liên tục giải thích, vừa quan sát vẻ mặt cậu mình…Đến thì cũng đã đến rồi, giúp hay không giúp còn phải hai người nói hay sao.
Người ngồi cạnh cha mình, hơi mập, cũng khoảng tầm năm sáu mươi tuổi, đầu hơi hói, vẻ mặt thật thà phúc hậu, tuy rằng chỉ là một viên chức bình thường, nhưng công việc nhàn nhã vẫn khiến thần sắc hắn không tồi. Rõ ràng nhất chính là cậu từ trước đến giờ chưa bao giờ gặp mặt, quả nhiên là cùng vời lão nương của mình như nhau, một nam tử trung niên thật thà, chỉ là lúc này trên mặt có chút căng thẳng… Từ lúc tiến vào vừa bắt đầu dị năng đã bị Trương Anh Duệ mở ra, cũng đã nói điểm này với Trương Anh Duệ, lúc này trong lòng cậu mình thật sự không phải sự căng thẳng bình thường.
Gần sát cậu mình, nhìn qua thấy đi cùng với một người phụ nữ trung niên cay nghiệt, không nghì ngờ gì nữa đó chắc là mợ rồi, nhưng lúc này hơi có chút cay nghiệt trên mặt, đang hướng nhìn chỗ mình với vẻ mặt lấy lòng…
- Tiểu hài này trông thật trẻ a, cũng đã là lãnh đạo trấn trên rồi? Ai, Đông Hạ nhà chúng ta sao lại không có vận khí tốt như vậy?
Trương Anh Duệ rõ ràng nghe thấy trong lòng biểu mợ của mình đang nhắc tới không ngừng.
Nàng thật sự nên vui mừng, may mà nàng ta lúc này chỉ là hâm mộ vận khí của Trương Anh Duệ, nếu lúc này là lời nguyền rủa ác ý, chuyện này liền thất bại chắc.
Kế tiếp, chủ ý của Trương Anh Duệ là đặt lịch “phỏng vấn” vào ngày hôm nay: trên người biểu ca mình, là một âu phục gọn gàng, bộ dạng bảnh bao, đeo một cặp kính cận, nhìn có vẻ hào hoa phong nhã, không thể không thừa nhận, biểu ca này từ trước tới giờ Trương Anh Duệ chưa từng gặp bao giờ nay lần đầu tiên gặp ấn tượng quả không tồi…
- Cố lên, nhất định phải cố lên! Lần này bất luận thế nào cũng nhất định phải qua, không thể để ba mẹ vì mình mà phải lo lắng.
Tiếng lòng của Lý Đông Hạ, khiến tâm lí Trương Anh Duệ lập tức thay đổi vẻ mặt, dường như trong nháy mắt này, trong lòng nhất thời đưa ra quyết định: liền hướng về phía tiểu tử này người mà không có công việc ổn định trong mấy năm nay, còn chưa cùng một vài lão tộc kia bình thường báo oán cha mẹ mình, mà vẫn đang vì chuyện công việc của mình khiến ba mẹ lo lắng mà cảm thất xấu hổ…chính là hắn rồi!
Vốn dĩ trước khi nhìn thấy Đông Hạ trong lòng Trương Anh Duệ có chút do dự, trong lúc này, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Đến lúc này, Trương Anh Duệ mới nói,
- Ngại quá, cậu, mợ, biểu ca, khiến mọi người phải đợi lâu như vậy.
- Không có gì, không có gì, chúng ta cũng vừa mới đến.
Đại khái là thật không ngờ Trương Anh Duệ còn trẻ đắc trí quả nhiên không có dáng vẻ kiêu ngạo, cũng như vãn bối của mình, Lý Văn Hải đứng lên không ngừng khua tay nói.
Nhân viên công tác lâm thời của một đơn vị chính phủ, hàm kim lương của công việc này rốt cuộc là như thế nào, Lí Văn Hải đã gần ba mươi năm công tại chính phủ, thật sự là quá rõ hơn ai hết, thậm chí là làm
Lý Văn hải thậm chí ước mơ lấy, lấy năng lực con trai của minh ra nói, tham gia cuộc thi công chức, qua cửa ải thi viết cũng không khó, không đủ nhất cũng có thể tham gia cuộc thi sự nghiệp tại huyện nhà, thời gian lúc trước vì không có quan hệ mạnh, bản thân gia đình cũng nghèo, tham gia mấy lần thi công chức đều là thi viết qua, nhưng quan hệ trước phỏng vấn không có đi đến, điều này mới châm trễ hài tử. Nhưng hiện tại, nghe nói quan hệ giữa hài tử của biểu muội với một vài lãnh đạo huyện lí đêù rất tốt, có được quan hệ này, nhi tử nâng lên bát cơm sắt cũng không phải chuyện đơn giản?
- Xong chưa?
Càng nghĩ càng phấn chấn, kiểu gì cũng ngồi không yên trong phòng, Lí Hải Văn không ngừng đi tới đi lui, nhịn không được hướng về phía phòng ngủ của nhi tử mình nhất giọng hô lên…Nhi tử đang thay quần áo trong phòng.
Lý Văn Hải cũng hiểu được, lần này Trương Anh Duệ thấy tính chất nhi tử mình, chủ yếu là phỏng vấn, nếu hài tử biểu muội mình cảm thấy nhi tử mình cũng được, vậy thì vấn đề công việc của nhi tử mình không lớn, nhưng nếu nhi tử biểu hiện không tốt, kết quả sẽ ra sao, Lý Hải Văn không dám nghĩ tiếp nữa.
- Xong rồi.
Theo tiếng này của phòng ngủ từ bên trong được mở ra, Lý Đông Hạ có chút không tự nhiên kéo góc áo của âu phục, cảm thấy khá khó chịu: đầu năm nay, trừ cái loại trên đường chạy nghiệp vụ sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học đi làm nghiệp vụ viên ra, người mặc âu phục vẫn thật sự không nhiều. Lại kéo góc áo, Lý Đông Hạ không tự tin hướng cha mình hỏi:
- Cha, nếu là thân thích, không cần phải mặc chính như vậy thức đi? Tùy tiện một chút cũng được mà?
- Đứa nhỏ này, nói cái gì vậy.
Đặc biệt xin phép về nhà Lý Văn Hải dựng dâu trừng mắt nhìn Lý Đông Hạ.
- Ngươi cho rằng lần gặp lần này là người thân bình thường hay sao, sao ăn mặc tùy tiện đều không có quan hệ gì? Ta nói cho con biết, lần này lần này chẳng khác nào là ngươi đi tham gia phỏng vấn, kết quả phỏng vấn, trực tiếp quyết định tiền đồ của ngươi…Ngươi cũng biết công tác trong nghành chính phủ có biết bao khó khăn?
Lão nương cũng chuyên tâm xin phép ở nhà để phụ cho Lý Văn Hải, lời nói thâm thía khuyên nhủ,
- Đông hạ a, ba con nói đúng đấy, lần này không giống như bình thường đâu, con chịu khó nghe lời của ba không có sai đâu…Ba của con đã công tác lâu như vậy rồi, đạo lí này lẽ nào ông ấy cũng không hiểu ư?
Bị ba mẹ mắng cho một trận, Lý Đông Hạ lập tức không nói lời gì, nhìn âu phục phẳng phiu và đôi giầy màu đen trên người mình, trong long thở dài không tiếng động: nếu không phải khi tốt nghiệp trung học lựa chọn chuyên ngành này, thì bản thân cũng không phải đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được công việc thích hợp, cũng không đến mức phải khiến ba mẹ lớn tuổi như vậy rồi, còn phải cầu khẩn vì công việc của chính mình.
Bất kể như thế nào đi chăng nữa, lần này nhất định phải thành công! Lấy bình tĩnh một chút, Lý Đông Hạ nắm chặt tay trong lòng, hắn hiểu rõ, chỉ cần bản thân lần này vượt qua, sự việc về sau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Khi Trương Anh Diệp đến công ty, thời gian đã trôi qua hơm nửa tiếng đồng hồ, dường như từ trước đến giờ chưa bao giò tắc đường, lần này vì sự cố tai nạn ô tô, khi Trương Anh Duệ đến công ty, rõ ràng phát hiện không ít trong văn phòng, trừ cha mẹ của mình còn có một đôi vợ chồng trung niên và một thanh nên chừng ha mươi tuổi…Nghĩ đến chính là người một nhà cậu của mình.
Trận thế này thật là khổng lồ.
- Thật ngài quá a, trên dường xảy ra một sự cố giao thông, không thì cũng đến từ sớm rồi.
Trương Anh Duệ vừa liên tục giải thích, vừa quan sát vẻ mặt cậu mình…Đến thì cũng đã đến rồi, giúp hay không giúp còn phải hai người nói hay sao.
Người ngồi cạnh cha mình, hơi mập, cũng khoảng tầm năm sáu mươi tuổi, đầu hơi hói, vẻ mặt thật thà phúc hậu, tuy rằng chỉ là một viên chức bình thường, nhưng công việc nhàn nhã vẫn khiến thần sắc hắn không tồi. Rõ ràng nhất chính là cậu từ trước đến giờ chưa bao giờ gặp mặt, quả nhiên là cùng vời lão nương của mình như nhau, một nam tử trung niên thật thà, chỉ là lúc này trên mặt có chút căng thẳng… Từ lúc tiến vào vừa bắt đầu dị năng đã bị Trương Anh Duệ mở ra, cũng đã nói điểm này với Trương Anh Duệ, lúc này trong lòng cậu mình thật sự không phải sự căng thẳng bình thường.
Gần sát cậu mình, nhìn qua thấy đi cùng với một người phụ nữ trung niên cay nghiệt, không nghì ngờ gì nữa đó chắc là mợ rồi, nhưng lúc này hơi có chút cay nghiệt trên mặt, đang hướng nhìn chỗ mình với vẻ mặt lấy lòng…
- Tiểu hài này trông thật trẻ a, cũng đã là lãnh đạo trấn trên rồi? Ai, Đông Hạ nhà chúng ta sao lại không có vận khí tốt như vậy?
Trương Anh Duệ rõ ràng nghe thấy trong lòng biểu mợ của mình đang nhắc tới không ngừng.
Nàng thật sự nên vui mừng, may mà nàng ta lúc này chỉ là hâm mộ vận khí của Trương Anh Duệ, nếu lúc này là lời nguyền rủa ác ý, chuyện này liền thất bại chắc.
Kế tiếp, chủ ý của Trương Anh Duệ là đặt lịch “phỏng vấn” vào ngày hôm nay: trên người biểu ca mình, là một âu phục gọn gàng, bộ dạng bảnh bao, đeo một cặp kính cận, nhìn có vẻ hào hoa phong nhã, không thể không thừa nhận, biểu ca này từ trước tới giờ Trương Anh Duệ chưa từng gặp bao giờ nay lần đầu tiên gặp ấn tượng quả không tồi…
- Cố lên, nhất định phải cố lên! Lần này bất luận thế nào cũng nhất định phải qua, không thể để ba mẹ vì mình mà phải lo lắng.
Tiếng lòng của Lý Đông Hạ, khiến tâm lí Trương Anh Duệ lập tức thay đổi vẻ mặt, dường như trong nháy mắt này, trong lòng nhất thời đưa ra quyết định: liền hướng về phía tiểu tử này người mà không có công việc ổn định trong mấy năm nay, còn chưa cùng một vài lão tộc kia bình thường báo oán cha mẹ mình, mà vẫn đang vì chuyện công việc của mình khiến ba mẹ lo lắng mà cảm thất xấu hổ…chính là hắn rồi!
Vốn dĩ trước khi nhìn thấy Đông Hạ trong lòng Trương Anh Duệ có chút do dự, trong lúc này, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Đến lúc này, Trương Anh Duệ mới nói,
- Ngại quá, cậu, mợ, biểu ca, khiến mọi người phải đợi lâu như vậy.
- Không có gì, không có gì, chúng ta cũng vừa mới đến.
Đại khái là thật không ngờ Trương Anh Duệ còn trẻ đắc trí quả nhiên không có dáng vẻ kiêu ngạo, cũng như vãn bối của mình, Lý Văn Hải đứng lên không ngừng khua tay nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.