Chương 135: Hình như không có vấn đề gì
Hải Đồng
12/04/2013
Hình như không có vấn đề gì.
Rất nhanh không đầy 20 phút người nhà của nạn nhân đã đến, hai xe máy dừng lại cách đó không xa.
Một cuộc điện thoại gọi cho người nhà nạn nhân, họ vô cùng đau khổ vội vàng chạy đến… đi bằng xe máy 20 phút là đủ rồi.
- Ông xã, sao mệnh ông lại đoản như vậy…
Trên mặt đất chỉ còn hình người cháy sém, có thể cái quần kia rất quen thuộc với họ, một thiếu phụ khoảng 30 tuổi người như nhũn ra, kêu khóc vô cùng thương cảm.
- Coi chừng phía trước có điện, ngăn cô ta lại!
Một công nhân điện vội vàng hô lên.
Nói phía trước không có điện là chưa chính xác, ai dám để cô ta nhào lên như vậy? Thật sự đã xảy ra chuyện gì? Trách nhiệm thộc về ai? Nghe thấy vậy, mấy người công nhân điện chợt tỉnh ngộ nhanh chóng ngăn cô ta lại, nếu lại xảy ra chuyện thì đến lúc đó cũng không biết phải nói gì nữa.
Nghe thấy mấy công nhân điện nói, Trương Anh Duệ thấp giọng mắng một câu, nghiêng đầu trừng mắt nhìn về phía Vương Trường Ba, hắn lườm ông ta một cái thật dài:
- Các ngươi có hạ công tắc nguồn điện lưới trong cục không?
- Công tắc nguồn điện?
Vương Trường Ba trợn tròn hai mắt, vỗ đầu tỉnh ngộ, chân tay luống cuống, ông ta liền lấy điện thoại ra:
- Này, tôi là Vương Trường Ba, mau dập công tắc nguồn cho tôi!
Theo quy định của công tác quản lí điện lực, nếu trên đường dẫn điện có vấn đề, thì điều đầu tiên là phải mau mau dập cồng tắc nguồn điện xuống để không ảnh hưởng gì đến công tác cứu nạn. Nhưng cái quy tắc này e rằng Vương Trường Ba đã cố tình quên mất rồi!
Sự sai lầm này thật là sự sai lầm ngây thơ, vốn dĩ Vương Trường Ba không thể vi phạm nhưng không phải người thì đã chết rồi sao, Vường Trường Ba đã sớm quên điều này, nếu không phải Trương Anh Duệ nhớ ra thì qảu thực không biết sẽ còn xảy ra những chuyện gì nưa.
Hơn một tiếng đồng hồ sau khi khuyên can, cuối cùng người nhà nạn nhân mới có vẻ ổn định lại một chút, tuy chuyện là vô cùng thương tâm nhưng cuối cùng họ cũng nghe ra.
Sau khi hỏi người nhà nạn nhân, một cảnh sát và hai công nhân điện đã tiến hành xử lý hiện trường, những người khác cũng trở về sở điện để tiến hành bàn về biệm pháp bồi thường.
Làm cho Trương Anh Duệ và Vương Trường Ba cũng được thở phào nhẹ nhõm, người nhà họ cũng không phải là không biết lí lẽ, đối với chuyện chồng mình chết thương tâm họ cũng không làm ầm chuyện, Vương Trường Ba đã xác nhận: nếu không phải chồng cô ta chết vì công việc thid chưa chắc đã được hưởng khoản bồi thường.
Trương Anh Duệ nói:
- Bà Vương, chồng bà chết vì công việc, bà không thấy bên kia người ta đang chụp hình để làm chứng cứ đó sao, chúng tôi bên này cũng có thể làm nhân chứng… Bà cứ yên tâm, chúng tôi có thể thực hiện được chính sách đó mà.
- Tôi hỏi, quy định bồi thường về ngành điện của các ông là như thế nào?
Trương Anh Duệ nhìn người nhà người chết mà thương tâm, hỏi Vương Trường Ba:
- Nếu là cấp dưới của ông, ông phải cố gắng xử lý chuyện này.
Đối với chuyện này có thể nói là Vương Trường Ba đã quen như cơm bữa, thấy Trương Anh Duệ hỏi dường như ông ta không phải suy nghĩ gì mà trả lời ngay:
- Có ba biệm pháp bồi thường, thứ nhất là bồi thường 6 tháng tiền lương của người đã mất cho người nhà họ, trợ cấp cho người nhà họ theo tỉ lệ tiền lương của người công nhân đó khi còn sống. Tiêu chuẩn là 40 % tháng lương. Mặt khác là người thân được 30%, mẹ góa con côi được tăng thêm 10% nữa chiếu theo luật lao động. Còn thứ 3 là chỉ bồi thường cho người nhà họ từ 48-60 tháng tiền lương của năm ngoái mà thôi.
Phía bên kia người nhà nạn nhân cũng phải dựng cả lỗ tai lên, người chết là đàn ông trụ cột trong nhà điều này không thể thay đổi được, nếu như mình chết mà khoản bồi thường có thể giúp con cái học đến Đại học thì coi như cũng không uổng.
Nghe thấy khoản bồi thường có vẻ như không ít, người nhà nạn nhân cũng thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm… Nhưng ba khoản bồi thường này thì rốt cục mình ở khoản nào?
Như thế lại có chút phiền phức. Trương Anh Duệ nhíu mày:
- Ông tính ra con số chuẩn xác là bao nhiêu đi.
- Có thể được 9000 tiền mai tang phí, thêm 90000 NDT chết vì tai nạn, đây là cách tính 60 tháng tiền lương, cũng là mức bồi thường cao nhất rồi. Mặt khác với chuyện của lão Vương này thì mỗi tháng người nhà còn được...
Nói đến đây Vương Trường Ba chần chừ một chút, rồi hỏi bà Vương một câu:
- Quy định là sẽ trợ cấp nuôi dưỡng người thân của nạn nhân, các cô thấy sao? Tính là mẹ chồng cô được chứ?
Liên quan đến nhà mình là được bao nhiêu tiền, còn liên quan đến cuộc sống sau này nữa, nên lão Vương không mơ hồ tí nào mà nói nhanh:
- Trong nhà có hai người con trai, một đứa đang học tiểu học, ông bà nội vẫn còn nhưng đã ngoài 60 tuổi.
Tình huống này phù hợp với quy định thứ 2, nghĩ người nhà họ còn chưa đến mức sụp đổ, Trương Anh Duệ thở phào, cũng có thêm dũng khí giúp người khác vui lên một chút.
- Nói như vậy thì một tháng các cô cũng được một tháng tiền lương của lão Vương là 1500 đồng.
Nghe vợ lão Vương nói như vậy Vương Trường Ba bàn tính rồi đưa ra một đáp án:
- Nhưng đây là giải pháp tốt nhất rồi, các cô cũng phải biết, đôi khi…
- Cái gì?
Nghe Vương Trường Ba nói có vẻ như là chuyện xấu, vợ lão Vương biến sắc:
- Chẳng lẽ lão Vương nhà tôi chết mà khoản tiền bồi thường để nuôi vợ con cũng không lấy được hay sao?
- Không đến mức đấy, nhưng có thể các người cũng không được nhiều lắm nói ví dụ như một tháng được 1200, 1300 chẳng hạn.
Nghe thấy ý này sắc mặt vợ lão Vương tốt lên nhiều, vốn dĩ bà cũng không tính toán xem một tháng mình được bao nhiêu tiền nhưng nếu có được khoản trợ cấp đó thì cuộc sống của những người còn lại tròn gia đình cũng không đến nỗi nào.
Rất nhanh không đầy 20 phút người nhà của nạn nhân đã đến, hai xe máy dừng lại cách đó không xa.
Một cuộc điện thoại gọi cho người nhà nạn nhân, họ vô cùng đau khổ vội vàng chạy đến… đi bằng xe máy 20 phút là đủ rồi.
- Ông xã, sao mệnh ông lại đoản như vậy…
Trên mặt đất chỉ còn hình người cháy sém, có thể cái quần kia rất quen thuộc với họ, một thiếu phụ khoảng 30 tuổi người như nhũn ra, kêu khóc vô cùng thương cảm.
- Coi chừng phía trước có điện, ngăn cô ta lại!
Một công nhân điện vội vàng hô lên.
Nói phía trước không có điện là chưa chính xác, ai dám để cô ta nhào lên như vậy? Thật sự đã xảy ra chuyện gì? Trách nhiệm thộc về ai? Nghe thấy vậy, mấy người công nhân điện chợt tỉnh ngộ nhanh chóng ngăn cô ta lại, nếu lại xảy ra chuyện thì đến lúc đó cũng không biết phải nói gì nữa.
Nghe thấy mấy công nhân điện nói, Trương Anh Duệ thấp giọng mắng một câu, nghiêng đầu trừng mắt nhìn về phía Vương Trường Ba, hắn lườm ông ta một cái thật dài:
- Các ngươi có hạ công tắc nguồn điện lưới trong cục không?
- Công tắc nguồn điện?
Vương Trường Ba trợn tròn hai mắt, vỗ đầu tỉnh ngộ, chân tay luống cuống, ông ta liền lấy điện thoại ra:
- Này, tôi là Vương Trường Ba, mau dập công tắc nguồn cho tôi!
Theo quy định của công tác quản lí điện lực, nếu trên đường dẫn điện có vấn đề, thì điều đầu tiên là phải mau mau dập cồng tắc nguồn điện xuống để không ảnh hưởng gì đến công tác cứu nạn. Nhưng cái quy tắc này e rằng Vương Trường Ba đã cố tình quên mất rồi!
Sự sai lầm này thật là sự sai lầm ngây thơ, vốn dĩ Vương Trường Ba không thể vi phạm nhưng không phải người thì đã chết rồi sao, Vường Trường Ba đã sớm quên điều này, nếu không phải Trương Anh Duệ nhớ ra thì qảu thực không biết sẽ còn xảy ra những chuyện gì nưa.
Hơn một tiếng đồng hồ sau khi khuyên can, cuối cùng người nhà nạn nhân mới có vẻ ổn định lại một chút, tuy chuyện là vô cùng thương tâm nhưng cuối cùng họ cũng nghe ra.
Sau khi hỏi người nhà nạn nhân, một cảnh sát và hai công nhân điện đã tiến hành xử lý hiện trường, những người khác cũng trở về sở điện để tiến hành bàn về biệm pháp bồi thường.
Làm cho Trương Anh Duệ và Vương Trường Ba cũng được thở phào nhẹ nhõm, người nhà họ cũng không phải là không biết lí lẽ, đối với chuyện chồng mình chết thương tâm họ cũng không làm ầm chuyện, Vương Trường Ba đã xác nhận: nếu không phải chồng cô ta chết vì công việc thid chưa chắc đã được hưởng khoản bồi thường.
Trương Anh Duệ nói:
- Bà Vương, chồng bà chết vì công việc, bà không thấy bên kia người ta đang chụp hình để làm chứng cứ đó sao, chúng tôi bên này cũng có thể làm nhân chứng… Bà cứ yên tâm, chúng tôi có thể thực hiện được chính sách đó mà.
- Tôi hỏi, quy định bồi thường về ngành điện của các ông là như thế nào?
Trương Anh Duệ nhìn người nhà người chết mà thương tâm, hỏi Vương Trường Ba:
- Nếu là cấp dưới của ông, ông phải cố gắng xử lý chuyện này.
Đối với chuyện này có thể nói là Vương Trường Ba đã quen như cơm bữa, thấy Trương Anh Duệ hỏi dường như ông ta không phải suy nghĩ gì mà trả lời ngay:
- Có ba biệm pháp bồi thường, thứ nhất là bồi thường 6 tháng tiền lương của người đã mất cho người nhà họ, trợ cấp cho người nhà họ theo tỉ lệ tiền lương của người công nhân đó khi còn sống. Tiêu chuẩn là 40 % tháng lương. Mặt khác là người thân được 30%, mẹ góa con côi được tăng thêm 10% nữa chiếu theo luật lao động. Còn thứ 3 là chỉ bồi thường cho người nhà họ từ 48-60 tháng tiền lương của năm ngoái mà thôi.
Phía bên kia người nhà nạn nhân cũng phải dựng cả lỗ tai lên, người chết là đàn ông trụ cột trong nhà điều này không thể thay đổi được, nếu như mình chết mà khoản bồi thường có thể giúp con cái học đến Đại học thì coi như cũng không uổng.
Nghe thấy khoản bồi thường có vẻ như không ít, người nhà nạn nhân cũng thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm… Nhưng ba khoản bồi thường này thì rốt cục mình ở khoản nào?
Như thế lại có chút phiền phức. Trương Anh Duệ nhíu mày:
- Ông tính ra con số chuẩn xác là bao nhiêu đi.
- Có thể được 9000 tiền mai tang phí, thêm 90000 NDT chết vì tai nạn, đây là cách tính 60 tháng tiền lương, cũng là mức bồi thường cao nhất rồi. Mặt khác với chuyện của lão Vương này thì mỗi tháng người nhà còn được...
Nói đến đây Vương Trường Ba chần chừ một chút, rồi hỏi bà Vương một câu:
- Quy định là sẽ trợ cấp nuôi dưỡng người thân của nạn nhân, các cô thấy sao? Tính là mẹ chồng cô được chứ?
Liên quan đến nhà mình là được bao nhiêu tiền, còn liên quan đến cuộc sống sau này nữa, nên lão Vương không mơ hồ tí nào mà nói nhanh:
- Trong nhà có hai người con trai, một đứa đang học tiểu học, ông bà nội vẫn còn nhưng đã ngoài 60 tuổi.
Tình huống này phù hợp với quy định thứ 2, nghĩ người nhà họ còn chưa đến mức sụp đổ, Trương Anh Duệ thở phào, cũng có thêm dũng khí giúp người khác vui lên một chút.
- Nói như vậy thì một tháng các cô cũng được một tháng tiền lương của lão Vương là 1500 đồng.
Nghe vợ lão Vương nói như vậy Vương Trường Ba bàn tính rồi đưa ra một đáp án:
- Nhưng đây là giải pháp tốt nhất rồi, các cô cũng phải biết, đôi khi…
- Cái gì?
Nghe Vương Trường Ba nói có vẻ như là chuyện xấu, vợ lão Vương biến sắc:
- Chẳng lẽ lão Vương nhà tôi chết mà khoản tiền bồi thường để nuôi vợ con cũng không lấy được hay sao?
- Không đến mức đấy, nhưng có thể các người cũng không được nhiều lắm nói ví dụ như một tháng được 1200, 1300 chẳng hạn.
Nghe thấy ý này sắc mặt vợ lão Vương tốt lên nhiều, vốn dĩ bà cũng không tính toán xem một tháng mình được bao nhiêu tiền nhưng nếu có được khoản trợ cấp đó thì cuộc sống của những người còn lại tròn gia đình cũng không đến nỗi nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.