Chương 200: Hóa ra là có liên quan đến bà nhà
Hải Đồng
06/09/2013
- Vấn đề là chuyện này đến bây giờ cũng chưa báo án.
Khuôn mặt Triều Văn Đường biểu thị rất kỳ quái. Sự kỳ quái này vốn không phải Triệu Văn Đường vì bọn bắt cóc tống tiền này đòi 10 triệu mà là vì cảm thấy buồn cười.
Đúng thế, là buồn cười! chuyện này bây giờ đã thành chuyện mà tất cả mọi người trong giới quan lại trong quận đều biết hết rồi, lãnh đạo cấp trên đã chỉ đạo cho cục công an nhanh chóng phá vụ này, thậm chí Triệu Văn Đường còn dặn Triệu Lâm phái 2 viên cảnh sát đến bảo vệ an toàn cho Trương Anh Duệ, thế nhưng mãi cho đến tận bây giờ người nhà tên tổng giám đốc công ty di động xui xẻo ấy vẫn chưa báo án!
Cái này có chút… chuyện trong giới quan trường, từ trước đến nay đều quan tâm đến “dân không báo, quan không lo”, dân chúng có xảy ra chuyện động trời gì miễn là bọn họ không nói, ngay cả khi tất cả mọi người đều biết chuyện đó, thì bọn họ cũng sẽ không kêu ca gì, coi như chưa từng xảy ra chuyện này.
Tuy rằng tổng giám đôc công ty di động chi nhánh quận này xui xẻo vô cùng, thậm chí kinh động đến cả lãnh đạo thành phố, thế nhưng rốt cuộc cho đến tận bây giờ người nhà của tên giám đốc xui xẻo đó vẫn chưa có ai tới báo án.
Không báo án, theo logic quan trường thì không có vụ án nào xảy ra cả, nếu không có vụ án nào thế thì chẳng có ai dại mà làm ầm chuyện này lên, nhất là cảnh sát lại càng không dại như vậy… ngại mình còn chưa đủ nhiều phiền toái hay sao?
Thế nhưng sự tình bây giờ lại đúng là quá hoang đường… đúng thế, hoang đường, là 1 chuyện rất hoang đường!
- Hả…
Trương Anh Duệ gật đầu, nét mặt vẫn biểu thị vẻ mù tịt không biết gì…trước khi chưa rõ là Triệu Văn Đường đang nghĩ cái gì thì giả ngu là sự lựa chọn tốt nhất:
- Thế thì là vợ của tên tổng giám đốc công ty bất động sẳn này định bỏ ra 10 triệu tiền chuộc à? Bà ta không ngớ ngẩn thế chứ?
Triệu Văn Đường cũng chỉ cười mếu:
- Lẽ ra là không nên ngớ ngẩn như vậy, thế nhưng người nhà đồng ý rồi.
- Đồng ý rồi à?
Trương Anh Duệ trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì, cậu thật phục mình sát đất, từ trước đến nay chưa gặp qua đàn bà, nên nói bà ta là tình cảm vợ chồng sâu đậm ư? Hay là nói bà ta là cái hoạ cho đàn ông? Thế nhưng đều không phải là những thứ mà Trương Anh Duệ quan tâm:
- Cái này thì có liên quan gì đến em?
- Đương nhiên là có liên quan đến cậu rồi, nếu không có liên quan đến cậu thì tôi có mời cậu qua đây không?
Triệu Văn Đưởn rất muốn đấm vào bả vai Trương Anh Dụê mắng cho 1 trận, thế nhưng vấn đề là, chuyện này mà không có Trương Anh Duệ hình như là không dễ giải quyết cho lắm:
- Khụ khụ…
Triệu Văn Đường ho khan 2 tiếng, ý bảo Vương Hải Triệu từ nãy đến giờ đứng 1 bên chưa nói câu nào qua bên này giải thích cho Trương Anh Duệ 1 chút… da mặt Triệu Văn Đường đúng là không đủ dày mà.
Thư ký vào thời khắc quan trọng thì là tờ giấy để lãnh đạo chùi đít, trong lòng Vương Hải Triệu bùi ngùi, thấp giọng giải thích cho Trương Anh Duệ:
- Anh Duệ, chị nhà là chủ nhiệm bộ tổng hợp công ty di động của chúng ta. Giọng nói rất nhỏ, giống như là 2 người đang thì thầm vậy, người khác hình như không thể nghe thấy được.
Hiểu rồi! Trương Anh Duệ bỗng chốc hiểu ra tất cả! vì sao Triệu Văn Đường lại để tâm đến chuyện này, hoá ra đều là có gốc rễ cả! Sau khi tên tổng giám đốc đó xảy ra chuyện, bí thư Triệu thấy vợ mình có hy vọng được thăng cấp mới muốn tới nhờ mình tốn sức 1 phen đây.
- Như vậy à?
Trương Anh Duệ liếc mắt nhìn Triệu Văn Đường 1 cái, lúc này Triệu Văn Đường hình như cảm thấy ngại, đi thẳng đến chỗ bức tranh phong thuỷ treo trên tường đó ngắm nghía, nhìn bộ dạng hình như là muốn ngắt cả bông hoa trong tranh ra.
Đây là giành không gian vừa đủ để Vương Hải Triệu nói chuyện với Trương Anh Duệ, cũng là để mình thanh khiết 1 chút.
Đạo đức giả! Trong lòng Trương Anh Duệ thầm bĩu môi, thật nhỏ giọng nói với Vương Hải Triệu:
- Thư ký Vương, nếu như tôi nói sai cái gì thì cậu bảo tôi nha…
Sau khi tên giám đốc đó xảy ra chuyện, không phải là 2 tên phó tổng giám đốc công ty di động quận của chúng ta sẽ được thắng chức sao? Chắc là 2 người phó tổng đó… chứ còn chị nhà chỉ là chủ nhiệm phòng tổng hợp thôi, cái này… hợp lý sao?
Nói xong lời này, Trương Anh Duệ khá đắc ý: Ha, xem đi, tôi coi như giải quyết xong chuyện này, ngươi Triệu Văn Đường là bí thư quận ủy không sai, thế nhưng vợ ngươi muốn được lên chức ư, có được không? Cấp dưới của phó trưởng quận mà muốn vượt qua trưởng quận, trực tiếp ngồi lên cái ghế bí thư quận uỷ à, căn bản là chuyện không thể.
Thế nhưng Trương Anh Duệ lại không để ý đến, những lời này của cậu theo như Vương Hải Triệu nghe ra, cộng thêm với ấn tượng về thế lực của Trương Anh Dụê trước đó, lại là 1 ý khác hoàn toàn khác:
- Hả?
Tên này quả nhiên là có bản lãnh, không suy nghĩ xem có nên đồng ý nhúng tay vào chuyện này hay không, mà nghĩ luôn đến sau khi đồng ý chuyện này thì chỗ khó giải quyết là chỗ nào… không uổng công từ trước đến nay ông chủ mình luôn giúp hắn như vậy.
Đều là làm công cho ông chủ, chuyện này mà giải quyết êm đẹp thì mình cũng được nở mày nở mặt? ý thức được chuyện này hình như không quá khó đối với Trương Anh Dụê lắm, trong lòng Vương Hải Triệu lại càng để tâm, gật gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Thế nhưng Anh Duệ cậu đã nói đến điểm này, bà chủ muốn được thăng chức đúng là không thích hợp lắm, không hợp trình tự, thế nhưng Anh Dụê, nếu cậu đồng ý giúp, hoàn toàn không là vấn đề ý cả.
- Tôi à?
Trương Anh Dụê trợn tròn mắt, ngốc ngếch chỉ vào mũi của mình, vẻ mặt không dám tin:
- Hải Triệu, lời này cậu nói không nhầm chứ? chuyện lớn như vậy, tôi có thể giúp được sao?
- Sao không chứ?
Vương Hải Triệu chậc lưỡi, bộ dạng “bản lĩnh của huynh đệ ai mà chẳng biết?”:
Chuyện này đối với người khác mà nói thì đúng là khó thật thế nhưng đối với bãn lĩnh anh bạn thì không phải chỉ là chuyện của 1 cú điện thoại mời cơm thôi sao?
- Tôi… haiz!
Bố mày chẳng qua cũng chỉ là cóc mượn oai hùm mà thôi, các người không đến mức khó khăn như vậy chứ? chuyện bí thư quận uỷ còn không làm được, sao lại đến bảo tôi làm? Lúc này, Trương Anh Duệ có cảm giác xúc động muốn khóc:
- Các ngươi đúng là đẩy tôi vào trong tỉnh hay không?
Đáng tiếc, theo như Vương Hải Triệu và Triệu Văn Đường thấy, thì Trương Anh Duệ có cái bản lĩnh đó, có quan hệ thân thiết với phó chủ tịch tỉnh thường vụ tỉnh uỷ thường uỷ, 1 cái đề bạt lên chức vụ tổng giám đốc công ty di động cấp quận nhỏ nhỏ đối với cậu ta mà nói thì chỉ bằng 1 câu nói…
Được thôi, hoặc là có thể cần mời nhiều hơn1 bữa mới thành công được, hoặc là nhiều nhất cũng chỉ cần 1 bữa thôi, ngươi có biết nếu như để ta giải quyết chuyện này thì khó khắn thế nào không? Trương Anh Duệ định mở mồm từ chối, thế nhưng lúc này lỗ tai nghe được những lời trong lòng của Triệu Văn Đường vàVương Hải Triệu.
Khuôn mặt Triều Văn Đường biểu thị rất kỳ quái. Sự kỳ quái này vốn không phải Triệu Văn Đường vì bọn bắt cóc tống tiền này đòi 10 triệu mà là vì cảm thấy buồn cười.
Đúng thế, là buồn cười! chuyện này bây giờ đã thành chuyện mà tất cả mọi người trong giới quan lại trong quận đều biết hết rồi, lãnh đạo cấp trên đã chỉ đạo cho cục công an nhanh chóng phá vụ này, thậm chí Triệu Văn Đường còn dặn Triệu Lâm phái 2 viên cảnh sát đến bảo vệ an toàn cho Trương Anh Duệ, thế nhưng mãi cho đến tận bây giờ người nhà tên tổng giám đốc công ty di động xui xẻo ấy vẫn chưa báo án!
Cái này có chút… chuyện trong giới quan trường, từ trước đến nay đều quan tâm đến “dân không báo, quan không lo”, dân chúng có xảy ra chuyện động trời gì miễn là bọn họ không nói, ngay cả khi tất cả mọi người đều biết chuyện đó, thì bọn họ cũng sẽ không kêu ca gì, coi như chưa từng xảy ra chuyện này.
Tuy rằng tổng giám đôc công ty di động chi nhánh quận này xui xẻo vô cùng, thậm chí kinh động đến cả lãnh đạo thành phố, thế nhưng rốt cuộc cho đến tận bây giờ người nhà của tên giám đốc xui xẻo đó vẫn chưa có ai tới báo án.
Không báo án, theo logic quan trường thì không có vụ án nào xảy ra cả, nếu không có vụ án nào thế thì chẳng có ai dại mà làm ầm chuyện này lên, nhất là cảnh sát lại càng không dại như vậy… ngại mình còn chưa đủ nhiều phiền toái hay sao?
Thế nhưng sự tình bây giờ lại đúng là quá hoang đường… đúng thế, hoang đường, là 1 chuyện rất hoang đường!
- Hả…
Trương Anh Duệ gật đầu, nét mặt vẫn biểu thị vẻ mù tịt không biết gì…trước khi chưa rõ là Triệu Văn Đường đang nghĩ cái gì thì giả ngu là sự lựa chọn tốt nhất:
- Thế thì là vợ của tên tổng giám đốc công ty bất động sẳn này định bỏ ra 10 triệu tiền chuộc à? Bà ta không ngớ ngẩn thế chứ?
Triệu Văn Đường cũng chỉ cười mếu:
- Lẽ ra là không nên ngớ ngẩn như vậy, thế nhưng người nhà đồng ý rồi.
- Đồng ý rồi à?
Trương Anh Duệ trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì, cậu thật phục mình sát đất, từ trước đến nay chưa gặp qua đàn bà, nên nói bà ta là tình cảm vợ chồng sâu đậm ư? Hay là nói bà ta là cái hoạ cho đàn ông? Thế nhưng đều không phải là những thứ mà Trương Anh Duệ quan tâm:
- Cái này thì có liên quan gì đến em?
- Đương nhiên là có liên quan đến cậu rồi, nếu không có liên quan đến cậu thì tôi có mời cậu qua đây không?
Triệu Văn Đưởn rất muốn đấm vào bả vai Trương Anh Dụê mắng cho 1 trận, thế nhưng vấn đề là, chuyện này mà không có Trương Anh Duệ hình như là không dễ giải quyết cho lắm:
- Khụ khụ…
Triệu Văn Đường ho khan 2 tiếng, ý bảo Vương Hải Triệu từ nãy đến giờ đứng 1 bên chưa nói câu nào qua bên này giải thích cho Trương Anh Duệ 1 chút… da mặt Triệu Văn Đường đúng là không đủ dày mà.
Thư ký vào thời khắc quan trọng thì là tờ giấy để lãnh đạo chùi đít, trong lòng Vương Hải Triệu bùi ngùi, thấp giọng giải thích cho Trương Anh Duệ:
- Anh Duệ, chị nhà là chủ nhiệm bộ tổng hợp công ty di động của chúng ta. Giọng nói rất nhỏ, giống như là 2 người đang thì thầm vậy, người khác hình như không thể nghe thấy được.
Hiểu rồi! Trương Anh Duệ bỗng chốc hiểu ra tất cả! vì sao Triệu Văn Đường lại để tâm đến chuyện này, hoá ra đều là có gốc rễ cả! Sau khi tên tổng giám đốc đó xảy ra chuyện, bí thư Triệu thấy vợ mình có hy vọng được thăng cấp mới muốn tới nhờ mình tốn sức 1 phen đây.
- Như vậy à?
Trương Anh Duệ liếc mắt nhìn Triệu Văn Đường 1 cái, lúc này Triệu Văn Đường hình như cảm thấy ngại, đi thẳng đến chỗ bức tranh phong thuỷ treo trên tường đó ngắm nghía, nhìn bộ dạng hình như là muốn ngắt cả bông hoa trong tranh ra.
Đây là giành không gian vừa đủ để Vương Hải Triệu nói chuyện với Trương Anh Duệ, cũng là để mình thanh khiết 1 chút.
Đạo đức giả! Trong lòng Trương Anh Duệ thầm bĩu môi, thật nhỏ giọng nói với Vương Hải Triệu:
- Thư ký Vương, nếu như tôi nói sai cái gì thì cậu bảo tôi nha…
Sau khi tên giám đốc đó xảy ra chuyện, không phải là 2 tên phó tổng giám đốc công ty di động quận của chúng ta sẽ được thắng chức sao? Chắc là 2 người phó tổng đó… chứ còn chị nhà chỉ là chủ nhiệm phòng tổng hợp thôi, cái này… hợp lý sao?
Nói xong lời này, Trương Anh Duệ khá đắc ý: Ha, xem đi, tôi coi như giải quyết xong chuyện này, ngươi Triệu Văn Đường là bí thư quận ủy không sai, thế nhưng vợ ngươi muốn được lên chức ư, có được không? Cấp dưới của phó trưởng quận mà muốn vượt qua trưởng quận, trực tiếp ngồi lên cái ghế bí thư quận uỷ à, căn bản là chuyện không thể.
Thế nhưng Trương Anh Duệ lại không để ý đến, những lời này của cậu theo như Vương Hải Triệu nghe ra, cộng thêm với ấn tượng về thế lực của Trương Anh Dụê trước đó, lại là 1 ý khác hoàn toàn khác:
- Hả?
Tên này quả nhiên là có bản lãnh, không suy nghĩ xem có nên đồng ý nhúng tay vào chuyện này hay không, mà nghĩ luôn đến sau khi đồng ý chuyện này thì chỗ khó giải quyết là chỗ nào… không uổng công từ trước đến nay ông chủ mình luôn giúp hắn như vậy.
Đều là làm công cho ông chủ, chuyện này mà giải quyết êm đẹp thì mình cũng được nở mày nở mặt? ý thức được chuyện này hình như không quá khó đối với Trương Anh Dụê lắm, trong lòng Vương Hải Triệu lại càng để tâm, gật gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Thế nhưng Anh Duệ cậu đã nói đến điểm này, bà chủ muốn được thăng chức đúng là không thích hợp lắm, không hợp trình tự, thế nhưng Anh Dụê, nếu cậu đồng ý giúp, hoàn toàn không là vấn đề ý cả.
- Tôi à?
Trương Anh Dụê trợn tròn mắt, ngốc ngếch chỉ vào mũi của mình, vẻ mặt không dám tin:
- Hải Triệu, lời này cậu nói không nhầm chứ? chuyện lớn như vậy, tôi có thể giúp được sao?
- Sao không chứ?
Vương Hải Triệu chậc lưỡi, bộ dạng “bản lĩnh của huynh đệ ai mà chẳng biết?”:
Chuyện này đối với người khác mà nói thì đúng là khó thật thế nhưng đối với bãn lĩnh anh bạn thì không phải chỉ là chuyện của 1 cú điện thoại mời cơm thôi sao?
- Tôi… haiz!
Bố mày chẳng qua cũng chỉ là cóc mượn oai hùm mà thôi, các người không đến mức khó khăn như vậy chứ? chuyện bí thư quận uỷ còn không làm được, sao lại đến bảo tôi làm? Lúc này, Trương Anh Duệ có cảm giác xúc động muốn khóc:
- Các ngươi đúng là đẩy tôi vào trong tỉnh hay không?
Đáng tiếc, theo như Vương Hải Triệu và Triệu Văn Đường thấy, thì Trương Anh Duệ có cái bản lĩnh đó, có quan hệ thân thiết với phó chủ tịch tỉnh thường vụ tỉnh uỷ thường uỷ, 1 cái đề bạt lên chức vụ tổng giám đốc công ty di động cấp quận nhỏ nhỏ đối với cậu ta mà nói thì chỉ bằng 1 câu nói…
Được thôi, hoặc là có thể cần mời nhiều hơn1 bữa mới thành công được, hoặc là nhiều nhất cũng chỉ cần 1 bữa thôi, ngươi có biết nếu như để ta giải quyết chuyện này thì khó khắn thế nào không? Trương Anh Duệ định mở mồm từ chối, thế nhưng lúc này lỗ tai nghe được những lời trong lòng của Triệu Văn Đường vàVương Hải Triệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.