Chương 186: Hỏi kế
Hải Đồng
06/09/2013
Đã biết Trương Anh Duệ không phải đang một mình mà “chiến đấu hăng hái”, đã vậy còn đáp lên thuyền của Lưu Kim Quốc quá nhanh, Đổng Đăng Lĩnh không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ không có nghĩa là không có ý kiến gì, tương phản, lúc này ý kiến của Đổng Đăng Lĩnh đối với Trương Anh Duệ đó lớn hơn: được lắm, oắt con, ngươi có bản lĩnh ... Được lắm, ta nhớ kỹ ngươi, xem cuối cùng ai đùa ai!
Như thế này, Đổng Đăng Lĩnh đúng là đang tính toán đánh lâu dài với Trương Anh Duệ, nhưng vấn đề là, đối với những việc Trương Anh Duệ đang làm ở trong trấn này, Đổng Đăng Lĩnh lại không phao tin, càng không muốn bị người khác biết... Người khác biết, chẳng phải sẽ gián tiếp cho người khác biết mình bị lép vế trong tay tiểu tử đó hay sao? Loại chuyện này làm sao cho phép phát sinh?
Cho nên suy đi nghĩ lại một lúc sau, Đổng Đăng Lĩnh quyết định, chuyện này cũng không nên nói... Vạn nhất Liêm Sĩ Sinh đã biết tin tức này mà lại không dám có động tác gì, vậy phải làm thế nào?
Liêm Sĩ Sinh đi rồi, Lưu Kim Quốc còn đang cân nhắc có nên nói chuyện này với Trương Anh Duệ hay không, thuận tiện làm cho Trương Anh Duệ nợ một nhân tình.
Đương nhiên, Lưu Kim Quốc không tính toán bán đứng Đổng Đăng Lĩnh lấy lòng no khác. Bất kể thế nào nói, Đổng Đăng Lĩnh cũng là tâm phúc của hắn, người Đổng Đăng Lĩnh lo lắng chính là mình mà.
- Tiểu Trương à, nghe nói có đồng chí sở công thương bên kia, có chút ... à, có chút không hài lòng lắm đối với cậu? ngay cả ý liến cũng đã phản ánh đến chỗ tôi. Chỉ cần tiểu tử này không ngốc, tiếp theo biết nên làm như thế nào chứ?
Đúng vậy, nếu ta đều đem chuyện này nói cho ngươi biết, vậy tiếp theo mặc kệ sở công thương có hành động gì với ngươi, ta đều là ủng hộ... Hơn nữa, sở công thương của trấn làm thành như vậy, sở công thương bên kia cũng không có hảo cảm gì với Lưu Kim Quốc: đám người các ngươi, nhàn rỗi không có việc gì gây chuyện hả?
- Trương Trấn Trưởng, chuyện gì vậy?
Thấy sắc mặt của Trương Anh Duệ sau khi nhận điện thoại trở nên không tốt lắm, trong lòng Đọan Thành Đào đầy nghi hoặc, nhịn không được hỏi câu, hắn thực sợ tài chính mua xe cho đồn công an lại xảy ra vấn đề gì.
- À... Không có việc gì.
Trương Anh Duệ vốn muốn nói ra cái tên Liêm Sĩ Sinh của sở công thương trấn không nghe lời, ngay cả lãnh đạo cũng dám đâm thọc.
Nhưng điều này tới bên miệng lại bị Trương Anh Duệ nuốt xuống: người dưới tay báo cáo lên trên, vẫn là vượt cấp đánh vào lãnh đạo của mình, điều này thuyết minh cái gì? Thuyết minh bản thân không có năng lực, lãnh đạo không đúng.
Loại chuyện này, rất dễ làm cho người ta sợ, hay là không cần nói đến cùng, nhiều khi vì tránh cho bị người khác chê cười, nhịn không được liền vẽ rắn thêm chân, bổ sung một câu: “ Một chút chuyện nhỏ. “
Trương Anh Duệ nói chuyện cùng Đoạn Thành Đào như không có gì, nhưng trong lòng Đoạn Thành Đào có thể khẳng định: nhất định là có việc.
Nhưng thoạt nhìn tựa hồ không có quan hệ gì với đồn công an chúng ta bên này, nếu không có quan hệ gì với đồn công an bên này, lãnh đạo lại không muốn nói, vậy chúng ta nhiều thêm cái miệng để làm chi? Chỉ làm cho lão Đại mất hứng.
- Ông chủ, sau này ngài có chuyện gì, cứ việc nói cho chúng tôi, đại sự chúng tôi lo liệu không được, nhưng nếu như là một ít việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi, ngài yên tâm, ngài chỉ đến đâu chúng tôi liền đánh tới chỗ đó.
Đoạn Thành Đào thẳng thắn nói một câu, liếc Phương Chính một cái, thêm câu vui đùa.
Đây là chính thức biểu đạt lòng trung thành của Đoạn Thành Đào với Trương Anh Duệ ... Đoạn Thành Đào cũng không kiêng dè Phương Chính cái gì, đây cũng là ý tứ của hắn.
Lúc trước chỉ có thể coi là dựa dẫm vào Trương Anh Duệ, ở trong phòng họp đã quan sát Trương Anh Duệ có đáng làm lão Đại cho huynh đệ chúng ta phó thác hay không, nếu Trương Anh Duệ làm việc có chú ý, vậy chúng ta cái gì cũng không nói , làm tốt là được, nhưng nếu như tiểu tử này ỷ vào phía sau có người làm chỗ dựa rồi không coi ai ra gì... Thôi, cứ để chúng ta ứng phó một chút được rồi!
Dựa theo tính cách của Đoạn Thành Đào và Phương Chính, hẳn là còn lâu mới có thể ra mặt giúp người khác. Nhưng sau khi nhìn thấy Trương Anh Duệ chủ động giúp cấp dưới tranh thủ được ưu đãi, hai lão cảnh sát rốt cục yên tâm.
Trương Anh Duệ thật sự là cũng không nghĩ tới Đoạn Thành Đào và Phương Chính hai người bỗng nhiên lại được lãnh đạo coi trọng mình như vậy, không khỏi sửng sốt.
Trong khoảng thời gian này, Trương Anh Duệ dưỡng thành một thói quen thật không tốt: khi qua lại giao thiệp với người, vừa phát hiện lời nói của đối phương có chút khiến cho chính mình không hiểu được, vậy sẽ theo bản năng đi dùng năng lực đặc biệt xem trong lòng đối phương nghĩ cái gì...
Sau khi nghe thấy những lời nói trong lòng của Đoạn Thành Đào, Trương Anh Duệ lập tức cũng phản xạ lại được vì sao hai người đó làm như thế .
Khi đã hiểu tâm ý của hai người này vì cái gì làm như vậy, trong lòng Trương Anh Duệ không khỏi vui vẻ:
- Hắc hắc, thật không nghĩ tới, vốn là mình chỉ tùy ý nghĩ đến một chút việc, lại có thêm hiệu quả loại này? Ừm... Xem ra sau này nên đối xử tốt với bọn thuộc hạ hơn chút, như vậy cũng rất có lợi đối với quyền uy lãnh đạo đấy!
Trương Anh Duệ căn bản chưa ý thức được, cách làm của mình mới là phù hợp với đạo lý quản lý thuộc hạ trong quan trường ... Nếu một người lãnh đạo không thể mang đến ưu đãi cùng ích lợi cho bọn thuộc hạ, ai sẽ nghe lời lãnh đạo nói?
Nếu Đoạn Thành Đào đã được coi là tiểu đệ của mình, mặc dù tiểu đệ này rốt cuộc có hoàn toàn bị lão tử thu phục hay không còn không dám khẳng định, nhưng Trương Anh Duệ cảm thấy được, có chút vấn đề hỏi hai người kia thật cũng không phải là không thể được.
- Lão Đoạn, và lão Phương nữa, tôi hỏi các anh chuyện này…
Đây là lãnh đạo tiếp nhận biểu hiện của mình đây mà! Trong lòng Đoạn Thành Đào và Phương Chính nhất thời mừng rỡ không thôi, cố gắng nén kinh hỉ trong lòng, vội gật đầu:
- Ông chủ, có chuyện gì ngài cứ việc hỏi.
- Nếu như … ừm, nếu...
Trương Anh Duệ đang tổ chức một chút ngôn từ trong lòng, đem chuyện chính mình gặp phải biến hóa một chút rồi hỏi:
- Nếu thủ hạ của các anh có người không nghe lời, nhưng nhất thời lại tìm không thấy đuôi sam của người đó, các anh sẽ thu phục người đó như thế nào?
Rốt cuộc vẫn là kinh nghiệm xã hội quá ít, kinh nghiệm quan trường không đủ, cái mà trong sách quan trường gì đó gọi là phép ẩn dụ, ám chỉ linh tinh, Trương Anh Duệ thật không thể sử dụng ... Không phải hắn không muốn dùng, mà là không biết mình nên sử dụng như thế nào.
À, hóa ra là có chuyện như vậy, hiểu rồi!
Nghe Trương Anh Duệ nói như vậy, Đoạn Thành Đào cùng Phương Chính lập tức minh bạch cú điện thoại vừa rồi là có chuyện gì xảy ra. Có thể hiểu là thủ hạ của ông chủ có một người nào đó không nghe lời đây mà.
Giúp lãnh đạo phân ưu giải nạn, để cho lãnh đạo hỏi kế từ mình, đây quả thực là rất vinh quang và may mắn !
Trong bụng Đoạn Thành Đào và Phương Chính có ít nhất mấy chục biện pháp thu phục cái kẻ dám cả gan không nghe lời lãnh đạo của mình kia... Hừm, một tên lính quèn cũng dám không nghe lão tử dạy bảo, không phải ngươi như ông cụ thắt cổ, ngại mạng dài quá sao?
Nhưng lo lắng vị ông chủ mới của mình này kinh nghiệm quan trường thật sự là nông cạn vô cùng, những Gia Cát Lượng này nghĩ nói ra biện pháp rất cao minh vị tất thích hợp cho lãnh đạo sử dụng? Nói không chừng đành phải chọn một biện pháp đơn giản nhất.
Nhưng hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ không có nghĩa là không có ý kiến gì, tương phản, lúc này ý kiến của Đổng Đăng Lĩnh đối với Trương Anh Duệ đó lớn hơn: được lắm, oắt con, ngươi có bản lĩnh ... Được lắm, ta nhớ kỹ ngươi, xem cuối cùng ai đùa ai!
Như thế này, Đổng Đăng Lĩnh đúng là đang tính toán đánh lâu dài với Trương Anh Duệ, nhưng vấn đề là, đối với những việc Trương Anh Duệ đang làm ở trong trấn này, Đổng Đăng Lĩnh lại không phao tin, càng không muốn bị người khác biết... Người khác biết, chẳng phải sẽ gián tiếp cho người khác biết mình bị lép vế trong tay tiểu tử đó hay sao? Loại chuyện này làm sao cho phép phát sinh?
Cho nên suy đi nghĩ lại một lúc sau, Đổng Đăng Lĩnh quyết định, chuyện này cũng không nên nói... Vạn nhất Liêm Sĩ Sinh đã biết tin tức này mà lại không dám có động tác gì, vậy phải làm thế nào?
Liêm Sĩ Sinh đi rồi, Lưu Kim Quốc còn đang cân nhắc có nên nói chuyện này với Trương Anh Duệ hay không, thuận tiện làm cho Trương Anh Duệ nợ một nhân tình.
Đương nhiên, Lưu Kim Quốc không tính toán bán đứng Đổng Đăng Lĩnh lấy lòng no khác. Bất kể thế nào nói, Đổng Đăng Lĩnh cũng là tâm phúc của hắn, người Đổng Đăng Lĩnh lo lắng chính là mình mà.
- Tiểu Trương à, nghe nói có đồng chí sở công thương bên kia, có chút ... à, có chút không hài lòng lắm đối với cậu? ngay cả ý liến cũng đã phản ánh đến chỗ tôi. Chỉ cần tiểu tử này không ngốc, tiếp theo biết nên làm như thế nào chứ?
Đúng vậy, nếu ta đều đem chuyện này nói cho ngươi biết, vậy tiếp theo mặc kệ sở công thương có hành động gì với ngươi, ta đều là ủng hộ... Hơn nữa, sở công thương của trấn làm thành như vậy, sở công thương bên kia cũng không có hảo cảm gì với Lưu Kim Quốc: đám người các ngươi, nhàn rỗi không có việc gì gây chuyện hả?
- Trương Trấn Trưởng, chuyện gì vậy?
Thấy sắc mặt của Trương Anh Duệ sau khi nhận điện thoại trở nên không tốt lắm, trong lòng Đọan Thành Đào đầy nghi hoặc, nhịn không được hỏi câu, hắn thực sợ tài chính mua xe cho đồn công an lại xảy ra vấn đề gì.
- À... Không có việc gì.
Trương Anh Duệ vốn muốn nói ra cái tên Liêm Sĩ Sinh của sở công thương trấn không nghe lời, ngay cả lãnh đạo cũng dám đâm thọc.
Nhưng điều này tới bên miệng lại bị Trương Anh Duệ nuốt xuống: người dưới tay báo cáo lên trên, vẫn là vượt cấp đánh vào lãnh đạo của mình, điều này thuyết minh cái gì? Thuyết minh bản thân không có năng lực, lãnh đạo không đúng.
Loại chuyện này, rất dễ làm cho người ta sợ, hay là không cần nói đến cùng, nhiều khi vì tránh cho bị người khác chê cười, nhịn không được liền vẽ rắn thêm chân, bổ sung một câu: “ Một chút chuyện nhỏ. “
Trương Anh Duệ nói chuyện cùng Đoạn Thành Đào như không có gì, nhưng trong lòng Đoạn Thành Đào có thể khẳng định: nhất định là có việc.
Nhưng thoạt nhìn tựa hồ không có quan hệ gì với đồn công an chúng ta bên này, nếu không có quan hệ gì với đồn công an bên này, lãnh đạo lại không muốn nói, vậy chúng ta nhiều thêm cái miệng để làm chi? Chỉ làm cho lão Đại mất hứng.
- Ông chủ, sau này ngài có chuyện gì, cứ việc nói cho chúng tôi, đại sự chúng tôi lo liệu không được, nhưng nếu như là một ít việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi, ngài yên tâm, ngài chỉ đến đâu chúng tôi liền đánh tới chỗ đó.
Đoạn Thành Đào thẳng thắn nói một câu, liếc Phương Chính một cái, thêm câu vui đùa.
Đây là chính thức biểu đạt lòng trung thành của Đoạn Thành Đào với Trương Anh Duệ ... Đoạn Thành Đào cũng không kiêng dè Phương Chính cái gì, đây cũng là ý tứ của hắn.
Lúc trước chỉ có thể coi là dựa dẫm vào Trương Anh Duệ, ở trong phòng họp đã quan sát Trương Anh Duệ có đáng làm lão Đại cho huynh đệ chúng ta phó thác hay không, nếu Trương Anh Duệ làm việc có chú ý, vậy chúng ta cái gì cũng không nói , làm tốt là được, nhưng nếu như tiểu tử này ỷ vào phía sau có người làm chỗ dựa rồi không coi ai ra gì... Thôi, cứ để chúng ta ứng phó một chút được rồi!
Dựa theo tính cách của Đoạn Thành Đào và Phương Chính, hẳn là còn lâu mới có thể ra mặt giúp người khác. Nhưng sau khi nhìn thấy Trương Anh Duệ chủ động giúp cấp dưới tranh thủ được ưu đãi, hai lão cảnh sát rốt cục yên tâm.
Trương Anh Duệ thật sự là cũng không nghĩ tới Đoạn Thành Đào và Phương Chính hai người bỗng nhiên lại được lãnh đạo coi trọng mình như vậy, không khỏi sửng sốt.
Trong khoảng thời gian này, Trương Anh Duệ dưỡng thành một thói quen thật không tốt: khi qua lại giao thiệp với người, vừa phát hiện lời nói của đối phương có chút khiến cho chính mình không hiểu được, vậy sẽ theo bản năng đi dùng năng lực đặc biệt xem trong lòng đối phương nghĩ cái gì...
Sau khi nghe thấy những lời nói trong lòng của Đoạn Thành Đào, Trương Anh Duệ lập tức cũng phản xạ lại được vì sao hai người đó làm như thế .
Khi đã hiểu tâm ý của hai người này vì cái gì làm như vậy, trong lòng Trương Anh Duệ không khỏi vui vẻ:
- Hắc hắc, thật không nghĩ tới, vốn là mình chỉ tùy ý nghĩ đến một chút việc, lại có thêm hiệu quả loại này? Ừm... Xem ra sau này nên đối xử tốt với bọn thuộc hạ hơn chút, như vậy cũng rất có lợi đối với quyền uy lãnh đạo đấy!
Trương Anh Duệ căn bản chưa ý thức được, cách làm của mình mới là phù hợp với đạo lý quản lý thuộc hạ trong quan trường ... Nếu một người lãnh đạo không thể mang đến ưu đãi cùng ích lợi cho bọn thuộc hạ, ai sẽ nghe lời lãnh đạo nói?
Nếu Đoạn Thành Đào đã được coi là tiểu đệ của mình, mặc dù tiểu đệ này rốt cuộc có hoàn toàn bị lão tử thu phục hay không còn không dám khẳng định, nhưng Trương Anh Duệ cảm thấy được, có chút vấn đề hỏi hai người kia thật cũng không phải là không thể được.
- Lão Đoạn, và lão Phương nữa, tôi hỏi các anh chuyện này…
Đây là lãnh đạo tiếp nhận biểu hiện của mình đây mà! Trong lòng Đoạn Thành Đào và Phương Chính nhất thời mừng rỡ không thôi, cố gắng nén kinh hỉ trong lòng, vội gật đầu:
- Ông chủ, có chuyện gì ngài cứ việc hỏi.
- Nếu như … ừm, nếu...
Trương Anh Duệ đang tổ chức một chút ngôn từ trong lòng, đem chuyện chính mình gặp phải biến hóa một chút rồi hỏi:
- Nếu thủ hạ của các anh có người không nghe lời, nhưng nhất thời lại tìm không thấy đuôi sam của người đó, các anh sẽ thu phục người đó như thế nào?
Rốt cuộc vẫn là kinh nghiệm xã hội quá ít, kinh nghiệm quan trường không đủ, cái mà trong sách quan trường gì đó gọi là phép ẩn dụ, ám chỉ linh tinh, Trương Anh Duệ thật không thể sử dụng ... Không phải hắn không muốn dùng, mà là không biết mình nên sử dụng như thế nào.
À, hóa ra là có chuyện như vậy, hiểu rồi!
Nghe Trương Anh Duệ nói như vậy, Đoạn Thành Đào cùng Phương Chính lập tức minh bạch cú điện thoại vừa rồi là có chuyện gì xảy ra. Có thể hiểu là thủ hạ của ông chủ có một người nào đó không nghe lời đây mà.
Giúp lãnh đạo phân ưu giải nạn, để cho lãnh đạo hỏi kế từ mình, đây quả thực là rất vinh quang và may mắn !
Trong bụng Đoạn Thành Đào và Phương Chính có ít nhất mấy chục biện pháp thu phục cái kẻ dám cả gan không nghe lời lãnh đạo của mình kia... Hừm, một tên lính quèn cũng dám không nghe lão tử dạy bảo, không phải ngươi như ông cụ thắt cổ, ngại mạng dài quá sao?
Nhưng lo lắng vị ông chủ mới của mình này kinh nghiệm quan trường thật sự là nông cạn vô cùng, những Gia Cát Lượng này nghĩ nói ra biện pháp rất cao minh vị tất thích hợp cho lãnh đạo sử dụng? Nói không chừng đành phải chọn một biện pháp đơn giản nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.