Chương 121: Hữu hảo hữu ưu.
Hải Đồng
12/04/2013
Tài liệu rất nhanh đã được đưa đến.
Tài liệu chất đầy trước mắt mình, Trương Anh Duệ phát hiện, số liệu ban đầu này so với tài liệu mình có trong huyện thì cũng chuẩn xác, cũng làm hắn biết được công việc tiếp theo phải làm là gì, để còn chuẩn bị.
Phương Trấn kiểm tra tương đối kĩ lưỡng: GDP của huyện, người thu nhập cao nhất, kinh tế, các xí nghiệp làm ăn phát đạt, các nhà máy công nghiệp nổi tiếng, các đơn vị dẫ đầu quảng cáo… liên tục được phong tặng danh hiệu “Đơn vị tiên tiến 3 năm liền”… cũng khá vinh dự, nghe qua cũng thấy rất huy hoàng.
Trên thực tế thì quả thực cũng không tồi, căn cứ số liệu thống kê, toàn bộ Trấn có 3 xí nghiệp, 1 xí nghiệp nước của Tỉnh, 9 xí nghiệp nước của Quốc gia, quy mô phát triển khoảng 25 nhà, số nhân công là gần 3 vạn người, sản lượng các loại trái cây ước đạt 4 triệu kg, đồ hộp khoảng 40 vạn tấn, đạt giá trị khoảng 5 triệu, được trao danh hiệu “Trấn số một về đồ hộp”.
Trong đó cũng được bầu làm nơi thí điểm của Du lịch nông nghiệp của cả nước, Trung Quốc có 200 khu vực vinh dự được là nơi thí điểm Du lịch.
Về phương diện kinh tế, con số thống kê 2 năm qua Trương Anh Duệ không lấy đến, có thể công tác thống kê năm 2009 là đúng, toàn bộ tài sản trong Trấn trị giá 12,4 triệu , tăng trưởng 26 %, tài sản cố định đạt 6 triệu, tăng 30%, thu nhập từ tài chính là 1800 vạn, thu nhập của nông dân cũng được 5312 vạn, tăng 16 %, vốn đầu tư nước ngoài 1,8 triệu tăng 36,4%. Toàn bộ số tài chính thu vào là 2340 vạn.
Thu vào 2340 vạn tài chính, có thể còn vượt quá con số này, đối với làng quê và thị trấn mà nói thì đúng là một con số huy hoàng.
Phía sau sự huy hoàng đó cũng có những nỗi buồn âm thầm, năm đó Phương Trấn tinh giảm cơ cấu, hợp nhất hai làng quê và thị trấn lại làm một, những nơi nổi tiếng thì không nói những có những nơi chỉ sống dựa vào nông nhiệp, công nghiệp nặng và xí nghiệp hoàn toàn không có, kinh tế phát triển không cân bằng đây đúng là một vấn đề lớn.
Tuy theo phân công công tác mình cũng không thể quản được hết ngành kinh tế nhưng Trương Anh Duệ cũng cảm thấy được có những lỗ hổng, sai sót thành thật mà nói nếu để cho người ta biết thì tương lai của mình sẽ thế nào? Liệu mình có làm Phó Trấn Trường cả đời hay không?
- Cốc cốc cốc…
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Trương Anh Duệ không đến nỗi ồn ào nhưng cũng đủ để người trong nhà nghe thấy được.
- Mời vào.
Trương Anh Duệ suy nghĩ một lát rồi cất cao giọng nói.
Một thanh niên vẻ mặt khiêm tốn, nhã nhặn đẩy cửa vào, cẩn thận nói với Trương Anh Duệ:
- Trấn Trường Trương, chào ngài, tôi là Thư kí của Bí thư tiểu Bặc.
- Vâng, tiểu Bặc mời ngồi.
Trương Anh Duệ cười nhưng không đứng dậy.
Mình đường đường là lãnh đạo, thư kí của Lưu Kim Quốc nghiêm khắc mà nói thì cũng chẳng có cấp bậc gì, chỉ là một nhân viên công vụ bình thường, còn mình là một Phó Trấn Trường, thành viên trong Đảng ủy, lý gì mà phải đứng dậy nghênh đón? Ngữ khí ôn hòa là được rồi.
Bặc Siêu làm sao dám ngồi? Vội vàng khoát tay, có vẻ sợ hãi:
- Không không, đây là văn phòng của Trấn Trường, tôi không dám ngồi đâu.
Trương Anh Duệ cười cười, không tồi, tiểu tử này cũng biết chừng mực đấy, nếu Bặc Siêu đã hiểu quy củ như vậy thì mình cũng không ép nữa:
- Tiểu Bặc đến đây là vì chuyện gì vậy?
- Bí thư sai tôi đi thông báo cho ngài, các ông chủ trên kia đã chuẩn bị xong, bây giờ chúng ta có thể xuất phát được rồi.
Thấy Trương Anh Duệ hỏi vấn đề này, Bặc Siêu vội vàng nói.
- Thì ra là chuyện này, xem cái tính tôi kìa!
Trương Anh Duệ tỉnh ngộ vỗ đầu, dường như vừa được nhắc nhở mới nhớ đến chuyện này, bật cười nói:
- Thế mà tôi quên mất.
Lời này Bặc Siêu cũng không dám đón chỉ cúi đầu không nói gì.
- Chờ chút, tôi thu dọn xong ngay.
Trương Anh Duệ vừa nói, vừa thu dọn đồ đạc:
- Đúng rồi, tiểu Bặc, tối nay có mấy vị lãnh đạo trên Trấn vậy?
Bặc Siêu được giao cho trọng trách chiêu đãi các vị lãnh đạo ăn cơm cũng phải cố gắng làm họ vừa lòng, thấy Trương Anh Duệ hỏi vậy vội vàng nói:
- Có Thư kí Lưu, Quách Trấn Trường, Ban kỷ luật và thanh tra có Bí thư Cát, Bên đại biểu nhân dân toàn quốc có chủ tịch Trương, Trấn Trường Đổng, Bộ trưởng bộ vũ trang Triệu, ủy viên tổ chức Đỗ, ủy viên Trịnh, và ngài nữa.
Tất cả lãnh đạo trong Phương Trấn đều tập hợp đông đủ! Các ông chủ mời toàn những khách lớn, Trương Anh Duệ gật đầu:
- Người cố gắng đi cũng nhiều, vậy nhóm chủ nhiệm là ai? Sao các ông chủ không mời?
- Mời rồi, toàn bộ Đảng ủy và chính quyền cũng nhẹ ấy mà.
Thấy Trương Anh Duệ hỏi, Bặc Siêu vội vàng nói:
- Nhưng chỉ có mấy vị lãnh đạo một bàn còn lại mọi người ở một bàn.
Thì ra là như vậy! Trương Anh Duệ cười vuốt cằm.
- Đúng rồi, vòng quanh Trái đất không biết gặp ông chủ Đằng hay không?
Đột nhiên Trương Anh Duệ hỏi.
- Ông chủ Đằng?
Bặc Siêu im lặng một chút rồi vội gật đầu:
- Ông chủ Đằng phải đi chứ, là đại diện cho các ông chủ mà.
Nói như vậy nhưng tỏng lòng Bặc Siêu cũng cảm thấy kì lạ, chẳng lẽ vị Phó Trấn Trường trẻ tuổi này lại biết ông chủ Đằng hay sao?
Lúc thấy có Đằng Lãng tham dự, không biết người này dạo này kinh doanh ra sao. Trương Anh Duệ thấy có chút tò mò, cỗ tối nay cũng không khỏi có chút chờ mong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.