Chương 215: Khó có thế tin được
Hải Đồng
06/09/2013
Ám chỉ cuộc điện thoại này là anh Trương gọi tới, trong lòng dù có không vui Vương Mãnh vẫn phải nghe điện, ngừ khí còn cung kính:
- Anh Trương.
- Này, Mãnh Tử, có chút chuyện muốn giao cho cậu đi làm.
Trương Anh Duệ cũng không thể phát hiện bên đầu dây bên kia có điều lạ, hắn nói thẳng luôn:
- Tôi đã làm xong bên Cục chính trị Thành phố, chúng ta đến Cục dânh chính của huyện, cậu mau đi đi.
- Hả?
Trương Anh Duệ một phen tùy ý, Vương Mãnh hét lên như được rượu ngon, cả người ngất ngây say không biết tại sao, trong đầu óc giờ chỉ còn một ý niệm: Anh Trương làm qua nhanh? Anh Trương thực sự là… thần tiên!
- Sao vậy?
Trương Anh Duệ hưởng thụ sự rung động của tiểu đệ, cười híp cả mắt hỏi ngược lại.
Câu hỏi này đã kéo Vương Mãnh đang phiêu lưu trên mây tụt luôn xuống mặt đất, hít một hơi thật sâu Vương Mãnh trịnh trọng nói:
- Anh Trương, em không nói gì cả, anh yên tâm, em cam đoan sẽ lo liệu chuyện này hoàn mỹ, tuyệt đối không để anh mắt mặt!
- Mắt mặt hay không tôi quan tâm sao?
Trương Anh Duệ ngẩng đầu lên, nói kiêu ngạo:
- Lúc này bao nhiêu là chuyện, tôi nói này Mãnh Tử giúp tôi làm tốt việc sau này cậu cũng không thiếu chỗ tốt đâu.
- Vâng… ái chà
Vương Mãnh kêu một tiếng vì đau, nhanh chóng hít thở.
Nhưng vì cái khác vừa rồi lúc cô gái kia giúp Vương Mãnh hành động đã dựng thẳng lỗ tai xem đối phương nói gì, Vương Mãnh là đệ tử của công ty điền sản, anh ra đang tích cực chuẩn bị hạng mục, cô gái này cũng biết Mãnh Tử đang bị áp lực, tuy chưa từng gặp Trương Anh Duệ nhưng hôm nay nghe qua điện thoại cũng khẳng định được đây chính là đại ca của Mãnh Tử. Hơn nữa nghe ý tứ hắn còn là đại ca tuyệt đối, nghĩ đến khoản tiền trong hạng mục này cô gái kia rất hưng phấn không khống chế được cái miệng của mình…
Cho nên lúc này Vương Mãnh kêu lên một tiếng kì quái cũng không phải là chuyện gì lạ.
Cô gái cũng ý thức được mình đã gây ra họa, vội vàng nói:
- Anh Mãnh, anh không sao chứ? Em không cố ý, thực sự là em không cố ý…
Âm thanh kêu lên rất là sợ hãi.
Đây là… chuyện gì? Thấy âm thanh như vậy kêu lên từ đầu dây bên kia, lại không có động tĩnh gì, Trương Anh Duệ quýnh lên: có vẻ như mình bị người ta oán trách chuyện gì?
Hiểu rồi, mình đã quấy rầy chuyện tốt của Mãnh Tử, Trương Anh Duệ lặng đi một lúc, rồi cười quái dị:
- Này này này… Mãnh Tử, tôi quấy rầy chuyện tốt của cậu phải không?
Người hiện đại cũng không đặc biệt để ý đến chuyện này nhất là đối với huynh đệ chuyện này lại càng hiểu rõ, Mãnh Tử cười hì hì xem như đã chấp nhận.
- Cừ thật!
Trương Anh Duệ cười hai tiếng cũng thấy ngượng ngùng:
- Ngoài chuyện này ra thì cũng không có gì, xong công việc cậu cứ làm chuyện này đi, đừng có quyên đại sự… Tôi nói này có phải cậu đói bụng hay không mà giữa ban ngày lại làm cai chuyện đó?
Nói xong không để cho Vương Mãnh có cơ hội nói thêm, Trương Anh Duệ đã cúp máy.
- Này.. này… này…
Vương Mãnh gọi trong điện thoại, nhưng âm thanh truyền ra là Trương Anh Duệ đã cúp máy.
- Lâu rồi, mọi người muốn là làm liền, đâu kể ngày hay đêm…Ban ngày thì càng được kích thích!
Vương Mãnh nhìn điện thoại nói thầm.
- Chuyện kia… anh mãnh chúng ta tiếp tục chứ?
Thấy Vương Mãnh đã tắt máy, bộ dạng giương nanh vuốt ăn chưa no của anh ta lại hiện ra, nhìn cô gái quyến rũ.
- Đương nhiên là tiếp tục rồi!
Vừa mới nghe được một tin tốt lành, lúc này cần phải làm cái gì đó ăn mừng, đột nhiên Vương Mãnh có thêm dũng khí, hôm nay mình có thể đủ sức chiến đấu 200% so với ngày thường.
Với loại chuyện này, đàn ông sao có thể nói “ Không”
Bận rộn xong, Vương Mãnh lập tức gọi điện cho huynh đệ, chuyện này một người làm không nổi, Đại lão là anh Trương có mấy công ty cổ phần, tin tốt lành sau đó đương nhiên phải để các anh em cùng hưởng lợi.
- Anh Mãnh Tử, anh vội vàng như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?
Vừa xong Vương Mãnh còn không ngồi xuống, gọi điện cho Đại Đầu, lúc nhận được điện thoại, Đại Đầu đang lái xe, vừa mới cùng với một cô gái đã bị gọi về, Đại Đầu có thể không nóng nảy được sao?
Hầu Đại Dũng và Vương Thành Thánh thì không có việc gì, Vương Mãnh gọi mình đến gấp như vậy là có chuyện gì, hai người tò mò vô cùng, còn phụ họa thêm với Đại Đầu:
- Là anh Mãnh, cậu gọi chúng tôi, khiến chúng tôi phải phóng với tốc độ nhanh nhất, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? không phải là mua sổ số trúng số độc đắc đấy chứ, gọi anh em đến để chia tiền hử?
- Thúi lắm!
Vương Mãnh trừng mắt:
- Cậu đã thấy tôi mua sổ số bao giờ chưa? Cho dù là có mua sổ sổ, trúng thật tôi cũng không chia tiền đâu.
Thấy bộ dạng của mấy chú em. Vương Mãnh thỏa mãn, cũng không vòng vo nữa:
- Để mọi người đến đây, chính là nói cho mọi người biết một tin tốt lành, chuyện về tiểu khu kia, anh Vương đã làm xong rồi!
- Thật sao?
Ba bọn Đại Đầu trợn tròn mắt, không dám nhìn vào Mãnh Tử:
- Anh Mãnh Tử, không cần đến chúng ta sao? Hôm qua Anh Trương mới đi sao lại làm nhanh thế được?
Đại Nhân Vật nhìn chằm chằm vào Đồng Nhục, Đại Đầu cũng biết anh Trương giải quyết chuyện này, cho dù là kế hoạch thế nào thì mỗi người cũng phải kiếm được mấy trăm ngàn vạn, vui mừng nhưng bọn họ không biết chuyện không đơn giản như vậy. Một miếng thịt béo bở biết bao người nhằm vào, cho dù là rất tin tưởng nhưng bọn họ cũng khó mà tin được anh Trương chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã lo xong chuyện như vậy. Cái này không thực tế, có thể lúc này Vương Mãnh dám nói anh Trương đã giải quyết xong chuyện nhưng 3 người bọn họ có thể tin được sao?
- Anh Trương.
- Này, Mãnh Tử, có chút chuyện muốn giao cho cậu đi làm.
Trương Anh Duệ cũng không thể phát hiện bên đầu dây bên kia có điều lạ, hắn nói thẳng luôn:
- Tôi đã làm xong bên Cục chính trị Thành phố, chúng ta đến Cục dânh chính của huyện, cậu mau đi đi.
- Hả?
Trương Anh Duệ một phen tùy ý, Vương Mãnh hét lên như được rượu ngon, cả người ngất ngây say không biết tại sao, trong đầu óc giờ chỉ còn một ý niệm: Anh Trương làm qua nhanh? Anh Trương thực sự là… thần tiên!
- Sao vậy?
Trương Anh Duệ hưởng thụ sự rung động của tiểu đệ, cười híp cả mắt hỏi ngược lại.
Câu hỏi này đã kéo Vương Mãnh đang phiêu lưu trên mây tụt luôn xuống mặt đất, hít một hơi thật sâu Vương Mãnh trịnh trọng nói:
- Anh Trương, em không nói gì cả, anh yên tâm, em cam đoan sẽ lo liệu chuyện này hoàn mỹ, tuyệt đối không để anh mắt mặt!
- Mắt mặt hay không tôi quan tâm sao?
Trương Anh Duệ ngẩng đầu lên, nói kiêu ngạo:
- Lúc này bao nhiêu là chuyện, tôi nói này Mãnh Tử giúp tôi làm tốt việc sau này cậu cũng không thiếu chỗ tốt đâu.
- Vâng… ái chà
Vương Mãnh kêu một tiếng vì đau, nhanh chóng hít thở.
Nhưng vì cái khác vừa rồi lúc cô gái kia giúp Vương Mãnh hành động đã dựng thẳng lỗ tai xem đối phương nói gì, Vương Mãnh là đệ tử của công ty điền sản, anh ra đang tích cực chuẩn bị hạng mục, cô gái này cũng biết Mãnh Tử đang bị áp lực, tuy chưa từng gặp Trương Anh Duệ nhưng hôm nay nghe qua điện thoại cũng khẳng định được đây chính là đại ca của Mãnh Tử. Hơn nữa nghe ý tứ hắn còn là đại ca tuyệt đối, nghĩ đến khoản tiền trong hạng mục này cô gái kia rất hưng phấn không khống chế được cái miệng của mình…
Cho nên lúc này Vương Mãnh kêu lên một tiếng kì quái cũng không phải là chuyện gì lạ.
Cô gái cũng ý thức được mình đã gây ra họa, vội vàng nói:
- Anh Mãnh, anh không sao chứ? Em không cố ý, thực sự là em không cố ý…
Âm thanh kêu lên rất là sợ hãi.
Đây là… chuyện gì? Thấy âm thanh như vậy kêu lên từ đầu dây bên kia, lại không có động tĩnh gì, Trương Anh Duệ quýnh lên: có vẻ như mình bị người ta oán trách chuyện gì?
Hiểu rồi, mình đã quấy rầy chuyện tốt của Mãnh Tử, Trương Anh Duệ lặng đi một lúc, rồi cười quái dị:
- Này này này… Mãnh Tử, tôi quấy rầy chuyện tốt của cậu phải không?
Người hiện đại cũng không đặc biệt để ý đến chuyện này nhất là đối với huynh đệ chuyện này lại càng hiểu rõ, Mãnh Tử cười hì hì xem như đã chấp nhận.
- Cừ thật!
Trương Anh Duệ cười hai tiếng cũng thấy ngượng ngùng:
- Ngoài chuyện này ra thì cũng không có gì, xong công việc cậu cứ làm chuyện này đi, đừng có quyên đại sự… Tôi nói này có phải cậu đói bụng hay không mà giữa ban ngày lại làm cai chuyện đó?
Nói xong không để cho Vương Mãnh có cơ hội nói thêm, Trương Anh Duệ đã cúp máy.
- Này.. này… này…
Vương Mãnh gọi trong điện thoại, nhưng âm thanh truyền ra là Trương Anh Duệ đã cúp máy.
- Lâu rồi, mọi người muốn là làm liền, đâu kể ngày hay đêm…Ban ngày thì càng được kích thích!
Vương Mãnh nhìn điện thoại nói thầm.
- Chuyện kia… anh mãnh chúng ta tiếp tục chứ?
Thấy Vương Mãnh đã tắt máy, bộ dạng giương nanh vuốt ăn chưa no của anh ta lại hiện ra, nhìn cô gái quyến rũ.
- Đương nhiên là tiếp tục rồi!
Vừa mới nghe được một tin tốt lành, lúc này cần phải làm cái gì đó ăn mừng, đột nhiên Vương Mãnh có thêm dũng khí, hôm nay mình có thể đủ sức chiến đấu 200% so với ngày thường.
Với loại chuyện này, đàn ông sao có thể nói “ Không”
Bận rộn xong, Vương Mãnh lập tức gọi điện cho huynh đệ, chuyện này một người làm không nổi, Đại lão là anh Trương có mấy công ty cổ phần, tin tốt lành sau đó đương nhiên phải để các anh em cùng hưởng lợi.
- Anh Mãnh Tử, anh vội vàng như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?
Vừa xong Vương Mãnh còn không ngồi xuống, gọi điện cho Đại Đầu, lúc nhận được điện thoại, Đại Đầu đang lái xe, vừa mới cùng với một cô gái đã bị gọi về, Đại Đầu có thể không nóng nảy được sao?
Hầu Đại Dũng và Vương Thành Thánh thì không có việc gì, Vương Mãnh gọi mình đến gấp như vậy là có chuyện gì, hai người tò mò vô cùng, còn phụ họa thêm với Đại Đầu:
- Là anh Mãnh, cậu gọi chúng tôi, khiến chúng tôi phải phóng với tốc độ nhanh nhất, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? không phải là mua sổ số trúng số độc đắc đấy chứ, gọi anh em đến để chia tiền hử?
- Thúi lắm!
Vương Mãnh trừng mắt:
- Cậu đã thấy tôi mua sổ số bao giờ chưa? Cho dù là có mua sổ sổ, trúng thật tôi cũng không chia tiền đâu.
Thấy bộ dạng của mấy chú em. Vương Mãnh thỏa mãn, cũng không vòng vo nữa:
- Để mọi người đến đây, chính là nói cho mọi người biết một tin tốt lành, chuyện về tiểu khu kia, anh Vương đã làm xong rồi!
- Thật sao?
Ba bọn Đại Đầu trợn tròn mắt, không dám nhìn vào Mãnh Tử:
- Anh Mãnh Tử, không cần đến chúng ta sao? Hôm qua Anh Trương mới đi sao lại làm nhanh thế được?
Đại Nhân Vật nhìn chằm chằm vào Đồng Nhục, Đại Đầu cũng biết anh Trương giải quyết chuyện này, cho dù là kế hoạch thế nào thì mỗi người cũng phải kiếm được mấy trăm ngàn vạn, vui mừng nhưng bọn họ không biết chuyện không đơn giản như vậy. Một miếng thịt béo bở biết bao người nhằm vào, cho dù là rất tin tưởng nhưng bọn họ cũng khó mà tin được anh Trương chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã lo xong chuyện như vậy. Cái này không thực tế, có thể lúc này Vương Mãnh dám nói anh Trương đã giải quyết xong chuyện nhưng 3 người bọn họ có thể tin được sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.