Chương 181: Nha nội tác phong
Hải Đồng
06/09/2013
Ồ, thì ra là có chuyện như vậy. Vốn mọi người cho rằng Nhâm Học Kinh phản ứng kịch liệt như vậy có hơi kì lạ nhưng bây giờ khi giải thích như thế thì mọi người đã hiểu cả rồi: chuyện đứa con này chờ kết hôn…chuyện này cũng có không ít cách nhìn, hơn nữa vợ chồng công nhân viên chức nếu hai người trong tay đều không có quyền công chức thì ngày càng gặp nhiều.
- Vậy tôi cứ nói thẳng.
Trương Anh Duệ nhìn lướt qua:
- Ý của tôi là tìm một công ty bất động sản để họ mua mảnh đất của Cục dân chính, đến lúc đó giá cả, lợi nhuận thế nào là do mọi người, ý của mọi người thế nào?
Ồ! Thì ra là như vậy! Trương Anh Duệ thốt ra những lời này ở đây cũng không có ai là không tinh, mọi người đều hiểu cả rồi: Trương Đại muốn chúng ta chia lợi nhuận.
Chia lợi nhuận? Đây cũng là chuyện tốt! Trong tay mình có nhiều chỗ tốt thì không ai lại chê cả, mình không dùng được thì đi tặng người khác, lúc đó chẳng phải là chuyện của chung mọi người sao?
Về phần công ty bất động sản mua mảnh đất mọi người cũng không nghi ngờ gì thao tác làm việc của Trương Anh Duệ, chuyện này cũng là đương nhiên, đâu phải người ta ăn no rửng mỡ mới lo chuyện này?
- Ồ, đúng rồi.
Nói đến đây Trương Anh Duệ lại bổ sung một câu:
- Ý của tôi là, chỗ ấy trong mấy tòa kiến trúc thì ít nhất cũng phải có một nhà diện tích 260m2.
Trương Anh Duệ nói ra những lời thẳng thắn như vậy khiến mọi người tâm động, rất rõ ràng, cái gọi là 260m2 đã là cái gọi là “ Cán bộ cấp cao”… Không phải là lãnh đạo thì có tư cách được ở nhà lớn như vậy sao? Mặt khác nếu như nhà này là bỏ tiền ta mua, ta đã bỏ tiền ta mua thì ở bao nhiêu nhà các ngươi quản được sao?
Nếu như lúc trước mọi người còn có chút bận lòng thì nhà cho cán bộ cấp cao này cũng khiến xung quanh bình thường trở lại, dù sao thì nhà trợ cấp cho cán bộ cấp cao cũng làm cho họ uy nghiêm hơn.
- Tôi nói trước một câu.
Triệu Lâm cười hì hì chen lời vào:
- Nếu lần này không đứng dậy lấn át, nếu như có thể che lại nhưng dù có thế nào thì cũng phải cho cục công an của chúng tôi hai nóc.
Vương Hải Triệu cũng cười híp mắt bổ sung một câu:
- Nếu quả thực có thể xây dựng lại, thì tôi cũng cùng đi cửa sau… Mặt khác trong huyện cũng còn không ít các đồng chí thiếu nhà, tôi đoán ít nhất cũng phải một tòa.
Nhâm Học Kinh cũng cười khổ: cừ thật, lần này không có lấn át đâu, huyện ủy và Cục công an bắt đầu chia nhà sao? Người của Cục dân chính cũng không ít, cũng phải gần 2 tòa…Mảnh đất kia cứ theo như Trương Đại xây 10 tòa phải trừ đi 7 tòa, thật đúng là…
Nhưng tình huống này cũng là bình thường thôi, nhà là tài nguyên mãi mãi khan hiếm. Chính phủ nắm trong tay quy tắc và chế định người, nhưng đối với chính quyền huyện ủy mà nói muốn có đủ nhà cũng là khó khăn rất lớn.
- Bán đất đi, ngoài tiền bồi thường cho Cục dân chính còn có thể xây được một toà nhà công.
Trương Anh Duệ điểm vào một câu:
- Nhâm Trưởng Khoa tôi hỏi một câu, ông cảm thấy nhóm người Cục trưởng các ông có thành trở ngại hay không?
Những lời này Trương Anh Duệ rất bình đạm, mấy người nghe thấy những câu này sắc mặt cũng biến đổi, bầu không khí cũng giảm xuống: tiểu tử này nói có lý, chẳng lẽ Cục dân chính không đồng ý thì hắn đổi người đến sao?
Cừ thật, đây đúng hung hăng càn quấy chứ? Dù có thế nào thì cũng là các lãnh đạo, ngươi nói triệt xuống thì người ta sẽ triệt xuống sao?
Có thể mọi người mơ hồ cảm thấy được Trương Anh Duệ nói như vậy là bình thường, thân là nha nội không hung hăng, càn quấy, ngang ngược, bá đạo thì gọi chó gì là nha nội nữa.
Trương Anh Duệ nói những câu này không phải là không có đầu óc. Làm như đột nhiên tối hôm qua hắn mới phát hiện ra… Người khác đều nghĩ đến quan hệ bạn bè trong tỉnh thì có ngang ngược càn quấy một chút cũng không phải là bản sắc bạn bè sao? Nếu như thực sự có hang ổ ở đây, người khác chẳng lẽ lại không tưởng có quan hệ bạn bè vững chắc là chỗ dựa trong tỉnh.
Đại trượng phu tuyệt đối không thể nói không được, tránh cho người khác hiểu lầm mình không thể là chỗ dựa vững chắc, nói không chừng bạn bè chỉ học ít ngày cũng ngang ngược.
- Anh Duệ lão đệ, cậu yên tâm.
Ở đây lúc không khí nặng nề, Triệu Lâm và Vương Hải Triệu liếc nhìn nhau, Triệu Lâm đã mở miệng, cười híp cả mắt, có thể cảm nhận được nụ cười kia không đúng lắm:
- Lão Khương của Cục dân chính giải thích với tôi rồi, câu yên tâm, chuyện này đối với Cục công an mà nói, lão Khương không đồng ý, đến lúc đó tôi sẽ tự đi tìm ông ta lấy chỉ thị.
- Ồ?
Dường như Trương Anh Duệ phản ứng có chút tức giận, nhưng rốt cục thì vẫn gật đầu:
- Được, vậy làm phiềm anh Triệu… Nếu không thì như vậy đi, hôm nào anh Triệu giúp em gặp Khương cục, chúng ta sẽ cùng ngồi với nhau một chút.
- Không thành vấn đề!
Triệu Đại Minh vung tay lên đảm nhận nhiều việc của lãnh đạo giao phó.
- Triệu Cục trưởng, đến lúc đó đừng có quên tôi đấy nhé!
Vương Hải Triệu cười híp cả mắt tiếp một câu:
- Vì nhà tôi còn nhỏ, tôi cũng phải lo đến bữa cơm này.
Đường đường là người của huyện ủy mà chuyện kết hôn không được lại là sự thật khiến người ta chê cười, vì cái gì mà Vương Hải Triệu mới nói vậy, mọi người đều hiểu rõ trong lòng… Đến lúc mọi người bàn tán, chúng ta có thể trò chuyện nhân tiện để Khương Minh biết chuyện luôn.
Về phần Nhâm Học Kinh lúc này sau lưng đã ướt đẫm.
- Thế này hơi xấu hổ?
Trương Anh Duệ thấy hơi ngượng.
- Có cái gì mà ngại?
Triệu Lâm vung tay:
- Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, yên tâm, anh Triệu khẳng định sẽ lo liệu đồ thế chấp cho cậu.
Lo đồ thế chấp? Thực ra Trương Anh Duệ cũng hiểu được Triệu Lam này đang nghĩ như thế nào: làm xong chuyện này, có lợi ích thì cũng phải có quà cho tất cả mọi người…
Mãi đến lúc đó Trương Anh Duệ mới kịp phản ứng: Triệu Lâm không phải là một món đồ, không ngờ chuyện tốt tất cả đều cho ngươi làm, lão tử lại thành người xấu?
Nhìn lại xem ra vẻ mặt Triệu Lâm tràn đầy vui sướng, so với mình Trương Anh Duệ không khỏi có chút uể oải: tình hình chốn quan trường thật đúng khó lường!
- Vậy tôi cứ nói thẳng.
Trương Anh Duệ nhìn lướt qua:
- Ý của tôi là tìm một công ty bất động sản để họ mua mảnh đất của Cục dân chính, đến lúc đó giá cả, lợi nhuận thế nào là do mọi người, ý của mọi người thế nào?
Ồ! Thì ra là như vậy! Trương Anh Duệ thốt ra những lời này ở đây cũng không có ai là không tinh, mọi người đều hiểu cả rồi: Trương Đại muốn chúng ta chia lợi nhuận.
Chia lợi nhuận? Đây cũng là chuyện tốt! Trong tay mình có nhiều chỗ tốt thì không ai lại chê cả, mình không dùng được thì đi tặng người khác, lúc đó chẳng phải là chuyện của chung mọi người sao?
Về phần công ty bất động sản mua mảnh đất mọi người cũng không nghi ngờ gì thao tác làm việc của Trương Anh Duệ, chuyện này cũng là đương nhiên, đâu phải người ta ăn no rửng mỡ mới lo chuyện này?
- Ồ, đúng rồi.
Nói đến đây Trương Anh Duệ lại bổ sung một câu:
- Ý của tôi là, chỗ ấy trong mấy tòa kiến trúc thì ít nhất cũng phải có một nhà diện tích 260m2.
Trương Anh Duệ nói ra những lời thẳng thắn như vậy khiến mọi người tâm động, rất rõ ràng, cái gọi là 260m2 đã là cái gọi là “ Cán bộ cấp cao”… Không phải là lãnh đạo thì có tư cách được ở nhà lớn như vậy sao? Mặt khác nếu như nhà này là bỏ tiền ta mua, ta đã bỏ tiền ta mua thì ở bao nhiêu nhà các ngươi quản được sao?
Nếu như lúc trước mọi người còn có chút bận lòng thì nhà cho cán bộ cấp cao này cũng khiến xung quanh bình thường trở lại, dù sao thì nhà trợ cấp cho cán bộ cấp cao cũng làm cho họ uy nghiêm hơn.
- Tôi nói trước một câu.
Triệu Lâm cười hì hì chen lời vào:
- Nếu lần này không đứng dậy lấn át, nếu như có thể che lại nhưng dù có thế nào thì cũng phải cho cục công an của chúng tôi hai nóc.
Vương Hải Triệu cũng cười híp mắt bổ sung một câu:
- Nếu quả thực có thể xây dựng lại, thì tôi cũng cùng đi cửa sau… Mặt khác trong huyện cũng còn không ít các đồng chí thiếu nhà, tôi đoán ít nhất cũng phải một tòa.
Nhâm Học Kinh cũng cười khổ: cừ thật, lần này không có lấn át đâu, huyện ủy và Cục công an bắt đầu chia nhà sao? Người của Cục dân chính cũng không ít, cũng phải gần 2 tòa…Mảnh đất kia cứ theo như Trương Đại xây 10 tòa phải trừ đi 7 tòa, thật đúng là…
Nhưng tình huống này cũng là bình thường thôi, nhà là tài nguyên mãi mãi khan hiếm. Chính phủ nắm trong tay quy tắc và chế định người, nhưng đối với chính quyền huyện ủy mà nói muốn có đủ nhà cũng là khó khăn rất lớn.
- Bán đất đi, ngoài tiền bồi thường cho Cục dân chính còn có thể xây được một toà nhà công.
Trương Anh Duệ điểm vào một câu:
- Nhâm Trưởng Khoa tôi hỏi một câu, ông cảm thấy nhóm người Cục trưởng các ông có thành trở ngại hay không?
Những lời này Trương Anh Duệ rất bình đạm, mấy người nghe thấy những câu này sắc mặt cũng biến đổi, bầu không khí cũng giảm xuống: tiểu tử này nói có lý, chẳng lẽ Cục dân chính không đồng ý thì hắn đổi người đến sao?
Cừ thật, đây đúng hung hăng càn quấy chứ? Dù có thế nào thì cũng là các lãnh đạo, ngươi nói triệt xuống thì người ta sẽ triệt xuống sao?
Có thể mọi người mơ hồ cảm thấy được Trương Anh Duệ nói như vậy là bình thường, thân là nha nội không hung hăng, càn quấy, ngang ngược, bá đạo thì gọi chó gì là nha nội nữa.
Trương Anh Duệ nói những câu này không phải là không có đầu óc. Làm như đột nhiên tối hôm qua hắn mới phát hiện ra… Người khác đều nghĩ đến quan hệ bạn bè trong tỉnh thì có ngang ngược càn quấy một chút cũng không phải là bản sắc bạn bè sao? Nếu như thực sự có hang ổ ở đây, người khác chẳng lẽ lại không tưởng có quan hệ bạn bè vững chắc là chỗ dựa trong tỉnh.
Đại trượng phu tuyệt đối không thể nói không được, tránh cho người khác hiểu lầm mình không thể là chỗ dựa vững chắc, nói không chừng bạn bè chỉ học ít ngày cũng ngang ngược.
- Anh Duệ lão đệ, cậu yên tâm.
Ở đây lúc không khí nặng nề, Triệu Lâm và Vương Hải Triệu liếc nhìn nhau, Triệu Lâm đã mở miệng, cười híp cả mắt, có thể cảm nhận được nụ cười kia không đúng lắm:
- Lão Khương của Cục dân chính giải thích với tôi rồi, câu yên tâm, chuyện này đối với Cục công an mà nói, lão Khương không đồng ý, đến lúc đó tôi sẽ tự đi tìm ông ta lấy chỉ thị.
- Ồ?
Dường như Trương Anh Duệ phản ứng có chút tức giận, nhưng rốt cục thì vẫn gật đầu:
- Được, vậy làm phiềm anh Triệu… Nếu không thì như vậy đi, hôm nào anh Triệu giúp em gặp Khương cục, chúng ta sẽ cùng ngồi với nhau một chút.
- Không thành vấn đề!
Triệu Đại Minh vung tay lên đảm nhận nhiều việc của lãnh đạo giao phó.
- Triệu Cục trưởng, đến lúc đó đừng có quên tôi đấy nhé!
Vương Hải Triệu cười híp cả mắt tiếp một câu:
- Vì nhà tôi còn nhỏ, tôi cũng phải lo đến bữa cơm này.
Đường đường là người của huyện ủy mà chuyện kết hôn không được lại là sự thật khiến người ta chê cười, vì cái gì mà Vương Hải Triệu mới nói vậy, mọi người đều hiểu rõ trong lòng… Đến lúc mọi người bàn tán, chúng ta có thể trò chuyện nhân tiện để Khương Minh biết chuyện luôn.
Về phần Nhâm Học Kinh lúc này sau lưng đã ướt đẫm.
- Thế này hơi xấu hổ?
Trương Anh Duệ thấy hơi ngượng.
- Có cái gì mà ngại?
Triệu Lâm vung tay:
- Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, yên tâm, anh Triệu khẳng định sẽ lo liệu đồ thế chấp cho cậu.
Lo đồ thế chấp? Thực ra Trương Anh Duệ cũng hiểu được Triệu Lam này đang nghĩ như thế nào: làm xong chuyện này, có lợi ích thì cũng phải có quà cho tất cả mọi người…
Mãi đến lúc đó Trương Anh Duệ mới kịp phản ứng: Triệu Lâm không phải là một món đồ, không ngờ chuyện tốt tất cả đều cho ngươi làm, lão tử lại thành người xấu?
Nhìn lại xem ra vẻ mặt Triệu Lâm tràn đầy vui sướng, so với mình Trương Anh Duệ không khỏi có chút uể oải: tình hình chốn quan trường thật đúng khó lường!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.