Chương 176: Quà gặp mặt xa xỉ
Hải Đồng
06/09/2013
Để giảm bớt phiền toái cho mình, Trương Anh Duệ dừng xe tại vị trí cách nhà Lý Ngưng Mặc khoảng chừng hơn hai trăm mét, để Lý Ngưng Mặc tự về nhà thay quần áo.
Đầu năm nay thanh danh bảo mã(BMW) cũng không tệ lắm, có thể là chủ nhân lái chiếc bảo mã(BMW) đó, đó thật sự là điều khiến cho mọi người không thể nói được điều gì, đặc biệt là câu danh ngôn kinh điển trong một tiết mục: “ta tình nguyện ngồi khóc ở phía sau bảo mã kia, chứ cũng không muốn ngồi cười ở đằng sau xe đạp”, lại càng tăng thêm cái công dụng khác của bảo mã(BMW): tán gái lợi hại.
Nếu bị lão nương của Lý Ngưng Mặc nhìn thấy con gái mình từ chiếc bảo mã kia bước xuống, Trương Anh Duệ cảm thấy sợ đến lúc đó cả người lẫn miệng đều nói không rõ, không chừng đêm nay mời cậu của Lý Ngưng Mặc ăn tiệc rượu bàn chuyện, cũng tương đối nguy hiểm…Không chừng mình mới đi bên này, bên kia lão nương của Lý Ngưng Mặc gọi điện ngay cho cậu của cô bé.
- Đại ca, có điều này, Ngưng Mặc nhà chị cùng với một tiểu tử lái bảo mã (BMW) đi tìm cậu…Không biết như thế nào Ngưng Mặc cũng là cháu gái của cậu đấy, cậu cũng không thể mặc kê.
-
Xong rồi, chỉ cần có câu này, như là dội một gáo nước vào Trương Anh Duệ “người lái bảo mã lừa cảm tình của một cô nương trong sáng ngây thơ”, tuyệt đối là không có cách nào trốn thoát.
Cứ như vậy, trong lòng Trương Anh Duệ còn có chút kinh hãi…làm ăn buôn bán ở đây lâu như vậy rồi, hàng xóm láng giềng có ai không biết ai, chưa biết chừng ông chủ quán cơm đó đã qua tìm lão nương Lý Ngưng Mặc nói chuyện rồi.
- Gì kia, Ngưng Mặc mẹ nó à, cô nương nhà bà đây là …đang yêu rồi? Từ trên bảo mã kia xuống, chậc chậc… bảo mã(BMW) cũng thật khí phái!
Có một câu như vậy, sau này Trương Anh Duệ không phải nghĩ đến việc đến tìm Lý Ngưng Mặc giúp đỡ nữa. Nếu nhăm ngay cái mảnh đất cục dân chính này, sau này có thể không ít lần tìm đến vị trưởng tiểu khoa cục dân chính này, à không … phó.
Khá tốt, hết thảy thuận lợi, hơn mười phút đồng hồ, Lý Ngưng Mặc thay xong quần áo chạy chậm từ nhà ra, đằng sau là con chó dữ chạy theo, mở cửa ra ngồi vào.
- Đi nhanh đi nhanh, không đi nhanh lại bị bà già lải nhải đến chết.
Ôi…ta cứ nói, trẻ con hiện tại thật đúng là…Trương Anh Duệ vẻ mặt "Bất đắc dĩ " lắc đầu, đánh nhẹ tay lái, xẹ nhẹ nhàng hướng Đắc Nguyệt Lâu chạy tới.
Xe vừa dừng, hai người mặc bộ đồ cảnh sát đang nói chuyện phiếm đứng trước sảnh đi tới chào hỏi Trương Anh Duệ:
- Anh duệ lão đệ, cậu đến rồi.
- Hai vị lão ca, tới sớm vậy…ngại quá, các ngươi tới sớm như thế, khiến chủ nhà như tôi thấy thật tùy tiện.
Trương Anh Duệ cười lớn vỗ vai Bạch Băng và Lưu Thành Hỉ, vẻ mặt không vui…ai nhìn cũng biết Y đang giả bộ, tâm tình lúc này nhất định là rất tốt.
- Biết là lão đệ người mời khách, chúng ta chẳng nhẽ không đến sớm một chút?
Trong lời nói của Bạch Băng lộ rõ vẻ thân thiết:
- Anh Duệ, không nói gạt cậu, để ăn một bữa cơm của cậu, buổi trưa tôi và Lưu cục ăn được một chút, toàn bộ vẫn ở trong bụng.
- A?
Trương Anh Duệ cao hứng,
- Hai vị lão ca các anh yên tâm, hôm nay nhất định sẽ khiến cho các anh ăn ngon miệng.
Ăn ngon miệng? Đó chẳng phải việc tốt sao? Bạch Băng và Lưu Thành Hỉ liếc nhâu một cái.
- Hai vị này là ai a?
Lý Ngưng Mặc khẽ kéo ào Trương Anh Duệ, thấp giọng hỏi.
Ánh mắt Lưu Thành Hỉ rất sắc,có thể ăn bát cơm này của cảnh sát, ánh mắt cùng sức quan sát đúng là không nhiều, thấy tiểu cô nương bên cạnh Trương Anh Duệ có bộ dạng thân quen với Trương Anh Duệ, không thể không trêu đùa hỏi:
- Trương Anh Duệ lão đệ, vị này là ai nhỉ? Em gái?
- Tôi là bạn gái của Trương Anh Duệ.
Không đợi Trương Anh Duệ trả lời, Lý Ngưng Mặc bắt đầu tuyên bố chủ quyền của mình.
Kháo! Không thể nào, nha đầu này thật sự là bạn gái của Trương Anh Duệ?Vốn dĩ chỉ là cùng với Lưu Thành Hỉ trêu Trương Anh Duệ, ực một ngụm nước bọt khó nuốt:
- Vị cô nương này đã thành niên chưa vậy? Nhìn vẻ mặt ngây ngô này, sao mà giống đang đi học vậy? Hay vẫn là học sinh cấp ba?
Sắc mặt Bạch Băng bên cạnh cũng tốt không đến đâu, mọi người đều là ăn bát cơm này của cảnh sát, có chút"Chức nghiệp kỹ năng", kì thực đều không phải tương thông?
Nha đầu kia, có thể có chút quá đáng rồi! Biểu cảm trên mặt của Bạch Băng và Lưu Thành Hỉ không thể gạt được Trương Anh Duệ, cho Lý Ngưng mực một cái ánh mắt cảnh cáo, biểu cảm của Trương Anh Duệ có chút xấu hổ…Bất kể ai bị mọi người phát hiện việc bản thân: Trâu già gặm cỏ non, đều cảm thấy xấu hổ, nhất là loại cỏ non này vẫn còn non như vậy.
Không để ý tuyên ngôn chiếm lĩnh của Lý Ngưng Mặc, Trương Anh Duệ mập mờ giới thiệu thân phận của Lý Ngưng Mặc cho hai vị Bạch Băng và Lưu Thành Hỉ:
- Ân, một cô em họ... Ngưng Mặc ta giới thiệu một chút, vị này là đại đội phó đại đội trưởng huyện cảnh sát chúng ta, vị này chính là Triệu phó cục trưởng cục công an huyện chúng ta.
Phó đại đội trưởng đội cảnh sát giao thông? Phó cục trưởng cục công an? Đã biết thân phận hai vị trước mặt, Lý Ngưng Mặc nhỏ giọng kinh hô! Vốn dĩ Trương Anh Duệ nói bản thân phải tìm hai người cùng ăn cơm, Lý Ngưng Mặc vẫn chưa nghĩ được nhiều như vậy, nhưng hiện tại xem ra, hai vị này so với cậu của mình còn lợi hại hơn nhiều…Cục dân chính coi như là nha môn bất ôn bất hỏa, thuộc cái loại bỉ thượng bất túc bỉ hạ hữu dư, so với cục công an, đội cảnh sát giao thông còn cách nhau xa.
Bản thân tìm người bạn trai này, thật sự chỉ là một nhân viên công vụ nhỏ sao? Lý Ngưng Mạc nhìn Trương Anh Duệ một cái, trong lòng không ngừng bốc lên.
Cảm tình... Thật đúng là như vậy a! Bạch Băng cùng Lưu Thành Hỉ liếc nhau một cái, đồng thời hiện lên ánh mắt qủa nhiên như vậy: sở thích Trương Phó Trấn Trường của chúng ta…Ừ, vẫn thật là độc đáo.
Chẳng qua hai người đều biết Trương Anh Duệ chưa có bạn gái, càng chưa kết hôn, mặc dù tìm được bạn gái tuổi nhỏ một chút, nhưng điều này…cũng là tự do của mọi người? Pháp luật có quy định nữ giới nhỏ tuổi một chút là không được có bạn trai đâu?
Trong lòng đang oán thầm Trương Anh Duệ trâu già gặm cỏ non, mặc dù Bạch Băng và Lưu Thành Hỉ đều không cho rằng Trương Anh Duệ hai người họ có thể thành, nhưng Trương Anh Duệ cứ mơ mơ hồ hồ thừa nhận như vậy, chính mình nói không được chính mình muốn tỏ thái độ một chút.
- Nếu đã là như vậy, Lưu ca kia cho ngươi chút lễ ra mắt
Lưu Thành Hỉ cười, từ trong túi quần rút ra một thẻ mua hàng đưa cho Lý Ngưng Mạc:
- Ngân hàng thương hạ, Tiểu Lý có cái gì thích, cứ việc đi mua.
Trương Anh Duệ mắt sắc, liếc mắt một cái liền thấy rõ trên thẻ ghi con số: 2000!
Lần đầu tiên gặp mặt mà lại tặng một thẻ trị giá 2000, quà gặp mặt của Lưu Thành Hỉ quả thật đủ nặng, mặc dù mội người đều hiểu rõ, quà gặp mặt này chính là hướng về phía Trương Anh Duệ.
Lý Ngưng Mặc làm ầm ĩ, nhưng cũng biết lúc này bản thân nên làm gì, chưa nhận cái thẻ này, mà là nhìn về phía Trương Anh Duệ.
Đầu năm nay thanh danh bảo mã(BMW) cũng không tệ lắm, có thể là chủ nhân lái chiếc bảo mã(BMW) đó, đó thật sự là điều khiến cho mọi người không thể nói được điều gì, đặc biệt là câu danh ngôn kinh điển trong một tiết mục: “ta tình nguyện ngồi khóc ở phía sau bảo mã kia, chứ cũng không muốn ngồi cười ở đằng sau xe đạp”, lại càng tăng thêm cái công dụng khác của bảo mã(BMW): tán gái lợi hại.
Nếu bị lão nương của Lý Ngưng Mặc nhìn thấy con gái mình từ chiếc bảo mã kia bước xuống, Trương Anh Duệ cảm thấy sợ đến lúc đó cả người lẫn miệng đều nói không rõ, không chừng đêm nay mời cậu của Lý Ngưng Mặc ăn tiệc rượu bàn chuyện, cũng tương đối nguy hiểm…Không chừng mình mới đi bên này, bên kia lão nương của Lý Ngưng Mặc gọi điện ngay cho cậu của cô bé.
- Đại ca, có điều này, Ngưng Mặc nhà chị cùng với một tiểu tử lái bảo mã (BMW) đi tìm cậu…Không biết như thế nào Ngưng Mặc cũng là cháu gái của cậu đấy, cậu cũng không thể mặc kê.
-
Xong rồi, chỉ cần có câu này, như là dội một gáo nước vào Trương Anh Duệ “người lái bảo mã lừa cảm tình của một cô nương trong sáng ngây thơ”, tuyệt đối là không có cách nào trốn thoát.
Cứ như vậy, trong lòng Trương Anh Duệ còn có chút kinh hãi…làm ăn buôn bán ở đây lâu như vậy rồi, hàng xóm láng giềng có ai không biết ai, chưa biết chừng ông chủ quán cơm đó đã qua tìm lão nương Lý Ngưng Mặc nói chuyện rồi.
- Gì kia, Ngưng Mặc mẹ nó à, cô nương nhà bà đây là …đang yêu rồi? Từ trên bảo mã kia xuống, chậc chậc… bảo mã(BMW) cũng thật khí phái!
Có một câu như vậy, sau này Trương Anh Duệ không phải nghĩ đến việc đến tìm Lý Ngưng Mặc giúp đỡ nữa. Nếu nhăm ngay cái mảnh đất cục dân chính này, sau này có thể không ít lần tìm đến vị trưởng tiểu khoa cục dân chính này, à không … phó.
Khá tốt, hết thảy thuận lợi, hơn mười phút đồng hồ, Lý Ngưng Mặc thay xong quần áo chạy chậm từ nhà ra, đằng sau là con chó dữ chạy theo, mở cửa ra ngồi vào.
- Đi nhanh đi nhanh, không đi nhanh lại bị bà già lải nhải đến chết.
Ôi…ta cứ nói, trẻ con hiện tại thật đúng là…Trương Anh Duệ vẻ mặt "Bất đắc dĩ " lắc đầu, đánh nhẹ tay lái, xẹ nhẹ nhàng hướng Đắc Nguyệt Lâu chạy tới.
Xe vừa dừng, hai người mặc bộ đồ cảnh sát đang nói chuyện phiếm đứng trước sảnh đi tới chào hỏi Trương Anh Duệ:
- Anh duệ lão đệ, cậu đến rồi.
- Hai vị lão ca, tới sớm vậy…ngại quá, các ngươi tới sớm như thế, khiến chủ nhà như tôi thấy thật tùy tiện.
Trương Anh Duệ cười lớn vỗ vai Bạch Băng và Lưu Thành Hỉ, vẻ mặt không vui…ai nhìn cũng biết Y đang giả bộ, tâm tình lúc này nhất định là rất tốt.
- Biết là lão đệ người mời khách, chúng ta chẳng nhẽ không đến sớm một chút?
Trong lời nói của Bạch Băng lộ rõ vẻ thân thiết:
- Anh Duệ, không nói gạt cậu, để ăn một bữa cơm của cậu, buổi trưa tôi và Lưu cục ăn được một chút, toàn bộ vẫn ở trong bụng.
- A?
Trương Anh Duệ cao hứng,
- Hai vị lão ca các anh yên tâm, hôm nay nhất định sẽ khiến cho các anh ăn ngon miệng.
Ăn ngon miệng? Đó chẳng phải việc tốt sao? Bạch Băng và Lưu Thành Hỉ liếc nhâu một cái.
- Hai vị này là ai a?
Lý Ngưng Mặc khẽ kéo ào Trương Anh Duệ, thấp giọng hỏi.
Ánh mắt Lưu Thành Hỉ rất sắc,có thể ăn bát cơm này của cảnh sát, ánh mắt cùng sức quan sát đúng là không nhiều, thấy tiểu cô nương bên cạnh Trương Anh Duệ có bộ dạng thân quen với Trương Anh Duệ, không thể không trêu đùa hỏi:
- Trương Anh Duệ lão đệ, vị này là ai nhỉ? Em gái?
- Tôi là bạn gái của Trương Anh Duệ.
Không đợi Trương Anh Duệ trả lời, Lý Ngưng Mặc bắt đầu tuyên bố chủ quyền của mình.
Kháo! Không thể nào, nha đầu này thật sự là bạn gái của Trương Anh Duệ?Vốn dĩ chỉ là cùng với Lưu Thành Hỉ trêu Trương Anh Duệ, ực một ngụm nước bọt khó nuốt:
- Vị cô nương này đã thành niên chưa vậy? Nhìn vẻ mặt ngây ngô này, sao mà giống đang đi học vậy? Hay vẫn là học sinh cấp ba?
Sắc mặt Bạch Băng bên cạnh cũng tốt không đến đâu, mọi người đều là ăn bát cơm này của cảnh sát, có chút"Chức nghiệp kỹ năng", kì thực đều không phải tương thông?
Nha đầu kia, có thể có chút quá đáng rồi! Biểu cảm trên mặt của Bạch Băng và Lưu Thành Hỉ không thể gạt được Trương Anh Duệ, cho Lý Ngưng mực một cái ánh mắt cảnh cáo, biểu cảm của Trương Anh Duệ có chút xấu hổ…Bất kể ai bị mọi người phát hiện việc bản thân: Trâu già gặm cỏ non, đều cảm thấy xấu hổ, nhất là loại cỏ non này vẫn còn non như vậy.
Không để ý tuyên ngôn chiếm lĩnh của Lý Ngưng Mặc, Trương Anh Duệ mập mờ giới thiệu thân phận của Lý Ngưng Mặc cho hai vị Bạch Băng và Lưu Thành Hỉ:
- Ân, một cô em họ... Ngưng Mặc ta giới thiệu một chút, vị này là đại đội phó đại đội trưởng huyện cảnh sát chúng ta, vị này chính là Triệu phó cục trưởng cục công an huyện chúng ta.
Phó đại đội trưởng đội cảnh sát giao thông? Phó cục trưởng cục công an? Đã biết thân phận hai vị trước mặt, Lý Ngưng Mặc nhỏ giọng kinh hô! Vốn dĩ Trương Anh Duệ nói bản thân phải tìm hai người cùng ăn cơm, Lý Ngưng Mặc vẫn chưa nghĩ được nhiều như vậy, nhưng hiện tại xem ra, hai vị này so với cậu của mình còn lợi hại hơn nhiều…Cục dân chính coi như là nha môn bất ôn bất hỏa, thuộc cái loại bỉ thượng bất túc bỉ hạ hữu dư, so với cục công an, đội cảnh sát giao thông còn cách nhau xa.
Bản thân tìm người bạn trai này, thật sự chỉ là một nhân viên công vụ nhỏ sao? Lý Ngưng Mạc nhìn Trương Anh Duệ một cái, trong lòng không ngừng bốc lên.
Cảm tình... Thật đúng là như vậy a! Bạch Băng cùng Lưu Thành Hỉ liếc nhau một cái, đồng thời hiện lên ánh mắt qủa nhiên như vậy: sở thích Trương Phó Trấn Trường của chúng ta…Ừ, vẫn thật là độc đáo.
Chẳng qua hai người đều biết Trương Anh Duệ chưa có bạn gái, càng chưa kết hôn, mặc dù tìm được bạn gái tuổi nhỏ một chút, nhưng điều này…cũng là tự do của mọi người? Pháp luật có quy định nữ giới nhỏ tuổi một chút là không được có bạn trai đâu?
Trong lòng đang oán thầm Trương Anh Duệ trâu già gặm cỏ non, mặc dù Bạch Băng và Lưu Thành Hỉ đều không cho rằng Trương Anh Duệ hai người họ có thể thành, nhưng Trương Anh Duệ cứ mơ mơ hồ hồ thừa nhận như vậy, chính mình nói không được chính mình muốn tỏ thái độ một chút.
- Nếu đã là như vậy, Lưu ca kia cho ngươi chút lễ ra mắt
Lưu Thành Hỉ cười, từ trong túi quần rút ra một thẻ mua hàng đưa cho Lý Ngưng Mạc:
- Ngân hàng thương hạ, Tiểu Lý có cái gì thích, cứ việc đi mua.
Trương Anh Duệ mắt sắc, liếc mắt một cái liền thấy rõ trên thẻ ghi con số: 2000!
Lần đầu tiên gặp mặt mà lại tặng một thẻ trị giá 2000, quà gặp mặt của Lưu Thành Hỉ quả thật đủ nặng, mặc dù mội người đều hiểu rõ, quà gặp mặt này chính là hướng về phía Trương Anh Duệ.
Lý Ngưng Mặc làm ầm ĩ, nhưng cũng biết lúc này bản thân nên làm gì, chưa nhận cái thẻ này, mà là nhìn về phía Trương Anh Duệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.