Chương 83: Sao lại là hắn?
Hải Đồng
12/04/2013
- Hả? Là ý gì vậy?
Nghe Triệu Văn Đường nói như vậy, Trương Anh Duệ trợn tròn mắt: lãnh đạo ở dưới thị trấn muốn điều chỉnh thì có liên quan gì đến lão tử chứ? Lẽ nào sau khi điều chỉnh họ, còn có thể để lão tử đi lên cũng nên? Tê liệt rồi, lão tử bây giờ đến cái chức công vụ viên quèn cũng không có, nhiều nhất cũng chỉ là hưởng đãi ngộ của cấp chính khoa thôi.
Tuy nhiên Trương Anh Duệ cũng không dư sức mà đi quản nhiều như thế, Triệu Văn Đường đã nói rõ ra như vậy rồi, nếu mình còn đứng ở đây do dự lại không đẹp. Lúc này cũng có chút sợ hãi nói:
- Bí thư nói gì vậy! tuy nhiên mối quan hệ của chuyện này đúng là quá lớn, tôi đang nghĩ sẽ nói như thế nào đây…
- Thực ra nói một cách đơn giản thì chuyện đại khái là thế này: cô Lý Tuyết Âm có một người chị em, đương nhiên cũng là người trong gia tộc lớn ở kinh thành, nghe nói gia tộc này cũng có công lớn sau khi khai quốc, hiện tại có người còn giữ chức đứng đầu ở Bộ, hơn nữa chức này còn có thể cao hơn nữa…Tuy nhiên người nhà họ có gặp một chút phiền phức, một gia tộc mạnh khác muốn cướp lợi ích tự gia tộc họ, nhằm để gia tộc mình chuyển từ thế bị động sang chủ động, gia tộc này muốn người chị em của cô Lý Tuyết Âm lấy một người con trai con của một gia tộc mạnh khác, để làm cho gia tộc kia phải nhượng bộ. Tâm trạng của cô Lý Tuyết Âm không được tốt chính là vì chuyện này…
Dù sao thì khoa trương không cần tiền, dưới sự so sánh với thực tế, Trương Anh Duệ nổ lực phát huy hết sức tưởng tượng của mình, làm cái chuyện vốn dĩ có thể dọa vô số người phải khiếp đảm càn trở nên sởn tóc gáy hơn.
Triệu Văn Đường nghe mà sợ khiếp vía.
Khiếp! Giao dịch chính trị của gia tộc lớn ở kinh thành? Triệu Văn Đường sợ đến nổi toàn thân run rẫy, nếu không phải đang ngồi trên ghế thì chắc hắn đã ngã lăn xuống đất lâu rồi, lúc này Triệu Văn Đường cũng đã biết được vì sao Trương Anh Duệ lại cẩn thận như vậy…có thể không cẩn thận được sao, dám không cẩn thận sao, nếu đã dính vô chuyện này mà không cẩn thận thì bản thân chết lúc nào cũng không biết.
Hối hận sao? Hối hận, lúc này, Triệu Văn Đường đúng là hối hận khi nghe chuyện này từ miệng của Trương Anh Duệ. Nhưng ngoài hối hận ra Triệu Văn Đường lại thấy may mắn hơn!
May mắn, thật là may mắn! Nếu không biết trước được chuyện này, để bản thân có sự chuẩn bị trước thì có khi đến lúc đó mình chết cũng không biết vì sao chết!
Triệu Văn Đường không phải là ngày đầu tiên bước chân vào chốn quan trường, biết được những gia tộc giàu có này đang ác chiến với nhau, hoàn toàn không có đạo lý nào có thể nói được, tuy là nhìn có vẻ không liên quan gì đến mình, nhưng có ma mới biết là mình có gặp xui xẻo để bị liên lụy vào hay không, Bí thư Huyện ủy, trong mắt dân chúng thì có vẻ cao ngất trời, nhưng trong mắt những gia tộc kia, thì cái chức Bí thư Huyện ủy này của mình cũng chỉ là đồ gà mái mà thôi.
- Cập cập cập cập…
Trương Anh Duệ nghe rất rõ tiếng hai hàm răng đánh vào nhau từ đầu dây bên kia.
Triệu Văn Đường không nói gì, Trương Anh Duệ cũng không nói gì, nói đến đây, phía sau phải làm như thế nào Trương Anh Duệ không nghĩ là cái tên Triệu Văn Đường này không hiểu, nếu không thì hắn cũng sẽ không leo lên được cái chức như bây giờ.
- Anh Duệ, cậu làm rất tốt! Vô cùng tốt!
Hai hàm răng va vào nhau một hồi xong, Triệu Văn Đường coi như cũng đã lấy lại được tinh thần, hắn nói với Trương Anh Duệ:
- Tôi biết chuyện này rồi, cậu phải nhớ, không được nói chuyện này cho bất kỳ ai.
- Tôi biết.
Trương Anh Duệ gật đầu.
Triệu Văn Đường trầm ngâm một chút, đổi sang giọng nhẹ nhàng hơn:
- Anh Duệ à, công việc của bên Huyện Ủy bận quá, tôi không quản hết việc bên Hội đồng nhân dân được, thế này đi, cậu giúp tôi gánh bớt chút gánh nặng nhé?
- Hả?
Trương Anh Duệ chớp chớp mắt.
- Là ý gì vậy?
Nghe tiếng kêu thất thanh của tên tiểu tử này, Triệu Văn Đường trong lòng rất hài lòng, lão tử phải dọa tên tiểu tử cậu sợ chết khiếp, lần này coi như là cũng đã dọa được cậu rồi.
- Uhm, công việc trên Ủy ban huyện từ nay sẽ do cậu phụ trách hết, tôi chỉ đảm nhiệm cái chức Chủ nhiệm Hội đồng nhân dân Huyện là được rồi.
Biết được tên Trương Anh Duệ này hoàn toàn chỉ là một con sâu non trong chốn quan trường, Triệu Văn Đường cũng không nói nhiều với hắn nữa mà trực tiếp nói rõ ra:
- Trước đây tôi còn giữ chức Chủ nhiệm của ủy ban công tác Huyện, bây giờ tôi cũng không cần cái chức đó nữa, từ nay về sau tôi chỉ là Chủ nhiệm của Hội đồng nhân dân Huyện, cậu chính là chủ nhiệm của Ủy ban công tác Huyện.
Nếu dựa vào thứ tự của bên Hội đồng nhân dân Huyện, thì Ủy ban công tác Huyện là bộ phận có quyền lực quan trọng nhất trong Hội đồng nhân dân, chủ nhiệm của nó là Phó chủ nhiệm thường vụ xếp sau Hội đồng nhân dân, chức phó chủ nhiệm đứng thứ hai này là do Bí thư phụ trách Đảng của Huyện ủy kiêm nhiệm, chỉ là vì Triệu Văn Đường vốn kiêm nhiệm chức chủ nhiệm Hội đồng nhân dân Huyện và Ủy ban công tác Huyện, vì vậy trên thực tế, Phó chủ nhiệm thứ hai của Hội đồng nhân dân không phải là Phó bí thư quản lý công tác Đảng của Huyện nữa, mà là một bí thư phụ trách công tác pháp chế.
Nói cách khác, cùng với sự điều chỉnh này của Triệu Văn Đường, thì Trương Anh Duệ đã trở thành nhân vật thứ ba của Hội đồng nhân dân, vì đó mà được hưởng đãi ngộ của cấp phó phòng…Đương nhiên, chỉ được hưởng đãi ngộ của cấp phó phòng chứ không phải là cấp phó phòng, về lý mà nói thì tên tiểu tử này bây giờ vẫn là một dân đen bình thường.
Chúng ta cũng đều biết rằng, tuy là điều này không hợp quy định, nhưng trong trình tự công việc cụ thể bên dưới thì những chuyện không hợp quy định như thế này có mà đầy, không ai rảnh mà đem mấy chuyện đó ra để bàn luận cả.
- Hả gì vậy chứ!
Triệu Văn Đường tự cảm thấy cách sắp xếp của mình là rất hợp lý, hắn lúc nào cũng nghĩ làm thể nào để tránh khỏi cảnh này để giữ được chiếc ghế của mình, nên cũng không còn tâm trí để tiếp tục dây dưa không rõ với Trương Anh Duệ nữa.
- Thế này đi, trưa nay rảnh thì cậu đến chỗ tôi một chút, tôi sẽ để Tiểu Vương giúp cậu bàn giao một số công việc, uhm, cứ vậy nhé.
Nói xong, không đợi Trương Anh Duệ trả lời, Triệu Văn Đường đã tắt máy.
Nghe tiếng điện thoại tút tút, Trương Anh Duệ liền cười khổ, tê liệt, đây có được gọi là qua cầu rút ván không? Tuy nhiên, cứ coi là như thế đi, bất kể thế nào thì mình cũng coi như là được thăng quan rồi, từ hưởng chế độ đãi ngộ cấp chính khoa đến chế độ cấp phó phòng, khác nhau cũng lớn đấy.
Nghĩ như vậy nên tâm trạng hắn cũng khá hơn một chút.
Trương Anh Duệ cười lắc đầu rồi quay về phòng làm việc của mình, bất kết cuối cùng như thế nào thì phải lo vụ làm ăn này của mình trước đã, còn những cái khác thì từ từ tính.
Cũng chính lúc này điện thoại chợt đổ chuông, nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, Trương Anh Duệ chau mày lại: gặp ma rồi, sao lại là hắn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.