Chương 80: Ta sắp về rồi!
Hải Đồng
12/04/2013
- Các cậu kéo tôi ra ngoài làm gì?
- Rước họa cài gì, các anh không biết đặt quan hệ tốt với tên tiểu tử này sẽ có lợi cho chuyện làm ăn của chúng ta sao?
Truyền Lượng có chút bực tức. Theo anh ta thấy, vừa rồi chính là một cơ hội tốt để giao hữu với vị công chúa nhà họ Lý.
Đều là anh em lâu năm như vậy rồi, trong lòng nhau nghĩ gì còn không biết? Nhưng cứ cho là anh muốn leo cao đi thì cũng phải có chút vốn liếng gì chứ?
Nếu như là người khác, Từ Kiến Phong không thèm nói nhiều, quay lưng đi thẳng, nhưng Truyền Lượng là bạn hữu quen biết lâu năm rồi thì phải khuyên bảo cậu ta, tránh không bị mờ mắt trước lợi nhỏ.
- Lão đệ à!
Từ Kiến Phong thở dài, thành khẩn nói với Truyền Lượng:
- Vừa rồi quan hệ của vị công chúa họ Lý và tên tiểu tử Anh Duệ cậu đều nhìn thấy rồi. Cậu nghĩ dựa vào thân phận của những tiểu thương nhỏ bé như chúng ta, có tư cách tiến đến trước mặt người ta sao? Leo lên nhà họ Lý, chúng ta không cần nghĩ. Sau này còn nhiều cơ hội giao hảo với Trương Anh Duệ, dựa vào quan hệ của người ta với nhà họ Lý, không chừng cái móng tay của người ta là đủ cho chúng ta ăn no.
- Nhưng …
Truyền Lượng chày cối cãi, bị những anh em này nói trúng ý nghĩ của mình, mặt mũi không khỏi ửng đỏ.
Không sai, Truyền Lượng chẳng những ý thức được hành động không thỏa đáng của mình vừa rồi. Hồi nãy cùng Trương Anh Duệ kết giao thân tình, thực là có ý với tới công chúa nhà họ Lý. Nhưng những lời này xét đến cùng không dễ nghe, nói ra có chút xấu hổ, thêm nữa cứ khúm núm như vậy, Truyền Lượng cảm thấy rất là sượng mặt.
- Sau này kết thân với Trương Anh Duệ còn lo gì không có cơ hội chứ?
Từ Kiến Phong cười bí hiểm.
- Xe chúng ta là mua từ chỗ hắn, có vấn đề gì không tìm hắn thì tìm ai?
- Đúng vậy!
Mắt Truyền Lượng đột nhiên sáng lên:
Cách hay như vậy, sao mình lại không nghĩ ra chứ? Vừa rồi đúng là lợn. Nghĩ cũng phải, nếu những người thương gia nhỏ bé như mình đều đến nhà họ Lý cầu cạnh trèo cao, vậy thì cái bảng chữ vàng nhà họ Lý kia chắc gì đã còn có giá.
Thấy anh bạn mình cuối cùng cũng đã hồi tâm chuyển ý, Từ Kiến Phong thở phào trong lòng, vỗ vai Truyền Lượng bảo:
- Đi nào, ngày hôm nay không tệ chút nào. Chúng ta đến nguyệt lầu ăn mừng mấy chiếc xe đến tay thành công, chúc cho sau này làm ăn thịnh vượng. Hôm nay anh mời, ai tranh thì anh quyết giành với người ấy.
Đều là anh em mấy chục năm rồi, ai còn không biết trong lòng ai nghĩ gì? Từ Kiến Phong vừa nói xong câu này, bốn người nhất loạt cười vang.
- Được, hôm nay phải rút ruột Từ đại ca một trận mới được! Không biết đến tối nay Từ đại ca quỳ sụp trước mặt chị dâu có xong không đây!
…
Một nhân viên trong cửa hàng nhanh ý, mang nước đến cho Trương Anh Duệ và Lý Tuyết Âm.
Lý Tuyết Âm đưa mắt nhìn thấy đám người Từ Kiến Phong, vẫn chưa lái xe đi, ngán ngẩm lắc đầu:
- Anh Duệ à, anh cũng có thể đôi co đến thế sao?
Có một số chuyện có thể làm mà không thể nói. Trương Anh Duệ cười hì hì, không trả lời Lý Tuyết Âm
- Đang vui đây, tặng cô một em xế?
- Miễn!
Lý Tuyết Âm xoa xoa tay, làm bộ kính nhi viễn chi, kính nể mà lánh xa.
- Xe hai bánh sao có thể vững bằng xe bốn bánh. Tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa, tha cho tôi đi?
- Vậy à?
Trương Anh Duệ thất vọng toàn tập.
- Tôi đang định đưa cô ra ngoài hóng gió, tiện thể khoe bà chị xinh đẹp, nhưng thế này thì…
Phóng xe đẹp, đằng sau lại có một cô gái xinh đẹp, giấc mơ này tôi từ hồi học cấp hai đã mơ rồi. Giờ cô tuyên bố như vậy giấc mộng của tôi coi như đi tong rồi.
Lý Tuyết Âm bật cười như nắc nẻ, chỉ tay vào Trương Anh Duệ bảo:
- Tôi nói anh Anh Duệ, anh làm ơn đừng giả vẻ khổ sở thế được không? Nếu còn tiếp tục, cậu sắp đuổi kịp mấy nghệ sĩ tấu hài nổi tiếng ở Bắc Kinh rồi đấy?
Hai người tán gẫu một hồi, Lý Tuyết Âm cúi đầu, có gì đó không dám nhìn thẳng vào mắt Trương Anh Duệ, nhẹ nhàng bảo:
- Hôm nay đến là có chuyện muốn nói với anh.
- Ồ?
Trương Anh Duệ hơi ngạc nhiên, vội hỏi:
- Chuyện gì, cô nói đi.
Trương Anh Duệ trong lòng lơ mơ dự cảm được có gì đó không lành, vừa dậy lên ý nghĩ điều tra xem Lý Tuyết Âm nghĩ gì nhưng lại thôi. Nếu là người bình thường hoặc đối thủ của mình có khi lại dễ, nhưng lại là bạn của mình, mà cũng không hẳn là bạn. Nếu Lý Tuyết Âm muốn nói, tự khắc sẽ kể với mình.
Sự kiêu căng của bản thân không cho phép mình làm như vậy.
- Ở Bắc Kinh có chút chuyện, tôi phải về một chuyến.
Lý Tuyết Âm không dám ngẩng đầu nhìn Trương Anh Duệ, nhỏ giọng bảo.
- Hóa ra là vậy?
Trương Anh Duệ gật đầu, thử thăm dò thông tin từ Lý Tuyết Âm.
- Có phải liên quan đến em gái cô không?
Lý Tuyết Âm lưỡng lự một lát, khẽ gật đầu.
Đúng là như vậy! Trương Anh Duệ thở đánh thượt một cái.
- Vậy được, cô nhanh về đi. Phải rồi, giúp tôi nói với người bạn của cô một tiếng, chưa đến giây phút cuối cùng, tuyệt đối đừng bao giờ từ bỏ.
Nói xong những lời này, Trương Anh Duệ không khỏi bật cười, thấy mình lo nhiều chuyện quá, lắc lắc đầu tự trách.
- Được rồi, không cần nói nhiều nữa, những lời này tôi cũng không nên nói.
- Sao lại thế chứ.
Nghe Trương Anh Duệ tự trào, Lý Tuyết Âm trên mặt thoáng chút lo lắng, vội vàng tiếp lời:
- Nếu cô em tôi mà biết được có người đang âm thầm quan tâm cô ấy, nhất định cô ấy sẽ rất vui.
Chủ đề này có chút nặng nề, Trương Anh Duệ không muốn tiếp tục kéo dài đề tài này nữa, đổi chủ đề khác, cười nói:
- Không nói em cô nữa, bao giờ cô về? Có cần tôi tiễn không?
- Không cần tiễn đâu. Bây giờ tôi đi ngay.
- Nhanh vậy?!
Trương Anh Duệ sửng sốt.
- Uhm!
Lý Tuyết Âm ngần ngừ một lúc, rồi hạ quyết tâm, ngẩng đầu dứt khoát
- Chẳng qua tôi tiện đường đến thành phố thăm một vị trưởng bối thôi.
- ồ …
Trương Anh Duệ mơ màng xoa đầu, lại gật gù, không hiểu những lời này của Lý Tuyết Âm là có ý gì.
- Cô về thành phố thăm một vị trưởng bối, vậy có cần phải đặc biệt thông báo với tôi như vậy không?
- Anh Duệ, tôi cảm thấy anh không thích hợp làm kinh doanh, anh làm quan thì hợp hơn.
- Á? Muốn tôi thành viên chức nhà nước sao?
Trương Anh Duệ có chút bực bội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.